• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (6 Viewers)

  • Thế Giới 2: Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (14)

"Không ăn."

"Không ăn."

"Không ăn."

Minh Thù đẩy đồ ăn trên bàn ra, với dáng vẻ của một đại tiểu thư ra lệnh:

"Mua lại đi."

Trình Diễn hít sâu một hơi:

"Manh Manh, bụng em đã réo rồi đó, muốn dằn vặt anh cũng không cần ngược đãi dạ dày mình chứ?"

Đích thân hắn xuống bếp, cô tuyệt đối không động vào chút gì, gọi mua bên ngoài thì cô yêu cầu cả buổi, sau khi mua lần thứ n, cô thực sự đói bụng đến không chịu nổi mới động đũa, tính tình quái lạ đến cùng cực.

Hắn biết làm sao bây giờ.

Đương nhiên chỉ có thể cưng chiều thôi!

Minh Thù đưa tay sờ sờ bụng, nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn liếm liếm môi, cuối cùng cầm đũa bắt đầu ăn.

Đợt nghỉ hè này, Trình Diễn bị hành hạ đến mức hoài nghi bản thân, thế nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc, làm một người đàn ông, nhất định phải kiên trì với điều mình muốn.

"Mấy ngày nữa phải đi học, em có thứ gì muốn mua không?"

"Không?"

"Chúng ta ra ngoài mua sắm đi, nói không chừng em muốn mua gì thì sao?"

Trình Diễn cố gắng không ngừng.

"Không đi."

Trình Diễn hoàn toàn thất bại, nhưng hắn không thể bỏ cuộc như vậy, suy xét một lúc liền gọi điện thoại cho Diệp Miểu Miểu.

Điện thoại của Diệp Miểu Miểu gọi đến, đúng lúc Minh Thù vừa ăn xong, Minh Thù còn chưa kịp lên tiếng, bên kia đã vội vã kêu lên:

"Manh Manh, Cảnh Phúc Lâu ở gần đây mới ra món mới, chúng ta đi ăn đi."

Minh Thù nuốt hai chữ không đi xuống: "Lúc nào?"

"Lát nữa tớ đến nhà tìm cậu."

"Ừ."

Minh Thù vừa cúp điện thoại, điện thoại di động của Trình Diễn liền nhận được tin nhắn:

"Đã xong."

Trình Diễn im lặng, biện pháp này hắn không tài nào sử dụng được, hắn đã tìm không biết bao nhiều là đồ ăn ngon để dụ Minh Thù, nhưng khả năng kiềm chế của cô trước đồ ăn mà hắn đưa, quả thực rất đáng kinh ngạc.

Rốt cuộc hắn có chỗ nào khiến cô không vừa lòng chứ?

Diệp Miểu Miểu và Minh Thù ra ngoài, Trình Diễn mặt dày đòi đi theo.

"Manh Manh, vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo phố chút đi?"

Trên đường đến Cảnh Phúc Lâu, Diệp Miểu Miểu đưa ra ý kiến:

"Cậu ở nhà cả ngày cũng không tốt, ra ngoài để cảm nhận không khí trong lành chứ, cứ quyết định vậy đi."

Minh Thù liếc ánh mắt có nét cười, Diệp Miểu Miểu đột nhiên có chút sợ, cười lấy lòng:

"Thôi không đi nữa, không đi nữa."

Bây giờ, Manh Manh cười càng ngày càng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

"Nghe nói gần đây ra phim mới, hay là chúng ta đi xem đi?"

Trình Diễn nhân cơ hội tiếp lời: "Được đấy!"

Diệp Miểu Miểu lập tức đồng ý: "Manh Manh, cậu đi không?"

"Không đi!"

Minh Thù từ chối, ánh mắt lơ đãng nhìn ra đường, bên ngoài cửa sổ, rạp chiều phim cái nơi đó chỉ dành cho các cặp đôi yêu nhau thôi, cô đi làm gì, ai mà biết được cái tên tiểu yêu Trình Diễn kia, định giở trò gì với cô.

Trình Diễn liếc mắt nhìn Diệp Miểu Miểu, Diệp Miểu Miểu ôm cánh tay Minh Thù lắc lắc:

"Đi đi mà, lâu rồi tớ chưa đi xem phm, Manh Manh đi xem với tớ đi."

"Không đi."

Ai mà chưa xem phim bao giờ chứ, phim ăn được sao?

"Tớ mua đồ ăn ngon cho cậu."

Có đồ ăn à...

Minh Thù giả vờ ngại ngùng: "Suy nghĩ đã."

Có quỷ mới biết, vì sao Manh Manh nhà mình lại biến thành nô lệ của đồ ăn.

Đúng! Không phải là ham ăn, cô đã tăng lên cấp cao hơn.

Diệp Miểu Miểu xuất ra vũ khí cuối cùng, mê hoặc Minh Thù:

"Tớ mời cậu đi ăn tôm hùm, đặc biệt nha, bình thường không được ăn đâu."

Tôm hùm! Đặc biệt!

Minh Thù cong môi khẽ cười, ánh sáng trong mắt nhẹ chuyển:

"Tuy rằng phim chẳng có gì thú vị, nhưng thỉnh thoảng đi xem cũng không tệ."

Diệp Miểu Miểu: "..."

Quả nhiên vì miếng ăn, cái gì cũng làm được.

Trình Diễn: "..."

Vì sao mình sử dụng chiêu này lại không có tác dụng? Hoài nghi bản thân.

Trình Diễn vốn tưởng, có thể cùng cô bình yên xem phim, ai mà biết được cô lại không ngồi với hắn. Diệp Miểu Miểu muốn đổi ghế với cô, bị cô dùng ánh mắt làm cho ngậm miệng. Phim nói cái gì, Trình Diễn hoàn toàn không nghe thấy, tâm tư chỉ lo suy tính, làm thế nào mới có thể theo đuổi người đẹp.

Món mới của Cảnh Phúc Lâu rất hợp khẩu vị Minh Thù, Diệp Miểu Miểu sợ có người vây đến xem dạ dày không đáy của Minh Thù nên ngăn cản cô, sợ rằng cô sẽ ăn đến lúc Cảnh Phúc Lâu đóng cửa.

"Manh Manh chút nữa tớ tự về, cậu không cần tiễn tớ đâu, cậu với... Ôi."

Diệp Miểu Miểu đụng vào một người, thiếu chút nữa té xuống mặt đất:

"Đi đường kiểu gì vậy, không có mắt..."

Âm thanh phía sau bị Diệp Miểu Miểu nuốt trở về, cô nhìn người trước mặt, biểu cảm có chút phức tạp.

"Diệp Miểu Miểu, mày nói ai không có mắt?"

Giọng nói Kim Vũ Kỳ có chút bén nhọn, đặc biệt sau khi thấy Minh Thù, sự hận thù trong mắt cô ta càng dâng lên dữ dội.

Từ sau khi xảy ra sự việc kia, Kim Vũ Kỳ không thấy đến trường, nghe nói cô ta và Thượng Quan Phong đã đính hôn.

"Cô đụng tôi trước."

Diệp Miểu Miểu không yếu thế phản bác:

"Vừa nãy trước mặt tôi rõ ràng không có ai, tôi quay đầu liền đụng vào cô, chẳng lẽ là tôi đụng cô trước?"

"Diệp Miểu Miểu, là mày đụng người trước còn nói năng xấc láo?"

Hiển nhiên là Kim Vũ Kỳ muốn gây rắc rối:

"Mày chơi với một số người quen rồi, đến phép lịch sự tối thiểu cũng không biết hả?"

[Ký chủ, cô kéo thêm một lần giá trị thù hận nữa là nhiệm vụ này sẽ hoàn thành.]

Ở thời khắc quyết định Hài Hòa Hiệu lại xuất hiện, xúi dại Minh Thù.

Minh Thù thở dài trong lòng, cứ bị xúi giục như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!

Bình tĩnh.

"Kim Vũ Kỳ, cô..."

Minh Thù kéo Diệp Miểu Miểu, Miểu Miểu liếc cô một cái, hừ một tiếng, lui về phía sau. Minh Thù bước lên trước vài bước, đứng trước mặt Kim Vũ Kỳ.

