Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 939
Ước chừng qua một giờ, rốt cục Hứa Gia Mộc cũng chuyển tầm mắt khỏi người Tiểu Hồng, anh nhìn chằm chằm Tống Tương Tư nói: “Ngày kia đã đi rồi sao?”
“Ừhm.” Tống Tương Tư nở nụ cười, vươn tay về phía Tiểu Hồng.
“Vé máy bay là mấy giờ?” Hứa Gia Mộc lại hỏi.
Tiểu Hồng không sốt ruột nhào vào trong lòng Tống Tương Tư, ngược lại còn quay đầu qua, nhìn Hứa Gia Mộc thơm một cái, Hứa Gia Mộc bị hành động bất ngờ của Tiểu Hồng làm cho cứng đờ người, cảm xúc lên xuống bất định.
Sau đó Tiểu Hồng liền xoay người, duỗi người về phía Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư tiếp nhận Tiểu Hồng: “Ba giờ chiều.”
“Đến Mỹ, là năm giờ chiều.”
Tống Tương Tư “Ừhm” một tiếng, qua một lát, lại nhìn anh mở miệng nói: “Tôi và Tiểu Hồng đặt vé rồi.”
“Được.”
“Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Tống Tương Tư cúi đầu nhìn Tiểu Hồng trong lòng mình nói: “Chào chú đi.”
Tiểu Hồng cực kỳ ngoan ngoãn giơ cánh tay béo ụt ịt về phía anh: “Chào tạm biệt chú.”
“Tạm biệt!” Hứa Gia Mộc cười ấm áp.
Tống Tương Tư không nói nữa, ôm Tiểu Hồng xoay người qua, lúc cô nhanh chóng đi đến toilet, Hứa Gia Mộc lại mở miệng hô tên cô: “Tương Tư.”
Tống Tương Tư dừng bước, đưa lưng về phía anh một lát, mới xoay người, lại phát ra âm thanh như cũ: “Ừhm?”
“Tôi đã nhét danh thiếp vào túi của Tiểu Hồng, nếu em ở nước ngoài quá mệt mỏi hay không vui vẻ gì, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đón em trở về.”
Tống Tương Tư há to mồm, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ xoay người ôm Tiểu Hồng rời đi.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, tầm mắt có chút nhạt nhòa.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải là tôi đứng trước mặt em, em lại không biết tôi yêu em, mà là tôi muốn đối xử tốt với em, em cũng không cần.
Chia ly đau đớn nhất trên thế giới này, không phải chúng ta yêu nhau rồi lại chia tay, mà là em không ở bên cạnh anh, nhưng vẫn ở trong lòng anh.
-
Hứa Gia Mộc của đêm đó, uống rất nhiều rượu, thế nào anh mà anh quay lại được Cẩm Tú viên, anh cũng không rõ ràng.
Anh chỉ nhớ rõ lúc mình lung lay bước từ trên xe xuống, có người bổ nhào vào trong lòng mình, mặt nhăn lại, oan ức nói: “Gia Mộc, sao giờ anh mới về nhà?”
Âm thanh đó rất quen thuộc, nhưng anh suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra là của ai.
Anh cố gắng mở to mắt, nhìn người trong lòng mình, nhìn rất lâu, lại chỉ có thể thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, anh đẩy cô ra, bước chân bất ổn đi đến trước cửa phòng, bấm mật mã nhiều lần cũng không đúng.
“Gia Mộc, anh nói cho em biết mật mã, em mở cửa giúp anh.” Dương Tư Tư đi lên phía trước, vươn tay, đỡ HUứa gIa Mộc.
“0513” Hứa Gia Mộc nói.
Mở cửa, Dương Tư Tư đỡ anh đi vào, một đường nâng đỡ anh trở về phòng ngủ.
Dương Tư Tư thật vất vả mới đỡ được anh xuống giường, sau đó xuống lầu rót cho anh một chén nước ấm, lúc cô quay lại, đã thấy anh ở trong phòng tắm, nôn lợi hại.
Dương Tư Tư vội vàng đặt cốc nước xuống, đi vào phòng tắm, cô ngồi xổm xuống bên người anh, vỗ lưng anh, đợi anh nôn ra được một chút, mới đưa chén nước cho anh, để anh súc miệng.
“Ừhm.” Tống Tương Tư nở nụ cười, vươn tay về phía Tiểu Hồng.
“Vé máy bay là mấy giờ?” Hứa Gia Mộc lại hỏi.
Tiểu Hồng không sốt ruột nhào vào trong lòng Tống Tương Tư, ngược lại còn quay đầu qua, nhìn Hứa Gia Mộc thơm một cái, Hứa Gia Mộc bị hành động bất ngờ của Tiểu Hồng làm cho cứng đờ người, cảm xúc lên xuống bất định.
Sau đó Tiểu Hồng liền xoay người, duỗi người về phía Tống Tương Tư.
Tống Tương Tư tiếp nhận Tiểu Hồng: “Ba giờ chiều.”
“Đến Mỹ, là năm giờ chiều.”
Tống Tương Tư “Ừhm” một tiếng, qua một lát, lại nhìn anh mở miệng nói: “Tôi và Tiểu Hồng đặt vé rồi.”
“Được.”
“Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Tống Tương Tư cúi đầu nhìn Tiểu Hồng trong lòng mình nói: “Chào chú đi.”
Tiểu Hồng cực kỳ ngoan ngoãn giơ cánh tay béo ụt ịt về phía anh: “Chào tạm biệt chú.”
“Tạm biệt!” Hứa Gia Mộc cười ấm áp.
Tống Tương Tư không nói nữa, ôm Tiểu Hồng xoay người qua, lúc cô nhanh chóng đi đến toilet, Hứa Gia Mộc lại mở miệng hô tên cô: “Tương Tư.”
Tống Tương Tư dừng bước, đưa lưng về phía anh một lát, mới xoay người, lại phát ra âm thanh như cũ: “Ừhm?”
“Tôi đã nhét danh thiếp vào túi của Tiểu Hồng, nếu em ở nước ngoài quá mệt mỏi hay không vui vẻ gì, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đón em trở về.”
Tống Tương Tư há to mồm, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ xoay người ôm Tiểu Hồng rời đi.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, tầm mắt có chút nhạt nhòa.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải là tôi đứng trước mặt em, em lại không biết tôi yêu em, mà là tôi muốn đối xử tốt với em, em cũng không cần.
Chia ly đau đớn nhất trên thế giới này, không phải chúng ta yêu nhau rồi lại chia tay, mà là em không ở bên cạnh anh, nhưng vẫn ở trong lòng anh.
-
Hứa Gia Mộc của đêm đó, uống rất nhiều rượu, thế nào anh mà anh quay lại được Cẩm Tú viên, anh cũng không rõ ràng.
Anh chỉ nhớ rõ lúc mình lung lay bước từ trên xe xuống, có người bổ nhào vào trong lòng mình, mặt nhăn lại, oan ức nói: “Gia Mộc, sao giờ anh mới về nhà?”
Âm thanh đó rất quen thuộc, nhưng anh suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra là của ai.
Anh cố gắng mở to mắt, nhìn người trong lòng mình, nhìn rất lâu, lại chỉ có thể thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, anh đẩy cô ra, bước chân bất ổn đi đến trước cửa phòng, bấm mật mã nhiều lần cũng không đúng.
“Gia Mộc, anh nói cho em biết mật mã, em mở cửa giúp anh.” Dương Tư Tư đi lên phía trước, vươn tay, đỡ HUứa gIa Mộc.
“0513” Hứa Gia Mộc nói.
Mở cửa, Dương Tư Tư đỡ anh đi vào, một đường nâng đỡ anh trở về phòng ngủ.
Dương Tư Tư thật vất vả mới đỡ được anh xuống giường, sau đó xuống lầu rót cho anh một chén nước ấm, lúc cô quay lại, đã thấy anh ở trong phòng tắm, nôn lợi hại.
Dương Tư Tư vội vàng đặt cốc nước xuống, đi vào phòng tắm, cô ngồi xổm xuống bên người anh, vỗ lưng anh, đợi anh nôn ra được một chút, mới đưa chén nước cho anh, để anh súc miệng.
Bình luận facebook