Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76 - Chương 76NHẤT NIỆM
Chương 76NHẤT NIỆM
K
hi tôi thấy rõ cái vại kia thì màn khói bụi gần như đã tan sạch, bên trong lò thiêu không lớn mà cái vại lại to, cho nên cái vại bị đổ nghiêng ra ngoài, thậm chí tôi có thể thấy được cái xác của cậu thiếu niên kia.
Những quỷ hồn bò vào lò thiêu lúc trước hiện giờ đã biến mất, bên trong lò lúc này chỉ còn lại ánh huỳnh quang như có như không và cái vại dính máu dê một sừng.
“Bụp...”
Đúng lúc này, xác con dê một sừng từ trên nóc rơi xuống, cái vại hơi hơi dịch chuyển khiến cái xác trong vại cũng dịch chuyển theo.
Nhờ vậy mà chúng tôi nhìn thấy phần đầu phía sau của cái xác chết này không có tóc, còn loáng thoáng có những vết đốm đen như thể vết cháy.
“Ơ, là cái vại! Là cậu thiếu niên kia!” Hoàng Tam Nhi cũng nhận ra cái vại.
“Hai người từng thấy nó?”
Hoàng Tam Nhi mau chóng đem chuyện chúng tôi gặp phải kể lại cho Miêu nữ. Cô nàng chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ, nhưng nhìn thấy những vết cháy đen sau ót thì trầm ngâm suy nghĩ.
“Người này hẳn là theo thi đạo nhưng giữa đường tu luyện lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Miêu nữ nhỏ giọng nói. “Vết thương trên đầu hắn là do bị sét đánh.”
Thi đạo là phương pháp mà lão quỷ gầy trong quan tài đá tu luyện. Người sau khi chết đi, cơ thể không có dương khí nhất định sẽ bị mục nát, cho nên phải mượn ngoại lực để liên tục bài trừ hết âm khí trong cơ thể, như vậy mới có thể giữ lại cái “túi da” này.
Trong thiên địa và vạn vật thì thiên lôi là thứ thuần dương nhất, cho nên bước quan trọng nhất của những kẻ tu thi đạo chính là để cho cơ thể bị sét đánh, rồi từ từ hấp thụ dương khí của thiên lôi bài trừ âm khí trên người.
Thế nhưng, thiên lôi là thứ chí cương chí dương chí mãnh cho nên muốn mượn dương khí thiên lôi phải nắm chắc được mức độ vừa đủ, chỉ cần một chút sai lầm cũng khiến mọi chuyện trở thành công dã tràng.
Nói đến đây, tôi liền hiểu ra, cậu thiếu niên trong vại đã từng chịu thiên lôi tôi rèn, thế nhưng có lẽ do thời gian nhập đạo của cậu ta quá ngắn, hoặc do sức mạnh của thiên lôi quá mãnh liệt đã khiến con đường thi đạo của cậu ta hoàn toàn bị chặt đứt.
Nhưng mà, nhất định sau lưng cậu ta có cao nhân giúp đỡ chỉ điểm. Bởi vì nếu tu thi đạo thất bại thì cơ thể sẽ dần dần bị mục nát thối rữa, thế nhưng cậu thiếu niên này lại biết thay đổi cơ thể mình thành thứ chí âm, khiến cơ thể được bảo tồn cho đến tận bây giờ.
“Thì ra là như vậy.” Tôi vỡ lẽ, âm khí ở sân luyện người so với mồ mả còn nhiều hơn gấp mấy trăm lần, đã thế cậu ta còn hấp thụ hết quỷ hồn dưới mấy gốc hòe lại thêm máu của dê một sừng.
Tuy trong vại hiện giờ vẫn chỉ là một cái xác nhưng gương mặt của cậu ta có vẻ đã hài hoà hơn một chút so với lần trước. Nếu cậu ta có thể ở đây hấp thụ âm khí tiếp thì có lẽ một thời gian sau sẽ hồi phục lại hình dạng cơ thể ban đầu.
“Người anh em...” Hoàng Tam Nhi nuốt nước miếng nói. “Cậu xem, cái xác trong vại hình như lại... giống cậu thêm một tí nữa rồi...”
“Đừng có nói bừa!” Bàng Độc sợ câu nói của Hoàng Tam Nhi sẽ khiến tôi hoảng loạn nên đẩy anh ta sang một bên. “Trên đời này có rất nhiều người có gương mặt giống nhau.”
Quả thật hiện tại tôi đang rất hoảng loạn, càng nhìn cái người trong vại tôi lại càng cảm thấy mất tự nhiên.
Tôi rất muốn biết cậu thiếu niên này là ai, thế nhưng nếu cứ để cậu ta tiếp tục tu luyện thành hình thì rất có thể sẽ là một tai họa lớn với tôi…
Thế nên, suy nghĩ trong đầu tôi lúc này chính là phải phá hủy cái vại, phải phá hủy cái xác này!
“Có cách nào phá hủy nó không?”
“Có, hỏa thiêu hay sét đánh đều được.” Miêu nữ nói. “Thiêu thì không khó, chỉ sợ thiêu nó rồi sẽ khiến cao nhân đứng sau nó xuất hiện.”
“Mấy người không được phép nhúng tay vào!” Trong lúc nhất thời, đầu óc tôi như bị quỷ mê, chỉ có duy nhất một suy nghĩ là phải đem cái xác này đốt thành tro.
Tôi chạy đến cái phòng ở của nhân viên sân luyện người, mang hết dầu thắp trong phòng đổ lên rơm củi, sau đó ôm chúng ném hết vào trong vại.
Rơm củi dính dầu cho nên nhanh chóng bốc cháy, trong vại, lửa bốc cháy hừng hực.
Tôi không ngừng khom lưng nhặt hết cành khô lá vụn xung quanh bỏ thêm vào trong vại.
Lửa cháy ngày càng to nhưng cái xác vẫn im lìm không nhúc nhích. Trong vại liên tục vang lên những tiếng tí tách và bốc lên một mùi khó ngửi, có lẽ đốt thêm một lúc nữa thì cái xác này sẽ cháy thành tro.
“Rầm!!!”
Khi tôi đang mong cái xác cháy nhanh nhanh một chút thì cả cái lò thiêu bất ngờ rung lên rồi nổ tung, gạch vụn văng tứ phía, còn cái vại lớn kia thì lăn vòng vòng lăn ra bên ngoài.
Lò thiêu đặt sát tường cho nên lúc này tường vây đã bị thủng một lỗ to, tôi vẫn luôn dán chặt mắt vào cái vại nên thấy nó vừa di chuyển là tôi lập tức đuổi theo.
Nửa bức tường bị cái vại kia đâm đổ sụp, cái vại như bị thứ gì đó dẫn dắt nên lăn rất nhanh, trong lúc nó lăn thì củi gỗ ở trong vại bị văng ra bên ngoài hết.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để cái vại kia trốn thoát, cho nên vội vàng đuổi theo.
Nguồn : Vietwriter.vn
Bàng Độc và Miêu nữ đuổi theo gọi tôi lại nhưng tôi mặc kệ, chỉ một lòng muốn đuổi theo.
Tôi cũng chẳng biết lúc đó mình lấy đâu ra sức mạnh mà chạy nhanh như vậy, chân của Bàng Độc còn chưa khỏi hẳn nên Hoàng Tam Nhi đỡ anh ấy, Miêu nữ nhanh nhẹn thật nhưng sức bền không tốt bằng tôi cho nên nhanh chóng bị tôi bỏ xa.
Cái vại kia lăn rất nhanh khiến khoảng cách giữa tôi và nó càng lúc càng xa, nhưng tính tôi cứng đầu cứng cổ cho nên quyết tâm bằng mọi giá phải đuổi kịp nó.
Mạn xung quanh sân luyện người không có bất cứ một thôn xóm hay một hộ gia đình nào, cái vại lăn trên đất một lúc lâu đột nhiên chuyển hướng lăn xuống một con dốc.
Một cái vại nặng như thế mà lao xuống dốc thì tốc độ hiển nhiên cũng tăng lên, tôi cũng lao xuống dốc đuổi theo nó.
Thế nhưng, tôi lao theo quá vội, cho nên đến cuối con dốc, đột nhiên có một bóng đen xông ra trước mặt tôi. Tôi chưa kịp hãm lại thì đã bị cái bóng đó đánh bay.
Tôi không thể hình dung được đó là sức mạnh lớn đến cỡ nào, cả người tôi bay lên giống như một cái bao tải rách rồi đập vào sườn dốc, ngã lăn xuống bên dưới.
Tôi gần như không gượng dậy nổi nữa sau cú ngã, xương cốt toàn thân như vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ, cổ họng ngứa rát, máu theo khoé miệng ứa ra.
“Trần Lục Cân, cậu có biết đó là ai không mà dám đốt nó?”
K
hi tôi thấy rõ cái vại kia thì màn khói bụi gần như đã tan sạch, bên trong lò thiêu không lớn mà cái vại lại to, cho nên cái vại bị đổ nghiêng ra ngoài, thậm chí tôi có thể thấy được cái xác của cậu thiếu niên kia.
Những quỷ hồn bò vào lò thiêu lúc trước hiện giờ đã biến mất, bên trong lò lúc này chỉ còn lại ánh huỳnh quang như có như không và cái vại dính máu dê một sừng.
“Bụp...”
Đúng lúc này, xác con dê một sừng từ trên nóc rơi xuống, cái vại hơi hơi dịch chuyển khiến cái xác trong vại cũng dịch chuyển theo.
Nhờ vậy mà chúng tôi nhìn thấy phần đầu phía sau của cái xác chết này không có tóc, còn loáng thoáng có những vết đốm đen như thể vết cháy.
“Ơ, là cái vại! Là cậu thiếu niên kia!” Hoàng Tam Nhi cũng nhận ra cái vại.
“Hai người từng thấy nó?”
Hoàng Tam Nhi mau chóng đem chuyện chúng tôi gặp phải kể lại cho Miêu nữ. Cô nàng chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ, nhưng nhìn thấy những vết cháy đen sau ót thì trầm ngâm suy nghĩ.
“Người này hẳn là theo thi đạo nhưng giữa đường tu luyện lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Miêu nữ nhỏ giọng nói. “Vết thương trên đầu hắn là do bị sét đánh.”
Thi đạo là phương pháp mà lão quỷ gầy trong quan tài đá tu luyện. Người sau khi chết đi, cơ thể không có dương khí nhất định sẽ bị mục nát, cho nên phải mượn ngoại lực để liên tục bài trừ hết âm khí trong cơ thể, như vậy mới có thể giữ lại cái “túi da” này.
Trong thiên địa và vạn vật thì thiên lôi là thứ thuần dương nhất, cho nên bước quan trọng nhất của những kẻ tu thi đạo chính là để cho cơ thể bị sét đánh, rồi từ từ hấp thụ dương khí của thiên lôi bài trừ âm khí trên người.
Thế nhưng, thiên lôi là thứ chí cương chí dương chí mãnh cho nên muốn mượn dương khí thiên lôi phải nắm chắc được mức độ vừa đủ, chỉ cần một chút sai lầm cũng khiến mọi chuyện trở thành công dã tràng.
Nói đến đây, tôi liền hiểu ra, cậu thiếu niên trong vại đã từng chịu thiên lôi tôi rèn, thế nhưng có lẽ do thời gian nhập đạo của cậu ta quá ngắn, hoặc do sức mạnh của thiên lôi quá mãnh liệt đã khiến con đường thi đạo của cậu ta hoàn toàn bị chặt đứt.
Nhưng mà, nhất định sau lưng cậu ta có cao nhân giúp đỡ chỉ điểm. Bởi vì nếu tu thi đạo thất bại thì cơ thể sẽ dần dần bị mục nát thối rữa, thế nhưng cậu thiếu niên này lại biết thay đổi cơ thể mình thành thứ chí âm, khiến cơ thể được bảo tồn cho đến tận bây giờ.
“Thì ra là như vậy.” Tôi vỡ lẽ, âm khí ở sân luyện người so với mồ mả còn nhiều hơn gấp mấy trăm lần, đã thế cậu ta còn hấp thụ hết quỷ hồn dưới mấy gốc hòe lại thêm máu của dê một sừng.
Tuy trong vại hiện giờ vẫn chỉ là một cái xác nhưng gương mặt của cậu ta có vẻ đã hài hoà hơn một chút so với lần trước. Nếu cậu ta có thể ở đây hấp thụ âm khí tiếp thì có lẽ một thời gian sau sẽ hồi phục lại hình dạng cơ thể ban đầu.
“Người anh em...” Hoàng Tam Nhi nuốt nước miếng nói. “Cậu xem, cái xác trong vại hình như lại... giống cậu thêm một tí nữa rồi...”
“Đừng có nói bừa!” Bàng Độc sợ câu nói của Hoàng Tam Nhi sẽ khiến tôi hoảng loạn nên đẩy anh ta sang một bên. “Trên đời này có rất nhiều người có gương mặt giống nhau.”
Quả thật hiện tại tôi đang rất hoảng loạn, càng nhìn cái người trong vại tôi lại càng cảm thấy mất tự nhiên.
Tôi rất muốn biết cậu thiếu niên này là ai, thế nhưng nếu cứ để cậu ta tiếp tục tu luyện thành hình thì rất có thể sẽ là một tai họa lớn với tôi…
Thế nên, suy nghĩ trong đầu tôi lúc này chính là phải phá hủy cái vại, phải phá hủy cái xác này!
“Có cách nào phá hủy nó không?”
“Có, hỏa thiêu hay sét đánh đều được.” Miêu nữ nói. “Thiêu thì không khó, chỉ sợ thiêu nó rồi sẽ khiến cao nhân đứng sau nó xuất hiện.”
“Mấy người không được phép nhúng tay vào!” Trong lúc nhất thời, đầu óc tôi như bị quỷ mê, chỉ có duy nhất một suy nghĩ là phải đem cái xác này đốt thành tro.
Tôi chạy đến cái phòng ở của nhân viên sân luyện người, mang hết dầu thắp trong phòng đổ lên rơm củi, sau đó ôm chúng ném hết vào trong vại.
Rơm củi dính dầu cho nên nhanh chóng bốc cháy, trong vại, lửa bốc cháy hừng hực.
Tôi không ngừng khom lưng nhặt hết cành khô lá vụn xung quanh bỏ thêm vào trong vại.
Lửa cháy ngày càng to nhưng cái xác vẫn im lìm không nhúc nhích. Trong vại liên tục vang lên những tiếng tí tách và bốc lên một mùi khó ngửi, có lẽ đốt thêm một lúc nữa thì cái xác này sẽ cháy thành tro.
“Rầm!!!”
Khi tôi đang mong cái xác cháy nhanh nhanh một chút thì cả cái lò thiêu bất ngờ rung lên rồi nổ tung, gạch vụn văng tứ phía, còn cái vại lớn kia thì lăn vòng vòng lăn ra bên ngoài.
Lò thiêu đặt sát tường cho nên lúc này tường vây đã bị thủng một lỗ to, tôi vẫn luôn dán chặt mắt vào cái vại nên thấy nó vừa di chuyển là tôi lập tức đuổi theo.
Nửa bức tường bị cái vại kia đâm đổ sụp, cái vại như bị thứ gì đó dẫn dắt nên lăn rất nhanh, trong lúc nó lăn thì củi gỗ ở trong vại bị văng ra bên ngoài hết.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không thể để cái vại kia trốn thoát, cho nên vội vàng đuổi theo.
Nguồn : Vietwriter.vn
Bàng Độc và Miêu nữ đuổi theo gọi tôi lại nhưng tôi mặc kệ, chỉ một lòng muốn đuổi theo.
Tôi cũng chẳng biết lúc đó mình lấy đâu ra sức mạnh mà chạy nhanh như vậy, chân của Bàng Độc còn chưa khỏi hẳn nên Hoàng Tam Nhi đỡ anh ấy, Miêu nữ nhanh nhẹn thật nhưng sức bền không tốt bằng tôi cho nên nhanh chóng bị tôi bỏ xa.
Cái vại kia lăn rất nhanh khiến khoảng cách giữa tôi và nó càng lúc càng xa, nhưng tính tôi cứng đầu cứng cổ cho nên quyết tâm bằng mọi giá phải đuổi kịp nó.
Mạn xung quanh sân luyện người không có bất cứ một thôn xóm hay một hộ gia đình nào, cái vại lăn trên đất một lúc lâu đột nhiên chuyển hướng lăn xuống một con dốc.
Một cái vại nặng như thế mà lao xuống dốc thì tốc độ hiển nhiên cũng tăng lên, tôi cũng lao xuống dốc đuổi theo nó.
Thế nhưng, tôi lao theo quá vội, cho nên đến cuối con dốc, đột nhiên có một bóng đen xông ra trước mặt tôi. Tôi chưa kịp hãm lại thì đã bị cái bóng đó đánh bay.
Tôi không thể hình dung được đó là sức mạnh lớn đến cỡ nào, cả người tôi bay lên giống như một cái bao tải rách rồi đập vào sườn dốc, ngã lăn xuống bên dưới.
Tôi gần như không gượng dậy nổi nữa sau cú ngã, xương cốt toàn thân như vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ, cổ họng ngứa rát, máu theo khoé miệng ứa ra.
“Trần Lục Cân, cậu có biết đó là ai không mà dám đốt nó?”
Bình luận facebook