Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123 - Chương 123TÀI CAO LỚN MẬT
Chương 123TÀI CAO LỚN MẬT
T
ôi vừa nghe tiếng hô kia thì biết ngay là cậu thiếu niên Hồ Đao của nhà họ Hồ vừa ngồi lên ghế bành của Ba mươi sáu bàng môn đã tới rồi. Người gỗ nhấc chân chạy như bay, thanh âm kia vừa dứt thì chiếc kiệu cũng tới trước mặt. Tin tức Ba mươi sáu bàng môn mới có đầu lĩnh đã được truyền ra cho nên khi chiếc kiệu này tới thì đám người đang cãi nhau ồn ào kia cũng đều ngậm miệng lại.
Kiệu hạ xuống đất, quả nhiên người không nhanh không chậm bước ra chính là Hồ Đao. Tuy rằng nhìn cậu ta không lớn nhưng thật sự đã có cái danh đầu lĩnh, quan trọng hơn chính là sau lưng Hồ Đao còn có người thống lĩnh đích thực của Bàng môn là Kim Bất Địch. Tôi có thể nhìn rõ đám người giang hồ lưỡi dao dính máu này chẳng để Hồ Đao vào mắt nhưng trong tình thế hiện tại thì tất cả các gia chủ của Bàng môn vẫn coi như nể mặt Hồ Đao.
“Đến lúc này rồi vẫn còn cãi nhau, cũng không phải là không có lí do mà Ba mươi sáu bàng môn bị người phía Tây khinh thường.” Hiển nhiên Hồ Đao biết lục đục nội bộ của đám người này thế nhưng cậu ta không tức giận mà chỉ nhàn nhạt nói một câu, tuy nhiên từng câu chữ của cậu ta đều sắc bén như đâm vào người khác khiến người nghe vô cùng khó chịu.
“Không phải là tôi muốn gây loạn mà do đám họ Dương kia quá khinh thường người khác!” Gã râu quai nón không phục, ngửa đầu nói tiếp: “Đầu lĩnh, cậu không hỏi rõ trắng đen đã dùng một gậy đánh cả đám người.”
“Tôi biết có rất nhiều người không phục tôi ngồi lên vị trí đầu lĩnh này.” Giọng điệu của Hồ Đao rất hời hợt nhưng khi cậu ta nói tới đây thì đột nhiên tông giọng cao vút, đồng thời “vút” một tiếng rút ra Xà Triện Đao: “Nhưng các người không thể không phục cây đao này!”
Xà Triện Đao như ẩn như hiện một luồng hào quang đỏ sậm, đây là bảo đao tổ truyền của nhà họ Hồ cũng là biểu tượng của người tối cao trong Ba mươi sáu bàng môn, dưới cây đao này không biết đã tiễn đưa biết bao nhiêu vong hồn. Cùng lúc đó trong đôi mắt của Hồ Đao giống như đã hòa cùng Xà Triện Đao mà ánh lên một tia sáng đỏ rực. Huyết nhãn nhà họ Hồ phải sáu mươi năm mới xuất hiện một người là sự thật không ai có thể chối cãi. Hiện giờ Hồ Đao cùng với Xà Triện Đao dường như đang tản ra một hơi thở mạnh kinh người, gã râu quai nón nhà họ Lục cùng với những kẻ khác đều không dám lên tiếng.
“Người kia đã bị bao vây trên sông rồi, trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào. Chúng tôi ở đây canh giữ là được, cho dù có cãi cọ vài câu cũng không ảnh hưởng đến việc chính...” Gã râu quai nón hiển nhiên là một gã thô kệch, vừa bị Hồ Đao ép chết không dám làm càn nhưng vẫn âm thầm bực tức.
“Ông có biết người kia là ai không?” Hồ Đao quát lớn hai câu rồi giọng điệu cũng trở lại bình thường, cậu ta quét mắt nhìn gã râu quai nón rồi nói: “Nếu người đó thật sự đặt chân được lên bờ thì e rằng một trăm người cả lớn bé của nhà họ Lục các ông cũng không đủ cho hắn giết đâu.”
Tôi nghe Hồ Đao nói vậy thì trong lòng cực kì tò mò, không biết xác sống kia rốt cuộc là ai? Nhiều người bao vây nó thế này hiển nhiên giữa nó và Bàng môn chắc chắn có thù oán.
“Người của Âm sơn đạo khống chế đại trận khóa sông cho cẩn thận, những người còn lại chia ra giữ vững những vị trí có thể lên bờ.” Hồ Đao nắm Xà Triện Đao ra lệnh: “Canh phòng tử thủ nghiêm ngặt, súng của nhà họ Lôi sẽ tới ngay thôi.”
Đừng nhìn Hồ Đao còn nhỏ tuổi nhưng cậu ta thật sự có khí thế của một người đứng đầu, lúc này không một ai dám cằn nhằn mà đều ngoan ngoãn làm việc của mình như lời Hồ Đao ra lệnh.
Đại trận khóa sông khóa lại một đoạn sông này khiến nước trên sông đứng lại như một cái hồ nước đọng, quan tài đá trong lòng sông vẫn không có động tĩnh gì, đám người trên sông cũng không hành động vội. Tôi không biết cái xác sống kia chôn lâu quá nên chôn luôn cả đầu óc rồi hay là nó thật sự có đại thần thông kinh thiên động địa gì đó mà có thể làm như không thấy đám người hai bên bờ, đối với những lời của đối phương, nó cứ như mắt điếc tai ngơ, chỉ lẳng lặng đứng trên quan tài đá quan sát mặt sông không nói một lời.
Đám người Bàng môn liên tục tới từ cả phía Nam lẫn phía Bắc, số người ngày càng nhiều tôi chỉ đếm sơ sơ cũng phải có tới hơn ba trăm người.
“Lá gan của cái xác sống kia lớn thật.” Lão Dược trốn sau gò đất nhỏ giọng nói: “Nó không mù, nhiều người muốn tấn công như vậy mà vẫn cứ đứng đó thì không có cách nào chạy được đâu.”
“Đúng vậy...” Tôi nhỏ giọng đáp lại, nghĩ thế nào chuyện này cũng vô cùng kì lạ. Dựa theo lẽ thường thì chỉ cần không phải là tên điên Vô Danh kia thì ai gặp tình huống này cũng đều chạy thoát từ lâu rồi, hoàn toàn không để Bàng môn có cơ hội gọi người tới nhưng cái xác sống kia thì lại chẳng có ý định trốn đi, vì sao nó lại như vậy?
Đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một khả năng, có lẽ nào nó đang cố ý không rời đi là để dẫn toàn bộ người của Bàng môn quanh đây tới rồi một mẻ hốt gọn?!
Nếu là như vậy thật thì nó phải gạn dạ chừng nào, khí phách chừng nào?
Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi thì từ phía Bắc của bãi sống có bảy, tám con ngựa xuất hiện. Ngựa chạy trên cát ở bãi sông cũng chẳng nhanh lắm cho nên bình thường sẽ chẳng ai cưỡi ngựa trên bãi sông trừ phi là có chuyện gì đó cấp tốc.
“Người của nhà họ Lôi đến rồi.”
Trái tim tôi thắt chặt, ngẩng đầu nhìn lên thì quả nhiên trong bảy, tám con ngựa kia chỉ có năm con là chở người còn ba con còn lại đều chở đồ đạc. Không bao lâu sau ngựa chạy đến nơi, người trên ngựa nhảy xuống rồi đám người xúm lại giúp tháo dỡ đồ đạc. Mỗi con ngựa đều chở theo sáu cái hộp gỗ dài, khi mở ra bên trong đều là súng kíp mới tinh.
“Đều là đồ mới!” Một người nhà họ Lôi lấy ra một khẩu súng quơ quơ trước mặt mọi người: “Đây đều là hàng buôn lậu từ Hán Dương về đấy, bên trong có rãnh nòng nên nó mạnh hơn súng kíp trước kia nhiều.”
“Người anh em đừng nói nhiều, cái gì mà rãnh nòng với không có rãnh nòng thì chúng tôi cũng chẳng hiểu đâu. Mau mau tranh thủ thời gian nghĩ cách bắn cái tên kia hai phát đi.”
Hơn mười cây súng kíp bị người cầm đi rồi nhét đạn vào trong. Họng súng đen ngòm nhắm thẳng về phía xác sống trên sông. Chẳng biết nó có biết súng kíp là cái gì hay không mà khi họng súng nhắm thẳng vào đầu rồi nó vẫn chẳng có động tĩnh gì, chẳng qua là hơi nghiêng nghiêng cái đầu.
Mười gã cầm súng đều đặt ngón tay lên cò súng rồi, chỉ cần khẽ nhấn một cái là viên đạn sẽ bay ra. Xác sống kia không vội mà tôi đã vội thay cho nó, tuy tôi chẳng biết nó là ai nhưng tôi thật sự không muốn nó chịu thiệt trong tay đám người Bàng môn này.
“Đoàng!!!”
Hơn mười khẩu súng cùng lúc khai hỏa, trong khoảnh khắc cái xác sống kia như thể căn đúng lúc đám người Bàng môn bóp cò mà khẽ nghiêng người một cái ngã vào sông khiến một đám bọt nước trắng xóa bắn tung lên, hơn mười phát súng đều bắn vào hư không.
“Người đâu?!”
“Xuống nước rồi! Hắn tự tìm đường chết, biết rõ đang ở trong trận khóa sông mà còn nghĩ là sẽ chạy trốn được chắc?” Vietwriter.vn
Xác sống kia vừa ngã xuống nước thì biến mất không thấy bóng dáng, đám người đứng trên bờ cố sức vươn cổ ra quan sát nhưng cũng chẳng nhìn thấy cái gì. Người cầm súng nhanh chóng bước nhanh vài bước đến sát mép sông rồi liên tục nã súng vào mặt nước.
T
ôi vừa nghe tiếng hô kia thì biết ngay là cậu thiếu niên Hồ Đao của nhà họ Hồ vừa ngồi lên ghế bành của Ba mươi sáu bàng môn đã tới rồi. Người gỗ nhấc chân chạy như bay, thanh âm kia vừa dứt thì chiếc kiệu cũng tới trước mặt. Tin tức Ba mươi sáu bàng môn mới có đầu lĩnh đã được truyền ra cho nên khi chiếc kiệu này tới thì đám người đang cãi nhau ồn ào kia cũng đều ngậm miệng lại.
Kiệu hạ xuống đất, quả nhiên người không nhanh không chậm bước ra chính là Hồ Đao. Tuy rằng nhìn cậu ta không lớn nhưng thật sự đã có cái danh đầu lĩnh, quan trọng hơn chính là sau lưng Hồ Đao còn có người thống lĩnh đích thực của Bàng môn là Kim Bất Địch. Tôi có thể nhìn rõ đám người giang hồ lưỡi dao dính máu này chẳng để Hồ Đao vào mắt nhưng trong tình thế hiện tại thì tất cả các gia chủ của Bàng môn vẫn coi như nể mặt Hồ Đao.
“Đến lúc này rồi vẫn còn cãi nhau, cũng không phải là không có lí do mà Ba mươi sáu bàng môn bị người phía Tây khinh thường.” Hiển nhiên Hồ Đao biết lục đục nội bộ của đám người này thế nhưng cậu ta không tức giận mà chỉ nhàn nhạt nói một câu, tuy nhiên từng câu chữ của cậu ta đều sắc bén như đâm vào người khác khiến người nghe vô cùng khó chịu.
“Không phải là tôi muốn gây loạn mà do đám họ Dương kia quá khinh thường người khác!” Gã râu quai nón không phục, ngửa đầu nói tiếp: “Đầu lĩnh, cậu không hỏi rõ trắng đen đã dùng một gậy đánh cả đám người.”
“Tôi biết có rất nhiều người không phục tôi ngồi lên vị trí đầu lĩnh này.” Giọng điệu của Hồ Đao rất hời hợt nhưng khi cậu ta nói tới đây thì đột nhiên tông giọng cao vút, đồng thời “vút” một tiếng rút ra Xà Triện Đao: “Nhưng các người không thể không phục cây đao này!”
Xà Triện Đao như ẩn như hiện một luồng hào quang đỏ sậm, đây là bảo đao tổ truyền của nhà họ Hồ cũng là biểu tượng của người tối cao trong Ba mươi sáu bàng môn, dưới cây đao này không biết đã tiễn đưa biết bao nhiêu vong hồn. Cùng lúc đó trong đôi mắt của Hồ Đao giống như đã hòa cùng Xà Triện Đao mà ánh lên một tia sáng đỏ rực. Huyết nhãn nhà họ Hồ phải sáu mươi năm mới xuất hiện một người là sự thật không ai có thể chối cãi. Hiện giờ Hồ Đao cùng với Xà Triện Đao dường như đang tản ra một hơi thở mạnh kinh người, gã râu quai nón nhà họ Lục cùng với những kẻ khác đều không dám lên tiếng.
“Người kia đã bị bao vây trên sông rồi, trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào. Chúng tôi ở đây canh giữ là được, cho dù có cãi cọ vài câu cũng không ảnh hưởng đến việc chính...” Gã râu quai nón hiển nhiên là một gã thô kệch, vừa bị Hồ Đao ép chết không dám làm càn nhưng vẫn âm thầm bực tức.
“Ông có biết người kia là ai không?” Hồ Đao quát lớn hai câu rồi giọng điệu cũng trở lại bình thường, cậu ta quét mắt nhìn gã râu quai nón rồi nói: “Nếu người đó thật sự đặt chân được lên bờ thì e rằng một trăm người cả lớn bé của nhà họ Lục các ông cũng không đủ cho hắn giết đâu.”
Tôi nghe Hồ Đao nói vậy thì trong lòng cực kì tò mò, không biết xác sống kia rốt cuộc là ai? Nhiều người bao vây nó thế này hiển nhiên giữa nó và Bàng môn chắc chắn có thù oán.
“Người của Âm sơn đạo khống chế đại trận khóa sông cho cẩn thận, những người còn lại chia ra giữ vững những vị trí có thể lên bờ.” Hồ Đao nắm Xà Triện Đao ra lệnh: “Canh phòng tử thủ nghiêm ngặt, súng của nhà họ Lôi sẽ tới ngay thôi.”
Đừng nhìn Hồ Đao còn nhỏ tuổi nhưng cậu ta thật sự có khí thế của một người đứng đầu, lúc này không một ai dám cằn nhằn mà đều ngoan ngoãn làm việc của mình như lời Hồ Đao ra lệnh.
Đại trận khóa sông khóa lại một đoạn sông này khiến nước trên sông đứng lại như một cái hồ nước đọng, quan tài đá trong lòng sông vẫn không có động tĩnh gì, đám người trên sông cũng không hành động vội. Tôi không biết cái xác sống kia chôn lâu quá nên chôn luôn cả đầu óc rồi hay là nó thật sự có đại thần thông kinh thiên động địa gì đó mà có thể làm như không thấy đám người hai bên bờ, đối với những lời của đối phương, nó cứ như mắt điếc tai ngơ, chỉ lẳng lặng đứng trên quan tài đá quan sát mặt sông không nói một lời.
Đám người Bàng môn liên tục tới từ cả phía Nam lẫn phía Bắc, số người ngày càng nhiều tôi chỉ đếm sơ sơ cũng phải có tới hơn ba trăm người.
“Lá gan của cái xác sống kia lớn thật.” Lão Dược trốn sau gò đất nhỏ giọng nói: “Nó không mù, nhiều người muốn tấn công như vậy mà vẫn cứ đứng đó thì không có cách nào chạy được đâu.”
“Đúng vậy...” Tôi nhỏ giọng đáp lại, nghĩ thế nào chuyện này cũng vô cùng kì lạ. Dựa theo lẽ thường thì chỉ cần không phải là tên điên Vô Danh kia thì ai gặp tình huống này cũng đều chạy thoát từ lâu rồi, hoàn toàn không để Bàng môn có cơ hội gọi người tới nhưng cái xác sống kia thì lại chẳng có ý định trốn đi, vì sao nó lại như vậy?
Đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một khả năng, có lẽ nào nó đang cố ý không rời đi là để dẫn toàn bộ người của Bàng môn quanh đây tới rồi một mẻ hốt gọn?!
Nếu là như vậy thật thì nó phải gạn dạ chừng nào, khí phách chừng nào?
Trong lúc tôi đang nghĩ ngợi thì từ phía Bắc của bãi sống có bảy, tám con ngựa xuất hiện. Ngựa chạy trên cát ở bãi sông cũng chẳng nhanh lắm cho nên bình thường sẽ chẳng ai cưỡi ngựa trên bãi sông trừ phi là có chuyện gì đó cấp tốc.
“Người của nhà họ Lôi đến rồi.”
Trái tim tôi thắt chặt, ngẩng đầu nhìn lên thì quả nhiên trong bảy, tám con ngựa kia chỉ có năm con là chở người còn ba con còn lại đều chở đồ đạc. Không bao lâu sau ngựa chạy đến nơi, người trên ngựa nhảy xuống rồi đám người xúm lại giúp tháo dỡ đồ đạc. Mỗi con ngựa đều chở theo sáu cái hộp gỗ dài, khi mở ra bên trong đều là súng kíp mới tinh.
“Đều là đồ mới!” Một người nhà họ Lôi lấy ra một khẩu súng quơ quơ trước mặt mọi người: “Đây đều là hàng buôn lậu từ Hán Dương về đấy, bên trong có rãnh nòng nên nó mạnh hơn súng kíp trước kia nhiều.”
“Người anh em đừng nói nhiều, cái gì mà rãnh nòng với không có rãnh nòng thì chúng tôi cũng chẳng hiểu đâu. Mau mau tranh thủ thời gian nghĩ cách bắn cái tên kia hai phát đi.”
Hơn mười cây súng kíp bị người cầm đi rồi nhét đạn vào trong. Họng súng đen ngòm nhắm thẳng về phía xác sống trên sông. Chẳng biết nó có biết súng kíp là cái gì hay không mà khi họng súng nhắm thẳng vào đầu rồi nó vẫn chẳng có động tĩnh gì, chẳng qua là hơi nghiêng nghiêng cái đầu.
Mười gã cầm súng đều đặt ngón tay lên cò súng rồi, chỉ cần khẽ nhấn một cái là viên đạn sẽ bay ra. Xác sống kia không vội mà tôi đã vội thay cho nó, tuy tôi chẳng biết nó là ai nhưng tôi thật sự không muốn nó chịu thiệt trong tay đám người Bàng môn này.
“Đoàng!!!”
Hơn mười khẩu súng cùng lúc khai hỏa, trong khoảnh khắc cái xác sống kia như thể căn đúng lúc đám người Bàng môn bóp cò mà khẽ nghiêng người một cái ngã vào sông khiến một đám bọt nước trắng xóa bắn tung lên, hơn mười phát súng đều bắn vào hư không.
“Người đâu?!”
“Xuống nước rồi! Hắn tự tìm đường chết, biết rõ đang ở trong trận khóa sông mà còn nghĩ là sẽ chạy trốn được chắc?” Vietwriter.vn
Xác sống kia vừa ngã xuống nước thì biến mất không thấy bóng dáng, đám người đứng trên bờ cố sức vươn cổ ra quan sát nhưng cũng chẳng nhìn thấy cái gì. Người cầm súng nhanh chóng bước nhanh vài bước đến sát mép sông rồi liên tục nã súng vào mặt nước.