Nữ sinh cười tươi như hoa, trong đôi mắt đen nhánh, phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc của đèn đường, rạng rỡ long lanh, làm cho người khác có cảm giác thân thiện, cực kỳ thoải mái.

Chính là chủ nhân của gương mặt này, khiến cho Kim Vũ Kỳ trở thành bộ dạng như ngày hôm nay. Nhưng cô ta đứng trước mặt Lộc Manh, lại luôn có cảm giác thấp kém hơn.

Kim Vũ Kỳ ưỡn ngực, nỗ lực khắc chế cảm giác này:

"Lộc Manh, mày muốn làm gì?"

"Muốn cùng cô nói chuyện một chút."

Kim Vũ Kỳ vô cùng kinh ngạc: "Cái gì?"

Minh Thù kéo khóe miệng, cười cười, kéo cổ tay Kim Vũ Kỳ lôi cô ta vào một nơi hẻo lánh bên cạnh.

Trình Diễn và Diệp Miểu Miểu nhìn nhau, cô ấy muốn làm gì?

Kim Vũ Kỳ bị Minh Thù lôi đi, hoàn toàn giãy không ra, trong lòng có hơi hoảng hốt:

"Lộc Manh mày buông ra, mày định làm gì!"

"Lộc Manh đồ khốn, mày buông ra, nếu không buông, tao báo cảnh sát."

"Có ai không, cứu mạng..."

Người qua đường nhìn sang bọn họ, Kim Vũ Kỳ lập tức cầu cứu, hành động của Minh Thù hoàn toàn ngoài dự tính của cô ta, nguy hiểm không đoán trước được, mới khiến người ta kinh sợ.

Nhưng mà người qua đường còn chưa kịp hiểu là đang xảy ra chuyện gì, cô gái hô cứu mạng kia, đã bị dắt vào khúc cua, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Mọi người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó xem như không có chuyện gì, tiếp tục làm việc của mình.

Kim Vũ Kỳ bị kéo đến nơi tối tăm không đèn, Minh Thù hoàn toàn không để cho Kim Vũ Kỳ có cơ hội mở miệng, đánh cho một trận nhừ tử.

Kim Vũ Kỳ vô duyên vô cớ bị đánh, sự đau đớn trên cơ thể, không thể nào so được với sự đau đớn trong lòng cô ta.

Vì sao, mình lại gặp đồ khốn Lộc Manh này?

Vì sao, Lộc Manh cứ một hai phải đối đầu với mình.

Vì sao, mỗi lần cô ta đều không như mình tưởng tượng, làm chuyện mình không kịp trở tay.

Mình hận!

[Giá trị thù hận đã đầy, nhiệm vụ hoàn thành.]

Hài Hòa Hiệu biết rõ, cái đồ ham ăn như Minh Thù, sẽ không dễ dàng gì từ bỏ thế giới này, nên các chương trình sau đó đều được cắt bỏ.

Kim Vũ Kỳ bị đánh đến thảm hại, Minh Thù không hề nói một câu, chỉ cười với cô ta thong thả ung dung rời đi, hình như người vừa đánh người lúc nãy không phải là cô.

Kim Vũ Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Minh Thù biến mất trong bóng đêm, lửa hận ngập tràn trong lòng, hừng hực thiêu đốt.

"Lộc Manh... Tao muốn mày chết không được tử tế."

Dựa vào cái gì, mà mình phải chịu đựng tất cả mọi chuyện, mình mới là người được đứng trên đỉnh hào quang.

Nằm úp sấp trên mặt đất một lúc, Kim Vũ Kỳ chật vật đứng lên, lần mò tường đi về phía cửa chính Cảnh Phúc Lâu, cô ta định tìm người giúp mình báo cảnh sát, nhưng vừa đi ra liền nhìn thấy Thượng Quan Phong đang cùng một cô gái, chuẩn bị lên xe.

Thượng Quan Phong...

Kim Vũ Kỳ không để ý đến thân thể đau đớn đầy vết thương, xông ra đẩy cô gái kia lên cửa xe, lớn tiếng chất vấn:

"Thượng Quan Phong, cô ta là ai? Vì sao anh ở cùng cô ta? Các người đang làm gì?"

Cô gái sợ hãi, trốn sau lưng Thượng Quan Phong, giọng nhõng nhẽo tức giận hỏi:

"Phong thiếu, chị ta là ai thế, thật là hung dữ, làm người ta sợ hết hồn."

Thượng Quan Phong bảo vệ cô gái phía sau, giễu cợt nhìn về phía Kim Vũ Kỳ cả người nhếch nhác, nâng cằm cô ta lên nói:

"Cô ấy là ai, thì liên quan gì đến cô."

"Anh là vị hôn phu của em, anh nói xem có liên quan gì!"

Kim Vũ Kỳ giận dữ: "Thượng Quan Phong, là ai nói thích em, tình nguyện chăm sóc em cả đời? Chúng ta mới đính hôn chưa bao lâu, anh đã làm cái trò này, anh có biết xấu hổ hay không?"

"Kim Vũ Kỳ, lúc trước cô lợi dụng tôi, sao cô lại làm được những chuyện như thế?"

Thượng Quan Phong cười nhạt: "Cô coi Thượng Quan Phong tôi thành cái gì hả?"

Hắn vĩnh viễn không quên được, ánh mắt của những người trong trường nhìn hắn.

Đây đều là do Kim Vũ Kỳ ban tặng, hắn làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.

"Chuyện đó đều là do con khốn Lộc Manh sắp đặt, cô ta muốn phá hoại hai chúng ta, anh trách em làm gì, có bản lĩnh thì tìm cô ta tính sổ đi!"

Kim Vũ Kỳ đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Minh Thù.

"Thật sao?"

Thượng Quan Phong đưa tay bóp mặt Kim Vũ Kỳ, từ từ kéo sát vào, lúc Kim Vũ Kỳ gật đầu, hắn hất mạnh ra, thân thể Kim Vũ Kỳ lảo đảo, ngã trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng đầy giễu cợt của Thượng Quan Phong từ trên đỉnh đầu vang lên:

"Cô còn coi tôi là Thượng Quan Phong trước kia, dễ lừa như vậy sao?"

Trước đây không biết mình ăn phải bùa mê thuốc lú gì, lại nghe lời cô ta đến vậy.

Thượng Quan Phong ôm cô gái kia, đứng trên cao nhìn xuống:

"Kim Vũ Kỳ, đừng gây chuyện với tôi, hiện tại Kim gia cũng không có thời gian bảo vệ cô đâu."

Gần đây, Kim gia dính dáng đến án tham nhũng, nổi tiếng cả một vùng, cô ta bây giờ bản thân khó thoát nạn ,cho nên Thượng Quan Phong mới dám lớn lối như vậy.

"Phong thiếu, đừng tức giận chúng ta đi chơi đi."

Cô gái õng ẹo vuốt ngực Thượng Quan Phong, đắc ý liếc mắt nhìn Kim Vũ Kỳ.

Kim Vũ Kỳ tức giận như muốn nổ tung, bây giờ một cô gái không biết ở đâu chạy đến, cũng dám dùng ánh mắt này nhìn mình.

Thượng Quan Phong hừ lạnh một tiếng, ôm cô gái kia lên xe nghênh ngang rời đi, để lại Kim Vũ Kỳ một mình chật vật ngồi dưới đất, bị người khác chỉ trỏ.

"Các người nhìn cái gì! Nhìn cái gì, ai cho các người nhìn, cút, đều cút hết cho tôi."

Kim Vũ Kỳ từ dưới đất bò dậy, tựa như người điên rống giận xung quanh.

Không biết có phải do bộ dạng của Kim Vũ Kỳ quá mức đáng sợ hay không, mà những người vây xem lập tức giải tán.

Kim Vũ Kỳ thất tha thất thểu rời đi, cái thành thị phồn hoa náo nhiệt này dường như không có chỗ dành cho cô ta, cô ta cảm nhận được sự lạnh lùng trước nay chưa từng có.

"Đi đứng kiểu gì vậy?"

"Mẹ kiếp, mắt mù à!"

Dọc đường Kim Vũ Kỳ đụng vào không ít người, đại đa số mọi người đều chửi rủa.

"Aiz..."

"Không sao chứ?"

Lần thứ hai Kim Vũ Kỳ đụng người, tiếng kinh hô của cô gái và âm thanh lo lắng của chàng trai hòa cùng một chỗ.

"Không sao..."

Cô gái ngẩng đầu nhìn về phía Kim Vũ Kỳ, dường như thấy hình ảnh gì khó tin, một lúc lâu cô mới gọi thử:

"Kim Vũ Kỳ?"

Kim Vũ Kỳ thấy rõ người trước mặt, trong lòng dâng lên cảm xúc xấu hổ và hoảng sợ, sao lại đụng phải Tiền Đa Đa.

Cô ta gục đầu xuống dùng tóc mái che mặt, nhanh chóng nói một câu: "Nhận nhầm người rồi."

Vội vã bỏ đi.

"Nhận lầm sao?"

"Chắc là vậy rồi, không phải vừa nãy em nói đói bụng sao? Đi nhanh đi."

"Thế nhưng..."

"Được rồi, buổi tối còn phải phụ đạo cho em nữa."

Tiếng nói của hai người kia, càng lúc càng xa, Kim Vũ Kỳ quay đầu lại nhìn bóng dáng thân mật của hai người, móng tay hung hăng bấu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra cũng không có cảm giác.

...

Ba tháng sau.

Kim Vũ Kỳ làm loạn lên với Kim gia, cuối cùng bị đuổi khỏi nhà, giống y như trong cốt truyện.

Trong cốt truyện mà Tiền Đa Đa là nữ chính kia, cuối cùng Kim Vũ Kỳ cũng bị đuổi khỏi nhà.

Cô ta muốn thay đổi kết cục này, nhưng sau cùng lại rơi vào kết cục như cũ, trước đây những người đàn ông thích cô ta lúc này, đều tránh như tránh tà.

Kim Vũ Kỳ hận đến phát điên.

Cô ta muốn báo thù.

Người thứ nhất Kim Vũ Kỳ muốn báo thù là Minh Thù, đáng tiếc sau khi bị Minh Thù đánh một trận, cô ta báo cảnh sát, nhưng lại bị nhốt vào đồn. Chờ đến khi Minh Thù nghe được tin tức của cô ta, đã là một tháng sau.

Kim Vũ Kỳ lái xe tông Thượng Quan Phong.

Còn đâm cả Tiền Đa Đa, nhưng mà Tiền Đa Đa không có gì đáng ngại, chỉ bị thương nhẹ. Lúc sau, Kim Vũ Kỳ điên cuồng tông thêm một vài người nữa mới bị bắt.

Khi Giang học trưởng đâm đơn kiện Kim Vũ Kỳ, tinh thần cô ta bất thường bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

Mà Thượng Quan Phong thành người sống đời thực vật, đời này tỷ lệ tỉnh lại rất nhỏ.

Tốt nghiệp trung học, Minh Thù từ học sinh ưu tú thành học sinh yếu kém, thi đậu một trường đại học thường thường.

Bởi vì liên quan đến Trình Diễn, cuộc sống đại học của cô đều bị đảo lộn, Minh Thù không muốn thấy Trình Diễn, mà Trình Diễn lại lượn tới lượn lui trước mặt Minh Thù.

Mọi người trong trường đều biết hai người này là "oan gia ngõ hẹp".

Hai học sinh cá biệt tụm lại, tỷ lệ gặp vận xui tăng nhanh, trốn học, đánh nhau, rớt môn, không có chuyện gì mà hai người không dám làm.

Minh Thù đánh nhau chỉ vì miếng ăn.

Trình Diễn đánh nhau chỉ vì Minh Thù.

Cuối cùng cũng sống sót đến khi tốt nghiệp, Trình Diễn vẫn không buông tha cho cô, hai người chơi trò người đuổi, ta chạy đã nhiều năm, khoảng thời gian đó, cũng không có thiếu người giới thiệu đối tượng cho Trình Diễn, nhưng Trình Diễn đều cảm thấy chướng mắt, lại chỉ chăm chăm theo đuổi Minh Thù.

Lại chỉ chăm chăm theo đuổi cô!

Trong mắt lại chỉ có cô!

Rất nhiều năm sau, gương mặt Minh Thù vẫn là gương mặt trẻ con đó, còn Trình Diễn đã trưởng thành, thành một người đàn ông chân chính, cả hai người đều toát ra dáng vẻ không màng đến yêu đương.

"Trình Diễn đã nhiều năm như vậy rồi, cậu buông tha tôi được chưa!"

Cô chỉ muốn cùng đồ ăn vặt của mình bên nhau trọn đời thôi, tại sao có người luôn muốn chia rẽ cô và chúng chứ.

Nham hiểm quá!

"Em thích anh một chút khó như vậy sao?" Trình Diễn đau khổ.

"Cậu không thích tôi một chút khó như vậy sao?"

Minh Thù hừ một tiếng: "Cậu không theo đuổi tôi, tha cho tôi không được sao?"

Hắn vốn dĩ đâu có thích mình.

Có câu nói như thế nào nhỉ?

Càng không có được, thì lại càng muốn?

Nhiều năm như vậy, không ai biết vì sao Trình Diễn lại theo đuổi cô không buông, quả thực như tên thần kinh.

Đánh vô ích, mắng cũng vô ích, chạy không thoát, cô chịu đủ rồi!

Trình Diễn hít sâu một hơi, vươn tay về phía Minh Thù:

"Manh Manh, trước tiên em xuống đi đã, có gì chúng ta từ từ nói."

Minh Thù nắm lan can, thần sắc quái lạ khác thường:

"Trình Diễn, là do cậu bức chết tôi."

Dứt lời, thân thể Minh Thù nghiêng ra bên ngoài.

Đôi mắt Trình Diễn trừng lớn, nhanh chóng chạy qua nỗ lực nắm lấy cô, góc áo mềm mại phất qua đầu ngón tay hắn.

Hắn chỉ bắt được gió mát cùng ánh mặt trời.

Trình Diễn nhìn phía dưới có nệm hơi, biểu cảm hết sức đau khổ, không hề nghĩ ngợi cũng nhảy xuống theo.

Minh Thù vừa đứng lên, bên cạnh liền lún xuống, cô lại ngã lần nữa. Bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô, bóng đen bao trùm, Trình Diễn đè lên người cô, đôi mắt hiện lên ánh sáng u ám.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu.

"Lộc Manh, em thắng rồi."

Trình Diễn nói xong câu đó, đứng dậy bước ra khỏi nệm hơi.

Minh Thù ngồi trên nệm hơi, nhìn bóng dáng của hắn biến mất trong dòng người.

"Manh Manh, không phải cậu hơi quá đáng sao?"

Diệp Miểu Miểu kéo Minh Thù, từ nệm hơi ra ngoài:

"Tớ thấy lúc Trình Diễn rời đi, sắc mặt không được tốt, còn nữa vừa nãy hắn còn theo cậu nhảy xuống."

"Phía dưới này, chẳng phải là có nệm hơi sao?"

Minh Thù phủi phủi quần áo, là cô cô cũng dám nhảy theo.

Diệp Miểu Miểu khinh bỉ:

"Cậu cho là ai cũng có dũng khí nhảy xuống à? Manh Manh, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng, Trình Diễn tốt như vậy theo đuổi cậu nhiều năm, không biết từ chối bao nhiêu người, cậu còn không quý trọng, tớ thấy thật không đáng cho Trình Diễn."

"Vậy cậu gả cho hắn đi, vừa hay lại không gây tai họa cho tớ."

Trong lòng trẫm chỉ có đồ ăn vặt, làm sao có thể tùy tiện thay lòng đổi dạ chứ.

Diệp Miểu Miểu nhéo tay Minh Thù:

"Cậu tỉnh lại đi, bị người kia nhà tớ nghe được, lại chả đánh chết tớ."

"Người đã có gia đình thật sự đáng thương."

Minh Thù rung đùi đắc ý, đợi nhân viên nhà hàng tính tiền.

"Tớ không hiểu vì sao cậu không thích Trình Diễn."

Đã nhiều năm như vậy, dù cho ban đầu không có tiếng sét ái tình, thì lâu ngày cũng phải sinh tình chứ?

Trước kia, Trình Diễn là học sinh cá biệt, nhưng mấy năm gần đây người ta thay đổi rất lớn, đã sớm không còn là học sinh cá biệt, làm người khác đau đầu nữa.

Bởi vì Trình Diễn “khăng khăng một mực” thích cô nhiều năm như vậy mà cô thờ ơ, cho nên tất cả mọi người đều nói cô vô tình, giẫm đạp lên tấm lòng của người khác.

Thậm chí có người còn nói cô trói buộc Trình Diễn, nếu không thích nên sớm nói rõ ràng, đừng làm lãng phí thời gian của người khác, toàn những lý luận kỳ lạ.

Cô đâu có làm gì chứ!

Từ lúc mới bắt đầu cô đã thể hiện rất rõ ràng, không thích Trình Diễn.

Không thích!

Cuối cùng lại thành lỗi của cô!

Trẫm rất oan ức, trẫm đã nói gì sai?

Diệp Miểu Miểu vò vò tóc: "Được được được cậu không thích, vậy cậu thích dạng gì? Mấy năm nay bên cạnh cậu cũng có không ít đàn ông theo đuổi, nhưng cậu có nhìn vừa mắt ai đâu?"

Bọn họ vì cô mà buồn thúi ruột, nhưng một chút tự giác cô cũng không có.

"Bọn họ không xứng với trẫm."

"Còn xưng trẫm? Cậu không phải là trời đâu."

Diệp Miểu Miểu trợn trắng mắt nhìn Minh Thù:

"Sau này tớ xem cậu gả đi như thế nào, cậu xem hiện tại ngoại trừ ăn, cả ngày cửa chính không ra, cửa phòng không bước, không khác gì tiểu thư đài các thời cổ đại, cậu là người sống ở thế kỷ hai mươi mốt sao?"

Minh Thù cầm dao nĩa, hơi nhướng mày: "Ai nói phụ nữ phải lập gia đình?"

Diệp Miểu Miểu bất đắc dĩ: "Cậu không cảm thấy một mình rất cô đơn sao? Trên thế giới này có đàn ông và phụ nữ đó là quy luật tự nhiên, cậu như thế này là làm trái quy luật tự nhiên."

"Quy luật tự nhiên? Có thể ăn sao?"

"Ha ha, ăn ăn, cậu chỉ biết có ăn thôi."

Diệp Miểu Miểu mặc kệ Minh Thù: "Tớ mặc kệ cậu, sau này Trình Diễn cũng sẽ không để ý cậu, tớ xem sau đó cậu sống làm sao!"

Minh Thù nhún vai, tỏ ý không sao cả.

Cùng đồ ăn vặt sống qua ngày, còn có thể sống như thế nào nữa.

Cô đơn thì tìm người chơi, thế giới này nhộn nhịp như vậy, ở đâu cũng có thể xem trò hay, cô đơn làm sao được?

Diệp Miểu Miểu tức giận đến muốn xách túi đi, Minh Thù kéo lại, khóe miệng câu ra độ cong say lòng người:

"Lục Thủy, buổi tối chúng ta đi ăn hải sản đi."

Diệp Miểu Miểu cúi đầu nhìn cô gái đang kéo tay mình, im lặng mấy giây mới nổi khùng:

"Tớ muốn điên rồi."

...

Theo như lời Diệp Miểu Miểu, Trình Diễn thật sự không tới tìm cô, cuộc sống của bọn họ dường như đã không còn xuất hiện cùng nhau.

Thỉnh thoảng, Diệp Miểu Miểu có nói cho Minh Thù, tình hình gần đây của Trình Diễn.

Bên ngoài cũng xôn xao, suy đoán cô và Trình Diễn xảy ra chuyện gì, sau cùng Minh Thù rời thành phố kia, cô muốn đi nơi khác tìm kiếm đồ ăn ngon.

