Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103 - Chương 103CHUYỆN CŨ NĂM XƯA
Chương 103CHUYỆN CŨ NĂM XƯA
V
ừa nghe Hoàng Tam Nhi nói thẳng thân phận của mình khiến tôi vô cùng chấn động, cơ mà nghĩ lại thì người có thân phận và tính cách như Trương Long Hổ cho dù biết thân phận của tôi cũng sẽ không làm gì cả.
“Người của Thất môn?” Trương Long Hổ dừng lại, quan sát tôi từ đầu tới chân.
“Vâng ạ, cậu ấy là người của Thất môn, là người tốt.” Hoàng Tam Nhi cười hì hì nói với Trương Long Hổ: “Cậu vừa nói trên người cậu ấy có hồn đăng gì gì đó ấy... liệu có thể xử lý cho cậu ấy không ạ?”
“Bàng Đại có khỏe không?” Trương Long Hổ liếc mắt nhìn Hoàng Tam Nhi, nhận thấy không có cách nào với anh ta nữa bèn mặc kệ anh ta luôn.
“Hiện giờ tôi cũng không biết hành tung của Người cầm đèn...”
“Lúc còn trẻ tôi có duyên gặp gỡ Bàng Đại một lần, tuy nhiên tôi vẫn luôn bội phục cách làm người của ông ấy.” Không ngờ trước kia Trương Long Hổ lại có quen biết với Bàng Đại, sau khi biết thân phận của tôi thì ngữ khí của ông ấy đã hiền hòa hơn nhiều.
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, nếu đã nói ra thân phận rồi thì có một số việc không cần tiếp tục giấu giễm nữa nên tôi kể lại chuyện giữa tôi và Vô Danh cùng hồn đăng đòi mạng này.
“Chuyện Vô Danh để lại hồn đăng trên người thì cháu cũng chỉ nghe người khác nói, bản thân cháu chẳng biết hồn đăng hình thù thế nào, đang ở đâu.”
“Cậu nhìn vào mắt tôi,” Trương Long Hổ quay người đứng đối diện với tôi, con mắt sáng ngời như sao nhìn tôi không chớp mắt.
Khoảng cách quá gần nên tôi có thể nhìn rõ trong mắt của Trương Long Hổ đang phản chiếu cái bóng đang nhìn chăm chú của tôi. Đột nhiên ông ấy chớp mắt một cái rồi cái bóng của tôi trong mắt ông ấy dường như có sự thay đổi.
Trong hình ảnh phản chiếu, từ mi tâm kéo lên chừng hai tấc trên đầu tôi có một chùm sáng nho nhỏ, nhìn nó giống như một chiếc đèn bé như hạt đậu, hoặc một ngọn lửa nho nhỏ đang cháy.
Tôi vội vã cầu xin ông ấy: “Long Hổ chân nhân, ông có thể tắt cái hồn đăng này cho cháu không? Nếu nó không tắt thì sớm muộn gì cái người điên kia cũng tìm được cháu!”
“Đây không phải việc gì khó.” Trương Long Hổ nâng tay trái lên rồi vẽ vẽ cái gì đó trong lòng bàn tay phải, mơ hồ có thể nhìn thấy trong lòng bàn tay ông ấy là một tấm bùa sáng loáng. Sau đó, ông ấy nhẹ nhàng vỗ lòng bàn tay lên trán tôi.
Trương Long Hổ vỗ rất nhẹ thế nhưng tôi cảm thấy cả người mình đều chấn động giống như ba hồn bảy vía của tôi đều bị đẩy ra khỏi cơ thể.
“Phụt...”
Tôi cảm thấy chỗ mi tâm của tôi có thứ gì đó bật ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trương Long Hổ quơ tay chộp một cái, có vẻ ông ấy đã bắt được thứ đó vào tay.
“Hồn đăng vô hình, cậu không nhìn thấy được.” Trương Long Hổ siết chặt bàn tay, một lát sau từ kẽ tay ông ấy bốc lên làn khói nhàn nhạt.
“Hồn đăng này tắt rồi ạ?” Hoàng Tam Nhi vội hỏi, anh ta còn sốt ruột hơn cả tôi.
“Tắt.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ người có bản lĩnh hơn người đúng là khác biệt. Cái hồn đăng này đã hành hạ tôi rất nhiều, một khắc yên bình cũng không có nhưng trước mặt người trong nghề như Trương Long Hổ chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay.
Lúc này tôi cảm thấy cả người nhẹ nhàng, bước đi cũng nhanh nhẹn hơn vài phần. Hoàng Tam Nhi vẫn nói liến thoắng không ngừng, anh ta nghe tôi nói vì chiếc quan tài đá mà tôi bị Vô Danh đuổi giết thì lập tức cảm thấy hứng thú hỏi này hỏi nọ, tôi đoán anh ta đã có ý với chiếc quan tài đá kia rồi.
“Muốn động vào cái quan tài đá kia nghĩ cũng đừng nghĩ.” Trương Long Hổ thấy Hoàng Tam Nhi bắt đầu không an phận liền nghiêm nghị mắng: “Cháu mà dính vào quan tài đá kia thì ngay cả cậu cũng không cứu được cháu đâu!”
“Nguồn gốc của quan tài đá là gì ạ?” Hoàng Tam Nhi ủy khuất nhưng vẫn không phục, nói: “Cậu, vẫn còn thứ cậu không đấu lại được à?”
“Tầm nhìn hạn hẹp! Quan tài đá không phải vật phàm!” Dường như Trương Long Hổ nói thêm một câu với Hoàng Tam Nhi sẽ cảm thấy choáng đầu.
Tôi nghe bọn họ nói chuyện liền đoán được Trương Long Hổ có chút hiểu biết về quan tài đá kia, bằng không ông ấy sẽ không cảnh cáo Hoàng Tam Nhi một cách nghiêm khắc như vậy. Tuy rằng Trương Long Hổ mắng Hoàng Tam Nhi như vậy nhưng cũng là vì muốn tốt cho anh ta, cái quan tài đá kia đúng là không phải thứ người bình thường có thể chấm mút được.
Nguồn : Vietwriter.vn
“Long Hổ chân nhân, ông biết lai lịch của quan tài đá sao?”
“Có biết một chút nhưng chỉ là những kiến thức bên lề.” Trương Long Hổ gạt Hoàng Tam Nhi sang một bên, nói với tôi: “Nhưng không có lửa thì sao có khói, cho nên tôi vẫn tin tưởng mấy tin ngoài lề này.”
Hai mươi hai tuổi Trương Long Hổ tới Long Hổ Sơn rồi ở đó tu hành hai mươi hai năm, sau khi trở về bãi sông vẫn luôn ẩn cư ở Tùng Lĩnh chỉ thi thoảng ra ngoài dạo một phen.
Lúc Trương Long Hổ chưa ở lại Tùng Lĩnh thì ở đây có một con hồ ly đạo hạnh rất thâm sâu. Trong dân gian, hồ ly là một trong tám đại yêu tiên đứng đầu, linh tính cao nhất. Trương Long Hổ quen biết con hồ ly này, cũng thường xuyên tụ họp với nhau.
Đạo gia nói vạn vật có linh, thứ có linh đều có thể tu hành. Con người đứng đầu vạn vật, ít nhất trong việc tu hành con người chiếm ưu thế hơn tất cả những giống loài khác. Ví dụ như một con hồ ly sống hai, ba trăm năm, tốn hết tâm sức chống lại tạo hóa thì cao lắm cũng chỉ có thể hóa ra hình người mà thôi, vậy nên thú vật tu hành sẽ mở một con đường khác, ở phương diện khác sẽ lanh lẹ hơn con người. Trương Long Hổ quen biết với con hồ ly già kia một thời gian được lợi không ít.
Con hồ ly này sống quá lâu, gần đến ranh giới sinh tử rồi, lúc nó nhàn rỗi không có gì làm sẽ kể cho Trương Long Hổ nghe những chuyện trên trời dưới đất, bản thân Trương Long Hổ đã xa bãi sông hơn hai mươi năm nên cũng nguyện ý nghe những tin đồn loạn thất bát tao này.
Hồ ly từng kể cho Trương Long Hổ chuyện về chiếc quan tài đá trong lòng sông Hoàng Hà, tuy nó không tận mắt nhìn thấy, cha chú của nó cũng không thấy tận mắt mà là được nghe kể từ lớp hồ ly già hơn trong tộc. Nói cách khác thì chuyện quan tài đá chỉ là một truyền thuyết truyền miệng từ đời này qua đời khác trong tộc mà thôi.
Câu chuyện về quan tài đá đã có từ rất xa xưa, không biết từ ngày tháng năm nào, lúc đó có lẽ là một nhân vật rất lớn nào đó qua đời nên có rất nhiều người tới đưa ma, dòng người đưa ma bê theo một chiếc quan tài đá tới bờ sông Hoàng Hà. Lúc quan tài đá được chôn vào giữa lòng sông thì bầu trời quang đãng đột nhiên đổ mưa to, có người nói đây là ông trời đang khóc thương cho tới khi quan tài được chôn hẳn xuống.
Không bao lâu sau một đám người lại tới đưa ma, lần này bọn họ mang đến chiếc quan tài đá thứ hai. Tuy nhìn bề ngoài có vẻ giống nhau nhưng hoa văn bên ngoài thì khác, nếu quan sát cẩn thận thì vẫn có thể phân biệt được. Chiếc quan tài đá thứ ba được chôn xuống trời cũng đổ mưa to.
Ngay từ đầu, chuyện này có vẻ như không ổn, thế rồi một đám người lại tới bãi sông lần thứ ba, chôn xuống chiếc quan tài đá thứ ba. Mọi chuyện cứ thế lặp đi lặp lại chín lần, số quan tài đá trong sông cũng biến thành chín cái.
Khi cái quan tài đá cuối cùng được chôn xuống thì thiên văn đại loạn, sơn tinh dã quái dọc theo bờ sông đều sợ đến mức không dám quay đầu. Quan tài đá chậm rãi vào sông, dường như có vô số tiếng gào khóc truyền đến từ bốn phương tám hướng, lần này trời vẫn đổ cơn mưa nhưng mưa kia lại đỏ thẫm chói mắt như màu máu.
V
ừa nghe Hoàng Tam Nhi nói thẳng thân phận của mình khiến tôi vô cùng chấn động, cơ mà nghĩ lại thì người có thân phận và tính cách như Trương Long Hổ cho dù biết thân phận của tôi cũng sẽ không làm gì cả.
“Người của Thất môn?” Trương Long Hổ dừng lại, quan sát tôi từ đầu tới chân.
“Vâng ạ, cậu ấy là người của Thất môn, là người tốt.” Hoàng Tam Nhi cười hì hì nói với Trương Long Hổ: “Cậu vừa nói trên người cậu ấy có hồn đăng gì gì đó ấy... liệu có thể xử lý cho cậu ấy không ạ?”
“Bàng Đại có khỏe không?” Trương Long Hổ liếc mắt nhìn Hoàng Tam Nhi, nhận thấy không có cách nào với anh ta nữa bèn mặc kệ anh ta luôn.
“Hiện giờ tôi cũng không biết hành tung của Người cầm đèn...”
“Lúc còn trẻ tôi có duyên gặp gỡ Bàng Đại một lần, tuy nhiên tôi vẫn luôn bội phục cách làm người của ông ấy.” Không ngờ trước kia Trương Long Hổ lại có quen biết với Bàng Đại, sau khi biết thân phận của tôi thì ngữ khí của ông ấy đã hiền hòa hơn nhiều.
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, nếu đã nói ra thân phận rồi thì có một số việc không cần tiếp tục giấu giễm nữa nên tôi kể lại chuyện giữa tôi và Vô Danh cùng hồn đăng đòi mạng này.
“Chuyện Vô Danh để lại hồn đăng trên người thì cháu cũng chỉ nghe người khác nói, bản thân cháu chẳng biết hồn đăng hình thù thế nào, đang ở đâu.”
“Cậu nhìn vào mắt tôi,” Trương Long Hổ quay người đứng đối diện với tôi, con mắt sáng ngời như sao nhìn tôi không chớp mắt.
Khoảng cách quá gần nên tôi có thể nhìn rõ trong mắt của Trương Long Hổ đang phản chiếu cái bóng đang nhìn chăm chú của tôi. Đột nhiên ông ấy chớp mắt một cái rồi cái bóng của tôi trong mắt ông ấy dường như có sự thay đổi.
Trong hình ảnh phản chiếu, từ mi tâm kéo lên chừng hai tấc trên đầu tôi có một chùm sáng nho nhỏ, nhìn nó giống như một chiếc đèn bé như hạt đậu, hoặc một ngọn lửa nho nhỏ đang cháy.
Tôi vội vã cầu xin ông ấy: “Long Hổ chân nhân, ông có thể tắt cái hồn đăng này cho cháu không? Nếu nó không tắt thì sớm muộn gì cái người điên kia cũng tìm được cháu!”
“Đây không phải việc gì khó.” Trương Long Hổ nâng tay trái lên rồi vẽ vẽ cái gì đó trong lòng bàn tay phải, mơ hồ có thể nhìn thấy trong lòng bàn tay ông ấy là một tấm bùa sáng loáng. Sau đó, ông ấy nhẹ nhàng vỗ lòng bàn tay lên trán tôi.
Trương Long Hổ vỗ rất nhẹ thế nhưng tôi cảm thấy cả người mình đều chấn động giống như ba hồn bảy vía của tôi đều bị đẩy ra khỏi cơ thể.
“Phụt...”
Tôi cảm thấy chỗ mi tâm của tôi có thứ gì đó bật ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trương Long Hổ quơ tay chộp một cái, có vẻ ông ấy đã bắt được thứ đó vào tay.
“Hồn đăng vô hình, cậu không nhìn thấy được.” Trương Long Hổ siết chặt bàn tay, một lát sau từ kẽ tay ông ấy bốc lên làn khói nhàn nhạt.
“Hồn đăng này tắt rồi ạ?” Hoàng Tam Nhi vội hỏi, anh ta còn sốt ruột hơn cả tôi.
“Tắt.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ người có bản lĩnh hơn người đúng là khác biệt. Cái hồn đăng này đã hành hạ tôi rất nhiều, một khắc yên bình cũng không có nhưng trước mặt người trong nghề như Trương Long Hổ chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay.
Lúc này tôi cảm thấy cả người nhẹ nhàng, bước đi cũng nhanh nhẹn hơn vài phần. Hoàng Tam Nhi vẫn nói liến thoắng không ngừng, anh ta nghe tôi nói vì chiếc quan tài đá mà tôi bị Vô Danh đuổi giết thì lập tức cảm thấy hứng thú hỏi này hỏi nọ, tôi đoán anh ta đã có ý với chiếc quan tài đá kia rồi.
“Muốn động vào cái quan tài đá kia nghĩ cũng đừng nghĩ.” Trương Long Hổ thấy Hoàng Tam Nhi bắt đầu không an phận liền nghiêm nghị mắng: “Cháu mà dính vào quan tài đá kia thì ngay cả cậu cũng không cứu được cháu đâu!”
“Nguồn gốc của quan tài đá là gì ạ?” Hoàng Tam Nhi ủy khuất nhưng vẫn không phục, nói: “Cậu, vẫn còn thứ cậu không đấu lại được à?”
“Tầm nhìn hạn hẹp! Quan tài đá không phải vật phàm!” Dường như Trương Long Hổ nói thêm một câu với Hoàng Tam Nhi sẽ cảm thấy choáng đầu.
Tôi nghe bọn họ nói chuyện liền đoán được Trương Long Hổ có chút hiểu biết về quan tài đá kia, bằng không ông ấy sẽ không cảnh cáo Hoàng Tam Nhi một cách nghiêm khắc như vậy. Tuy rằng Trương Long Hổ mắng Hoàng Tam Nhi như vậy nhưng cũng là vì muốn tốt cho anh ta, cái quan tài đá kia đúng là không phải thứ người bình thường có thể chấm mút được.
Nguồn : Vietwriter.vn
“Long Hổ chân nhân, ông biết lai lịch của quan tài đá sao?”
“Có biết một chút nhưng chỉ là những kiến thức bên lề.” Trương Long Hổ gạt Hoàng Tam Nhi sang một bên, nói với tôi: “Nhưng không có lửa thì sao có khói, cho nên tôi vẫn tin tưởng mấy tin ngoài lề này.”
Hai mươi hai tuổi Trương Long Hổ tới Long Hổ Sơn rồi ở đó tu hành hai mươi hai năm, sau khi trở về bãi sông vẫn luôn ẩn cư ở Tùng Lĩnh chỉ thi thoảng ra ngoài dạo một phen.
Lúc Trương Long Hổ chưa ở lại Tùng Lĩnh thì ở đây có một con hồ ly đạo hạnh rất thâm sâu. Trong dân gian, hồ ly là một trong tám đại yêu tiên đứng đầu, linh tính cao nhất. Trương Long Hổ quen biết con hồ ly này, cũng thường xuyên tụ họp với nhau.
Đạo gia nói vạn vật có linh, thứ có linh đều có thể tu hành. Con người đứng đầu vạn vật, ít nhất trong việc tu hành con người chiếm ưu thế hơn tất cả những giống loài khác. Ví dụ như một con hồ ly sống hai, ba trăm năm, tốn hết tâm sức chống lại tạo hóa thì cao lắm cũng chỉ có thể hóa ra hình người mà thôi, vậy nên thú vật tu hành sẽ mở một con đường khác, ở phương diện khác sẽ lanh lẹ hơn con người. Trương Long Hổ quen biết với con hồ ly già kia một thời gian được lợi không ít.
Con hồ ly này sống quá lâu, gần đến ranh giới sinh tử rồi, lúc nó nhàn rỗi không có gì làm sẽ kể cho Trương Long Hổ nghe những chuyện trên trời dưới đất, bản thân Trương Long Hổ đã xa bãi sông hơn hai mươi năm nên cũng nguyện ý nghe những tin đồn loạn thất bát tao này.
Hồ ly từng kể cho Trương Long Hổ chuyện về chiếc quan tài đá trong lòng sông Hoàng Hà, tuy nó không tận mắt nhìn thấy, cha chú của nó cũng không thấy tận mắt mà là được nghe kể từ lớp hồ ly già hơn trong tộc. Nói cách khác thì chuyện quan tài đá chỉ là một truyền thuyết truyền miệng từ đời này qua đời khác trong tộc mà thôi.
Câu chuyện về quan tài đá đã có từ rất xa xưa, không biết từ ngày tháng năm nào, lúc đó có lẽ là một nhân vật rất lớn nào đó qua đời nên có rất nhiều người tới đưa ma, dòng người đưa ma bê theo một chiếc quan tài đá tới bờ sông Hoàng Hà. Lúc quan tài đá được chôn vào giữa lòng sông thì bầu trời quang đãng đột nhiên đổ mưa to, có người nói đây là ông trời đang khóc thương cho tới khi quan tài được chôn hẳn xuống.
Không bao lâu sau một đám người lại tới đưa ma, lần này bọn họ mang đến chiếc quan tài đá thứ hai. Tuy nhìn bề ngoài có vẻ giống nhau nhưng hoa văn bên ngoài thì khác, nếu quan sát cẩn thận thì vẫn có thể phân biệt được. Chiếc quan tài đá thứ ba được chôn xuống trời cũng đổ mưa to.
Ngay từ đầu, chuyện này có vẻ như không ổn, thế rồi một đám người lại tới bãi sông lần thứ ba, chôn xuống chiếc quan tài đá thứ ba. Mọi chuyện cứ thế lặp đi lặp lại chín lần, số quan tài đá trong sông cũng biến thành chín cái.
Khi cái quan tài đá cuối cùng được chôn xuống thì thiên văn đại loạn, sơn tinh dã quái dọc theo bờ sông đều sợ đến mức không dám quay đầu. Quan tài đá chậm rãi vào sông, dường như có vô số tiếng gào khóc truyền đến từ bốn phương tám hướng, lần này trời vẫn đổ cơn mưa nhưng mưa kia lại đỏ thẫm chói mắt như màu máu.