Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62 - Chương 62MỞ VẠI
Chương 62MỞ VẠI
H
oàng Tam Nhi hào hứng chạy về phía cái vại, tôi theo sát ngay sau anh ta nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy làm như vậy là trái với môn quy của Thất môn chúng tôi, nếu để Bàng Độc biết được thì chắc chắn tôi sẽ bị anh ấy mắng chết mất.
Hoàng Tam Nhi chạy tới cái vại, xoa xoa tay. Tôi tiến lên xem mình có giúp được cái gì hay không nhưng Hoàng Tam Nhi đã cản tôi lại. Anh ta nói chỗ này cách thôn kia không xa cho nên phải có người canh chừng.
“Ý của anh là tôi đi canh chừng cho anh?”
“Chú em còn nhỏ, không khỏe bằng tôi! Tôi là người làm anh, đâu thể để cậu làm mấy chuyện nặng nhọc này chứ! Đi đi đi đi!” Hoàng Tam Nhi chẳng thèm quan tâm tôi có muốn hay không mà cứ đẩy tôi qua một bên. “Đi canh chừng đi! Nếu trong vại có thứ gì tốt thì anh đây không quên cậu đâu.”
Tôi thừa biết ý định của Hoàng Tam Nhi là gì, nếu như trong cái vại mà có thứ gì tốt thật thì chắc chắn anh ta sẽ giấu đi cho mình trước, cơ mà tôi lười tính toán với anh ta cho nên tôi mặc kệ. Tôi kéo hai người thôn dân bất tỉnh vào một chỗ kín gió rồi đắp chăn mà họ mang theo lên trên người họ.
Lúc tôi làm chuyện này thì Hoàng Tam Nhi đang hì hà hì hục tìm cách mở vại. Dù anh ta rất nóng vội nhưng làm việc cũng có chừng mực, sợ nếu mạnh tay sẽ làm hỏng thứ bên trong cho nên anh ta nhẫn nại từ từ gõ mở nắp đập.
Tôi ngồi ngay trên con đường dẫn xuống bãi sông, ngồi ở đây chỉ cần có người đi tới là tôi sẽ biết ngay. Sau khi ngồi xuống, tôi móc tấm thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào ra xem xét, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ vân gỗ trên tấm thẻ bài. Quả nhiên đây chính là một trọng khí trừ tà, thế nhưng đến bây giờ tôi vẫn không rõ tại sao quỷ gầy lại vô duyên vô cớ đưa cho tôi một thứ quý giá như thế này. Hơn nữa tôi nhớ lúc tôi ra khỏi cái quan tài đá thì quỷ gầy có nói tới “Tiểu Bàn Hà”, như vậy tức là quỷ gầy sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa nó cho tôi?
Quan tài đá, quỷ gầy, thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào, cô gái trong quan tài, Tiểu Bàn Hà... Tôi càng nghĩ càng thấy loạn đầu, nhưng ít nhất tôi biết cô gái trong quan tài với quỷ gầy không phải mới gặp nhau lần đầu. Cô gái kia chết từ khi còn rất nhỏ nhưng vẫn có thể từ từ lớn lên là vì quỷ gầy đã truyền thụ cho cô ta pháp môn của thi đạo.
Bất tri bất giác tôi đã chìm vào dòng suy nghĩ của mình, chờ lúc tôi tỉnh táo lại thì chẳng biết tiếng gõ nắp binh binh bang bang của Hoàng Tam Nhi đã dừng lại từ lúc nào. Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy anh ta đang đứng trước cái vại lớn. Ban đầu tôi không để ý lắm, tiếp tục quay lại nghĩ chuyện của mình nhưng một lát sau tôi quay lại thì vẫn thấy Hoàng Tam Nhi đứng nguyên ở đó với tư thế giống hệt như vừa rồi khiến tôi cảm thấy quái lạ.
Cái vại này vớt lên từ dưới sông mà mấy ngày nay sông Hoàng Hà xảy ra quá nhiều chuyện khiến tôi càng nghĩ càng lo. Tôi lập tức đứng dậy, tiện tay cầm theo cả cái thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào bước từng bước về phía Hoàng Tam Nhi.
“Hoàng Tam Nhi? Hoàng Tam Nhi?” Tôi tới gần, cẩn thận gọi anh ta.
Hoàng Tam Nhi không trả lời tôi, chiếc vại đã được mở ra, còn anh ta đang đứng cúi đầu nhìn vào trong vại. Có vẻ như anh ta bị cái thứ gì đó trong vại hấp dẫn nên không nghe thấy tiếng gọi của tôi.
Tôi cảm thấy hơi đáng nghi nên nắm chặt lấy cái dao nhỏ đeo bên hông, chỉ là tôi cũng không biết nên tiến lên bây giờ hay là phải chờ một lúc nữa.
“Hoàng Tam Nhi!” Tôi không nhịn được, đành phải lớn tiếng gọi anh ta thêm lần nữa.
“A?” Hoàng Tam Nhi giật mình quay đầu lại giống hệt như mấy người đang ngẩn người nhưng lại bị người khác cắt đứt, chỉ là sắc mặt của anh ta có chút là lạ.
“Anh bị làm sao thế?” Tôi đứng im không dám nhúc nhích, bởi tôi không xác định được Hoàng Tam Nhi lúc này có bình thường thật hay không.
“Người anh em, chuyện kì quái năm nào cũng có nhưng... năm nay hình như hơi nhiều.” Hoàng Tam Nhi nhìn tôi rồi nuốt nước bọt, nói. “Quái...”
“Quái? Quái gì?”
Hoàng Tam Nhi không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi rồi bước tới gần tôi, ánh mắt của anh ta khiến tôi hơi sợ hãi và mất tự nhiên. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Rốt cuộc là anh bị làm sao thế hả?” Tôi lập tức đề phòng. “Nói đi!”
“Aizz!!! Tôi không biết phải nói như thế nào!” Hoàng Tam Nhi thu ánh mắt lại rồi vò đầu. “Tôi nói không nên lời… vẫn là... vẫn là cậu tự xem đi!”
“Làm cái trò gì vậy, điên điên khùng khùng.” Tôi lẩm bẩm một câu, có điều tôi cũng bớt căng thẳng hơn một chút, ít nhất thì Hoàng Tam Nhi bây giờ vẫn bình thường.
“Cậu tự xem đi.” Anh ta dẫn tôi đi tới gần cái vại rồi chỉ vào nó, nói: “Cậu tự xem sẽ hiểu!”
Tới gần cái vại tôi liền ngửi được một cái mùi ẩm mốc xưa cũ, nó không hẳn là mùi thối, chỉ là một cái mùi có cảm giác cũ kỹ mà thôi. Tôi nghển cổ lên, liếc mắt nhìn vào trong, chỉ một cái liếc mắt này đã khiến tôi phải giật mình lùi lại vài bước.
Trong cái vại bị niêm phong kín mít này là một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi. Gương mặt cậu ta trắng bợt, chẳng biết đã bị nhốt ở đây bao lâu. Cậu ta nhất định là đã chết rồi, thế nhưng cái xác của cậu ta lại không hề hư thối, chẳng qua là nó gầy teo như một cây củ cải bị phơi héo.
“Cái này? Cái này?” Tôi hoảng hốt quay sang nhìn Hoàng Tam Nhi. “Tại sao trong này lại có người?!!”
“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai!” Hoàng Tam Nhi cũng toát cả mồ hôi. “Người anh em... cái tôi muốn nói không phải là cái này. Cậu nhìn lại mà xem... nhìn kĩ kĩ một chút...”
Tôi quay lại nhìn kĩ một lần nữa.
Trong cái vại này trống rỗng, chỉ có thi thể của cậu thiếu niên kia, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác. Không có thứ gì cho biết cậu thiếu niên này là ai hay là chết từ lúc nào.
Tôi lại quan sát kỹ hơn một chút thì lập tức nhận ra cái mà Hoàng Tam Nhi khăng khăng muốn tôi biết là gì…
Gương mặt của cậu thiếu niên nhăn nhúm không phải vì đã lớn tuổi mà là vì cái xác này đã khô quắt lại, tất cả ngũ quan trên mặt đều bị kéo vào một chỗ.
Thế nhưng, cho dù là vậy thì tôi vẫn có thể nhìn ra đại khái gương mặt của cậu ta trông như thế nào. Đột nhiên tôi cảm thấy gương mặt của cái xác này... có năm phần giống tôi.
Tôi bàng hoàng nhìn Hoàng Tam Nhi, tôi đã biết vì sao sau khi mở cái vại này ra thì anh ta đứng đờ cả người như vậy. Anh ta đã sớm nhận ra người trong vại nhìn rất giống tôi.
Trong nháy mắt, cả người tôi toát đầm đìa mồ hôi lạnh, thế gian rộng lớn lại nhiều người cho nên cũng có khi ngẫu nhiên sẽ gặp vài trường hợp người giống người. Thế nhưng, tôi không tin mọi chuyện lại có thể trùng hợp như vậy, một cái vại vớt lên từ dưới sông Hoàng Hà lại chứa một... cái xác nhìn giống tôi.
H
oàng Tam Nhi hào hứng chạy về phía cái vại, tôi theo sát ngay sau anh ta nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy làm như vậy là trái với môn quy của Thất môn chúng tôi, nếu để Bàng Độc biết được thì chắc chắn tôi sẽ bị anh ấy mắng chết mất.
Hoàng Tam Nhi chạy tới cái vại, xoa xoa tay. Tôi tiến lên xem mình có giúp được cái gì hay không nhưng Hoàng Tam Nhi đã cản tôi lại. Anh ta nói chỗ này cách thôn kia không xa cho nên phải có người canh chừng.
“Ý của anh là tôi đi canh chừng cho anh?”
“Chú em còn nhỏ, không khỏe bằng tôi! Tôi là người làm anh, đâu thể để cậu làm mấy chuyện nặng nhọc này chứ! Đi đi đi đi!” Hoàng Tam Nhi chẳng thèm quan tâm tôi có muốn hay không mà cứ đẩy tôi qua một bên. “Đi canh chừng đi! Nếu trong vại có thứ gì tốt thì anh đây không quên cậu đâu.”
Tôi thừa biết ý định của Hoàng Tam Nhi là gì, nếu như trong cái vại mà có thứ gì tốt thật thì chắc chắn anh ta sẽ giấu đi cho mình trước, cơ mà tôi lười tính toán với anh ta cho nên tôi mặc kệ. Tôi kéo hai người thôn dân bất tỉnh vào một chỗ kín gió rồi đắp chăn mà họ mang theo lên trên người họ.
Lúc tôi làm chuyện này thì Hoàng Tam Nhi đang hì hà hì hục tìm cách mở vại. Dù anh ta rất nóng vội nhưng làm việc cũng có chừng mực, sợ nếu mạnh tay sẽ làm hỏng thứ bên trong cho nên anh ta nhẫn nại từ từ gõ mở nắp đập.
Tôi ngồi ngay trên con đường dẫn xuống bãi sông, ngồi ở đây chỉ cần có người đi tới là tôi sẽ biết ngay. Sau khi ngồi xuống, tôi móc tấm thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào ra xem xét, dưới ánh trăng có thể nhìn rõ vân gỗ trên tấm thẻ bài. Quả nhiên đây chính là một trọng khí trừ tà, thế nhưng đến bây giờ tôi vẫn không rõ tại sao quỷ gầy lại vô duyên vô cớ đưa cho tôi một thứ quý giá như thế này. Hơn nữa tôi nhớ lúc tôi ra khỏi cái quan tài đá thì quỷ gầy có nói tới “Tiểu Bàn Hà”, như vậy tức là quỷ gầy sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa nó cho tôi?
Quan tài đá, quỷ gầy, thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào, cô gái trong quan tài, Tiểu Bàn Hà... Tôi càng nghĩ càng thấy loạn đầu, nhưng ít nhất tôi biết cô gái trong quan tài với quỷ gầy không phải mới gặp nhau lần đầu. Cô gái kia chết từ khi còn rất nhỏ nhưng vẫn có thể từ từ lớn lên là vì quỷ gầy đã truyền thụ cho cô ta pháp môn của thi đạo.
Bất tri bất giác tôi đã chìm vào dòng suy nghĩ của mình, chờ lúc tôi tỉnh táo lại thì chẳng biết tiếng gõ nắp binh binh bang bang của Hoàng Tam Nhi đã dừng lại từ lúc nào. Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy anh ta đang đứng trước cái vại lớn. Ban đầu tôi không để ý lắm, tiếp tục quay lại nghĩ chuyện của mình nhưng một lát sau tôi quay lại thì vẫn thấy Hoàng Tam Nhi đứng nguyên ở đó với tư thế giống hệt như vừa rồi khiến tôi cảm thấy quái lạ.
Cái vại này vớt lên từ dưới sông mà mấy ngày nay sông Hoàng Hà xảy ra quá nhiều chuyện khiến tôi càng nghĩ càng lo. Tôi lập tức đứng dậy, tiện tay cầm theo cả cái thẻ bài Hắc Kim Mộc Đào bước từng bước về phía Hoàng Tam Nhi.
“Hoàng Tam Nhi? Hoàng Tam Nhi?” Tôi tới gần, cẩn thận gọi anh ta.
Hoàng Tam Nhi không trả lời tôi, chiếc vại đã được mở ra, còn anh ta đang đứng cúi đầu nhìn vào trong vại. Có vẻ như anh ta bị cái thứ gì đó trong vại hấp dẫn nên không nghe thấy tiếng gọi của tôi.
Tôi cảm thấy hơi đáng nghi nên nắm chặt lấy cái dao nhỏ đeo bên hông, chỉ là tôi cũng không biết nên tiến lên bây giờ hay là phải chờ một lúc nữa.
“Hoàng Tam Nhi!” Tôi không nhịn được, đành phải lớn tiếng gọi anh ta thêm lần nữa.
“A?” Hoàng Tam Nhi giật mình quay đầu lại giống hệt như mấy người đang ngẩn người nhưng lại bị người khác cắt đứt, chỉ là sắc mặt của anh ta có chút là lạ.
“Anh bị làm sao thế?” Tôi đứng im không dám nhúc nhích, bởi tôi không xác định được Hoàng Tam Nhi lúc này có bình thường thật hay không.
“Người anh em, chuyện kì quái năm nào cũng có nhưng... năm nay hình như hơi nhiều.” Hoàng Tam Nhi nhìn tôi rồi nuốt nước bọt, nói. “Quái...”
“Quái? Quái gì?”
Hoàng Tam Nhi không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào tôi rồi bước tới gần tôi, ánh mắt của anh ta khiến tôi hơi sợ hãi và mất tự nhiên. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Rốt cuộc là anh bị làm sao thế hả?” Tôi lập tức đề phòng. “Nói đi!”
“Aizz!!! Tôi không biết phải nói như thế nào!” Hoàng Tam Nhi thu ánh mắt lại rồi vò đầu. “Tôi nói không nên lời… vẫn là... vẫn là cậu tự xem đi!”
“Làm cái trò gì vậy, điên điên khùng khùng.” Tôi lẩm bẩm một câu, có điều tôi cũng bớt căng thẳng hơn một chút, ít nhất thì Hoàng Tam Nhi bây giờ vẫn bình thường.
“Cậu tự xem đi.” Anh ta dẫn tôi đi tới gần cái vại rồi chỉ vào nó, nói: “Cậu tự xem sẽ hiểu!”
Tới gần cái vại tôi liền ngửi được một cái mùi ẩm mốc xưa cũ, nó không hẳn là mùi thối, chỉ là một cái mùi có cảm giác cũ kỹ mà thôi. Tôi nghển cổ lên, liếc mắt nhìn vào trong, chỉ một cái liếc mắt này đã khiến tôi phải giật mình lùi lại vài bước.
Trong cái vại bị niêm phong kín mít này là một thiếu niên chừng mười ba, mười bốn tuổi. Gương mặt cậu ta trắng bợt, chẳng biết đã bị nhốt ở đây bao lâu. Cậu ta nhất định là đã chết rồi, thế nhưng cái xác của cậu ta lại không hề hư thối, chẳng qua là nó gầy teo như một cây củ cải bị phơi héo.
“Cái này? Cái này?” Tôi hoảng hốt quay sang nhìn Hoàng Tam Nhi. “Tại sao trong này lại có người?!!”
“Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai!” Hoàng Tam Nhi cũng toát cả mồ hôi. “Người anh em... cái tôi muốn nói không phải là cái này. Cậu nhìn lại mà xem... nhìn kĩ kĩ một chút...”
Tôi quay lại nhìn kĩ một lần nữa.
Trong cái vại này trống rỗng, chỉ có thi thể của cậu thiếu niên kia, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác. Không có thứ gì cho biết cậu thiếu niên này là ai hay là chết từ lúc nào.
Tôi lại quan sát kỹ hơn một chút thì lập tức nhận ra cái mà Hoàng Tam Nhi khăng khăng muốn tôi biết là gì…
Gương mặt của cậu thiếu niên nhăn nhúm không phải vì đã lớn tuổi mà là vì cái xác này đã khô quắt lại, tất cả ngũ quan trên mặt đều bị kéo vào một chỗ.
Thế nhưng, cho dù là vậy thì tôi vẫn có thể nhìn ra đại khái gương mặt của cậu ta trông như thế nào. Đột nhiên tôi cảm thấy gương mặt của cái xác này... có năm phần giống tôi.
Tôi bàng hoàng nhìn Hoàng Tam Nhi, tôi đã biết vì sao sau khi mở cái vại này ra thì anh ta đứng đờ cả người như vậy. Anh ta đã sớm nhận ra người trong vại nhìn rất giống tôi.
Trong nháy mắt, cả người tôi toát đầm đìa mồ hôi lạnh, thế gian rộng lớn lại nhiều người cho nên cũng có khi ngẫu nhiên sẽ gặp vài trường hợp người giống người. Thế nhưng, tôi không tin mọi chuyện lại có thể trùng hợp như vậy, một cái vại vớt lên từ dưới sông Hoàng Hà lại chứa một... cái xác nhìn giống tôi.