Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82 - Chương 82GIƯƠNG ĐAO LẬP UY
Chương 82GIƯƠNG ĐAO LẬP UY
N
gười mặt sẹo này vừa xuất hiện, loé người một cái đã đứng trước mặt Triệu Lão Tam.
Đoán chừng, Triệu Lão Tam cũng không biết kẻ này là ai nên đưa tay định đẩy đối phương ra, thế nhưng ngay lập tức, cánh tay của hắn bị người mặt sẹo bắt lấy.
“Tôi họ Kim, tên là Kim Bất Địch.” Giọng nói của hắn ta nghe cực kì khó chịu, người ở đây đều nhận ra hắn là người vùng khác bởi vì khẩu âm của hắn không phải là khẩu âm của người ở bãi sông. Khẩu âm vùng khác lại thêm giọng nói quái lạ nên không thể biết được hắn là người phương nào. “Hội nghị vẫn chưa kết thúc, sao lại đi gấp như vậy?”
“Tao đếch cần biết mày là Kim Bất Địch hay là Ngân Bất Địch.” Triệu Lão Tam vốn có sức mạnh hơn người, hắn ta định vung tay để gạt phăng đối phương ra. Nhưng bàn tay đang siết lấy cổ tay của hắn ta cứng rắn như một cái vòng sắt, hắn ta dùng sức đến đỏ cả mặt vẫn không giãy ra được. “Chuyện của Ba mươi sáu bàng môn chúng tao cần một người ngoài như mày nhúng tay vào à? Chân mọc trên người tao, tao muốn tới thì tới muốn đi thì đi! Ai dám cản?”
“Anh muốn phá hoại hội nghị này chẳng phải là vì anh cảm thấy trong hai mươi năm qua thế lực của nhà họ Triệu phát triển lớn mạnh, thế lực ở đường thuỷ và đường bộ đều phải nể mặt nhà họ Triệu các anh.” Kim Bất Địch siết chặt cổ tay của Triệu Lão Tam, rồi nhìn chòng chọc vào hắn ta. “Mọi người để nhà họ Hồ làm đầu cán nên anh không phục, cảm thấy chức đầu cán cứ để nhà họ Hồ chiếm giữ là không công bằng, anh muốn làm đầu cán đúng không?”
“Nói bậy!” Con mắt của Triệu Lão Tam đỏ lừ lên, cắn răng giằng tay ra nhưng vẫn không thoát nổi sự kìm kẹp của Kim Bất Địch. “Rốt cuộc mày là ai mà ở đây nói nhăng nói cuội!”
“Ta là ai à?” Kim Bất Địch vẫn nhìn chòng chọc vào Triệu Lão Tam, đột nhiên trong đôi mắt của hắn bỗng nhảy ra một đồng tử khác.
“A!!!”
Đám người lập tức trở nên hoảng sợ, ngay cả người đang ngồi trên ghế cũng ngồi không vững, ai nấy đều há hốc miệng nhưng không nói nổi lời nào.
“Mày... mày... ! ! !” Triệu Lão Tam toát mồ hôi lạnh đầm đìa. “Mày là người phía Tây...”
“Người của Ba mươi sáu bàng môn càng ngày càng không có quy củ, đã biết thân phận của ta mà vẫn dám gọi thẳng là người phía Tây?” Kim Bất Địch nhếch môi lộ ra một nụ cười khó hiểu, sau đó đưa mắt nhìn Mao thiên sư, nói: “Lão Mao, Âm Sơn Đạo là thế lực đứng thứ hai trong Ba mươi sáu bàng môn, lẽ nào bọn họ không biết tôn ti như này mà ông lại mặc kệ?”
“Chuyện này... chuyện này...” Trước mặt người của Bàng môn thì Mao thiên sư là một nhất phái tông sư khí phách, thế nhưng khi đứng trước mặt Kim Bất Địch thì lại á khẩu, cổ họng như bị khóa lại nói không ra lời.
Tôi quan sát sự việc từ đầu đến cuối, cũng hiểu vì sao thái độ của Mao thiên sư lại thay đổi, tự dưng lại cố gắng đưa nhà họ Hồ lên làm đầu cán, rất có thể là do ông ta nhận được lệnh của Kim Bất Địch phải làm như vậy.
Người phía Tây!
“Nếu ông đã không quản lý được vậy tôi đành quản lý đám người này vậy.” Kim Bất Địch vô cảm nhìn sang Triệu Lão Tam. “Vừa rồi anh nói chân của anh mọc trên người anh, muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Vậy nếu, chân của anh không còn ở trên người anh nữa thì sao? Vẫn đi lại tự do được?”
“Mày... mày muốn làm cái gì...”
“Rầm ! ! !”
Triệu Lão Tam còn chưa nói hết câu, Kim Bất Địch đã bất ngờ ra tay. Công phu của hắn ta quả nhiên là cao hơn Bàng Độc, vừa nhanh vừa chuẩn vừa mạnh.
Triệu Lão Tam bị đánh ngã ngửa ra chiếc bàn dài phía sau rồi bị đè xuống, sau đó Kim Bất Địch móc một cây đao dài hơn một thước ( khoảng 33 cm). Cây đao rút khỏi vỏ liền ánh lên tia sáng loáng thoáng như hình rắn uốn éo.
“Là Xà Triện Đao!”
Trước đây, tôi đã từng nghe nói đến cây đao này, Xà Triện Đao của Ba mươi sáu bàng môn vẫn luôn nằm trong tay nhà họ Hồ. Cây đao này chém sắt như chém bùn hơn nữa còn trở thành một biểu tượng cho Bàng môn giống như Trần Hà Kính của Thất môn Hà Phù Tử.
Vèo...
Kim Bất Địch ra tay quá nhanh, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một bóng đao loé lên.
Trong ánh đao sáng trong như tuyết, máu tươi bắn ra, đường đao đi nhanh đến nỗi ngay cả Triệu Lão Tam cũng không kịp lên tiếng, Kim Bất Địch đã thu đao rồi lùi về sau.
“A ! ! ! A a a a...”
Triệu Lão Tam kêu lên một tiếng đau đớn, cái chân phải của hắn ta đã bị Kim Bất Địch dùng Xà Triện Đao cắt đứt. Hắn ta ôm cái đùi trống không kêu gào thảm thiết, máu tươi ồ ạt phun ra nhuộm đỏ mặt đất.
“Mang ra ngoài.” Kim Bất Địch dùng khăn vải lau khô máu trên thân đao, rồi ra lệnh đuổi người.
Những Người Cầm Đèn vừa rồi hùa theo Triệu Lão Tam ồn ào lúc này đều ngây ra như phỗng.
Vietwriter.vn
Mao thiên sư mau chóng gọi hai người tới đưa Triệu Lão Tam ra ngoài, bị đứt một chân như vậy đời này của hắn ta coi như bỏ đi.
Kim Bất Địch cầm đao đi thẳng về phía trước, sau đó xoay người đưa mắt nhìn tất cả những người có mặt ở đây.
Tôi đoán, hắn ta ra tay với Triệu Lão Tam là vì để giương đao lập uy chấn nhiếp đám người còn lại, hơn nữa còn rất có hiệu quả. Võ công của Kim Bất Địch rất tàn độc, lại còn là người phía Tây nên đám người Bàng môn hết sức kinh sợ, chỉ sợ dám nói nhảm nửa câu chắc chắn kết cục còn thê thảm hơn cả Triệu Lão Tam nữa.
“Mặc kệ là Phật gia của ba mươi năm trước hay là ta bây giờ đều sẽ dẫn dắt Ba mươi sáu bàng môn đi lên đỉnh vinh quang.” Kim Bất Địch chầm chậm chuyển động Xà Triện Đao trong tay, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào thanh đao rồi phản xạ lại lên gương mặt của từng người. Kim Bất Địch nói tiếp: “Đám các người đã phân tán hai mươi năm, đến giờ vẫn muốn tự làm theo ý mình? Chẳng lẽ các ngươi đã quên hai mươi năm trước, Ba mươi sáu bàng môn đã bị người của Thất môn Hà Phù Tử đánh cho tan tác thế nào rồi à?”
“Chúng tôi không dám quên những chuyện đó.” Mao thiên sư thấy không ai dám trả lời, đành phải đưa gương mặt tươi cười của mình ra ứng phó. “Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, những người trưởng thành của Thất môn đều đã chết sạch không còn một ai. Gần đây có nghe nói tiểu bối của Thất môn xuất hiện trên bãi sông nhưng mấy thằng nhãi đó chỉ là những kẻ loe nghoe, không đáng nhắc tới, nhấc tay là có thể giết chết được.”
“Lão Mao, e rằng ông hồ đồ rồi.” Kim Bất Địch nhếch môi, khinh thường nói. “Ông cảm thấy Thất môn Hà Phù Tử chỉ còn lại mấy đứa nhỏ loe nghoe đó?”
“Sự thật là vậy.”
“Nếu ông nghĩ như thế thì ông sẽ chết nhanh hơn đấy.” Kim Bất Địch hừ lạnh một tiếng rồi giơ Xà Triện Đao lên. “Ta dám nói, đệ nhất cao thủ của bãi sông Hoàng Hà năm đó - Bàng Đại còn chưa chết!”
N
gười mặt sẹo này vừa xuất hiện, loé người một cái đã đứng trước mặt Triệu Lão Tam.
Đoán chừng, Triệu Lão Tam cũng không biết kẻ này là ai nên đưa tay định đẩy đối phương ra, thế nhưng ngay lập tức, cánh tay của hắn bị người mặt sẹo bắt lấy.
“Tôi họ Kim, tên là Kim Bất Địch.” Giọng nói của hắn ta nghe cực kì khó chịu, người ở đây đều nhận ra hắn là người vùng khác bởi vì khẩu âm của hắn không phải là khẩu âm của người ở bãi sông. Khẩu âm vùng khác lại thêm giọng nói quái lạ nên không thể biết được hắn là người phương nào. “Hội nghị vẫn chưa kết thúc, sao lại đi gấp như vậy?”
“Tao đếch cần biết mày là Kim Bất Địch hay là Ngân Bất Địch.” Triệu Lão Tam vốn có sức mạnh hơn người, hắn ta định vung tay để gạt phăng đối phương ra. Nhưng bàn tay đang siết lấy cổ tay của hắn ta cứng rắn như một cái vòng sắt, hắn ta dùng sức đến đỏ cả mặt vẫn không giãy ra được. “Chuyện của Ba mươi sáu bàng môn chúng tao cần một người ngoài như mày nhúng tay vào à? Chân mọc trên người tao, tao muốn tới thì tới muốn đi thì đi! Ai dám cản?”
“Anh muốn phá hoại hội nghị này chẳng phải là vì anh cảm thấy trong hai mươi năm qua thế lực của nhà họ Triệu phát triển lớn mạnh, thế lực ở đường thuỷ và đường bộ đều phải nể mặt nhà họ Triệu các anh.” Kim Bất Địch siết chặt cổ tay của Triệu Lão Tam, rồi nhìn chòng chọc vào hắn ta. “Mọi người để nhà họ Hồ làm đầu cán nên anh không phục, cảm thấy chức đầu cán cứ để nhà họ Hồ chiếm giữ là không công bằng, anh muốn làm đầu cán đúng không?”
“Nói bậy!” Con mắt của Triệu Lão Tam đỏ lừ lên, cắn răng giằng tay ra nhưng vẫn không thoát nổi sự kìm kẹp của Kim Bất Địch. “Rốt cuộc mày là ai mà ở đây nói nhăng nói cuội!”
“Ta là ai à?” Kim Bất Địch vẫn nhìn chòng chọc vào Triệu Lão Tam, đột nhiên trong đôi mắt của hắn bỗng nhảy ra một đồng tử khác.
“A!!!”
Đám người lập tức trở nên hoảng sợ, ngay cả người đang ngồi trên ghế cũng ngồi không vững, ai nấy đều há hốc miệng nhưng không nói nổi lời nào.
“Mày... mày... ! ! !” Triệu Lão Tam toát mồ hôi lạnh đầm đìa. “Mày là người phía Tây...”
“Người của Ba mươi sáu bàng môn càng ngày càng không có quy củ, đã biết thân phận của ta mà vẫn dám gọi thẳng là người phía Tây?” Kim Bất Địch nhếch môi lộ ra một nụ cười khó hiểu, sau đó đưa mắt nhìn Mao thiên sư, nói: “Lão Mao, Âm Sơn Đạo là thế lực đứng thứ hai trong Ba mươi sáu bàng môn, lẽ nào bọn họ không biết tôn ti như này mà ông lại mặc kệ?”
“Chuyện này... chuyện này...” Trước mặt người của Bàng môn thì Mao thiên sư là một nhất phái tông sư khí phách, thế nhưng khi đứng trước mặt Kim Bất Địch thì lại á khẩu, cổ họng như bị khóa lại nói không ra lời.
Tôi quan sát sự việc từ đầu đến cuối, cũng hiểu vì sao thái độ của Mao thiên sư lại thay đổi, tự dưng lại cố gắng đưa nhà họ Hồ lên làm đầu cán, rất có thể là do ông ta nhận được lệnh của Kim Bất Địch phải làm như vậy.
Người phía Tây!
“Nếu ông đã không quản lý được vậy tôi đành quản lý đám người này vậy.” Kim Bất Địch vô cảm nhìn sang Triệu Lão Tam. “Vừa rồi anh nói chân của anh mọc trên người anh, muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Vậy nếu, chân của anh không còn ở trên người anh nữa thì sao? Vẫn đi lại tự do được?”
“Mày... mày muốn làm cái gì...”
“Rầm ! ! !”
Triệu Lão Tam còn chưa nói hết câu, Kim Bất Địch đã bất ngờ ra tay. Công phu của hắn ta quả nhiên là cao hơn Bàng Độc, vừa nhanh vừa chuẩn vừa mạnh.
Triệu Lão Tam bị đánh ngã ngửa ra chiếc bàn dài phía sau rồi bị đè xuống, sau đó Kim Bất Địch móc một cây đao dài hơn một thước ( khoảng 33 cm). Cây đao rút khỏi vỏ liền ánh lên tia sáng loáng thoáng như hình rắn uốn éo.
“Là Xà Triện Đao!”
Trước đây, tôi đã từng nghe nói đến cây đao này, Xà Triện Đao của Ba mươi sáu bàng môn vẫn luôn nằm trong tay nhà họ Hồ. Cây đao này chém sắt như chém bùn hơn nữa còn trở thành một biểu tượng cho Bàng môn giống như Trần Hà Kính của Thất môn Hà Phù Tử.
Vèo...
Kim Bất Địch ra tay quá nhanh, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một bóng đao loé lên.
Trong ánh đao sáng trong như tuyết, máu tươi bắn ra, đường đao đi nhanh đến nỗi ngay cả Triệu Lão Tam cũng không kịp lên tiếng, Kim Bất Địch đã thu đao rồi lùi về sau.
“A ! ! ! A a a a...”
Triệu Lão Tam kêu lên một tiếng đau đớn, cái chân phải của hắn ta đã bị Kim Bất Địch dùng Xà Triện Đao cắt đứt. Hắn ta ôm cái đùi trống không kêu gào thảm thiết, máu tươi ồ ạt phun ra nhuộm đỏ mặt đất.
“Mang ra ngoài.” Kim Bất Địch dùng khăn vải lau khô máu trên thân đao, rồi ra lệnh đuổi người.
Những Người Cầm Đèn vừa rồi hùa theo Triệu Lão Tam ồn ào lúc này đều ngây ra như phỗng.
Vietwriter.vn
Mao thiên sư mau chóng gọi hai người tới đưa Triệu Lão Tam ra ngoài, bị đứt một chân như vậy đời này của hắn ta coi như bỏ đi.
Kim Bất Địch cầm đao đi thẳng về phía trước, sau đó xoay người đưa mắt nhìn tất cả những người có mặt ở đây.
Tôi đoán, hắn ta ra tay với Triệu Lão Tam là vì để giương đao lập uy chấn nhiếp đám người còn lại, hơn nữa còn rất có hiệu quả. Võ công của Kim Bất Địch rất tàn độc, lại còn là người phía Tây nên đám người Bàng môn hết sức kinh sợ, chỉ sợ dám nói nhảm nửa câu chắc chắn kết cục còn thê thảm hơn cả Triệu Lão Tam nữa.
“Mặc kệ là Phật gia của ba mươi năm trước hay là ta bây giờ đều sẽ dẫn dắt Ba mươi sáu bàng môn đi lên đỉnh vinh quang.” Kim Bất Địch chầm chậm chuyển động Xà Triện Đao trong tay, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào thanh đao rồi phản xạ lại lên gương mặt của từng người. Kim Bất Địch nói tiếp: “Đám các người đã phân tán hai mươi năm, đến giờ vẫn muốn tự làm theo ý mình? Chẳng lẽ các ngươi đã quên hai mươi năm trước, Ba mươi sáu bàng môn đã bị người của Thất môn Hà Phù Tử đánh cho tan tác thế nào rồi à?”
“Chúng tôi không dám quên những chuyện đó.” Mao thiên sư thấy không ai dám trả lời, đành phải đưa gương mặt tươi cười của mình ra ứng phó. “Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, những người trưởng thành của Thất môn đều đã chết sạch không còn một ai. Gần đây có nghe nói tiểu bối của Thất môn xuất hiện trên bãi sông nhưng mấy thằng nhãi đó chỉ là những kẻ loe nghoe, không đáng nhắc tới, nhấc tay là có thể giết chết được.”
“Lão Mao, e rằng ông hồ đồ rồi.” Kim Bất Địch nhếch môi, khinh thường nói. “Ông cảm thấy Thất môn Hà Phù Tử chỉ còn lại mấy đứa nhỏ loe nghoe đó?”
“Sự thật là vậy.”
“Nếu ông nghĩ như thế thì ông sẽ chết nhanh hơn đấy.” Kim Bất Địch hừ lạnh một tiếng rồi giơ Xà Triện Đao lên. “Ta dám nói, đệ nhất cao thủ của bãi sông Hoàng Hà năm đó - Bàng Đại còn chưa chết!”