• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (5 Viewers)

  • Chương 33 - Chương 33THẢM ÁN TRONG THÔN

Chương 33THẢM ÁN TRONG THÔN

Chuyện lớn mà Bàng Độc nói ắt hẳn có liên quan đến sông Hoàng Hà. Lúc trước anh ấy đã nói cho tôi biết, cái xe ngựa bằng xương trắng kia đang tìm mắt sông Hoàng Hà để lấy một thứ gì đó. Mà việc chúng tôi phải làm là tìm được thứ đó trước cái xe ngựa kia.



Chúng tôi rời thôn nhỏ đi về phía Bắc, Bàng Độc vừa trở lại là Sở Niên Cao không dám lắm mồm lắm miệng nữa, rất ngoan ngoãn nghe lời. Bàng Độc chê hắn vướng tay vướng chân, nhưng mỗi khi thi độc của tôi phát tác vẫn cần dựa vào hắn, cho nên anh ấy vẫn nhẫn nại chịu đựng hắn.



Bốn người chúng tôi ngồi lên xe do Tống Bách Nghĩa chuẩn bị trước, đi về phía Bắc.



“Anh, bây giờ chúng ta đang đi đâu?”



“Thôn Các Vương.”



Tôi chưa bao giờ đi qua hay nghe nói gì về nơi đó, nhưng tôi biết Tống Bách Nghĩa và Bàng Độc đều đã tới mộ tổ tìm đồ cũng tức là mỗi nhà trong Thất môn đều để lại một bàn tay, có lẽ thôn Các Vương cũng là nơi mà một nhà của Thất môn ẩn cư.



Trong xe có ăn có uống, mệt có thể ngả người nghỉ ngơi, rất thoải mái. Thôn Các Vương nằm giữa thôn Bão Liễu và cốc Hắc Nê, cách bãi sông chừng hơn sáu mươi dặm. Đường đi khá thuận lợi, trên đường không có ai tìm tới gây sự cả, tới lúc đến gần thôn Các Vương thì Bàng Độc cho xe dừng lại.



Anh ấy đưa mắt nhìn Sở Niên Cao, hắn ta theo chúng tôi đã lâu nên cũng biết điều, vừa nhìn Bàng Độc có hành động như vậy lập tức hiểu Bàng Độc có chuyện muốn nói với chúng tôi, bèn lấy cớ xuống xe đi nhặt củi nhóm lửa.



“Nhà họ Tôn của Thất môn nằm ở thôn Các Vương.” Bàng Độc nói. “Tôn Thế Dũng là đích tôn của nhà này, tuổi tác không chênh lệch với chúng ta bao nhiêu. Chúng ta ở đây chờ cậu ấy lấy di vật của tổ tiên về, chắc cũng không lâu nữa, sắp về rồi.”



Xe ngựa của chúng tôi dừng ngay gần thôn Các Vương, nếu nhìn ra xa một chút là có thể thấy thôn trang phía trước. Nói là thôn nhưng thật ra chỉ có chừng hai mươi hộ gia đình, đều là người của nhà họ Tôn cùng những chi những nhánh khác của nhà họ Tôn. Hành tung của của Thất môn tương đối bí ẩn, nếu không có gì bất ngờ thì nơi ở của người trong Thất môn chỉ có người trong Thất môn biết.



Nếu Bàng Độc đã nói chờ thì chúng tôi kiên nhẫn chờ. Đợi hơn nửa canh giờ không có gì làm tôi liền nhìn ngắm cái thôn trang kia qua cửa sổ xe.



Nhìn một lúc lâu, tôi lại cảm thấy cái thôn trang này quá mức âm trầm, từ lúc chúng tôi tới đến giờ không nhìn thấy bất cứ một bóng người đi lại nào trong thôn.



“Lão Lục.” Bàng Độc thấy trời tối dần liền nói với tôi, “Con đường phía Đông thông đến sau thôn, em đi xem thử xem, nhớ cẩn thận một chút. Võ công của em không tốt bằng Tống Bách Nghĩa, nhưng em thông minh hơn cậu ta, đi nhanh về nhanh.”



Tôi nghe lời anh ấy, lập tức xuống xe đi về phía thôn Các Vương. Quả nhiên ở phía Đông có một con đường nhỏ, có lẽ tôi vốn cảm thấy nơi này quá âm trầm cho nên tôi hành động rất cẩn thận, tôi không đi trên trục đường chính mà lủi vào những cây ngô ven đường đi thẳng tới phía sau thôn.



Phía sau thôn là sân đập lúa, khắp nơi đều là ngô với lúa mạch cùng đủ loại rơm rạ, chỉ cần đi xuyên qua sân đập lúa là vào được trong thôn.



Tôi quan sát cái sân đập lúa này một lúc lại càng cảm thấy không đúng. Nếu như dựa theo thói quen của người dân nông thôn thì đến thời gian này hẳn là các nhà nên bắt đầu thổi lửa nấu cơm, thế nhưng trong thôn Các Vương vẫn vô cùng im ắng, không một bóng người.



Tôi có chút lưỡng lự không biết nên làm thế nào, đúng lúc này, tôi thấy trong một căn nhà nhỏ phía đối diện sân đập lúa xuất hiện một bóng người.



Mắt của tôi rất tốt nên chỉ một ánh mắt đã thấy đó là một bà lão lớn tuổi, lưng còng đi rất chậm. Đợi cả buổi, cuối cùng cũng thấy có người xuất hiện, thế nhưng nhìn kỹ lại thì tôi cảm thấy không đúng.



Bà lão này vừa xuất hiện thì mấy căn nhà xung quanh cũng xuất hiện bảy, tám bà lão khác. Những bà lão này có cùng một tư thế, cùng một dáng dấp, cùng một bộ dạng tuổi cao sức yếu, trên người mặc đồ hoa lá xanh xanh đỏ đỏ.



Tôi càng thêm cảnh giác mà lùi về phía sau, chỉ lộ ra đúng đôi mắt.



Một đám bà lão xuất hiện khắp nơi rồi chậm rì rì đi tới sân đập lúa, một lúc sau lại xuất hiện một đám người nữa. Nhìn trang phục của bọn họ tôi có thể cảm giác được đám người phía sau những bà lão kia chính là người của thôn Các Vương.



Những bà lão ăn mặc lòe loẹt đi phía trước dẫn đường, người trong thôn đi theo phía sau. Sau khi đoàn người đi ra hết thì phía sau cùng có thêm một bà lão nữa, cũng ăn mặc cực kỳ lòe loẹt, trong tay bà ta còn cầm theo một cái thùng gỗ nhỏ.



Đám người đi rất chậm nhưng sân đập lúa quá gần cho nên chỉ một lúc sau đã tới. Tôi trốn một góc không dám lên tiếng, quan sát đám bà lão kia dẫn người trong thôn đi tới mấy cái giá gỗ để phơi chăn nệm ở một góc sân đập lúa.



“Đừng vội, ai cũng có phần cả.” Bà lão cầm thùng gỗ đi lên phía trước rồi đặt nó xuống, cười híp mắt nhìn đám người đang ngơ ngác kia, hỏi: “Ai trước đây?”



Bà ta vừa dứt lời, một người chừng bốn mươi năm mươi tuổi lắc lư bước lên trước, bà ta cầm một cái bát nhỏ múc một ít thứ gì đó trong thùng đưa cho người vừa bước lên.



“Uống đi, uống đi...” Bà lão nhìn qua thì có vẻ khá hiền lành kia đưa cái bát nhỏ cho người đàn ông trung niên, sau đó lắc đầu than thở, nói: “Làm người, sống quá khổ, quá vất vả, uống cái này đi rồi chuyện phiền lòng gì cũng biến mất...”



Tôi không biết trong thùng gỗ kia có cái gì, thế nhưng người đàn ông trung niên kia vừa uống xong thì cả người ông ta run lên cầm cập.



“Nhìn cái giá gỗ này đi.” Bà ta chỉ tay sang mấy cái giá gỗ phơi chăn nệm, hỏi: “Có muốn qua đó chơi một chút không?”



Người đàn ông trung niên không nói lời nào, sau khi nghe bà ta nói xong thì lắc lư bước từng bước tới cái giá gỗ đó.



Lúc này, tôi mới phát hiện trên mấy cái kệ đó đã thắt sẵn hai ba chục cái thòng lọng. Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn chúng rồi dẫm lên một tảng đá, từ từ đưa đầu vào thòng lọng.



“Aiz... để bà lão này giúp anh...” Nói rồi, một bà già khom lưng dọn cái tảng đá dưới chân người đàn ông trung niên kia đi. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Dưới chân không còn chỗ đứng, hai cái chân của người đàn ông giãy dụa không ngừng, nhưng chỉ một lúc sau cơ thể của người đó dần dần không còn động đậy nữa.



Một trận gió thổi qua, cơ thể của người đó khẽ lung lay, tiếp đó, da thịt trên người của ông ta bắt đầu thối rữa từ bên trong một cách nhanh chóng, rồi từ từ hóa thành một loại dịch màu vàng nhỏ tong tỏng xuống nền đất. Một lúc sau, trên giá chỉ còn một bộ xương trắng đong đưa.



“Tiếp theo là ai nào?” Bà lão đứng trước thùng gỗ vẫn hiền lành cười híp mắt, nói với đám người của thôn Các Vương: “Hoa Y nhà họ Mạnh chúng ta tuy là người của Ba mươi sáu bàng môn, nhưng chúng ta không có thù oán gì với Thất môn Hà Phù Tử cả. Đáng tiếc Thiếu đông gia của các ngươi đắc tội với Bài Giáo, Bài Giáo dùng số tiền lớn mua mạng của các ngươi cho nên bà lão này cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, cũng đâu thể nhìn thấy tiền mà không cầm đúng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom