Blue_Windy
Tác giả VW
-
Chương 10: Mày không phải là bạn tao
Sau một tháng ròng rã vừa làm vừa học, cuối cùng cũng đến lúc tôi được trở về với ngôi nhà yêu dấu.
Nhờ công việc tình nguyện không kém phần thú vị mà anh Kiệt đề cập, giờ thì vốn tiếng anh của tôi khá lên rất nhiều, nhất là kĩ năng nghe và nói được cải thiện rõ rệt. Tôi còn sửa được cả lỗi phát âm của mình nữa, từ vựng cũng phong phú hơn.
Còn ngữ pháp thì…haiz, cả tháng hè được nghỉ không làm bài tập hè nhiều tôi cũng không nhớ nữa….
Tôi còn được nghỉ thêm vài ngày nữa, vì trường thi tuyển sinh cho khối 10. Nhanh thật, mới ngày nào mới bỡ ngỡ bước chân vào trường, vậy mà bây giờ tôi đã là học sinh cuối cấp. Anh chị lúc trước vẫn nói với tôi, ba năm cấp ba có thể rất đẹp, nhưng lại trôi qua nhanh lắm, tôi không tin. Đến giờ, tôi mới thấy đúng.
Buổi học đầu tiên, tôi tạm thời tự thân vận động, vì thằng Thái nói rằng nó không rảnh qua đón một đứa dám gọi nó là tiểu mỹ thụ..
Ơ, cái thằng này hay nhỉ! Chuyện từ đời nào rồi mà vẫn khoái moi móc lại, rõ ràng là cố tình gây sự với tôi.
Liệu có phải vẫn tức Nguyên không, sau đó quay sang đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu tôi?!!
Nô nô, tuyệt đối không được nha! Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình mà thôi!
***
Lúc tan tầm, Đạo dắt xe đi song song với tôi, buông lời một cách phũ phàng:
-Về sớm nhỉ?
Tôi cười hì hì, thật là mất hứng quá. Nhìn thằng bạn chằm chằm một hồi khiến nó khó hiểu, tôi đau lòng nhận ra hình như nó lại cao hơn một tí rồi…
-Tao nhớ mày thì về!
Đạo không giống Thái, không bảo tôi lên cơn hay nắng quá bị ấm đầu, nó chỉ gật đầu cái rụp:
-Ờ. Thế quà tao đâu?
-…
Tôi cười trừ. Thằng này, qua hè được mỗi cái là trí nhớ tốt hơn trước nhiều. Tôi nói với nó cái này từ lúc tôi mới lên Hà Nội, thế mà một tháng rồi mà nó vẫn nhớ.
Ngẫm lại thì thật không công bằng. Trong khi tôi cố gắng vật lộn hết một tháng hè vậy mà khi về rồi thì hai thằng bạn thân, một thằng chuyên gọi điện cho mình đột nhiên trái gió trở trời lên cơn bất thường nhớ tới cái vụ xa lắc xa lơ từ hồi nào, còn một thằng thì chỉ lăm lăm đòi quà. Sao không thằng nào hỏi han sức khỏe tôi thế nhỉ?!!
Tôi đúng là thật bất hạnh…
-Tao quên rồi, tại sáng nay đi vội. Mai tao đem cho.
Tôi khẽ hừ giọng, bạn bè với nhau tính toán thế đấy, rõ ràng là mình nhìn nhầm người rồi.
-Về đi mày, muốn hàn huyên gì để đến chiều gọi điện mà nói cho thỏa đi! Giờ thì về!
Thái đột nhiên đập vai tôi, kéo dài giọng rồi phóng xe lên trước. Tôi vội vàng đuổi theo, càng chắc chắn hơn là thằng bạn mình đang ở trong thời kì bão táp khủng hoảng: sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt tối âm u, không thể nhận ra nó chính là thằng sáng nay nhất quyết cự tuyệt không chịu đến rủ tôi đi học.
Amen, thật là tội lỗi. Hình như chiều nay sẽ có mưa...
-Làm gì mà lâu thế! Lúc nào cũng lề mà lề mề! Tật xấu thì nói chẳng bao giờ chịu sửa!
Thái lườm tôi một cái, xong quay sang đứa bạn cùng lớp đi bên cạnh, lại cười tí ta tí tởn được. Tôi thực muốn đấm nó một trận cho hả dạ mà. Bạn bè như thế đấy phỏng?
-Đạp nhanh chân lên, sao cứ ì à ì ạch như rùa bò vậy?
Trong lúc tôi vật lộn với cái xe đạp trong tiết trời nắng chang chang gần 40ºC thế này thì thằng-nào-đó vô cùng thảnh thơi vặn ga xe đạp điện đi êm như ru, lại còn cố tình nói móc mình. Nhất định là nó vẫn còn giận Nguyên và vụ tiểu mỹ thụ...
Ây da, tôi đúng là quá bất hạnh mà.
-Ngậm miệng lại đi mày! Hôm nay học Văn, tao không còn hơi mà cãi nhau với mày đâu!
Tôi uể oải đáp lời, đồng thời cố gắng đạp nhanh hơn một chút. Bực thật. Một tháng rồi tôi có phải đạp xe đâu, bây giờ thì đúng là cực hình.
-Chiều mày có đi học không?
Thái nghe thấy tôi hỏi với chất giọng thiếu cơm thì quay sang tỉnh bơ hỏi ngược lại :
-Để làm gì?
-Chiều cô giáo tao bắt đi học. Tao không muốn đạp xe nữa đâu, hic.
Tôi ủ rũ nói. Tổng kết lại thì là vì số tôi quá nhọ thôi...
-Học lắm thế mày? Sáng học hai ca rồi mà chiều vẫn phải đi học là thế quái nào? Cô giáo mày định đào tạo giáo sư chắc?
-Tại trong năm có mấy buổi cuối lớp mười một cô giáo tao định dạy chương trình lớp mười hai luôn nhưng bọn tao đòi nghỉ, thế là cô bắt hè học bù. Lớp tao học chậm, cô sợ không kịp chương trình.
Chẳng biết thằng bạn có hiểu gì hay không nhưng nó cứ gật gù như đúng rồi. Bẵng đi một lát, khi mà sắp đến nhà tôi rồi thì nó đột nhiên cười phá lên :
-Mày điên à?
-Tao biết rồi. Là do-ăn-ở!
Bốp.
-Ya, con điên, mày đạp thế tao ngã thì làm sao?
Thái hơi bực gắt lên nhưng xin lỗi đi, nó cũng phải nhìn mặt tôi mà sống này. Nó thực sự muốn tôi nổi điên lên ngay bây giờ à?
-Ngậm miệng! Tao đạp cho cái nữa bây giờ!
Thái lườm tôi một cái sắc lẻm, không chần chừ phóng xe đi. Làm như tôi quan tâm. Dù gì cũng về được nhà rồi, thực là nóng muốn chết.
***
-Minh chưa dậy à? Thái nó gọi đi học kìa!
Đang ôm chăn ngủ ngon lành nhưng nghe mẹ nói thế, tôi vội vàng tung chăn ngồi dậy. Nó gọi tôi đi học thật á?
Không tin được.
-Mày nhìn cái gì? Muốn tao thả mày ở nhà không? Hay là thích đạp xe rồi?
Thái giống như là thấy tôi thì vô cùng ngứa mắt, nhất là khi tôi cứ chằm chằm nhìn nó như một sinh vật lạ vừa rớt xuống trái đất vậy.
-Ấy không, tao đi ngay đây!
Tôi cười xuề xòa, vội vàng chỉnh lại balo leo lên sau xe, dù hôm nay nó có bị chạm mạch hay không thì thế này cũng là có lợi cho mình rồi. Làm nó bực thì có phải ngu không? Mình thiệt.
-Thái này, tao tưởng chiều mày được nghỉ?
Ngồi mãi cũng chán, tôi đánh bạo hỏi một câu. Thái trả lời với chất giọng nhàn nhạt, cứ như là khinh thường tôi ý:
-Tao bảo mày thế à?
Tôi cười hì hì, hình như là nó không có nói thế nhỉ? Nhưng mà lúc trưa tôi hỏi thì chẳng trả lời vào trọng tâm, cứ vòng va vòng vo xong lại quay sang đá đểu tôi.
-À, tao có mua quà cho mày với thằng Đạo đấy!
-Thế à?
Thái có vẻ chẳng bận tâm gì mấy, nhưng hóa ra là tôi đã nhầm. Nghe nó hỏi thế, tôi mới ừ một tiếng, nó đã chen vào nói nối ngay sau câu của tôi rồi :
-Mai mang đi cho tao.
-Nhưng mà đã đến sinh nhật của mày đâu?
-Đi xa về là phải có quà, cái đấy ai cũng biết. Bao giờ đến sinh nhật thì tặng quà sinh nhật. Riêng việc quà cáp này là phải rõ ràng.
-...
Tôi câm nín, trong lòng đầy uất ức. Được rồi, tao không ngờ là da mặt mày dày thế. Với cái lí luận như thế này thì tao khẳng định mai sau mày có thể làm nên việc đấy!
***
Tám giờ tối. Tôi ngồi ở bàn học với hai quyển sách mua hồi ở Hà Nội trước mặt còn mới toanh. Tôi thề tôi chưa mở ra lần nào cả. Mà tôi nhớ là tôi đã từng nói quà này rất đặc biệt đúng không? Thế thì tôi nhất định phải thể hiện được cái đặc biệt của nó!
-Hừm, giấy nhớ ném đâu rồi nhỉ...?
***
Phải nói thêm tôi là một đứa biết giữ lời. Sáng hôm sau, tôi đem theo hai quyển sách đi, mà trong mỗi quyển đều có kẹp thêm một tờ giấy nhớ màu cam và được bọc giấy gói cẩn thận. Căn bản thì tôi muốn bọn nó về đến nhà mới được mở ra cơ.
-Cái này của Đạo, cái này của Thái. Bọn mày mà dám mở ra ngay bây giờ thì lần sau tao sẽ không bao giờ mua quà cho bọn mày nữa!
Tôi tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, trong khi hai thằng bạn thì chỉ nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, nhất là thằng Thái ấy, mặt nó như là vẽ lên dòng chữ “Tao cần quà của mày à” vậy!
-Nhớ rồi. Về đây.
Đúng là chỉ có Đạo là dễ chịu nhất. Ngoại trừ cái tính nhớ lâu ra thì tính nó hiện giờ không có vấn đề gì. Mong là nó cũng sẽ không thù dai, và cũng đừng lên cơn bất chợt như thằng bạn thân nó.
Mà nói với nhớ, tôi hôm nay cũng phải đi nhờ thằng bạn tính khí thất thường đó đây.
-Mày rảnh thật! Sách mà cũng phải bọc giấy gói quà!
Thái chậc lưỡi thầm giễu, nhưng ít ra nó vẫn nghe lời mà cất sách trong cặp, cũng không có ý định muốn xem ngay đó là sách gì.
-Sách rất đặc biệt nên tao cứ thích kiểu cách như thế đấy, mày có ý kiến gì?
Tôi đắc ý nói, và sau đấy thằng bạn cũng im luôn. Có phải nó lại tiếp tục tỏ vẻ khinh thường tôi đấy không? Chút chuyện nhỏ mọn thì có cần thù dai xét nét như vậy không chứ!
-Coi như mày còn nhớ tao với thằng Đạo là bạn. Nhưng mà đến sinh nhật tao nhớ tặng quà nữa nhé!
Á đù! Mãi mới nói được vài câu, mà lời mới nói ra đã khiến người nghe muốn bốc hỏa rồi. Trong đầu bọn này bây giờ thực sự chỉ có quà thôi hay sao vậy?
Ây da, tự dưng lại có cảm giác đang bị lợi dụng không hề nhẹ nha~~
***
Sách được lấy ra đã khiến mấy bạn-nào-đó đen mặt. Đọc đến tờ giấy nhớ kẹp ngay trong trang đầu thì thực sự là không còn gì để nói nữa.
Với quyển “Tô màu sáng tạo”...
“Gửi Thái!
Tao là bạn mày, tao rất hiểu tính mày. Cơ mà dạo này mày nhoi quá, lại hay trái gió trở trời, lên cơn tăng động, thế nên tao tặng mày quyển này. Ở trong này có các hình vẽ với nhiều chi tiết nhỏ lẻ, để tô cho đẹp thì cần phải có sự đầu tư về thời gian. Tao mong mày sau này sẽ rèn được tính kiên trì và điềm đạm như thằng Đạo ấy.
Thân.
Minh.”
Với quyển còn lại, lời nhắn cũng có cấu trúc tương tự với nội dung na ná thế, chỉ khác ngôn từ...Quyển “365 truyện mẹ kể bé nghe”:
“Gửi Đạo!
Tao là bạn mày, tao rất hiểu tính mày. Cơ mà dạo này tao thấy mày trầm quá, lại hay tỏ ra nguy hiểm ngầm, nên tao tặng mày quyển này với mục đích tốt thôi. Trong này là 365 truyện kể cho thiếu nhi trước giờ đi ngủ nên mày yên tâm, rất là trong sáng, hồn nhiên vui tươi đủ cả. Mỗi ngày mày nên dành thời gian đọc một truyện để từ từ thưởng thức. Tao mong mày sau này sẽ nói nhiều hơn một chút, hồn nhiên vui tươi một chút, nói tóm lại là tăng động như thằng Thái thì càng tốt.
Thân.
Minh.”
***
Sáng hôm sau, Thái vẫn đến gọi tôi đi học, nhưng dọc đường nó chẳng nói câu gì, toàn để tôi lải nhải một mình như con tự kỉ.
-Điềm đạm như thế đúng ý mày chưa?
Thái nhếch môi cười một cái rồi thôi, xong nhanh chân bước lên tầng bỏ lại tôi ở dưới cầu thang với khuôn mặt ngố tàu.
Có chuyện gì thế nhỉ?
À, có phải là nó đang cảm động quá không? Tôi mất công chọn quà hợp với bọn nó như vậy...
Nhưng mà đến giờ về, thái độ của Đạo lại khiến tôi khó hiểu hơn. Nó xoa đầu tôi một cái rồi cười, y như thằng Thái ấy. Và trước khi về, Thái cũng ghé sát tai tôi, nói cùng một câu với thằng bạn nó lúc nãy :
“Nếu có ai hỏi thì đừng bao giờ nhận mày là bạn tao”.
“...”
Gì chứ? Đó rõ ràng là lòng tốt của tôi mà?!!
Nhờ công việc tình nguyện không kém phần thú vị mà anh Kiệt đề cập, giờ thì vốn tiếng anh của tôi khá lên rất nhiều, nhất là kĩ năng nghe và nói được cải thiện rõ rệt. Tôi còn sửa được cả lỗi phát âm của mình nữa, từ vựng cũng phong phú hơn.
Còn ngữ pháp thì…haiz, cả tháng hè được nghỉ không làm bài tập hè nhiều tôi cũng không nhớ nữa….
Tôi còn được nghỉ thêm vài ngày nữa, vì trường thi tuyển sinh cho khối 10. Nhanh thật, mới ngày nào mới bỡ ngỡ bước chân vào trường, vậy mà bây giờ tôi đã là học sinh cuối cấp. Anh chị lúc trước vẫn nói với tôi, ba năm cấp ba có thể rất đẹp, nhưng lại trôi qua nhanh lắm, tôi không tin. Đến giờ, tôi mới thấy đúng.
Buổi học đầu tiên, tôi tạm thời tự thân vận động, vì thằng Thái nói rằng nó không rảnh qua đón một đứa dám gọi nó là tiểu mỹ thụ..
Ơ, cái thằng này hay nhỉ! Chuyện từ đời nào rồi mà vẫn khoái moi móc lại, rõ ràng là cố tình gây sự với tôi.
Liệu có phải vẫn tức Nguyên không, sau đó quay sang đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu tôi?!!
Nô nô, tuyệt đối không được nha! Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình mà thôi!
***
Lúc tan tầm, Đạo dắt xe đi song song với tôi, buông lời một cách phũ phàng:
-Về sớm nhỉ?
Tôi cười hì hì, thật là mất hứng quá. Nhìn thằng bạn chằm chằm một hồi khiến nó khó hiểu, tôi đau lòng nhận ra hình như nó lại cao hơn một tí rồi…
-Tao nhớ mày thì về!
Đạo không giống Thái, không bảo tôi lên cơn hay nắng quá bị ấm đầu, nó chỉ gật đầu cái rụp:
-Ờ. Thế quà tao đâu?
-…
Tôi cười trừ. Thằng này, qua hè được mỗi cái là trí nhớ tốt hơn trước nhiều. Tôi nói với nó cái này từ lúc tôi mới lên Hà Nội, thế mà một tháng rồi mà nó vẫn nhớ.
Ngẫm lại thì thật không công bằng. Trong khi tôi cố gắng vật lộn hết một tháng hè vậy mà khi về rồi thì hai thằng bạn thân, một thằng chuyên gọi điện cho mình đột nhiên trái gió trở trời lên cơn bất thường nhớ tới cái vụ xa lắc xa lơ từ hồi nào, còn một thằng thì chỉ lăm lăm đòi quà. Sao không thằng nào hỏi han sức khỏe tôi thế nhỉ?!!
Tôi đúng là thật bất hạnh…
-Tao quên rồi, tại sáng nay đi vội. Mai tao đem cho.
Tôi khẽ hừ giọng, bạn bè với nhau tính toán thế đấy, rõ ràng là mình nhìn nhầm người rồi.
-Về đi mày, muốn hàn huyên gì để đến chiều gọi điện mà nói cho thỏa đi! Giờ thì về!
Thái đột nhiên đập vai tôi, kéo dài giọng rồi phóng xe lên trước. Tôi vội vàng đuổi theo, càng chắc chắn hơn là thằng bạn mình đang ở trong thời kì bão táp khủng hoảng: sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt tối âm u, không thể nhận ra nó chính là thằng sáng nay nhất quyết cự tuyệt không chịu đến rủ tôi đi học.
Amen, thật là tội lỗi. Hình như chiều nay sẽ có mưa...
-Làm gì mà lâu thế! Lúc nào cũng lề mà lề mề! Tật xấu thì nói chẳng bao giờ chịu sửa!
Thái lườm tôi một cái, xong quay sang đứa bạn cùng lớp đi bên cạnh, lại cười tí ta tí tởn được. Tôi thực muốn đấm nó một trận cho hả dạ mà. Bạn bè như thế đấy phỏng?
-Đạp nhanh chân lên, sao cứ ì à ì ạch như rùa bò vậy?
Trong lúc tôi vật lộn với cái xe đạp trong tiết trời nắng chang chang gần 40ºC thế này thì thằng-nào-đó vô cùng thảnh thơi vặn ga xe đạp điện đi êm như ru, lại còn cố tình nói móc mình. Nhất định là nó vẫn còn giận Nguyên và vụ tiểu mỹ thụ...
Ây da, tôi đúng là quá bất hạnh mà.
-Ngậm miệng lại đi mày! Hôm nay học Văn, tao không còn hơi mà cãi nhau với mày đâu!
Tôi uể oải đáp lời, đồng thời cố gắng đạp nhanh hơn một chút. Bực thật. Một tháng rồi tôi có phải đạp xe đâu, bây giờ thì đúng là cực hình.
-Chiều mày có đi học không?
Thái nghe thấy tôi hỏi với chất giọng thiếu cơm thì quay sang tỉnh bơ hỏi ngược lại :
-Để làm gì?
-Chiều cô giáo tao bắt đi học. Tao không muốn đạp xe nữa đâu, hic.
Tôi ủ rũ nói. Tổng kết lại thì là vì số tôi quá nhọ thôi...
-Học lắm thế mày? Sáng học hai ca rồi mà chiều vẫn phải đi học là thế quái nào? Cô giáo mày định đào tạo giáo sư chắc?
-Tại trong năm có mấy buổi cuối lớp mười một cô giáo tao định dạy chương trình lớp mười hai luôn nhưng bọn tao đòi nghỉ, thế là cô bắt hè học bù. Lớp tao học chậm, cô sợ không kịp chương trình.
Chẳng biết thằng bạn có hiểu gì hay không nhưng nó cứ gật gù như đúng rồi. Bẵng đi một lát, khi mà sắp đến nhà tôi rồi thì nó đột nhiên cười phá lên :
-Mày điên à?
-Tao biết rồi. Là do-ăn-ở!
Bốp.
-Ya, con điên, mày đạp thế tao ngã thì làm sao?
Thái hơi bực gắt lên nhưng xin lỗi đi, nó cũng phải nhìn mặt tôi mà sống này. Nó thực sự muốn tôi nổi điên lên ngay bây giờ à?
-Ngậm miệng! Tao đạp cho cái nữa bây giờ!
Thái lườm tôi một cái sắc lẻm, không chần chừ phóng xe đi. Làm như tôi quan tâm. Dù gì cũng về được nhà rồi, thực là nóng muốn chết.
***
-Minh chưa dậy à? Thái nó gọi đi học kìa!
Đang ôm chăn ngủ ngon lành nhưng nghe mẹ nói thế, tôi vội vàng tung chăn ngồi dậy. Nó gọi tôi đi học thật á?
Không tin được.
-Mày nhìn cái gì? Muốn tao thả mày ở nhà không? Hay là thích đạp xe rồi?
Thái giống như là thấy tôi thì vô cùng ngứa mắt, nhất là khi tôi cứ chằm chằm nhìn nó như một sinh vật lạ vừa rớt xuống trái đất vậy.
-Ấy không, tao đi ngay đây!
Tôi cười xuề xòa, vội vàng chỉnh lại balo leo lên sau xe, dù hôm nay nó có bị chạm mạch hay không thì thế này cũng là có lợi cho mình rồi. Làm nó bực thì có phải ngu không? Mình thiệt.
-Thái này, tao tưởng chiều mày được nghỉ?
Ngồi mãi cũng chán, tôi đánh bạo hỏi một câu. Thái trả lời với chất giọng nhàn nhạt, cứ như là khinh thường tôi ý:
-Tao bảo mày thế à?
Tôi cười hì hì, hình như là nó không có nói thế nhỉ? Nhưng mà lúc trưa tôi hỏi thì chẳng trả lời vào trọng tâm, cứ vòng va vòng vo xong lại quay sang đá đểu tôi.
-À, tao có mua quà cho mày với thằng Đạo đấy!
-Thế à?
Thái có vẻ chẳng bận tâm gì mấy, nhưng hóa ra là tôi đã nhầm. Nghe nó hỏi thế, tôi mới ừ một tiếng, nó đã chen vào nói nối ngay sau câu của tôi rồi :
-Mai mang đi cho tao.
-Nhưng mà đã đến sinh nhật của mày đâu?
-Đi xa về là phải có quà, cái đấy ai cũng biết. Bao giờ đến sinh nhật thì tặng quà sinh nhật. Riêng việc quà cáp này là phải rõ ràng.
-...
Tôi câm nín, trong lòng đầy uất ức. Được rồi, tao không ngờ là da mặt mày dày thế. Với cái lí luận như thế này thì tao khẳng định mai sau mày có thể làm nên việc đấy!
***
Tám giờ tối. Tôi ngồi ở bàn học với hai quyển sách mua hồi ở Hà Nội trước mặt còn mới toanh. Tôi thề tôi chưa mở ra lần nào cả. Mà tôi nhớ là tôi đã từng nói quà này rất đặc biệt đúng không? Thế thì tôi nhất định phải thể hiện được cái đặc biệt của nó!
-Hừm, giấy nhớ ném đâu rồi nhỉ...?
***
Phải nói thêm tôi là một đứa biết giữ lời. Sáng hôm sau, tôi đem theo hai quyển sách đi, mà trong mỗi quyển đều có kẹp thêm một tờ giấy nhớ màu cam và được bọc giấy gói cẩn thận. Căn bản thì tôi muốn bọn nó về đến nhà mới được mở ra cơ.
-Cái này của Đạo, cái này của Thái. Bọn mày mà dám mở ra ngay bây giờ thì lần sau tao sẽ không bao giờ mua quà cho bọn mày nữa!
Tôi tỏ ra vô cùng nghiêm trọng, trong khi hai thằng bạn thì chỉ nhìn tôi với ánh mắt khinh thường, nhất là thằng Thái ấy, mặt nó như là vẽ lên dòng chữ “Tao cần quà của mày à” vậy!
-Nhớ rồi. Về đây.
Đúng là chỉ có Đạo là dễ chịu nhất. Ngoại trừ cái tính nhớ lâu ra thì tính nó hiện giờ không có vấn đề gì. Mong là nó cũng sẽ không thù dai, và cũng đừng lên cơn bất chợt như thằng bạn thân nó.
Mà nói với nhớ, tôi hôm nay cũng phải đi nhờ thằng bạn tính khí thất thường đó đây.
-Mày rảnh thật! Sách mà cũng phải bọc giấy gói quà!
Thái chậc lưỡi thầm giễu, nhưng ít ra nó vẫn nghe lời mà cất sách trong cặp, cũng không có ý định muốn xem ngay đó là sách gì.
-Sách rất đặc biệt nên tao cứ thích kiểu cách như thế đấy, mày có ý kiến gì?
Tôi đắc ý nói, và sau đấy thằng bạn cũng im luôn. Có phải nó lại tiếp tục tỏ vẻ khinh thường tôi đấy không? Chút chuyện nhỏ mọn thì có cần thù dai xét nét như vậy không chứ!
-Coi như mày còn nhớ tao với thằng Đạo là bạn. Nhưng mà đến sinh nhật tao nhớ tặng quà nữa nhé!
Á đù! Mãi mới nói được vài câu, mà lời mới nói ra đã khiến người nghe muốn bốc hỏa rồi. Trong đầu bọn này bây giờ thực sự chỉ có quà thôi hay sao vậy?
Ây da, tự dưng lại có cảm giác đang bị lợi dụng không hề nhẹ nha~~
***
Sách được lấy ra đã khiến mấy bạn-nào-đó đen mặt. Đọc đến tờ giấy nhớ kẹp ngay trong trang đầu thì thực sự là không còn gì để nói nữa.
Với quyển “Tô màu sáng tạo”...
“Gửi Thái!
Tao là bạn mày, tao rất hiểu tính mày. Cơ mà dạo này mày nhoi quá, lại hay trái gió trở trời, lên cơn tăng động, thế nên tao tặng mày quyển này. Ở trong này có các hình vẽ với nhiều chi tiết nhỏ lẻ, để tô cho đẹp thì cần phải có sự đầu tư về thời gian. Tao mong mày sau này sẽ rèn được tính kiên trì và điềm đạm như thằng Đạo ấy.
Thân.
Minh.”
Với quyển còn lại, lời nhắn cũng có cấu trúc tương tự với nội dung na ná thế, chỉ khác ngôn từ...Quyển “365 truyện mẹ kể bé nghe”:
“Gửi Đạo!
Tao là bạn mày, tao rất hiểu tính mày. Cơ mà dạo này tao thấy mày trầm quá, lại hay tỏ ra nguy hiểm ngầm, nên tao tặng mày quyển này với mục đích tốt thôi. Trong này là 365 truyện kể cho thiếu nhi trước giờ đi ngủ nên mày yên tâm, rất là trong sáng, hồn nhiên vui tươi đủ cả. Mỗi ngày mày nên dành thời gian đọc một truyện để từ từ thưởng thức. Tao mong mày sau này sẽ nói nhiều hơn một chút, hồn nhiên vui tươi một chút, nói tóm lại là tăng động như thằng Thái thì càng tốt.
Thân.
Minh.”
***
Sáng hôm sau, Thái vẫn đến gọi tôi đi học, nhưng dọc đường nó chẳng nói câu gì, toàn để tôi lải nhải một mình như con tự kỉ.
-Điềm đạm như thế đúng ý mày chưa?
Thái nhếch môi cười một cái rồi thôi, xong nhanh chân bước lên tầng bỏ lại tôi ở dưới cầu thang với khuôn mặt ngố tàu.
Có chuyện gì thế nhỉ?
À, có phải là nó đang cảm động quá không? Tôi mất công chọn quà hợp với bọn nó như vậy...
Nhưng mà đến giờ về, thái độ của Đạo lại khiến tôi khó hiểu hơn. Nó xoa đầu tôi một cái rồi cười, y như thằng Thái ấy. Và trước khi về, Thái cũng ghé sát tai tôi, nói cùng một câu với thằng bạn nó lúc nãy :
“Nếu có ai hỏi thì đừng bao giờ nhận mày là bạn tao”.
“...”
Gì chứ? Đó rõ ràng là lòng tốt của tôi mà?!!
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook