Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102 - Chương 102LONG HỔ CHÂN NHÂN
Chương 102LONG HỔ CHÂN NHÂN
T
ôi ôm nỗi sợ nhìn sang Hoàng Tam Nhi thì thấy thái độ của anh ta vô cùng thản nhiên đang đứng đằng sau cậu của mình, ôm cánh tay nhìn đám người định bắt mình lại một cách khinh miệt. Hoàng Tam Nhi là kẻ sợ chết cỡ nào chứ? Nếu anh ta đã không sợ tức là đã lường trước được kết quả, nghĩ nến đây tôi cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Tôi không muốn gây chuyện.” Cậu của Hoàng Tam Nhi điềm đạm nói với gã cầm đầu: “Các người nên đi đi thôi.”
“To mồm thật đấy! Cái thằng già chết tiệt này chán sống rồi đúng không?!” Gã hét to rồi chỉ thẳng vào tôi và Hoàng Tam Nhi: “Cái thằng cháu trai tay chân bẩn thỉu của mày trộm hàng của bọn tao, đánh chết nó cũng xứng đáng mà mày còn định bao che cho nó?”
Đám người này là kẻ thô lỗ nên nói năng cũng lỗ mãng, cậu của Hoàng Tam Nhi nghe xong những lời này không tỏ thái độ gì nhưng tôi có thể nhận ra trong đôi mắt của ông ta vừa lóe lên một thứ ánh sáng sắc bén.
“Nếu các người không đi vậy bọn này đi!” Cậu của Hoàng Tam Nhi nói với anh ta: “Tiểu Tam Tử, cháu đi thu dọn đồ đạc trong phòng một chút rồi chúng ta xuống núi.”
“Sợ rằng chẳng ai trong chúng mày đi được đâu!”
Đám người này sốt ruột, chúng nhận ra cậu của Hoàng Tam Nhi không phải người tầm thường nhưng chúng ỷ đông, võ công cũng tạm được lại thêm giải thưởng một nghìn đồng đại dương cho nên la hét muốn bắt người. Bọn chúng chia thành hai bên một trái một phải, tới khi đám người kia xông tới trước mặt thì cậu của Hoàng Tam Nhi mới có chút cử động.
Một bước này của ông ta như rồng cuốn hổ phi, tôi cố gắng nhìn muốn rớt cả mắt cũng chỉ có thể bắt được cái bóng của ông ấy xuyên qua đám người. Cái bóng lướt qua một chỗ là có người kêu gào ngã xuống ở chỗ ấy, chưa tới nửa khắc đã có quá nửa số người nằm xuống, đám người còn lại sợ hãi lùi lại. Tôi nhìn cảnh này chỉ biết âm thầm líu lưỡi, thảo nào Hoàng Tam Nhi vừa trốn tới đây đã nháy mắt ra hiệu cho tôi yên tâm, hóa ra cậu của anh ta đúng là một cao nhân, chưa cần nói đến đạo pháp mà chỉ xét quyền cước cũng không kém Vô Danh là bao.
“To gan lớn mật!” Gã cầm đầu nhiều kinh nghiệm, cậu của Hoàng Tam Nhi vừa ra tay là gã đã biết cả đám người của chúng cùng xông lên cũng không phải đối thủ của ông ta nên nghiến răng, nói: “Lão già chết tiệt có gan làm ra việc này vậy có gan để lại tên không?!”
“Tôi họ Trương, tên là Trương Long Hổ.” Ông ta chẳng buồn liếc mắt nhìn đám người kia, một tay phủi nhẹ bụi bẩn dính trên đạo bào vừa nói: “Nếu muốn tìm tôi báo thù cứ tới bất cứ lúc nào.”
Hai câu này vừa nói ra là cả đám người kia biến sắc.
“Là... là Long Hổ chân nhân?!”
Tôi không biết tên của ông ấy, thế nhưng sau khi ông ấy tự giới thiệu tôi cũng phải lấy làm kinh hãi. Người ta nói Trương Long Hổ lúc còn trẻ tính tình nóng nảy đến mức vì trả thù mà giơ đao đuổi giết kẻ thù vài trăm dặm, không tự tay đâm chết kẻ thù tuyệt đối không bỏ qua. Sau khi gây ra chuyện chết người đó ông ta không sống nổi ở bãi sông Hoàng Hà này nữa nên hơn hai mươi năm trước đã nhập đạo tu hành, mấy năm trước mới về lại bãi sông Hoàng Hà.
Long Hổ chân nhân là cao thủ Đạo môn hiếm có trên bãi sông này, hai mươi năm tu đạo có lẽ đã khiến cái sự nóng nảy như lửa của ông ta giảm đi không ít nhưng cái tính cứng đầu tận trong xương vẫn còn đó. Có người nói lúc Trương Long Hổ trở về có đi bằng đường thủy, chẳng may gặp đúng lúc Bài giáo chặn sông lấy nước, không cho phép bất cứ thuyền nào qua lại. Khi ấy Trương Long Hổ chỉ nói chủ thuyền không cần để ý nhiều như vậy, cứ đi đi. Sau đó, khi thuyền nhỏ tiến vào đoạn sông ấy thì đám người Bài giáo xông ra làm chủ thuyền bị thương.
Lúc ấy có rất nhiều người vây xem, một mình Trương Long Hổ “dọn dẹp” nguyên một con thuyền lớn của Bài giáo, hơn bốn mươi người của bọn chúng đều bị đánh cho không dậy nổi. Bài giáo có mấy lần tìm tới trả thù, ngay cả kẻ trấn giữ Bài giáo là Đại Tạo cũng tới nhưng mặc kệ là ai cũng đều bị Trương Long Hổ đánh cho hoa rơi nước chảy.
Có lẽ Bài giáo tìm tới trả thù quá nhiều lần khiến Trương Long Hổ cảm thấy phiền phức, cuối cùng một mình ông ta đơn thương độc mã đã tìm tới tận nơi bứng cả hang ổ Bài giáo. Lúc ấy trong hang ổ của Bài giáo có rất nhiều người, thậm chí kẻ đầu não của Bài giáo cũng có mặt. Thế nhưng không một ai biết rốt cuộc lần đó đã xảy ra chuyện gì, Bài giáo không nói, từ đó về sau Bài giáo im lặng không tìm Trương Long Hổ gây sự nữa.
Tuy không ai biết chuyện xảy ra khi đó nhưng đã là người lăn lộn giang hồ đều tự ngầm hiểu với nhau. Bài giáo là một trong những thế lực chiếm giữ bãi sông này, nếu không phải bọn chúng không sợ Trương Long Hổ thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đám người vừa nghe thấy cái tên sáng như sao này thì đã biết hôm nay chúng không bắt được người. Ngay cả Bài giáo còn chẳng đủ để Trương Long Hổ để vào mắt thì đám người tép riu như chúng đã là gì?
“Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài! Đi đêm lắm có ngày gặp ma!” Gã cầm đầu biết còn tiếp tục dây dưa sẽ chẳng có kết quả gì tốt nên chỉ có thể căm hận quay đầu bỏ đi, đám người còn lại ba chân bốn cẳng kéo những người bị thương chạy theo.
Đến khi đám người đều đi xa, Trương Long Hổ quay đầu nhìn tôi một chút lại nhìn Hoàng Tam Nhi.
“Tiểu Tam Tử, cháu ngần này tuổi rồi sau này có thể tìm bát cơm nào sạch sẽ một chút được không?”
“Cậu đừng nghe bọn chúng ngậm máu phun người, người khác không biết cháu là người thế nào mà chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Đừng nói trộm đồ, cho dù cháu vô tình nhặt được của rơi trên đường cũng phải đuổi theo trả cho người mất, còn có ...”
“Được rồi, chỗ này không ở lâu được. Đi thôi, về Tùng Lĩnh.”
Hoàng Tam Nhi nháy mắt ra hiệu cho tôi rồi chạy vào thu dọn đồ đạc. Trương Long Hổ sống đơn giản nên hành trang cũng không có gì nhiều, hai bọc quần áo là đủ rồi. Vietwriter.vn
Chúng tôi không đi theo con đường trải đá xanh kia nữa mà chọn một con đường nhỏ gồ ghề phía sau đạo quán, như vậy có thể tránh đụng mặt đám người kia. Hoàng Tam Nhi vừa đi vừa hỏi tôi xem tại sao tôi lại trêu phải đám người nọ.
“Aizz...” Tôi thở dài, nhất thời trong lòng cảm thấy đắng chát, muốn nói không nói được.
“Cậu là ai?” Trương Long Hổ đang đi phía trước đột nhiên quay lại nhìn tôi: “Người đuổi giết cậu e rằng không chỉ có đám người này, còn có người khác nữa đang tìm cậu.”
“Làm sao ông biết?”
“Tuy cậu không nói nhưng hồn đăng trên đỉnh đầu cậu vẫn sáng.”
“Cái gì? Hồn đăng?” Hoàng Tam Nhi mơ hồ: “Người anh em này của cháu còn dính phải phiền phức khác ư? Cậu ơi cậu ta tuy còn nhỏ nhưng là người trượng nghĩa hiền lành, nếu được thì cậu giúp cậu ta đi.”
“Lai lịch của cậu ta ra sao?” Có lẽ Trương Long Hổ không muốn ra tay bừa bãi, nhất định phải biết rõ lai lịch của tôi mới quyết định xem có nhúng tay vào chuyện này hay không.
Hoàng Tam Nhi lắp bắp, tuy rằng lúc kết giao anh ta không nói thẳng nhưng chắc chắn đã biết được thân phận của tôi. Hoàng Tam Nhi là kẻ xảo trá mồm miệng không câu nào là thật, cơ mà đứng trước mặt Trương Long Hổ thì không dám nói dối, ông ấy chắc chắn sẽ nhận ra.
Hoàng Tam Nhi do dự một lát, cuối cùng liếc mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Trương Long Hổ.
“Cậu... người anh em này của cháu là người của... Thất môn.”
T
ôi ôm nỗi sợ nhìn sang Hoàng Tam Nhi thì thấy thái độ của anh ta vô cùng thản nhiên đang đứng đằng sau cậu của mình, ôm cánh tay nhìn đám người định bắt mình lại một cách khinh miệt. Hoàng Tam Nhi là kẻ sợ chết cỡ nào chứ? Nếu anh ta đã không sợ tức là đã lường trước được kết quả, nghĩ nến đây tôi cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Tôi không muốn gây chuyện.” Cậu của Hoàng Tam Nhi điềm đạm nói với gã cầm đầu: “Các người nên đi đi thôi.”
“To mồm thật đấy! Cái thằng già chết tiệt này chán sống rồi đúng không?!” Gã hét to rồi chỉ thẳng vào tôi và Hoàng Tam Nhi: “Cái thằng cháu trai tay chân bẩn thỉu của mày trộm hàng của bọn tao, đánh chết nó cũng xứng đáng mà mày còn định bao che cho nó?”
Đám người này là kẻ thô lỗ nên nói năng cũng lỗ mãng, cậu của Hoàng Tam Nhi nghe xong những lời này không tỏ thái độ gì nhưng tôi có thể nhận ra trong đôi mắt của ông ta vừa lóe lên một thứ ánh sáng sắc bén.
“Nếu các người không đi vậy bọn này đi!” Cậu của Hoàng Tam Nhi nói với anh ta: “Tiểu Tam Tử, cháu đi thu dọn đồ đạc trong phòng một chút rồi chúng ta xuống núi.”
“Sợ rằng chẳng ai trong chúng mày đi được đâu!”
Đám người này sốt ruột, chúng nhận ra cậu của Hoàng Tam Nhi không phải người tầm thường nhưng chúng ỷ đông, võ công cũng tạm được lại thêm giải thưởng một nghìn đồng đại dương cho nên la hét muốn bắt người. Bọn chúng chia thành hai bên một trái một phải, tới khi đám người kia xông tới trước mặt thì cậu của Hoàng Tam Nhi mới có chút cử động.
Một bước này của ông ta như rồng cuốn hổ phi, tôi cố gắng nhìn muốn rớt cả mắt cũng chỉ có thể bắt được cái bóng của ông ấy xuyên qua đám người. Cái bóng lướt qua một chỗ là có người kêu gào ngã xuống ở chỗ ấy, chưa tới nửa khắc đã có quá nửa số người nằm xuống, đám người còn lại sợ hãi lùi lại. Tôi nhìn cảnh này chỉ biết âm thầm líu lưỡi, thảo nào Hoàng Tam Nhi vừa trốn tới đây đã nháy mắt ra hiệu cho tôi yên tâm, hóa ra cậu của anh ta đúng là một cao nhân, chưa cần nói đến đạo pháp mà chỉ xét quyền cước cũng không kém Vô Danh là bao.
“To gan lớn mật!” Gã cầm đầu nhiều kinh nghiệm, cậu của Hoàng Tam Nhi vừa ra tay là gã đã biết cả đám người của chúng cùng xông lên cũng không phải đối thủ của ông ta nên nghiến răng, nói: “Lão già chết tiệt có gan làm ra việc này vậy có gan để lại tên không?!”
“Tôi họ Trương, tên là Trương Long Hổ.” Ông ta chẳng buồn liếc mắt nhìn đám người kia, một tay phủi nhẹ bụi bẩn dính trên đạo bào vừa nói: “Nếu muốn tìm tôi báo thù cứ tới bất cứ lúc nào.”
Hai câu này vừa nói ra là cả đám người kia biến sắc.
“Là... là Long Hổ chân nhân?!”
Tôi không biết tên của ông ấy, thế nhưng sau khi ông ấy tự giới thiệu tôi cũng phải lấy làm kinh hãi. Người ta nói Trương Long Hổ lúc còn trẻ tính tình nóng nảy đến mức vì trả thù mà giơ đao đuổi giết kẻ thù vài trăm dặm, không tự tay đâm chết kẻ thù tuyệt đối không bỏ qua. Sau khi gây ra chuyện chết người đó ông ta không sống nổi ở bãi sông Hoàng Hà này nữa nên hơn hai mươi năm trước đã nhập đạo tu hành, mấy năm trước mới về lại bãi sông Hoàng Hà.
Long Hổ chân nhân là cao thủ Đạo môn hiếm có trên bãi sông này, hai mươi năm tu đạo có lẽ đã khiến cái sự nóng nảy như lửa của ông ta giảm đi không ít nhưng cái tính cứng đầu tận trong xương vẫn còn đó. Có người nói lúc Trương Long Hổ trở về có đi bằng đường thủy, chẳng may gặp đúng lúc Bài giáo chặn sông lấy nước, không cho phép bất cứ thuyền nào qua lại. Khi ấy Trương Long Hổ chỉ nói chủ thuyền không cần để ý nhiều như vậy, cứ đi đi. Sau đó, khi thuyền nhỏ tiến vào đoạn sông ấy thì đám người Bài giáo xông ra làm chủ thuyền bị thương.
Lúc ấy có rất nhiều người vây xem, một mình Trương Long Hổ “dọn dẹp” nguyên một con thuyền lớn của Bài giáo, hơn bốn mươi người của bọn chúng đều bị đánh cho không dậy nổi. Bài giáo có mấy lần tìm tới trả thù, ngay cả kẻ trấn giữ Bài giáo là Đại Tạo cũng tới nhưng mặc kệ là ai cũng đều bị Trương Long Hổ đánh cho hoa rơi nước chảy.
Có lẽ Bài giáo tìm tới trả thù quá nhiều lần khiến Trương Long Hổ cảm thấy phiền phức, cuối cùng một mình ông ta đơn thương độc mã đã tìm tới tận nơi bứng cả hang ổ Bài giáo. Lúc ấy trong hang ổ của Bài giáo có rất nhiều người, thậm chí kẻ đầu não của Bài giáo cũng có mặt. Thế nhưng không một ai biết rốt cuộc lần đó đã xảy ra chuyện gì, Bài giáo không nói, từ đó về sau Bài giáo im lặng không tìm Trương Long Hổ gây sự nữa.
Tuy không ai biết chuyện xảy ra khi đó nhưng đã là người lăn lộn giang hồ đều tự ngầm hiểu với nhau. Bài giáo là một trong những thế lực chiếm giữ bãi sông này, nếu không phải bọn chúng không sợ Trương Long Hổ thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đám người vừa nghe thấy cái tên sáng như sao này thì đã biết hôm nay chúng không bắt được người. Ngay cả Bài giáo còn chẳng đủ để Trương Long Hổ để vào mắt thì đám người tép riu như chúng đã là gì?
“Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài! Đi đêm lắm có ngày gặp ma!” Gã cầm đầu biết còn tiếp tục dây dưa sẽ chẳng có kết quả gì tốt nên chỉ có thể căm hận quay đầu bỏ đi, đám người còn lại ba chân bốn cẳng kéo những người bị thương chạy theo.
Đến khi đám người đều đi xa, Trương Long Hổ quay đầu nhìn tôi một chút lại nhìn Hoàng Tam Nhi.
“Tiểu Tam Tử, cháu ngần này tuổi rồi sau này có thể tìm bát cơm nào sạch sẽ một chút được không?”
“Cậu đừng nghe bọn chúng ngậm máu phun người, người khác không biết cháu là người thế nào mà chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Đừng nói trộm đồ, cho dù cháu vô tình nhặt được của rơi trên đường cũng phải đuổi theo trả cho người mất, còn có ...”
“Được rồi, chỗ này không ở lâu được. Đi thôi, về Tùng Lĩnh.”
Hoàng Tam Nhi nháy mắt ra hiệu cho tôi rồi chạy vào thu dọn đồ đạc. Trương Long Hổ sống đơn giản nên hành trang cũng không có gì nhiều, hai bọc quần áo là đủ rồi. Vietwriter.vn
Chúng tôi không đi theo con đường trải đá xanh kia nữa mà chọn một con đường nhỏ gồ ghề phía sau đạo quán, như vậy có thể tránh đụng mặt đám người kia. Hoàng Tam Nhi vừa đi vừa hỏi tôi xem tại sao tôi lại trêu phải đám người nọ.
“Aizz...” Tôi thở dài, nhất thời trong lòng cảm thấy đắng chát, muốn nói không nói được.
“Cậu là ai?” Trương Long Hổ đang đi phía trước đột nhiên quay lại nhìn tôi: “Người đuổi giết cậu e rằng không chỉ có đám người này, còn có người khác nữa đang tìm cậu.”
“Làm sao ông biết?”
“Tuy cậu không nói nhưng hồn đăng trên đỉnh đầu cậu vẫn sáng.”
“Cái gì? Hồn đăng?” Hoàng Tam Nhi mơ hồ: “Người anh em này của cháu còn dính phải phiền phức khác ư? Cậu ơi cậu ta tuy còn nhỏ nhưng là người trượng nghĩa hiền lành, nếu được thì cậu giúp cậu ta đi.”
“Lai lịch của cậu ta ra sao?” Có lẽ Trương Long Hổ không muốn ra tay bừa bãi, nhất định phải biết rõ lai lịch của tôi mới quyết định xem có nhúng tay vào chuyện này hay không.
Hoàng Tam Nhi lắp bắp, tuy rằng lúc kết giao anh ta không nói thẳng nhưng chắc chắn đã biết được thân phận của tôi. Hoàng Tam Nhi là kẻ xảo trá mồm miệng không câu nào là thật, cơ mà đứng trước mặt Trương Long Hổ thì không dám nói dối, ông ấy chắc chắn sẽ nhận ra.
Hoàng Tam Nhi do dự một lát, cuối cùng liếc mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Trương Long Hổ.
“Cậu... người anh em này của cháu là người của... Thất môn.”