Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74 - Chương 74ĐÊM KINH HỒN
Chương 74ĐÊM KINH HỒN
"E
m gái, cô đừng có làm anh cô sợ chứ.” Hoàng Tam Nhi gần như nằm bò ra đất, nhỏ giọng nói. “Theo lời cô kể, con vật này tà hồ như thế mà nó còn sợ cái gì được, rõ ràng cô là muốn doạ chết anh cô thì có…”
“Anh có thể ngậm miệng lại được không?” Tôi vội vàng bịt kín miệng Hoàng Tam Nhi lại.
Con dê một sừng đứng trên lò thiêu quay trái quay phải như đang tìm kiếm cái gì đó. Nó vừa nhìn khắp nơi vừa kêu, dù tiếng kêu không to nhưng nghe vào tai vẫn có cảm giác bi thương.
Lúc này, dưới gốc mấy cây hòe không biết đã có bao nhiêu cái bóng mờ đang lần mò bò trên mặt đất. Miêu nữ nhặt mấy chiếc lá hòe dưới đất lên rồi lấy một cái bình nhỏ ra, dùng lá cây chấm vào trong cái bình.
“Thứ trong cái chai này là nước mắt đầu?”
“Cậu cũng biết hàng đấy.” Miêu nữ đưa mấy cái lá hòe cho chúng tôi.
Tôi học theo những gì lão ăn mày đã dạy, áp cái lá kia lên mí mắt, sau đó nhìn sang phía mấy cây hoè thì đã rõ hơn vài phần. Đúng là tôi không hề nhìn nhầm, dưới gốc mấy cây hòe đều là quỷ hồn đang lay lắt bò đến cái lò thiêu mà con dê một sừng đứng.
Theo truyền thuyết, quỷ hồn không thể nhìn thấy dê một sừng, cho nên đám quỷ hồn có vẻ như không biết trên cái lò thiêu mà chúng bò đến có một con dê một sừng.
Cảnh tượng này khiến người xem kinh hãi, đám quỷ hồn nhiều không đếm xuể, từng đám từng đám bò về phía lò thiêu.
Be be...
Con dê một sừng đột nhiên kêu to. Tiếng kêu của nó cứ văng vẳng trong sân luyện người hoang vắng giống như một hiệu lệnh. Những cái bóng mờ lần lượt dặt dẹo bò vào cái lò thiêu còn chưa đóng chặt cửa.
“Chuyện này... rốt cuộc nó đang muốn làm gì...” Hoàng Tam Nhi lại bắt đầu không giữ được mồm. “Hay là chúng ta trốn đi đi?”
Không ai để ý đến Hoàng Tam Nhi, anh ta cảm thấy mất mặt, nên cũng không nói gì thêm nữa.
Một lúc sau, những cái bóng mờ vẫn nối đuôi nhau bò vào trong lò thiêu. Tuy cái lò thiêu lớn nhưng thể tích cũng có hạn, chẳng biết tại sao bao nhiêu cái bóng đã bò vào mà nó vẫn chưa bị lấp đầy.
Be be...
Có vẻ như con dê một sừng cảm thấy run sợ bất an, mỗi một cái bóng bò vào lò là nó lại kêu lên một tiếng, âm thanh run rẩy giống như âm thanh tuyệt vọng của một người đang vô cùng sợ hãi và bất lực mới có thể phát ra được.
Xem ra Miêu nữ nói đúng, con dê một sừng này thật sự đang vô cùng sợ hãi.
Cái lò thiêu ở chính giữa như đã biến thành một cái lò không đáy. Những cái bóng dặt dẹo dưới gốc cây hòe càng ngày càng ít, có lẽ thêm một lúc nữa là chúng nó sẽ chui hết vào bên trong lò thiêu.
Be be, be be…
Số lượng cái bóng bò vào càng nhiều thì con dê một sừng lại càng thêm bất an, tuy nó vẫn chỉ đứng im tại chỗ không nhúc nhích nhưng tiếng kêu thì ngày càng bi thảm, tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu nào bi thảm như vậy, càng nghe càng khiến lòng thêm rối rắm.
“Mấy kẻ ngu này!” Hoàng Tam Nhi không nhịn được, nhỏ giọng cảnh báo chúng tôi. “Đã đến nước này rồi mà còn không chịu đi?”
Tôi không dám đưa ra quyết định nên quay sang nhìn Bàng Độc và Miêu nữ, đến giờ phút này ngay cả người mù cũng thấy được con dê một sừng kia đang rất sợ hãi. Nhưng mà đáng chết ở chỗ là, chúng tôi lại không biết nó đang sợ cái gì, như thể trong bóng tối âm u này có cái gì đó khiến nó sợ hãi.
“Lão Lục.” Bàng Độc ngẫm nghĩ, chuyện trước mắt tuy quá quỷ dị nhưng lại không liên quan gì tới chúng tôi. Ban đầu, có thể anh ấy cũng muốn quan sát xem có chuyện gì xảy ra, nhưng tình hình càng lúc càng quỷ dị, khiến chúng tôi không thể không tính đến kế chuồn đi. “Em mau đi thu dọn đồ đạc rồi chúng ta nhảy từ cửa ra ngoài.”
“Đúng thế.” Hoàng Tam Nhi vừa nghe lập tức phụ họa. “Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách, làm gì thì cũng phải giữ được cái mạng đã rồi nói sau.”
“Anh thôi đi!” Tôi gắt nhỏ với Hoàng Tam Nhi rồi từ từ lui về phòng ban nãy chúng tôi nghỉ ngơi. “Nếu không phải anh cứ đòi ăn cơm nóng thì chúng ta đâu có ở lại cái chỗ này?”
Tôi mau chóng về phòng rồi thu dọn tất cả đồ đạc của chúng tôi gói gọn lại, sau đó gọi đám Bàng Độc rời đi. Cửa của sân luyện người không cao, hơn nữa chúng tôi đều biết ít võ vẽ cho nên có thể yên lặng nhảy qua và không phát ra tiếng động. Nguồn : Vietwriter.vn
Lúc tôi chuẩn bị nhảy thì có ngoái đầu nhìn lại lần cuối, có vẻ như mấy cái bóng đã bò hết vào trong lò thiêu, bên ngoài lúc này chỉ còn mỗi con dê một sừng đang đứng trên nóc lò.
Trong chớp mắt ấy, tôi trông thấy con dê đột nhiên co quắp lại, rồi không ngừng kêu rên thảm thiết.
Bụp...
Tôi còn chưa kịp trèo ra ngoài thì đã thấy cả cái đầu con dê một sừng bất ngờ nổ tung, biến thành một cơn mưa máu bắn khắp nơi. Thế nhưng cả cơ thể của nó vẫn đứng thẳng tắp trên nóc lò thiêu, cổ không ngừng phun máu xối xả.
Dê một sừng không giống những con dê bình thường khác, dưới ánh trăng, máu của dê một sừng ánh lên ánh sáng màu lam.
Máu con dê rơi xối xả xuống lò thiêu, nhưng do nóc lò đã bị sập cho nên quá nửa máu tươi đều rơi vào trong lò.
“Mẹ nó! Tôi đã bảo mà, chả trách nó cứ kêu ầm ĩ vậy.” Lúc này, Hoàng Tam Nhi đã bò ra bên ngoài, anh ta nhìn xuyên ra khe hở cửa thấy được cảnh tượng bên trong: “Hoá ra là nó đã biết khi những cái bóng kia bò hết vào lò thì nó sẽ chết.”
Tôi cảm thấy chuyện này vừa quái lạ lại vừa khó hiểu, thế nhưng nếu chúng tôi đã định rút lui thì cũng không thể dây dưa ở thêm nữa. Tôi bỏ qua chuyện con dê qua một bên, mau chóng nhảy ra bên ngoài.
Bên ngoài sân luyện người là một bãi đất hoang không một bóng người, gió thổi lồng lộng. Chúng tôi chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt nên tính lên đường đi về phía Nam.
“Lục Cân...”
Trong khoảnh khắc tôi vừa nhấc bước thì dường như gió mang theo một tiếng gọi mơ hồ tiến vào lỗ tai của tôi. Bản thân tôi đang hơi thần hồn nát thần tính nên vừa nghe thấy tiếng gọi này liền lập tức dừng chân lại. Tôi nghĩ có lẽ là tôi nghe nhầm nhưng khi tôi vừa dừng bước thì cả Bàng Độc cùng Miêu nữ cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía sân luyện người.
“Bên trong hình như có người đang gọi... Lục Cân?” Hoàng Tam Nhi không dám chắc nói. “Mấy người cũng nghe thấy đúng không?”
Bàng Độc và Miêu nữ không nói gì, nhưng nhìn nét mặt họ thì có thể đoán được bọn họ cũng nghe thấy tiếng gọi mơ hồ kia.
Bên trong sân luyện người có người đang gọi tên của tôi!
"E
m gái, cô đừng có làm anh cô sợ chứ.” Hoàng Tam Nhi gần như nằm bò ra đất, nhỏ giọng nói. “Theo lời cô kể, con vật này tà hồ như thế mà nó còn sợ cái gì được, rõ ràng cô là muốn doạ chết anh cô thì có…”
“Anh có thể ngậm miệng lại được không?” Tôi vội vàng bịt kín miệng Hoàng Tam Nhi lại.
Con dê một sừng đứng trên lò thiêu quay trái quay phải như đang tìm kiếm cái gì đó. Nó vừa nhìn khắp nơi vừa kêu, dù tiếng kêu không to nhưng nghe vào tai vẫn có cảm giác bi thương.
Lúc này, dưới gốc mấy cây hòe không biết đã có bao nhiêu cái bóng mờ đang lần mò bò trên mặt đất. Miêu nữ nhặt mấy chiếc lá hòe dưới đất lên rồi lấy một cái bình nhỏ ra, dùng lá cây chấm vào trong cái bình.
“Thứ trong cái chai này là nước mắt đầu?”
“Cậu cũng biết hàng đấy.” Miêu nữ đưa mấy cái lá hòe cho chúng tôi.
Tôi học theo những gì lão ăn mày đã dạy, áp cái lá kia lên mí mắt, sau đó nhìn sang phía mấy cây hoè thì đã rõ hơn vài phần. Đúng là tôi không hề nhìn nhầm, dưới gốc mấy cây hòe đều là quỷ hồn đang lay lắt bò đến cái lò thiêu mà con dê một sừng đứng.
Theo truyền thuyết, quỷ hồn không thể nhìn thấy dê một sừng, cho nên đám quỷ hồn có vẻ như không biết trên cái lò thiêu mà chúng bò đến có một con dê một sừng.
Cảnh tượng này khiến người xem kinh hãi, đám quỷ hồn nhiều không đếm xuể, từng đám từng đám bò về phía lò thiêu.
Be be...
Con dê một sừng đột nhiên kêu to. Tiếng kêu của nó cứ văng vẳng trong sân luyện người hoang vắng giống như một hiệu lệnh. Những cái bóng mờ lần lượt dặt dẹo bò vào cái lò thiêu còn chưa đóng chặt cửa.
“Chuyện này... rốt cuộc nó đang muốn làm gì...” Hoàng Tam Nhi lại bắt đầu không giữ được mồm. “Hay là chúng ta trốn đi đi?”
Không ai để ý đến Hoàng Tam Nhi, anh ta cảm thấy mất mặt, nên cũng không nói gì thêm nữa.
Một lúc sau, những cái bóng mờ vẫn nối đuôi nhau bò vào trong lò thiêu. Tuy cái lò thiêu lớn nhưng thể tích cũng có hạn, chẳng biết tại sao bao nhiêu cái bóng đã bò vào mà nó vẫn chưa bị lấp đầy.
Be be...
Có vẻ như con dê một sừng cảm thấy run sợ bất an, mỗi một cái bóng bò vào lò là nó lại kêu lên một tiếng, âm thanh run rẩy giống như âm thanh tuyệt vọng của một người đang vô cùng sợ hãi và bất lực mới có thể phát ra được.
Xem ra Miêu nữ nói đúng, con dê một sừng này thật sự đang vô cùng sợ hãi.
Cái lò thiêu ở chính giữa như đã biến thành một cái lò không đáy. Những cái bóng dặt dẹo dưới gốc cây hòe càng ngày càng ít, có lẽ thêm một lúc nữa là chúng nó sẽ chui hết vào bên trong lò thiêu.
Be be, be be…
Số lượng cái bóng bò vào càng nhiều thì con dê một sừng lại càng thêm bất an, tuy nó vẫn chỉ đứng im tại chỗ không nhúc nhích nhưng tiếng kêu thì ngày càng bi thảm, tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu nào bi thảm như vậy, càng nghe càng khiến lòng thêm rối rắm.
“Mấy kẻ ngu này!” Hoàng Tam Nhi không nhịn được, nhỏ giọng cảnh báo chúng tôi. “Đã đến nước này rồi mà còn không chịu đi?”
Tôi không dám đưa ra quyết định nên quay sang nhìn Bàng Độc và Miêu nữ, đến giờ phút này ngay cả người mù cũng thấy được con dê một sừng kia đang rất sợ hãi. Nhưng mà đáng chết ở chỗ là, chúng tôi lại không biết nó đang sợ cái gì, như thể trong bóng tối âm u này có cái gì đó khiến nó sợ hãi.
“Lão Lục.” Bàng Độc ngẫm nghĩ, chuyện trước mắt tuy quá quỷ dị nhưng lại không liên quan gì tới chúng tôi. Ban đầu, có thể anh ấy cũng muốn quan sát xem có chuyện gì xảy ra, nhưng tình hình càng lúc càng quỷ dị, khiến chúng tôi không thể không tính đến kế chuồn đi. “Em mau đi thu dọn đồ đạc rồi chúng ta nhảy từ cửa ra ngoài.”
“Đúng thế.” Hoàng Tam Nhi vừa nghe lập tức phụ họa. “Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách, làm gì thì cũng phải giữ được cái mạng đã rồi nói sau.”
“Anh thôi đi!” Tôi gắt nhỏ với Hoàng Tam Nhi rồi từ từ lui về phòng ban nãy chúng tôi nghỉ ngơi. “Nếu không phải anh cứ đòi ăn cơm nóng thì chúng ta đâu có ở lại cái chỗ này?”
Tôi mau chóng về phòng rồi thu dọn tất cả đồ đạc của chúng tôi gói gọn lại, sau đó gọi đám Bàng Độc rời đi. Cửa của sân luyện người không cao, hơn nữa chúng tôi đều biết ít võ vẽ cho nên có thể yên lặng nhảy qua và không phát ra tiếng động. Nguồn : Vietwriter.vn
Lúc tôi chuẩn bị nhảy thì có ngoái đầu nhìn lại lần cuối, có vẻ như mấy cái bóng đã bò hết vào trong lò thiêu, bên ngoài lúc này chỉ còn mỗi con dê một sừng đang đứng trên nóc lò.
Trong chớp mắt ấy, tôi trông thấy con dê đột nhiên co quắp lại, rồi không ngừng kêu rên thảm thiết.
Bụp...
Tôi còn chưa kịp trèo ra ngoài thì đã thấy cả cái đầu con dê một sừng bất ngờ nổ tung, biến thành một cơn mưa máu bắn khắp nơi. Thế nhưng cả cơ thể của nó vẫn đứng thẳng tắp trên nóc lò thiêu, cổ không ngừng phun máu xối xả.
Dê một sừng không giống những con dê bình thường khác, dưới ánh trăng, máu của dê một sừng ánh lên ánh sáng màu lam.
Máu con dê rơi xối xả xuống lò thiêu, nhưng do nóc lò đã bị sập cho nên quá nửa máu tươi đều rơi vào trong lò.
“Mẹ nó! Tôi đã bảo mà, chả trách nó cứ kêu ầm ĩ vậy.” Lúc này, Hoàng Tam Nhi đã bò ra bên ngoài, anh ta nhìn xuyên ra khe hở cửa thấy được cảnh tượng bên trong: “Hoá ra là nó đã biết khi những cái bóng kia bò hết vào lò thì nó sẽ chết.”
Tôi cảm thấy chuyện này vừa quái lạ lại vừa khó hiểu, thế nhưng nếu chúng tôi đã định rút lui thì cũng không thể dây dưa ở thêm nữa. Tôi bỏ qua chuyện con dê qua một bên, mau chóng nhảy ra bên ngoài.
Bên ngoài sân luyện người là một bãi đất hoang không một bóng người, gió thổi lồng lộng. Chúng tôi chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt nên tính lên đường đi về phía Nam.
“Lục Cân...”
Trong khoảnh khắc tôi vừa nhấc bước thì dường như gió mang theo một tiếng gọi mơ hồ tiến vào lỗ tai của tôi. Bản thân tôi đang hơi thần hồn nát thần tính nên vừa nghe thấy tiếng gọi này liền lập tức dừng chân lại. Tôi nghĩ có lẽ là tôi nghe nhầm nhưng khi tôi vừa dừng bước thì cả Bàng Độc cùng Miêu nữ cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía sân luyện người.
“Bên trong hình như có người đang gọi... Lục Cân?” Hoàng Tam Nhi không dám chắc nói. “Mấy người cũng nghe thấy đúng không?”
Bàng Độc và Miêu nữ không nói gì, nhưng nhìn nét mặt họ thì có thể đoán được bọn họ cũng nghe thấy tiếng gọi mơ hồ kia.
Bên trong sân luyện người có người đang gọi tên của tôi!