• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hoắc Thiếu Sủng Kiều Thê (2 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11 Hôn lễ (2)

Người bên trong xe Bentley không ai khác, chính là Lệ Uẩn Nam.

Hắn là người mà Lâm Hoàng Sanh từ năm mười tám tuổi vừa gặp đã yêu, cô dùng tài lực cùng quyền hạn của bản thân để bảo hộ và đề bạt hắn, khiến cho hắn trở thành người đàn ông có tôn nghiêm, cuối cùng lại là người đâm sau lưng cô. Ngạo kiều như Lâm Hoàng Sanh vậy mà lại đem tất cả hèn mọn cùng lấy lòng đều cho người đàn ông này, nhưng mà chính hắn lại cướp đi công ty của ba cô, dung túng Lâm Triêu Tuyết bôi nhọ cô, cuối cùng hại chết cô, khiến cho baa mẹ của cô chịu đả kích.

Lệ Uẩn Nam hận ba cô, cũng hận cô! Loại hận thù này, vào ngày hôm nay khi cô muốn gả cho người khác đã đạt đến tột cùng!

Lâm Hoàng Sanh gả cho người khác, khiến cho hắn hận không thể giết cô.

Ngay vào lúc này, chuông điện thoại của Lệ Uẩn Nam vang lên, hắn lấy điện thoại di động ra, là Lâm Triêu Tuyết gọi tới.

Lệ Uẩn Nam ấn nút nghe, trầm mặc nghe giọng nói của Lâm Triêu Tuyết:

- Uẩn Nam, anh đang ở đâu?

Lệ Uẩn Nam không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn đội xe hoa trước mắt từ từ biến mất khỏi tầm mắt của hắn

Trong điện thoại di động tiếp tục truyền đến âm thanh của Lâm Triêu Tuyết:

- Uẩn Nam, anh lại mềm lòng có phải không?

Từng chút kiên nhẫn của Lệ Uẩn Nam biến mất:

- Có việc gì sao?

- Uẩn Nam, em nhớ anh.

Lâm Triêu Tuyết ủy khuất nhỏ giọng thì thầm nói.

Lệ Uẩn Nam nhìn đội xe trước mặt biến mất, sắc mặt càng trở nên lạnh, trầm mặc, chỉ còn lại sự yên lặng vô tận, cuối cùng chỉ nói hai chữ:

- Tới đây

Lâm Triêu Tuyết nghe thấy hắn nói như vậy, giống như nhận được sự bạn ơn, lập tức vui mừng tít mắt, còn không đợi cô đáp lời, bên kia đã cúp điện thoại.

**

Lễ đường, Lâm Đông dắt Lâm Hoàng Sanh chậm rãi đi về phía Hoắc Đồng Sâm. Hoắc Đồng Sâm đứng cuối lễ đường, đôi chân thẳng dài, cặp mắt đào hoa nhìn chăm chăm về phía cô dâu, từng bước từng bước đang hướng về phái anh đi tới.

Lâm Hoàng Sanh sau tấm mạng che mặt nhìn người đàn ông đang đứng ở nơi đó, người đàn ông này yêu cô như mạng, vì bảo vệ cô mà chết. Anh tốt như vậy, hoàn mỹ như vậy lại yêu cô đến tận xương tủy, lúc cô khó chịu với anh vậy mà Hoắc Đồng Sâm vẫn luôn vui vẻ chịu đựng. Lâm Hoàng Sanh không rõ tâm tình lúc này của mình là gì, nhưng bây giờ nói yêu anh có thể là lừa hắn cũng là lừa gạt mình.

Có lẽ là áy náy nhiều hơn, nhưng bây giờ sự áy náy này đủ để chèo chống cô kiên định hướng về phía anh, gả cho anh.

Lâm Đông cầm tay con gái giao cho Hoắc Đồng Sâm, nghiêm khắc lại yêu thương nói:

- Đồng Sâm, ta đem Sênh nhi giao cho con, hãy yêu thương con bé như chính mạng của mình, bởi vì ta cùng mẹ con bé đã luôn làm như vậy.

Hoắc Đồng Sâm nắm thật chặt tay Lâm Hoàng Sanh, cười nói:

- Ba yên tâm, đối với con A Sênh còn quan trọng hơn mạng của mình

Lâm Hoàng Sanh khẽ mỉm cười nhìn Hoắc Đồng Sâm, sau đó nói:

- Ba yên tâm, điều anh ấy nói là sự thật.

Bởi vì Hoắc Đồng Sâm đã dùng mạng của anh chứng minh qua một lần. Lâm Hoàng Sanh nhớ tới những thứ này, trong lòng đau xót, nhưng rất nhanh liền đè xuống tâm tình không vui.

Lâm Hoàng Sanh đứng đối diện Hoắc Đồng Sâm, nghe người chủ trì đọc lời tuyên thệ, cô nghe thấy Hoắc Đồng Sâm thâm tình dứt khoát nhìn cô nói:

- Ta nguyện ý.

Cô nghe thấy người chủ trì cũng đang hỏi cô.

Thế nhưng là cô đột nhiên cảm giác được toàn bộ thế giới đều an tĩnh hoang vu, cô như nhìn anh thấy hắn giống như đang nhìn mộng cảnh

**

Biệt thự của Lệ Uẩn Nam, hắn không nhìn Lâm Triêu Tuyết, chỉ lạnh lùng xé quần áo của cô, đem cô đẩy ngã trên giường, lưng hướng về hắn, hắn thậm chí ngay cả mặt của cô ta cũng không muốn nhìn thấy, động tác vô cùng lạnh lùng.
Chương 12 Lệ Uẩn Nam cố chấp

Ngón tay thon dài của Lệ Uẩn Nam bóp lấy cổ của Lâm Triêu Tuyết đang muốn quay đầu, lạnh giọng nói:

- Không được quay đầu lại

Hắn đem Lâm Triêu Tuyết đè lên cánh cửa, lưng hướng về phía hắn, giống như đêm qua hắn đem Lâm Hoàng Sanh đè lên đó, thế nhưng người trước mặt hắn vẫn không phải cô! Ý thức được điều đó khiến cho hắn nổi giận, càng thêm thô bạo với Lâm Triêu Tuyết. Dù sao cũng không phải là cô!

Hắn thậm chí đưa tay bịt miệng Lâm Triêu Tuyết, không để cô ta phát ra bất kỳ âm thanh nào!

**

Trên lễ đường, Hoắc Đồng Sâm khẽ gọi Lâm Hoàng Sanh đang thất thần, anh nở một nụ cười trấn an hỏi:

- A Sênh, em không thoải mái chỗ nào sao?

- A

Lâm Hoàng Sanh hoàn hồn, phảng phất vừa rồi là một giấc mộng, cô nhìn Hoắc Đồng Sâm trước mặt, vì cô mà lộ ra vẻ mặt bi thương, lập tức cười nói:

- Thật xin lỗi, vừa rồi em suy nghĩ đến vài chuyện.

Lúc này người chủ trì nói vài câu lấy lại không khí:

- Xem ra cô dâu của chúng ta cũng đã nghĩ tới cuộc sống tân hôn trong tương lai rồi.

Hoắc Đồng Sâm lo lắng nhìn Lâm Hoàng Sanh, môi mỏng mím chặt, thần sắc của Lâm Hoàng Sanh giống như không tự nguyện, nếu như cô không phải là bởi vì Lâm thị, nhất định là không muốn gả cho anh.

Lâm Hoàng Sanh cười nhìn người chủ trì, tự nhiên cầm lấy micro trong tay hắn nói:

- Tôi vừa rồi nghĩ sau khi kết hôn có phải nên học nấu vài món ăn ngon, tự mình làm cho anh, vậy mới có cảm giác hạnh phúc.

Lâm Hoàng Sanh nhìn qua Hoắc Đồng Sâm hỏi:

- Anh cảm thấy như vậy có vui không? Cảm thấy có tốt hay không?

Hoắc Đồng Sâm chân thành nhìn cô, hơn nửa ngày mới lên tiếng:

- Không cần ăn ngon.

-Hả?

Toàn bộ mọi người trong hôn lễ đều ngẩn ra.

Hoắc Đồng Sâm chỉ nhìn qua Lâm Hoàng Sanh nói:

- Chỉ cần là em làm, không cần ăn ngon, anh đều sẽ rất vui.

Người chủ trì xem xét tình huống này, lập tức vừa cười vừa nói:

- Xem ra chú rể của chúng ta là tổng tài sủng thê không có nguyên tắc, vậy thì chúng ta nhanh kết thúc lễ nghi, nhanh chóng để hai người bắt đầu cuộc sống vợ chồng son của mình.

Người chủ trì nhìn Lâm Hoàng Sanh, lại hỏi một lần:

- Lâm Hoàng Sanh, cô có nguyện ý gả cho Hoắc Đồng Sâm làm vợ, bất kể nghèo khó hay giàu có, bệnh tật ly tán, đều vĩnh viễn không rời bỏ mà bên cạnh hắn hay không?

Lâm Hoàng Sanh cười nhìn Hoắc Đồng Sâm, ánh mắt anh nhìn cô vừa có khát vọng lại còn có một tia khẩn trương, anh quá yêu Lâm Hoàng Sanh. Cô không thích để cho anh lúc nào cũng mang theo sự hèn mọn cùng đáng thương đó, thế nhưng cho dù là bây giờ, anh vẫn luôn như vậy mà yêu cô! Thực sự là không thể nào có thể đem vị Hoắc tổng trên thương trường sát phạt quyết đoán tcùng người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây liên hệ với nhau.

Lâm Hoàng Sanh hơi hơi nghiêng đầu vừa cười vừa nói:

- Ta nguyện ý.

Ba chữ này giống như đánh vào lòng Hoắc Đồng Sâm, khiến cho anh trong nháy mắt vừa kích động vừa vui sướng. Anh biết nên khống chế chính mình, nhưng niềm vui mãnh liệt hơn bao giờ hết, khiến Hoắc Đồng Sâm tựa như một đứa trẻ được cho kẹo.

Có thể thấy tình yêu của người trưởng thành cũng chẳng có mấy “trưởng thành”, lại bởi vì mấy chữ của đối phương mà mừng rỡ như điên.

Người chủ trì nói:

- Vậy bây giờ mời chú rể mở mạng che mặt của cô dâu

Hoắc Đồng Sâm đến gần một bước, khắc chế niềm vui trong lòng, nhưng trong đôi mắt đào hoa lại không che giấu được ý cười, giống như hoa đào nở rộ tháng ba.

Anh xốc mạng che mặt của Lâm Hoàng Sanh lên, hô hấp như trở nên khó khắn, hôm nay Lâm Hoàng Sanh thật sự rất đẹp, dung mạo vốn đã vô cùng xuất chúng lại thêm trang phục lộng lẫy, càng đẹp không sao tả xiết, nốt ruồi nước mắt dưới mắt trái càng trở nên kiều diễm.

Lâm Hoàng Sanh nhìn dáng vẻ của Hoắc Đồng Sâm, đắc ý cười nói:

- Có đẹp không?

Hoắc Đồng Sâm sững sờ, hơn nửa ngày mới nói:

- Rất đẹp

Yết hầu nhấp nhô, thất thần nhìn cô.

Khách mời khi nhìn thấy dung mạo của cô dâu, cũng hít sâu một hơi, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hoàng Sanh trước giờ vốn đã nổi tiếng, không ngờ lại xuất chúng hơn cả lời đồn. Nhưng mà tất cả mọi người cũng đều biết cô ngạo kiều tùy hứng, còn si mê một người đàn ông khác, thậm chí còn đem hắn trở thành trợ thủ cho ba mình. Nhưng bây giờ cũng không thể không vì gia tộc gả cho Hoắc Đồng Sâm, tất cả mọi người ở đây đều hiểu ý nghĩa của hôn lễ này, chỉ là ngại quyền thế của Hoắc gia, nên vẫn tiếp tục diễn kịch mà thôi.
Chương 13 Chú rể, anh không muốn hôn em sao?

Chỗ ngồi của khách mời, đàn ông ngấp nghé gương mặt xinh đẹp của Lâm Hoàng Sanh, vì cô cảm thấy tiếc hận. Khách mời nữ lại đau lòng Hoắc Đồng Sâm, phải biết tướng mạo của Hoắc Đồng Sâm trong đám công tử ở thành phố này là vô cùng xuất chúng, nhất là cặp mắt đào hoa câu người kia của anh, chỉ tiếc anh đối với Lâm Hoàng Sanh luôn một lòng, dẫn đến những thiên kim tiểu thư, trâm anh thế phiệt khác đều không có cơ hội tiếp cận.

Lâm Hoàng Sanh nhìn Hoắc Đồng Sâm, nghiêng đầu cười cười:

- Chú rể, anh không muốn hôn em sao?

Hoắc Đồng Sâm sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Lâm Hoàng Sanh nghịch ngợm nói:

- Thế nhưng em nghĩ.

Vừa mới dứt lời, Lâm Hoàng Sanh liền nhón chân lên hôn một cái lên môi của Hoắc Đồng Sâm, tiếp đó tới gần anh, hơi thở của cô quấn quýt quanh chóp mũi:

- Anh hôm nay cũng rất đẹp trai.

Dung mạo của Lâm Hoàng Sanh như vậy, ánh mắt đung đưa lưu chuyển tựa dòng nước mùa thu làm say lòng người, cười yếu ớt nói ra. Hoắc Đồng Sâm sao có thể chịu nổi! Rõ ràng có thể cảm giác cổ họng khô chát, theo bản năng đưa tay chế trụ sau gáy cô, cúi đầu hôn thật sâu, Lâm Hoàng Sanh cười đưa tay vòng lấy bờ vai của anh, nghênh tiếp nụ hôn thâm tình lưu luyến của anh. Hoắc Đồng Sâm cũng đưa tay vòng lấy eo của cô, phòng ngừa cô bởi vì nhón chân lên mà đứng không vững.

Khách mời phía dưới, chứng kiến hôn lễ long trọng. Kể từ giây phút này, hai người bọn họ chính là một đôi vợ chồng.

**

Lệ Uẩn Nam lạnh buốt lạnh lùng đẩy Lâm Triêu Tuyết ra, trực tiếp vòng qua người cô đi vào phòng tắm, lại bị Lâm Triêu Tuyết nắm cổ tay. Lông mày Lệ Uẩn Nam nhíu chặt, làm cho cả gian phòng đầy khí lạnh, hoàn toàn không có bầu không khí mập mờ như vừa mới hoan ái.

Lâm Triêu Tuyết phẫn hận nói:

- Anh mềm lòng là vì nguyên nhân gì? Chúng ta đã nói kết minh, chúng ta đã hứa hẹn với nhau.

Lệ Uẩn Nam không nói lời nào, muốn hất tay Lâm Triêu Tuyết ra, lại bị Lâm Triêu Tuyết lần nữa nắm chặt.

- Uẩn Nam, có phải anh quên rồi không, chú trước kia chết thế nào? Tầng ba hai của tòa nhà, lúc ông ấy nhảy xuống chẳng lẽ không tuyệt vọng sao? Ngã trên đường xi măng, ông ấy không đau sao? Dì mang theo em trai sang nước Anh, một mình anh ở lại ăn nhờ ở đậu, chẳng lẽ anh không hận sao?

- Tôi chưa quên.

Lệ Uẩn Nam nắm chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh bởi vì phẫn nộ, hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, bóp lấy cổ Lâm Triêu Tuyết, hai mắt hằn tơ máu:

- Ngậm miệng.

Lâm Triêu Tuyết bởi vì bị bóp cổ, sắc mặt đỏ lên, giẫy giụa tiếp tục nói:

- Chẳng lẽ bởi vì Lâm Hoàng Sanh đối với anh tốt một chút, anh liền quên đi mười mấy năm qua bị ném bỏ cùng ăn nhờ ở đậu cam chịu nhục nhã sao

- Tôi nói, ngậm miệng!

Lệ Uẩn Nam cắn răng nói, bàn tay bóp lấy cổ cô ta càng thêm chặt, mỗi một chữ Lâm Triêu Tuyết nói ra đều khiến hắn không vui, liền muốn bóp chết người phụ nữ trước mắt.

Lâm Triêu Tuyết sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng bệch, hô hấp càng ngày càng yếu, cơ thể mất hết khí lực

Lệ Uẩn Nam híp mắt buông bàn tay đang bóp lấy cổ cô ta, đem cô đẩy ra, lạnh lùng nói:

- Quản mình cho tốt, cô muốn báo thù, tôi muốn báo thù, chúng ta chỉ là quan hệ kết minh ngắn ngủi, cô đừng đi quá giới hạn

Lâm Triêu Tuyết tê liệt trên mặt đất, hơn nửa ngày mới ổn định được hơi thở, Lệ Uẩn Nam sớm đã mặc kệ cô đi vào phòng tắm.

Lâm Triêu Tuyết vẫn còn nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, cuối cùng cô ta cười, thê lương lại mỉa mai, cô chậm rãi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt âm hiểm:

- Lâm Hoàng Sanh, dựa vào cái gì cô ở nhà cao cửa rộng, được vạn người cung phụng, tôi lại ở cống ngầm, bị vạn kẻ phỉ nhổ, dựa vào cái gì?

Hôn lễ kết thúc, Hoắc Đồng Sâm ôm lấy Lâm Hoàng Sanh rời đi, bọn họ là quý tộc, tự nhiên không cần ở lại chiêu đãi những khách mời kia. Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng có ý nghĩa hơn so với việc chiêu đãi khách mời. Hai người bọn họ nhân lúc tất cả khách mời còn đang tận hưởng bữa tiệc rời khỏi hôn lễ.
Chương 14 Anh không hi vọng bởi vì anh không tốt, khiến em cảm thấy hôn nhân cũng chỉ có vậy.

Hoắc Đồng Sâm ôm Lâm Hoàng Sanh đi đến cầu thang của tầng hầm bãi đỗ xe.

Lâm Hoàng Sanh cười nói:

- Đồng Sâm, anh thả em xuống, em có thể tự đi.

- Cô dâu về nhà chân không thể chạm đất, bằng không về sau ở nhà chồng quản không được trượng phu.

Hoắc Đồng Sâm vừa cười vừa nói.

- Em lần đầu tiên nghe nói trượng phu chủ động yêu cầu thê tử quản mình

Lâm Hoàng Sanh vừa cười vừa nói.

- Đương nhiên, anh chỉ sợ em không chịu quản anh.

Hoắc Đồng Sâm có chút cười khổ nói.

Lâm Hoàng Sanh sững sờ, lập tức nói:

- Toàn bộ khách sạn không phải đều đã được bao hết sao? Sao anh còn muốn lấy xe?

Hoắc Đồng Sâm dừng chân lại nói:

- Chúng ta kết hôn, em là vợ của anh, em hẳn là phải vào ở nhà của chúng ta, không phải khách sạn.

Lâm Hoàng Sanh sững sờ, bừng tỉnh nhớ tới trước khi trùng sinh, cô đi tìm Lệ Uẩn Nam, Lệ Uẩn Nam lại mang theo cô đi khách sạn. Khi đó cô còn không phản ứng lại đó là hắn ghét bỏ cô, bây giờ cô hiểu rồi, đã hiểu rõ khi người đàn ông thích một người phụ nữ là như thế nào, cô hiểu Lệ Uẩn Nam trước đó đối với cô rốt cuộc có bao nhiêu tệ hại.

Hoắc Đồng Sâm kéo cô lại mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, tiếp đó đem Lâm Hoàng Sanh đặt vào ghế tay lái phụ, thay cô thắt chặt dây an toàn, tiếp đó đóng kỹ cửa xe. Sau đó anh mới vòng tới ghế điều khiển, cho xe chạy.

Lâm Hoàng Sanh quay sang nhìn Hoắc Đồng Sâm, mấp máy môi, một chữ cuối cùng cũng nói không ra, cô không thích Hoắc Đồng Sâm, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì gả cho anh, cô cũng là có lỗi với tất cả sự tốt đẹp của anh.

Hoắc Đồng Sâm dường như cảm nhận được ánh mắt của Lâm Hoàng Sanh, cười nói:

- A Sênh, em cứ nhìn anh như thế, kỳ thực rất ảnh hưởng anh lái xe.

Dừng một chút, nở nụ cười:

- Nói chính xác, em ở bên cạnh anh liền ảnh hưởng đến anh, ai cũng nói chẳng biết em đã cho anh uống thuốc mê hồn gì, lại khiến cho anh yêu em đến sắp phát điên.

Lâm Hoàng Sanh cười cười nói:

- Em cũng rất muốn biết.

Hoắc Đồng Sâm đang chờ đèn đỏ quay sang nhìn Lâm Hoàng Sanh nói:

- Có một ngày, em sẽ biết.

Hoắc Đồng Sâm dừng xe ở trong sân biệt thự, tiếp đó vòng tới tay lái phụ, mở cửa xe lần nữa bế Lâm Hoàng Sanh ra ngoài.

Trong biệt thự quản gia Lý Quyền cùng Dung Ma, Phỉ Dung đã đứng song song trước cửa vui mừng đón bọn họ về nhà.

Dung Ma một mặt cười nhìn Hoắc Đồng Sâm đang bế Lâm Hoàng Sanh, vui vẻ như con trai mình cưới được con dâu, nói:

- Hoắc tiên sinh, Hoắc phu nhân, phòng ngủ trên lầu đã chuẩn bị xong. Theo Hoắc tiên sinh phân phó, cũng đã chuẩn bị xong đồ dùng hàng ngày, quần áo ngủ, mỹ phẩm và giày dép cho Hoắc phu nhân.

- Ừ, làm tốt lắm, hôm nay mỗi người đều có tiền thưởng, Lý Quyền ngươi đi sắp xếp cho bọn họ.

Hoắc Đồng Sâm mặt mũi tràn ngập ý cười.

Lâm Hoàng Sanh ngẩn người, tiếp đó ngẩng đầu nhìn Hoắc Đồng Sâm, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy cằm của anh, đường cong dứt khoát bình tĩnh, mỗi một câu nói với cô đều là ôn nhu như vậy, phảng phất là muốn khiến cô chết đuối ở trong sự ngọt ngào nhất.

Hoắc Đồng Sâm trực tiếp đem Lâm Hoàng Sanh ôm vào phòng ngủ, nhấc chân đóng cửa.

Anh đem cô đặt xuống giường, tiếp đó ngồi xuống muốn giúp cô cởi giày cao gót trên chân.

Lâm Hoàng Sanh khom lưng muốn ngăn cản anh, lại bị Hoắc Đồng Sâm đưa tay đè lại tay của cô, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Hoàng Sanh, vừa cười vừa nói:

- Anh có thể vì em làm những chuyện này, cũng có thể cho em mọi thứ, muốn đem hết thảy mọi thứ tốt nhất đến trước mặt em. Nếu không thì anh dựa vào cái gì cưới em chứ.

Hắn nhìn vào mắt Lâm Hoàng Sanh nói:

- Anh không hi vọng có một ngày bởi vì anh làm không tốt, mà cảm thấy anh không thích em, khiến em cảm thấy hôn nhân bất quá cũng chỉ có vậy



--------------------------------
Tác giả:Bản thiết kế vĩ đại, phụ nữ rất yêu :3
Chương 15 Chúng ta đã kết hôn rồi, anh còn kiềm chế sao?

Hoắc Đồng Sâm giúp cô cởi giày cao gót, sau đó đem dép lê một bên đến cho cô đi vào, tiếp đó ngẩng đầu lên nói với cô:

- Hôm nay em mệt rồi, tắm trước rồi nghỉ ngơi một chút đi, anh xuống lầu phân phó Dung Ma chuẩn bị một chút đồ ăn.

Lâm Hoàng Sanh nhìn Hoắc Đồng Sâm đi về phía cửa, đột nhiên đứng lên, xách váy chạy tới ôm lấy anh từ phía sau, nhất thời cũng không biết nói cái gì, ấp úng nửa ngày mới nói ra một câu:

- Em bây giờ không đói bụng.

Hoắc Đồng Sâm nhận được cái ôm chủ động từ cô, trong lòng tự nhiên sôi sục kích động, thế nhưng trong lòng của anh cũng hiểu rõ nguyên nhân Lâm Hoàng Sanh gả cho anh, anh không muốn ép buộc cô. Hoắc Đồng Sâm cố gắng khắc chế chính mình, nắm chặt nắm đấm, hơn nửa ngày mới lên tiếng:

- A Sênh, em buông anh ra trước, bằng không...... Bằng không...... Anh sẽ không nhịn được.

Cổ của hắn yết hầu nhấp nhô, ngón tay thon dài bắt được những ngón tay đang vòng qua ngang hông mình, muốn gỡ tay của cô ra.

Lâm Hoàng Sanh đầu nóng lên, thốt ra:

- Chúng ta đã kết hôn, anh còn kiềm chế sao?

Hoắc Đồng Sâm lập tức sửng sốt, cơ hồ là lập tức xoay người, ánh mắt nóng bỏng khát vọng nhìn Lâm Hoàng Sanh, giọng nói có chút lạc đi:

- A Sênh, em nói cái gì?

Lâm Hoàng Sanh nghiêng đầu cười cười, ánh mắt đung đưa lưu chuyển, nhón chân lên hôn lên môi của anh, vòng lấy cổ của anh, hơi thở quấn quýt nói:

- Vừa rồi bọn họ cũng gọi em là Hoắc phu nhân, anh có thể làm bất cứ điều gì với em, chỉ ngoại trừ tổn thương em

Hoắc Đồng Sâm nhìn cô chân thành nói:

- A Sênh, anh dùng sinh mệnh của mình để thề, anh cả đời này cũng sẽ không tổn thương em.

Lâm Hoàng Sanh đưa tay đè lại môi của hắn, nhẹ nói:

- Em biết.

Cô làm sao không biết, anh đã từng vì cứu cô mà chết, anh nói được thì làm được .

Lâm Hoàng Sanh đưa tay cởi nút áo âu phục của anh, lại bị Hoắc Đồng Sâm bắt lấy cổ tay, tiếp đó lần nữa đem cô bế lên, bước nhanh đi đến bên giường, đem cô đặt lên giường, tiếp đó cả người anh bao trùm lấy cô, đưa tay cẩn thận chậm rãi kéo khóa áo cưới trên người Lâm Hoàng Sanh.

Ánh mắt của anh không có một khắc rời khỏi gương mặt của Lâm Hoàng Sanh, chỉ cần cô xuất hiện một tia không vui, anh sẽ lập tức dừng lại, anh yêu cô đã đến mức luôn thận trọng như thế.

Lâm Hoàng Sanh chỉ là cười nhìn anh, thấy anh chậm rãi, đưa tay kéo cà vạt của anh, kéo xuống nhích lại gần khuôn mặt mình, cô vòng lấy bờ vai của anh nói:

- Đồng Sâm, anh đang sợ sao?

Hoắc Đồng Sâm nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Lâm Hoàng Sanh cười hôn lên môi anh, sau đó nói:

- Nghe nói căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến việc đàn ông phát huy.

Hoắc Đồng Sâm sững sờ, nhưng mà bị Lâm Hoàng Sanh kích động như thế, sao còn có thể nhịn được, vậy là anh liền thật sự không phải đàn ông. Cẩn thận chế trụ bờ vai của cô, hôn trả lại cô, trong phòng nóng thêm vài phần, hơi thở bọn họ quấn quýt lấy nhau. Hoắc Đồng Sâm bá đạo đưa lưỡi tách răng cô, luồn lách vào bên trong, một đường đoạt hết không khí của Lâm Hoàng Sanh, môi răng cọ xát, hôn cho tới khi người phía dưới mềm nhũn mới chịu buông tha. Nhìn cánh môi mềm mại như cánh hoa anh đào hơi sưng lên, trong lòng lại càng vui sướng kích động:

- A Sênh, anh sợ là không khống chế nổi mình nữa

Lâm Hoàng Sanh bị xoay đến thần trí mơ hồ, vành tai đỏ ửng, không thể trả lời anh, chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt.

.....

Lâm Hoàng Sanh kêu đau một tiếng, khiến cho Hoắc Đồng Sâm miễn cưỡng tìm về một tia lý trí, anh giúp cô vén sợi tóc trên mặt, trong lòng vừa mừng rỡ lại là kích động xen lẫn đau lòng nhìn Lâm Hoàng Sanh nói:

- A Sênh, thật xin lỗi, làm em đau

Thì ra đêm đó cô và Lệ Uẩn Nam tại khách sạn không phát sinh chuyện gì, cô đem chính mình nguyên vẹn bảo vệ cẩn thận, sau đó gả cho anh.

Ý thức được điều này khiến cho Hoắc Đồng Sâm mừng rỡ giống như đứa trẻ, một lần nữa ôn nhu lưu luyến mà hôn cô, cẩn thận che chở, cô là tình cảm chân thành anh quý như trân bảo.

Giọng của Hoắc Đồng Sâm khàn khàn, lại nhu tình ngàn vạn, anh nói:

- A Sênh, từ bây giờ là cuộc sống của chúng ta

Hoắc Đồng Sâm ôm Lâm Hoàng Sanh đang ngủ say, mượn ánh sáng yếu ớt trong phòng, Hoắc Đồng Sâm lẳng lặng nhìn Lâm Hoàng Sanh, ánh mắt kia cơ hồ có thể khiến người ta chết đuối ở trong đó.

Người đang nằm trong ngực này là người mà anh luôn suy nghĩ đến suốt hai mươi năm qua, đối với cô khát vọng cùng yêu thương theo thời gian ngày một tăng thêm, cho dù là như bây giờ, cô bởi vì công ty của gia đình mà lựa chọn cùng anh kết hôn, vậy thì đã sao? Ít nhất bây giờ cô đã ở bên cạnh anh, ít nhất cô hoàn hảo thuộc về anh, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Buổi sáng, khi Lâm Hoàng Sanh tỉnh lại, đã nhìn thấy Hoắc Đồng Sâm ăn mặc chỉnh tề ngồi bên giường của cô. Lâm Hoàng Sanh sợ hết hồn, giận trách mà nói:

- Vừa sáng sớm anh làm gì dọa người như vậy

Hoắc Đồng Sâm sờ lên tóc của cô, cưng chiều nói:

- Buổi sáng thấy em ngủ ngon nên không nỡ gọi em dậy, anh đã bảo Dung Ma chuẩn bị xong bữa sáng em thích, còn mua cho em tàu hũ kho mà em thích ăn nhất, nhanh xuống nhà ăn sáng thôi?

Lâm Hoàng Sanh nhìn gương mặt tuấn mỹ trước mắt, anh dùng tất thảy phương pháp cưng chiều cô. Lâm Hoàng Sanh không biết mình còn áy náy vì cái gì, mím môi đưa tay che ánh mắt của anh, sau đó nói:

- Đồng Sâm, đừng nhìn em như vậy.

Như vậy cô sẽ càng không chịu được, cô sẽ càng áy náy hơn, cô biết rõ mình bây giờ thật sự không thích anh, đều là vì áy náy kiếp trước cùng trách nhiệm giá tộc bây giờ.

Hoắc Đồng Sâm đưa tay nắm chặt ngón tay của cô, lấy xuống đặt ở trên môi hôn một cái, tiếp đó cười nói:

- A Sênh, chúng ta đã kết hôn, sau này em nên quen với việc anh nhìn em như vậy, con đường chúng ta đi cùng nhau còn rất dài.

Lâm Hoàng Sanh mím môi ngồi dậy, áo ngủ bằng tơ lụa mềm mại trên thân trượt xuống, lộ ra kiệt tác tối hôm qua của Hoắc Đồng Sâm. Lâm Hoàng Sanh nhanh chóng kéo chăn lên che, Hoắc Đồng Sâm ánh mắt âm thầm, yết hầu nhấp nhô, hơn nửa ngày mới cười đem quần áo đã chuẩn bị tới cho cô, muốn giúp cô mặc vào.

Lâm Hoàng Sanh nhanh chóng đưa tay ngăn lại, nhìn đôi mắt đào hoa của Hoắc Đồng Sâm đang lộ vẻ cười, Lâm Hoàng Sanh vội vàng nói:

- Em nghĩ em nên đi tắm trước.

- Ừm, cũng tốt.

Hoắc Đồng Sâm nói xong liền ôm Lâm Hoàng Sanh lên, lại lần nữa bị Lâm Hoàng Sanh ngăn lại, cẩn thận từng li từng tí nói:

- Tự em làm được.

- Anh biết.

Hoắc Đồng Sâm suy tư một chút nói:

- Con gái tìm bạn trai hay chồng mục đích không phải là vì muốn tìm một người làm những chuyện mà họ có thể làm, mà là có người nguyện ý vì họ mà làm mọi chuyện. A Sênh, những chuyện này, anh đều muốn làm cho em.

Lâm Hoàng Sanh có chút ngây người mà nhìn anh, lúc còn chưa kịp phản ứng, cả người từ trong chăn đã bị bế lên. Đột nhiên thay đổi vị trí khiến cho Lâm Hoàng Sanh theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng nghĩ đến trước ngực không có gì che chắn, trong lúc nhất thời đành ôm lấy Hoắc Đồng Sâm che đi cơ thể của mình, xấu hổ đến mức sắc mặt ửng đỏ.

Hoắc Đồng Sâm nhìn sắc mặt của cô, trong lòng vui vẻ, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, anh hỏi:

- A Sênh, em đang thẹn thùng đấy sao?

Lâm Hoàng Sanh bị anh hỏi điều này, trong lòng buồn bực, lập tức ngẩng mặt lên nhìn anh nói:

- Em làm sao phải thẹn thùng, anh là chồng của em, lát còn phải giúp em tắm

Lâm Hoàng Sanh mới vừa nói xong, đã cảm thấy chính mình cậy mạnh có chút quá lời, tức giận nhất thời làm gì lại mạnh miệng như thế? Hai người càng thêm lúng túng.

Hoắc Đồng Sâm bật cười trả lời:

- Tuân lệnh, bà xã

......

Chờ Hoắc Đồng Sâm ôm Lâm Hoàng Sanh đi ra, Lâm Hoàng Sanh tâm tình vô cùng hối hận, vừa sáng sớm lại đi chọc đàn ông tuổi trẻ cường tráng làm gì không biết!



--------------------------------
Tác giả:Chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom