• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hóa ra anh là chàng trai năm ấy (2 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương 106: Tôi chính là quy tắc

Sau đó, Cố Hưng Thuận dẫn theo hai cấp dưới vội vàng chạy vào.

Nhìn cái đầu đầy mồ hôi của ông ta là biết ngay ông ta gấp gáp đến mức nào.

Quan Hữu Kỳ nhìn thấy Cố Hưng Thuận thì lập tức nhíu mày, nói với ông ta:

“Sao ông lại về đây rồi? Không phải tôi đã gửi công văn kêu ông ra nước ngoài khảo sát sao?”

Cố Hưng Thuận nhìn thoáng qua Lý Hùng, sau đó liên tục hít sâu mấy hơi.

Ông ta rất căng thẳng, phải nói là vô cùng căng thẳng.

Đây là lần ông ta căng thẳng nhất từ khi nhậm chức ở ngân hàng đến nay!

Dù năm đó khi đến ngân hàng phỏng vấn cũng không căng thẳng như lúc này.

Vì bây giờ Cố Hưng Thuận đang phải tiến hành một ván cược lớn.

Đến bây giờ ông ta vẫn không biết rõ rốt cuộc Lý Hùng có thân phận gì?

Điều duy nhất ông ta biết là bối cảnh của Lý Hùng rất sâu xa.

Cố Hưng Thuận có thể ngồi vào vị trí bây giờ đều dựa vào việc mấy năm nay ông ta cố gắng phấn đấu, cộng thêm một chút may mắn để đi lên.

Ông ta hiểu rất rõ với xuất thân của mình cũng chỉ có thể làm đến vị trí này thôi, hơn nữa còn có thể bị người khác thay thế bất cứ lúc nào.

Ông ta muốn leo lên cao hơn, muốn đi xa hơn, thì nhất định phải dựa vào Lý Hùng.

Nếu ván cược này thắng, từ nay về sau cuộc đời ông ta sẽ vô cùng tươi sáng.

Nếu ông ta thua, vậy ông ta sẽ rơi vào vực sâu, từ nay về sau không còn cách nào ngẩng đầu lên nữa.

Mà bây giờ Cố Hưng Thuận đứng ở đây đã nói rõ lựa chọn cuối cùng của ông ta rồi.

Cố Hưng Thuận nói với Quan Hữu Kỳ: “Tổng giám đốc, trước giờ bên Đông Hải đều là tôi chịu trách nhiệm”.

“Tuy cấp bậc của ông cao hơn tôi, nhưng ông rút đi khoản vay của tập đoàn Lăng Tiêu, còn đóng băng tài khoản ngân hàng của bọn họ, như thế không đúng với quy tắc”.

“Tôi hoàn toàn có thể nêu ý kiến về chuyện này với cấp trên”.

Quan Hữu Kỳ cười lạnh: “Chỉ dựa vào ông sao? Cố Hưng Thuận, chẳng lẽ ông đã quên mình dựa vào ai mới ngồi lên được vị trí này rồi à?”

“Chẳng lẽ ông đã quên nếu tôi muốn đá ông xuống từ vị trí này thì chỉ cần nói mấy câu là xong ư?”

Cố Hưng Thuận nuốt một ngụm nước miếng, lén nhìn thoáng qua Lý Hùng.

Lúc này ông ta đã không còn đường lui nữa rồi.

Ông ta siết chặt tay cứng rắn nhìn Quan Hữu Kỳ.

“Tôi biết ông là cấp trên của tôi”.

“Tôi biết ông có thể đuổi tôi đi một cách dễ dàng, khiến tôi sa sút như một kẻ lang thang”.

“Nhưng từ khi ông viết đơn thông báo đến đuổi việc tôi cũng cần ít nhất ba ngày”.

“Ba ngày này, tôi nhất định sẽ bảo vệ tập đoàn Lăng Tiêu chu toàn”.

Nói xong, Cố Hưng Thuận bèn nói với hai người đằng sau: “Hai người lập tức mở khoá tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu, hơn nữa phải gửi lại khoản tiền đã rút về”.

Hai người đứng sau Cố Hưng Thuận chuẩn bị hành động.

Quan Hữu Kỳ khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: “Tôi đã sớm biết ông có thể sẽ trở về mà, cho nên hôm nay tất cả các ngân hàng ở Đông Hải đều dừng việc cho vay lại rồi”.

“Bây giờ ông có thể mở khoá tài khoản của bọn họ”.

“Nhưng việc cho vay, dù là một phần ông cũng đừng hòng gửi vào trong tài khoản của bọn họ!”

Cố Hưng Thuận duỗi tay chỉ vào Quan Hữu Kỳ: “Ông! Ông như thế là đang làm trái quy tắc!”

Quan Hữu Kỳ quát lên: “Ở Đông Hải, trong các ngân hàng ở tỉnh, tôi chính là quy tắc!”

Quan Hữu Kỳ ngang ngược quát, mắt trừng to, tay giơ cao, khí thế chẳng khác nào đại ca giang hồ!

Trong mắt những nhân viên nhỏ của ngân hàng lúc này, ông ta như một ngọn núi khó mà vượt qua vậy.

Cao vút sừng sững!

Vô cùng cao lớn!

“Cạch!”

Đúng lúc này, Lý Hùng đột nhiên lấy một tấm thẻ đen từ trong túi ra để lên quầy.

“Phiền chuyển chút tiền vào tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu”.

Vào lúc nghe thấy những lời Lý Hùng nói, Quan Hữu Kỳ cất tiếng cười to.

“Cậu bị ngu hả? À, không đúng, không đúng, tôi quên, cậu là một tên thần kinh mà”.

“Tôi hỏi cậu, cậu định chuyển vào tài khoản ngân hàng của bọn họ bao nhiêu tiền? Một trăm tệ hay mấy nghìn tệ?”

“Trong tấm thẻ nát này của cậu có bao nhiêu tiền chứ?”

“Chẳng lẽ mấy kẻ lang thang các người xin ăn cũng có thể xin được mấy trăm triệu à?”

Lúc này nhân viên trước quầy run rẩy cầm lấy tấm thẻ đen, quẹt một cái lên máy quẹt thẻ.

Sau đó, nhân viên đó chậm rãi há hốc miệng, vô cùng ngạc nhiên!

Lý Hùng hờ hững nói: “Không cần chuyển nhiều lắm, chuyển 20 vào trong tài khoản ngân hàng của tập đoàn Lăng Tiêu là được”.

“Ha ha ha… Tôi không nghe nhầm chứ, 20?”

“Mẹ kiếp, cậu bị não tàn à!?”

Lý Hùng vẫn lạnh nhạt nói với nhân viên ngân hàng: “Sau 20 thêm tám số không”.

Nhân viên ngân hàng hơi run rẩy hỏi: “Anh chắc chắn muốn chuyển nhiều như thế ạ?”
Chương 107: Cách chức

Khóe môi Lý Hùng cong cong, anh vặc lại: “Anh cảm thấy 2 tỷ trong tấm thẻ này có nhiều không?”

Nhân viên ngân hàng lắc đầu như trống bỏi.

Bởi vì nhìn con số hiển thị, 2 tỷ trong tấm thẻ này chỉ là số lẻ mà thôi!

Vào lúc này, nhân viên ngân hàng nhanh chóng làm ra một loạt thao tác.

Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Hùng với vẻ mặt khinh thường: “Sao hả? Có tấm thẻ đen thì hếch mặt lên trời rồi sao?”

Quan Hữu Kỳ cầm lấy một chiếc túi trong tay tùy tùng của mình.

Ông ta mở túi tiền ra, tiện tay rút ba tấm thẻ đen, ném xuống mặt đất.

“Thẻ đen, ông đây cũng có!”

Rất nhiều nhân viên bên cạnh đều nhìn Quan Hữu Kỳ với vẻ mặt hâm mộ và sùng bái.

Người bình thường có tấm thẻ như thế này đã đắc ý lắm rồi.

Phải biết rằng, tấm thẻ đen là vật tượng trưng cho thân phận và địa vị.

Người ta có thể tùy tiện rút ra vài tấm thẻ đen trong túi. Ôi chao, đây mới là ông lớn thật sự!

Nhân viên đứng quầy làm việc với Lý Hùng vội vàng vẫy tay rồi nói: “Không phải thế, không phải thế, tổng giám đốc, tấm thẻ đen này…”

“Bớt nói xàm đi! Nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện sao? Cậu chỉ là một nhân viên quèn mà dãm cãi lời tôi hả?”

Nhân viên ngân hàng đứng quầy tủi thân cúi đầu xuống.

Thật ra anh ta muốn nói, tấm thẻ đen của Quan Hữu Kỳ khác với tấm thẻ đen của Lý Hùng.

Tấm thẻ đen của Quan Hữu Kỳ có được là thẻ được ngân hàng trong nước phát cho khách hàng quan trọng.

Nhưng tấm thẻ của Lý Hùng lại khác!

Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Hùng với vẻ mặt kiêu ngạo: “Cho dù cậu gửi 2 tỷ cho tập đoàn Lăng Tiêu thì có làm sao?”

“Đó cũng chỉ là hạt muối bỏ bể mà thôi”.

“Sáng ngày hôm nay, tôi đã cho tập đoàn Hoàng thị vay 5 tỷ”.

“Bọn họ muốn thôn tính tập đoàn nho nhỏ của cậu cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi”.

“Nếu như cậu thức thời thì mau quỳ xuống dập đầu nhận sai với tôi”.

“Nói không chừng tâm trạng của tôi vui vẻ, còn tha cho các cậu một con đường sống”.

“Để tôi nói rõ cho cậu biết, chỉ cần tôi là giám đốc của liên minh ngân hàng tỉnh một ngày, tập đoàn Lăng Tiêu của cậu đừng hòng hoạt động tiếp!”

Lý Hùng bất thình lình hỏi một câu: “Ông tên là Quan Hữu Kỳ, đúng không?”

“Đúng thế, tôi tên là Quan Hữu Kỳ, khắp cả tỉnh không có ai là không biết tên tôi!”

Lý Hùng lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Hùng gọi điện thoại với vẻ đắc ý, ông ta cười ha hả không ngớt.

“Ha ha ha ha! Bây giờ cậu có gọi điện thoại lên trời thì cũng không có ai cứu được cậu đâu!”

Sau khi nối máy, Lý Hùng hờ hững mà nói: “William, đã lâu không gặp”.

Quan Hữu Kỳ cười sằng sặc: “William? Còn là tên nước ngoài nữa à”.

“Khá đấy, đến người nước ngoài cũng quen, nhưng thế thì sao? Người nước ngoài có nhúng tay vào chuyện của tôi nổi không?”

Người đàn ông mang tên ‘William’ ở đầu dây bên kia vô cùng kích động khi nhận được cuộc điện thoại của Lý Hùng.

“Trời ạ, Hùng, không ngờ cậu lại gọi điện thoại cho tôi, Đây là thần chỉ mà Thượng Đế ban cho tôi hay sao?”

Người đàn ông bên kia bập bẹ nói tiếng Hoa Hạ một cách kích động.

“Thượng Đế thế nào thì tôi không biết, thế nhưng tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho anh”.

“Cậu nói đi! Chỉ cần cậu dặn dò là được!”

“Liên minh ngân hàng ở chỗ tôi có một tổng giám đốc tên là Quan Hữu Kỳ, cách chức ông ta đi, ngoài ra thông báo với ngân hàng trên toàn thế giới vĩnh viễn không được sử dụng người này nữa”.

“Không thành vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”

Lý Hùng vừa mới cúp máy.

Quan Hữu Kỳ nhìn Lý Hùng chăm chú như thể đang nhìn một thằng ngốc.

“Đầu óc thằng này có vấn đề hả?”

“Cậu ta thật sự cho rằng chỉ bằng một cú điện thoại là có thể cách chức tổng giám đốc của chúng ta sao?”

“Khi nãy cậu không nghe giám đốc nói gì à? Cái thằng này bị điên, đầu óc đâu có bình thường”.

“Tinh tinh tinh…”

Vào lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Điện thoại của tất cả nhân viên trong ngân hàng có mặt ở đây đều đổ chuông cùng một lúc!

Trong số đó cũng bao gồm Cố Hưng Thuận.

Nhưng mà, chỉ có điện thoại của Quan Hữu Kỳ lại không có động tĩnh gì!

Cố Hưng Thuận kích động mở loa ngoài.

“Liên minh ngân hàng thông báo khẩn”.

“Tổng giám đốc Quan Hữu Kỳ vi phạm quy tắc của liên minh ngân hàng thế giới, vì chuyện cá nhân mà phạm pháp, đút túi riêng…”

“Bây giờ lập tức cách chức giám đốc của Quan Hữu Kỳ ngay”.
Chương 108: Thích cô ấy

“Đồng thời, thông báo với toàn thể nhân viên liên minh ngân hàng, sau này vĩnh viễn không được thuê Quan Hữu Kỳ về làm việc nữa!”

Lặng phắt như tờ!

Nơi này im lặng đến đáng sợ!

Không ai ngờ rằng người đàn ông bị chế giễu là thằng điên này chỉ gọi một cuộc điện thoại.

Thế mà đã có thể cách chức giám đốc liên minh ngân hàng tỉnh của bọn họ!

Cùng lúc đó, những bảo vệ đang vốn đang vây quanh Lý Hùng và Hứa Mộc Tình nhanh chóng đi đến bao vây Quan Hữu Kỳ!

“Các người làm gì thế? Các người muốn làm gì? Tôi là Quan Hữu Kỳ, tôi là giám đốc của các người, không ngờ các người lại dám bắt tôi!”

Nhóm bảo vệ dứt khoát khống chế Quan Hữu Kỳ, lôi ông ta lên một căn phòng đặc biệt trên lầu, nhốt ông ta lại.

Rồi sau đó, thứ đang chờ đợi Quan Hữu Kỳ là sự xử lý nghiêm ngặt từ liên minh ngân hàng!

Ngoài ra, vẫn còn mấy chục năm tù đang chờ đợi ông ta!

Cố Hưng Thuận dẫn Lý Hùng và Hứa Mộc Tình vào phòng mình.

Vừa mới ngồi xuống, Cố Hưng Thuận đã nói chuyện với Lý Hùng với vẻ thành khẩn.

“Lúc đến đây, tôi đã hay tin gia tộc Hoàng thị đã vay rất nhiền tiền từ liên minh ngân hàng tỉnh”.

“Bọn họ dùng số tiền này để tấn công tập đoàn Lăng Tiêu”.

“Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho liên minh ngân hàng tỉnh ngay, lập tức bảo bọn họ ngừng chuyển tiền cho gia tộc nhà họ Hoàng”.

Rồi sau đó, Lý Hùng chỉ hờ hững mà nói một câu.

“Để cho bọn họ vay tiếp đi, hơn nữa bọn họ cần bao nhiêu thì cho bấy nhiêu”.

Câu nói của Lý Hùng khiến cho hai mắt Cố Hưng Thuận không khỏi bừng sáng, ông ta lờ mờ đoán được Lý Hùng muốn làm gì tiếp theo!

Liên minh ngân hàng đã khống chế những nhân viên có liên quan đến Quan Hữu Kỳ.

Bởi thế những chuyện xảy ra trong ngân hàng của bọn họ không hề bị lan truyền ra ngoài.

Hoàng Chấn vốn không biết có một lưỡi dao đang treo trên đầu ông ta.

Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đang từng bước thất bại.

Nhìn từ phía bên ngoài, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ không gượng được đến sáng ngày mai nữa.

Bây giờ Hoàng Chấn đã đến Đông Hải.

Mặc dù Đông Hải không lớn, nhưng vị trí địa lý của nơi này rất thuận lợi.

Chỉ cần khai phá hợp lý và được rót nhiều vốn thì Đông Hải sẽ nhanh chóng phất lên thôi.

Đến lúc ấy, nhà họ Hoàng bọn họ sẽ vượt qua những gia tộc khác ở trên tỉnh, trở thành gia tộc hàng đầu thật sự trong Giang Châu!

Hoàng Chấn quay lại hỏi Hoàng Kha: “Tập đoàn Lăng Tiêu có ngày hôm nay, có lẽ là vì Hứa Mộc Tình bán thân cho Lưu Đức Luân để đổi lấy”.

“Bây giờ Lưu Đức Luân đang làm gì?”

Hoàng Kha đáp: “Lưu Đức Luân chẳng làm gì cả, cứ như không hề biết đến chuyện này vậy”.

Hoàng Chấn cười lạnh: “Đúng như những gì anh nghĩ”.

“Đàn bà ấy à! Cho dù có đẹp hơn nữa, vóc dáng có ngon hơn nữa thì cũng chỉ là đồ chơi của đàn ông mà thôi”.

“Với đàn ông, tiền mới là quan trọng nhất”.

“Chỉ cần có tiền, dạng phụ nữ nào mà không chiếm được kia chứ?”

“Lưu Đức Luân cũng là một người thông minh! Xem ra sau này chúng ta có thể bắt tay hợp tác với anh ta được rồi!”

Hoàng Chấn nói tiếp: “Chú lấy 5 tỷ mà chúng đem đến trong khoảng thời gian trước đi đầu tư đi”.

“Nhân cơ hội này, chúng ta cũng phải nuốt tất cả mọi tập đoàn của Lưu Đức Luân”.

“Nếu làm thế, Đông Hải sẽ thuộc về nhà họ Hoàng của chúng ta!”

Hoàng Kha hơi do dự: “Anh cả, làm vậy có mạo hiểm quá không?”

“Chú hiểu cái mẹ gì! Đông Hải là một miếng thịt ngon, bây giờ ai cũng muốn nuốt Đông Hải đấy”.

“Chúng ta đã chiếm được cơ hội mang tính quyết định về thời gian và địa thế, chỉ cần thôn tính tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất của Lưu Đức Luân”.

“Chúng ta có thể đứng vững gót chân ở Đông Hải trong thời gian ngắn nhất!”

“Đến lúc ấy, cho dù những gia tộc khác có muốn xen vào thì bọn họ cũng chỉ có thể húp canh thừa của chúng ta mà thôi!”

Nghe Hoàng Chấn nói thế, Hoàng Kha tỏ vẻ sùng bái: “Anh cả nói chí phải, em nghe theo lời anh!”

Đã xây dựng xong kế hoạch tương lai rồi.

Bây giờ ấy à, Hoàng Chấn chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống của ông ta.

Hoàng Chấn nhìn thư ký, ông ta hỏi: “Cô gái tên Hứa Mộc Tình ấy đang ở nơi nào?”

“Thưa ông chủ, bây giờ Hứa Mộc Tình đang đợi ông ở trong khách sạn”.

“Ồ? Không ngờ người phụ nữ này lại thức thời đến như thế, xem ra lời đồn là thật rồi”.

“Gia đình bọn họ có thể phát triển như thế đều là nhờ cô ta bán thân”.

Hoàng Chấn vui vẻ đi đến khách sạn.

Ông ta từng chơi không ít phụ nữ.

Nhất là gái trẻ.

Từ sau khi có tuổi, ông ta càng lúc càng thích những cô gái xinh đẹp và trong sáng.

Chỉ mới nhìn tấm hình của Hứa Mộc Tình thôi, ông ta đã thấy thích cô rồi.
Chương 109: Đến đàm phán với ông

Ông ta cho rằng chơi người phụ nữ như thế này trên giường chắc chắn sẽ rất sướng.

Hoàng Chấn mở cửa phòng tổng thống.

Hứa Mộc Tình ngồi im trên ghế sô pha trong phòng khách.

Cô không mặc đồ hở hang quyến rũ như người khác.

Mà mặc đồ rất lịch sự như thể đến đây đàm phán vậy.

Điều khiến cho Hoàng Chấn hơi ngạc nhiên là Hứa Mộc Tình còn dẫn theo một cô gái khác.

Mặc dù cô gái ấy không xinh đẹp như Hứa Mộc Tình nhưng vóc dáng cũng khá, trông cũng có vẻ rất trẻ trung.

Trẻ trung là tốt, trẻ trung sẽ có sức sống, lúc ở trên giường cũng sẽ giãy giụa sung sức như cá chạch vậy.

Ôi ôi ôi, chỉ nghĩ thôi đã thấy hương vị ấy tuyệt vời biết bao.

Hoàng Chấn tỏ ra điềm tĩnh, ông ta chắp tay sau lưng, ngẩng đầu đứng thẳng, chậm rãi đi về phía hai người Hứa Mộc Tình.

Bây giờ hai người Hứa Mộc Tình và Trương Hiểu Bình đã đứng dậy, Hứa Mộc Tình lịch sự gật đầu với Hoàng Chấn.

“Chủ tịch Hoàng, rất vui vì gặp được ông, hôm nay tôi đến đây là vì…”

Hứa Mộc Tình vẫn còn chưa nói dứt lời, Hoàng Chấn đã xua tay.

“Không cần nói nữa, bây giờ cho dù hai cô có nói gì cũng không bằng lột đồ, ngoan ngoãn nằm trên giường”.

Hoàng Chấn vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình là không nhịn nổi nữa.

Hứa Mộc Tình trong hình đã đẹp lắm rồi, sau khi nhìn thấy người thật, ông ta cảm thấy cô còn trắng trẻo và xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của mình nữa.

Giọng nói của cô rất êm tai, giống như tiếng gió thổi ra từ trong thung lũng, như tiếng suối chảy róc rách.

Càng giống như yêu tinh trong rừng sâu, lảnh lót êm ái.

Hoàng Chấn đã phác họa cảnh ông ta đè Hứa Mộc Tình xuống giường, cô sẽ cất lên những tiếng rên rỉ dịu ngọt.

Còn cô gái trẻ bên cạnh Hứa Mộc Tình, ông ta xem như là món điểm tâm ngọt sau bữa cơm.

Hứa Mộc Tình hoàn toàn không giống với những gì Hoàng Chấn nghĩ.

Bây giờ cô lạnh mặt, giọng nói hết sức nghiêm túc.

“Chủ tịch Hoàng, hôm nay tôi đến đây là để đàm phán với ông”.

“Đàm phán?”, Hoàng Chấn không khỏi phì cười: “Cô bé, bây giờ cô có tư cách gì để đàm phán với tôi? Thứ duy nhất mà cô có thể dùng để đàm phán với tôi chính là cơ thể của cô đó”.

“Xin ông tôn trọng tôi, bây giờ tôi là người đại diện cho tập đoàn Lăng Tiêu đến đây đàm phán với ông”.

“Đồng thời, tôi đến đây cũng để cảnh cáo ông”.

“Nếu như tập đoàn của các ông không lập tức rút vốn khỏi Đông Hải ngay, qua hết đêm nay sẽ không còn kịp nữa”.

Bây giờ Hứa Mộc Tình nói chuyện đanh thép hơn trước kia đôi chút.

Cô cũng không còn sợ hãi khi đối mặt với ông lớn như Hoàng Chấn.

Chuyện này đủ để chứng minh cô đã trưởng thành sau một thời gian rèn luyện ngắn ngủi.

Nhưng Hoàng Chấn không hề có hứng thú với những lời Hứa Mộc Tình nói.

Bây giờ ông ta chỉ muốn đè Hứa Mộc Tình xuống dưới thân mình.

Thế là, Hoàng Chấn đi thẳng về phía Hứa Mộc Tình với khuôn mặt béo nục nịch.

“Cô Hứa, diễn xuất của cô cũng không tệ? Bình thường cô đều chơi với Lưu Đức Luân như thế này hay sao?”

“Làm ra vẻ nghiêm túc trước tiên rồi đợi sau khi lên giường, cô sẽ vặn vẹo lẳng lơ như một con hồ ly tinh vậy”.

“Ôi trời, cô thật có kinh nghiệm, khiến cho tôi ngứa ngáy không yên”.

“Nào nào nào, mau sà vào lòng tôi, để cho tôi hôn cô…”

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên vào lúc này.

Hoàng Chấn nhíu mày, lúc ông ta định lên tiếng thì người bên ngoài đã mở cửa đi vào trong.

Chỉ nhìn thấy Lý Hùng bưng một cái dĩa, bên trên dĩa có chiếc lồng bàn sắt hình bán nguyệt.

Lý Hùng đặt dĩa lên trên bàn, anh nói với Hoàng Chấn: “Đây là thức ăn mà ông đặt, mời ông dùng”.

“Cút đi, bây giờ tôi không có tâm trạng ăn uống”

Trong lúc nói chuyện, Hoàng Chấn duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.

Nhưng tay của ông ta bị Lý Hùng chụp lại.

Lý Hùng vặn nhẹ, Hoàng Chấn lập tức gào lên thảm thiết.

“Cái thằng đê tiện, không ngờ chúng mày dám…”

“Bốp!”

Hoàng Chấn vẫn còn chưa nói dứt lời đã trúng một cái tát của Lý Hùng.

Lý Hùng lạnh lùng nhìn Hoàng Chấn: “Nếu như ông dám bất kính với vợ của tôi, thế thì ông đừng hòng bước chân ra khỏi Đông Hải nữa”.

Hoàng Chấn ôm nửa gương mặt của mình, ông ta chỉ tay vào người Lý Hùng rồi quát lớn.

“Con mẹ mày, mày là cái thá gì? Mày dám đánh tao à, mày có biết tao là ai không!”

“Bây giờ chỉ cần tao gọi một tiếng thì mấy mươi bảo vệ ở bên ngoài sẽ vào trong ngay!”

“Ông gọi đi, tùy ý gọi!”

Nghe Lý Hùng nói thế, Hoàng Chấn không khỏi sững sờ.
Chương 110: Xong đời rồi

Ông ta vội vàng gọi tên của thư ký vài lần nhưng không có ai ở bên ngoài đáp lại ông ta.

Hoàng Chấn ý thức được có điều là lạ, ông ta lập tức quay lưng bỏ chạy ra ngoài.

Nhưng lúc ông ta vừa chạy ra khỏi phòng tổng thống mới nhìn thấy tất cả bảo vệ của mình đều nằm la liệt trên mặt đất.

Bây giờ có vài người đàn ông vạm vỡ đang xử lý đám bảo vệ.

Vào giây phút Hoàng Chấn nhìn thấy đám người đó, thậm chí ông ta nảy sinh ảo giác

Bọn họ giống hệt như thú dữ chạy ra từ trong rừng rậm!

Hoàng Chấn lập tức lùi vào trong phòng tổng thống, ông ta vội vàng lấy điện thoại gọi điện cho Triệu Bắc Lâm.

Nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc mà Triệu Bắc Lâm cũng không bắt máy.

“Không cần phải gọi nữa, Triệu Bắc Lâm và tám tên học trò của ông ta đã lên đường về tỉnh rồi”.

“Khốn nạn! Không ngờ lão già đó lại dám lừa tôi!”, Hoàng Chấn tức giận.

“Ông ta chẳng lừa ông đâu, vé xe về là tôi mua cho ông ta”.

“Mặc dù phân heo hơi nhiều một chút nhưng cũng đủ để đến thẳng biệt thự nhà họ Hoàng của ông”.

Nghe thấy thế, Hoàng Chấn nhìn Lý Hùng chăm chú.

“Hóa ra mày là tay đấm đi theo Lưu Đức Luân à!?”

Hoàng Chấn vừa nhắc đến Lưu Đức Luân, Lưu Đức Luân đã đi từ ngoài cửa vào.

Lưu Đức Luân chào hỏi Lý Hùng một cách cung kính trước mặt Hoàng Chấn, anh ta lên tiếng gọi: “Đại ca”.

“Đã xử lý xong lũ lâu la bên ngoài rồi, có cần gọi chiếc xe chở heo nữa để đưa chúng nó về tỉnh không?”

“Không cần gấp, chẳng phải ở đây vẫn còn một con heo sao?”, Lý Hùng nói từ tốn.

Đại ca?

Hoàng Chấn ngơ ngác nhìn Lưu Đức Luân.

Ông ta không ngờ rằng hóa ra Lý Hùng mới là kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện.

Không phải cậu ta chỉ là một thằng ở rể thôi sao?

Còn là một thằng lang thang có lịch sử bị điên nữa.

Làm sao một thằng lang thang có thể khiến cho Lưu Đức Luân cúi đầu xưng thần?

Hoàng Chấn hoang mang.

Bởi vì chuyện này đã vượt qua dự liệu của ông ta!

Vào lúc này, đột nhiên vài chiếc điện thoại đổ chuông.

Lý Hùng cười nhạt, anh nói với Hoàng Chấn: “Thức ăn ông đặt đã có rồi”.

Sau khi nói dứt lời, Lý Hùng mở lồng bàn sắt hình bán nguyệt ấy ra.

Kết quả, không ngờ bên trong lại có bảy, tám cái điện thoại.

Lưu Đức Luân túm cổ áo Hoàng Chấn, đè ông ta xuống bên cạnh bàn: “Sếp Hoàng nghe máy đi!”

Hoàng Chấn nhìn Lý Hùng và Lưu Đức Luân với gương mặt hung hãn.

Mặc dù không biết rốt cuộc bọn họ đang giở trò gì, thế nhưng ông ta vẫn cầm một trong số những chiếc điện thoại ở đây lên.

Vào lúc này, giọng nói của Hoàng Kha, em trai ông ta vang lên trong điện thoại.

Giọng nói của ông ta đong đầy vẻ sợ hãi và hoang mang.

“Anh cả, không xong rồi. Tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất của Lưu Đức Luân bắt đầu phản kích rồi!”

“Chúng ta đã trúng độc kế của bọn họ! Anh cả, phải làm sao bây giờ? Em đã đầu tư hết 5 tỷ như anh cả dặn rồi!”

“Bây giờ nếu không rút lui thì chúng ta xong đời!”

Hoàng Chấn ném điện thoại sang một bên, ông ta cầm chiếc điện thoại vẫn luôn đổ chuông khác lên.

Lúc ông ta kề sát điện thoại vào tai, gương mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch!

Ông ta liên tục nhận vài cuộc gọi, gương mặt mỗi lúc một nhợt nhạt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra.

Cuối cùng, cơ thể ông ta bắt đầu run rẩy.

Xong rồi!

Xong rồi xong rồi!

Bây giờ Hoàng Chấn ngồi phịch trên mặt đất.

Ông ta nhìn Lý Hùng với ánh mắt sợ hãi tột cùng.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Lý Hùng hờ hững nói vài chữ: “Ông không xứng được biết”.

Rồi sau đó, Lý Hùng búng ngón tay.

Trương Hiểu Bình lập tức lấy một xấp văn kiện trong cặp ra, đặt lên bàn.

Lý Hùng nhìn Hoàng Chấn chăm chú rồi nói: “Nếu như ông và em trai ông không muốn ngồi xe chở heo về biệt thự trên tỉnh thì hãy ký tên vào những văn kiện này”.

Hoàng Chấn vội vàng cầm lên xem.

Nếu như ông ta ký tên vào những văn kiện này thì tập đoàn của bọn họ sẽ tổn thất ít nhất là 3 tỷ!

Nhưng nếu như ông ta không ký mà cứ tiếp tục dây dưa, tất cả tiền vốn của bọn họ đều sẽ bị chôn ở Đông Hải!

Hoàng Chấn cắn răng, cuối cùng đành ôm hận ký tên của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom