• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hóa ra anh là chàng trai năm ấy (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Chiều vợ khủng khiếp

Cô nhân viên mới này thái độ rất tốt, gương mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười niềm nở.

Lý Hùng lấy từ trong túi ra một tấm thẻ màu đen đưa cho cô ấy.

“Tôi mua chiếc xe này, cô cầm lấy mang đi thanh toán, mật khẩu là sáu số không”.

“Hả?”

Hứa Mộc Tình và cô nhân viên mới đều đồng thanh thốt lên.

Vẻ mặt hai người kinh ngạc như nhau.

Nhưng so với vẻ mặt ngạc nhiên của Hứa Mộc Tình thì vẻ mặt của cô nhân viên kia vui mừng hơn nhiều.

Trời ơi thẻ đen đấy!

Đây là loại thẻ có hạn do ngân hàng phát hành, không phải người nào cũng có được đâu!

“Vâng, anh chờ một chút, tôi sẽ đi làm thủ tục ngay!”

Cô nhân viên cầm tấm thẻ ngân hàng màu đen trên tay, vội vàng chạy ra quầy lễ tân.

Cô nhân viên thái độ vừa nãy lúc này đang đứng chôn chân tại chỗ.

Đợi khi cô ta hoàn hồn lại thì cô nhân viên mới đã mang hóa đơn chạy ra xin chữ ký Lý Hùng.

Thấy Lý Hùng mua xe thật, Hứa Mộc Tình vội vàng hỏi.

“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

“Chỗ tiền này mà nhiều sao?”

Lý Hùng nói một câu mà khiến cô nhân viên đứng bên cạnh tí ngất xỉu.

“Cũng có gần bảy trăm nghìn tệ chứ mấy, có khác gì mua gói mì ăn liền đâu”.

“Nếu em thích mẫu này thì mua luôn sáu màu bên cạnh đi, mỗi ngày đổi một màu”.

Nhà giàu là thế nào?

Chiều vợ khủng khiếp là thế nào?

Ôi nhìn mà xem!

Đây chính là một tấm gương sáng!

Dưới sự ngăn cản quyết liệt của Hứa Mộc Tình, Lý Hùng cảm thấy rất “tiếc nuối”.

Vì chỉ mua “mỗi” một chiếc Mercedes-Benz màu trắng sữa.

Sau khi làm thủ tục xong, hai người lái xe đi luôn, đang đi bỗng Hứa Mộc Tình sực nhớ ra chiếc xe điện còn đỗ ở góc kia.

“Thế cái xe điện kia phải làm sao?”

Lý Hùng quay sang nói với cô nhân viên trang điểm đậm kia: “Ờ gì ấy nhỉ? Tôi gửi địa chỉ cho cô, cô đi xe về cho tôi”.

Lúc này, hơn 40 quản lý cấp cao của tập đoàn An Thái đều đang đứng trước cửa tập đoàn.

Bọn họ đứng đây không phải là để tiếp đón khách quý.

Trước lúc đi xuống đây, bọn họ đã nhận được thông báo là phải đón tiếp Hứa Mộc Tình.

Tuy Hứa Mộc Tình là cháu ruột của chủ tịch tập đoàn An Thái, nhưng chức vụ của cô không hề cao.

Ngày bình thường, khi gặp hơn 40 quản lý cấp cao này Hứa Mộc Tình đều phải cúi đầu chào hỏi.

Nhưng bây giờ bọn họ lại đứng ở đây đợi cô và Lý Hùng.

“Này, cái cô Hứa Mộc Tình này cũng ghê gớm thật! Bắt bao nhiêu lãnh đạo cấp cao như chúng ta đứng ở cửa đợi cô ta thế này đây!”

“Ai bảo cô ta người đẹp dáng ngon, biết lên giường với đàn ông cơ chứ?”

“Hừ, ngày thường trông có vẻ ngờ nghệch, không ngờ sau lưng cô ta lại là kẻ dâm đãng đến thế!”

“Tôi bảo mà, làm sao cô ta lại có thể giành được dự án này chứ? Thì ra là trèo lên giường người ta”.

Nghe thấy lời xì xào của đám người này, Hứa Thiên Tứ lại nở nụ cười đắc ý.

Tính ra thì lúc này có lẽ Hứa Mộc Tình cũng sắp đến rồi.

Hứa Thiên Tứ đang vô cùng nóng lòng thấy cảnh Hứa Mộc Tình bị đám quản lý cấp cao này chửi rủa, thóa mạ.

Lúc này, một chiếc Hummer dài dẫn đầu, theo sau là hai chiếc Mercedes-Benz màu đen.

Chiếc Hummer dài kia dừng ngay trước mặt Hứa Thiên Tứ.

Cửa mở ra, Lưu Đức Luân thẳng lưng ưỡn ngực bước xuống.

“Giám đốc Lưu, sao anh lại tới đây?”

Vừa nhìn thấy Lưu Đức Luân, Hứa Thiên Tứ lập tức đi tới mừng như chó vẫy đuôi.

Lưu Đức Luân nhìn quanh hỏi: “Cô Hứa có ở đây không?”

Mọi người thấy Lưu Đức Luân vừa xuống xe đã nhắc tới Hứa Mộc Tình, ai nấy đều lộ ra nụ cười khinh bỉ.

Còn có vài người túm lại xì xào.

Mà câu hỏi này của Lưu Đức Luân càng khiến Hứa Thiên Tứ tin vào việc Hứa Mộc Tình có quan hệ bất chính với anh ta.

Hứa Thiên Tứ định nhờ cái lời mào đầu này rồi sẽ công khai mọi việc.

Khiến cho Hứa Mộc Tình bị thiên hạ chỉ trỏ, sau đó nhục nhã rời khỏi tập đoàn!

“Giám đốc Lưu, em họ tôi vẫn chưa đi làm”.

“Để tôi dẫn anh lên văn phòng bố tôi trước nhé”.

“Bao giờ cô ấy đến tôi sẽ dẫn cô ấy tới văn phòng gặp anh”.

Hứa Thiên Tứ nói như vậy, những người xung quanh ai nghe cũng ngầm hiểu.

“Cô Hứa vẫn chưa đi làm à, thế thì tôi đứng đợi ở đây”.

Trời ơi!

Không thể hiểu nổi Hứa Mộc Tình đã tốn bao nhiêu công sức “trên giường” nữa!

Đường đường là chủ tịch một tập đoàn, thế mà lại đứng ở cửa công ty đợi cô ấy đến.

Đúng lúc tất cả đều đang đoán mò thì một chiếc Mercedes-Benz còn chưa ra mắt thị trường đi tới.

Lưu Đức Luân nhìn thấy người lái xe là Hứa Mộc Tình, anh ta vội vàng đi tới, cung kính mở cửa xe.

“Đúng là gian phu dâm phụ, giữa chốn đông người mà không biết xấu hổ, đúng là tởm lợm!”

Một giọng nói đàn ông thì thầm, vang lên giữa đám người.

Lưu Đức Luân ngay lập tức đi tới trước mặt người nọ, giang chân đạp trúng bụng anh ta.

“Gian phu dâm phụ? Mày phỉ báng tao đã đành, dám phỉ báng cả cô Hứa à!”

“Mẹ nó chứ, mắt mày mù à? Trước mặt cô Hứa tao đây cũng chỉ là một thằng đàn em mà thôi!”

“Nếu như không có cô Hứa thì tao có cần phải đích thân tới cái tập đoàn giẻ rách này của bọn mày để ký hợp đồng không?”

Lưu Đức Luân đạp rất mạnh!

Anh ta vốn là người thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội đi lên để được như hôm nay, tuy rằng bao nhiêu năm qua đều đã thay đổi hình tượng nhưng về võ công thì chưa hề tụt hậu.

Chỉ với vài cú đánh, nguời kia đã nằm đo ván, gào lên thảm thiết.

Tất cả những người xung quanh đều sửng sốt khi thấy hành động của Lưu Đức Luân.

Đồng thời, nghe giọng Lưu Đức Luân nói thì anh ta cũng chỉ là đàn em của Hứa Mộc Tình?

Hứa Mộc Tình không phải là cô cháu gái bị hắt hủi của chủ tịch à?

Cô ta trở nên ghê gớm như thế từ bao giờ vậy?!

Ngay sau đó, Lưu Đức Luân chỉ tay vào đám quản lý: “Đám tạp nham bọn mày quỳ xuống hết cho tao!”

“Vừa nãy tao nghe thấy bọn mày bàn tán xì xào!”

“Là quản lý cao cấp của một tập đoàn, bọn mày không có khả năng phân biệt đúng sai à?”

“Mau quỳ xuống xin lỗi cô Hứa cho tao!!”

Lý Hùng ngồi bên ghế phụ thấy hành động của Lưu Đức Luân thì gật đầu nhẹ cái.

Người này cũng được đấy.

Lúc này Lý Hùng mở cửa xe đi xuống.

Ngay khi Lưu Đức Luân quay đầu nhìn thấy Lý Hùng, hai chân anh ta mềm nhũn, tí nữa thì ngã vật xuống đất!

Phong thái thực sự quá đáng sợ!

Từ bé Lưu Đức Luân đã lang bạt giang hồ, anh ta lăn lộn đấm đá, từng bước để có được như ngày hôm nay.

Anh ta rất tôn kính những nhân vật tầm cỡ có tiếng, cũng từng gặp rất nhiều kẻ sát nhân giết người không chớp mắt.

Nhưng chưa bao giờ anh ta gặp người nào mà lại có khí thế khủng khiếp như Lý Hùng lúc này!

Lưu Đức Luân có thể leo lên tới vị trí ngày hôm nay không giống như Hứa Hải Phong có bố che chở.

Anh ta đã nghe được một vài manh mối từ Cao Kiếm.

Bây giờ sau khi gặp Lý Hùng trực tiếp, anh ta đoán ngay anh chính là nhân vật tầm cỡ mà Cao Kiếm đã nhắc tới!

Hợp đồng được ký rất nhanh, Lưu Đức Luân vốn nhân cơ hội này tiếp cận Lý Hùng, cố bắt chuyện nói vài câu.

Nhưng khí thế của Lý Hùng quá khủng khiếp khiến anh ta không dám lại gần.

Lưu Đức Luân chỉ có thể mang theo tiếc nuối rời khỏi tập đoàn An Thái.

Lúc này Hứa Mộc Tình kéo Lý Hùng tới một góc không có ai.

“Có phải anh quen giám đốc Lưu không?”

Lý Hùng chớp mắt đáp: “Em nhận ra ư?”

“Vừa nãy anh ta cứ nhìn anh mãi. Không hiểu sao nhưng em cứ có cảm giác có vẻ anh ta rất kính trọng anh”.

Lý Hùng nghe Hứa Mộc Tình nói vậy thì đáp ngay.

“Vừa nãy trên đường đi, không phải em cứ hỏi anh vì sao lại có nhiều tiền thế à?”

“Nói thật với em nhé, số tiền này đều là anh cá cược thắng đấy”.

Hứa Mộc Tình không hề phản bác lại lời Lý Hùng.

Bởi vì bắt đầu từ hôm qua, Hứa Hạo Nhiên luôn mồm kêu gào muốn học kỹ năng cá cược từ Lý Hùng.

“Lúc trước khi giám đốc Lưu thất thế, anh từng cứu anh ta một mạng”.

“Nhưng, anh phải nói trước, dự án này anh không hề can dự vào”.

“Dự án này là do chính em giành được dựa vào thực lực của mình, trong số những cô gái mà anh biết, em là người giỏi nhất đó”.

Lý Hùng giơ ngón cái lên với Hứa Mộc Tình.

Đầu tiên Hứa Mộc Tình cười mỉm, mặt hơi đỏ lên.

Nhưng sau đó cô mới có phản ứng.

“Anh nói thế tức là anh quen nhiều cô lắm hả?”

Khụ khụ!

Lý Hùng vội vàng giải thích: “Ơ không, ý anh không phải thế…”.

“Hừ, em không nghe, em phải đi làm đây”.

Nói xong, dáng người mảnh dẻ, chân đi giày cao gót của Hứa Mộc Tình quay người bước đi, rời khỏi tầm mắt của Lý Hùng.

“Ôi vợ ơi, em nghe anh giải thích đã!”

Lúc đi, gương mặt Hứa Mộc Tình nở một nụ cười tươi tắn.
Chương 12: Vợ à, em đi xe đụng bao giờ chưa?

Cùng lúc đó trong phòng tổng giám đốc.

"Chuyện gì vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Hứa Hải Phong cứ đi đi lại lại suốt trước bàn làm việc.

Ông ta quay đầu nhìn Hứa Thiên Tứ nói: "Chẳng phải con bảo Hứa Mộc Tình là người tình của Lưu Đức Luân sao?"

"Con bé Hứa Mộc Tình đấy làm gì mà phải người tình, có mà là mẹ của Lưu Đức Luân ấy!"

Hứa Thiên Tứ nghe vậy mà cũng chưa hiểu lắm.

"Bố, dù thế nào chúng ta cũng không thể tiếp tục dự án này được nữa".

"Con khốn Hứa Mộc Tình này mà hoàn thành được dự án thì ông nội sẽ coi trọng nó lắm".

Hứa Hải Phong trừng mắt nhìn Hứa Thiên Tứ.

"Không cần mày phải nhắc!"

Sắc mặt Hứa Hải Phong ngày càng sa sầm, ánh mắt toát ra sự hung hãn.

"Mày mau đi điều tra xem Lưu Đức Luân và Hứa Mộc Tình rốt cuộc có quan hệ gì!?"

...

Phùng Thúy Lan thấy mình rất xui xẻo.

Vì hôm nay có thái độ không tốt với khách hàng mà bị mắng cho một trận.

Còn cái con bé mới đến kia.

Không chỉ được giám đốc khen ngợi mà phần trăm lợi nhuận cũng nhiều hơn bình thường hai mươi nghìn tệ.

Bây giờ cô ta lại phải đi một chiếc xe điện cũ nát tới cái khu phố ọp ẹp kia.

Sao một người giàu có có thể ở cái khu phố bần hàn này chứ?

Thậm chí cô ta còn đang nghi ngờ Lý Hùng cố tình đưa địa chỉ giả để chơi mình một vố.

"Ơ, Thúy Lan, sao em lại ở đây?"

Trong lúc Phùng Thúy Lan đang tìm vị trí nhà Lý Hùng thì bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cô ta quay lại nhìn thì hóa ra là khách của mình, Bao Tiểu Dũng.

Trước đây, để Bao Tiểu Dũng mua chiếc xe Benz.

Phùng Thúy Lan đã chơi bời với anh ta mấy ngày.

Hai người họ ba lần thuê phòng trong khách sạn, chơi đùa rất vui vẻ.

Phùng Thúy Lan kể khổ với Bao Tiểu Dũng một chút, Bao Tiểu Dũng nghe xong thì đá phăng chiếc xe điện cũ nát đó đi.

"Mẹ kiếp, chỉ là mua một chiếc xe giẻ rách bảy trăm nghìn tệ thôi mà, ra vẻ cái gì?"

"Ngày mai anh tới cửa hàng em mua một con xe một triệu tệ!"

Nghe thấy câu này của Bao Tiểu Dũng mà Phùng Thúy Lan lao vào lòng anh ta.

"Anh Tiểu Dũng, anh tốt với em quá!"

"Hihi, anh tốt với em như vậy thì em có gì cho anh nào?"

Nói chừng Bao Tiểu Dũng đưa tay ra ôm chặt lấy cơ thể Phùng Thúy Lan.

"Ghét ghê, người ta đang nhìn kia kìa!"

Đúng lúc này thì Liễu Ngọc Phân đi ra.

Bà ấy nhìn chiếc xe điện ngã chỏng vó trên nền đất rất quen nên lại gần nhìn kỹ.

"Đây chẳng phải chiếc xe nhà mình sao?"

Nói đoạn Liễu Ngọc Phân định nâng chiếc xe điện lên.

Thế nhưng bà ấy chỉ vừa mới đỡ chiếc xe lên thì Bao Tiểu Dũng lại đạp nó xuống.

Liễu Ngọc Phân vội vã tránh đi rồi giận dữ hét lên với Bao Tiểu Dũng: "Làm cái gì thế hả?"

"Bà già, cái xe rách nát này là của bà à?"

Nghe thấy người khác chửi mình là bà già thì bất cứ là người phụ nữ nào cũng sẽ không chấp nhận được.

Liễu Ngọc Phân cũng bắt đầu cao giọng nói: "Cậu bảo ai là bà già cơ? Ranh con, có biết thế nào là lễ phép không hả?"

Bao Tiểu Dũng muốn tỏ vẻ đàn ông trước mặt Phùng Thúy Lan nên đã đá tung chiếc xe điện.

"Làm cái gì thế hả?"·

"Đừng đập.

Đừng đập!"

Thấy Bao Tiểu Dũng cầm đá lên, Liễu Ngọc Phân vội vàng ngăn lại.

"Cút ra!"

Bao Tiểu Dũng đẩy Liễu Ngọc Phân ra, đập nát kính chiếu hậu của chiếc xe.

Liễu Ngọc Phân nhìn chiếc xe tan nát mà vô cùng đau lòng.

Tên Bao Tiểu Dung nãy chắc cũng chẳng phải loại người tử tế gì, Liễu Ngọc Phân cũng không dám can ngăn nữa mà chỉ có thể đứng một bên nhìn.

Lúc này Bao Tiểu Dũng vứt hòn đá sang một bên, phủi phủi tay.

"Bà già, con xe rách nát này của bà ngáng đường tôi thì tôi phải đập nát nó ra!"

Nói đoạn Bao Tiểu Dũng lấy từ trong túi ra hai tờ tiền giá trị triệu tệ vứt xuống đất.

Bao Tiểu Dũng ôm Phùng Thúy Lan rồi đi về phía một chiếc xe nhập khẩu từ quốc đảo.

Liễu Ngọc Phân vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Mộc Tình.

"Mẹ, con sắp về nhà rồi".

Chiều nay Hứa Mộc Tình làm việc mệt lử nên Lý Hùng lái xe cho cô.

Nhận được cuộc gọi của Liễu Ngọc Phân, Hứa Mộc Tình nghe xong mà mặt biến sắc.

"Mẹ, mẹ bình tĩnh, chúng con sắp về đến nơi rồi!"

Hứa Mộc Tình vội vàng cúp máy, cô quay đầu định nói gì đó.

Lý Hùng đột nhiên lên tiếng: "Vợ, em đã lái xe đụng bao giờ chưa?"

Hứa Mộc Tình khẽ lắc đầu.

·"Vậy thì hôm nay có thể trải nghiệm thử cảm giác xe đụng".

Vừa dứt lời, Lý Hùng đã lái con xe mới mua vào khu phố nhỏ.

Lúc sắp đến cửa nhà thì Lý Hùng thấy một con xe Infinity đỗ giữa đường.

Bao Tiểu Dũng và Phùng Thúy Loan đang đứng dưới tán cây cạnh xe hôn nhau say đắm.

"Brrm, brrm"

Hứa Mộc Tình nghe thấy tiếng động cơ xe vang lên.

"Vợ à, em ngồi vững nhé!"

Ngay sau đó, chiếc xe Benz vừa mới mua đâm thẳng vào chiếc xe Infinity hơn một triệu tệ.

"Rầm!"

Sau tiếng va chạm là cảnh tượng nửa chiếc xe Infinity bị đâm cho vỡ nát.

"Rầm!"

Lý Hùng lùi xe lại một đoạn rồi tiếp tục đâm thẳng.

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

Sau bốn lần va chạm mạnh thì chiếc Infinity đã không còn ra hình dạng gì nữa.

Từ đầu tới cuối Bao Tiểu Dũng đều chỉ đứng một bên trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.

Đợi khi anh ta hoàn hồn thì Lý Hùng đã đỗ chiếc xe Benz bên cạnh Liễu Ngọc Phân.

Phần đầu của chiếc xe Benz này cũng đã vỡ không ít.

Liễu Ngọc Phân ngây người nhìn Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bước xuống từ xe.

Bà ấy còn chưa nói gì thì Bao Tiểu Dũng đã phát điên lên xông đến.

"Xe của tôi! Xe của tôi!"

"Thằng khốn, mày dám đâm xe của tao!"

Bao Tiểu Dũng xông đến trước mặt Lý Hùng.

Anh ta đưa tay nắm lấy cổ áo Lý Hùng.

Nhưng chỉ vừa giơ ra một nửa đã bị Lý Hùng bắt lấy.

"Ôi, tay tao, tay tao!"

Bao Tiểu Dũng kêu lên như lợn chọc tiết.

Còn Lý Hùng chỉ bắt lấy cánh tay anh ta mà thôi, chẳng làm gì khác cả.

Nhưng Bao Tiểu Dũng thì vừa la hét, vừa quỵ xuống trước mặt Lý Hùng, không thể đứng dậy được.

Lúc này Lý Hùng mới thả tay, lạnh nhạt nói.

"Đường này không phải của riêng nhà anh. Anh ngáng đường mọi người, tôi chỉ giúp dọn dẹp thôi".

Bao Tiểu Dũng khó nhọc chạy sang một bên.

"Mày dám trả thù tao ở đây à!"

"Mày đợi đấy, ông gọi người đến!"

Nghe thấy Bao Tiểu Dũng định gọi người đến mà Liễu Ngọc Phân cũng hoảng loạn.

Bà ấy vội vàng chạy đến bên Lý Hùng nói nhỏ: "Cậu ta trông không giống người tử tế".

"Mau xin lỗi cậu ta đi".

Lý Hùng nhận ra người Liễu Ngọc Phân toàn bùn đất thì không khỏi chau mày.

"Mẹ, mẹ vừa ngã đấy à?".

Lý Hùng hỏi như vậy khiến Liễu Ngọc Phân vội vàng phủi hết bụi bẩn trên người.

"Không sao, không sao. Lúc tôi đi đường không cẩn thận bị ngã".

Lý Hùng nhìn ngay ra lòng bàn tay Liễu Ngọc Phân bị xước da.

Trong chốc lát, ánh mắt vốn còn đang điềm tĩnh của Lý Hùng chợt trở nên đáng sợ.

Đúng lúc anh quay người lại thì một chiếc xe chở hàng màu đen đột nhiên đi tới.

Mười mấy tên côn đồ hung hẵn bước từ trên xe xuống.

Lý Hùng có quen kẻ cầm đầu. Hắn chính là Khôi Hùng, em của Hổ Gia.

"Anh Hùng, chính là thằng chó này đã đâm hỏng xe của tôi".

"Anh Hùng, tôi trả hai trăm nghìn tệ, chặt đứt tay chân nó cho tôi!"

Khôi Hùng vừa xuống xe thì vẫn còn khí thế lắm.

Nhưng khi hắn nhìn theo hướng Bao Tiểu Dũng chỉ và thấy Lý Hùng thì lại sợ đến đổ mồ hôi hột.
Chương 13: Con chó có mắt như mù

Là anh ta!

Sao anh ta lại ở đây chứ?

Một người như anh ta sao có thể ở trong cái khu rách nát thế này!?

"Anh Hùng, anh làm sao thế?"

"Anh Hùng, có phải anh đang nghĩ xem làm thế nào để chặt đứt tay chân thằng ranh này không?"

"Anh Hùng, anh không cần nghĩ ngợi gì đâu. Tôi đã tính toán giúp anh rồi".

Nói đoạn Bao Tiểu Dũng lập tức mở cốp sau của chiếc xe đã bị đâm nát của mình.

Anh ta lấy ra một chiếc cờ-lê rất to rồi đưa ra trước mặt Khôi Hùng.

"Dùng cái cờ-lê này đi!"

"Anh Hùng, giao cho anh cả đấy!"

"Xong chuyện tôi sẽ..."

"Bốp!"

Nắm đấm của Khôi Hùng đáp thẳng mặt Bao Tiểu Dũng.

Bao Tiểu Dũng lấy tay bịt chiếc mũi đang không ngừng chảy máu của mình, kinh ngạc nhìn Khôi Hùng.

"Anh Hùng, sao anh lại đánh tôi?"

Khôi Hùng nắm lấy cổ áo Bao Tiểu Dũng rồi quật anh ta ngã xuống đất.

"Ông đánh mày đấy!"

"Con chó có mắt như mù!"

Khôi Hùng vừa đấm vừa đá Bao Tiểu Dũng.

Sau đó còn ra lệnh cho hai tên đàn em lôi Bao Tiểu Dũng lên chiếc xe chở hàng màu đen.

Trước khi lên xe Khôi Hùng còn quay ra cười với Lý Hùng rồi cúi người kính cẩn.

Khôi Hùng lúc đến hung hăng rồi lại đánh Bao Tiểu Dũng nhừ tử, sau đó lôi đi như lôi chó.

Chứng kiến cảnh này, Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân đều cùng lúc quay qua nhìn Lý Hùng.

"Anh quen cái người trông như con gấu kia sao?"

Lý Hùng khẽ gật đầu.

"Ừ, trước đây bọn anh từng xin ăn của nhau. Anh từng cho anh ta hai cái màn thầu".

Hứa Mộc Tình khẽ chớp đôi mắt long lanh.

Có chó nó tin!

Biết Lý Hùng sẽ không nói ra sự thật nên Hứa Mộc Tình chỉ có thể thở dài.

Sau đó cô xót xa đi đến bên chiếc xe vừa mới mua.

Liễu Ngọc Phân cũng lại gần, nhìn chiếc xe bị đâm nát mà vẻ mặt cũng vô cùng đau xót.

"Ôi trời, xe đẹp như thế mà bị đâm hỏng rồi. Nếu chủ nhân của chiếc xe mà biết được thì phải làm sao?"

"Tình Tình, con mượn từ đâu chiếc xe này thế? Mau gọi điện cho người ta xin lỗi đi".

Hứa Mộc Tình mím môi, ngập ngừng một lúc rồi nói với Liễu Ngọc Phân.

"Mẹ, đây là xe bọn con vừa mới mua".

"Hả!?"

...

Ba người nhà Hứa Mộc Tình đều ngồi quanh chiếc bàn ăn trong phòng khách.

Hứa Hiếu Dương đi khám chân còn chưa về.

Ba người nhà Hứa Mộc Tình đều nhìn chằm chằm Lý Hùng đang ngồi phía đối diện trên bàn ăn.

Cuối cùng thì Liễu Ngọc Phân cũng lên tiếng.

"Lý Hùng, hóa ra cậu nhiều tiền thế cơ à?"

"Sao bảo cậu còn không có công ăn việc làm tử tế cơ mà?"

"Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"

Liễu Ngọc Phân vừa lên tiếng đã hỏi liên tiếp ba câu.

Lý Hùng còn chưa kịp mở mồm thì Hứa Hạo Nhiên đã vỗ tay.

"Con biết rồi!"

"Chắc chắn là anh rể cá cược!"

"Mẹ, chị, anh rể đỉnh thật đấy!"

"Tối hôm đấy anh ấy thắng được sáu triệu tệ chỉ trong nháy mắt!"

Vốn dĩ Lý Hùng còn đang nghĩ xem phải giải thích ra sao thì bây giờ cậu em vợ nói thế này lại ngẫu nhiên tạo cho anh một cái cớ.

Anh không phản bác lại mà cứ ậm ừ cho qua chuyện theo những gì mà cậu em vợ nói.

Hứa Hạo Nhiên tâng bốc Lý Hùng lên tận mây xanh.

Liễu Ngọc Phân nghe xong không cảm thấy vui vẻ vì Lý Hùng có nhiều tiền đến vậy.

Ngược lại, bà ấy nhìn Lý Hùng nói với giọng không hài lòng.

"Cá cược không phải việc đứng đắn. Từ sau đừng có mà làm như vậy nữa".

"Mà kể cả cậu có nhiều tiền thì cũng không được vung tay quá trán như vậy".

Lúc này, Lý Hùng lấy ra từ trong túi một chiếc thẻ ngân hàng màu vàng.

Anh đưa chiếc thẻ tới trước mặt Liễu Ngọc Phân.

"Mẹ, trong thẻ này có một ít tiền, con biếu mẹ đi chợ hàng ngày".

Liễu Ngọc Phân lắc đầu nói: "Không được, sao tôi lấy tiền của cậu được?"

"Con ăn không ngồi rồi trong nhà mình, nếu không đóng góp chút gì đó thì áy náy lắm".

Thấy Liễu Ngọc Phân không muốn nhận Lý Hùng bèn nháy mắt ra hiệu cho Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên bắt được tín hiệu thì lập tức nhận lấy chiếc thẻ rồi nhét vào tay Liễu Ngọc Phân.

"Mẹ, anh rể nói đúng đấy".

"Anh ở không nhà chúng ta thì cũng phải đóng góp chút gì đó".

Liễu Ngọc Phân lườm Hứa Hạo Nhiên một cái rồi nhận lấy cái thẻ và nói với Lý Hùng.

"Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?"

"Không nhiều đâu mẹ".

Lý Hùng lắc đầu nói: "Vừa đủ cho mẹ đi chợ thôi".

Nghe thấy tiền trong thẻ vừa đủ đi chợ thì Liễu Ngọc Phân thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như trong thẻ có rất nhiều tiền thì bà ấy không thể nhận được.

Nhưng nếu chỉ là tiền đủ để đi chợ thì cùng lắm là mấy nghìn tệ.

Nghĩ như vậy, Liễu Ngọc Phân bèn để chiếc thẻ trong cái túi mà mình hay dùng để đi chợ.

Dưới tầng.

Bao Tiểu Dũng khó nhọc lết đến bên chiếc xe của mình.

Bao Tiểu Dũng nhìn chiếc xe bị đâm tan nát mà ánh mắt hằn lên vẻ giận dữ.

Anh ta mở cửa xe rồi vào trong ngồi.

Anh ta lấy một tấm danh thiếp ra rồi gọi cho Báo Đen.

"Anh Báo, là tôi Bao Tiểu Dũng".

Giọng nói của Bao Tiểu Dũng rất trầm.

"Ô, sao hôm nay đại gia lại rảnh rỗi mà gọi cho tôi thế này?"

Tiếng cười của Báo Đen phát ra từ trong điện thoại.

Bao Tiểu Dũng đúng là một người giàu vì tiền đền bù.

Gia đình anh có một căn nhà được tổ tiên truyền lại, nửa năm trước bị dỡ bỏ.

Anh ta nhận được một khoản đền bù khổng lồ.

"Anh Báo, tôi đang có một vụ làm ăn, anh có làm được không?"

"Nói nghe xem".

"Tôi muốn trả thù ba người. Hai người phụ nữ một già một trẻ và một gã đàn ông".

Báo Đen lại cười lớn lên trong điện thoại.

"Cậu Bao mà đã mở lời thì hẳn phải là phi vụ lớn. Cậu cũng biết con người tôi trước giờ làm việc gì xong việc đấy nhưng tôi ra giá không rẻ đâu".

"Tiền không thành vấn đề!"

Bao Tiểu Dũng cắn răng nói: "Ba người này tôi mới xử lý theo tuần tự. Đầu tiên là bà già kia, sau đó tôi muốn bắt gã kia lại rồi làm nhục con đàn bà của hắn trước mặt hắn".

"Được! Mỗi người bốn trăm nghìn tệ. Chuyển khoản rồi mai tôi sẽ xử lý!"

Báo Đen vừa mới cúp máy của Bao Tiểu Dũng.

Máy hắn lại kêu lên.

Hóa ra là Hứa Hải Phong gọi đến.

Báo Đen đưa tay vỗ đùi rồi cười nói: "Haha, lại có tiền rồi!"

"Giám đốc Hứa có chuyện gì cần nhờ tôi sao?"

Hứa Hải Phong trầm giọng nói qua điện thoại: "Tôi đưa cho anh địa chỉ này, mai anh cho người tới đó làm loạn cho tôi".

"Cái này đơn giản thôi".

Vừa thấy bảo chỉ cần làm loạn thôi thì Báo Đen đã vui mừng hớn hở.

Nhưng giọng Hứa Hải Phong lại rất nghiêm túc: "Báo Đen, mục đích của tôi là khiến công trình này bị đình trệ một tháng".

"Tôi không cần biết anh làm cách nào. Chỉ cần anh làm được thì tôi sẽ cho anh một triệu tệ".

Báo Đen ngay lập tức đập tay.

"Đúng là ông chủ lớn có khác, hào phóng thật!"

"Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không để chúng động được vào dù chỉ một viên gạch".

...

Dự án mà tập đoàn Thái An hợp tác với Lưu Đức Luân hôm nay chính thức khởi công.

Đây là dự án hợp tác đầu tiên giữa hai tập đoàn nên hai bên đều rất coi trọng.

Phần đất dùng cho công trình đã được mua từ hai tháng trước.

Bây giờ Hứa Mộc Tình đang lái xe tới chỗ công trình với Lý Hùng.

Trên đường đi Hứa Mộc Tình cứ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Lý Hùng.

Cô nhìn nhiều quá nên Lý Hùng không nhịn được mà hỏi.

"Trên miệng anh không dính cơm đấy chứ?"

Hứa Mộc Tình lắc đầu.

"Thế sao em cứ nhìn anh vậy?"
Chương 14: Đó là vì mẹ thương anh đấy

Càng tiếp xúc với Lý Hùng, Hứa Mộc Tình càng nhận ra Lý Hùng cứ như đại dương sâu không đáy, có nhìn thế nào cũng không thể thấu được anh.

Hơn nữa Lý Hùng cũng vô thức thay đổi mọi người trong gia đình cô.

"Anh không nhận ra bữa sáng hôm nay rất phong phú à?"

"Cháo thịt với trứng, chả nem, bánh bao, còn có cả quẩy nhà ông Vương vừa mới chiên".

"Bình thường em còn chả được ăn sáng ngon thế này".

Lý Hùng nhoẻn miệng cười nói: "Vì mẹ thương anh đấy!"

"Mẹ của em chứ đâu phải của anh".

Giọng điệu của Hứa Mộc Tình lúc này còn có chút ghen tị.

Lý Hùng mới đến nhà cô chưa được bao lâu mà mẹ cô đã đối xử với anh tốt như vậy thì sau này khỏi phải nói.

"Như nhau mà, như nhau cả thôi. Người xưa vẫn nói con rể là khách mà!"

Vừa nhắc đến chuyện này thì Hứa Mộc Tình lập tức nghiêm mặt lại.

"Em đã nói với anh là em có người mình thích rồi".

"Anh ta tên gì?", Lý Hùng hỏi tiếp luôn.

Hứa Mộc Tình toan trả lời theo quán tính: "Anh ấy tên..."

Nhưng cô hoàn hồn rất nhanh, vội vàng lườm Lý Hùng: "Anh đáng ghét thật đấy!"

"Em đã bảo rồi, em sẽ không nói tên của anh ấy với anh đâu!"

Nếu đổi lại là cái tên khác thì Hứa Mộc Tình nhất định sẽ nói ra.

Nhưng ghét một cái là hai người này lại có cùng một cái tên.

Hơn nữa không biết vì sao mà ở với Lý Hùng lâu dần thì Hứa Mộc Tình cứ luôn có một cảm giác rất quen thuộc.

Năm đó anh là một cậu bé ăn xin vô gia cư.

Năm đó anh cũng chăm sóc và bảo vệ cô như bây giờ.

Hai người họ cùng họ cùng tên, có khi là cùng là một người không?

Hứa Mộc Tình có vô vàn thắc mắc.

Lúc này, Hứa Mộc Tình nhận ra Lý Hùng đang ăn thứ gì đó.

Cô ngạc nhiên hỏi: "Anh đang ăn gì thế?"

Lý Hùng nói: "Sô cô la".

Hứa Mộc Tình vừa nghe đến sô cô la thì đưa bàn tay nõn nà ra.

"Cho em một viên đi".

Không ngờ Lý Hùng lại nói: "Không cho".

Cái mấy trăm nghìn tệ thì vung tay mua như đúng rồi ấy vậy mà có một viên sô cô la thôi sao keo kiệt đến thế?

Hứa Mộc Tình chu môi: "Đồ keo kiệt!"

Không phải là Lý Hùng keo kiệt.

Vấn đề là sô cô là đều để trong hộp sắt. Nếu bây giờ lấy ra thì lộ mất.

Chẳng biết tự lúc nào mà xe đã đến khu đất của công trình.

Từ xa Hứa Mộc Tình đã thấy một đám người đang làm ầm lên trên khu đất.

Cầm đầu là một tên đầu trọc. Hắn cầm trong tay một cái ống nước dài.

Hắn dùng chiếc gậy đó để chặn xe Lý Hùng.

"Đi xuống đây!"

Hứa Mộc Tình vội vàng mở cửa xe.

"Các người muốn làm gì?"

"Cái gì mà chúng tao muốn làm gì? Tao còn đang định hỏi chúng mày muốn làm gì đây?"

Tên đầu trọc chỉ vào công trình phía sau.

"Tao nói cho chúng mày biết, mảnh đất này là của bọn tao!"

"Không có sự cho phép của bọn tao thì không ai được động vào đây hết!"

Nghe đến đây Hứa Mộc Tình không khỏi lo lắng.

Bây giờ Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ đều đang muốn đối đầu với cô.

Nếu như cô có thể xây nhà xưởng trong thời gian ngắn.

Đến lúc đấy, Hứa Hải Phong chắc chắn sẽ lấy lí do để phá đám.

"Mảnh đất này chúng tôi mua từ hai tháng trước rồi, thủ tục đầy đủ cả".

“Anh dựa vào đâu mà ngăn chúng tôi?"

Tên đầu trọc múa múa cái ống sắt trong tay.

"Bố mày dựa vào cái này đấy!"

Lúc này, đằng sau tên đầu trọc xuất hiện mười mấy tên côn đồ hung hãn.

Trong tay tên nào cũng cầm một cái gậy.

Chúng bày ra dáng vẻ như sẽ đánh bất cứ ai dám động vào chúng.

Lý Hùng ra khỏi xe.

Anh làm mặt lạnh đi về phía tên đầu trọc.

Trong lúc tên đầu trọc vẫn còn đang ngu ngơ thì Lý Hùng đã cướp lấy chiếc gậy từ tay anh ta.

Lý Hùng bẻ gãy cái tuýp sắt trước cái nhìn kinh ngạc của đám côn đồ.

Lý Hùng vứt cái tuýp sắt đã bị bẻ gãy sang một bên rồi nói với tên đầu trọc.

"Cút!"

Tên đầu trọc ngây người ra một lúc rồi lùi về sau, nói với mười mấy tên đàn em.

"Đánh nó cho tao!"

Nghe thấy tên đầu trọc ra lệnh cho đàn em mà Hứa Mộc Tình cũng phát hoảng.

Cô vốn định kéo Lý Hùng sang một bên để tránh việc họ đánh nhau.

Nhưng không ngờ Lý Hùng lại nhanh hơn cô tưởng rất nhiều.

Hai tên côn đồ trong số đó hét lên một tiếng, khua tuýp sắt trong tay toan đập Lý Hùng.

Lý Hùng bình thản bước lên trước.

Cái tuýp sắt còn chưa kịp chạm đến người anh thì đã bị cắm ngược lại vào họng hai tên côn đồ khiến chúng đập đầu vào nhau.

Sau đó, Lý Hùng như một con sư tử xông vào bầy cừu.

Đám côn đồ vừa mới ban nãy còn hung hãn lắm thì bây giờ đã bị Lý Hùng đánh cho ngã rạp cả ra đất.

Lý Hùng đưa tay nhặt một cái tuýp sắt từ chiếc đất lên.

Anh đặt một đầu của ống sắt lên nền đất rồi kéo lê tới trước mặt tên đầu trọc.

"Mẹ kiếp! Mày dám đánh người của tao à, mày biết tao là ai không? Sếp tao là..."

Tên đầu trọc còn chưa nói xong thì một tiếng "bốp" vang lên.

Lý Hùng đấm một cú thật mạnh vào bụng tên đầu trọc.

Tên đầu trọc ôm bụng, quỳ rạp xuống trước mặt Lý Hùng. Cơn đau quằn quại khiến hắn còn không thể kêu la nổi.

Sau đó Lý Hùng lại bẻ gãy tuýp sắt trong tay mình.

Rồi anh uốn cong cái tuýp rồi quấn quanh cổ tên đầu trọc như thể quấn một chiếc dây thừng.

Lý Hùng kéo lê tên đầu trọc như thể kéo một con vật tới cạnh một tên côn đồ khác.

Rồi anh buộc cổ ba tên côn đồ lại với nhau cũng với ống tuýp sắt dài như thế.

Lúc này, đám côn đồ phía sau Lý Hùng đã bắt đầu kêu la ai oán.

Không ai dám phản kháng cả.

Hứa Mộc Tình trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trước đây lúc Hứa Hạo Nhiên chém gió đỡ cho Lý Hùng thì có bảo Lý Hùng rất giỏi đánh nhau.

Nhưng Hứa Mộc Tình không thể ngờ được rằng Lý Hùng lại giỏi như thế.

Hứa Mộc Tình vội vàng đi đến cạnh Lý Hùng.

Cô cẩn thận quan sát anh, thấy anh không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao anh hấp tấp thế hả? Nhỡ chúng có dao thì sao?"

Tuy nói thế nhưng Hứa Mộc Tình không có ý trách cứ gì mà có ý quan tâm nhiều hơn.

Lý Hùng cười nói: "Không sao, cái đám này không làm anh bị thương được".

Nói đoạn Lý Hùng đi tới đạp tên đầu trọc xuống đất.

Lý Hùng khinh thường nhìn tên đầu trọc nói: "Lần sau mà còn như vậy nữa tôi sẽ cắt đầu các người đấy rồi buộc lại với nhau như bây giờ".

Lời nói của Lý Hùng nhẹ tựa lông hồng nhưng khi tên đọc trọc ngước lên thì bắt gặp ánh nhìn sắc lẹm của anh.

Hắn biết rằng anh đang nghiêm túc chứ không phải đùa cho vui.

"Bây giờ tôi đếm đến ba".

"Một".

Lý Hùng chỉ vừa mới đếm đến một thì mười mấy tên côn đồ này đã chạy mất xác không dám quay đầu lại.

Tên đầu trọc thì vừa chạy vừa ngã rồi biến mất khỏi tầm mắt Lý Hùng.

Lúc này Lý Hùng mới quay lại nhìn một lượt những nhân viên quản lý của tập đoàn Thái An đang hóng chuyện.

Những người bị Lý Hùng nhìn đều giật thon thót.

Đó là cảm giác bị một con thú dữ nhắm tới.

"Còn ngây ra đó làm gì, làm việc đi!"

Lý Hùng vừa nói xong thì mọi người đều tự giác đi làm việc với hiệu suất cao hơn thường ngày rất nhiều.

Hứa Mộc Tình hỏi Lý Hùng: "Sao anh giỏi vậy, cứ như cao thủ võ lâm ấy?"

Lý Hùng cười nói: "Lúc trước khi đi xin ăn thì gặp một ông lão ăn xin. Ông ấy nói anh có tố chất trở thành một anh hùng giỏi".

"Thôi ngay".

Hứa Mộc Tình giận dỗi nói: "Anh đừng bịa ra cái tình tiết như trong phim thế này nữa. Còn nói thêm nữa chắc anh sẽ bảo mình biết Giáng Long thập bát chưởng".

Lý Hùng nói: "Tuy chẳng đến mức đấy nhưng cũng gần như thế".

Hứa Mộc Tình bất lực thở dài.

Bởi vì cô có cảm giác mình chẳng nghe được một lời nói thật nào từ miệng Lý Hùng cả.

Thấy Hứa Mộc Tình quay đi chỉ đạo các nhân viên làm việc thì Lý Hùng hô lên.

"Anh nói thật đấy".

Hứa Mộc Tình không buồn quay đầu nói: "Đừng nói nữa, em không tin đâu".
Chương 15: Mạng của tôi từ nay chính là của anh

Khi đi làm Hứa Mộc Tình rất cố gắng và cũng rất nghiêm túc.

Lý Hùng tranh thủ thời gian Hứa Mộc Tình đi làm, lái xe đến trụ sở tập đoàn Thiên Nhất.

Lý Hùng vừa mới bước vào sảnh tập đoàn Thiên Nhất.

Cô lễ tân đang nói chuyện với một anh shipper.

Lúc quay ra, cô nhìn thấy Lý Hùng, một chàng trai với khuôn mặt cương nghị, dáng người thẳng tắp đi vào.

Tuy Lý Hùng mặc quần áo rất bình thường, nhưng chỉ cần nhìn thôi cô cũng cảm thấy anh chàng này rất đẹp trai.

Hơn nữa anh còn toát lên một khí chất đặc biệt rất thu hút con gái.

“Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh không?”

“Tôi muốn gặp Lưu Đức Luân”.

Lý Hùng đáp ngay tên tổng giám đốc tập đoàn của bọn họ khiến cô lễ tân giật thót.

Cô vội vàng gọi điện thoại cho Lưu Đức Luân.

Cô chỉ miêu tả sơ lược ngoại hình của Lý Hùng, vậy mà Lưu Đức Luân – tổng giám đốc tập đoàn lại vội vàng đi vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đích thân xuống sảnh.

Cô làm nhân viên lễ tân ở đây được hơn hai năm chưa thấy tổng giám đốc sốt sắng như thế bao giờ.

Cô nhìn tổng giám đốc thường ngày vẫn rất điềm tĩnh, cao ngạo nhưng lúc này, khi đứng trước mặt chàng trai kia lại giống như một đàn em mới bước chân vào xã hội.

Lưu Đức Luân vội cúi người, mời Lý Hùng đi lên.

Khi Lý Hùng bước qua anh shipper kia, anh ta đang nghe điện thoại.

Đôi mắt anh ta thâm xịt, nhìn là biết không ngủ đủ.

Nhưng bước đi rất vững vàng, vừa nhìn là biết đã từng được rèn luyện.

Gương mặt anh ta vẫn bình thường cho tới khi nhận được cuộc gọi kia, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

“Sao lại như vậy? Không phải bảo đã cấy ghép thành công rồi ư?”

“Đã nói là họng đã được hiến tặng sao bây giờ lại cho người khác?”

“Hai trăm nghìn tệ? Trời đất ơi! Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như thế!”

Đối mặt với biến cố, người đàn ông cao mét tám, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên.

Tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay khiến máu chảy tong tỏng nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm!

Lúc này, bỗng có một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh.

Anh shipper quay lại nhìn thì thấy Lý Hùng bình thản nói với mình.

"Tôi có một cách kiếm tiền nhanh đấy, anh có hứng thú không?"

Đến văn phòng tổng giám đốc, Lý Hùng tự nhiên ngồi xuống sô pha.

"Anh ngồi đi".

Lý Hùng nói với anh shipper.

Anh ta lắc đầu ngoay ngoảy, nói: "Không cần đâu, không cần đâu, tôi đứng đây là được".

"Anh tên gì?"

"Thưa sếp, tôi tên Lý Nhị Ngưu".

Lý Hùng nhìn anh ta dò xét một lượt, nói: "Anh là đệ tử Thiếu Lâm tự phải không?"

Lý Nhị Ngưu ngẩn người, đáp: "Sếp, sao anh biết vậy?"

Lý Hùng không trả lời ngay mà nói tiếp.

"Anh luyện tập công phu phần chân, chắc học từ năm lên sáu tuổi phải không?"

"Và rời khỏi Thiếu Lâm tự chưa tới một năm".

Lý Nhị Ngưu vội vã gật đầu.

Lưu Đức Luân đứng bên cạnh nãy giờ, thấy Lý Hùng chỉ liếc vài cái mà đã có thể biết rõ người khác như vậy thì lại càng nể phục anh.

"Sếp Lưu, có việc này tôi muốn nhờ anh giúp".

Lý Hùng vừa mở miệng, Lưu Đức Luân vội nói.

"Có việc gì anh cứ nói, đừng khách sáo".

Vừa nãy lúc Lý Hùng dẫn Lý Nhị Ngưu vào thang máy, Lưu Đức Luân đã đoán ra Lý Hùng sẽ yêu cầu anh giúp chuyện này.

Đối với Lưu Đức Luân mà nói, hai trăm nghìn tệ cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.

Nhưng Lý Hùng lại nêu ra một yêu cầu mà Lưu Đức Luân không thể ngờ được.

"Dẫn anh này đi thay vest".

"Cho anh ấy một cái thẻ đeo của công ty anh".

"Tốt nhất đại loại là trợ lý hay thư ký tổng giám đốc gì đấy cũng được".

Lưu Đức Luân ngẩn ra, anh ta không hiểu nổi Lý Hùng làm thế để làm gì.

Nhưng anh ta cũng không dám hỏi nhiều, vội vã đi làm ngay.

Khi Lưu Đức Luân gọi điện thoại cho thư ký đi xử lý chuyện này thì Lý Hùng cũng quay sang nói với Lý Nhị Ngưu.

"Lát nữa, sẽ có một tên mặt mày bặm trợn, trông như một con tinh tinh lái một chiếc Ferrari đến đây".

"Anh ta đi khắp nơi nghe ngóng chuyện riêng tư của sếp Lưu, anh đòi hắn ta năm trăm nghìn tệ".

Lý Nhị Ngưu thảng thốt: Năm, năm trăm nghìn tệ!?"

Lý Hùng nói tiếp: "Sau đó anh bảo với hắn ta, tôi với sếp Lưu quen nhau từ lâu rồi".

"Lúc đó hai người chúng tôi lang thang đầu đường xó chợ, tôi đã cứu sếp Lưu một mạng".

Nghe xong Lưu Đức Luân vô cùng phấn chấn.

Vốn là anh ta vẫn muốn lôi kéo, gây dựng quan hệ với Lý Hùng.

Nhưng lại không tìm được thời cơ thích hợp.

Bây giờ nghe thấy Lý Hùng nói thế, Lưu Đức Luân như mở cờ trong bụng.

Tuyệt!

Tuyệt!

Tuyệt!

Quá tuyệt!

Để chuyện này được hoàn thành một cách thuận lợi nhất, Lưu Đức Luân đích thân đi xử lý.

Anh ta bảo Lý Hùng ngồi ở sô pha nghỉ một lát, còn mình thì dẫn Lý Nhị Ngưu ra ngoài.

Mười phút sau.

Lý Nhị Ngưu bỗng nhiên từ ngoài văn phòng tổng giám đốc chạy thẳng vào trong.

Lúc này, hai mắt anh ta đỏ lựng, ngực phập phồng thở gấp.

“Phịch” một cái, anh ta đã quỳ ngay trước mặt Lý Hùng!

“Cộp!”

“Cộp!”

“Cộp!”

Lý Nhị Ngưu dập đầu ba cái với Lý Hùng.

“Sếp! Cái mạng này của tôi về sau sẽ là của anh!”



Mặt khác, Hứa Thiên Tứ đang vội vội vàng vàng lái xe về tập đoàn Thái An.

Vừa mới vào văn phòng tổng giám đốc, Hứa Thiên Tứ đã vội nói với Hứa Hải Phong.

“Bố, cuối cùng con cũng biết vì sao Lưu Đức Luân lại giúp Hứa Mộc Tình rồi”.

“Hả? Nói nhanh!”

Trước khi Hứa Thiên Tứ nói ra chuyện này thì anh ta còn bày ra vẻ đau khổ.

“Bố, bố không biết đâu. Cấp dưới của tên Lưu Đức Luân này thằng nào cũng tham như mõ”.

“Có mỗi tí tin tức thế thôi mà nó dám bán cho con giá năm trăm nghìn tệ!”

“Nhưng mà tin này đúng là cũng đáng đồng tiền bát gạo!”

Hứa Thiên Tứ nói tiếp.

“Thì ra lý do mà Lưu Đức Luân giúp Hứa Mộc Tình không phải vì giữa hai người có quan hệ bất chính”.

“Mà là vì thằng thần kinh Lý Hùng kia!”

Hứa Hải Phong nhíu mày, nói: “Rốt cuộc là thế nào?”

“Thư ký của Lưu Đức Luân nói với con là, trước khi Lưu Đức Luân phất lên đã từng suýt bị kẻ thù đánh chết”.

“Đúng lúc đó thì thằng Lý Hùng kia đang đi ăn xin đã cứu anh ta một mạng!”

Hứa Hải Phong đập tay thật mạnh xuống bàn.

Sau rồi ông ta lại thở dài: “Thật sự không thể ngờ được lại là do cái thằng thần kinh kia!”

“Thế bây giờ chúng ta phả làm sao? Không thể nào để Hứa Mộc Tình hoàn thành dự án này được”.

Mặt Hứa Hải Phong đanh lại, ông ta lấy điện thoại ra gọi cho Báo Đen.

“Báo Đen, tiền tôi cũng đã trả đủ, nhưng vì sao dự án kia vẫn chưa dừng lại vậy?”

Giọng Báo Đen trong điện thoại cũng tỏ vẻ khó chịu.

Hắn cố nén giận giữ, nói với Hứa Hải Phong: “Sếp Hứa yên tâm, chỉ là xảy ra một vài sự cố nhỏ thôi”.

“Tôi sẽ lập tức cho anh em qua đấy ngay, lần này đảm bảo cái công trình kia sẽ không thể nào hoạt động được nữa!”

Báo Đen cúp máy, hắn đạp thẳng một tên đầu trọc ngã dúi dụi xuống đất.

“Mẹ nó chứ cái đám vô dụng!”

“Bọn mày mười mấy thằng mà không đánh nổi một thằng!”

“Nếu tao mà là mày thì tao nhảy xuống sông Hoàng Phố lâu rồi!”

Tên đầu trọc kia nhăn nhó, hắn bị Lý Hùng đánh đến bây giờ vẫn còn đau âm ỉ, thế nên giọng nói cũng rất bé.

“Đại ca, không phải lỗi của bọn em thật, tại thằng kia nó khủng bố quá!”

“Mấy cao thủ võ lâm còn không giỏi võ bằng nó luôn ấy!”

“Mười mấy anh em của chúng ta cùng nhau xông lên mà bị nó đánh ngã sạch, không ai cựa quậy nổi”.

Báo Đen “hừ” một tiếng rồi quay sang nhìn trợ thủ đắc lực bên cạnh.

“Bảo Lão Tam gọi hơn trăm người nữa, dỡ bỏ cái công trường kia cho tao!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom