-
Chương 31-35
Chương 31 Nấu ăn tạ lỗi
Dung Đại cảm thấy mình sắp chết oan đến nơi rồi, ai bảo cô tự đoán mò làm gì chứ?
Mắt của cô có mọc trên đỉnh đầu đâu. Khi trông thấy Ôn Thi Lan nhìn hắn với ánh mặt dịu dàng đến mức có thể chảy nước, ai thấy cũng đều nghĩ giữa họ có điều gì đó đúng không?
Hơn nữa cô vừa mới tỉnh dậy đã thấy hai người ở bên cạnh nhau.
Vợ của mình đang bị ốm, chồng lại đưa người phụ nữ khác tới thăm bệnh?
Cô rất muốn hỏi Hoắc Thiếu Đình xem hành động này là sao? Cô không thể nghi ngờ được sao?
Thế nhưng cô không có can đảm.
Cô sợ rằng nếu như mình đắc tội với đối phương thì cô sẽ thật sự phải thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà.
Đặc biệt là hiện tại cô còn đang nợ nần chồng chất, người đàn ông này không chỉ là chỗ dựa cơm áo gạo tiền mà còn là chủ nợ của cô.
Đành nhẫn nhịn thôi, đợi khi nào kiếm được tiền, cô sẽ không cần nhìn sắc mặt hắn nữa.
Trong lòng Dung Đại thầm than, ký ức kế thừa từ nguyên chủ ít ỏi đến đáng thương. Mặc dù cô đã dùng điện thoại di động để tra cứu nhưng dù *Độ Nương có lợi hại đến đâu cũng không thể giúp cô tìm ra mật khẩu thẻ ngân hàng.
*Cách gọi nhân hóa của dân Trung với công cụ tìm kiếm Baidu
Hơn nữa, cô cũng không dám đi hỏi. Hiện tại trên người cô chỉ còn 800 tệ, cô có thể làm gì với 800 tệ đây?
Sau khi ăn hai bữa cơm và uống vài chai nước, e rằng chỉ còn cái nịt.
Cô hít sâu hai hơi, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười dịu dàng với Hoắc Thiếu Đình.
“Thiếu Đình, anh đã ăn tối chưa?”
Trong chuyện này, cứ coi như cô tự mình đa tình đi, có thể thấy Hoắc Thiếu Đình đang rất cáu. Thế nhưng không thể để chuyện này cứ tiếp tục như thế được, cô cần phải khiến cho nó qua đi.
Hoắc Thiếu Đình ngồi trên sô pha nhìn cô cả buổi. Khi nhìn thấy cô nở nụ cười xán lạn như vậy, trong lòng hắn có cảm giác buồn bực khó hiểu.
Người phụ nữ này không thể cười tận tâm hơn được sao?
“Chuyện này là tôi sai nhưng mà…Tôi cũng chỉ muốn làm cho anh vui thôi mà, anh đừng so đo với tôi có được không? Tôi có thể nấu ăn để tạ lỗi với anh.”
Thấy hắn chẳng những không trả lời mình mà sắc mặt lại còn u ám hơn, trong lòng Dung Đại không khỏi thấp thỏm. Trong đầu cô chợt có tia sáng lướt qua, cô nhanh chóng tìm ra một cái cớ.
Ai mà chẳng thích nghe những lời hay ý đẹp. Thái độ của cô luôn ngay thẳng, dựa vào những sự việc xảy ra trước đây, cô đoán rằng người đàn ông này không phải là kiểu người hay để ý từng li từng tí.
Quả nhiên, trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Thiếu Đình thoáng qua một tia vừa lòng.
Mặc dù hắn biết những lời nói của người phụ nữ này không phải là thật lòng nhưng hắn vẫn thích nghe.
“Cô biết nấu ăn?”
Hắn hỏi ngược lại. Dù sao trước khi kết hôn, bọn họ mới gặp nhau được hai lần còn sau khi kết hôn lại như người xa lạ, hiểu biết rất ít về đối phương.
Khóe mắt của Dung Đại vô thức nhìn về phía phòng bếp, vì muốn lấy lòng hoàng thượng mà cô đã đặc biệt học một vài món ăn từ những đầu bếp giỏi nhất của Ngự thiện phòng.
Bây giờ nghĩ lại, mọi nỗ lực của cô khi ấy giống như một trò cười.
Khi còn ở tại Dung phủ, mười đầu ngón tay chưa từng chạm nước nhưng kể từ khi trở thành hoàng hậu của hắn, cô đã tự tay nấu canh. Ngay cả cha mẹ của cô cũng chưa từng ăn cơm cô nấu bao giờ.
“Không cần làm…”
“Tôi sẽ làm.” Tâm trí của Dung Đại còn đang bay xa. Chợt nghe thấy giọng nói không vui của Hoắc Thiếu Đình khiến cho tâm trí của cô quay lại. Cô nhìn hắn một cái, nghiêm túc trả lời.
Kiếp trước, cô chỉ làm vì hoàng thượng.
Thế nhưng lần này, cô chỉ muốn làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm đó, không bị ràng buộc bởi bất cứ ai.
Với lại Hoắc gia là hào môn nên tất nhiên sẽ có người giúp việc làm.
Tuy nhiên nếu như cô rời khỏi Hoắc gia, cô sẽ không có đủ tiền thuê người giúp việc và phải tự mình giặt giũ và nấu nướng.
Hiện tại tranh thủ cơ hội tiếp xúc này, cô phải nghiêm túc học hỏi để nắm vững những kỹ năng cơ bản này.
Thấy cô đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy khiến cho Hoắc Thiếu Đình có hơi bất ngờ. Lời chưa nói xong cũng không tiếp tục nói nữa, hắn chỉ lạnh lùng nhìn cô: “Vậy tôi sẽ đợi.”
Dung Đại không hề do dự vì dù sao hắn cũng là chỗ dựa cơm áo gạo tiền, cho nên cô không thể sơ suất được!
Cô xoay người đi vào phòng bếp. Ánh mắt của Hoắc Thiếu Đình rơi vào kịch bản đặt trên bàn, hắn tò mò cầm lên xem.
Hoắc Thiếu Kiệt đứng ở trên tầng nghe ngóng, vốn tưởng sẽ được xem kịch hay nhưng không ngờ chị dâu lại giỏi dỗ người như vậy. Chỉ nói vài câu đã thu phục được anh trai rồi.
Khi cầm kịch bản lên đọc, sắc mặt của Hoắc Thiếu Đình tái nhợt!
Thôi chết rồi!
“Anh, anh trai!”
Cậu vội vã đi xuống, suýt chút nữa bị ngã cầu thang.
Hoắc Thiếu Đình ngước mắt lên nhìn cậu với vẻ hờ hững rồi thu lại, ánh mắt khinh thường chúng sinh đó khiến cho Hoắc Thiếu Kiệt cảm thấy lòng nguội như tro lạnh.
“Có rất nhiều cảnh hôn. Đây là cách em trả ơn anh trai của mình sao?”
Sắc mặt của hắn lãnh đạm, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng.
Thế nhưng chính dáng vẻ này lại khiến cho da đầu của Hoắc Thiếu Kiệt run lên. Anh trai càng bình tĩnh thì hậu quả lại càng nghiêm trọng!
“Cái này có thể thay đổi!” Cậu lập tức giơ ngón tay lên thề, sau đó vội tiến lên đoạt lấy tờ kịch bản.
Trong khi hai anh em đang nói chuyện, trong phòng bếp có tiếng động lớn.
“Anh trai, anh đi xem chị dâu đi, lỡ như chị ấy cần anh thì sao? Em nhất định sẽ sửa kịch bản này! Anh đừng tức giận!”
Hoắc Thiếu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn rồi ôm kịch bản trong tay nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hoắc Thiếu Đình không thèm để ý đến cậu. Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía phòng bếp, hắn khẽ cau mày. Sau khi do dự khoảng 2 giây, hắn đứng dậy đi về phòng bếp.
Ở trong phòng bếp, Dung Đại có chút bối rối.
Những thứ này…Cô không biết cách dùng bởi vì dì Vương là người hay nấu ăn. Cô chưa từng nhìn thấy những thứ kim loại bóng loáng này bao giờ.
Còn cái bếp này nữa, thậm chí cô còn không biết cách châm lửa.
Vừa rồi cô chỉ muốn ăn mì vì dù sao giờ cũng đã muộn, ăn nhiều đồ dầu mỡ cũng không tốt. Ăn mì dễ tiêu hóa, ăn cùng với mấy món ăn kèm ngon miệng cũng coi như no bụng.
Nhưng mà cô đã đánh giá quá cao năng lực của mình, lấy mì thôi mà cũng bị đụng vào đầu.
Khi nhìn thấy cô lúng túng giữa đống đồ dùng bằng kim loại với vẻ hoang mang, sự khó chịu trong lòng Hoắc Thiếu Đình biến mất một cách khó hiểu.
Rõ ràng không biết nấu ăn mà còn cứng đầu.
Những thứ này đều là Hoắc Mỹ Xu đặt làm riêng từ nước ngoài. Nếu như biết chúng bị rơi xuống đất, chắc hẳn sẽ đau lòng lắm?
“Xin lỗi, tôi…Tôi chỉ muốn nấu mì thôi, không ngờ lại thành ra như vậy. Tôi thực sự xin lỗi.”
Dung Đại có chút nhụt chí, mọi thứ ở đây đều khác với những gì cô từng tiếp xúc ở kiếp trước. Cho dù là cơm ăn, áo mặc, nhà ở, phương tiện đi lại hay là lời nói và việc làm đều rất khác biệt.
Cô cho rằng trong khoảng thời gian này, chỉ cần nỗ lực nghiên cứu ở trên mạng thì có thể nắm vững những điều cơ bản ở một mức độ nào đó.
Nhưng có lẽ bây giờ xem ra cô chỉ nắm được chút lông gà vỏ tỏi.
Hoắc Thiếu Đình hờ hững liếc nhìn cô. Hắn không nói gì, xoay người rời khỏi phòng bếp, cởi áo khoác ngoài.
Trong lòng Dung Đại muốn khóc nhưng khi cô đang buồn bã, cô thấy hắn quay trở lại.
“Ra ngoài đi, để tôi.” Hắn cúi người nhặt đồ dùng lên, lạnh giọng ra lệnh cho cô.
Lúc này Dung Đại mới sực tỉnh, vội vàng giúp hắn nhặt đồ.
“Tôi bảo cô ra ngoài, không nghe rõ hả?” Nhìn thấy dáng vẻ vừa vụng về vừa lúng túng của cô, Hoắc Thiếu Đình không khỏi nhíu mày, nắm lấy cổ tay của cô kéo ra ngoài.
Khi nắm cổ tay của cô, hắn cảm thấy có chút đau. Ánh mắt của hắn tối sầm lại, cô gầy quá.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 32 Sự bất an của cô
“Tôi…Hay là anh dạy tôi được không? Chỉ là tôi không sử dụng thành thạo những thứ này lắm. Bởi vì đã lâu không nấu ăn cho nên hơi ngượng tay.”
Trong lòng Dung Đại căng thẳng, cảm giác nguy cơ quen thuộc lại xuất hiện khiến cho sống lưng cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cho dù thân phận của cô ở kiếp trước có tôn quý như thế nào, thế giới hiện tại đối với cô thật xa lạ.
Tất cả những gì cô nghe thấy hay nhìn thấy đều là những thứ cô chưa từng được tiếp xúc bao giờ, cô đều không biết tất cả những thứ này.
Trước đây tâm thế của cô rất lạc quan nên cảm giác nguy cơ này chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi. Hơn nữa, cô tự tin rằng mình có thể xử lý được.
Tuy nhiên hôm nay khi vào bếp, cô nhận ra rằng mình biết rất ít về thế giới này, sự hoảng loạn lập tức bao trùm lấy cô.
Ánh mắt của cô nghiêm túc, có chút hốt hoảng nhìn người đàn ông trước mặt.
Dù sau này cô và Hoắc Thiếu Đình có ra sao thì ít nhất ở hiện tại, người đàn ông đã trở thành chỗ dựa cho cô. Bản thân cô cũng cần phải học hỏi, chấp nhận và thay đổi.
Hiện tại, mất mặt không phải là điều đáng sợ. Điều đáng sợ chính là nếu như hiện tại cô còn lạc quan mù quáng như vậy thì tình hình có thể sẽ càng tồi tệ hơn.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô, hắn luôn cảm thấy tâm trạng hôm nay của cô có chút kỳ lạ nhưng không thể xác định được là lạ ở chỗ nào.
Nhìn thấy ánh mắt bồn chồn không yên của cô, hắn cảm thấy hơi khó chịu.
“Anh có thể chỉ cho tôi cách dùng được không, tôi…trước đây chỗ tôi chỉ toàn nhóm bếp, sau đó mẹ tôi sẽ nấu cơm còn tôi chưa từng vào bếp bao giờ.”
Thấy hắn không nói gì. Dung Đại vội nói dối giải thích nhưng lời giải thích này rất mơ hồ, cũng rất khó tin.
Tuy rằng trong lòng Hoắc Thiếu Đình cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi lại cô. Dù sao người phụ nữ này kỳ quái cũng không phải ngày một ngày hai.
“Được.” Hắn nhẹ giọng đáp. Dung đại thở phào nhẹ nhõm.
Thay vì tin tưởng người khác, cô sẵn sàng tin tưởng Hoắc Thiếu Đình.
Có lẽ là bởi vì hắn và nguyên chủ là vợ chồng, hơn nữa cô vẫn là vợ của hắn trên danh nghĩa cho nên trong sự tin tưởng đó có một chút bản năng.
Dung Đại hơi bối rối. Tuy rằng cô nguyện ý tin tưởng Hoắc Thiếu Đình nhưng cô cũng không muốn thể hiện quá kỳ quái để tránh sự nghi ngờ của hắn.
Cô không hề biết rằng tất cả những hành động cố ý che giấu của mình đều lọt vào mắt của Hoắc Thiếu Đình. Thân hình của hắn rất cao nên cho dù căn bếp rất rộng rãi nhưng nhìn vẫn rất rõ.
“Làm như này có đúng không?”
Dung Đại cẩn thận làm theo chỉ dẫn của hắn. Trong khi dụng tâm xử lý nguyên liệu, thỉnh thoảng cô vẫn phân tích ý nghĩa từng hành động nhỏ của Hoắc Thiếu Đình.
Sau khi làm xong một bát mì, cô thấy mình như kiểu ra chiến trường, không chỉ mệt mỏi về cả thể xác mà còn cả tinh thần.
Những thứ đồ kim loại này rất tiện lợi nhưng cô không thông thạo. Thật may là Hoắc Thiếu Đình rất kiên nhẫn, cho dù cô có làm sai thì hắn cũng không mắng mỏ cô.
“Anh ăn thử xem thế nào? Lâu rồi không nấu, nếu như không ngon thì cho tôi xin lỗi.”
Đặt bát mì trứng thịt nóng hổi lên bàn, Dung Đại lấy thêm hai phần rau xào. Giọng điệu lấy lòng và khách khí.
Hoắc Thiếu Đình nhìn món mì sợi đơn giản ở trên bàn, mặc dù không phải cao lương mĩ vị nhưng trong lòng lại có chút gợn sóng, cảm giác như có làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua.
Theo như cách dùng trên mạng, đây có thể gọi là năm tháng tĩnh lặng nhỉ?
Chỉ là khi chạm đến sự thận trọng trong ánh mắt của Dung Đại, sắc mặt của hắn bất giác trở nên cứng đờ.
Bình thường Dung Đại chưa từng lộ ra tâm tư của mình trước mặt bất kỳ ai nhưng trải nghiệm vào bếp ngày hôm nay khiến cô rơi vào vòng xoáy bất an.
Có điều đây không phải là chốn hậu cung ngươi lừa ta gạt, cô không cần phải chịu sự gò bó hay căng thẳng như khi ngồi ở hậu vị, vì thế cô có thể buông lỏng.
Chính sự buông lỏng này đã tiết lộ tâm tư của cô.
Hoắc Thiếu Đình không nói chuyện mà chỉ ngồi ăn mì.
Món mì này do chính tay Dung Đại làm, nước dùng và mùi vị đều rất đậm đà.
Mới thử một ngụm đã khiến cho Hoắc Thiếu Đình vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ những lời người phụ nữ này nói đều là sự thật.
Nếu như không phải nhìn thấy cô chân tay lóng ngóng ở trong bếp, hắn sẽ không tin cô có thể nấu ăn.
“Không tệ, lần sau không còn lóng ngóng nữa thì sẽ càng tốt hơn.”
Hắn không hề keo kiệt đưa ra lời đánh giá. Khi nhìn thấy hắn ăn, Dung Đại cảm thấy căng thẳng nhưng sau khi nghe thấy lời hắn nói xong, sự căng thẳng trong cô lập tức được giải tỏa.
“Tối nay cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng học.” Dung Đại nở nụ cười thoải mái, sự lo lắng trong mắt tiêu tan.
Hoắc Thiếu Định hừ nhẹ giọng mũi với cô nhưng trong lòng hắn lại tự hỏi rốt cuộc cô đang lo lắng điều gì?
Chỉ là nấu một bữa ăn, tại sao lại khiến cô bất an như thế?
Dù không nói thẳng ra nhưng hắn có thể thấy rõ ràng sự căng thẳng và bất an mà Dung Đại vô tình lộ ra khi cô vào bếp nấu ăn.
“Tôi không muốn vợ mình cứ khách sáo với mình như vậy. Mặc dù tôn trọng nhau như khách là tốt nhưng cô không cần quá khách khí đâu. Cô là vợ của tôi nên mọi yêu cầu của cô đối với tôi đều hợp lý, tôi hy vọng cô nhớ kỹ lời này.”
Có lẽ sự bất an của cô đến từ chính bản thân cô. Chắc hẳn cô có thể hiểu những hắn nói đúng không?
Dung Đại không ngờ hắn lại nói những lời này. Nhất thời não cô không kịp loát, không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, chỉ đành ngây ngốc gật đầu.
“Tôi đi dọn phòng bếp.” Vốn dĩ người làm rối tinh phòng bếp là cô, nếu như hắn đã cảm thấy vừa lòng thì cô cũng không cần đứng đây nhìn hắn ăn nữa.
Vốn dĩ Hoắc Thiếu Đình muốn cô đi nghỉ ngơi một lát. Vì trong nhà có thuê người giúp việc nên cô không cần làm những chuyện này.
Thế nhưng đôi chân dài của Dung Đại bước đi quá nhanh, cô đã biến mất chỉ sau vài bước chân.
Dung Đại cẩn thận quét dọn phòng bếp và mơ hồ lập ra cho bản thân một kế hoạch. Cô cần phải đến phòng bếp này thường xuyên để hiểu rõ cách dùng những thứ đồ mới lạ này.
“Anh trai, sao anh lại về nhà rồi?”
Hoắc Mỹ Xu từ bên ngoài trở về. Lúc đi ngang qua phòng ăn và thấy hắn ở trong đó, cô ta vô thức hỏi.
“Anh về nhà lạ lắm sao?” Hoắc Thiếu Đình ngẩng đầu lên nhìn cô ta, thắc mắc một hồi.
Tại sao bọn họ đều có thể về nhà còn hắn về nhà thì lại kỳ lạ?
Hoắc Mỹ Xu mỉm cười, đi tới rót một ly nước rồi uống một ngụm: “Không kỳ lạ sao? Bình thường phải mười ngày nửa tháng anh mới về nhà một lần còn tháng này anh đã về nhà tới tận 3 lần.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô ta rơi vào chỗ bát mì mà Hoắc Thiếu Đình đang ăn, sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi. Khi nghe thấy có động tĩnh ở trong bếp, cô còn tưởng là dì Vương nên lập tức nói: “Dì Vương! Sao dì lại làm mì cho anh trai?”
Dung Đại đang bận rộn ở trong bếp, tiếng nói khiến cho tay cô run bần bật, suýt chút nữa đánh rơi bát.
“Anh trai, anh không biết mình bị dị ứng với mì sao? Anh muốn tự hại chết mình à? Đừng ăn nữa!”
Hoắc Mỹ Xu vừa nói vừa đưa tay lấy bát mì trước mặt Hoắc Thiếu Đình.
Dung Đại đi ra, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô nhìn hai anh em với vẻ nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy? Dì Vương ra ngoài…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 33 Sự oán hận của Hoắc Mỹ Xu
“Dung Đại? Chị làm mì cho anh trai tôi?”
Nhìn thấy Dung Đại đi ra từ phòng bếp, sắc mặt của Hoắc Mỹ Xu vừa lạnh lùng vừa hung dữ, hỏi cô với giọng điệu sắc bén.
Dung Đại giật mình, chỉ nấu một bữa ăn mà đã chọc giận cô em chồng rồi sao?
“Chị…Là chị nấu, có chuyện gì vậy?”
“Lại còn có chuyện gì?” Hoắc Mỹ Xu nổi trận lôi đình, ánh mắt nhìn cô như lửa đốt.
“Cô không biết anh trai tôi ăn mì một lần sẽ phải nhập viện ba ngày sao? Đường tiêu hóa của anh ấy không được tốt, không ăn được mì! Cả nhà chúng tôi không ai dám làm mì, vậy mà cô lại dám nấu mì cho anh trai. Cô thật sự muốn hại chết anh ấy sao?”
Sắc mặt của Dung Đại tái nhợt, cô nhìn Hoắc Thiếu Đình với vẻ đờ đẫn.
Cô chỉ nghĩ rằng ăn mì dễ tiêu hóa, buổi tối không nên ăn quá nhiều cơm, ăn chút đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa là tốt nhất.
Thế nhưng cô không biết Hoắc Thiếu Đình không thể ăn mì!
“Hoắc Mỹ Xu.”
Sắc mặt của Hoắc Thiếu Đình lạnh xuống. Hắn nhìn Hoắc Mỹ Xu với vẻ không vui, thanh âm cũng cực kỳ lạnh lùng.
“Thiếu Đình, chúng ta…mau đi bệnh viện đi? Hay là ở nhà có thuốc gây nôn không? Anh vừa mới ăn xong, có lẽ vẫn chưa kịp hấp thụ.”
Dung Đại sợ tới mức chân tay lạnh buốt, nhất thời cô không chú ý tới thái độ của Hoắc Mỹ Xu mà chỉ dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn hắn.
Cô chỉ muốn nấu một bữa ăn để dỗ hắn, để cho chuyện bí mật gặp riêng Ôn Thi Lan qua đi.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này!
Nếu như Hoắc Thiếu Đình ăn uống bị bệnh, bà nội lại vừa ra ngoài, mẹ chồng sẽ bỏ qua cho cô chắc?
Chỉ với tính khí nóng nảy của cô em chồng này thôi đã đủ kinh khủng lắm rồi!
“Tôi không sao." Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận, khom lưng uốn gối của cô, trong lòng Hoắc Thiếu Đình đột nhiên cảm thấy như bị kim châm.
Đây là người vợ chính thức hắn chấp thuận cưới về và được pháp luật nhà nước công nhận. Hắn cho rằng Hoắc gia sẽ là nơi có thể giúp cô không cần lo lắng về cơm ăn áo mặc, bọn họ sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Lúc nãy hắn còn đang suy nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đã khiến cho cô bất an như thế.
Bây giờ hắn đã biết nguyên nhân.
Hắn đặt đũa xuống, đứng dậy rồi vươn tay kéo Dung Đại ra phía sau. Ánh mắt sắc bén nhìn xuống Hoắc Mỹ Xu.
“Hoắc Mỹ Xu, Dung Đại là chị dâu của em. Cô ấy là vợ của anh, là vợ của Hoắc Thiếu Đình này. Từng thứ đồ dùng, thức ăn hay quần áo của gia đình này đều là do anh kiếm từng đồng từng xu. Nếu như em cảm thấy không hài lòng thì có thể rời khỏi căn nhà này.”
“Anh không quan tâm ai là người đã dung túng tính khí đại tiểu thư của em. Thế nhưng hiện tại em đã trưởng thành rồi, anh không quan tâm việc em thích la lối với người khác như thế nào vì đây là tự do của em.’
“Nhưng đây là vợ của anh, anh mong em hãy tôn trọng cô ấy một chút! Nếu như lần sau anh biết em còn dám la lối om sòm với vợ anh như vậy thì em không cần quay về căn nhà này nữa, em thích ở đâu thì ở. Ngôi nhà này sẽ không còn chỗ dành cho em!”
“Anh nói vậy đã đủ rõ ràng chưa?”
Thái độ của Hoắc Thiếu Đình rất cứng rắn, giọng điệu vừa uy nghiêm vừa lạnh lùng.
Không chỉ Hoắc Mỹ Xu mà ngay cả Dung Đại cũng sợ hãi.
Hoắc Mỹ Xu rất ngạc nhiên, mặc dù anh trai cô ta thường xuyên không ở nhà nhưng cô ta biết rằng anh trai là người lèo lái căn nhà này. Vì thế, cô ta rất tôn trọng anh trai.
Cho nên sau khi hắn kết hôn, Hoắc Mỹ Xu cũng dành sự tôn trọng cho Dung Đại.
Đáng tiếc là Dung Đại lại không biết cảm kích, nhất là khi cô ta thấy Dung Đại đối xử với anh trai mình thờ ơ như thể Hoắc gia mắc nợ chị ta khiến cho cô ta lại càng phát bực.
Anh trai của cô ta ưu tú như vậy, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được? Chị ta có quyền gì mà dám phớt lờ anh trai như thế?
Thế nhưng hiện tại chị ta mới là người sai, tại sao người lo lắng cho sức khỏe của anh trai là cô ta lại bị trách mắng chứ?
Hoắc Mỹ Xu không hiểu mình sai ở chỗ nào, hốc mắt đỏ lên.
Nếu như Dung Đại đối xử tốt với anh trai thì tốt rồi.
Nhưng rõ ràng chị ta đối xử không tốt với anh trai, cô ta không thể nói vài câu được sao?
Dung Đại cũng rất kinh ngạc!
Tối nay, Hoắc Thiếu Đình không giống như bình thường, những lời này…Sao hắn có thể nói những lời này được?
Hắn rõ ràng không có tình cảm với cô, vậy tại sao hắn đột nhiên lại bảo vệ cô?
Nhưng cô còn chưa kịp hiểu rõ vấn đề, nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Hoắc Mỹ Xu, trong lòng cô kinh sợ. Chuyện này không hay rồi!
Cô đang cố gắng hết sức để giành được hảo cảm của em chồng và mẹ chồng nhưng sự bảo vệ mạnh mẽ của hắn đã khiến cho mọi nỗ lực của cô thành công cốc rồi.
“Mỹ Xu, em đừng nghe anh trai nói. Hôm nay anh ấy giận chị cho nên mới nói linh tinh. Em đừng để trong lòng. Lần sau chị sẽ không nấu mì nữa, cảm ơn em đã nhắc nhở chị.”
Dung Đại vội vàng cứu chữa nhưng cô thậm chí còn không tin nổi vào lời nói của mình.
Khi Hoắc Thiếu Đình nói những lời này, thái độ của hắn rất mạnh mẽ.
Nếu như vì chuyện nhỏ này mà Hoắc Mỹ Xu tranh cãi với Hoắc Thiếu Đình, lại còn dọn khỏi nhà thì chắc mẹ chồng sẽ giết cô mất!
“Thiếu Đình, anh đừng nói nặng lời như vậy. Tôi không biết anh không thể ăn được mì, còn Mỹ Xu có ý tốt lo lắng cho sức khỏe của anh thôi.”
Sau khi an ủi Hoắc Mỹ Xu, cô vội giải thích với Hoắc Thiếu Đình.
Nhưng mới nói được hai lượti, cô lập tức cảm thấy mình bị lửa giận công kích!
“Anh trai, anh điên rồi sao? Anh muốn đuổi em gái ruột của mình ra khỏi nhà vì chị ta? Em vẫn luôn kính trọng anh, kể từ khi hai người kết hôn, em không tôn trọng chị ta lúc nào chứ?”
Hoắc Mỹ Xu chỉ thẳng vào Dung Đại đầy vẻ chán ghét, cô ta không chịu nổi ấm ức tố cáo với Hoắc Thiếu Đình.
“Người phụ nữ này không biết xấu hổ, nếu như chị ta không muốn kết hôn thì ngay từ đầu đừng đồng ý kết hôn. Lẽ nào Hoắc gia chúng ta ép buộc chị ta hay sao? Anh còn trách mắng em không tôn trọng chị ta?”
“Anh xem chị ta đã làm được những gì? Mẹ mua tổ yến và đông trùng hạ thảo cho chị ta, anh hai luôn mang tặng chị ta những món quà lưu niệm còn em thì mua tặng chị ta những bộ quần áo và các sản phẩm chăm sóc da cao cấp. Vậy mà cô ta chẳng có chút lòng cảm kích nào.”
Hoắc Mỹ Xu cũng là người nóng tính, đặc biệt là sau khi bị dồn nén một khoảng thời gian dài như vậy, cô ta đã bộc phát ngay tại chỗ.
“Nhưng mà chị ta đã làm được gì? Chị ta đã sang tay tất cả món đồ này cho người khác mua! Cả ngày lúc nào cũng chưng bộ mặt buồn bã và chỉ cười khi nhìn thấy bà nội. Chúng ta nợ chị ta gì sao?”
“Anh không thường xuyên ở nhà nhưng em ở đây, em biết rất rõ! Mẹ tức giận tới mức không ăn được, chúng ta có lỗi với chị ta chỗ nào? Chị ta không biết anh bị dị ứng với mì, chị ta có đủ tư cách làm vợ không? Tại sao anh lại mắng em?”
Hoắc Mỹ Xu không cam lòng, lập tức bật khóc.
Nghe Hoắc Mỹ Xu buộc tội mình, trái tim cô lạnh buốt.
Cô không ngờ hành vi của nguyên chủ ở Hoắc gia lại tồi tệ như vậy, lại có thể khiến cho một cô gái mới 20 tuổi phải khóc rống lên, tích tụ nhiều oán hận như thế.
Cô chợt hiểu ra nguyên nhân tại sao không có ai ở bên cạnh nguyên chủ khi cô ta chết trong bệnh viện.
Nguyên chủ đã chết thì vui vẻ giải thoát.
Nhưng kẻ chịu đau khổ lại là cô, cô không biết cũng không hiểu rất nhiều chuyện do phần ký ức từ nguyên chủ quá ít ỏi.
Nếu như biết trước nguyên chủ đã từng làm nhiều chuyện quá đáng như vậy thì khi mới tỉnh lại, cô thà lấy gậy tự đập chết mình cho xong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 34 Một cái nồi đen lớn*
(*ý là bị đổ lỗi, bị người ta chụp cái nồi(lỗi) lên người)
"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?"
Hoắc Thiếu Kiệt ở trên lầu nghe rất rõ ràng, không ngờ anh trai lại trách mắng em gái như vậy.
Từ nhỏ Hoắc Mỹ Xu đã rất kính trọng anh trai mình, quan tâm đến anh trai nhất, nhưng những gì đã xảy ra với Dung Đại trước đó thực sự có chút khó hiểu.
"Mỹ Xu, nói năng đàng hoàng, đừng không biết lớn nhỏ như vậy."
Hoắc Thiếu Kiệt thực sự cũng không muốn trách móc Hoắc Mỹ Xu, nhưng khuôn mặt của Hoắc Thiếu Đình đã lạnh như băng.
Nếu Hoắc Mỹ Xu tiếp tục nói năng bậy bạ như vậy, Hoắc Thiếu Đình sẽ thực sự sẽ trở mặt với cô ta.
Em có chỗ nào"Em nói năng không đàng hoàng? Người nói năng không đàng hoàng là cô ta mới đúng!"
Giọng nói của Hoắc Mỹ Xu đầy phẫn nộ, đưa tay chỉ vào Dung Đại, hốc mắt đỏ hoe tràn đầy ủy khuất.
Cô ta nói xong liền quay đầu che mặt lại chạy lên lầu.
"Anh trai, tuy rằng lời nói của em ấy... không dễ chịu lắm." Sắc mặt Hoắc Thiếu Kiệt cũng có chút lạnh lùng, vô thức liếc nhìn Dung Đại: : "Nhưng anh không nên nói chuyện với em ấy như vậy. Trong gia đình này, Mỹ Xu là người kính trọng anh nhất."
Nói xong, Hoắc Thiếu Kiệt cũng không để ý đến Dung Đại, xoay người đi lên lầu.
Nghe thấy tiếng đóng cửa thật lớn trên lầu truyền đến, lòng Dung Đại run lên! Vừa rồi đã trải qua chuyện gì vậy?
Cô chỉ nấu một tô mì đã gây ra nguyên câu chuyện kinh khủng này!
Em gái và em trai chồng đều đắc tội hết rồi!
Còn có tối nay đã xảy ra chuyện gì với Hoắc Thiếu Đình vậy chứ?
Tại sao hắn lại nói như vậy? Như vậy không phải là kích thích Hoắc Mỹ Xu quá sao?
"Thiếu Đình, tôi sẽ cùng anh đến bệnh viện trước, chừng nào về, tôi sẽ tìm Mỹ Xu từ từ giải thích với em ấy, anh thấy thế nào?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Hai người họ không có người nào cô đắc tội được cả, chỉ có thể làm cỏ đầu đường* bảo vệ mạng mình.(Thành ngữ bên trung, ý chỉ nhỏ yếu thì ba phải xíu gió chiều nào xuôi theo chiều đó)
Nhưng khi nói xong cũng không nhận được câu trả lời từ Hoắc Thiếu Đình, cô quay đầu lại liền thấy hắn tiếp tục cầm đũa ăn mì như không có chuyện gì xảy ra.
Dung Đại sửng sốt, thấy Hoắc Mỹ Xu khóc lóc như vậy hắn còn có thể nuốt trôi sao?
Hơn nữa không phải hắn không thích ăn mì sợi à?
"Thiếu Đình, mì này…"
"Chỉ là tôi không ăn được mì sợi làm bằng máy thôi, mì làm bằng cách thủ công vẫn được." Giọng của Hoắc Thiếu Đình nhàn nhạt đáp lại.
Thực sự hắn thích ăn mì sợi, nhưng ăn mì làm bằng máy sẽ bị đau bụng, nhưng ăn mì làm bằng tay thì không sao, điều này thực sự có hơi kì quặc.
Dung Đại: "..."
Trên đời này còn có người kỳ quái như vậy hả?
"Vậy tôi đi lên lầu gặp Mỹ Xu một chút, anh... Kỳ thật tôi không sao, tuy vừa rồi nghe anh nói thế để bảo vệ tôi làm tôi rất mừng, nhưng như vậy sẽ làm Mỹ Xu tổn thương."
Dung Đại thầm thở phào, lần này rất có thể sẽ đắc tội cả hai người, đợi lát nữa thái thái trở về, đoán chừng muốn trốn cũng không thoát.
Nếu cô không nói lời hay ý đẹp gì đó để xoa dịu Hoắc Thiếu Đình thì cô thực sự phải thu dọn đồ đạc rời đi rồi.
"Bây giờ cô đi lên, em ấy cũng chỉ hung dữ với cô để trút giận thôi, chuyện này không cần cô lo lắng."
Hoắc Thiếu Đình uống cạn nước canh, một cọng rau cũng không bỏ sót.
"Thế nhưng..."
"Cô không muốn đọc kịch bản à? Hay là không muốn tiếp tục đóng phim nữa?"
Dung Đại đang muốn giải thích, Hoắc Thiếu Đình đứng dậy đem bát đĩa đi vào phòng bếp, chỉ để lại một tấm lưng lạnh lùng dành cho cô.
Không bao lâu sau, trong phòng bếp truyền đến tiếng rửa chén, trong lòng Dung Đại tràn đầy suy nghĩ cùng với nghi ngờ.
Tối nay cô thật không hiểu được Hoắc Thiếu Đình, nhưng cô không nghĩ ra cách nào để an ủi Hoắc Mỹ Xu, cũng không nghĩ ra cách nào tốt nhất để giải quyết chuyện này.
Những gì nguyên chủ làm trước đây đã ăn sâu vào tiềm thức của họ. Mặc dù cô thật sự không biết trước đó nguyên chủ đã làm chuyện gì quá phận.
Nhưng nói như thế nào thì Hoắc Mỹ Xu cũng là một tiểu thư có gia giáo, người nhà Hoắc gia bồi dưỡng ra nhất định sẽ không thù dai.
Chỉ khi Hoắc Mỹ Xu nhìn thấy cô, mới chán ghét và nói những lời cay độc.
Có thể tưởng tượng được, nguyên chủ lúc trước thường làm cho người ta ghét cỡ nào, tuy rằng cô không phải nguyên chủ, nhưng cái nồi đen này cô sẽ phải gánh chịu, nghĩ tới đây liền cảm thấy thật oan uổng mà.
Dung Đại rất phiền muộn, mới vượt qua được cơn sóng này lại có cơn sóng khác ập đến, cô chỉ muốn sống thật yên ổn thôi sao lại khó như vậy?
"Phu nhân, cô làm sao vậy? Ai ở trong phòng bếp đó?" Lúc này dì Vương trở về nhìn thấy cô đang ngẩn người trước cửa phòng bếp, thoạt nhìn sắc mặt rất không tốt, liền hỏi.
Dung Đại hoàn hồn, ngơ ngác nhìn dì Vương, trong lòng chợt nảy ra một ý.
Muốn cởi chuông phải tìm người thắt chuông, tất cả mọi chuyện thành ra như vậy là từ sau khi nguyên chủ gả vào nhà này, mà hiện tại cô lại là chủ nhân của thân thể này.
Để sống sót, cô vẫn cần phải hiểu rõ ràng một số điều.
"Dì Vương, bây giờ dì có rảnh không?"
Dì Vương gật đầu, bà ta muốn đi vào phòng bếp nhìn một chút, nhưng lại bị cô kéo đến ngồi dưới giàn hoa trong vườn.
"Dì Vương, tôi có thể… hỏi dì một chuyện được không?" Cô chần chờ một chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi.
Cô muốn xác định xem nguyên chủ trước đây đã làm gì khiến Hoắc gia hận cô như vậy.
Thái độ tối nay của Hoắc Mỹ Xu làm cho cô thật kinh hoảng, tuy cô không muốn tìm thêm phiền phức nữa, nhưng sắp tới cô sẽ ở lại Hoắc gia một năm. Vấn đề này nếu không giải quyết, đừng nói một năm, nói không chừng nửa năm cô cũng không sống nổi!
Dì Vương nhìn cô, lập tức có chút câu nệ, "Phu nhân, cô nói đi."
Hoắc Thiếu Đình từ trong bếp đi ra không thấy Dung Đại, còn tưởng rằng cô đã lên lầu nên vào phòng ngủ xem thử, kết quả vẫn không thấy cô đâu, hắn lập tức nhíu mày, lúc xuống lầu tìm thì nghe thấy trong vườn có người nói chuyện nên hắn liền đi tới.
"Vậy thì… Mối quan hệ giữa tôi và Thiếu Đình thực sự không tốt sao?"
Dung Đại khó khăn hỏi, dù sao khi bị Hoắc Mỹ Xu chỉ trích vài lần, cô đã nhận ra chừng tám chín phần về chuyện này.
Nhưng cô không ngờ nguyên chủ lại xấu như vậy!
Cô ấy đã đem bán tất cả những gì em gái chồng, em trai chồng, chú, bà nội chồng và mẹ chồng tặng cho cô ấy!
Hơn nữa còn thuê nhà nhà riêng ở ngoài, cho nên việc nguyên chủ đi bệnh viện, người Hoắc gia hoàn toàn không biết.
Da đầu Dung Đại phát lạnh, không hiểu nguyên chủ muốn làm cái gì.
Dì Vương kinh ngạc nhìn cô: "Phu nhân, những chuyện này… chẳng phải cô là người biết rõ nhất sao?"
Những việc này đều do chính phu nhân làm, sao giờ lại hỏi mình?
Dung Đại đã tìm được một cái cớ, lập tức cười khổ giải thích: "Tôi chỉ là muốn biết bản thân tôi có phải thật sự xấu đến như vậy hay không. Đây chẳng phải là đang tự kiểm điểm sao? Hiện tại xem ra hành động của tôi lúc trước hoàn toàn không đúng, rất quá đáng."
Nguyên chủ thật sự ném cho cô một mớ hỗn độn quá lớn!
Cô thậm chí còn không biết nguyên chủ có liên hệ với ai ngoài Hoắc gia hay không nữa!
Nghĩ tới đây, tay chân Dung Đại tê dại.
Hoắc Thiếu Đình đứng trong một góc tối, nghe rất rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Dung Đại và dì Vương.
Chuyện gì đang xảy ra với người phụ nữ này vậy?
Những việc này do chính cô ta làm, sao giờ lại hỏi ngược lại dì Vương?
Chương 35 Người yêu của nguyên chủ
"Cám ơn dì Vương, chuyện này… Phiền dì đừng nói với người khác được không?"
Tuy Dung Đại còn muốn hỏi một chút nữa, nhưng hỏi một lúc quá nhiều, lại đều là chuyện của "cô ấy"... Một khi các chuyện xấu bị lộ ra, rắc rối sẽ còn lớn hơn.
Dì Vương gật đầu, thấy Dung Đại lễ phép như vậy, bà ta chần chờ một chút, nghiêm túc nói với cô: "Phu nhân, đối với người ngoài dường như Hoắc gia có tất cả. Nhưng Hoắc gia đã từng gặp khó khăn. Đại thiếu gia tiếp quản công ty cho đến bây giờ đều phải tự mình gánh vác công việc, cậu ấy đã rất vất vả rồi."
"Đôi khi đại thiếu gia không biết cách chăm sóc người khác, nếu như phu nhân đã là vợ của cậu ấy, xin phu nhân hãy bao dung một chút. Ba đứa trẻ này thật ra đều do tôi nuôi lớn, lúc nhỏ đại thiếu gia hay theo bà cụ Hoắc học tập quản lý công ty, trong khi người khác đang chơi đùa, thì cậu ấy lại muốn học tập những công việc trong công ty."
Dì Vương thở dài, bà ta ở Hoắc gia đã nhiều năm, người mà bà ta quan tâm nhất là Hoắc Thiếu Đình.
"Dì Vương, tôi biết rồi, cảm ơn dì đã nhắc nhở." Dung Đại cũng gật đầu, cô nói những lời này hoàn toàn là khách sáo mà thôi.
Mặc dù không tồn tại khả năng Hoắc Thiếu Đình và Ôn Thi Lan sẽ ở bên nhau, nhưng sau một năm, hai người bọn họ vẫn sẽ ly hôn.
Quan tâm đến công việc của Hoắc Thiếu Đình đương nhiên là dành cho vợ tương lai của hắn, không liên quan gì đến cô.
Hiện tại quan trọng nhất là cô cần phải hiểu rõ một chuyện, vì sao nguyên chủ lại bán những thứ đó đi, hơn nữa còn thuê nhà ở bên ngoài?
Nguyên chủ khi còn sống còn có chuyện gì khác?
Những thứ không biết luôn đáng sợ nhất, đặc biệt là một loạt thao tác này của nguyên chủ, quả thực khiến người ta tặc lưỡi!
Nếu là người bình thường có thể gả vào một gia đình giàu có, họ sẽ cố gắng sinh con để củng cố địa vị của mình, hoặc cố gắng lấy lòng nhà chồng bằng nhiều cách khác nhau.
Phải khen nguyên chủ, đắc tội hết cả nhà mẹ chồng!
Hoắc Thiếu Đình sau khi nghe bọn họ nói xong, liền xoay người trở về.
Dung Đại lo lắng quay trở lại phòng ngủ, không nhận ra rằng Hoắc Thiếu Đình đang một mực dò xét cô.
Cô vẫn luôn suy nghĩ về những gì Hoắc Mỹ Xu và Dì Vương đã nói, nguyên chủ đã bán những thứ đó, nhưng còn tiền thì sao? Tiền đã đi đâu mất?
"Cô và Dì Vương đã nói cái gì vậy?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
Dung Đại trong đầu đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên nghe thấy giọng nói của hắn, làm cô giật mình, sắc mặt tái nhợt.
"Không có gì, chỉ là một số chuyện nhỏ mà thôi." Mặc dù trong lòng bất an đến khó hiểu nhưng cô vẫn còn kinh nghiệm làm hoàng hậu ba mươi năm, cho nên sẽ không bị một câu của hắn lừa.
"Anh… Anh không đi tắm trước sao?" Cô chuyển đề tài, không muốn cùng Hoắc Thiếu Đình nói nhiều, cô cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô, biết cô đang chuyển đề tài, nhìn người phụ nữ trước mặt, hắn có ảo giác, dường như người trước mắt và người của trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau.
Hắn không biết tại sao mình lại có những suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy, cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ hơn sau khi nghe thấy cô hỏi Dì Vương về hắn của trước kia.
"Ừ." Hắn cũng không có làm khó cô, dù sao tương lai còn dài, mặc kệ cô có bí mật gì, hắn đều có thừa kiên nhẫn để từ từ moi ra.
Thấy Hoắc Thiếu Đình vào phòng tắm, một lúc sau mới có tiếng nước chảy, Dung Đại sờ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi cô định sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, thì có tiếng điện thoại rung lên trong ngăn bàn.
Cô đi tới mở ngăn kéo ra xem, điện thoại di động trong ngăn kéo là một chiếc màu hồng phấn, rất nhỏ, kiểu dáng rất cũ.
Để điện thoại trong phòng ngủ, chắc chắn Hoắc Thiếu Đình sẽ không sử dụng màu sắc sặc sỡ như vậy, chỉ có thể là của nguyên chủ.
Thấy điện thoại vẫn còn đang rung, cô không còn cách nào khác đành cầm lên, nhìn thấy trên màn hình có mấy tin nhắn được gửi đến.
Cô cẩn thận nhìn kỹ một lượt, cuối cùng nhìn thấy trên trán cô chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tất cả tin nhắn đều cùng một người gửi tới, hơn nữa trong tin nhắn dùng từ và giọng điệu hết sức ám muội, hiển nhiên có quan hệ với nguyên chủ không đơn giản.
"Em yêu, tôi sắp trở về từ Bali, em có nhớ tôi không? Tôi có mang quà cho em, tiền ở bên trong thẻ tôi đã rút ra hết rồi."
"Em yêu, tôi thật sự rất nhớ em! Tôi nhớ cảm giác được nằm ngủ trong vòng tay của em, muốn được em vuốt ve, em có nhớ tôi không?"
"Em yêu, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa mới rời đi? Tiền chúng ta đã đủ tiêu rồi, em và hắn ly hôn đi, có được không? Tôi thực sự không thể sống nếu không có em."
Bốp!
Dung Đại xem lần lượt những tin nhắn gây chấn động kia, cả đầu Dung Đại cứ ong ong, giống như có vô số con ong nhảy vào.
Cô cảm giác máu của mình rất lạnh, gần như muốn đóng băng.
Chẳng lẽ nguyên chủ đồng ý cưới Hoắc Thiếu Đình chỉ là vì tiền sao?
Gã đó là ai?
Gã và nguyên chủ có quan hệ gì?
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Dung Đại, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng!
Nếu như Hoắc Thiếu Đình biết chuyện này, không, cho dù chỉ có một người trong nhà họ Hoắc biết, thì cô cũng nhất định phải chết thảm!
Đừng nói là đuổi ra khỏi cửa, nếu như Hoắc gia bực mình, tố cáo cô lừa hôn tống tiền, chẳng phải cô tiêu đời sao? !
Cô đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, khiến cô sợ tới mức chân tay loạn xạ lấy điện thoại bỏ vào túi.
"Anh tắm xong rồi sao? Vậy tới tôi đi tắm."
Dung Đại hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước hai người xấu hổ, thiếu chút nữa chạy vào phòng tắm như chạy trốn.
Cô nhanh chóng khóa cửa và ngồi trên bồn cầu để nghiên cứu điện thoại di động.
Tổng cộng có gần hai trăm tin nhắn, nhưng cô không đủ can đảm để đọc thêm sau khi chỉ đọc một ít tin.
Bất kể nguyên nhân là gì, chỉ cần dựa vào những tin nhắn này, Hoắc gia liền có thể xử tử cô!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Cô không ngờ nguyên chủ lại to gan như vậy, dám lừa gạt loại người như Hoắc Thiếu Đình!
Có bao nhiêu cái mạng mới dám chơi như thế này?
Trong lòng cô cảm thấy bất an, nhìn tin nhắn được gửi đến trên điện thoại di động, cô do dự một lúc, rồi gửi lại một tin nhắn trả lời.
Nội dung rất đơn giản: "Em muốn ngủ, có chuyện gì để mai nói, không muốn quấy rầy giấc ngủ của người nhà."
Đợi gần hai phút vẫn không có tin nào hồi đáp. Cho đến khi cô chuẩn bị cởi quần áo đi tắm thì mới có tin nhắn đến.
Xem nội dung tin nhắn, cô nhíu mày, sao giọng điệu này có vẻ khó chịu, lại còn có vẻ như ra lệnh cho cô vậy?
Trước khi cô có thời gian để suy nghĩ rõ ràng về vấn đề này, thì có cuộc gọi đến.
Dung Đại do dự một chút, theo bản năng liếc nhìn cửa phòng tắm, mở vòi hoa sen, sau đó cẩn thận kết nối điện thoại.
"Tiểu Đại, em nói như vậy là có ý gì? Em trở về Hoắc gia sao?"
Điện thoại đã kết nối, Dung Đại còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nữ mang theo chút tức giận.
Nữ?
Nghe thấy giọng nói này, trái tim vốn đang sợ chết khiếp của Dung Đại khẽ bình tĩnh lại.
Nguyên chủ thật sự đang chơi cô sao, bọn họ đang làm cái trò gì vậy?
Chẳng qua là chuyện cô không hiểu là, tại sao hai người con gái lại nói chuyện mập mờ như vậy? Thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân.
Dung Đại cảm thấy mình sắp chết oan đến nơi rồi, ai bảo cô tự đoán mò làm gì chứ?
Mắt của cô có mọc trên đỉnh đầu đâu. Khi trông thấy Ôn Thi Lan nhìn hắn với ánh mặt dịu dàng đến mức có thể chảy nước, ai thấy cũng đều nghĩ giữa họ có điều gì đó đúng không?
Hơn nữa cô vừa mới tỉnh dậy đã thấy hai người ở bên cạnh nhau.
Vợ của mình đang bị ốm, chồng lại đưa người phụ nữ khác tới thăm bệnh?
Cô rất muốn hỏi Hoắc Thiếu Đình xem hành động này là sao? Cô không thể nghi ngờ được sao?
Thế nhưng cô không có can đảm.
Cô sợ rằng nếu như mình đắc tội với đối phương thì cô sẽ thật sự phải thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà.
Đặc biệt là hiện tại cô còn đang nợ nần chồng chất, người đàn ông này không chỉ là chỗ dựa cơm áo gạo tiền mà còn là chủ nợ của cô.
Đành nhẫn nhịn thôi, đợi khi nào kiếm được tiền, cô sẽ không cần nhìn sắc mặt hắn nữa.
Trong lòng Dung Đại thầm than, ký ức kế thừa từ nguyên chủ ít ỏi đến đáng thương. Mặc dù cô đã dùng điện thoại di động để tra cứu nhưng dù *Độ Nương có lợi hại đến đâu cũng không thể giúp cô tìm ra mật khẩu thẻ ngân hàng.
*Cách gọi nhân hóa của dân Trung với công cụ tìm kiếm Baidu
Hơn nữa, cô cũng không dám đi hỏi. Hiện tại trên người cô chỉ còn 800 tệ, cô có thể làm gì với 800 tệ đây?
Sau khi ăn hai bữa cơm và uống vài chai nước, e rằng chỉ còn cái nịt.
Cô hít sâu hai hơi, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười dịu dàng với Hoắc Thiếu Đình.
“Thiếu Đình, anh đã ăn tối chưa?”
Trong chuyện này, cứ coi như cô tự mình đa tình đi, có thể thấy Hoắc Thiếu Đình đang rất cáu. Thế nhưng không thể để chuyện này cứ tiếp tục như thế được, cô cần phải khiến cho nó qua đi.
Hoắc Thiếu Đình ngồi trên sô pha nhìn cô cả buổi. Khi nhìn thấy cô nở nụ cười xán lạn như vậy, trong lòng hắn có cảm giác buồn bực khó hiểu.
Người phụ nữ này không thể cười tận tâm hơn được sao?
“Chuyện này là tôi sai nhưng mà…Tôi cũng chỉ muốn làm cho anh vui thôi mà, anh đừng so đo với tôi có được không? Tôi có thể nấu ăn để tạ lỗi với anh.”
Thấy hắn chẳng những không trả lời mình mà sắc mặt lại còn u ám hơn, trong lòng Dung Đại không khỏi thấp thỏm. Trong đầu cô chợt có tia sáng lướt qua, cô nhanh chóng tìm ra một cái cớ.
Ai mà chẳng thích nghe những lời hay ý đẹp. Thái độ của cô luôn ngay thẳng, dựa vào những sự việc xảy ra trước đây, cô đoán rằng người đàn ông này không phải là kiểu người hay để ý từng li từng tí.
Quả nhiên, trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Thiếu Đình thoáng qua một tia vừa lòng.
Mặc dù hắn biết những lời nói của người phụ nữ này không phải là thật lòng nhưng hắn vẫn thích nghe.
“Cô biết nấu ăn?”
Hắn hỏi ngược lại. Dù sao trước khi kết hôn, bọn họ mới gặp nhau được hai lần còn sau khi kết hôn lại như người xa lạ, hiểu biết rất ít về đối phương.
Khóe mắt của Dung Đại vô thức nhìn về phía phòng bếp, vì muốn lấy lòng hoàng thượng mà cô đã đặc biệt học một vài món ăn từ những đầu bếp giỏi nhất của Ngự thiện phòng.
Bây giờ nghĩ lại, mọi nỗ lực của cô khi ấy giống như một trò cười.
Khi còn ở tại Dung phủ, mười đầu ngón tay chưa từng chạm nước nhưng kể từ khi trở thành hoàng hậu của hắn, cô đã tự tay nấu canh. Ngay cả cha mẹ của cô cũng chưa từng ăn cơm cô nấu bao giờ.
“Không cần làm…”
“Tôi sẽ làm.” Tâm trí của Dung Đại còn đang bay xa. Chợt nghe thấy giọng nói không vui của Hoắc Thiếu Đình khiến cho tâm trí của cô quay lại. Cô nhìn hắn một cái, nghiêm túc trả lời.
Kiếp trước, cô chỉ làm vì hoàng thượng.
Thế nhưng lần này, cô chỉ muốn làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm đó, không bị ràng buộc bởi bất cứ ai.
Với lại Hoắc gia là hào môn nên tất nhiên sẽ có người giúp việc làm.
Tuy nhiên nếu như cô rời khỏi Hoắc gia, cô sẽ không có đủ tiền thuê người giúp việc và phải tự mình giặt giũ và nấu nướng.
Hiện tại tranh thủ cơ hội tiếp xúc này, cô phải nghiêm túc học hỏi để nắm vững những kỹ năng cơ bản này.
Thấy cô đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy khiến cho Hoắc Thiếu Đình có hơi bất ngờ. Lời chưa nói xong cũng không tiếp tục nói nữa, hắn chỉ lạnh lùng nhìn cô: “Vậy tôi sẽ đợi.”
Dung Đại không hề do dự vì dù sao hắn cũng là chỗ dựa cơm áo gạo tiền, cho nên cô không thể sơ suất được!
Cô xoay người đi vào phòng bếp. Ánh mắt của Hoắc Thiếu Đình rơi vào kịch bản đặt trên bàn, hắn tò mò cầm lên xem.
Hoắc Thiếu Kiệt đứng ở trên tầng nghe ngóng, vốn tưởng sẽ được xem kịch hay nhưng không ngờ chị dâu lại giỏi dỗ người như vậy. Chỉ nói vài câu đã thu phục được anh trai rồi.
Khi cầm kịch bản lên đọc, sắc mặt của Hoắc Thiếu Đình tái nhợt!
Thôi chết rồi!
“Anh, anh trai!”
Cậu vội vã đi xuống, suýt chút nữa bị ngã cầu thang.
Hoắc Thiếu Đình ngước mắt lên nhìn cậu với vẻ hờ hững rồi thu lại, ánh mắt khinh thường chúng sinh đó khiến cho Hoắc Thiếu Kiệt cảm thấy lòng nguội như tro lạnh.
“Có rất nhiều cảnh hôn. Đây là cách em trả ơn anh trai của mình sao?”
Sắc mặt của hắn lãnh đạm, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng.
Thế nhưng chính dáng vẻ này lại khiến cho da đầu của Hoắc Thiếu Kiệt run lên. Anh trai càng bình tĩnh thì hậu quả lại càng nghiêm trọng!
“Cái này có thể thay đổi!” Cậu lập tức giơ ngón tay lên thề, sau đó vội tiến lên đoạt lấy tờ kịch bản.
Trong khi hai anh em đang nói chuyện, trong phòng bếp có tiếng động lớn.
“Anh trai, anh đi xem chị dâu đi, lỡ như chị ấy cần anh thì sao? Em nhất định sẽ sửa kịch bản này! Anh đừng tức giận!”
Hoắc Thiếu Kiệt thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn rồi ôm kịch bản trong tay nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hoắc Thiếu Đình không thèm để ý đến cậu. Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía phòng bếp, hắn khẽ cau mày. Sau khi do dự khoảng 2 giây, hắn đứng dậy đi về phòng bếp.
Ở trong phòng bếp, Dung Đại có chút bối rối.
Những thứ này…Cô không biết cách dùng bởi vì dì Vương là người hay nấu ăn. Cô chưa từng nhìn thấy những thứ kim loại bóng loáng này bao giờ.
Còn cái bếp này nữa, thậm chí cô còn không biết cách châm lửa.
Vừa rồi cô chỉ muốn ăn mì vì dù sao giờ cũng đã muộn, ăn nhiều đồ dầu mỡ cũng không tốt. Ăn mì dễ tiêu hóa, ăn cùng với mấy món ăn kèm ngon miệng cũng coi như no bụng.
Nhưng mà cô đã đánh giá quá cao năng lực của mình, lấy mì thôi mà cũng bị đụng vào đầu.
Khi nhìn thấy cô lúng túng giữa đống đồ dùng bằng kim loại với vẻ hoang mang, sự khó chịu trong lòng Hoắc Thiếu Đình biến mất một cách khó hiểu.
Rõ ràng không biết nấu ăn mà còn cứng đầu.
Những thứ này đều là Hoắc Mỹ Xu đặt làm riêng từ nước ngoài. Nếu như biết chúng bị rơi xuống đất, chắc hẳn sẽ đau lòng lắm?
“Xin lỗi, tôi…Tôi chỉ muốn nấu mì thôi, không ngờ lại thành ra như vậy. Tôi thực sự xin lỗi.”
Dung Đại có chút nhụt chí, mọi thứ ở đây đều khác với những gì cô từng tiếp xúc ở kiếp trước. Cho dù là cơm ăn, áo mặc, nhà ở, phương tiện đi lại hay là lời nói và việc làm đều rất khác biệt.
Cô cho rằng trong khoảng thời gian này, chỉ cần nỗ lực nghiên cứu ở trên mạng thì có thể nắm vững những điều cơ bản ở một mức độ nào đó.
Nhưng có lẽ bây giờ xem ra cô chỉ nắm được chút lông gà vỏ tỏi.
Hoắc Thiếu Đình hờ hững liếc nhìn cô. Hắn không nói gì, xoay người rời khỏi phòng bếp, cởi áo khoác ngoài.
Trong lòng Dung Đại muốn khóc nhưng khi cô đang buồn bã, cô thấy hắn quay trở lại.
“Ra ngoài đi, để tôi.” Hắn cúi người nhặt đồ dùng lên, lạnh giọng ra lệnh cho cô.
Lúc này Dung Đại mới sực tỉnh, vội vàng giúp hắn nhặt đồ.
“Tôi bảo cô ra ngoài, không nghe rõ hả?” Nhìn thấy dáng vẻ vừa vụng về vừa lúng túng của cô, Hoắc Thiếu Đình không khỏi nhíu mày, nắm lấy cổ tay của cô kéo ra ngoài.
Khi nắm cổ tay của cô, hắn cảm thấy có chút đau. Ánh mắt của hắn tối sầm lại, cô gầy quá.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 32 Sự bất an của cô
“Tôi…Hay là anh dạy tôi được không? Chỉ là tôi không sử dụng thành thạo những thứ này lắm. Bởi vì đã lâu không nấu ăn cho nên hơi ngượng tay.”
Trong lòng Dung Đại căng thẳng, cảm giác nguy cơ quen thuộc lại xuất hiện khiến cho sống lưng cô đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cho dù thân phận của cô ở kiếp trước có tôn quý như thế nào, thế giới hiện tại đối với cô thật xa lạ.
Tất cả những gì cô nghe thấy hay nhìn thấy đều là những thứ cô chưa từng được tiếp xúc bao giờ, cô đều không biết tất cả những thứ này.
Trước đây tâm thế của cô rất lạc quan nên cảm giác nguy cơ này chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian rất ngắn ngủi. Hơn nữa, cô tự tin rằng mình có thể xử lý được.
Tuy nhiên hôm nay khi vào bếp, cô nhận ra rằng mình biết rất ít về thế giới này, sự hoảng loạn lập tức bao trùm lấy cô.
Ánh mắt của cô nghiêm túc, có chút hốt hoảng nhìn người đàn ông trước mặt.
Dù sau này cô và Hoắc Thiếu Đình có ra sao thì ít nhất ở hiện tại, người đàn ông đã trở thành chỗ dựa cho cô. Bản thân cô cũng cần phải học hỏi, chấp nhận và thay đổi.
Hiện tại, mất mặt không phải là điều đáng sợ. Điều đáng sợ chính là nếu như hiện tại cô còn lạc quan mù quáng như vậy thì tình hình có thể sẽ càng tồi tệ hơn.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô, hắn luôn cảm thấy tâm trạng hôm nay của cô có chút kỳ lạ nhưng không thể xác định được là lạ ở chỗ nào.
Nhìn thấy ánh mắt bồn chồn không yên của cô, hắn cảm thấy hơi khó chịu.
“Anh có thể chỉ cho tôi cách dùng được không, tôi…trước đây chỗ tôi chỉ toàn nhóm bếp, sau đó mẹ tôi sẽ nấu cơm còn tôi chưa từng vào bếp bao giờ.”
Thấy hắn không nói gì. Dung Đại vội nói dối giải thích nhưng lời giải thích này rất mơ hồ, cũng rất khó tin.
Tuy rằng trong lòng Hoắc Thiếu Đình cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi lại cô. Dù sao người phụ nữ này kỳ quái cũng không phải ngày một ngày hai.
“Được.” Hắn nhẹ giọng đáp. Dung đại thở phào nhẹ nhõm.
Thay vì tin tưởng người khác, cô sẵn sàng tin tưởng Hoắc Thiếu Đình.
Có lẽ là bởi vì hắn và nguyên chủ là vợ chồng, hơn nữa cô vẫn là vợ của hắn trên danh nghĩa cho nên trong sự tin tưởng đó có một chút bản năng.
Dung Đại hơi bối rối. Tuy rằng cô nguyện ý tin tưởng Hoắc Thiếu Đình nhưng cô cũng không muốn thể hiện quá kỳ quái để tránh sự nghi ngờ của hắn.
Cô không hề biết rằng tất cả những hành động cố ý che giấu của mình đều lọt vào mắt của Hoắc Thiếu Đình. Thân hình của hắn rất cao nên cho dù căn bếp rất rộng rãi nhưng nhìn vẫn rất rõ.
“Làm như này có đúng không?”
Dung Đại cẩn thận làm theo chỉ dẫn của hắn. Trong khi dụng tâm xử lý nguyên liệu, thỉnh thoảng cô vẫn phân tích ý nghĩa từng hành động nhỏ của Hoắc Thiếu Đình.
Sau khi làm xong một bát mì, cô thấy mình như kiểu ra chiến trường, không chỉ mệt mỏi về cả thể xác mà còn cả tinh thần.
Những thứ đồ kim loại này rất tiện lợi nhưng cô không thông thạo. Thật may là Hoắc Thiếu Đình rất kiên nhẫn, cho dù cô có làm sai thì hắn cũng không mắng mỏ cô.
“Anh ăn thử xem thế nào? Lâu rồi không nấu, nếu như không ngon thì cho tôi xin lỗi.”
Đặt bát mì trứng thịt nóng hổi lên bàn, Dung Đại lấy thêm hai phần rau xào. Giọng điệu lấy lòng và khách khí.
Hoắc Thiếu Đình nhìn món mì sợi đơn giản ở trên bàn, mặc dù không phải cao lương mĩ vị nhưng trong lòng lại có chút gợn sóng, cảm giác như có làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua.
Theo như cách dùng trên mạng, đây có thể gọi là năm tháng tĩnh lặng nhỉ?
Chỉ là khi chạm đến sự thận trọng trong ánh mắt của Dung Đại, sắc mặt của hắn bất giác trở nên cứng đờ.
Bình thường Dung Đại chưa từng lộ ra tâm tư của mình trước mặt bất kỳ ai nhưng trải nghiệm vào bếp ngày hôm nay khiến cô rơi vào vòng xoáy bất an.
Có điều đây không phải là chốn hậu cung ngươi lừa ta gạt, cô không cần phải chịu sự gò bó hay căng thẳng như khi ngồi ở hậu vị, vì thế cô có thể buông lỏng.
Chính sự buông lỏng này đã tiết lộ tâm tư của cô.
Hoắc Thiếu Đình không nói chuyện mà chỉ ngồi ăn mì.
Món mì này do chính tay Dung Đại làm, nước dùng và mùi vị đều rất đậm đà.
Mới thử một ngụm đã khiến cho Hoắc Thiếu Đình vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ những lời người phụ nữ này nói đều là sự thật.
Nếu như không phải nhìn thấy cô chân tay lóng ngóng ở trong bếp, hắn sẽ không tin cô có thể nấu ăn.
“Không tệ, lần sau không còn lóng ngóng nữa thì sẽ càng tốt hơn.”
Hắn không hề keo kiệt đưa ra lời đánh giá. Khi nhìn thấy hắn ăn, Dung Đại cảm thấy căng thẳng nhưng sau khi nghe thấy lời hắn nói xong, sự căng thẳng trong cô lập tức được giải tỏa.
“Tối nay cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng học.” Dung Đại nở nụ cười thoải mái, sự lo lắng trong mắt tiêu tan.
Hoắc Thiếu Định hừ nhẹ giọng mũi với cô nhưng trong lòng hắn lại tự hỏi rốt cuộc cô đang lo lắng điều gì?
Chỉ là nấu một bữa ăn, tại sao lại khiến cô bất an như thế?
Dù không nói thẳng ra nhưng hắn có thể thấy rõ ràng sự căng thẳng và bất an mà Dung Đại vô tình lộ ra khi cô vào bếp nấu ăn.
“Tôi không muốn vợ mình cứ khách sáo với mình như vậy. Mặc dù tôn trọng nhau như khách là tốt nhưng cô không cần quá khách khí đâu. Cô là vợ của tôi nên mọi yêu cầu của cô đối với tôi đều hợp lý, tôi hy vọng cô nhớ kỹ lời này.”
Có lẽ sự bất an của cô đến từ chính bản thân cô. Chắc hẳn cô có thể hiểu những hắn nói đúng không?
Dung Đại không ngờ hắn lại nói những lời này. Nhất thời não cô không kịp loát, không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, chỉ đành ngây ngốc gật đầu.
“Tôi đi dọn phòng bếp.” Vốn dĩ người làm rối tinh phòng bếp là cô, nếu như hắn đã cảm thấy vừa lòng thì cô cũng không cần đứng đây nhìn hắn ăn nữa.
Vốn dĩ Hoắc Thiếu Đình muốn cô đi nghỉ ngơi một lát. Vì trong nhà có thuê người giúp việc nên cô không cần làm những chuyện này.
Thế nhưng đôi chân dài của Dung Đại bước đi quá nhanh, cô đã biến mất chỉ sau vài bước chân.
Dung Đại cẩn thận quét dọn phòng bếp và mơ hồ lập ra cho bản thân một kế hoạch. Cô cần phải đến phòng bếp này thường xuyên để hiểu rõ cách dùng những thứ đồ mới lạ này.
“Anh trai, sao anh lại về nhà rồi?”
Hoắc Mỹ Xu từ bên ngoài trở về. Lúc đi ngang qua phòng ăn và thấy hắn ở trong đó, cô ta vô thức hỏi.
“Anh về nhà lạ lắm sao?” Hoắc Thiếu Đình ngẩng đầu lên nhìn cô ta, thắc mắc một hồi.
Tại sao bọn họ đều có thể về nhà còn hắn về nhà thì lại kỳ lạ?
Hoắc Mỹ Xu mỉm cười, đi tới rót một ly nước rồi uống một ngụm: “Không kỳ lạ sao? Bình thường phải mười ngày nửa tháng anh mới về nhà một lần còn tháng này anh đã về nhà tới tận 3 lần.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của cô ta rơi vào chỗ bát mì mà Hoắc Thiếu Đình đang ăn, sắc mặt của cô ta lập tức thay đổi. Khi nghe thấy có động tĩnh ở trong bếp, cô còn tưởng là dì Vương nên lập tức nói: “Dì Vương! Sao dì lại làm mì cho anh trai?”
Dung Đại đang bận rộn ở trong bếp, tiếng nói khiến cho tay cô run bần bật, suýt chút nữa đánh rơi bát.
“Anh trai, anh không biết mình bị dị ứng với mì sao? Anh muốn tự hại chết mình à? Đừng ăn nữa!”
Hoắc Mỹ Xu vừa nói vừa đưa tay lấy bát mì trước mặt Hoắc Thiếu Đình.
Dung Đại đi ra, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô nhìn hai anh em với vẻ nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy? Dì Vương ra ngoài…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 33 Sự oán hận của Hoắc Mỹ Xu
“Dung Đại? Chị làm mì cho anh trai tôi?”
Nhìn thấy Dung Đại đi ra từ phòng bếp, sắc mặt của Hoắc Mỹ Xu vừa lạnh lùng vừa hung dữ, hỏi cô với giọng điệu sắc bén.
Dung Đại giật mình, chỉ nấu một bữa ăn mà đã chọc giận cô em chồng rồi sao?
“Chị…Là chị nấu, có chuyện gì vậy?”
“Lại còn có chuyện gì?” Hoắc Mỹ Xu nổi trận lôi đình, ánh mắt nhìn cô như lửa đốt.
“Cô không biết anh trai tôi ăn mì một lần sẽ phải nhập viện ba ngày sao? Đường tiêu hóa của anh ấy không được tốt, không ăn được mì! Cả nhà chúng tôi không ai dám làm mì, vậy mà cô lại dám nấu mì cho anh trai. Cô thật sự muốn hại chết anh ấy sao?”
Sắc mặt của Dung Đại tái nhợt, cô nhìn Hoắc Thiếu Đình với vẻ đờ đẫn.
Cô chỉ nghĩ rằng ăn mì dễ tiêu hóa, buổi tối không nên ăn quá nhiều cơm, ăn chút đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa là tốt nhất.
Thế nhưng cô không biết Hoắc Thiếu Đình không thể ăn mì!
“Hoắc Mỹ Xu.”
Sắc mặt của Hoắc Thiếu Đình lạnh xuống. Hắn nhìn Hoắc Mỹ Xu với vẻ không vui, thanh âm cũng cực kỳ lạnh lùng.
“Thiếu Đình, chúng ta…mau đi bệnh viện đi? Hay là ở nhà có thuốc gây nôn không? Anh vừa mới ăn xong, có lẽ vẫn chưa kịp hấp thụ.”
Dung Đại sợ tới mức chân tay lạnh buốt, nhất thời cô không chú ý tới thái độ của Hoắc Mỹ Xu mà chỉ dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn hắn.
Cô chỉ muốn nấu một bữa ăn để dỗ hắn, để cho chuyện bí mật gặp riêng Ôn Thi Lan qua đi.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này!
Nếu như Hoắc Thiếu Đình ăn uống bị bệnh, bà nội lại vừa ra ngoài, mẹ chồng sẽ bỏ qua cho cô chắc?
Chỉ với tính khí nóng nảy của cô em chồng này thôi đã đủ kinh khủng lắm rồi!
“Tôi không sao." Nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận, khom lưng uốn gối của cô, trong lòng Hoắc Thiếu Đình đột nhiên cảm thấy như bị kim châm.
Đây là người vợ chính thức hắn chấp thuận cưới về và được pháp luật nhà nước công nhận. Hắn cho rằng Hoắc gia sẽ là nơi có thể giúp cô không cần lo lắng về cơm ăn áo mặc, bọn họ sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc.
Lúc nãy hắn còn đang suy nghĩ, rốt cuộc chuyện gì đã khiến cho cô bất an như thế.
Bây giờ hắn đã biết nguyên nhân.
Hắn đặt đũa xuống, đứng dậy rồi vươn tay kéo Dung Đại ra phía sau. Ánh mắt sắc bén nhìn xuống Hoắc Mỹ Xu.
“Hoắc Mỹ Xu, Dung Đại là chị dâu của em. Cô ấy là vợ của anh, là vợ của Hoắc Thiếu Đình này. Từng thứ đồ dùng, thức ăn hay quần áo của gia đình này đều là do anh kiếm từng đồng từng xu. Nếu như em cảm thấy không hài lòng thì có thể rời khỏi căn nhà này.”
“Anh không quan tâm ai là người đã dung túng tính khí đại tiểu thư của em. Thế nhưng hiện tại em đã trưởng thành rồi, anh không quan tâm việc em thích la lối với người khác như thế nào vì đây là tự do của em.’
“Nhưng đây là vợ của anh, anh mong em hãy tôn trọng cô ấy một chút! Nếu như lần sau anh biết em còn dám la lối om sòm với vợ anh như vậy thì em không cần quay về căn nhà này nữa, em thích ở đâu thì ở. Ngôi nhà này sẽ không còn chỗ dành cho em!”
“Anh nói vậy đã đủ rõ ràng chưa?”
Thái độ của Hoắc Thiếu Đình rất cứng rắn, giọng điệu vừa uy nghiêm vừa lạnh lùng.
Không chỉ Hoắc Mỹ Xu mà ngay cả Dung Đại cũng sợ hãi.
Hoắc Mỹ Xu rất ngạc nhiên, mặc dù anh trai cô ta thường xuyên không ở nhà nhưng cô ta biết rằng anh trai là người lèo lái căn nhà này. Vì thế, cô ta rất tôn trọng anh trai.
Cho nên sau khi hắn kết hôn, Hoắc Mỹ Xu cũng dành sự tôn trọng cho Dung Đại.
Đáng tiếc là Dung Đại lại không biết cảm kích, nhất là khi cô ta thấy Dung Đại đối xử với anh trai mình thờ ơ như thể Hoắc gia mắc nợ chị ta khiến cho cô ta lại càng phát bực.
Anh trai của cô ta ưu tú như vậy, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được? Chị ta có quyền gì mà dám phớt lờ anh trai như thế?
Thế nhưng hiện tại chị ta mới là người sai, tại sao người lo lắng cho sức khỏe của anh trai là cô ta lại bị trách mắng chứ?
Hoắc Mỹ Xu không hiểu mình sai ở chỗ nào, hốc mắt đỏ lên.
Nếu như Dung Đại đối xử tốt với anh trai thì tốt rồi.
Nhưng rõ ràng chị ta đối xử không tốt với anh trai, cô ta không thể nói vài câu được sao?
Dung Đại cũng rất kinh ngạc!
Tối nay, Hoắc Thiếu Đình không giống như bình thường, những lời này…Sao hắn có thể nói những lời này được?
Hắn rõ ràng không có tình cảm với cô, vậy tại sao hắn đột nhiên lại bảo vệ cô?
Nhưng cô còn chưa kịp hiểu rõ vấn đề, nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Hoắc Mỹ Xu, trong lòng cô kinh sợ. Chuyện này không hay rồi!
Cô đang cố gắng hết sức để giành được hảo cảm của em chồng và mẹ chồng nhưng sự bảo vệ mạnh mẽ của hắn đã khiến cho mọi nỗ lực của cô thành công cốc rồi.
“Mỹ Xu, em đừng nghe anh trai nói. Hôm nay anh ấy giận chị cho nên mới nói linh tinh. Em đừng để trong lòng. Lần sau chị sẽ không nấu mì nữa, cảm ơn em đã nhắc nhở chị.”
Dung Đại vội vàng cứu chữa nhưng cô thậm chí còn không tin nổi vào lời nói của mình.
Khi Hoắc Thiếu Đình nói những lời này, thái độ của hắn rất mạnh mẽ.
Nếu như vì chuyện nhỏ này mà Hoắc Mỹ Xu tranh cãi với Hoắc Thiếu Đình, lại còn dọn khỏi nhà thì chắc mẹ chồng sẽ giết cô mất!
“Thiếu Đình, anh đừng nói nặng lời như vậy. Tôi không biết anh không thể ăn được mì, còn Mỹ Xu có ý tốt lo lắng cho sức khỏe của anh thôi.”
Sau khi an ủi Hoắc Mỹ Xu, cô vội giải thích với Hoắc Thiếu Đình.
Nhưng mới nói được hai lượti, cô lập tức cảm thấy mình bị lửa giận công kích!
“Anh trai, anh điên rồi sao? Anh muốn đuổi em gái ruột của mình ra khỏi nhà vì chị ta? Em vẫn luôn kính trọng anh, kể từ khi hai người kết hôn, em không tôn trọng chị ta lúc nào chứ?”
Hoắc Mỹ Xu chỉ thẳng vào Dung Đại đầy vẻ chán ghét, cô ta không chịu nổi ấm ức tố cáo với Hoắc Thiếu Đình.
“Người phụ nữ này không biết xấu hổ, nếu như chị ta không muốn kết hôn thì ngay từ đầu đừng đồng ý kết hôn. Lẽ nào Hoắc gia chúng ta ép buộc chị ta hay sao? Anh còn trách mắng em không tôn trọng chị ta?”
“Anh xem chị ta đã làm được những gì? Mẹ mua tổ yến và đông trùng hạ thảo cho chị ta, anh hai luôn mang tặng chị ta những món quà lưu niệm còn em thì mua tặng chị ta những bộ quần áo và các sản phẩm chăm sóc da cao cấp. Vậy mà cô ta chẳng có chút lòng cảm kích nào.”
Hoắc Mỹ Xu cũng là người nóng tính, đặc biệt là sau khi bị dồn nén một khoảng thời gian dài như vậy, cô ta đã bộc phát ngay tại chỗ.
“Nhưng mà chị ta đã làm được gì? Chị ta đã sang tay tất cả món đồ này cho người khác mua! Cả ngày lúc nào cũng chưng bộ mặt buồn bã và chỉ cười khi nhìn thấy bà nội. Chúng ta nợ chị ta gì sao?”
“Anh không thường xuyên ở nhà nhưng em ở đây, em biết rất rõ! Mẹ tức giận tới mức không ăn được, chúng ta có lỗi với chị ta chỗ nào? Chị ta không biết anh bị dị ứng với mì, chị ta có đủ tư cách làm vợ không? Tại sao anh lại mắng em?”
Hoắc Mỹ Xu không cam lòng, lập tức bật khóc.
Nghe Hoắc Mỹ Xu buộc tội mình, trái tim cô lạnh buốt.
Cô không ngờ hành vi của nguyên chủ ở Hoắc gia lại tồi tệ như vậy, lại có thể khiến cho một cô gái mới 20 tuổi phải khóc rống lên, tích tụ nhiều oán hận như thế.
Cô chợt hiểu ra nguyên nhân tại sao không có ai ở bên cạnh nguyên chủ khi cô ta chết trong bệnh viện.
Nguyên chủ đã chết thì vui vẻ giải thoát.
Nhưng kẻ chịu đau khổ lại là cô, cô không biết cũng không hiểu rất nhiều chuyện do phần ký ức từ nguyên chủ quá ít ỏi.
Nếu như biết trước nguyên chủ đã từng làm nhiều chuyện quá đáng như vậy thì khi mới tỉnh lại, cô thà lấy gậy tự đập chết mình cho xong.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 34 Một cái nồi đen lớn*
(*ý là bị đổ lỗi, bị người ta chụp cái nồi(lỗi) lên người)
"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?"
Hoắc Thiếu Kiệt ở trên lầu nghe rất rõ ràng, không ngờ anh trai lại trách mắng em gái như vậy.
Từ nhỏ Hoắc Mỹ Xu đã rất kính trọng anh trai mình, quan tâm đến anh trai nhất, nhưng những gì đã xảy ra với Dung Đại trước đó thực sự có chút khó hiểu.
"Mỹ Xu, nói năng đàng hoàng, đừng không biết lớn nhỏ như vậy."
Hoắc Thiếu Kiệt thực sự cũng không muốn trách móc Hoắc Mỹ Xu, nhưng khuôn mặt của Hoắc Thiếu Đình đã lạnh như băng.
Nếu Hoắc Mỹ Xu tiếp tục nói năng bậy bạ như vậy, Hoắc Thiếu Đình sẽ thực sự sẽ trở mặt với cô ta.
Em có chỗ nào"Em nói năng không đàng hoàng? Người nói năng không đàng hoàng là cô ta mới đúng!"
Giọng nói của Hoắc Mỹ Xu đầy phẫn nộ, đưa tay chỉ vào Dung Đại, hốc mắt đỏ hoe tràn đầy ủy khuất.
Cô ta nói xong liền quay đầu che mặt lại chạy lên lầu.
"Anh trai, tuy rằng lời nói của em ấy... không dễ chịu lắm." Sắc mặt Hoắc Thiếu Kiệt cũng có chút lạnh lùng, vô thức liếc nhìn Dung Đại: : "Nhưng anh không nên nói chuyện với em ấy như vậy. Trong gia đình này, Mỹ Xu là người kính trọng anh nhất."
Nói xong, Hoắc Thiếu Kiệt cũng không để ý đến Dung Đại, xoay người đi lên lầu.
Nghe thấy tiếng đóng cửa thật lớn trên lầu truyền đến, lòng Dung Đại run lên! Vừa rồi đã trải qua chuyện gì vậy?
Cô chỉ nấu một tô mì đã gây ra nguyên câu chuyện kinh khủng này!
Em gái và em trai chồng đều đắc tội hết rồi!
Còn có tối nay đã xảy ra chuyện gì với Hoắc Thiếu Đình vậy chứ?
Tại sao hắn lại nói như vậy? Như vậy không phải là kích thích Hoắc Mỹ Xu quá sao?
"Thiếu Đình, tôi sẽ cùng anh đến bệnh viện trước, chừng nào về, tôi sẽ tìm Mỹ Xu từ từ giải thích với em ấy, anh thấy thế nào?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Hai người họ không có người nào cô đắc tội được cả, chỉ có thể làm cỏ đầu đường* bảo vệ mạng mình.(Thành ngữ bên trung, ý chỉ nhỏ yếu thì ba phải xíu gió chiều nào xuôi theo chiều đó)
Nhưng khi nói xong cũng không nhận được câu trả lời từ Hoắc Thiếu Đình, cô quay đầu lại liền thấy hắn tiếp tục cầm đũa ăn mì như không có chuyện gì xảy ra.
Dung Đại sửng sốt, thấy Hoắc Mỹ Xu khóc lóc như vậy hắn còn có thể nuốt trôi sao?
Hơn nữa không phải hắn không thích ăn mì sợi à?
"Thiếu Đình, mì này…"
"Chỉ là tôi không ăn được mì sợi làm bằng máy thôi, mì làm bằng cách thủ công vẫn được." Giọng của Hoắc Thiếu Đình nhàn nhạt đáp lại.
Thực sự hắn thích ăn mì sợi, nhưng ăn mì làm bằng máy sẽ bị đau bụng, nhưng ăn mì làm bằng tay thì không sao, điều này thực sự có hơi kì quặc.
Dung Đại: "..."
Trên đời này còn có người kỳ quái như vậy hả?
"Vậy tôi đi lên lầu gặp Mỹ Xu một chút, anh... Kỳ thật tôi không sao, tuy vừa rồi nghe anh nói thế để bảo vệ tôi làm tôi rất mừng, nhưng như vậy sẽ làm Mỹ Xu tổn thương."
Dung Đại thầm thở phào, lần này rất có thể sẽ đắc tội cả hai người, đợi lát nữa thái thái trở về, đoán chừng muốn trốn cũng không thoát.
Nếu cô không nói lời hay ý đẹp gì đó để xoa dịu Hoắc Thiếu Đình thì cô thực sự phải thu dọn đồ đạc rời đi rồi.
"Bây giờ cô đi lên, em ấy cũng chỉ hung dữ với cô để trút giận thôi, chuyện này không cần cô lo lắng."
Hoắc Thiếu Đình uống cạn nước canh, một cọng rau cũng không bỏ sót.
"Thế nhưng..."
"Cô không muốn đọc kịch bản à? Hay là không muốn tiếp tục đóng phim nữa?"
Dung Đại đang muốn giải thích, Hoắc Thiếu Đình đứng dậy đem bát đĩa đi vào phòng bếp, chỉ để lại một tấm lưng lạnh lùng dành cho cô.
Không bao lâu sau, trong phòng bếp truyền đến tiếng rửa chén, trong lòng Dung Đại tràn đầy suy nghĩ cùng với nghi ngờ.
Tối nay cô thật không hiểu được Hoắc Thiếu Đình, nhưng cô không nghĩ ra cách nào để an ủi Hoắc Mỹ Xu, cũng không nghĩ ra cách nào tốt nhất để giải quyết chuyện này.
Những gì nguyên chủ làm trước đây đã ăn sâu vào tiềm thức của họ. Mặc dù cô thật sự không biết trước đó nguyên chủ đã làm chuyện gì quá phận.
Nhưng nói như thế nào thì Hoắc Mỹ Xu cũng là một tiểu thư có gia giáo, người nhà Hoắc gia bồi dưỡng ra nhất định sẽ không thù dai.
Chỉ khi Hoắc Mỹ Xu nhìn thấy cô, mới chán ghét và nói những lời cay độc.
Có thể tưởng tượng được, nguyên chủ lúc trước thường làm cho người ta ghét cỡ nào, tuy rằng cô không phải nguyên chủ, nhưng cái nồi đen này cô sẽ phải gánh chịu, nghĩ tới đây liền cảm thấy thật oan uổng mà.
Dung Đại rất phiền muộn, mới vượt qua được cơn sóng này lại có cơn sóng khác ập đến, cô chỉ muốn sống thật yên ổn thôi sao lại khó như vậy?
"Phu nhân, cô làm sao vậy? Ai ở trong phòng bếp đó?" Lúc này dì Vương trở về nhìn thấy cô đang ngẩn người trước cửa phòng bếp, thoạt nhìn sắc mặt rất không tốt, liền hỏi.
Dung Đại hoàn hồn, ngơ ngác nhìn dì Vương, trong lòng chợt nảy ra một ý.
Muốn cởi chuông phải tìm người thắt chuông, tất cả mọi chuyện thành ra như vậy là từ sau khi nguyên chủ gả vào nhà này, mà hiện tại cô lại là chủ nhân của thân thể này.
Để sống sót, cô vẫn cần phải hiểu rõ ràng một số điều.
"Dì Vương, bây giờ dì có rảnh không?"
Dì Vương gật đầu, bà ta muốn đi vào phòng bếp nhìn một chút, nhưng lại bị cô kéo đến ngồi dưới giàn hoa trong vườn.
"Dì Vương, tôi có thể… hỏi dì một chuyện được không?" Cô chần chờ một chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi.
Cô muốn xác định xem nguyên chủ trước đây đã làm gì khiến Hoắc gia hận cô như vậy.
Thái độ tối nay của Hoắc Mỹ Xu làm cho cô thật kinh hoảng, tuy cô không muốn tìm thêm phiền phức nữa, nhưng sắp tới cô sẽ ở lại Hoắc gia một năm. Vấn đề này nếu không giải quyết, đừng nói một năm, nói không chừng nửa năm cô cũng không sống nổi!
Dì Vương nhìn cô, lập tức có chút câu nệ, "Phu nhân, cô nói đi."
Hoắc Thiếu Đình từ trong bếp đi ra không thấy Dung Đại, còn tưởng rằng cô đã lên lầu nên vào phòng ngủ xem thử, kết quả vẫn không thấy cô đâu, hắn lập tức nhíu mày, lúc xuống lầu tìm thì nghe thấy trong vườn có người nói chuyện nên hắn liền đi tới.
"Vậy thì… Mối quan hệ giữa tôi và Thiếu Đình thực sự không tốt sao?"
Dung Đại khó khăn hỏi, dù sao khi bị Hoắc Mỹ Xu chỉ trích vài lần, cô đã nhận ra chừng tám chín phần về chuyện này.
Nhưng cô không ngờ nguyên chủ lại xấu như vậy!
Cô ấy đã đem bán tất cả những gì em gái chồng, em trai chồng, chú, bà nội chồng và mẹ chồng tặng cho cô ấy!
Hơn nữa còn thuê nhà nhà riêng ở ngoài, cho nên việc nguyên chủ đi bệnh viện, người Hoắc gia hoàn toàn không biết.
Da đầu Dung Đại phát lạnh, không hiểu nguyên chủ muốn làm cái gì.
Dì Vương kinh ngạc nhìn cô: "Phu nhân, những chuyện này… chẳng phải cô là người biết rõ nhất sao?"
Những việc này đều do chính phu nhân làm, sao giờ lại hỏi mình?
Dung Đại đã tìm được một cái cớ, lập tức cười khổ giải thích: "Tôi chỉ là muốn biết bản thân tôi có phải thật sự xấu đến như vậy hay không. Đây chẳng phải là đang tự kiểm điểm sao? Hiện tại xem ra hành động của tôi lúc trước hoàn toàn không đúng, rất quá đáng."
Nguyên chủ thật sự ném cho cô một mớ hỗn độn quá lớn!
Cô thậm chí còn không biết nguyên chủ có liên hệ với ai ngoài Hoắc gia hay không nữa!
Nghĩ tới đây, tay chân Dung Đại tê dại.
Hoắc Thiếu Đình đứng trong một góc tối, nghe rất rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Dung Đại và dì Vương.
Chuyện gì đang xảy ra với người phụ nữ này vậy?
Những việc này do chính cô ta làm, sao giờ lại hỏi ngược lại dì Vương?
Chương 35 Người yêu của nguyên chủ
"Cám ơn dì Vương, chuyện này… Phiền dì đừng nói với người khác được không?"
Tuy Dung Đại còn muốn hỏi một chút nữa, nhưng hỏi một lúc quá nhiều, lại đều là chuyện của "cô ấy"... Một khi các chuyện xấu bị lộ ra, rắc rối sẽ còn lớn hơn.
Dì Vương gật đầu, thấy Dung Đại lễ phép như vậy, bà ta chần chờ một chút, nghiêm túc nói với cô: "Phu nhân, đối với người ngoài dường như Hoắc gia có tất cả. Nhưng Hoắc gia đã từng gặp khó khăn. Đại thiếu gia tiếp quản công ty cho đến bây giờ đều phải tự mình gánh vác công việc, cậu ấy đã rất vất vả rồi."
"Đôi khi đại thiếu gia không biết cách chăm sóc người khác, nếu như phu nhân đã là vợ của cậu ấy, xin phu nhân hãy bao dung một chút. Ba đứa trẻ này thật ra đều do tôi nuôi lớn, lúc nhỏ đại thiếu gia hay theo bà cụ Hoắc học tập quản lý công ty, trong khi người khác đang chơi đùa, thì cậu ấy lại muốn học tập những công việc trong công ty."
Dì Vương thở dài, bà ta ở Hoắc gia đã nhiều năm, người mà bà ta quan tâm nhất là Hoắc Thiếu Đình.
"Dì Vương, tôi biết rồi, cảm ơn dì đã nhắc nhở." Dung Đại cũng gật đầu, cô nói những lời này hoàn toàn là khách sáo mà thôi.
Mặc dù không tồn tại khả năng Hoắc Thiếu Đình và Ôn Thi Lan sẽ ở bên nhau, nhưng sau một năm, hai người bọn họ vẫn sẽ ly hôn.
Quan tâm đến công việc của Hoắc Thiếu Đình đương nhiên là dành cho vợ tương lai của hắn, không liên quan gì đến cô.
Hiện tại quan trọng nhất là cô cần phải hiểu rõ một chuyện, vì sao nguyên chủ lại bán những thứ đó đi, hơn nữa còn thuê nhà ở bên ngoài?
Nguyên chủ khi còn sống còn có chuyện gì khác?
Những thứ không biết luôn đáng sợ nhất, đặc biệt là một loạt thao tác này của nguyên chủ, quả thực khiến người ta tặc lưỡi!
Nếu là người bình thường có thể gả vào một gia đình giàu có, họ sẽ cố gắng sinh con để củng cố địa vị của mình, hoặc cố gắng lấy lòng nhà chồng bằng nhiều cách khác nhau.
Phải khen nguyên chủ, đắc tội hết cả nhà mẹ chồng!
Hoắc Thiếu Đình sau khi nghe bọn họ nói xong, liền xoay người trở về.
Dung Đại lo lắng quay trở lại phòng ngủ, không nhận ra rằng Hoắc Thiếu Đình đang một mực dò xét cô.
Cô vẫn luôn suy nghĩ về những gì Hoắc Mỹ Xu và Dì Vương đã nói, nguyên chủ đã bán những thứ đó, nhưng còn tiền thì sao? Tiền đã đi đâu mất?
"Cô và Dì Vương đã nói cái gì vậy?” Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
Dung Đại trong đầu đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên nghe thấy giọng nói của hắn, làm cô giật mình, sắc mặt tái nhợt.
"Không có gì, chỉ là một số chuyện nhỏ mà thôi." Mặc dù trong lòng bất an đến khó hiểu nhưng cô vẫn còn kinh nghiệm làm hoàng hậu ba mươi năm, cho nên sẽ không bị một câu của hắn lừa.
"Anh… Anh không đi tắm trước sao?" Cô chuyển đề tài, không muốn cùng Hoắc Thiếu Đình nói nhiều, cô cần thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Hoắc Thiếu Đình nhìn cô, biết cô đang chuyển đề tài, nhìn người phụ nữ trước mặt, hắn có ảo giác, dường như người trước mắt và người của trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau.
Hắn không biết tại sao mình lại có những suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy, cảm giác này càng trở nên mạnh mẽ hơn sau khi nghe thấy cô hỏi Dì Vương về hắn của trước kia.
"Ừ." Hắn cũng không có làm khó cô, dù sao tương lai còn dài, mặc kệ cô có bí mật gì, hắn đều có thừa kiên nhẫn để từ từ moi ra.
Thấy Hoắc Thiếu Đình vào phòng tắm, một lúc sau mới có tiếng nước chảy, Dung Đại sờ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi cô định sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn độn trong lòng, thì có tiếng điện thoại rung lên trong ngăn bàn.
Cô đi tới mở ngăn kéo ra xem, điện thoại di động trong ngăn kéo là một chiếc màu hồng phấn, rất nhỏ, kiểu dáng rất cũ.
Để điện thoại trong phòng ngủ, chắc chắn Hoắc Thiếu Đình sẽ không sử dụng màu sắc sặc sỡ như vậy, chỉ có thể là của nguyên chủ.
Thấy điện thoại vẫn còn đang rung, cô không còn cách nào khác đành cầm lên, nhìn thấy trên màn hình có mấy tin nhắn được gửi đến.
Cô cẩn thận nhìn kỹ một lượt, cuối cùng nhìn thấy trên trán cô chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tất cả tin nhắn đều cùng một người gửi tới, hơn nữa trong tin nhắn dùng từ và giọng điệu hết sức ám muội, hiển nhiên có quan hệ với nguyên chủ không đơn giản.
"Em yêu, tôi sắp trở về từ Bali, em có nhớ tôi không? Tôi có mang quà cho em, tiền ở bên trong thẻ tôi đã rút ra hết rồi."
"Em yêu, tôi thật sự rất nhớ em! Tôi nhớ cảm giác được nằm ngủ trong vòng tay của em, muốn được em vuốt ve, em có nhớ tôi không?"
"Em yêu, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa mới rời đi? Tiền chúng ta đã đủ tiêu rồi, em và hắn ly hôn đi, có được không? Tôi thực sự không thể sống nếu không có em."
Bốp!
Dung Đại xem lần lượt những tin nhắn gây chấn động kia, cả đầu Dung Đại cứ ong ong, giống như có vô số con ong nhảy vào.
Cô cảm giác máu của mình rất lạnh, gần như muốn đóng băng.
Chẳng lẽ nguyên chủ đồng ý cưới Hoắc Thiếu Đình chỉ là vì tiền sao?
Gã đó là ai?
Gã và nguyên chủ có quan hệ gì?
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Dung Đại, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng!
Nếu như Hoắc Thiếu Đình biết chuyện này, không, cho dù chỉ có một người trong nhà họ Hoắc biết, thì cô cũng nhất định phải chết thảm!
Đừng nói là đuổi ra khỏi cửa, nếu như Hoắc gia bực mình, tố cáo cô lừa hôn tống tiền, chẳng phải cô tiêu đời sao? !
Cô đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, khiến cô sợ tới mức chân tay loạn xạ lấy điện thoại bỏ vào túi.
"Anh tắm xong rồi sao? Vậy tới tôi đi tắm."
Dung Đại hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước hai người xấu hổ, thiếu chút nữa chạy vào phòng tắm như chạy trốn.
Cô nhanh chóng khóa cửa và ngồi trên bồn cầu để nghiên cứu điện thoại di động.
Tổng cộng có gần hai trăm tin nhắn, nhưng cô không đủ can đảm để đọc thêm sau khi chỉ đọc một ít tin.
Bất kể nguyên nhân là gì, chỉ cần dựa vào những tin nhắn này, Hoắc gia liền có thể xử tử cô!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Cô không ngờ nguyên chủ lại to gan như vậy, dám lừa gạt loại người như Hoắc Thiếu Đình!
Có bao nhiêu cái mạng mới dám chơi như thế này?
Trong lòng cô cảm thấy bất an, nhìn tin nhắn được gửi đến trên điện thoại di động, cô do dự một lúc, rồi gửi lại một tin nhắn trả lời.
Nội dung rất đơn giản: "Em muốn ngủ, có chuyện gì để mai nói, không muốn quấy rầy giấc ngủ của người nhà."
Đợi gần hai phút vẫn không có tin nào hồi đáp. Cho đến khi cô chuẩn bị cởi quần áo đi tắm thì mới có tin nhắn đến.
Xem nội dung tin nhắn, cô nhíu mày, sao giọng điệu này có vẻ khó chịu, lại còn có vẻ như ra lệnh cho cô vậy?
Trước khi cô có thời gian để suy nghĩ rõ ràng về vấn đề này, thì có cuộc gọi đến.
Dung Đại do dự một chút, theo bản năng liếc nhìn cửa phòng tắm, mở vòi hoa sen, sau đó cẩn thận kết nối điện thoại.
"Tiểu Đại, em nói như vậy là có ý gì? Em trở về Hoắc gia sao?"
Điện thoại đã kết nối, Dung Đại còn chưa kịp nói chuyện, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nữ mang theo chút tức giận.
Nữ?
Nghe thấy giọng nói này, trái tim vốn đang sợ chết khiếp của Dung Đại khẽ bình tĩnh lại.
Nguyên chủ thật sự đang chơi cô sao, bọn họ đang làm cái trò gì vậy?
Chẳng qua là chuyện cô không hiểu là, tại sao hai người con gái lại nói chuyện mập mờ như vậy? Thoạt nhìn giống như một đôi tình nhân.
Bình luận facebook