Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75 - Chương 75CHÂN TƯỚNG
Chương 75CHÂN TƯỚNG
M
ột tiếng gọi theo gió bay ra khiến chúng tôi đều dừng bước lại. Vốn dĩ định rời đi nhưng hiện giờ bước chân tôi lại nặng trịch, muốn đi cũng đi không nổi.
“Có thể chỉ là tiếng gió thôi ha ha ha!” Hoàng Tam Nhi cuống quýt nói rồi lôi kéo tôi đi. “Chúng ta đi trước cái đã.”
“Lục Cân...”
Lại một cơn gió thổi tới, mang theo tiếng gọi mơ hồ nhưng lần này cả bốn người chúng tôi đều có thể nghe được rõ ràng. Thậm chí cả Hoàng Tam Nhi cũng không nói nên lời, ngây dại nhìn về phía sân luyện người.
Cứ tưởng rằng chuyện quái lạ đêm nay không liên quan gì đến chúng tôi, thế nhưng tiếng gọi này làm tôi trở tay không kịp.
Tôi dán sát vào cánh cửa nhìn qua khe hở vào bên trong sân. Trong sân vẫn vắng tanh, mà cái xác của con dê một sừng trên nóc lò đã ngã xuống.
Toàn bộ sân bên trong trống rỗng và im ắng tới độ có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
“Anh, mọi người chờ ở đây một lúc, để em vào xem thế nào.” Tôi nói với Bàng Độc. Bên trong có người gọi tôi nên chắc chắn chuyện này có liên quan đến tôi, cho dù bây giờ có mặc kệ nó thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải đối mặt lại.
“Anh đi với em.” Bàng Độc đi đến bên cạnh tôi, sau đó rút Đả Quỷ Tiên giắt bên hông đưa cho tôi. “Gặp thứ gì không sạch sẽ thì em cứ dùng roi mà quất.”
Tôi hiểu con người Bàng Độc, anh ấy sẽ không để tôi mạo hiểm một mình.
Hai chúng tôi một trước một sau trèo vào bên trong sân luyện người, Miêu nữ cũng theo vào, chỉ có mình Hoàng Tam Nhi ở lại bên ngoài trông hành lý.
Sau khi vào sân luyện người, ba chúng tôi cẩn thận nghe ngóng xem tiếng gọi kia truyền từ hướng nào tới, có điều trong sân lúc này chỉ còn tiếng gió thổi vù vù.
Tiếng gọi kia không xuất hiện nữa nên chúng tôi không biết nó truyền đến từ đâu.
Quỷ hồn không còn, dê một sừng đã chết, mấy gốc hòe lâu năm nhẹ nhàng đong đưa cành lá theo gió, còn ba chúng tôi lại bắt đầu tê chân vì đứng lâu.
“Lục Cân...”
Đúng lúc này, tiếng gọi kia lại vang lên, tôi vẫn luôn tập trung tìm kiếm cho nên khi tiếng gọi vang lên tôi lập tức vô thức đưa mắt nhìn về cái lò thiêu ở chính giữa.
Tôi không hề lầm, tiếng gọi kia thật sự truyền ra từ chính cái lò thiêu đó.
Chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta sởn cả da gà, cái lò thiêu này đã thiêu rụi không biết bao nhiêu xác chết, thậm chí những quỷ hồn chui ra từ dưới gốc hòe cũng chui cả vào đó…
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi bỗng nảy ra suy nghĩ, có phải trong cái lò thiêu có thứ gì đó chăng?
Một tay tôi nắm chặt Hắc Kim Mộc Đào còn một tay khác cầm chắc Đả Quỷ Tiên, chuyện phải đối mặt, muốn tránh cũng không tránh được, cho nên tôi gom hết dũng khí di chuyển về phía cái lò thiêu.
Ba người chúng tôi đi cách nhau một khoảng nhất định, mỗi một bước đi, tôi đều cảm thấy như đang dẫm lên tim của chính mình.
Không bao lâu sau, chúng tôi gần lò thiêu, dù cửa lò không đóng chặt, nhưng đứng ở khoảng cách này, tôi vẫn không thể nhìn ra bên trong lò có cái gì.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, trong tình huống không biết sắp phải đối mặt với cái gì mà lỗ mãng mở cửa lò thì không được ổn lắm.
Lúc này, Hoàng Tam Nhi cũng lật đật nhảy vào tìm chúng tôi. Con người này khá ranh mãnh không làm những chuyện bất lợi cho mình, nhưng cả ba chúng tôi đều đã vào cả rồi mà chỉ có duy nhất một mình anh ta ở bên ngoài thì anh ta cũng tự cảm thấy mất mặt, nên mò vào.
“Để hai đứa nhỏ này đi do thám.” Hoàng Tam Nhi lấy hai con chồn ra. “Vẫn câu cũ, bình thường nuôi hai đứa tốn cơm tốn gạo rồi nên đến lúc cần dùng chúng mày thì đừng có tiêu chảy, mau vào xem trong cái lò kia có cái gì.”
Hai con chồn rất khôn, chúng nhảy xuống đất chạy vòng mấy vòng sau đó mới chạy tới cái lò.
Xưa nay, hai con chồn của Hoàng Tam Nhi luôn rất được việc, thế nhưng lần này thì khác. Hai đứa chúng nó còn chưa chạy đến trước lò thiêu đã đứng khựng lại, kêu hai tiếng rồi nhoài người về phía trước như tìm hiểu, sau đó lập tức chạy ngược trở lại giống như bị thứ gì đó dọa sợ.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Đi vào xem là cái gì!” Hoàng Tam Nhi xua hai con chồn, thế nhưng hai đứa chúng nó nhất quyết không chịu đi vào, mỗi đứa một bên túm chặt lấy ống quần của Hoàng Tam Nhi không chịu buông móng.
Hoàng Tam Nhi thấy vậy thì cũng nóng nảy: “Sao? Hai đứa không đi chẳng lẽ bắt tao đi? Đi mau!”
Nhưng mà mặc kệ Hoàng Tam Nhi có xua đuổi thúc giục thế nào, hai con chồn vẫn không chịu tiến vào.
Nhìn chúng nó sợ như vậy cũng đủ biết trong cái lò thiêu chẳng những có cái gì đó, mà cái thứ đó còn rất đáng sợ nữa.
Hoàng Tam Nhi vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục thúc giục hai con chồn. Bàng Độc không nhịn được nữa, giật lấy Đả Quỷ Tiên trong tay tôi bước lên.
Tôi còn chưa kịp cản anh ấy lại thì đột nhiên anh ấy vung roi lên, qua sự điều khiển của Bàng Độc chiếc roi cứ như có mắt, quấn chặt lấy tay nắm cửa lò thiêu.
Sau đó, Bàng Độc giật tay một cái khiến cửa lò lập tức bật mở ra.
“Rầm...”
Ngay lập tức, một luồng khói trắng phả ra khỏi cửa lò.
Tầng dưới cùng của lò thiêu dùng để đốt than và củi cho nên có rất nhiều tro bụi, luồng khói trắng phả mạnh khiến lớp tro bụi này cũng bay mịt mù lên theo. Vì thế nhất thời chúng tôi không thể nhìn rõ trong lò có cái gì.
Meo…
Con mèo mun của Miêu nữ đột nhiên gào thé lên, nó vừa gào vừa lùi lại như thể đang sợ hãi.
Bình thường con mèo này luôn rất điềm đạm, cả ngày không thấy nó ho he tiếng nào, ấy vậy mà lúc này lại bị kích thích đến mức lông toàn thân đều dựng ngược lên.
Gió đêm vẫn thổi vù vù trong sân luyện người nhưng lại không hề thổi tới nơi này. Lớp khói bụi mịt mù mãi không tan đi, mà chúng tôi sợ trong khói có độc cho nên đều lùi về sau, lấy góc áo bịt kín miệng và mũi.
Qua một lúc lâu, lớp khói bụi kia mới dần dần tan đi, tôi nheo mắt nhìn xuyên qua lớp khói mỏng manh, ngay sau đó cả tóc trên đầu tôi cũng dựng ngược lên như lông con mèo mun của Miêu nữ.
Tôi trợn trừng mắt, trong đầu lập tức nghĩ tới cái vại chứa thi thể người thiếu niên giống hệt tôi mà tôi và Hoàng Tam Nhi đã gặp trên đường về…
Hiện tại, nếu tôi không nhầm thì thứ trong lò thiêu... chính là cái vại đó!
M
ột tiếng gọi theo gió bay ra khiến chúng tôi đều dừng bước lại. Vốn dĩ định rời đi nhưng hiện giờ bước chân tôi lại nặng trịch, muốn đi cũng đi không nổi.
“Có thể chỉ là tiếng gió thôi ha ha ha!” Hoàng Tam Nhi cuống quýt nói rồi lôi kéo tôi đi. “Chúng ta đi trước cái đã.”
“Lục Cân...”
Lại một cơn gió thổi tới, mang theo tiếng gọi mơ hồ nhưng lần này cả bốn người chúng tôi đều có thể nghe được rõ ràng. Thậm chí cả Hoàng Tam Nhi cũng không nói nên lời, ngây dại nhìn về phía sân luyện người.
Cứ tưởng rằng chuyện quái lạ đêm nay không liên quan gì đến chúng tôi, thế nhưng tiếng gọi này làm tôi trở tay không kịp.
Tôi dán sát vào cánh cửa nhìn qua khe hở vào bên trong sân. Trong sân vẫn vắng tanh, mà cái xác của con dê một sừng trên nóc lò đã ngã xuống.
Toàn bộ sân bên trong trống rỗng và im ắng tới độ có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
“Anh, mọi người chờ ở đây một lúc, để em vào xem thế nào.” Tôi nói với Bàng Độc. Bên trong có người gọi tôi nên chắc chắn chuyện này có liên quan đến tôi, cho dù bây giờ có mặc kệ nó thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải đối mặt lại.
“Anh đi với em.” Bàng Độc đi đến bên cạnh tôi, sau đó rút Đả Quỷ Tiên giắt bên hông đưa cho tôi. “Gặp thứ gì không sạch sẽ thì em cứ dùng roi mà quất.”
Tôi hiểu con người Bàng Độc, anh ấy sẽ không để tôi mạo hiểm một mình.
Hai chúng tôi một trước một sau trèo vào bên trong sân luyện người, Miêu nữ cũng theo vào, chỉ có mình Hoàng Tam Nhi ở lại bên ngoài trông hành lý.
Sau khi vào sân luyện người, ba chúng tôi cẩn thận nghe ngóng xem tiếng gọi kia truyền từ hướng nào tới, có điều trong sân lúc này chỉ còn tiếng gió thổi vù vù.
Tiếng gọi kia không xuất hiện nữa nên chúng tôi không biết nó truyền đến từ đâu.
Quỷ hồn không còn, dê một sừng đã chết, mấy gốc hòe lâu năm nhẹ nhàng đong đưa cành lá theo gió, còn ba chúng tôi lại bắt đầu tê chân vì đứng lâu.
“Lục Cân...”
Đúng lúc này, tiếng gọi kia lại vang lên, tôi vẫn luôn tập trung tìm kiếm cho nên khi tiếng gọi vang lên tôi lập tức vô thức đưa mắt nhìn về cái lò thiêu ở chính giữa.
Tôi không hề lầm, tiếng gọi kia thật sự truyền ra từ chính cái lò thiêu đó.
Chuyện này chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta sởn cả da gà, cái lò thiêu này đã thiêu rụi không biết bao nhiêu xác chết, thậm chí những quỷ hồn chui ra từ dưới gốc hòe cũng chui cả vào đó…
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi bỗng nảy ra suy nghĩ, có phải trong cái lò thiêu có thứ gì đó chăng?
Một tay tôi nắm chặt Hắc Kim Mộc Đào còn một tay khác cầm chắc Đả Quỷ Tiên, chuyện phải đối mặt, muốn tránh cũng không tránh được, cho nên tôi gom hết dũng khí di chuyển về phía cái lò thiêu.
Ba người chúng tôi đi cách nhau một khoảng nhất định, mỗi một bước đi, tôi đều cảm thấy như đang dẫm lên tim của chính mình.
Không bao lâu sau, chúng tôi gần lò thiêu, dù cửa lò không đóng chặt, nhưng đứng ở khoảng cách này, tôi vẫn không thể nhìn ra bên trong lò có cái gì.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, trong tình huống không biết sắp phải đối mặt với cái gì mà lỗ mãng mở cửa lò thì không được ổn lắm.
Lúc này, Hoàng Tam Nhi cũng lật đật nhảy vào tìm chúng tôi. Con người này khá ranh mãnh không làm những chuyện bất lợi cho mình, nhưng cả ba chúng tôi đều đã vào cả rồi mà chỉ có duy nhất một mình anh ta ở bên ngoài thì anh ta cũng tự cảm thấy mất mặt, nên mò vào.
“Để hai đứa nhỏ này đi do thám.” Hoàng Tam Nhi lấy hai con chồn ra. “Vẫn câu cũ, bình thường nuôi hai đứa tốn cơm tốn gạo rồi nên đến lúc cần dùng chúng mày thì đừng có tiêu chảy, mau vào xem trong cái lò kia có cái gì.”
Hai con chồn rất khôn, chúng nhảy xuống đất chạy vòng mấy vòng sau đó mới chạy tới cái lò.
Xưa nay, hai con chồn của Hoàng Tam Nhi luôn rất được việc, thế nhưng lần này thì khác. Hai đứa chúng nó còn chưa chạy đến trước lò thiêu đã đứng khựng lại, kêu hai tiếng rồi nhoài người về phía trước như tìm hiểu, sau đó lập tức chạy ngược trở lại giống như bị thứ gì đó dọa sợ.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
“Đi vào xem là cái gì!” Hoàng Tam Nhi xua hai con chồn, thế nhưng hai đứa chúng nó nhất quyết không chịu đi vào, mỗi đứa một bên túm chặt lấy ống quần của Hoàng Tam Nhi không chịu buông móng.
Hoàng Tam Nhi thấy vậy thì cũng nóng nảy: “Sao? Hai đứa không đi chẳng lẽ bắt tao đi? Đi mau!”
Nhưng mà mặc kệ Hoàng Tam Nhi có xua đuổi thúc giục thế nào, hai con chồn vẫn không chịu tiến vào.
Nhìn chúng nó sợ như vậy cũng đủ biết trong cái lò thiêu chẳng những có cái gì đó, mà cái thứ đó còn rất đáng sợ nữa.
Hoàng Tam Nhi vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục thúc giục hai con chồn. Bàng Độc không nhịn được nữa, giật lấy Đả Quỷ Tiên trong tay tôi bước lên.
Tôi còn chưa kịp cản anh ấy lại thì đột nhiên anh ấy vung roi lên, qua sự điều khiển của Bàng Độc chiếc roi cứ như có mắt, quấn chặt lấy tay nắm cửa lò thiêu.
Sau đó, Bàng Độc giật tay một cái khiến cửa lò lập tức bật mở ra.
“Rầm...”
Ngay lập tức, một luồng khói trắng phả ra khỏi cửa lò.
Tầng dưới cùng của lò thiêu dùng để đốt than và củi cho nên có rất nhiều tro bụi, luồng khói trắng phả mạnh khiến lớp tro bụi này cũng bay mịt mù lên theo. Vì thế nhất thời chúng tôi không thể nhìn rõ trong lò có cái gì.
Meo…
Con mèo mun của Miêu nữ đột nhiên gào thé lên, nó vừa gào vừa lùi lại như thể đang sợ hãi.
Bình thường con mèo này luôn rất điềm đạm, cả ngày không thấy nó ho he tiếng nào, ấy vậy mà lúc này lại bị kích thích đến mức lông toàn thân đều dựng ngược lên.
Gió đêm vẫn thổi vù vù trong sân luyện người nhưng lại không hề thổi tới nơi này. Lớp khói bụi mịt mù mãi không tan đi, mà chúng tôi sợ trong khói có độc cho nên đều lùi về sau, lấy góc áo bịt kín miệng và mũi.
Qua một lúc lâu, lớp khói bụi kia mới dần dần tan đi, tôi nheo mắt nhìn xuyên qua lớp khói mỏng manh, ngay sau đó cả tóc trên đầu tôi cũng dựng ngược lên như lông con mèo mun của Miêu nữ.
Tôi trợn trừng mắt, trong đầu lập tức nghĩ tới cái vại chứa thi thể người thiếu niên giống hệt tôi mà tôi và Hoàng Tam Nhi đã gặp trên đường về…
Hiện tại, nếu tôi không nhầm thì thứ trong lò thiêu... chính là cái vại đó!