Lúc rời đi, Trình Diễn gửi cho cô một lá thư màu sắc chói mắt.

Nội dung có chút bất ngờ, là một khu nhà ở có chút cũ kỹ, như là chụp từ trên ảnh, nhưng cô cũng không biết cái khu kia là ở nơi nào.

Nhiều năm sau đó, Minh Thù lại quay về thành phố này, trong lúc vô tình bố cô thấy được ảnh chụp vẫn còn giữ lại kia, ông chỉ vào khu nhà ngạc nhiên hỏi:

"Đây không phải là chỗ ở lúc trước của chúng ta sao? Con gái, con lấy ảnh này ở đâu?"

Minh Thù nhìn về phía tấm hình kia: "Trước đây chúng ta ở nơi này sao?"

"Đúng vậy, hồi ông bà ngoại còn sống, chúng ta ở đây. Sau khi ông bà qua đời, chúng ta mới chuyển nhà, khi đó con nghịch ngợm chạy khắp nơi..."

Ông rơi vào trong hồi ức, miệng nói liên tục.

Từ trong lời kể của bố, Minh Thù nắm được vài từ then chốt.

"Ba, có phải từ rất lâu trước đây ba đã biết Trình Diễn?"

Không có tình tiết cẩu huyết con ruột gì gì đó chứ?

"Ừ, nếu không chúng ta nào dám tùy tiện, đem con giao cho thằng nhóc kia chứ."

Bố Lộc đứng dậy tìm tìm trong thư phòng, đưa một quyển album cho Minh Thù:

"Vốn nghĩ rằng hai đứa sẽ ở bên nhau, nào ngờ..."

Trong album có rất nhiều ảnh chụp, đa số là ảnh chụp nguyên chủ khi còn bé, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một bé trai, đó là Trình Diễn.

"Ba, cô ấy là ai?"

Minh Thù chỉ vào cô bé mặc váy công chúa trong hình, người này rõ ràng không phải Lộc Manh.

"Đó là chị họ con, lúc tám tuổi mắc bệnh qua đời." Ông nuối tiếc thở dài.

Căn cứ vào hồi ức của bố cô, lúc chị họ qua đời, cô cũng lâm bệnh nặng, sau đó ông bà ngoại qua đời theo, bọn họ sợ nơi này xui xẻo, sau khi lo xong đám tang, liền mang theo Lộc Manh còn mang bệnh rời đi.

Khi Lộc Manh khỏi bệnh, ký ức có chút hỗn loạn nhớ không rõ lắm, càng lớn càng quên nhiều chuyện lúc bé.

"Nếu như tớ chết, cậu phải bảo vệ Manh Manh, chăm sóc Manh Manh, cậu nhất định phải hứa với tớ."

"Thế nhưng..."

"Tớ mặc kệ, cậu không hứa với tớ, sau này tớ cũng sẽ không gặp cậu."

"Được, tớ hứa."

"So với tớ, Manh Manh khỏe mạnh hơn, em ấy nhất định sẽ sống lâu hơn tớ, tớ mong em ấy có thể sống thay tớ, thay tớ đi xem thế giới mình chưa kịp thấy."

"Em ấy sẽ."

Đêm đó, Minh Thù mơ một giấc mơ không hiểu được, trong mơ dường như cô trở lại khu nhà kia, gặp được chị họ.

Minh Thù từ trong mộng tỉnh lại, ôm chăn nhìn ngoài cửa sổ.

Cho nên, đây là lý do vì sao Trình Diễn bám theo cô không tha? Chỉ là vì hoàn thành lời hứa hẹn của một người bạn khi còn bé?

Đúng, Trình Diễn cho cô cảm giác giống như đang hoàn thành sứ mệnh gì đó, mà không phải thực sự thích.

Ngay từ đầu hờ hững, nhưng lúc sau không hiểu vì sao lại theo đuổi cô.

Thế nhưng, từ lúc nào Trình Diễn biết cô là Lộc Manh lúc bé kia?

Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện của mình, Lộc Manh đã sớm không còn.

( Hết )
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom