Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72 - Chương 72CHỐN ÂM U
Chương 72CHỐN ÂM U
B
ốn người chúng tôi mang theo cháu gái của Mao thiên sư chạy một mạch chừng chục dặm thì ra khỏi đoạn đường núi, từ nơi này đi về phía Đông là về tới bãi sông.
Hoàng Tam Nhi đã nói sau năm dặm sẽ thả người mà chúng tôi đã chạy hơn mười dặm nhưng anh ta vẫn chưa chịu thả người.
Chúng tôi lại chạy thêm một lúc nữa, tôi thấy hai tên kiệu phu cũng mệt lả mà tình hình cũng không có gì nguy hiểm cho nên bảo Hoàng Tam Nhi thả người. Tuy anh ta không muốn nhưng nếu cứ dẫn theo cô gái này thì chúng tôi cũng không chạy nhanh được, cho nên anh ta đành thả cô ta xuống rồi quay sang huýt gió với hai tên kiệu phu.
Không đợi bọn họ chạy tới đón người, chúng tôi đã nhân trời còn tối mà chạy đi tiếp.
Hoàng Tam Nhi rất cẩn thận, dẫn chúng tôi chạy lòng vòng một hồi lâu mới thả chậm tốc độ.
“Anh không sao chứ?”
“Đừng lo.” Bàng Độc lắc đầu, lúc anh ấy và Miêu nữ bắt đầu chạy trốn, cũng biết người của Bàng môn người đông thế mạnh cho nên không dám liều mạng, mà chỉ đánh đấm một vài hiệp, bị chút xây xát bên ngoài chứ không có gì đáng ngại.
Bàng Độc không nói gì, nhưng tôi để ý thấy anh ấy luôn cau mày. Việc xảy ra xung đột với Bàng môn chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là hiện tại bọn họ đã biết hậu nhân của Thất môn xuất hiện ở bãi sông Hoàng Hà, mà cả bãi sông đâu đâu cũng có tai mắt của Bàng môn… Thực sự là, con đường sau này của chúng tôi sẽ rất khó đi.
Tôi hỏi Bàng Độc tiếp theo chúng tôi nên làm gì, anh ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp tục đi về phía Nam tới rừng hòe gần bãi sông Tiểu Bàn Hà, lúc trước chúng tôi đã hẹn với Tôn Thế Dũng sẽ gặp nhau ở đó. Mà Miêu nữ cũng muốn đến thôn Bão Liễu tìm Tống Bách Nghĩa lấy vài thứ, cho nên bốn người chúng tôi còn phải đồng hành thêm một đoạn đường nữa.
Mặc dù hiện giờ chúng tôi đã thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng chúng tôi vẫn sợ đám người Bàng môn sẽ đuổi theo, cho nên chúng tôi cố tình đi vòng vèo khiến lộ trình dài hơn một nửa. Hơn nữa, những con đường chúng tôi chọn đi đều khá là vắng vẻ, có đôi khi đi cả ngày cũng chẳng gặp được người nào.
Chúng tôi cứ đi như vậy mất hai ngày, ăn ngủ nghỉ đều ở ngoài trời cho nên Hoàng Tam Nhi muốn tìm một chỗ ăn bữa cơm nóng, nghỉ ngơi một chút. Nhưng, trên đường chúng tôi đi không có thôn làng nào cả, hơn nữa trời đã tối nên có lẽ hôm nay chúng tôi lại phải ngủ ngoài trời.
Lúc chúng tôi đang định ngồi xuống nghỉ ngơi thì loáng thoáng nhìn thấy ở phía xa có một căn nhà, ngôi nhà này có vẻ rất lớn, lại có nhiều phòng cho nên Hoàng Tam Nhi rất vui mừng, muốn tới xin ở nhờ.
Căn nhà cách chỗ chúng tôi khá xa, chờ tới khi chúng tôi tới trước cổng thì trời đã đen kịt, cả căn nhà tối om, không có bất cứ âm thanh nào.
“Nơi này nhiều âm khí.” Bàng Độc nhỏ giọng nói với tôi. “Đây không phải nhà của người sống.”
“Không phải nhà của người sống? Vậy nó là cái gì?”
“Sân luyện người.”
Tôi vừa nghe Bàng Độc nói vậy thì lập tức sợ run cả người, “sân luyện người” nói trắng ra là nơi đốt xác. Hàng năm, mỗi cơn lũ qua đi hoặc có tai hoạ sẽ có rất nhiều người chết, nếu không nhanh chóng xử lý số xác chết này sớm muộn gì cũng xảy ra dịch bệnh, cho nên hầu như ở mỗi địa phương trên bãi sông đều có sân luyện người, chuyên dùng để đốt những xác chết không ai đến nhận người thân.
Bình thường nơi này không hoạt động, nhưng sau khi thiên tai qua đi, sân luyện người sẽ hoạt động suốt cả ngày lẫn đêm, gần như không ngừng nghỉ.
So với bãi tha ma thì nơi này âm u đáng sợ hơn rất nhiều, xác trong mộ thì dù sao cũng được an táng tử tế, còn xác ở đây thì đều bị đốt thành tro, oán niệm dày đặc.
“Chả trách lại khiếp quá đi.” Hoàng Tam Nhi nghển cổ nhìn vào bên trong, bây giờ đang là thời gian rảnh của sân luyện người cho nên trong sân trống không.
“Chỗ này không tệ.” Bàng Độc khá hài lòng, anh ấy trời sinh đã “vượng hoả” cho nên phải ngủ ở những nơi có âm khí nặng nề như này mới thoải mái.
Bốn người chúng tôi mở cửa đi vào, trong sân tối om, hai căn phòng đóng chặt cửa là chỗ ở của những người làm việc ở đây. Bàng Độc kiểm tra một vòng thì thấy nơi này khá vắng vẻ, thế nhưng củi lửa và đồ ăn vẫn đầy đủ.
Công việc ở sân luyện người không phải người bình thường nào cũng làm được, công việc này vừa vất vả lại vừa đen đủi cho nên đãi ngộ của những người làm nghề này rất cao, hầu như lúc nào cũng có thịt ăn.
Tôi lấy củi ra nhóm lửa, Hoàng Tam Nhi nhón mũi chân đi loanh quanh bên ngoài. Phía bên ngoài sân luyện người và đầu nhà có trồng vài ba cây hoè.
Ở bãi sông, thường xuyên có nước lên nên sẽ trồng cây liễu, còn ở xa bãi sông thường thì sẽ trồng hòe.
Người ở bãi sông thường dạy con cháu, “người sống không ngủ dưới liễu hòe, người chết không ngủ dưới dương bách”. Ý tức là, người sống không được dùng gỗ liễu hay hòe để làm giường hay những vật dụng như ghế bàn gì đó. Bởi cây liễu và cây hòe thuộc tính âm, có thể khóa hồn và có thể dẫn tới vài thứ gì đó không sạch sẽ.
Sân luyện người trồng hòe là vì muốn khóa hồn người chết, ở đây có vô số xác chết không ai nhận bị thiêu thành tro nên oán khí rất nặng, nếu không có thứ gì để trấn giữ thì có thể sẽ thành đại họa. Cho nên trước và sau sân luyện người đều trồng hòe là để khóa những oán khí kia lại, không cho chúng ra ngoài.
Vietwriter.vn
Hoàng Tam Nhi dạo một vòng xung quanh chỉ thấy vài ba cây hòe và ba cái lò thiêu xác.
“Trông cái bộ dạng của anh kìa.” Miêu nữ trước giờ vẫn luôn ngứa mắt với Hoàng Tam Nhi, thấy anh ta cứ lấm lét đi lại nhìn ngó xung quanh lại bắt đầu dè bỉu anh ta. “Người chết thì có gì sợ? Tôi đã nói với anh rồi, người chết không hại người, chỉ có người sống mới hại người thôi.”
“Anh cô mà sợ? Đừng có đùa.” Hoàng Tam Nhi không phục. “Lá gan của anh cô còn lớn hơn cả trời đấy.”
Mấy người chúng tôi vừa nói chuyện vừa lấy gạo, thịt khô ở trong phòng nấu cơm. Mấy ngày qua chúng tôi chỉ có thể gặm lương khô uống nước lạnh, ngủ trên đất ẩm bẩn thỉu, bây giờ có cơm nóng lại có lò sưởi ấm quả thực vô cùng mãn nguyện.
Ăn uống no nê xong, Miêu nữ liền đi sang gian phòng bên cạnh để phòng này lại cho ba chúng tôi. Bàng Độc mấy ngày qua lúc nào cũng vất vả ngược xuôi, lúc này đã buồn ngủ díu mắt. Hoàng Tam Nhi không có chuyện gì làm, mà cái miệng của anh ta tuyệt đối không thể nhàn rỗi cho nên anh ta vừa nghịch đống lửa vừa nói với tôi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Mấy câu chuyện của anh ta đều là chuyện cũ rích lại cứ nói liên miên không dứt khiến tôi mệt mỏi rã rời.
“Tôi mệt lắm rồi, có chuyện gì thì để ngày mai anh lại bốc phét đi.”
“Cái cậu này, đúng là đồ nhàm chán.” Hoàng Tam Nhi đang nói hăng say lại bị tôi cắt đứt nên có vẻ hơi¬ mất hứng. “Tôi nói mấy câu nói thật thì lại làm sao? Người khác muốn tôi kể mà tôi còn không thèm kể với bọn họ đấy! Đi ngủ đi ngủ!”
Anh ta vừa lẩm ba lẩm bẩm vừa kéo cửa đi ra ngoài đi vệ sinh, tôi thấy anh ta ra ngoài liền tắt lửa chỉ để lại than hồng rồi nằm xuống gối đầu lên bọc quần áo của mình, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Thế nhưng, tôi vừa mới nằm xuống không lâu thì Hoàng Tam Nhi lại hấp tấp chạy về, ngay cả dây quần cũng chưa kịp buộc lại.
Anh ta hơi sợ Bàng Độc cho nên không dám lớn tiếng ồn ào, dán sát vào tai tôi nói.
“Ở… ở dưới gốc cây bên ngoài nhà… có người!”
B
ốn người chúng tôi mang theo cháu gái của Mao thiên sư chạy một mạch chừng chục dặm thì ra khỏi đoạn đường núi, từ nơi này đi về phía Đông là về tới bãi sông.
Hoàng Tam Nhi đã nói sau năm dặm sẽ thả người mà chúng tôi đã chạy hơn mười dặm nhưng anh ta vẫn chưa chịu thả người.
Chúng tôi lại chạy thêm một lúc nữa, tôi thấy hai tên kiệu phu cũng mệt lả mà tình hình cũng không có gì nguy hiểm cho nên bảo Hoàng Tam Nhi thả người. Tuy anh ta không muốn nhưng nếu cứ dẫn theo cô gái này thì chúng tôi cũng không chạy nhanh được, cho nên anh ta đành thả cô ta xuống rồi quay sang huýt gió với hai tên kiệu phu.
Không đợi bọn họ chạy tới đón người, chúng tôi đã nhân trời còn tối mà chạy đi tiếp.
Hoàng Tam Nhi rất cẩn thận, dẫn chúng tôi chạy lòng vòng một hồi lâu mới thả chậm tốc độ.
“Anh không sao chứ?”
“Đừng lo.” Bàng Độc lắc đầu, lúc anh ấy và Miêu nữ bắt đầu chạy trốn, cũng biết người của Bàng môn người đông thế mạnh cho nên không dám liều mạng, mà chỉ đánh đấm một vài hiệp, bị chút xây xát bên ngoài chứ không có gì đáng ngại.
Bàng Độc không nói gì, nhưng tôi để ý thấy anh ấy luôn cau mày. Việc xảy ra xung đột với Bàng môn chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là hiện tại bọn họ đã biết hậu nhân của Thất môn xuất hiện ở bãi sông Hoàng Hà, mà cả bãi sông đâu đâu cũng có tai mắt của Bàng môn… Thực sự là, con đường sau này của chúng tôi sẽ rất khó đi.
Tôi hỏi Bàng Độc tiếp theo chúng tôi nên làm gì, anh ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp tục đi về phía Nam tới rừng hòe gần bãi sông Tiểu Bàn Hà, lúc trước chúng tôi đã hẹn với Tôn Thế Dũng sẽ gặp nhau ở đó. Mà Miêu nữ cũng muốn đến thôn Bão Liễu tìm Tống Bách Nghĩa lấy vài thứ, cho nên bốn người chúng tôi còn phải đồng hành thêm một đoạn đường nữa.
Mặc dù hiện giờ chúng tôi đã thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng chúng tôi vẫn sợ đám người Bàng môn sẽ đuổi theo, cho nên chúng tôi cố tình đi vòng vèo khiến lộ trình dài hơn một nửa. Hơn nữa, những con đường chúng tôi chọn đi đều khá là vắng vẻ, có đôi khi đi cả ngày cũng chẳng gặp được người nào.
Chúng tôi cứ đi như vậy mất hai ngày, ăn ngủ nghỉ đều ở ngoài trời cho nên Hoàng Tam Nhi muốn tìm một chỗ ăn bữa cơm nóng, nghỉ ngơi một chút. Nhưng, trên đường chúng tôi đi không có thôn làng nào cả, hơn nữa trời đã tối nên có lẽ hôm nay chúng tôi lại phải ngủ ngoài trời.
Lúc chúng tôi đang định ngồi xuống nghỉ ngơi thì loáng thoáng nhìn thấy ở phía xa có một căn nhà, ngôi nhà này có vẻ rất lớn, lại có nhiều phòng cho nên Hoàng Tam Nhi rất vui mừng, muốn tới xin ở nhờ.
Căn nhà cách chỗ chúng tôi khá xa, chờ tới khi chúng tôi tới trước cổng thì trời đã đen kịt, cả căn nhà tối om, không có bất cứ âm thanh nào.
“Nơi này nhiều âm khí.” Bàng Độc nhỏ giọng nói với tôi. “Đây không phải nhà của người sống.”
“Không phải nhà của người sống? Vậy nó là cái gì?”
“Sân luyện người.”
Tôi vừa nghe Bàng Độc nói vậy thì lập tức sợ run cả người, “sân luyện người” nói trắng ra là nơi đốt xác. Hàng năm, mỗi cơn lũ qua đi hoặc có tai hoạ sẽ có rất nhiều người chết, nếu không nhanh chóng xử lý số xác chết này sớm muộn gì cũng xảy ra dịch bệnh, cho nên hầu như ở mỗi địa phương trên bãi sông đều có sân luyện người, chuyên dùng để đốt những xác chết không ai đến nhận người thân.
Bình thường nơi này không hoạt động, nhưng sau khi thiên tai qua đi, sân luyện người sẽ hoạt động suốt cả ngày lẫn đêm, gần như không ngừng nghỉ.
So với bãi tha ma thì nơi này âm u đáng sợ hơn rất nhiều, xác trong mộ thì dù sao cũng được an táng tử tế, còn xác ở đây thì đều bị đốt thành tro, oán niệm dày đặc.
“Chả trách lại khiếp quá đi.” Hoàng Tam Nhi nghển cổ nhìn vào bên trong, bây giờ đang là thời gian rảnh của sân luyện người cho nên trong sân trống không.
“Chỗ này không tệ.” Bàng Độc khá hài lòng, anh ấy trời sinh đã “vượng hoả” cho nên phải ngủ ở những nơi có âm khí nặng nề như này mới thoải mái.
Bốn người chúng tôi mở cửa đi vào, trong sân tối om, hai căn phòng đóng chặt cửa là chỗ ở của những người làm việc ở đây. Bàng Độc kiểm tra một vòng thì thấy nơi này khá vắng vẻ, thế nhưng củi lửa và đồ ăn vẫn đầy đủ.
Công việc ở sân luyện người không phải người bình thường nào cũng làm được, công việc này vừa vất vả lại vừa đen đủi cho nên đãi ngộ của những người làm nghề này rất cao, hầu như lúc nào cũng có thịt ăn.
Tôi lấy củi ra nhóm lửa, Hoàng Tam Nhi nhón mũi chân đi loanh quanh bên ngoài. Phía bên ngoài sân luyện người và đầu nhà có trồng vài ba cây hoè.
Ở bãi sông, thường xuyên có nước lên nên sẽ trồng cây liễu, còn ở xa bãi sông thường thì sẽ trồng hòe.
Người ở bãi sông thường dạy con cháu, “người sống không ngủ dưới liễu hòe, người chết không ngủ dưới dương bách”. Ý tức là, người sống không được dùng gỗ liễu hay hòe để làm giường hay những vật dụng như ghế bàn gì đó. Bởi cây liễu và cây hòe thuộc tính âm, có thể khóa hồn và có thể dẫn tới vài thứ gì đó không sạch sẽ.
Sân luyện người trồng hòe là vì muốn khóa hồn người chết, ở đây có vô số xác chết không ai nhận bị thiêu thành tro nên oán khí rất nặng, nếu không có thứ gì để trấn giữ thì có thể sẽ thành đại họa. Cho nên trước và sau sân luyện người đều trồng hòe là để khóa những oán khí kia lại, không cho chúng ra ngoài.
Vietwriter.vn
Hoàng Tam Nhi dạo một vòng xung quanh chỉ thấy vài ba cây hòe và ba cái lò thiêu xác.
“Trông cái bộ dạng của anh kìa.” Miêu nữ trước giờ vẫn luôn ngứa mắt với Hoàng Tam Nhi, thấy anh ta cứ lấm lét đi lại nhìn ngó xung quanh lại bắt đầu dè bỉu anh ta. “Người chết thì có gì sợ? Tôi đã nói với anh rồi, người chết không hại người, chỉ có người sống mới hại người thôi.”
“Anh cô mà sợ? Đừng có đùa.” Hoàng Tam Nhi không phục. “Lá gan của anh cô còn lớn hơn cả trời đấy.”
Mấy người chúng tôi vừa nói chuyện vừa lấy gạo, thịt khô ở trong phòng nấu cơm. Mấy ngày qua chúng tôi chỉ có thể gặm lương khô uống nước lạnh, ngủ trên đất ẩm bẩn thỉu, bây giờ có cơm nóng lại có lò sưởi ấm quả thực vô cùng mãn nguyện.
Ăn uống no nê xong, Miêu nữ liền đi sang gian phòng bên cạnh để phòng này lại cho ba chúng tôi. Bàng Độc mấy ngày qua lúc nào cũng vất vả ngược xuôi, lúc này đã buồn ngủ díu mắt. Hoàng Tam Nhi không có chuyện gì làm, mà cái miệng của anh ta tuyệt đối không thể nhàn rỗi cho nên anh ta vừa nghịch đống lửa vừa nói với tôi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Mấy câu chuyện của anh ta đều là chuyện cũ rích lại cứ nói liên miên không dứt khiến tôi mệt mỏi rã rời.
“Tôi mệt lắm rồi, có chuyện gì thì để ngày mai anh lại bốc phét đi.”
“Cái cậu này, đúng là đồ nhàm chán.” Hoàng Tam Nhi đang nói hăng say lại bị tôi cắt đứt nên có vẻ hơi¬ mất hứng. “Tôi nói mấy câu nói thật thì lại làm sao? Người khác muốn tôi kể mà tôi còn không thèm kể với bọn họ đấy! Đi ngủ đi ngủ!”
Anh ta vừa lẩm ba lẩm bẩm vừa kéo cửa đi ra ngoài đi vệ sinh, tôi thấy anh ta ra ngoài liền tắt lửa chỉ để lại than hồng rồi nằm xuống gối đầu lên bọc quần áo của mình, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.
Thế nhưng, tôi vừa mới nằm xuống không lâu thì Hoàng Tam Nhi lại hấp tấp chạy về, ngay cả dây quần cũng chưa kịp buộc lại.
Anh ta hơi sợ Bàng Độc cho nên không dám lớn tiếng ồn ào, dán sát vào tai tôi nói.
“Ở… ở dưới gốc cây bên ngoài nhà… có người!”