• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (4 Viewers)

  • Thế Giới 2: Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (12)

Cô ấy đem theo nhiều người như vậy, nếu như...

Tại sao cô ấy có thể đối xử như thế với mình?

Mình thật lòng với cô ấy như vậy, mà Vũ Kỳ lại lợi dụng mình.

Kim Vũ Kỳ bảo hắn nghĩ cách để Minh Thù uống một chai nước. Cô ta chỉ nói chai nước có thể khiến người khác xấu mặt, nhưng chưa từng nói bên trong là thứ gì. Hắn tin tưởng cô ta, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Thế nhưng, đến bây giờ hắn mới biết bên trong chai nước là thứ gì.

Hắn không uống nước, mà đã có phản ứng như thế. Lúc hắn và Kim Vũ Kỳ tách ra, có ăn đồ cô ta đưa, nhất định là dính thuốc khi đó.

Cô ấy muốn mình cũng phải xấu mặt theo, bị nhiều người thấy hắn cùng người khác buông thả trong dãy lầu cũ nát, hắn làm sao còn chỗ đứng trong trường? Làm sao gặp người khác?

Kim Vũ Kỳ chỉ ngây người trong chốc lát, sau đó xoay người, ra vẻ không biết gì cả.

Thượng Quan Phong thấy vậy, càng thêm tức giận, không biết lấy sức lực từ đâu, từ dưới đất đứng dậy, lắc lư đi ra cửa.

"Thượng Quan, cậu không sao chứ?"

Nam sinh này đương nhiên là quen biết Thượng Quan Phong, cũng không phòng bị, chỉ là hơi quan tâm hỏi một câu, muốn tiến lên che cho hắn.

Hai mắt Thượng Quan Phong đỏ ngầu, lúc hai nam sinh không cảnh giác, kéo Kim Vũ Kỳ qua, ném vào trong phòng, thuận tay đóng cửa lại, khóa chốt.

Người bên ngoài hoảng sợ, nhào lên đập cửa phòng:

"Thượng Quan Phong cậu muốn làm gì, mở cửa!"

"Thượng Quan Phong mở cửa."

"Vũ Kỳ."

"Thượng Quan Phong, cậu muốn làm gì, buông ra, a!"

Bên trong truyền ra tiếng thét chói tai của Kim Vũ Kỳ:

"Có ai không, cứu mạng."

"Mau phá cửa."

Tiếng thét chói tai trong phòng và tiếng phá cửa bên ngoài đan xen, không ngừng hỗn loạn.

Cửa phòng đã cũ, cũng không chịu đựng được bao lâu đã bị bọn họ hợp lực phá ra. Trong phòng, Kim Vũ Kỳ bị Thượng Quan Phong đè trên mặt đất, bọn họ hợp lực kéo Thượng Quan Phong có chút điên cuồng ra.

Kim Vũ Kỳ hốt hoảng kéo váy che lại bắp đùi, ôm đầu gối dịch sang một bên. Cơ thể không ngừng run rẩy, mặt vô cùng hoảng loạn, ánh mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Phong, không ngừng giãy giụa rống giận.

Mà trên mặt đất đầy bụi bặm có vài giọt máu. Mấy nữ sinh nhìn nhìn, mang theo tâm tình nghi ngờ tiến tới quan tâm Kim Vũ Kỳ.

Nam sinh không ngăn được Thượng Quan Phong, không có biện pháp, đành phải gọi điện thoại cho thầy giáo.

Giáo viên vội vàng chạy đến, thấy cảnh tượng như vậy, cũng choáng hết cả đầu, nhanh chóng để mấy học sinh kéo Thượng Quan Phong đang phát điên đến phòng y tế.

Đoàn người vội vã xuống lầu, khi bọn họ rời khỏi dãy lầu cũ, một bóng đen từ phía trên rơi xuống, rầm một tiếng đập xuống mặt đất. Máu tươi ấm áp vẩy lên người bọn họ.

"A..."

...

Kim Vũ Kỳ trải qua hai lần kinh hoảng, người vẫn còn ngây dại, Thượng Quan Phong vẫn còn đang trong cơn hôn mê.

Giáo viên có ý định giấu diếm chuyện phát sinh trong dãy lầu, nhưng khi xảy ra chuyện nhảy lầu, chuyện của Kim Vũ Kỳ và Thượng Quan Phong cũng không giấu nổi.

Lúc đó những học sinh này cũng không nói rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nguyên nhân chính là chiếc khăn lụa của một em học sinh bị con chó tha đi, bởi vì khá quý trọng, nữ sinh năn nỉ bọn họ giúp đỡ tìm kiếm.

Sau đó, bọn họ tìm được ở gần dãy lầu bỏ hoang, lại gặp Thượng Quan Phong đang trần như nhộng trong phòng, Thượng Quan Phong như phát điên lôi Kim Vũ Kỳ vào phòng.

Tiếp theo đó, mọi chuyện xảy ra như vậy.

Bọn họ ra ngoài thì bắt gặp sự kiện nhảy lầu.

Theo điều tra, nhảy lầu là một nữ sinh cấp 2. Cảnh sát phát hiện trên người nữ sinh này có rất nhiều vết thương, có vết còn mới, có vết nhìn như đã lâu rồi.

Lần này cảnh sát nhanh chóng tra ra chân tướng.

Mỗi trường học đều có bạo lực học đường, nữ sinh này cũng vì không thể chịu nổi bạo lực học đường nên nhảy lầu. Trường học đưa những học sinh phạm lỗi kia đi, chuyện này chìm xuống trong yên lặng, chỉ còn lại sự việc về Kim Vũ Kỳ và Thượng Quan Phong trong dãy phòng cũ truyền đi như này, như nọ...

May mà Thượng Quan Phong và Kim Vũ Kỳ đều đã nghỉ học, nếu không nghe những lời đồn đại trong trường này chắc tức chết.

Diệp Miểu Miểu luôn cảm thấy rất không phù hợp, suy tư một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được tò mò trong lòng:

"Manh Manh, tại sao Thượng Quan Phong và Kim Vũ Kỳ lại làm loại chuyện đó ở dãy lầu bỏ hoang vậy?"

Minh Thù ngừng ăn sô cô la, quay đầu lại cười khẽ: "Làm sao tớ biết."

"Manh Manh."

Diệp Miểu Miểu bước đến trước mặt Minh Thù, cười gian xảo:

"Hôm ấy khi xảy ra chuyện, cậu không ở đây. Trước đó, Thượng Quan Phong còn hẹn cậu, lúc sau xảy ra chuyện như vậy, cậu còn không biết?"

Tuy rằng không biết vì sao, nhưng Diệp Miểu Miểu có trực giác, nhất định là Minh Thù biết chuyện xảy ra.

"Biết quá nhiều, sẽ bị..."

Minh Thù làm động tác cắt cổ.

Diệp Miểu Miểu liền đưa hai tay lên, bảo vệ cổ của mình, cánh môi giật giật, đôi mắt đảo đảo, hỏi:

"Manh Manh, cậu biết nữ sinh nhảy lầu kia sao?"

Không cho hỏi về Quan Phong, vậy mình hỏi những thứ khác được chứ?

"Không biết."

"Ôi chao, tớ nghe được một chút tin tức."

Diệp Miểu Miểu ngồi bên cạnh Minh Thù, thuận lợi lấy đi viên sô cô la, Minh Thù nhìn tay bạn mình, cố nhịn, không ngăn cản.

Diệp Miểu Miểu vừa ăn vừa nói:

"Cậu biết sau khi khu cấp hai được xây nên, cực kỳ khác với khu cấp ba trọng điểm của trường. Nghe nói bên kia tuyển chọn học sinh, phần lớn thành tích không tệ, nhưng điều kiện gia đình không được tốt cho lắm. Nữ sinh kia là đến từ nông thôn, có lời đồn nói cô bé ấy có quan hệ bất chính với một giáo viên. Lần này nhảy lầu không phải là tự sát, cũng không phải là bạo lực học đường gì đó, mà là có người tung tin đồn chuyện của cô ấy với giáo viên kia, dẫn đến cô bé không chịu được áp lực mà tự sát.

"Ừm." Minh Thù phản ứng bình thường, không quá hứng thú.

"Này, Manh Manh, cậu không bất ngờ sao?"

Diệp Miểu Miểu chọt Minh Thù:

"Bây giờ lời đồn này đã truyền đến khu cấp ba chúng ta, có rất nhiều người bàn tán đó."

Diệp Miểu Miểu cũng không hiểu nổi, gần đây Manh Manh rất kỳ lạ. Đôi khi đối với một việc cảm thấy rất hứng thú, thậm chí là lộ ra hưng phấn quái lạ, muốn xen vào. Có đôi khi một chút hứng thú cũng không có.

Ừ, hình như lúc không có hứng thú, đều đang ăn cái gì đó.

Diệp Miểu Miểu cướp viên sô cô la trong tay Minh Thù:

"Manh Manh, cậu có nghe tớ nói không?"

Tay Minh Thù trống rỗng. Đầu tiên là cô nhìn chằm chằm hai tay, không có cái gì của mình hai giây, sau đó đảo mắt dừng trên người Diệp Miểu Miểu.

Ánh mắt vẫn mang theo ý cười như ban đầu, nhưng nụ cười kia như là đang ẩn chứa điều gì đó đáng sợ.

Diệp Miểu Miểu bị nhìn chòng chọc, đến lúc hơi sợ hãi, theo bản năng muốn trả viên sô cô la cho Minh Thù.

Minh Thù rũ mắt, bình tĩnh từ trong bàn học lấy ra một túi xoài.

Tay nắm viên sô cô la của Diệp Miểu Miểu toát mồ hôi, vừa nãy cô cho rằng Manh Manh muốn đánh mình. Minh Thù xé miệng túi, thanh âm mỉm cười êm ái vang lên:

"Hội trường có sơn trộn lẫn với máu, nhảy lầu tự sát ở dãy phòng cũ, hai chuyện này nhất định có liên quan. Lục Thủy, tớ khuyên cậu một câu không nên dính vào chuyện này, có thể sẽ gây họa sát thân đó."

Tay cầm túi sô cô la của Diệp Miểu Miểu hơi siết chặt, cô nuốt một ngụm nước bọt:

"Manh Manh, có phải cậu biết chuyện gì không?"

Minh Thù mỉm cười, không nói.

Nữ sinh nhảy lầu tự sát.

Minh Thù đứng phía dưới tòa nhà bỏ hoang ăn đồ ăn vặt.

Vết máu dưới đất đã được xử lý sạch sẽ, nếu như không phải có giăng dây hiện trường, hoàn toàn không nhìn ra ở đây đã từng xảy ra án mạng.

Minh Thù lướt qua cảnh báo hiện trường, bước lên sân thượng khu phòng học cũ.

Dãy phòng cũ có tổng cộng sáu tầng, cũng không phải cao lắm, trên sân thượng bẩn không chịu được, đồ linh tinh chất đống.

Minh Thù đi đến vị trí nữ sinh nhảy xuống, cúi người nhìn xuống phía dưới.

Áo đột nhiên bị kéo căng, một nguồn lực kéo cô về phía sau. Vừa quay đầu nhìn liền thấy gương mặt tuấn tú gợi đòn của Trình Diễn.

Nụ cười trên mặt Minh Thù có chút dữ tợn. Cô hất tay Trình Diễn, nhanh chóng ra quyền, hướng về phía bụng Trình Diễn. Trình Diễn hơi nghiêng người, tránh quả đấm của Minh Thù, lại đơn giản nắm lấy nắm đấm của cô.

"Lộc Manh, vừa gặp đã nhiệt tình như vậy, không tốt lắm đâu?"

"Nếu cậu không giống âm hồn không tan, tôi sẽ không nhiệt tình như vậy."

Minh Thù cố gắng giãy khỏi khống chế của hắn, kéo cánh tay hắn quăng qua vai.

Trình Diễn: "..."

Sao Lộc Manh lại thích cái tư thế này.

Minh Thù đạp lên ngực Trình Diễn, thân thể uốn cong, tay chống đầu gối, nói cười an nhàn:

"Trình Diễn, năm lần bảy lượt không nghe khuyên bảo, cậu đang khiêu khích giới hạn của tôi sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi như gió, nhẹ phất qua gò má hắn, mang theo hơi thở say lòng người.

"Lộc Manh, tôi nhớ từng nói với cậu, không nên tới chỗ này?"

Trình Diễn nhìn vào mắt Minh Thù, đôi mắt kia luôn luôn chứa đựng ý cười, hoàn toàn không nhìn ra tâm tình cùng suy nghĩ chân thật của cô.

"Cậu cho cậu là ai, lời cậu nói tôi phải nghe?"

Tự cho mình là thần tiên?

Nói gì phải nghe đó?

"Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu."

"Cậu biết tôi muốn cái gì không?"

Trình Diễn chưa từng hỏi cô muốn cái gì, muốn làm gì, chỉ toàn tự làm việc theo ý mình. Đánh vì cô muốn cho hắn thấy, gây trở ngại cho cô sẽ có hậu quả như thế, người như vậy thật là phiền.

Trình Diễn nhíu mày, im lặng trong chốc lát, hỏi:

"Cậu muốn làm gì?"

"Dựa vào cái gì mà muốn tôi nói cậu biết."

Minh Thù thu chân: "Trình Diễn, nếu không có chuyện gì, mau đi nhanh đi, đừng quấy rầy tôi ăn."

Trình Diễn: "..."

Ăn cái gì? Hắn không nghe lầm chứ?

Chạy đến hiện trường ăn gì đó, đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy.

Trình Diễn từ dưới đất đứng dậy, vỗ vỗ đồng phục có chút bẩn, nhìn Minh Thù thực sự lấy đồ ăn ra bắt đầu ăn. Khóe miệng hắn co rút, hít thở một hơi thật sau, đi đến sát lan can sân thượng:

"Nữ sinh kia chính là nhảy từ đây xuống, bên cảnh sát nói là tự sát, cậu nghĩ là tự sát sao?"

Nếu con đường này không đi được, hắn sẽ đi con đường khác. Hắn không tin không đuổi được cô!

Nhưng Minh Thù chỉ liếc hắn một cái, căn bản không quan tâm hắn. Cho đến khi cô ăn xong một túi đồ ăn vặt, nói thầm:

"Cô ấy tự sát."

Trình Diễn nhíu mày thật chặt: "Làm sao cậu biết?"

Cô nói quá mức chắc chắn, giống như đã sớm biết đáp án.

"Bởi vì..."

Minh Thù ngừng một chút, ý cười bên môi càng sâu:

"Tôi tận mắt thấy."

Cái gì?

Quay về thời gian cùng ngày xảy ra chuyện. Sau khi Minh Thù đánh Thượng Quan Phong một trận, lột sạch hắn ném trong phòng học. Sau đó, lên sân thượng tìm chỗ ăn gì đó, tiện thể chờ kịch hay mở màn.

Cô đang ăn ngon, đột nhiên có người khóc lóc chạy đến sát lan can sân thượng. Lúc đó, Minh Thù ngồi ở phía bên kia sân thượng, bị vài thứ lặt vặt che lại nên người chạy đến không nhìn thấy cô.

Cô gái kia đứng ở lan can sân thượng khóc lóc, khóc đến mức Minh Thù ăn không trôi. Cô đứng dậy, đi đến lan can sân thượng, nở nụ cười tiêu chuẩn:

"Đừng khóc được không? Làm phiền người khác ăn là rất mất lịch sự."

Dường như sự xuất hiện của cô dọa nữ sinh giật mình, hai mắt đầy nước mắt mông lung nhìn cô.

Minh Thù còn chút ấn tượng với gương mặt đó, là nữ sinh đã chỉ đường cho cô ở khu cấp 2 ngày đó.

"Là em."

Minh Thù vững vàng, từ sát bên lan can sân thượng đi đến trước mặt nữ sinh, dường như trong ánh mắt ẩn chứa nắng ấm ngày xuân:

"Em khóc cái gì?"

"Em..."

Nữ sinh giương mắt, giọng nói lí nhí:

"Chị... Em không sao."

Minh Thù xoay người quay trở về:

"Không có việc gì thì đừng khóc lóc, quấy rầy chị ăn."

Nữ sinh đứng tại chỗ, nhìn Minh Thù biến mất trong đống đồ linh tinh. Cô bé cầm lấy vạt áo, cẩn thận đi qua bên kia. Bước qua đống đồ cũ, cô gái nhìn thấy Minh Thù ngồi bên trong góc sân thượng, bên cạnh bày không ít đồ ăn.

"Chị..."

Nữ sinh thận trọng hỏi: "Chị ở nơi này làm gì?"

"Ăn." Minh Thù trả lời.

Nữ sinh nhìn đống đồ ăn vặt trước mặt mình, không biết đang suy nghĩ gì, rất lâu vẫn không cử động.

"Nếu không muốn chết, quay về đi, đừng đứng ở đây. Chị không cho em đồ ăn đâu."

Không hiểu tại sao nữ sinh lại nở nụ cười:

"Chị, em không hề muốn ăn đồ của chị."

"Em muốn ăn chị cũng không cho." Minh Thù bảo vệ đồ ăn.

Lần thứ hai nữ sinh bị chọc cười, nhưng nụ cười trên mặt cô bé nhanh chóng trở nên gượng gạo, bi thương. Nữ sinh nhìn mây trắng phía xa xa:

"Chị, chị biết cảm giác sống không bằng chết không?"

Minh Thù đưa mắt nhìn cô bé. Nữ sinh yên lặng rơi nước mắt, cặp mắt kia vốn nên phấn chấn tươi sáng, lúc này mịt mờ đầy tuyệt vọng và đau khổ.

Nữ sinh đưa tay lau nước mắt, âm thanh nghẹn ngào:

"Chị, em thực sự rất hâm mộ khu cấp ba của các chị."

"Cấp hai của các em có chuyện gì? Hay là nói với chị, không chừng chị có thể giúp được em."

Khu cấp hai rốt cuộc có bí mật gì mà làm học sinh muốn nhảy lầu?

Nữ sinh lắc đầu, cúi người chín mươi độ với Minh Thù:

"Cám ơn chị."

Sau khi nữ sinh nói xong câu đó, xoay người rời đi, trở về chỗ đứng khi nãy, ánh mắt vẫn nhìn về phía khu dạy học cấp hai.

Minh Thù ăn xong liền đi xuống, nữ sinh vẫn còn đứng ở nơi đó, chờ cô xem xong phim, nữ sinh liền từ trên lầu nhảy xuống.

Cô xác định, lúc rời đi trên sân thượng, chỉ có một mình nữ sinh. Nữ sinh kia tuy rằng có chút dao động, nhưng trong lòng cô bé đã quyết tâm muốn chết. Cho nên không phải mưu sát, mà là tự sát.

Ánh mắt Trình Diễn phức tạp, giọng có chút trầm thấp:

"Nếu cậu biết cô bé muốn tự sát, vì sao không ngăn cản?"

Minh Thù quay đầu cười yếu ớt: "Tôi không biết."

Lúc cô đi, nữ sinh chỉ là đứng trên sân thượng, không có bất kỳ biểu hiện nào muốn tự sát, cho nên cô không chút băn khoăn nói không biết.

"..."

Thực sự không biết phải hình dung cô nữ sinh này như thế nào nữa.

Trình Diễn hít sâu một hơi: "Bên cấp hai tôi tra được một vài vấn đề, cậu muốn biết không?"

"Cậu sẽ tốt bụng mà nói cho tôi biết?"

Trình Diễn bất đắc dĩ: "Dù cho tôi không nói cậu biết, cậu cũng tự mình đi thăm dò. Như thế thà rằng, tôi nói với cậu để cậu đỡ gặp nguy hiểm."

Trong lòng Minh Thù suy xét một hồi, cười đáp ứng: "Tốt."

Trình Diễn thở phào nhẹ nhõm, trước đây chưa từng như thế. Đôi khi cô không phản ứng giống người bình thường, thật sợ cô sẽ từ chối.

Nhưng mà...

Bây giờ, đáp ứng rồi, trong lòng hắn lại canh cánh không yên.

"Khụ... Thế giờ chúng ta là quan hệ hợp tác?" Trình Diễn cẩn thận hỏi.

"Cậu nghĩ gì, thì là cái đó." MinhThù lơ đãng nói.

Trình Diễn: "..."

Sao theo đuổi con gái lại mệt thế cơ chứ!

Ai nói, bạch mã hoàng tử cầm hoa tươi là có thể nắm được trái tim đối phương?

Ai nói, anh hùng cứu mỹ nhân là có thể lấy thân báo đáp?

Lừa người!

"Khu cấp hai mỗi tuần đến thứ sáu, sau khi tan học sẽ có học sinh ở lại học bù. Nhưng mà tôi phát hiện, học sinh rất bài xích chuyện này, thậm chí còn sợ hãi. Có người vô ý nhắc đến hai chữ học bù này, cũng có thể làm cho một số người mặt mày tái mét."

Trình Diễn dẫn Minh Thù qua khu cấp hai:

"Người phụ trách khu cấp hai tên là Phan Chí Quốc và Thi Nhã Hân có quan hệ yêu đương. Tôi theo dõi gã vài lần, lúc trước cậu thấy tôi ở đây, chính là tôi đang theo dõi gã. Còn lần thứ hai cậu nghe được hai giọng nói, chính là của Phan Chí Quốc và Thi Nhã Hân."

Trình Diễn nói xong, phát hiện Minh Thù đang chuyên tâm ăn vặt, về cơ bản không hề nghe.

"Đừng ăn nữa, phía trước là khu cấp hai." Trình Diễn lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này Minh Thù mới ngẩng đầu nhìn, cất lại đồ ăn vặt:

"Cậu có tra ra được bọn họ đang làm chuyện mờ ám gì không?"

"Vẫn chưa."

Mặc dù khi có thời gian, Phan Chí Quốc và Thi Nhã Hân sẽ đến dãy phòng cũ, nhưng hắn phát hiện hai người bọn họ chỉ đi hẹn hò.

Ánh mắt mang ý cười nhìn qua, Trình Diễn không hiểu tại sao thấy hơi xấu hổ. Hắn điều tra chuyện này đã được một thời gian, nhưng không có chút tiến triển lớn nào.

Hôm nay là thứ sáu, trường học đã nghỉ. Cửa khu cấp hai đã khóa, Minh Thù và Trình Diễn trèo tường đi vào.

Bảo an bên này có vẻ cao hơn khu cấp ba, đi không được bao xa thì gặp phải hai bảo vệ trường, đi xung quanh tuần tra.

Đã hết giờ học, bảo vệ còn đi tuần tra, điều này cũng thật không khoa học.

"Bên kia." Trình Diễn chỉ chỉ một dãy lầu, học sinh học bù đều ở đây.

"Đó không phải thư viện sao?"

Phòng học thì không dùng, đến thư viện học bù, đầu óc chứa gì vậy?

"Ừ, mỗi tuần đều học bù ở thư viện, chỉ có một cửa vào, có người trông coi, tôi chưa đi vào đó được."

Trình Diễn nhỏ giọng giải thích.

Học sinh học bù đến trời tối mịt cũng chưa đi ra, Minh Thù ngồi xổm trong bụi hoa, ăn bánh bao Vượng Tử, có chút không nhịn được, đói thật.

Đồ ăn vặt đều ăn hết rồi.

Không ngồi chồm hỗm nữa, trẫm muốn đi ăn.

Minh Thù đứng dậy rời đi, Trình Diễn kéo cổ tay cô trở lại:

"Suỵt!"

Bên phía thư viện có học sinh đi ra, tất cả gần như đều trầm mặc ít nói đi về ký túc xá, bầu không khí cực kỳ áp lực.

Sau khi học sinh rời đi, Thi Nhã Hân ôm một xấp giáo án từ thư viện đi ra. Học sinh đi chậm thấy cô ta, giống như chuột thấy mèo, đa số đều hoảng sợ chạy trước.

"Đuổi theo cô ta."

Minh Thù nhìn tay Trình Diễn đang cầm tay mình:

"Buông tay."

Trình Diễn trấn tĩnh thả tay ra:

"Tôi từng theo dõi cô ấy, không phát hiện được gì."

"Đó là do cậu ngu ngốc."

"..."

Trình Diễn cảm giác, mình đồng ý cùng Minh Thù hành động là một sai lầm. Hắn cho là cô muốn theo dõi Thi Nhã Hân tìm manh mối, cô lại làm ngược lại.

Trình Diễn nhìn Minh Thù trong một ngõ nhỏ mờ tối, ép Thi Nhã Hân vào góc. Không biết tìm một cái vớ che mặt mình lại có kịp không nữa?

"Các em là học sinh cấp 3?"

Được rồi, không kịp rồi.

"Các em muốn làm gì?"

Thi Nhã Hân xem như bình tĩnh:

"Buổi tối chặn đường giáo viên, bị trường học biết, các em biết hậu quả thế nào không?"

"Không biết."

Ánh mắt Minh Thù lướt một vòng trên người Thi Nhã Hân, trong giọng nói còn mang theo ý cười:

"Cô giáo Thi không cần lo lắng, dù sao cô cũng không phải người tốt lành gì."

Không phải người tốt lành gì...

"Bạn học sinh này... Em là Lộc Manh bên cấp ba phải không?"

Thi Nhã Hân có chút ấn tượng với cô bé này, khuôn mặt xinh xắn, là học bá bên khu cấp 3:

"Lời nói của em là có ý gì?"

"Trong lòng cô Thi không phải rất rõ sao?"

Nụ cười trên mặt Minh Thù quá mức chói mắt, trong lòng Thi Nhã Hân hơi bối rối, cô bé này sẽ không biết gì chứ?

Minh Thù vươn tay, giật lấy túi xách của Thi Nhã Hân.

"Lộc Manh, em làm gì đấy?"

Thi Nhã Hân cầm túi xách không buông:

"Em là học sinh ngoan, sao lại có thể làm chuyện cướp giật này?"

"Cô giáo cũng có thể làm chuyện xấu, vì sao em không thể?"

Minh Thù cũng không biết Thi Nhã Hân đã làm gì, thế nhưng nói mò chính là sở trường của cô.

"Em..."

Đáy lòng Thi Nhã Hân hoảng hốt, tay níu túi xách cũng thoáng buông lỏng.

Minh Thù dùng sức, giật được túi xách của Thi Nhã Hân.

Thi Nhã Hân giật mình, muốn cướp túi về nhưng đã muộn.

Minh Thù lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, điện thoại di động có khóa vân tay, Minh Thù bạo lực đè tay Thi Nhã Hân mở khóa.

Trong di động của Thi Nhã Hân không có gì đặc biệt, thế nhưng có rất nhiều cuộc gọi, đều là gọi đi sau khi tan học.

Minh Thù gọi cho một số điện thoại trong đó.

"Alo? Cô giáo Thi à, con tôi đã về nhà, cám ơn cô giáo quan tâm."

Thi Nhã Hân tựa lưng vào tường, giữ chặt trái tim đang đập loạn nhịp. Cô không biết, nữ sinh có nụ cười thân thiện đứng trước mặt mình muốn làm gì, nhưng lúc này cô có dự cảm cực kỳ tồi tệ.

Nghe được âm thanh đầu dây bên kia, Thi Nhã Hân thở phào.

Minh Thù liên tục gọi ba cuộc điện thoại, đều là điện thoại của phụ huynh, dường như Thi Nhã Hân đang xác nhận học sinh có về nhà hay không.

Khi Minh Thù muốn gọi cuộc thứ tư, điện thoại di động vang lên một tiếng, một tin nhắn đến.

"Lộc Manh, các em muốn làm gì?"

Thi Nhã Hân hét lớn một tiếng: "Tuy tôi không phải giáo viên của các em, nhưng là giáo viên của trường, các em không sợ tôi nói với cho thầy chủ nhiệm sao?"

"Cô giáo Thi phải có gan đi nói mới được."

Minh Thù mỉm cười, đưa điện thoại di động lên trước mặt Thi Nhã Hân.

Trên màn hình có một tấm ảnh, là một cô bé, đứng ở chỗ khuất bóng, phía dưới có ghi một dòng...

Hôm nay hàng không tệ, tiền đã gửi qua, cuối tuần không làm tôi thất vọng.

Thi Nhã Hân đang cố lấy dũng khí, khi thấy dòng chữ kia liền mềm nhũn, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt.

"Tôi không biết đó là cái gì, chắc là gửi nhầm rồi."

Thi Nhã Hân tái mét tự biện minh cho mình.

"Ừ, chắc là thế, vừa hay cô bé đó mặc đồng phục trường chúng ta, lại cũng ở thư viện trường chúng ta."

Giọng Minh Thù nhẹ nhàng, chậm rãi:

"Cô Thi, cô có tin không?"

Hai tia sáng mờ tối chiếu lên thân hình Thi Nhã Hân, nửa bên mặt cô ta ẩn trong bóng đêm. Đối mặt với câu hỏi của Minh Thù, ban đầu là im lặng, sau đó ôm đầu khóc rống.

"Cô Thi, cô đau khổ sao? Cô có thể tự tay kết thúc sự đau khổ này đấy."

Tiếng nói êm ái, dường như mang theo mê hoặc, mềm mại rót vào nội tâm, sinh sôi dây leo chằng chịt.

Thi Nhã Hân ngẩng đầu, nhìn nữ sinh đối diện. Đôi mắt mang ý cười tươi tắn kia, dường như chống đỡ bí mật đè nặng trong lòng của Thi Nhã Hân.

...

Thi Nhã Hân xuất thân từ nông thôn, vì gia đình không có điều kiện nên thi sư phạm, sau khi thi đỗ, vì người em trai mà nhập học một trường sư phạm.

Sau khi tốt nghiệp, lúc đầu là cô đi dạy ở một trường tiểu học. Tiền lương giáo viên tiểu học rất thấp, mà hiệu trưởng lại là một tên lưu manh, năm lần bảy lượt quấy rầy cô. Rốt cuộc trong một lần nhân viên liên hoan, hiệu trưởng chuốc say cô, mạnh bạo chiếm đoạt cô.

Cô muốn tố cáo hiệu trưởng, nhưng hiệu trưởng kia có chỗ dựa, tố cáo không thành công, còn bị nói xấu là cô không biết xấu hổ, quyến rũ hiệu trưởng, xung quanh chửi rủa, bao vây cô.

Ngay khi cô muốn tự sát, thì gặp Phan Chí Quốc, bước vào con đường đáng sợ hơn.

Ngay từ đầu, Phan Chí Quốc đối xử với cô rất tốt, cũng không so đo chuyện xảy ra với cô, sắp xếp cho cô đến làm giáo viên cấp 2 của trường. Lúc đầu, cô cũng cho là mình gặp được một người đàn ông tốt, trong lòng còn vui vẻ, muốn quên đi quá khứ, cùng Phan Chí Quốc sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng mà cuộc sống lại cho cô một trò đùa còn lớn hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom