Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104 - Chương 104ÁN KIỆN NGHÌN NĂM
Chương 104ÁN KIỆN NGHÌN NĂM
T
rương Long Hổ nói tới đây tôi cũng âm thầm suy đoán, thời điểm xảy ra chuyện quan tài đá cách đây quá lâu không thể tìm hiểu được thế nhưng nếu tất cả những thứ này là thật thì chín chiếc quan tài tương đương với chín nhân vật lớn vong mạng, thậm chí cho đến người thứ chín trời còn đổ mưa máu.
Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, lúc trước khi tôi và Vô Danh đuổi theo một trong chín chiếc quan tài đá kia rõ ràng đã nghe được tiếng hổ gầm phát ra từ trong quan tài, vậy nên Vô Danh mới tin rằng trong quan tài đó thật sự có một con hổ sặc sỡ.
Chẳng lẽ thứ được chôn trong quan tài đá năm đó không phải là người?
“Long Hổ chân nhân, chuyện sau đó thì sao?”
“Sau khi chín chiếc quan tài được hạ táng, ít nhất một nghìn năm không xuất hiện lại.”
Những gì Trương Long Hổ nói đều là do con hồ ly già kia kể cho ông ấy, chẳng biết đó là chuyện từ đời tổ tiên nào của nó. Hầu như năm nào sông Hoàng Hà cũng vỡ đê đổi đường, đặc biệt có một năm lũ lụt ngàn dặm, nước sông ồ ạt dũng mãnh nhấn chìm không biết bao nhiêu thôn xóm ven sông, người cũng bỏ chạy hết khiến mấy dặm hai bờ sông chẳng có nổi một bóng người.
Đó là một đêm mưa gió bão bùng, tổ tiên của hồ ly bị kẹt trên đỉnh của một vách núi ven sông. Không phải là nó không muốn trốn nhưng xung quanh toàn là nước, nhìn không thấy bờ cho nên xuống núi vào lúc đó chỉ có một con đường chết. Dòng sông vào đêm hôm ấy như nổi điên, nước sông cuộn trào gầm thét khiến lòng người sợ hãi, mưa to như trút nước, sấm chớp rền vang, từng tia chớp rạch ngang bầu trời chiếu sáng cảnh vật bên dưới. Giữa dòng sông cuồn cuộn sóng trào đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa...
Đó là một chiếc xe ngựa do bốn con ngựa kéo trôi nổi trên mặt sông, khi chiếc xe ngựa ấy vừa xuất hiện thì bất thình lình có một chiếc quan tài đá cũng nhô lên, chặn đường nó lại.
Là chiếc xe ngựa xương trắng? Tôi không dám cắt lời Trương Long Hổ nhưng mọi chuyện quá rõ ràng, nếu có một chiếc xe ngựa trồi lên từ dưới sông thì chỉ có chiếc xe ngựa xương trắng kia thôi.
Quan tài đá nặng ngàn cân bị chiếc xe đó húc một phát đã bay thật xa, không biết chủ nhân của chiếc xe ngựa này là ai nhưng nó tỏa ra sát khí vô cùng mãnh liệt nên một chiếc quan tài đá không thể cản nổi chiếc xe ngựa này. Tiếp đó là chiếc quan tài thứ hai xuất hiện, rồi cái thứ ba, thứ tư cũng lần lượt trồi lên, những chiếc quan tài đã ngủ say ngàn năm rốt cuộc đã lần lượt tỉnh lại trong một đêm giông tố này.
Tổ tiên của hồ ly kia đứng trên vách đá, mượn ánh sáng từ những tia chớp trên trời có thể nhìn rõ tổng cộng có tám chiếc quan tài đang bao vây chiếc xe ngựa kia. Có vẻ như lúc đó sát khí ngập trời của chiếc xe ngựa dường như đã bị tám chiếc quan tài đá áp chế, nhưng vẫn còn ngoan cố chống cự.
Đúng lúc đó, trong dòng sông đang chảy cuồn cuộn, chiếc quan tài thứ chín bay vùn vụt tới từ phía xa, trên quan tài đá có mấy người đang đứng mà đám người ấy có một đặc điểm chung chính là đều chỉ có một tay, tay khác đã bị chặt đứt từ phần cổ tay.
Bảy lão tổ của Thất Môn! Tôi chẳng buồn nghĩ ngợi đã nảy ra suy nghĩ này, bảy người đứng trên chiếc quan tài thứ chín chính là bảy lão tổ của Thất Môn!
Giữa thời tiết giông bão thế này thì cho dù là tay lái thuyền điêu luyện nhất cũng không dám làm bậy, thế nhưng mấy người kia chẳng chút sợ hãi. Bọn họ đứng yên trên chiếc quan tài đá đang cưỡi gió rẽ sóng, xông tới trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Chín chiếc quan tài tập trung một chỗ tạo ra một uy thế khiến trời đất cũng phải biến sắc, chiếc xe ngựa không đấu lại được khí thế quá mạnh mẽ này nên bị ép phải quay trở lại lòng sông. Xe ngựa chìm xuống nước, những cỗ quan tài đá cũng dần dần chìm xuống chỉ có cái quan tài thứ chín chở những người bị chặt tay kia là bay về phía xa xa.
Từ đó về sau không ai còn trông thấy xe ngựa xương trắng, cũng không ai thấy chín cỗ quan tài đá kia nữa.
Câu chuyện của Trương Long Hổ khiến tôi như có điều suy nghĩ, nếu tôi đoán không sai mục đích của chín cỗ quan tài kia chính là để áp chế cái xe ngựa xương trắng, mặc dù nó xảy ra từ thời tổ tiên của hồ ly già, không thể xác định ngày tháng năm nhưng ít nhất cũng phải có đến trăm ngàn năm.
Trăm ngàn năm trôi qua, xe ngựa xương trắng cùng quan tài đá đều không xuất hiện chứng tỏ chiếc xe ngựa kia bị quan tài đá ảnh hưởng nên không cách nào ra khỏi mặt nước. Lúc này thế cục đã khác, chiếc xe ngựa kia xuất hiện chứng minh quan tài đá đã không còn trấn áp được nó nữa.
Nghĩ tới đây lòng tôi không khỏi run lên, khó trách Bàng Độc không chỉ nói với tôi một lần rằng Thiên Băng sẽ tới.
Ba chúng tôi vừa đi vừa nói hơn nửa ngày đã đến miền đồi núi phía Tây. Trương Long Hổ và Hoàng Tam Nhi muốn theo đường này đến Tùng Lĩnh nhưng con đường này ở sâu trong núi, cách biệt với thế giới bên ngoài mà tôi muốn tìm đám Bàng Độc thì nhất định phải liên tục hỏi thăm tin tức, vậy nên chúng tôi không thể tiếp tục đi cùng nhau nữa.
“Aiz, chúng ta vừa mới gặp nhau đã phải chia tay rồi, buồn quá đi.” Hoàng Tam Nhi vừa ủ rũ nói vừa đưa tay mò mò trong túi áo của tôi: “Dạo này cậu có kiếm được thứ gì tốt không? Mau lấy ra cho tôi mở mang tầm mắt chút nào.”
“Bỏ tay của anh ra, tôi chẳng có cái gì hết! À mà có thể cho tôi mượn chút tiền không?” Tôi hất tay Hoàng Tam Nhi ra, bộ quần áo Lạc Nguyệt làm cho tôi đã bị tôi ném đi rồi cho nên trên người chẳng có đồng nào, không có tiền ra ngoài nửa bước khó đi.
“Mượn tiền?” Hoàng Tam Nhi ngẩn người, sau đó cực kì sảng khoái thò tay vào túi: “Nói cái gì mà cho mượn hay không chứ, hai anh em chúng ta mà còn nói thế à? Cả trăm đồng đại dương cũng có là gì, nhưng mà cậu còn nhỏ quá lại đi một mình nên cầm nhiều quá cũng không tốt, số tiền này cậu lấy mà dùng đi.”
Hoàng Tam Nhi nói như vậy nhưng chỉ đưa tôi mấy đồng tiền xu.
Vietwriter.vn
“Anh là người lớn nói hoa mỹ như vậy mà chỉ đưa có mấy đồng tiền xu thế này có buồn cười không?”
“Chẳng phải anh sợ chú mày cầm nhiều tiền sẽ nguy hiểm, làm trễ việc của cậu sao?”
Tiền của Hoàng Tam Nhi giống như mọc từ da thịt của anh ta vậy, đưa cho tôi một xu chẳng khác gì mất một miếng thịt, giằng co thật lâu cuối cùng mới đưa tôi được mười đồng đại dương.
“Người anh em, lần này cậu đi nhất định phải bảo trọng đấy. Hoàng Tam Nhi nhíu chặt mày, sống chết nắm lấy bàn tay đang cầm tiền của tôi: “Nhất định phải bảo trọng...”
“Anh sợ tôi xảy ra chuyện sẽ không trả được tiền cho anh sao?”
“Cậu nói cái gì thế, tiền bạc như đất cát, tình nghĩa mới đáng giá ngàn vàng...”
Tôi tạm biệt Trương Long Hổ rồi một mình rời núi, thế nhưng sau đó tôi lại chẳng biết mình nên đi nơi nào. Chắc chắn đám Bàng Độc muốn tìm tôi sẽ đi về phía nam, tôi lo bỏ lỡ bọn họ cho nên sau khi nghĩ kĩ bèn quyết định đi chậm lại, mỗi nơi nghỉ chân một, hai ngày.
Tôi vòng về con đường đi qua bến đò lúc trước, sau khi đi được mấy dặm đã thấy bến đò ở phía xa xa. Bến đò này không lớn, thuyền chở hàng không đỗ lại đây mà thuyền chở người cũng chỉ có mấy chiếc. Bến đò nghèo, người dân dựng mấy cái lán bán trà nước với mì để kiếm mấy đồng.
Tôi chạy tới lán, định ăn một bát mì rồi tiện thì hỏi thăm xem họ có nhìn thấy đám Bàng Độc đi qua nơi đây hay không.
T
rương Long Hổ nói tới đây tôi cũng âm thầm suy đoán, thời điểm xảy ra chuyện quan tài đá cách đây quá lâu không thể tìm hiểu được thế nhưng nếu tất cả những thứ này là thật thì chín chiếc quan tài tương đương với chín nhân vật lớn vong mạng, thậm chí cho đến người thứ chín trời còn đổ mưa máu.
Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, lúc trước khi tôi và Vô Danh đuổi theo một trong chín chiếc quan tài đá kia rõ ràng đã nghe được tiếng hổ gầm phát ra từ trong quan tài, vậy nên Vô Danh mới tin rằng trong quan tài đó thật sự có một con hổ sặc sỡ.
Chẳng lẽ thứ được chôn trong quan tài đá năm đó không phải là người?
“Long Hổ chân nhân, chuyện sau đó thì sao?”
“Sau khi chín chiếc quan tài được hạ táng, ít nhất một nghìn năm không xuất hiện lại.”
Những gì Trương Long Hổ nói đều là do con hồ ly già kia kể cho ông ấy, chẳng biết đó là chuyện từ đời tổ tiên nào của nó. Hầu như năm nào sông Hoàng Hà cũng vỡ đê đổi đường, đặc biệt có một năm lũ lụt ngàn dặm, nước sông ồ ạt dũng mãnh nhấn chìm không biết bao nhiêu thôn xóm ven sông, người cũng bỏ chạy hết khiến mấy dặm hai bờ sông chẳng có nổi một bóng người.
Đó là một đêm mưa gió bão bùng, tổ tiên của hồ ly bị kẹt trên đỉnh của một vách núi ven sông. Không phải là nó không muốn trốn nhưng xung quanh toàn là nước, nhìn không thấy bờ cho nên xuống núi vào lúc đó chỉ có một con đường chết. Dòng sông vào đêm hôm ấy như nổi điên, nước sông cuộn trào gầm thét khiến lòng người sợ hãi, mưa to như trút nước, sấm chớp rền vang, từng tia chớp rạch ngang bầu trời chiếu sáng cảnh vật bên dưới. Giữa dòng sông cuồn cuộn sóng trào đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa...
Đó là một chiếc xe ngựa do bốn con ngựa kéo trôi nổi trên mặt sông, khi chiếc xe ngựa ấy vừa xuất hiện thì bất thình lình có một chiếc quan tài đá cũng nhô lên, chặn đường nó lại.
Là chiếc xe ngựa xương trắng? Tôi không dám cắt lời Trương Long Hổ nhưng mọi chuyện quá rõ ràng, nếu có một chiếc xe ngựa trồi lên từ dưới sông thì chỉ có chiếc xe ngựa xương trắng kia thôi.
Quan tài đá nặng ngàn cân bị chiếc xe đó húc một phát đã bay thật xa, không biết chủ nhân của chiếc xe ngựa này là ai nhưng nó tỏa ra sát khí vô cùng mãnh liệt nên một chiếc quan tài đá không thể cản nổi chiếc xe ngựa này. Tiếp đó là chiếc quan tài thứ hai xuất hiện, rồi cái thứ ba, thứ tư cũng lần lượt trồi lên, những chiếc quan tài đã ngủ say ngàn năm rốt cuộc đã lần lượt tỉnh lại trong một đêm giông tố này.
Tổ tiên của hồ ly kia đứng trên vách đá, mượn ánh sáng từ những tia chớp trên trời có thể nhìn rõ tổng cộng có tám chiếc quan tài đang bao vây chiếc xe ngựa kia. Có vẻ như lúc đó sát khí ngập trời của chiếc xe ngựa dường như đã bị tám chiếc quan tài đá áp chế, nhưng vẫn còn ngoan cố chống cự.
Đúng lúc đó, trong dòng sông đang chảy cuồn cuộn, chiếc quan tài thứ chín bay vùn vụt tới từ phía xa, trên quan tài đá có mấy người đang đứng mà đám người ấy có một đặc điểm chung chính là đều chỉ có một tay, tay khác đã bị chặt đứt từ phần cổ tay.
Bảy lão tổ của Thất Môn! Tôi chẳng buồn nghĩ ngợi đã nảy ra suy nghĩ này, bảy người đứng trên chiếc quan tài thứ chín chính là bảy lão tổ của Thất Môn!
Giữa thời tiết giông bão thế này thì cho dù là tay lái thuyền điêu luyện nhất cũng không dám làm bậy, thế nhưng mấy người kia chẳng chút sợ hãi. Bọn họ đứng yên trên chiếc quan tài đá đang cưỡi gió rẽ sóng, xông tới trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Chín chiếc quan tài tập trung một chỗ tạo ra một uy thế khiến trời đất cũng phải biến sắc, chiếc xe ngựa không đấu lại được khí thế quá mạnh mẽ này nên bị ép phải quay trở lại lòng sông. Xe ngựa chìm xuống nước, những cỗ quan tài đá cũng dần dần chìm xuống chỉ có cái quan tài thứ chín chở những người bị chặt tay kia là bay về phía xa xa.
Từ đó về sau không ai còn trông thấy xe ngựa xương trắng, cũng không ai thấy chín cỗ quan tài đá kia nữa.
Câu chuyện của Trương Long Hổ khiến tôi như có điều suy nghĩ, nếu tôi đoán không sai mục đích của chín cỗ quan tài kia chính là để áp chế cái xe ngựa xương trắng, mặc dù nó xảy ra từ thời tổ tiên của hồ ly già, không thể xác định ngày tháng năm nhưng ít nhất cũng phải có đến trăm ngàn năm.
Trăm ngàn năm trôi qua, xe ngựa xương trắng cùng quan tài đá đều không xuất hiện chứng tỏ chiếc xe ngựa kia bị quan tài đá ảnh hưởng nên không cách nào ra khỏi mặt nước. Lúc này thế cục đã khác, chiếc xe ngựa kia xuất hiện chứng minh quan tài đá đã không còn trấn áp được nó nữa.
Nghĩ tới đây lòng tôi không khỏi run lên, khó trách Bàng Độc không chỉ nói với tôi một lần rằng Thiên Băng sẽ tới.
Ba chúng tôi vừa đi vừa nói hơn nửa ngày đã đến miền đồi núi phía Tây. Trương Long Hổ và Hoàng Tam Nhi muốn theo đường này đến Tùng Lĩnh nhưng con đường này ở sâu trong núi, cách biệt với thế giới bên ngoài mà tôi muốn tìm đám Bàng Độc thì nhất định phải liên tục hỏi thăm tin tức, vậy nên chúng tôi không thể tiếp tục đi cùng nhau nữa.
“Aiz, chúng ta vừa mới gặp nhau đã phải chia tay rồi, buồn quá đi.” Hoàng Tam Nhi vừa ủ rũ nói vừa đưa tay mò mò trong túi áo của tôi: “Dạo này cậu có kiếm được thứ gì tốt không? Mau lấy ra cho tôi mở mang tầm mắt chút nào.”
“Bỏ tay của anh ra, tôi chẳng có cái gì hết! À mà có thể cho tôi mượn chút tiền không?” Tôi hất tay Hoàng Tam Nhi ra, bộ quần áo Lạc Nguyệt làm cho tôi đã bị tôi ném đi rồi cho nên trên người chẳng có đồng nào, không có tiền ra ngoài nửa bước khó đi.
“Mượn tiền?” Hoàng Tam Nhi ngẩn người, sau đó cực kì sảng khoái thò tay vào túi: “Nói cái gì mà cho mượn hay không chứ, hai anh em chúng ta mà còn nói thế à? Cả trăm đồng đại dương cũng có là gì, nhưng mà cậu còn nhỏ quá lại đi một mình nên cầm nhiều quá cũng không tốt, số tiền này cậu lấy mà dùng đi.”
Hoàng Tam Nhi nói như vậy nhưng chỉ đưa tôi mấy đồng tiền xu.
Vietwriter.vn
“Anh là người lớn nói hoa mỹ như vậy mà chỉ đưa có mấy đồng tiền xu thế này có buồn cười không?”
“Chẳng phải anh sợ chú mày cầm nhiều tiền sẽ nguy hiểm, làm trễ việc của cậu sao?”
Tiền của Hoàng Tam Nhi giống như mọc từ da thịt của anh ta vậy, đưa cho tôi một xu chẳng khác gì mất một miếng thịt, giằng co thật lâu cuối cùng mới đưa tôi được mười đồng đại dương.
“Người anh em, lần này cậu đi nhất định phải bảo trọng đấy. Hoàng Tam Nhi nhíu chặt mày, sống chết nắm lấy bàn tay đang cầm tiền của tôi: “Nhất định phải bảo trọng...”
“Anh sợ tôi xảy ra chuyện sẽ không trả được tiền cho anh sao?”
“Cậu nói cái gì thế, tiền bạc như đất cát, tình nghĩa mới đáng giá ngàn vàng...”
Tôi tạm biệt Trương Long Hổ rồi một mình rời núi, thế nhưng sau đó tôi lại chẳng biết mình nên đi nơi nào. Chắc chắn đám Bàng Độc muốn tìm tôi sẽ đi về phía nam, tôi lo bỏ lỡ bọn họ cho nên sau khi nghĩ kĩ bèn quyết định đi chậm lại, mỗi nơi nghỉ chân một, hai ngày.
Tôi vòng về con đường đi qua bến đò lúc trước, sau khi đi được mấy dặm đã thấy bến đò ở phía xa xa. Bến đò này không lớn, thuyền chở hàng không đỗ lại đây mà thuyền chở người cũng chỉ có mấy chiếc. Bến đò nghèo, người dân dựng mấy cái lán bán trà nước với mì để kiếm mấy đồng.
Tôi chạy tới lán, định ăn một bát mì rồi tiện thì hỏi thăm xem họ có nhìn thấy đám Bàng Độc đi qua nơi đây hay không.