• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hoàng Hà phục yêu truyện 2023 (4 Viewers)

  • Chương 31 - Chương 31ĐUỔI THEO

Chương 31ĐUỔI THEO





ừng!” Sở Niên Cao lập tức đuổi theo cản tôi lại. “Cậu bỏ dao xuống trước đi đã, bỏ xuống, đám người kia đã đi rồi cậu phải cảm tạ trời đất mới đúng! Hạnh nhi... Hạnh nhi chết rồi tôi cũng cắn rứt, nhưng cậu không thể nông nổi đòi đi báo thù được, cậu không phải đối thủ của bọn họ...”



“Buông ra!” Tôi đẩy Sở Niên Cao ra, đầu óc tôi lúc đó hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh Hạnh nhi chết không nhắm nhắm mắt.



Có lẽ, nếu gặp chuyện này ở vài năm sau thì tất nhiên tôi vẫn sẽ đi báo thù, nhưng trước tiên sẽ phải cân nhắc xem lúc đó có phải là lúc thích hợp để hành động hay không.



Còn tôi của thời điểm đó, mới chỉ có mười mấy tuổi, nào đâu nghĩ được nhiều như thế. Không phải tôi không biết một mình mình chạy đi trả thù đám người kia sẽ khó khăn và nguy hiểm như thế nào, nhưng lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ rằng: Nếu tôi làm rùa đen rụt đầu, thấy Hạnh nhi chết thảm mà thờ ơ mặc kệ thì tôi là một thằng ăn hại, không đáng sinh ra trên đời.



“Bọn họ người đông thế mạnh, lại đã đi xa rồi, bây giờ cậu đuổi theo như vậy... e là…” Sở Niên Cao vẫn cố khuyên can tôi. “Cho dù cậu có đuổi kịp thì sao? Bọn họ đang muốn bắt cậu đấy!”



Kì thực thì Sở Niên Cao không phải là người xấu. Khi chúng tôi trốn trong đống rơm, hắn chỉ cần hô lên một tiếng thì tôi đã xong đời rồi, thế nhưng hắn ta không làm vậy. Có lẽ hắn e ngại Huyết Tuyến Trùng vẫn còn ở trong người mình, nhưng mà xét đến cùng thì đây vẫn là quyết định dựa trên bản tính của con người.



“Anh không cần nói nhiều nữa!” Tôi thở hồng hộc, đẩy Sở Niên Cao ra rồi xách dao lên vừa đi vừa nói, “Thù của Hạnh nhi không báo, tôi thề không làm người!'



“Đợi anh Bàng của cậu trở về, tôi phải nói thế nào với anh ta đây?!”



“Nếu lần này tôi đi không về thì anh cứ nói anh ấy đừng chờ tôi, chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều giao cả cho anh ấy!”



Nói rồi, tôi đi thẳng ra ngoài sân, Sở Niên Cao biết không ngăn được tôi, bèn dậm chân chạy tới kéo tôi lại, sau đó lấy một cái túi giấy dầu bé xíu nhét trong giày ra dúi vào tay tôi.



“Tôi biết cậu là người trọng tình trọng nghĩa, nếu cậu cứ nhất quyết muốn báo thù thì quả thực tôi cũng không ngăn được cậu. Cậu cầm cái này đi, không biết chừng có lúc cần đến.” Sở Niên Cao trịnh trọng trao cái gói giấy kia cho tôi. “Cái này là Xích Hạt Phấn, phải ba nghìn con bọ cạp đuôi đỏ mới có thể luyện ra được hai phần phấn này, chỉ cần cậu rắc cái này lên quần áo thì không ai có thể tiếp cận cậu được. Đây là món đồ bảo mệnh chỉ dùng khi vạn bất đắc dĩ của tôi, cậu cầm lấy đi.”



Tôi nhận lấy gói giấy rồi nhìn hắn ta một cái, sau đó đi ra khỏi sân. Thuốc tê vẫn chưa hoàn toàn hết tác dụng nên tôi không thể chạy nhanh được. Ở con đường trong thôn, tôi gặp một ông lão nhặt phân, tôi hỏi ông khoảng chừng một tiếng trước ông ấy có thấy đám người nào đi qua đây hay không.



“Có đấy.” Ông lão nhặt phân vừa chỉ vừa nói.“Có mười mấy người đi qua đây, đi lên đường lớn ở phía trước đấy.”



Tôi kéo cái thân thể vẫn còn ngấm thuốc tê đi tiếp, lúc tới gần đường lớn thì lấy bùn nhão bôi lên mặt. Phải rất lâu sau, thuốc tê trên người tôi mới hoàn toàn hết tác dụng, tôi bước nhanh hơn, vừa đi vừa hỏi thăm. Cái đám người vừa rời khỏi thôn kia có tới tận mười mấy người, rất dễ gây chú ý cho nên để hỏi thăm ra thì không có gì là khó.



Tôi đi theo đường lớn tới một nơi gọi là bến đò Tam Dương, nơi này tập trung chủ yếu các thuyền chở hàng đang bỏ neo, có rất nhiều người qua lại. Vốn dĩ tôi định hỏi thăm một chút, nhưng vừa đến gần tôi đã trông thấy một đám người đang đứng cạnh một chiếc thuyền hàng.



Tôi không thấy rõ mặt mũi đám người xông vào nhà Hạnh nhi nhưng mà đám người này chỉ cần liếc qua đã biết chúng là dân giang hồ. Đã vậy, chúng còn đứng chen giữa những người dân lao động bình thường nhìn càng có vẻ không bình thường.



Lúc ấy, tôi chẳng hề có chút sợ hãi nào mà cứ thế cúi thấp đầu đi tới gần tiếp cận bọn chúng. Không biết chúng đang chờ đợi cái gì, kẻ nào cũng đứng nhổ nước bọt rồi chửi bới loạn xạ.



Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói truyền ra từ trong đám người, cái giọng mà cả đời này tôi cũng không quên được - cái giọng của kẻ đã hại chết Hạnh nhi, Lãnh Thanh Lâm.



Hai mắt của tôi như tóe ra lửa nhưng lại không thể không nhịn xuống, tôi nghiêng đầu nghe lỏm bọn chúng nói chuyện. Vietwriter.vn



“Bây giờ chúng ta xuống phía hạ lưu tìm thử xem.” Lãnh Thanh Lâm này khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, gầy nhom, trên mép có một nốt ruồi đen, hắn nắm thắt lưng nói với đồng bọn, “Lão Sở của Dược Thần Miếu treo thưởng năm nghìn đồng Đại Dương để tìm con trai bảo bối của lão. Chúng ta không thể đi một chuyến không công được, nhất định phải kiếm được chút gì đó.”



Hắn nói xong, đám người cũng lập tức hùa theo phụ họa đôi ba câu, còn tôi vẫn cúi đầu nắm chặt con dao sắc bén kia. Tôi không thể liều mạng được, chỉ với chút công phu mèo cào này của tôi thì chỉ một người trong bọn chúng cũng có thể đánh tôi thừa sống thiếu chết.



Tôi cố gắng nhẫn nhịn tầm nửa canh giờ, cái thuyền đám Lãnh Thanh Lâm đứng cạnh chất đủ hàng liền chuẩn bị giương buồm nhổ neo. Bọn chúng thấy thế liền lục đục leo lên thuyền, trên thuyền chở hàng hóa khá chật chội cho nên chủ thuyền không cho phép những người không có nhiệm vụ lên thuyền.



“Đừng có nhiều lời.” Lãnh Thanh Lâm giơ một cái thẻ bài lên trước mặt người chủ thuyền. “Bọn tao là người của Ngũ Hành Đường, mấy người anh em này là người của nhà họ Chương, muốn mượn thuyền của mấy người đi xuống hạ lưu.”



Thế lực của Ba mươi sáu bàng môn rất lớn, làm ăn cả trên đất liền lẫn trên sông, thế nên cho dù là bất cứ nhà thuyền nào cũng không dám trêu vào người của Ba mươi sáu bàng môn. Chủ thuyền vừa thấy Lãnh Thanh Lâm giơ lệnh bài chứng minh thân phận ra thì lập tức im thin thít không dám nói gì nữa.



Đám Lãnh Thanh Lâm lên thuyền lại còn được chủ thuyền trịnh trọng khoản đãi mời vào một buồng nhỏ riêng trên thuyền, sau đó mới thu dọn cất ván xuống thuyền.



Tôi nhân cơ hội này nhanh chóng chạy tới, chủ thuyền nghĩ tôi là ăn xin nên giơ tay định đánh tôi. Tôi liền lấy ra chiếc thẻ bài lấy từ cái xác ở mộ tổ nhà tôi ra, giơ trước mặt hắn.



“Tôi đi cùng với mấy anh em kia.”



Thẻ bài của Ngũ Hành Đường là bằng chứng hữu hiệu nhất, chủ thuyền thấy thẻ bài liền để tôi lên rồi mới rút ván theo.



Chiếc thuyền này chở rất nhiều hàng, nên đáy chìm rất sâu, tốc độ đã chậm, Lãnh Thanh Lâm lại còn bảo chủ thuyền cho thuyền đi từ từ để bọn chúng nghỉ ngơi, sáng sớm mai sẽ rời thuyền nữa. Tôi nghe được lập tức thầm tính toán trong lòng, ít nhất... tôi còn có thời gian một đêm để nghĩ cách.



Tôi trốn một góc trên boong thuyền ngồi chờ đến nửa đêm, ngoại trừ thuyền trưởng thì những thuyền viên khác đều đã đi nghỉ ngơi sau cả một ngày dài mệt nhọc. Tôi rón rén bò ra ngoài, vì lúc trước tôi sống trên thuyền hàng suốt hai năm cho nên tôi nhanh chóng hiểu rõ mọi hoạt động của con thuyền này.



Mất hơn một giờ để tôi chuẩn bị và bố trí xong vài thứ, đám Lãnh Thanh Lâm đang uống rượu nô đùa ầm ĩ trong buồng nhỏ mãi cho đến giờ Tý mới đi ngủ. Thấy mọi chuyện thuận lợi, tôi chạy xuống nhà bếp trên thuyền rồi đun nóng nửa nồi dầu hạt cải, sau đó lặng lẽ bưng tới khoang thuyền của đám Lãnh Thanh Lâm ở.



Tôi sờ con dao nhỏ cài bên hông rồi hít một hơi thật sâu, kéo cửa khoang thuyền của đám Lãnh Thanh Lâm ra rồi hất thẳng nửa nồi dầu sôi vào bên trong.



“Lãnh Thanh Lâm! Mày cút ra đây cho tao!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom