Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Cô và hắn ngủ một giấc tới tối. Nghe nói hôm nay có hội thả đèn cô liền kéo hắn đi. Người dân đâu phải ai cũng có diễm phúc được thấy mặt vua nên cũng chả ai nhận ra hắn. Hắn và cô vui vẻ đi chơi thỏa thích chỉ có điều...hắn nắm tay cô không buông giống như một người cha dắt con gái đi dạo. Hệ thống và cô bên trong không ngừng đàm tiếu.
*Wee ngươi nâng cấp thì có gì hot không?*
Hệ thống cười cười.
*Cửa hàng và mạng đều ok hơn trước kia rất nhiều. À. Nếu thế giới này cô hoàn thành tốt sẽ có thể mở một chức năng mới của ta vô cùng có lợi.*
Cô nghi ngờ nhìn hệ thống khiến hệ thống có chút căng thẳng.
*Thì...nói chung không hề có hại đâu! Cũng không tốn tích phân hay điểm để mở!*
Cô lúc này mới gật đầu đôi chút.
*Ngươi ăn của ta bao nhiêu lợi lộc cơ chứ. Cũng may ngươi còn biết điều cho ta chút lợi chứ không ta vặn răng ngươi!*
Hệ thống liền có chút cảm thán. Khi tăng cấp nó còn nghĩ ký chủ sẽ nhớ nó lắm giờ nhìn biểu hiện này của cô, chắc cô nghĩ thiếu nó vui lắm.
- "Ta với chàng cùng viết ước nguyện đi!" Cô cầm tay hắn mỉm cười.
Hắn gật đầu đi mua một cái đèn lồng.
- "Sao chàng chỉ mua một?"
- "Chúng ta là phu thê. Mua một chiếc có thể chứng tỏ chúng ta đồng lòng ra sao phải không?" Hắn cười cười. Cô lần đầu tiên cảm thấy hắn có chút gần gũi. Có chút ngốc. Cô mỉm cười chỉ mặt bên của đèn
- "Chàng viết đó đi! Ta viết bên này!"
Hơn ba mươi phút sau cô và hắn đã viết xong. Cả hai cùng nắm tay nhau thả đèn. Cô nhìn phía hắn viết.
- "Ta nguyện bỏ cả giang sơn vì nàng." Cô nhìn thấy có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
- "Chờ ta. Chỉ một chút nữa thôi. Ta nhất định sẽ đem nàng cùng tiểu Bảo sống cuộc sống bình yên nàng muốn!"
Hắn ngước lên nhìn phía cô.
- "1314? Ý nàng là sao?" Cô mỉm cười hôn lên má hắn.
- "Đây là bí mật của ta!"
*Ding! Độ hảo cảm tăng 5%. Hiện tại là 85% ký chủ cố lên!*
Cô nhận được tin tốt liền muốn lui binh rời đi. Hắn đi theo sau cô nhưng đôi khi vẫn quay về phía sau tìm kiếm đèn của họ. Tuy mặt đã trở về trạng thái lãnh cảm nhưng ánh mắt của hắn lại ánh lên niềm vui khó giấu.
Một tuần trôi nhanh. Cô có cảm giác mới xa nhau hơn hai tháng hắn có cần bám cô như vậy không. Ngay cả khi cô đẩy hắn ra mà hắn vẫn lao vào bám cô. Ấy thế mà thiện cảm vẫn không nâng lên. Mỗi khi nhìn thấy hắn làm cô thật muốn muốn cầm đao đâm chết hắn nhưng cô xuống tay không được. Cô thật là hận bản thân vô dụng. Cô ngồi bên hồ sen nghĩ vẩn vơ không biết hắn từ khi nào đã đứng trước mặt cô.
- "Nàng đó! Lại nghĩ gì rồi!?" Hắn hất mũi cô. Cô nhìn hắn ánh mắt chán ghét được che giấu đi nhanh chóng.
- "Người đã tới đây một tuần rồi. Tới lúc người nên về lại kinh thành. Mấy hôm nay ta thấy bồ câu bay tới đây liên tục có lẽ văn võ bá quan đã rất gấp rồi. Chàng mau về đi!" Hắn mỉm cười hôn lên má cô.
- "Ta không nỡ xa nàng, xa bảo bảo." Cô xoa đầu hắn.
- "Ta và bảo bảo ở đây rất tốt!"
- "Nàng thực sự không về sao?"
- "Ta...không muốn để bảo bảo phải sống trong nơi nhuốm đầy máu tanh đó! Ta chỉ muốn con ta có thể sống như một đứa trẻ bình thường!"
Hắn cầm tay cô nắn từng ngón tay cô thủ thỉ.
- "Chờ ta! Nhất định ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của nàng!"
- "Ta chờ? Bao lâu đây? Một tháng? Tháng? Một năm? Hai năm? Hay chờ tới khi tóc người hóa bạc? Ta biết ta không có quyền gì nhưng ta..." Cô thở dài rút tay đứng lên bước đi.
- "Chàng hãy đi đi! Giang sơn không thể một ngày không vua! Chàng đã đi quá lâu rồi!"
Cô bước tới cầm cung rút tên lên bắn. Một chú chim bồ câu đang đưa thư không may trúng tên rơi xuống. Cô rút thư ra không xem ném cho hắn còn cô tới bên bờ hồ sen vừa vặt lông chú chim vừa lẩm bẩm.
- "Hóa kiếp cho mày kiếp sau tốt hơn! Không cần cảm ơn tao đâu!"
Hắn nhìn cô rồi nhìn nội dung bức thư tay siết chặt bước tới cô.
- "Ta phải về ngay bây giờ. Nàng...nếu hôm nay không đi cùng ta thì sau này nhất định không được trở về nữa. Dù chuyện gì xảy ra nàng cũng không được về. Dù nàng có nghe tin gì cũng không được trở lại kinh thành. Hãy tin tưởng và chờ ta. Ta nhất định sẽ tìm nàng!" Nói rồi hắn đặt vội một nụ hôn lên môi cô rồi rời đi. Cô không kịp nói lời từ biệt với hắn liền nhìn thấy tờ giấy bị vo rơi ở dưới đất. Cô nhanh chóng mở ra liền nhíu mày.
- "Người đâu! Chuẩn bị xe ngựa cho ta! Dẫn theo 20 binh tinh nhuệ nhất đi theo ta trở lại kinh thành! Ngay ngày mai xuất phát!"
Hiếm khi thấy cô vội như vậy binh lính có chút ngạc nhiên cùng lo lắng. Đúng vậy bọn họ lo lắng cho cô cũng như bảo bảo.
Tối hôm ấy quân lính của cô và của Tác Nhĩ Ba liên tục tới lều tặng đồ cho cô khiến cô phải cho người chuẩn bị thêm một xe chở đồ! Thật không ngờ cô hốt của họ bao nhiêu bạc như vậy mà bọn họ...cô lấy khắn tay lau vài giọt nước mắt bên khóe mi. Có trời mới biết lúc đó cô giả tạo như nào! Ngay cả nước mắt cũng là nhờ hệ thống giúp. Thật đúng là con người vô tâm vô phế. Hệ thống nhìn mà cũng có chút thương xót cho đám binh lính bị cô tẩy não kia. Cả đám fan não tàn của cô nữa nó cảm thấy...thì thôi hãy xem như nó không biết gì đi!
Sáng hôm sau cô rời đi trong biển nước mắt của mấy tên lính. Cô cũng có chút không nỡ lấy khăn tay vẫy vẫy từ trong ra. Sao cô thấy hình ảnh này quen quen nhỉ?
*Ý cô là như người vợ tiễn chồng tòng quân?*
*Chính vậy!* Cô cười cười.
Nửa tháng sau cô đã trở lại kinh thành bình an. Lần này người đi cùng cô vẫn là anh Bạch Trì. Cô nhìn anh cưỡi ngựa bên cạnh lòng thầm nhủ nhất định sẽ kiếm cho anh một người con gái tốt thật tốt ở kinh thành.
Kinh thành vẫn nhộn nhịp như không có chuyện gì. Cô thở dài nhìn người mở cổng hoàng cung có chút kỳ lạ thì phải...
Cô vừa bước vào cánh cửa hoàng cung khép lại cô liền nhìn thấy cả đường máu. Tên mở cửa liền muốn xông lên giết cô nhưng nhanh chóng bị Bạch Trì hạ gục.
Cô ôm bụng xuống xe hơn hai mươi người và Bạch Trì đứng xung quanh tạo cho cô một bức tường thịt bao bọc bảo vệ. Cô run rẩy nhìn xung quanh bước từng bước sâu hơn vào trong. Xác trồng xác cảnh vật tiêu điều tới khó tin...vài con quạ bay trên tường thành tiếng kiếm tranh đấu rất gần đây cô nghe vậy liền phất tay cho người lui ra tìm nơi bình yên để thám thính...nhưng khi cô quay lưng liền có một đám người kéo tới.
- "Ả chính là người cần giết!" Một tên to con lực lưỡng và một tên nhỏ con bước tới cùng một đám binh lính. Chết tiệt ông trời muốn chơi cô sao. Cô chỉ nhìn thấy tin "Thái tử biến mất!" nên lo lắng cho công việc nên mới mò về thôi mà. Có cần xui xẻo tới mức về đúng cung biến không? Năm nay năm con tuất sao? Sao có thể xui xẻo vậy chứ! Cô tức giận buộc cao tóc lên xé váy buộc lại. Cũng may cô có mặc cả quần bên trong. Sau lưng cô cô rút ra một thanh đao cả người hừng hực khí thế. Nhưng mấy người lính kia vẫn đứng giữa bảo vệ cô. Cô vỗ vai họ.
- "Ta có thể bảo vệ bản thân! Các người cũng phải bảo vệ cho tốt! Nếu lần này chúng ta đều có thể sống được ta bao các ngươi ăn no uống say tại Vạn Hồng lâu!"
- "Nhất ngôn cửu đỉnh!" Mọi người cùng hét lên. Đám người kia xông tới cô và nhóm binh lính cùng xông lên. Riêng anh bay tới chiến đấu cùng tên to con. Tên nhỏ con lại lui về một góc đứng nhìn.
Quả thật cô khá là xui. Cung biến đã xảy ra từ hôm qua. Một số tướng quân đem quân từ ngoài biên cương trở về lấy danh nghĩa về báo cáo nhưng thực chất là nghe lệnh tấn công. Cũng do hắn đã hủy đi binh phù nên Thái Tử càng dễ mua chuộc bọn chúng hơn. Đang lúc đánh nhau gay gắt cô chém hết tên này tới tên kia thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra. Một loạt quân của cô và Tác Nhĩ Ba xông vào. Nhìn sơ sơ cũng phải gần 500 người nhanh chóng bọn họ tận dụng khi địch bất ngờ chạy tới giúp cô.
- "Sao các ngươi..."
- "Là do chúng ta lo cho người! Hiếm khi thấy người gấp như vậy! Trong hai tháng người đã giúp chúng ta nhiều rồi. Giờ hãy để chúng ta công hiến sức mình vì người!" Một người đứng lên cho biết. Nhìn bọn họ đầy niềm tin nhìn cô.
- "Xin người! Hãy để chúng thuộc hạ chiến đấu cùng người! Nãy chúng ta cũng nghe rồi! Nếu chúng ta sống người nhất định phải thật sự cho chúng ta ăn no uống say đó!"
Cô cười tới sảng khoái.
- "Nếu như vậy....nay chúng ta dốc hết sức mình. Ai giết được nhiều nhất ta thưởng lớn! Lên nào huynh đệ!"
Cô gào lên. Tác Nhĩ Ba cũng lúc đó bay tới mỉm cười.
- "Nhận lệnh chủ nhân!"
*Wee ngươi nâng cấp thì có gì hot không?*
Hệ thống cười cười.
*Cửa hàng và mạng đều ok hơn trước kia rất nhiều. À. Nếu thế giới này cô hoàn thành tốt sẽ có thể mở một chức năng mới của ta vô cùng có lợi.*
Cô nghi ngờ nhìn hệ thống khiến hệ thống có chút căng thẳng.
*Thì...nói chung không hề có hại đâu! Cũng không tốn tích phân hay điểm để mở!*
Cô lúc này mới gật đầu đôi chút.
*Ngươi ăn của ta bao nhiêu lợi lộc cơ chứ. Cũng may ngươi còn biết điều cho ta chút lợi chứ không ta vặn răng ngươi!*
Hệ thống liền có chút cảm thán. Khi tăng cấp nó còn nghĩ ký chủ sẽ nhớ nó lắm giờ nhìn biểu hiện này của cô, chắc cô nghĩ thiếu nó vui lắm.
- "Ta với chàng cùng viết ước nguyện đi!" Cô cầm tay hắn mỉm cười.
Hắn gật đầu đi mua một cái đèn lồng.
- "Sao chàng chỉ mua một?"
- "Chúng ta là phu thê. Mua một chiếc có thể chứng tỏ chúng ta đồng lòng ra sao phải không?" Hắn cười cười. Cô lần đầu tiên cảm thấy hắn có chút gần gũi. Có chút ngốc. Cô mỉm cười chỉ mặt bên của đèn
- "Chàng viết đó đi! Ta viết bên này!"
Hơn ba mươi phút sau cô và hắn đã viết xong. Cả hai cùng nắm tay nhau thả đèn. Cô nhìn phía hắn viết.
- "Ta nguyện bỏ cả giang sơn vì nàng." Cô nhìn thấy có chút ngạc nhiên nhìn hắn.
- "Chờ ta. Chỉ một chút nữa thôi. Ta nhất định sẽ đem nàng cùng tiểu Bảo sống cuộc sống bình yên nàng muốn!"
Hắn ngước lên nhìn phía cô.
- "1314? Ý nàng là sao?" Cô mỉm cười hôn lên má hắn.
- "Đây là bí mật của ta!"
*Ding! Độ hảo cảm tăng 5%. Hiện tại là 85% ký chủ cố lên!*
Cô nhận được tin tốt liền muốn lui binh rời đi. Hắn đi theo sau cô nhưng đôi khi vẫn quay về phía sau tìm kiếm đèn của họ. Tuy mặt đã trở về trạng thái lãnh cảm nhưng ánh mắt của hắn lại ánh lên niềm vui khó giấu.
Một tuần trôi nhanh. Cô có cảm giác mới xa nhau hơn hai tháng hắn có cần bám cô như vậy không. Ngay cả khi cô đẩy hắn ra mà hắn vẫn lao vào bám cô. Ấy thế mà thiện cảm vẫn không nâng lên. Mỗi khi nhìn thấy hắn làm cô thật muốn muốn cầm đao đâm chết hắn nhưng cô xuống tay không được. Cô thật là hận bản thân vô dụng. Cô ngồi bên hồ sen nghĩ vẩn vơ không biết hắn từ khi nào đã đứng trước mặt cô.
- "Nàng đó! Lại nghĩ gì rồi!?" Hắn hất mũi cô. Cô nhìn hắn ánh mắt chán ghét được che giấu đi nhanh chóng.
- "Người đã tới đây một tuần rồi. Tới lúc người nên về lại kinh thành. Mấy hôm nay ta thấy bồ câu bay tới đây liên tục có lẽ văn võ bá quan đã rất gấp rồi. Chàng mau về đi!" Hắn mỉm cười hôn lên má cô.
- "Ta không nỡ xa nàng, xa bảo bảo." Cô xoa đầu hắn.
- "Ta và bảo bảo ở đây rất tốt!"
- "Nàng thực sự không về sao?"
- "Ta...không muốn để bảo bảo phải sống trong nơi nhuốm đầy máu tanh đó! Ta chỉ muốn con ta có thể sống như một đứa trẻ bình thường!"
Hắn cầm tay cô nắn từng ngón tay cô thủ thỉ.
- "Chờ ta! Nhất định ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của nàng!"
- "Ta chờ? Bao lâu đây? Một tháng? Tháng? Một năm? Hai năm? Hay chờ tới khi tóc người hóa bạc? Ta biết ta không có quyền gì nhưng ta..." Cô thở dài rút tay đứng lên bước đi.
- "Chàng hãy đi đi! Giang sơn không thể một ngày không vua! Chàng đã đi quá lâu rồi!"
Cô bước tới cầm cung rút tên lên bắn. Một chú chim bồ câu đang đưa thư không may trúng tên rơi xuống. Cô rút thư ra không xem ném cho hắn còn cô tới bên bờ hồ sen vừa vặt lông chú chim vừa lẩm bẩm.
- "Hóa kiếp cho mày kiếp sau tốt hơn! Không cần cảm ơn tao đâu!"
Hắn nhìn cô rồi nhìn nội dung bức thư tay siết chặt bước tới cô.
- "Ta phải về ngay bây giờ. Nàng...nếu hôm nay không đi cùng ta thì sau này nhất định không được trở về nữa. Dù chuyện gì xảy ra nàng cũng không được về. Dù nàng có nghe tin gì cũng không được trở lại kinh thành. Hãy tin tưởng và chờ ta. Ta nhất định sẽ tìm nàng!" Nói rồi hắn đặt vội một nụ hôn lên môi cô rồi rời đi. Cô không kịp nói lời từ biệt với hắn liền nhìn thấy tờ giấy bị vo rơi ở dưới đất. Cô nhanh chóng mở ra liền nhíu mày.
- "Người đâu! Chuẩn bị xe ngựa cho ta! Dẫn theo 20 binh tinh nhuệ nhất đi theo ta trở lại kinh thành! Ngay ngày mai xuất phát!"
Hiếm khi thấy cô vội như vậy binh lính có chút ngạc nhiên cùng lo lắng. Đúng vậy bọn họ lo lắng cho cô cũng như bảo bảo.
Tối hôm ấy quân lính của cô và của Tác Nhĩ Ba liên tục tới lều tặng đồ cho cô khiến cô phải cho người chuẩn bị thêm một xe chở đồ! Thật không ngờ cô hốt của họ bao nhiêu bạc như vậy mà bọn họ...cô lấy khắn tay lau vài giọt nước mắt bên khóe mi. Có trời mới biết lúc đó cô giả tạo như nào! Ngay cả nước mắt cũng là nhờ hệ thống giúp. Thật đúng là con người vô tâm vô phế. Hệ thống nhìn mà cũng có chút thương xót cho đám binh lính bị cô tẩy não kia. Cả đám fan não tàn của cô nữa nó cảm thấy...thì thôi hãy xem như nó không biết gì đi!
Sáng hôm sau cô rời đi trong biển nước mắt của mấy tên lính. Cô cũng có chút không nỡ lấy khăn tay vẫy vẫy từ trong ra. Sao cô thấy hình ảnh này quen quen nhỉ?
*Ý cô là như người vợ tiễn chồng tòng quân?*
*Chính vậy!* Cô cười cười.
Nửa tháng sau cô đã trở lại kinh thành bình an. Lần này người đi cùng cô vẫn là anh Bạch Trì. Cô nhìn anh cưỡi ngựa bên cạnh lòng thầm nhủ nhất định sẽ kiếm cho anh một người con gái tốt thật tốt ở kinh thành.
Kinh thành vẫn nhộn nhịp như không có chuyện gì. Cô thở dài nhìn người mở cổng hoàng cung có chút kỳ lạ thì phải...
Cô vừa bước vào cánh cửa hoàng cung khép lại cô liền nhìn thấy cả đường máu. Tên mở cửa liền muốn xông lên giết cô nhưng nhanh chóng bị Bạch Trì hạ gục.
Cô ôm bụng xuống xe hơn hai mươi người và Bạch Trì đứng xung quanh tạo cho cô một bức tường thịt bao bọc bảo vệ. Cô run rẩy nhìn xung quanh bước từng bước sâu hơn vào trong. Xác trồng xác cảnh vật tiêu điều tới khó tin...vài con quạ bay trên tường thành tiếng kiếm tranh đấu rất gần đây cô nghe vậy liền phất tay cho người lui ra tìm nơi bình yên để thám thính...nhưng khi cô quay lưng liền có một đám người kéo tới.
- "Ả chính là người cần giết!" Một tên to con lực lưỡng và một tên nhỏ con bước tới cùng một đám binh lính. Chết tiệt ông trời muốn chơi cô sao. Cô chỉ nhìn thấy tin "Thái tử biến mất!" nên lo lắng cho công việc nên mới mò về thôi mà. Có cần xui xẻo tới mức về đúng cung biến không? Năm nay năm con tuất sao? Sao có thể xui xẻo vậy chứ! Cô tức giận buộc cao tóc lên xé váy buộc lại. Cũng may cô có mặc cả quần bên trong. Sau lưng cô cô rút ra một thanh đao cả người hừng hực khí thế. Nhưng mấy người lính kia vẫn đứng giữa bảo vệ cô. Cô vỗ vai họ.
- "Ta có thể bảo vệ bản thân! Các người cũng phải bảo vệ cho tốt! Nếu lần này chúng ta đều có thể sống được ta bao các ngươi ăn no uống say tại Vạn Hồng lâu!"
- "Nhất ngôn cửu đỉnh!" Mọi người cùng hét lên. Đám người kia xông tới cô và nhóm binh lính cùng xông lên. Riêng anh bay tới chiến đấu cùng tên to con. Tên nhỏ con lại lui về một góc đứng nhìn.
Quả thật cô khá là xui. Cung biến đã xảy ra từ hôm qua. Một số tướng quân đem quân từ ngoài biên cương trở về lấy danh nghĩa về báo cáo nhưng thực chất là nghe lệnh tấn công. Cũng do hắn đã hủy đi binh phù nên Thái Tử càng dễ mua chuộc bọn chúng hơn. Đang lúc đánh nhau gay gắt cô chém hết tên này tới tên kia thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra. Một loạt quân của cô và Tác Nhĩ Ba xông vào. Nhìn sơ sơ cũng phải gần 500 người nhanh chóng bọn họ tận dụng khi địch bất ngờ chạy tới giúp cô.
- "Sao các ngươi..."
- "Là do chúng ta lo cho người! Hiếm khi thấy người gấp như vậy! Trong hai tháng người đã giúp chúng ta nhiều rồi. Giờ hãy để chúng ta công hiến sức mình vì người!" Một người đứng lên cho biết. Nhìn bọn họ đầy niềm tin nhìn cô.
- "Xin người! Hãy để chúng thuộc hạ chiến đấu cùng người! Nãy chúng ta cũng nghe rồi! Nếu chúng ta sống người nhất định phải thật sự cho chúng ta ăn no uống say đó!"
Cô cười tới sảng khoái.
- "Nếu như vậy....nay chúng ta dốc hết sức mình. Ai giết được nhiều nhất ta thưởng lớn! Lên nào huynh đệ!"
Cô gào lên. Tác Nhĩ Ba cũng lúc đó bay tới mỉm cười.
- "Nhận lệnh chủ nhân!"