Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 941
Ngón tay của anh đang cầm bút hơi run rẩy một chút, vặn vẹo vẽ ra một đường cong trên tờ giấy, anh rũ lông mi xuống, vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, qua một lát, mới nhìn về mấy chữ viết trên tờ giấy, sau đó ánh mắt anh có chút thay đổi.
Tương Tư, Tương Tư.
Tống Tương Tư.
Trên tờ giấy viết mười cái tên, vậy mà không có cái nào là Dương Tư Tư, toàn bộ đều là Tống Tương Tư, đủ loại Tống Tương Tư với những kiểu dáng khác nhau.
Hứa Gia Mộc bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy chữ đó, ngón tay nắm bút hơi run rẩy.
Dương Tư Tư nhìn không rời mắt khỏi Hứa Gia Mộc, trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, qua tầm năm phút, cô như là nghĩ đến gì đó, lấy ra điện thoại di động của mình, search tên Tống Tương Tư, sau đó lên wiki xem lý lịch, sinh nhật của Tống Tương Tư là ngày 13 tháng 5.
Cô đoán không sai. Ngày 13 tháng 5,... 0513... Hứa Gia Mộc dùng ngày sinh nhật của Tống Tương Tư làm mật mã.
Sau đó, tầm mắt của Tống Tương Tư đặt trên chiếc điện thoại của anh, cô không hề hỏi bất cứ thứ gì, trực tiếp vươn tay, cầm lên, khi điện thoại hỏi mật mã, đánh vào bốn con số 0513, điện thoại liền được mở khóa.
Ánh mắt của cô tối lại, vòng qua bàn học, đứng bên cạnh anh, cúi người, xem mật mã máy tính của anh, cũng là bốn con số 0513.
Trong nháy mắt cô liền sáng tỏ tất cả.
Khó trách lúc cô ở cùng anh, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Người đàn ông rõ ràng đối xử với cô rất tốt, luôn dung túng, cưng chiều, để cho bất kỳ người con gái nào cũng thấy được là anh yêu cô, nhưng lúc anh đi trên đường cái, không bao giờ nắm tay cô, đi chơi không ở cùng một phòng với cô, càng đừng nói đến chuyện hôn môi hay hôn gì đó.
Thậm chí lúc cô chủ động, sau cùng còn bị anh tránh né.
Lúc ấy cô cũng nghĩ, trong lòng anh có phải là không hề có cô không, nhưng anh lại đối xử với cô cẩn thận như thế, cô lại nghĩ, có lẽ anh là một người đàn ông chậm chạp, cô cần phải kiên nhẫn.
Cho tới bây giờ, cô mới biết được, hóa ra, không phải anh chậm, mà là tâm tình của anh không đặt trên người cô.
Dương Tư Tư nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kinh diễm, nhưng lại khiến cô thấy được giữa cô và anh có bao nhiêu xa cách.
Dương Tư Tư hít vào một hơi, mới nói: “Gia Mộc, thật ra là anh đã có người trong lòng, đúng không?”
Hứa Gia Mộc vẫn không nhúc nhích, lúc nghe được những lời này của cô, ánh mắt nhẹ nhàng chớp chớp, anh chậm rãi đặt cây bút trong tay xuống, xoay người nhìn cô, anh không hề trả lời câu hỏi của cô mà là mở miệng nói một câu: “Xin lỗi.”
Lúc này cô mới nhớ tới, đêm đó, anh rất lạnh lùng với mình, sau khi anh biết tên cô mới hứng thú nói chuyện với cô, thậm chí đêm đó, anh còn đưa cô về nhà.
“Sở dĩ đêm đó anh đưa em về, cho em số điện thoại của anh, là vì tên của em, đúng không?”
Dương Tư Tư nói đến đây, không nhịn được nở nụ cười, cô ngẩng đầu, đè ép nước mắt của mình trở lại: “Cho nên... nhiều ngày như vậy tới nay... trong miệng anh đều gọi em là Tư Tư... nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác, xét đến cùng, thật sự em chỉ là một thế thân, đúng không?”
Tương Tư, Tương Tư.
Tống Tương Tư.
Trên tờ giấy viết mười cái tên, vậy mà không có cái nào là Dương Tư Tư, toàn bộ đều là Tống Tương Tư, đủ loại Tống Tương Tư với những kiểu dáng khác nhau.
Hứa Gia Mộc bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy chữ đó, ngón tay nắm bút hơi run rẩy.
Dương Tư Tư nhìn không rời mắt khỏi Hứa Gia Mộc, trong thư phòng vô cùng yên tĩnh, qua tầm năm phút, cô như là nghĩ đến gì đó, lấy ra điện thoại di động của mình, search tên Tống Tương Tư, sau đó lên wiki xem lý lịch, sinh nhật của Tống Tương Tư là ngày 13 tháng 5.
Cô đoán không sai. Ngày 13 tháng 5,... 0513... Hứa Gia Mộc dùng ngày sinh nhật của Tống Tương Tư làm mật mã.
Sau đó, tầm mắt của Tống Tương Tư đặt trên chiếc điện thoại của anh, cô không hề hỏi bất cứ thứ gì, trực tiếp vươn tay, cầm lên, khi điện thoại hỏi mật mã, đánh vào bốn con số 0513, điện thoại liền được mở khóa.
Ánh mắt của cô tối lại, vòng qua bàn học, đứng bên cạnh anh, cúi người, xem mật mã máy tính của anh, cũng là bốn con số 0513.
Trong nháy mắt cô liền sáng tỏ tất cả.
Khó trách lúc cô ở cùng anh, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Người đàn ông rõ ràng đối xử với cô rất tốt, luôn dung túng, cưng chiều, để cho bất kỳ người con gái nào cũng thấy được là anh yêu cô, nhưng lúc anh đi trên đường cái, không bao giờ nắm tay cô, đi chơi không ở cùng một phòng với cô, càng đừng nói đến chuyện hôn môi hay hôn gì đó.
Thậm chí lúc cô chủ động, sau cùng còn bị anh tránh né.
Lúc ấy cô cũng nghĩ, trong lòng anh có phải là không hề có cô không, nhưng anh lại đối xử với cô cẩn thận như thế, cô lại nghĩ, có lẽ anh là một người đàn ông chậm chạp, cô cần phải kiên nhẫn.
Cho tới bây giờ, cô mới biết được, hóa ra, không phải anh chậm, mà là tâm tình của anh không đặt trên người cô.
Dương Tư Tư nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kinh diễm, nhưng lại khiến cô thấy được giữa cô và anh có bao nhiêu xa cách.
Dương Tư Tư hít vào một hơi, mới nói: “Gia Mộc, thật ra là anh đã có người trong lòng, đúng không?”
Hứa Gia Mộc vẫn không nhúc nhích, lúc nghe được những lời này của cô, ánh mắt nhẹ nhàng chớp chớp, anh chậm rãi đặt cây bút trong tay xuống, xoay người nhìn cô, anh không hề trả lời câu hỏi của cô mà là mở miệng nói một câu: “Xin lỗi.”
Lúc này cô mới nhớ tới, đêm đó, anh rất lạnh lùng với mình, sau khi anh biết tên cô mới hứng thú nói chuyện với cô, thậm chí đêm đó, anh còn đưa cô về nhà.
“Sở dĩ đêm đó anh đưa em về, cho em số điện thoại của anh, là vì tên của em, đúng không?”
Dương Tư Tư nói đến đây, không nhịn được nở nụ cười, cô ngẩng đầu, đè ép nước mắt của mình trở lại: “Cho nên... nhiều ngày như vậy tới nay... trong miệng anh đều gọi em là Tư Tư... nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác, xét đến cùng, thật sự em chỉ là một thế thân, đúng không?”
Bình luận facebook