Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 124 - Chương 124ĐẠI SÁT TỨ PHƯƠNG
Chương 124ĐẠI SÁT TỨ PHƯƠNG
T
iếng súng đinh tai trôi qua nhưng lòng sông vẫn bình lặng như cũ, dường như cái xác sống kia ngã vào sông rồi tan vào trong nước, hoàn toàn không một chút tiếng động nào. Mặc dù trên bờ có rất nhiều người nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể nạp thêm đạn vào súng rồi chăm chú quan sát mặt sông.
“Hắn không trốn thoát được đâu, chắc chắn vẫn còn trong sông đấy!” Gã cầm đầu của đám người họ Dương cầm trường côn nhìn mặt sông tĩnh lặng, nói: “Canh chừng hai bên bờ sông, đến lúc hắn không nín thở được nữa phải trồi lên thì...”
“Rào…!!!”
Gã còn chưa nói hết câu thì đột nhiên trong vùng nước cạn có bóng người bay vút lên, bóng người đó xuất hiện quá bất ngờ lại nhanh như một con giao long phóng lên bờ. Cái bóng kia chính là cái xác sống đã trốn trong nước rất lâu.
Cho dù trên bờ sông có rất nhiều người canh giữ nhưng hành động của xác sống kia quá nhanh, nó lắc người một cái kéo theo bọt nước bay lên. Những giọt nước to như hạt mưa bay thẳng về phía bờ sông khiến một đám người đang cầm súng phải giơ tay lên che mặt.
Chỉ trong chớp mắt cái xác sống kia đã xông về phía bờ sông, cái tên người nhà họ Dương chỉ kịp giơ trường côn trong tay lên còn chưa kịp đánh xuống thì nắm đấm của xác sống đã nhắm thẳng vào mặt hắn ta. Không ai thấy rõ một đấm này nhanh đến cỡ nào, gã người nhà họ Dương kia không kịp hừ một tiếng thì cả cái đầu đã bị một đấm này đấm cho nát bấy. Máu tươi văng tứ tung, xác sống kia cướp lấy trường côn trong tay đối phương. Khi nó cầm đế cái trường thương thì cảm giác uể oải, trầm mặc của xác sống đột nhiên biến mất sạch sẽ thay vào đó là cảm giác nó như biến thành một chiến thần bách chiến bách thắng.
Đoàng…!
Mười mấy kẻ cầm súng kíp ở ngay bên cạnh xác sống, thế nhưng đám người này còn chưa kịp đổi hướng họng súng thì trường côn trong tay xác sống như rồng rời bến, quét ngang bốn phương. Trường côn thế như sấm rền, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không một ai có thể đỡ được một đòn của cái xác sống kia cho nên chỉ trong nháy mắt mười tên cầm súng đã bị nó đánh nát tay, ngã xuống đất kêu thảm thiết.
Tôi trốn trong bóng tối nhìn không chớp mắt, tuy tôi không biết cái xác sống này có lai lịch thế nào nhưng cảnh tượng này khiến tôi nhiệt huyết sôi trào.
Suy đoán của tôi không sai, xác sống kia tự nguyện để bị bao vây ở giữa sông quả nhiên là vì muốn kéo tất cả đám người của Bàng môn quanh đây tới. Võ công của nó quá cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, không nói đến Bàng Độc hay Kim Bất Địch nhưng trong tất cả những cao thủ tôi từng thấy cho dù là Vô Danh không kiêng nể bất cứ thứ gì cũng phải liều mạng mới có thể đấu tay ngang với xác sống này. Thế nhưng dẫu sao đầu óc của Vô Danh không được bình thường mà xác sống này lại tính toán vô cùng kỹ càng, mười gã cầm súng bị đánh gục khiến đám người còn lại đều luống cuống.
Gần hai mươi năm qua Bàng môn sống trong cảnh chia năm xẻ bảy nên không thể sửa ngay được thói hành động riêng lẻ, bọn chúng thấy xác sống kia quá mạnh mẽ thì bắt đầu có người lùi bước.
“Đứng lại hết cho tôi!” Hồ Đao đứng một bên quan sát đột nhiên giơ lên Xà Triện Đao, quát: “Ai dám lui lại giết không tha!”
Mười người của Hoàng sa trường bảo vệ xung quanh Hồ Đao, tuy rằng tuổi tác cậu ta nhỏ nhưng gặp nguy không loạn, bình tĩnh ra lệnh cho đám người sắp tan đàn xẻ nghé kia đâu ra đấy. Đám người giang hồ thấy Hồ Đao bình tĩnh như vậy cũng bắt đầu ổn định lại, người phía bên kia bờ sống cũng bắt đầu lên thuyền đi qua bên này.
Trận tuyến đầu tiên của Bàng môn đứng vững rồi bắt đầu phản kích. Thế nhưng đối thủ của bọn chúng quá mạnh giống như một đàn cừu non đang cố gắng tấn công một con hổ vừa xuống núi, không một ai có thể ngăn cản cái xác sống kia. Tôi và Lão Dược nhìn cái xác sống kia xuyên thẳng qua đám người, nơi nó đi qua người của Bàng môn không chết cũng bị thương.
Đám người của Hoàng sa trường nhận thấy tình hình không ổn, không thể chặn lại cái xác sống kia liền bắt đầu kéo Hồ Đao rút lui. Hồ Đao bướng bỉnh không chịu lui lại còn giơ Xà Triệu Đao muốn đích thân xông lên nhưng lại bị đám người kia ngăn cản, mời đến kiệu người gỗ phía sau để Hồ Đao đi trước.
Người ở đây ai cũng là tinh anh cho nên người của Hoàng sa trường có thể nhận ra thì cớ gì bọn họ lại không nhìn ra cho được, lúc này không ai dám xung phong xông lên nữa vì chỉ cần đụng độ với xác sống kia thì coi như mất mạng. Thời gian dần trôi qua, trận thế ngày một loạn hơn, đám người không ngừng lui về sau, mà bọn chúng càng lùi thì cái xác sống tấn công càng mạnh mẽ.
“Vèo!!!”
Lúc này có người từ phía sau ném ra một thứ gì đó hình tròn to chừng hạt đào, màu đen xì. Thứ đó xé gió lao thẳng về phía xác sống nhưng giác quan của nó quá nhanh nhạy như thể phía sau có thêm con mắt nữa, khi thứ đó bay đến trước mặt xác sống thì nó giơ trường côn lên đồng thời cả người cũng mượn lực nhảy cao hơn một trượng, thứ đó gào thét lao qua rồi rơi thẳng vào đám người phía trước.
“Ầm ầm...”
Chỉ một viên cầu nho nhỏ mà có thể phát ra âm thanh nổ vang trời như tiếng sấm, đây chính là Chấn Thiên Lôi danh chấn bãi sông Hoàng Hà của nhà họ Lôi. Bên trong Chấn Thiên Lôi có chứa hơn mười miếng sắt hình tam giác, khi viên cầu nổ tung thì những miếng sắt này đồng thời bắn ra xung quanh cho nên kẻ nào không bị nổ chết cũng sẽ bị miếng sắt cắt cho không ra hình người.
“Nếu không đi chỉ sợ sẽ không kịp nữa!” Người của Hoàng sa trường sợ đến vỡ mật, vội vàng khuyên Hồ Đao nhanh chóng lên kiệu. Sau khi Hồ Đao lên kiệu rồi cả đám người của Hoàng sa trường cũng theo kiệu bỏ chạy như bay, lúc gần đi còn ra lệnh cho đám người đang tán loạn kia: “Các người tiếp tục ở đây chiến đấu!”
“Chúng mày chạy cả rồi tao còn ở đây làm gì?!!” Gã râu quai nón nhà họ Lục bị miếng sắt cắt trúng mặt nên trên hai gò má của gã lúc này máu thịt bầy nhầy, nhìn vô cùng dữ tợn.
Đám người này vốn dĩ cũng chỉ miễn cưỡng ở lại đây chiến đấu với xác sống kia, hiện giờ Hồ Đao đã bị người của Hoàng sa trường cưỡng ép mang đi thì những kẻ còn lại nào còn ý chí chiến đấu nữa, bọn chúng tán loạn chạy khắp nơi như ong vỡ tổ. Xác sống kia đánh giết một hồi, đám người Bàng môn từ hơn ba trăm người hiện giờ chỉ còn chưa đến một nửa phải cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, hơn nửa còn lại không chết cũng trọng thương.
Có lẽ xác sống kia cũng biết một mình nó đuổi theo cả đám người Bàng môn đang chạy thục mạng kia là bất khả thi cho nên chậm rãi dừng bước lại, đi một vòng quanh bãi sông.
Tôi và Lão Dược không dám động đậy thế nhưng xác sống đi một vòng đột nhiên chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía gò đất mà hai chúng tôi đang trốn. Trong lòng tôi lập tức luống cuống, thân phận của người này còn chưa rõ. Tôi sợ nó giết người đỏ mắt rồi khi thấy tôi và Lão Dược cũng sẽ giết thẳng tay, thế nhưng bây giờ muốn trốn cũng không kịp nữa rồi, hơn nữa tôi cũng không nghĩ mình có thể chạy thoát được nó.
Trong lòng càng sợ cái gì thì cái đấy sẽ đến, cái xác sống nhìn về phía bên này sau đó bước chân bắt đầu di chuyển, thoạt nhìn nó đi không nhanh không chậm nhưng thực chất tốc độ chẳng khác gì chạy như bay, trong nháy mắt đã tới trước gò đất.
“Vút!!!” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tay của nó vừa nhấc lên thì cái trường côn dài hơn một trượng kia phóng ra, chọc vào đống cát, thân côn vẫn rung lên liên tục. Tôi biết chúng tôi không trốn được nữa rồi, thay vì bị đối phương bắt được chẳng thà tự mình đi ra.
“Chúng tôi không phải người của Bàng môn!” Tôi đứng thẳng người dậy, nói: “Chúng tôi thật sự không phải người của Bàng môn!”
T
iếng súng đinh tai trôi qua nhưng lòng sông vẫn bình lặng như cũ, dường như cái xác sống kia ngã vào sông rồi tan vào trong nước, hoàn toàn không một chút tiếng động nào. Mặc dù trên bờ có rất nhiều người nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ có thể nạp thêm đạn vào súng rồi chăm chú quan sát mặt sông.
“Hắn không trốn thoát được đâu, chắc chắn vẫn còn trong sông đấy!” Gã cầm đầu của đám người họ Dương cầm trường côn nhìn mặt sông tĩnh lặng, nói: “Canh chừng hai bên bờ sông, đến lúc hắn không nín thở được nữa phải trồi lên thì...”
“Rào…!!!”
Gã còn chưa nói hết câu thì đột nhiên trong vùng nước cạn có bóng người bay vút lên, bóng người đó xuất hiện quá bất ngờ lại nhanh như một con giao long phóng lên bờ. Cái bóng kia chính là cái xác sống đã trốn trong nước rất lâu.
Cho dù trên bờ sông có rất nhiều người canh giữ nhưng hành động của xác sống kia quá nhanh, nó lắc người một cái kéo theo bọt nước bay lên. Những giọt nước to như hạt mưa bay thẳng về phía bờ sông khiến một đám người đang cầm súng phải giơ tay lên che mặt.
Chỉ trong chớp mắt cái xác sống kia đã xông về phía bờ sông, cái tên người nhà họ Dương chỉ kịp giơ trường côn trong tay lên còn chưa kịp đánh xuống thì nắm đấm của xác sống đã nhắm thẳng vào mặt hắn ta. Không ai thấy rõ một đấm này nhanh đến cỡ nào, gã người nhà họ Dương kia không kịp hừ một tiếng thì cả cái đầu đã bị một đấm này đấm cho nát bấy. Máu tươi văng tứ tung, xác sống kia cướp lấy trường côn trong tay đối phương. Khi nó cầm đế cái trường thương thì cảm giác uể oải, trầm mặc của xác sống đột nhiên biến mất sạch sẽ thay vào đó là cảm giác nó như biến thành một chiến thần bách chiến bách thắng.
Đoàng…!
Mười mấy kẻ cầm súng kíp ở ngay bên cạnh xác sống, thế nhưng đám người này còn chưa kịp đổi hướng họng súng thì trường côn trong tay xác sống như rồng rời bến, quét ngang bốn phương. Trường côn thế như sấm rền, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không một ai có thể đỡ được một đòn của cái xác sống kia cho nên chỉ trong nháy mắt mười tên cầm súng đã bị nó đánh nát tay, ngã xuống đất kêu thảm thiết.
Tôi trốn trong bóng tối nhìn không chớp mắt, tuy tôi không biết cái xác sống này có lai lịch thế nào nhưng cảnh tượng này khiến tôi nhiệt huyết sôi trào.
Suy đoán của tôi không sai, xác sống kia tự nguyện để bị bao vây ở giữa sông quả nhiên là vì muốn kéo tất cả đám người của Bàng môn quanh đây tới. Võ công của nó quá cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, không nói đến Bàng Độc hay Kim Bất Địch nhưng trong tất cả những cao thủ tôi từng thấy cho dù là Vô Danh không kiêng nể bất cứ thứ gì cũng phải liều mạng mới có thể đấu tay ngang với xác sống này. Thế nhưng dẫu sao đầu óc của Vô Danh không được bình thường mà xác sống này lại tính toán vô cùng kỹ càng, mười gã cầm súng bị đánh gục khiến đám người còn lại đều luống cuống.
Gần hai mươi năm qua Bàng môn sống trong cảnh chia năm xẻ bảy nên không thể sửa ngay được thói hành động riêng lẻ, bọn chúng thấy xác sống kia quá mạnh mẽ thì bắt đầu có người lùi bước.
“Đứng lại hết cho tôi!” Hồ Đao đứng một bên quan sát đột nhiên giơ lên Xà Triện Đao, quát: “Ai dám lui lại giết không tha!”
Mười người của Hoàng sa trường bảo vệ xung quanh Hồ Đao, tuy rằng tuổi tác cậu ta nhỏ nhưng gặp nguy không loạn, bình tĩnh ra lệnh cho đám người sắp tan đàn xẻ nghé kia đâu ra đấy. Đám người giang hồ thấy Hồ Đao bình tĩnh như vậy cũng bắt đầu ổn định lại, người phía bên kia bờ sống cũng bắt đầu lên thuyền đi qua bên này.
Trận tuyến đầu tiên của Bàng môn đứng vững rồi bắt đầu phản kích. Thế nhưng đối thủ của bọn chúng quá mạnh giống như một đàn cừu non đang cố gắng tấn công một con hổ vừa xuống núi, không một ai có thể ngăn cản cái xác sống kia. Tôi và Lão Dược nhìn cái xác sống kia xuyên thẳng qua đám người, nơi nó đi qua người của Bàng môn không chết cũng bị thương.
Đám người của Hoàng sa trường nhận thấy tình hình không ổn, không thể chặn lại cái xác sống kia liền bắt đầu kéo Hồ Đao rút lui. Hồ Đao bướng bỉnh không chịu lui lại còn giơ Xà Triệu Đao muốn đích thân xông lên nhưng lại bị đám người kia ngăn cản, mời đến kiệu người gỗ phía sau để Hồ Đao đi trước.
Người ở đây ai cũng là tinh anh cho nên người của Hoàng sa trường có thể nhận ra thì cớ gì bọn họ lại không nhìn ra cho được, lúc này không ai dám xung phong xông lên nữa vì chỉ cần đụng độ với xác sống kia thì coi như mất mạng. Thời gian dần trôi qua, trận thế ngày một loạn hơn, đám người không ngừng lui về sau, mà bọn chúng càng lùi thì cái xác sống tấn công càng mạnh mẽ.
“Vèo!!!”
Lúc này có người từ phía sau ném ra một thứ gì đó hình tròn to chừng hạt đào, màu đen xì. Thứ đó xé gió lao thẳng về phía xác sống nhưng giác quan của nó quá nhanh nhạy như thể phía sau có thêm con mắt nữa, khi thứ đó bay đến trước mặt xác sống thì nó giơ trường côn lên đồng thời cả người cũng mượn lực nhảy cao hơn một trượng, thứ đó gào thét lao qua rồi rơi thẳng vào đám người phía trước.
“Ầm ầm...”
Chỉ một viên cầu nho nhỏ mà có thể phát ra âm thanh nổ vang trời như tiếng sấm, đây chính là Chấn Thiên Lôi danh chấn bãi sông Hoàng Hà của nhà họ Lôi. Bên trong Chấn Thiên Lôi có chứa hơn mười miếng sắt hình tam giác, khi viên cầu nổ tung thì những miếng sắt này đồng thời bắn ra xung quanh cho nên kẻ nào không bị nổ chết cũng sẽ bị miếng sắt cắt cho không ra hình người.
“Nếu không đi chỉ sợ sẽ không kịp nữa!” Người của Hoàng sa trường sợ đến vỡ mật, vội vàng khuyên Hồ Đao nhanh chóng lên kiệu. Sau khi Hồ Đao lên kiệu rồi cả đám người của Hoàng sa trường cũng theo kiệu bỏ chạy như bay, lúc gần đi còn ra lệnh cho đám người đang tán loạn kia: “Các người tiếp tục ở đây chiến đấu!”
“Chúng mày chạy cả rồi tao còn ở đây làm gì?!!” Gã râu quai nón nhà họ Lục bị miếng sắt cắt trúng mặt nên trên hai gò má của gã lúc này máu thịt bầy nhầy, nhìn vô cùng dữ tợn.
Đám người này vốn dĩ cũng chỉ miễn cưỡng ở lại đây chiến đấu với xác sống kia, hiện giờ Hồ Đao đã bị người của Hoàng sa trường cưỡng ép mang đi thì những kẻ còn lại nào còn ý chí chiến đấu nữa, bọn chúng tán loạn chạy khắp nơi như ong vỡ tổ. Xác sống kia đánh giết một hồi, đám người Bàng môn từ hơn ba trăm người hiện giờ chỉ còn chưa đến một nửa phải cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, hơn nửa còn lại không chết cũng trọng thương.
Có lẽ xác sống kia cũng biết một mình nó đuổi theo cả đám người Bàng môn đang chạy thục mạng kia là bất khả thi cho nên chậm rãi dừng bước lại, đi một vòng quanh bãi sông.
Tôi và Lão Dược không dám động đậy thế nhưng xác sống đi một vòng đột nhiên chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía gò đất mà hai chúng tôi đang trốn. Trong lòng tôi lập tức luống cuống, thân phận của người này còn chưa rõ. Tôi sợ nó giết người đỏ mắt rồi khi thấy tôi và Lão Dược cũng sẽ giết thẳng tay, thế nhưng bây giờ muốn trốn cũng không kịp nữa rồi, hơn nữa tôi cũng không nghĩ mình có thể chạy thoát được nó.
Trong lòng càng sợ cái gì thì cái đấy sẽ đến, cái xác sống nhìn về phía bên này sau đó bước chân bắt đầu di chuyển, thoạt nhìn nó đi không nhanh không chậm nhưng thực chất tốc độ chẳng khác gì chạy như bay, trong nháy mắt đã tới trước gò đất.
“Vút!!!” Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tay của nó vừa nhấc lên thì cái trường côn dài hơn một trượng kia phóng ra, chọc vào đống cát, thân côn vẫn rung lên liên tục. Tôi biết chúng tôi không trốn được nữa rồi, thay vì bị đối phương bắt được chẳng thà tự mình đi ra.
“Chúng tôi không phải người của Bàng môn!” Tôi đứng thẳng người dậy, nói: “Chúng tôi thật sự không phải người của Bàng môn!”