• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hoắc Thiếu Sủng Kiều Thê (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1 Người yêu cô nhất đã chết

Lâm Hoàng Sanh là được nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên, cho dù bây giờ Tập đoàn Lâm Thị tập đoàn cùng Tập đoàn Hoắc thị đã là thông gia. Thái tử gia Hoắc Đồng Sâm vẫn luôn nuông chiều cô đến bốc đồng! Dù sao trong nội tâm cô vẫn luôn hiểu rõ, cô đem Hoắc Đồng Sâm chèn ép đến chết , vô luận cô làm như thế nào, Hoắc Đồng Sâm cũng sẽ không để cô rời đi! Điều này, cùng với Lệ Uẩn Nam không hề giống nửa điểm , vô luận cô nhu thuận hiểu chuyện như thế nào, Lệ Uẩn Nam đối cô trước sau đều lãnh đạm vô tình. Thế nhưng cô đối với Lệ Uẩn Nam vẫn luôn bám riết không buông, quả thực là không có điểm dừng.

Ngày hôm nay Lâm Hoàng Sanh cùng Hoắc Đồng Sâm vừa đi xem thị trường xong, vừa đi ra đến cửa, Lâm Hoàng Sanh liền không hài lòng, cô tức giận đến phồng cả má lên nói:

- Người hướng dẫn kia cũng thật xinh đẹp? Sao anh không dùng thế lực Hoắc thị lấy cô ta về nhà luôn đi?

Hoắc Đồng Sâm có chút bất đắc dĩ nói:

- A Sênh, anh chỉ là đang hỏi cô ấy có cách nào lấy sản phẩm để vợ của anh thử một chút mà thôi, không hề nói nhiều hơn một câu.

Dừng một chút, Hoắc Đồng Sâm giống như đang nghĩ đến điều gì lập tức cười nói:

- A Sênh, em như thế này có phải là đang ghen không?

- Ghen? Đừng nói chuyện cười nữa, em không thích anh.

Lâm Hoàng Sanh theo bản năng phản bác, sau đó tiếp tục tức giận đi về phía trước.

Bỗng nhiên nghe thấy Hoắc Đồng Sâm sau lưng hô lên:

- A Sênh, cẩn thận.

Ngay lúc Lâm Hoàng Sanh còn chưa kịp phản ứng lại, đã có cảm giác mình bị ôm lấy, đồng thời được người kia cẩn thận bảo hộ ở trong ngực, tiếp đó liền bay ra ngoài.

Khi bọn hắn ngã xuống mặt đường, thậm chí có thể nghe thấy phanh chói tai, Hoắc Đồng Sâm cẩn thận đem Lâm Hoàng Sanh ôm vào trong ngực, đệm ở dưới thân thể của cô. Lâm Hoàng Sanh hơi choáng đầu, ngước mắt nhìn Hoắc Đồng Sâm lỗ mũi và khóe miệng bắt đầu đổ máu, sắc mặt của hắn trắng bệch, con ngươi cũng chậm rãi khuếch tán, hắn tựa hồ hô hấp rất khó khăn, hắn nói:

- A sênh, làm sao bây giờ? Anh còn chưa cùng em già đi, em sau này nên làm sao đây?

Lâm Hoàng Sanh thất kinh mà nhìn hắn, thậm chí không để ý đến nước mắt từ lúc nào đã đầm đìa trên gương mặt, chỉ theo bản năng dùng ngón tay nắm ống tay áo lau máu đang không ngừng chảy trên mũi và khóe miệng của hắn. Nhưng có lau thế nào cũng không sạch, máu càng không ngừng chảy ra, cô hốt hoảng lau, nước mắt không ngừng chảy:

-Hoắc Đồng Sâm, anh đừng có lại chảy máu, sẽ chết đấy, em không muốn anh chết.

Cô không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì, cô kinh hoảng nhìn người chung quanh

-Có ai không mau cứu anh ấy? Mau cứu anh ấy đi.

Hoắc Đồng Sâm đưa tay nắm chặt ngón tay Lâm Hoàng Sanh đang kinh hoảng luống cuống, trên bàn tay của hắn đã nhuộm đầy máu tươi, dưới thân thể của hắn là một vũng máu lớn, đều là máu của Hoắc Đồng Sâm. Hoắc Đồng Sâm miễn cưỡng kéo ra một nụ cười nói:

- Em vì anh mà khóc sao? Có phải là A Sênh đã thích anh một chút rồi không?

-Hoắc Đồng Sâm, anh không thể chết, anh còn chưa giúp cha em cứu công ty, anh sao có thể chết? Anh còn chưa giúp em giết chết tiện nhân Lâm Triêu Tuyết kia, anh không thể chết!

Lâm Hoàng Sanh không biết nên nói cái gì, cô chỉ có thể hốt hoảng ra lệnh.

Hoắc Đồng Sâm cười cười:

- A sênh, nếu có kiếp sau...... Nếu có kiếp sau, em hãy yêu anh, có được không?

Lâm Hoàng Sanh còn chưa kịp trả lời hắn, tay của hắn liền rũ xuống. Lâm Hoàng Sanh ngây ngẩn nhìn cánh tay của hắn, không biết nên khóc hay làm gì, cô không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào. Lúc xe cứu thương tới, cô cũng chưa lấy lại được tinh thần!

Thời điểm bác sĩ tuyên bố hắn đã không thể cứu được nữa, mẹ kế của Hoắc Đồng Sâm, cũng là dì Lương Cầm kêu khóc không thôi, sau đó bắt lấy Lâm Hoàng Sanh bắt đầu đánh cô:

-Cái đồ sao chổi, hồ ly tinh, cô đến tột cùng là cho A Sâm ăn thuốc mê hồn gì, là cô hại chết nó! Cô là cái đồ sao chổi!



--------------------------------
Tác giả:Lời của tác giả:
Nữ chính trước đây một mực được nuông chiều, không cần tự mình suy nghĩ nên làm cái gì, cho nên tới bây giờ mới còn bốc đồng. Nhưng cô rất thông minh, sau khi sống lại, bắt đầu mở đại phục thù, tác giả chỉ thích nữ chính thông minh, có thù tất báo, cự tuyệt thánh mẫu bạch liên hoa.
Chương 2 Là cô dẫn sói vào nhà

Lệ Uẩn Nam cùng Lâm Triêu Tuyết cùng lúc xuất hiện tại linh đường phúng viếng, Lâm Hoàng Sanh lạnh lùng nhìn bọn họ!

Hậu đường, Lệ Uẩn Nam nhìn Lâm Hoàng Sanh trước mặt, khí chất cùng sự vênh váo tự đắc ngày thường cũng chẳng còn, như con búp bê xinh đẹp mà không có sinh khí. Lệ Uẩn Nam cau mày nói:

-Người chồng không ai bì nổi của Lâm Hoàng Sanh bây giờ đã chết, trở thành quả phụ, thật khiến người ta thoải mái

Lâm Hoàng Sanh nhìn tên nam nhân ngày thường bản thân không tiếc lòng yêu bây giờ mở đang miệng châm chọc khiêu khích, hơi híp mắt lại nói:

- Anh thật sự rất hận tôi? Là vì cái gì?

- Hận? Đương nhiên, tôi không chỉ hận cô, còn có người cha Lâm Đông của cô, là ông ta chiếm đoạt công ty của cha tôi, hại ông ấy phải nhảy lầu tự sát, khiến mẹ con tôi trở thành cô nhi quả mẫu, bây giờ thì tốt rồi, để cho con gái của ông ta cũng nếm được cảm giác làm quả phụ như thế nào, thật là quá tốt rồi.

Lệ Uẩn Nam tàn nhẫn nói.

Lâm Hoàng Sanh nắm chặt nắm đấm:

-Tiệc sinh nhật năm mười tám tuổi, anh cố ý tiếp cận tôi đúng không? Bây giờ nghĩ lại tôi trượt chân trên bậc thang hẳn là vì nhân viên phục vụ đã động tay động chân, như vậy anh mới có cơ hội đỡ lấy tôi trượt ngã, khiến cho tôi bị một màn này làm cho cảm động. Lệ Uẩn Nam, anh từ lúc bắt đầu đều đã tính kế có phải không? Công ty cha tôi sắp phá sản, cũng là chính các người tính toán có phải không? Đến khi tôi gả cho Hoắc Đồng Sâm, bây giờ Hoắc Đồng Sâm chết, đều là một tay anh sắp đặt có phải hay không?

Lâm Hoàng Sanh chưa bao giờ cảm thấy mạch suy nghĩ của mình rõ ràng như thế. Cô chỉ là đã quen được nuông chiều, luôn có người ra mặt giúp cô giải quyết vấn đề, cho nên cô chưa từng suy nghĩ nên làm cái gì? Trước kia là cha, sau đó là Hoắc Đồng Sâm, nhưng mà bây giờ hai người kia đều bị người đàn ông trước mặt mà cô từng yêu đến chết đi sống lại này tính toán.

Lâm Triêu Tuyết lúc này cũng đi tới, cô ta cười ôn nhu thẹn thùng, vừa nhìn đã khiến người ta cảm giác xinh đẹp như tuyết mùa xuân, thế nhưng lại tâm địa ác độc vô cùng, cô ta nói:

- Lâm Hoàng Sanh, cô chỉ biết là Uẩn Nam yêu tôi, nhưng lại không biết tôi còn một thân phận khác. Chúng ta vốn là chị em cùng cha khác mẹ. Hôm nay Uẩn Nam mang tôi về nhà, mẹ của cô khi biết thân phận của tôi thiếu chút nữa đã ngất đi, thật tiếc lúc đó cô không nhìn thấy, vẻ mặt của bà ta thật là đẹp mắt! Còn cha của cô, a, không, cũng là cha của tôi, hắn không dám tin nhìn tôi, sau đó nói tôi nói hươu nói vượn, nhưng chính ông ta trẻ tuổi thiếu nợ phong lưu, ông ta không dám thừa nhận.

Lâm Hoàng Sanh cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, cô trực tiếp xông lên muốn vung tay tát cô ta, thế nhưng lại bị Lệ Uẩn Nam ngăn lại, hắn đem cô đẩy ra, sau đó nói:

- Lâm Hoàng Sanh, đây là Lâm Đông nợ bọn ta, hắn cũng nên trả lại cho bọn ta rồi

- Vậy tôi thì sao? Tôi cũng nợ các người? Là tôi đem anh đề cử cho cha, là tôi dẫn anh đi mua quần áo, là tôi vì anh ở công ty ra mặt, là tôi luôn nghĩ cho sự tự tôn của anh, là tôi...... Là tôi, đúng thế, là tôi…

Lâm Hoàng Sanh đột nhiên bắt đầu tự lẩm bẩm:

- Là tôi đã dẫn sói vào nhà.

Lệ Uẩn Nam nhíu mày nhìn xem bộ dạng như người mất hồn của Lâm Hoàng Sanh, mím môi không nói.

Lâm Triêu Tuyết nhìn biểu lộ của Lệ Uẩn Nam, lại nhìn Lâm Hoàng Sanh, ánh mắt trở nên cay độc.

Lâm Hoàng Sanh từ nhà tang lễ trở về khách sạn. Trên hành lang, đột nhiên bị người nào đó lấy khăn tay che miệng và mũi, tiếp đó cả người đều dần mất đi ý thức.

Chờ cho đến khi Lâm Hoàng Sanh tỉnh lại, cô đã bị trói trên giường của một khách sạn, tay chân tách ra cột vào trên bốn góc cửa sổ. Cô muốn giãy dụa lại nghe thấy giọng nói của Lâm Triêu Tuyết:

- Sau khi trở thành quả phụ, nghĩ đến cô chắc là sẽ rất cô đơn, tôi tìm cho cô vài người, không biết cô có hài lòng hay không?

Nói xong Lâm Triêu Tuyết phẩy tay, mấy tên đàn ông bẩn thỉu dung tục chậm rãi áp sát tới.
Chương 3 Cô muốn sống cho tới khi giẫm được bọn họ xuống dưới đất

- Lâm Triêu Tuyết, cô dám động đến tôi dù chỉ một đầu ngón tay, tôi sẽ đem cô băm thành trăm mảnh. Đồ cặn bã!

Lâm Hoàng Sanh sợ hãi giãy dụa cũng không đủ sức, chỉ có thể mắng chửi.

Thế nhưng Lâm Triêu Tuyết lại mắt điếc tai ngơ!

Lâm Hoàng Sanh bắt đầu là giãy dụa khóc lớn mắng chửi, sau đó trở thành đau đớn cầu khẩn, cô bị những kẻ bẩn thỉu này khuất nhục, cô chỉ muốn chết! Cô vốn định cắn lưỡi tự vẫn, lại bị bóp lấy hàm dưới! Chịu đựng loại khuất nhục này khiến cô khổ sở sống không bằng chết!

Lâm Triêu Tuyết đứng ở bên cạnh, cười đến mặt mũi nhăn nhó, cô ta nói:

- Dựa vào cái gì mà Lâm Hoàng Sanh cô vừa sinh ra đã tôn quý, xem như công chúa được yêu chiều mà lớn lên, dựa vào cái gì mà cô được sống trong biệt thự Phượng Hà Lộ, mà tôi chỉ là sâu kiến hèn mọn đầu đường xó chợ? Bây giờ tôi muốn từng chút từng chút một hủy hoại cô, hủy hoại tính nết công chúa kiêu ngạo của cô, hủy đi tất cả sự yêu chiều đó của cô! Khiến cho cô hoàn toàn mất đi tất cả.

Đột nhiên cửa khách sạn bị phá tan!

Là Lệ Uẩn Nam!

-Tất cả cút ra ngoài!

Lệ Uẩn Nam tức giận đến hai mắt đỏ hồng.

Những tên đàn ông thô tục kia lập tức hốt hoảng cầm lấy quần áo chạy ra ngoài. Mắt Lệ Uẩn Nam đỏ tươi giống như muốn ăn thịt người mà nhìn Lâm Triêu Tuyết, sau đó đi đến bên người Lâm Hoàng Sanh, hắn cởi âu phục che đi cơ thể của Lâm Hoàng Sanh, lại phát hiện ngón tay đều đang run rẩy! Loại sợ hãi cùng thống hận còn lớn hơn so với ngày đó nhìn cô gả cho Hoắc Đồng Sâm càng làm cho hắn nhưu muốn phát điên! Hắn không rõ vì cái gì! Nhưng mà hắn bây giờ thật sự rất muốn giết người!

Lâm Triêu Tuyết ác độc nhìn Lệ Uẩn Nam:

- Anh xem, anh lại vì cô ta mà mềm lòng.

Lâm Triêu Tuyết lập tức cười:

- Cũng là bởi vì sự mềm lòng của anh, em mới có thể cho cô ta một đòn trí mạng này.

- Tôi nói, cút!

Mắt Lệ Uẩn Nam đỏ tươi, tơ máu trong hốc mắt kéo căng, hắn dùng âu phục che đi thân thể của Lâm Hoàng Sanh, nhìn cô hai mắt trống rỗng, đau lòng đến ngạt thở, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ là mím môi giúp cô mở dây trói ở cổ tay, tay của hắn đang run rẩy, lúng túng mãi vẫn không mở được.

Hắn vất vả mất một lúc mới mở được dây trói, Lệ Uẩn Nam ôm lấy Lâm Hoàng Sanh gần như đã không còn sinh khí, cô vốn luôn cao ngạo tùy hứng, là tiểu công chúa vô tư vô lo, là hòn ngọc quý trên tay người khác, bây giờ bị phá hủy hoàn toàn! Hắn vốn hẳn nên cao hứng, thế nhưng loại đau đớn này lại giống cỏ dại mọc lên, lan ra trong lòng hắn.

Lệ Uẩn Nam đem cô đặt lên giường, hắn nhìn cô nói:

- Nhìn cô hoàn toàn bị hủy hoại, vì cái gì tôi một chút cũng không vui?

Lâm Hoàng Sanh không cho hắn bất kỳ đáp án nào, giống như một con búp bê vải không có linh hồn.

Lệ Uẩn Nam đem cô tắm rửa xong mặc lại áo ngủ, sau đó để cô nằm trong chăn. Tiếp đó gọi điện thoại đặt bữa tối, sau đó mới rời khách sạn. Đợi đến khi Lệ Uẩn Nam lần nữa nhận được điện thoại, là nhân viên khách sạn gọi tới, nói là Lâm Hoàng Sanh trong phòng tắm dùng rmảnh thủy tinh vỡ cắt cổ tay tự sát, máu theo nước trong bồn tắm lớn tràn đầy toàn bộ phòng tắm.

Lệ Uẩn Nam như bị điên bay đến thì Lâm Hoàng Sanh đã được 120 đưa đi bệnh viện cấp cứu, nhìn thấy bác sĩ ủ rũ đi ra từ phòng cấp cứu, liền vội vàng hỏi:

- Cô ấy đâu? Cô ấy thế nào rồi?

- Phát hiện quá muộn, không kịp cứu nữa, chúng tôi thật sự đã tận lực.

Lệ Uẩn Nam vừa bắt được tay bác sĩ lập tức rũ xuống, cô chết rồi! Người con gái luôn cao ngạo, bốc đồng, xinh đẹp ấy đã chết rồi!

Một bên gọi tới thông báo cho ba mẹ của Lâm Hoàng Sanh, Lâm Đông cùng Tô Như khi nghe được tin dữ, vốn đang bệnh nặng Tô Như lập tức ngất đi, sau đó được đưa vào phòng cấp cứu. Lâm Đông bên cạnh gặp một chút tử còng xuống giống như là già ba mươi tuổi.Một bên bị gọi tới Lâm Hoàng Sanh phụ mẫu, Lâm Đông gặp cùng tô như khi nghe đến tin tức này thời điểm, vốn là bệnh nặng quấn thân tô như lập tức ngất đi, lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Bên cạnh Lâm Đông vừa gặp con mình lưng đã khom xuống giống như già thêm ba mươi tuổi.

Lâm Hoàng Sanh đã chết cảm giác cơ thể mình nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng cấp cứu, cô không đụng tới bất kì người nào, thế nhưng linh hồn của cô lại nhìn thấy tất cả mọi người, cô nhìn mẹ mình đang ngất xỉu, nhìn ba của cô thân hình già yếu, cô nhìn thấy Lệ Uẩn Nam hai mắt đỏ thẫm, cô giương mắt nhìn thấy người cuối hành lang vừa đuổi tới, Lâm Triêu Tuyết khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý.

Cô hối hận rồi, cô không nên chết đi, cô không nên đem thế giới này nhường lại cho những kẻ đã từng dẫm đạp lên người cô!!! Cô phải cướp mọi thứ trở về!!!



--------------------------------
Tác giả:Hứa đào hố lấp hố đầy đủ không drop ngang, nên các bạn bấm theo dõi để đọc truyện nhé, mình sẽ cố gắng up chương nhanh hơn!!!
Chương 4 Chẳng lẽ không phải chính cô leo lên giường của tôi sao?

Thời điểm Lâm Hoàng Sanh mở mắt, là tại một khách sạn, cô nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, cùng với bài trí quen thuộc trong khách sạn này,... hiểu rồi, cô một lần nữa sống lại, hơn nữa còn sống lại vào thời điểm trước một đêm cô cùng Hoắc Đồng Sâm kết hôn.

Cô nhớ rất rõ đêm hôm đó, cô uống một chén rượu tăng thêm lòng dũng cảm, đi tìm Lệ Uẩn Nam, cô vì công ty của ba mà không thể không đáp ứng cùng Thái tử Hoắc thị Hoắc Đồng Sâm kết hôn. Nhưng người mà cô yêu luôn là Lệ Uẩn Nam, cô không cam tâm, cho nên một ngày trước hôn lễ đã chạy đến nhà Lệ Uẩn Nam tìm hắn, lúc đó Lệ Uẩn Nam không để cho cô vào trong nhà, mà trực tiếp kéo cô xuống hầm đỗ xe, lái xe đến khách sạn thuê phòng. Lúc đó cô bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc, hoàn toàn không ý thức được đây là ghét bỏ, mà vẫn đi theo Lệ Uẩn Nam đến khách sạn. Cuối cùng Lệ Uẩn Nam thậm chí chụp lại ảnh giường chiếu của bọn họ, về sau khi hắn muốn đả kích Hoắc Đồng Sâm, đem ảnh chụp gửi cho Hoắc Đồng Sâm. Nhưng Hoắc Đồng Sâm đem chuyện này giấu đi, không để cho Lâm Hoàng Sanh biết, về sau vẫn là Lâm Triêu Tuyết đem ảnh chụp cho cô xem, tiếp đó chỉ về phía cô mắng cô không biết xấu hổ.

Bây giờ nghĩ lại, ngay cả Lâm Hoàng Sanh cũng cảm thấy chính mình không biết xấu hổ, bản thân chết đi đúng là đáng đời! Nhưng một lần chết đi này xem như đã dạy cho cô hiểu rõ mình sống lại một lần nữa là vì cái gì.

Lâm Hoàng Sanh lập tức mặc lại quần áo, đem quần áo vốn chuẩn bị để lấy lòng Lệ Uẩn Nam dùng kéo cắt nát ném vào thùng rác, trực tiếp đi tới cửa.

Ngay lúc tay Lâm Hoàng Sanh vừa nắm lấy chốt cửa, Lệ Uẩn Nam đi ra. Trên người hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, trên tóc còn dính vài giọt nước chảy xuống cơ thể. Những sợi tóc vì bị ướt mà rũ xuống, che đi gần nửa gương mặt hơi buồn bã của hắn, không thể phủ nhận Lệ Uẩn Nam vốn rất đẹp trai, chính gướng mặt này đã khiến cho cô vô cùng động tâm, nhưng hiện tại xem ra một gợn sóng cũng chẳng còn.

Lệ Uẩn Nam nhìn tay cô đặt trên chốt cửa, hơi nheo mắt, từng bước từng bước đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô hỏi:

- Muốn đi?

Ngữ khí lạnh lùng lơ đễnh, phảng phất chắc chắn rằng Lâm Hoàng Sanh sẽ không đi, khiến cho Lâm Hoàng Sanh cũng híp mắt lại.

Lâm Hoàng Sanh đưa tay rời khỏi chốt cửa, tiếp đó lộ nụ cười diễm lệ, Lâm Hoàng Sanh lớn lên rất xinh đẹp, nói chính xác là vô cùng xinh đẹp, là loại tướng mạo diễm lệ, nhất là ánh mắt mê người, khiến cho người khác vừa nhìn đã phải dè chừng thốt lên là tướng mạo họa thủy.

*tướng mạo họa thủy: khuôn mặt xinh đẹp đến mức có thể gây ra tai họa

Lâm Hoàng Sanh cười, hơi hơi quay đầu, chỉ khẽ nâng mắt lên nhìn Lệ Uẩn Nam nói:

- Bằng không thì sao? Em ngày mai sẽ phải kết hôn, còn có rất nhiều chuyện chờ chờ em trở về chuẩn bị.

Không biết là chữ nào chạm đến mi tâm của Lệ Uẩn Nam, ánh mắt của hắn lập tức trở nên hung ác, bàn tay dùng sức chế trụ cổ tay của cô, đem cô ôm vào trong ngực của mình, ngoan lệ mà hỏi:

- Hôm nay chẳng lẽ không phải chính cô muốn leo lên giường của tôi sao? Tôi ép buộc cô sao?

Lâm Hoàng Sanh cũng không giận, chỉ là tiếp tục thoải mái mà cười nói:

- Ai mà không có thời điểm xúc động chứ? Bây giờ hết xúc động rồi, cũng không thể vì một chút xúc động này mà trả một cái giá quá đắt? Lệ tổng là người thông minh, vẫn là suy nghĩ làm thế nào để giúp công ty của ba trải qua thười điểm gian nan trước mắt mới là điều quan trọng

Lệ Uẩn Nam híp mắt nhìn Lâm Hoàng Sanh trước mắt, người trước mặt quả thật không tệ, nốt ruồi bên dưới mắt trái xinh đẹp, khiến cho cả người cô nhìn càng thêm sặc sỡ loá mắt, gương mặt diễm lệ này vẫn là gương mặt lúc trước, thế nhưng giọng điệu cùng với lúc yêu hắn đến chết đi sống lại đã đi nơi nào mất rồi?



--------------------------------
Tác giả:Nữ chính một lần nữa sống lại, bắt đầu báo thù ngược!
Chương 5 Nếu muốn lấy được tôi, vậy thì đi cướp đi

Lâm Hoàng Sanh thuận lợi rút cổ tay từ trong tay Lệ Uẩn Nam ra, sau đó cười híp mắt nhìn hắn, ánh mắt mê người, giờ phút cô nhìn hắn vô cùng phong tình. Giọng nói mềm mại:

- Em đang suy nghĩ, đàn ông không phải đều đối với đồ vật không có được sẽ nhớ mãi không quên sao? Đối với thứ dễ như trở bàn tay có được lại chẳng thèm ngó tới? Cho nên lúc trước em thực sự quá quan tâm anh rồi, mới khiến cho anh không có cảm giác sẽ có ngày mất đi, cho nên anh cũng sẽ không quan tâm đến em.

Lâm Hoàng Sanh cười cười, đưa tay vòng lấy bả vai hắn, nhón chân lên, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn:

- Bây giờ em sẽ phải gả cho người khác, nếu như anh còn nghĩ đến em, vậy thì đến cướp dâu đi! Em chờ anh tới cướp.

Lâm Hoàng Sanh ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói xong, đang muốn lùi lại rời khỏi hắn, Lệ Uẩn Nam bỗng nhiên dùng sức đem cô đè lên cánh cửa, điệu bộ hơi kiềm chế nhìn cô:

- Cô đang muốn chơi với lửa sao?

Lâm Hoàng Sanh muốn nói, cô là đang muốn chơi hắn, nhưng cô lại không mở miệng, chỉ cười nói:

- A? Lúc trước chẳng thèm ngó tới em, bây giờ phản ứng mạnh mẽ như vậy là sao?

Lâm Hoàng Sanh hiểu rất rõ tính cách của hắn, nếu Lệ Uẩn Nam không đem cô để vào mắt, thì sao có thể chịu được điệu khích tướng này của cô? Mặt mũi của hắn cùng với sự quật cường của hắn không cho phép hắn làm ra chuyện tổn hại đến thể diện của mình.

Lệ Uẩn Nam nhìn cô nói:

- Tôi cho cô thêm một cơ hội, đêm nay ở lại cùng tôi hoặc đi ra khỏi cánh cửa này.

Lâm Hoàng Sanh vẫn như cũ cười quyến rũ, đưa tay chống đỡ lên lồng ngực của hắn, tiếp đó híp mắt chậm rãi đem hắn đẩy xa, hơi hơi quay đầu, giống như là cố ý chọc giận hắn đồng thời nói:

- Em muốn thủ thân cho vị hôn phu của mình.

Lâm Hoàng Sanh nói xong, đã nhìn thấy sắc mặt vốn lãnh khốc của Lệ Uẩn Nam như càng thêm phiền muộn, ánh mắt hắn dường như có thể ăn thịt người.

Lâm Hoàng Sanh chỉ cười, tiếp đó lần nữa đưa tay kéo chốt cửa, mở cửa đi ra.

Sau khi Lâm Hoàng Sanh đi ra cửa phòng, nắm chặt nắm đấm, trong nháy mắt cô thở phào, giống như là thật sự một lần nữa sống lại.

Ánh mắt Lâm Hoàng Sanh kiên định nhìn về phía trước, kéo áo khoác trên người, thẳng lưng theo lối hành lang đi ra ngoài. Giày cao gót nện trên sàn nhà phát ra âm thanh dứt khoát, cùng với sống lưng thẳng tắp, giống một chiến sĩ nghe kèn lệnh đang ra chiến trường.

Thời điểm Lâm Hoàng Sanh đi ra cửa khách sạn, nhìn thấy bóng người ở cửa hơi sững sờ.

Người kia tựa ở trên cửa xe, dáng người rất cao, mái tóc cắt ngang trán che khuất cặp mắt đào hoa của anh, nghe nói đàn ông có cặp mắt đào hoa đều là người không chung thủy. Thế nhưng anh hình như không phải vậy, từ nhỏ đến lớn, ánh mắt của anh luôn chỉ đuổi theo một người, chính là Lâm Hoàng Sanh, chỉ tiếc cô cho tới bây giờ đều không nhìn thấy, hoặc có lẽ là cô làm bộ như không thấy.

Lâm Hoàng Sanh trong nháy mắt khổ sở, thì ra khi đó Hoắc Đồng Sâm đã đứng bên ngoài khách sạn! Anh ngày mai sẽ kết hôn với người con gái anh yêu tha thiết, nhưng cô lại ở trong khách sạn cùng với một tên đàn ông khác! Anh khi đó tâm tình như thế nào mà đứng tại chỗ này? Anh phải chăng đang chờ mong một kỳ tích là Lâm Hoàng Sanh từ bên trong đi tới? Từ hy vọng đến tuyệt vọng, Hoắc Đồng Sâm đến tột cùng đã trải qua sự tuyệt vọng và ẩn nhẫn như thế nào!

Lâm Hoàng Sanh rất khó chịu, nhưng mà bây giờ cô chỉ muốn chạy tới, ôm anh, nói cho anh biết cô trở về rồi, hơn nữa sẽ không bao giờ đi.

Lâm Hoàng Sanh vừa muốn đi qua, đã nhìn thấy một cảnh sát giao thông đi tới, mở ra hóa đơn phạt:

- Đỗ xe trái quy định, tiền phạt 200

Hoắc Đồng Sâm nhìn thấy Lâm Hoàng Sanh, sau đó lấy ra ví tiền rút ra tờ một ngàn đưa cho cảnh sát giao thông, đồng thời nói:

- Đỗ thêm 800 nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom