Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Cô mỉm cười đau đớn gửi thư báo cho hắn. Bồ câu vừa bay đi cô liền cho người đem ghế ra bên cạnh đường biên giới.
- "Tác Nhĩ Ba ngươi có thể tập hợp quân ngươi ở đây không? Bạch Trì. Huynh cũng cho tập hợp quân tới đây đi!" Hai người khó hiểu nhìn cô nhưng cũng cho tập hợp quân. Cô nhìn hai phía quân ngũ gọn gàng hài lòng gật đầu sau đó đứng lên trên ghế hét to.
- "Hôm nay ta sẽ giảng cho các ngươi về thế nào là phật pháp! Mong các ngươi nghe và hiểu cho kỹ mạng người đáng quý thế nào!" Cô đưa một bản cho Bạch Trì.
- "Huynh đọc bản kinh này cho quân lính ta. Ta đem bản phiên dịch tạm này đọc cho bên kia!"
- "Ân" Cô ngồi giữa biên giới của hai quốc gia dùng cái giọng sư tử hống đầy tình "yêu thương" để đọc các bản kinh mà hai thế giới trước lúc cô đánh nhau hệ thống thường mở.
Cô đang đọc liền thấy người ngủ gật liền hẩy Tác Nhĩ Ba đi gọi dậy. Mọi người dù muốn ngủ cô cũng không cho ngủ. Cả đêm cả ngày đều nghe cô đọc kinh. Họ thật không hiểu tại sao cô lại có sức lực nhiều tới như vậy. Cô không phải là vì con mình sao? Có một người cha gây nhiều nghiệp như vậy...cô xoa xoa bụng thấy một tên lính ngủ gục liền gõ lên áo hắn.
- "Các ngươi chăm chú học đi! Xíu nữa ta sẽ có bài kiểm tra...ý ta là thi cử nho nhỏ. Nếu các ngươi qua và đạt điểm cao ta sẽ cho các ngươi đi hết giao bằng hữu...là nam hay nữ tùy các ngươi đoán. Nếu có thể còn được dẫn tới cái gì các ngươi đều biết!" Cô cười cười. Nghe vậy nhóm binh lính cả hai bên bỗng dưng tỉnh táo hơn bao giờ hết.
- "À! Với một số binh lính không biết chữ ta sẽ cho người kiểm tra đối đáp! Được không?"
Bọn họ cùng gào lên.
- "Được!" Nghe câu trả lời chắc nịch đó cô mỉm cười gật đầu hài lòng. Bỗng cô đập tay.
- "A! Ta quên mất! Ai không qua phải chép kinh 100 lần. Với những người không biết chữ sẽ phải làm công việc của những người còn lại. Các ngươi đã nói được rồi. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Ai thu lại lời nói kẻ đó là cẩu!"
Cô cười tới vui vẻ. Nhóm quân của Tác Nhĩ Ba liền ai oán nhìn cô. Họ không hiểu sao...rõ ràng hai bên là địch tại sao họ lại ở đây làm công việc vô bổ này! Nhưng lỡ nói ra rồi. Đâm lao phải theo lao. Họ chính là khóc không ra nước mắt.
Hai ngày ròng rã qua đi. Thư của cô đã tới tay hắn. Hắn đang cho thông cáo thiên hạ nghe tin của cô hai tay run run không kiềm chế nổi cảm xúc.
- "Ngươi mau cho người đi đón nàng về!" Hắn ra lệnh cho quân lính đem kiệu đi rước cô.
Còn bên cô hôm nay cũng là ngày cô kiểm tra. Một buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Cô ngồi chấm bài thi mà hài lòng. Đa số đạt điểm trung bình. Số người đạt điểm cao khá ít bất quá như vậy cô mới có thể....
Sau bốn ngày thi và chấm thi xong. Cô vui vẻ dán bảng thông báo những người có thể tham dự buổi xem mắt. Mỗi bên cô chọn 50 người. Sau đó cho bọn họ một ngày để chuẩn bị mọi thứ. Cô dựng hẳn hai lều mỗi người khi tới đều phải bịp chặt mắt. Cô cũng đã sớm cho thiết kế kiểu màn chắn bằng gỗ chắn hết hai bên, khi hai người tới một người sẽ gõ 1 cái, người kia nếu đã tới sẽ gõ 2 cái sau đó họ có thể tháo khăn bịp mắt và kéo tấm gỗ ra để thấy mặt nhau. Cô chuẩn bị thực sự rất tốn công tốn sức. Hệ thống mà ở đây chắc sẽ tức chết mất. Công việc chính thì không lo. Toàn lo chuyện bao đồng.
Sáng hôm sau họ đã tới trước nơi tụ tập ai đó đều sửa sang vô cùng bảnh bao. Cô mỉm cười có chút đê tiện. Ầy Bạch Trì và Tác Nhĩ Ba thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Thật sự họ có chút thương cho binh lính. Mấy ngày nay binh lính sáng luyện đao chiều luyện kinh phật chính là dốc hết sức chiến đấu. Họ hào hứng như vậy....ầy.
Nhóm binh lính bên cô đã được dắt vào chỗ hết. Ai nấy đều có chút căng thẳng. Cô nhìn qua khe cười cười ầy gù. Cô đã rất hao tâm tổn sức đó nha.
Nhóm binh lính đã gõ một gõ. Chỉ vài giây sau họ cũng đã nghe thấy tiếng gõ số 2. Họ nhanh chóng tháo băng mắt và mở cánh gỗ ra....môi của một nhóm người đã sớm không thể cười nổi. Khu bên kia...toàn là nam. Trong đó một số người đã sớm nhận ra là người của phe địch. Ai đó đều sốc tới mức không nói lên lời. Một số người thì khụy xuống. Một số người trực tiếp gào khóc.
Cô chính là không dám bước vào. Không phải là cô đang giúp hai bên xây dựng mối tình thương thắm thiết hay sao? Sao vẻ mặt ai cũng khó coi như vậy chứ...à không phải! Mắt cô đã tia được một đôi có chút kỳ lạ. Cô mỉm cười đứng lên xoay lưng.
Sau trận đó số ánh mắt "hâm mộ!" nhìn cô càng nhiều hơn. Cô chỉ biết nhún vai bất đắc dĩ.
"Biết sao giờ mị lực của cô lớn quá mà!"
Nửa tháng sau đã không còn tình cảnh hai bên quân ráp mặt nhau để chuẩn bị chiến bất cứ lúc nào nữa. Khi nhóm thương nhân đi qua nhìn vào cũng chỉ biết ngạc nhiên sau đó thở dài lắc đầu!
Cô giúp hai bên trở nên vô cùng thân thiết. Thậm chí có quân còn tự kết giao huynh đệ. Tiếng nói cả hai quân cùng học nên có thể trao đổi hơn rất nhiều. Tình cảm được cô trau dồi qua những ván bài do cô làm chủ. Ầy cô thật có tài năng biến thù thành thân mà! Mặc dù mối "thù" này là do cô gọi tới. Đôi khi thật không hiểu. Là cô chán ở thế giới cổ đại không có gì chơi liền làm vậy sao!? Binh lính của cô và Tác Nhĩ Ba đã sớm coi cô là một trong những nam nhân...họ kính vẫn kính...nể vẫn nể. Nể nhất là kỹ thuật bài bạc của cô. Cô mà là chủ sòng thì....
Có hôm họ cược trồng rau, hôm cược nọ cược kia. Phần ranh giới mỗi bên đào trồng vài luống rau. Mỗi ngày ai thua bài sẽ phải đi tưới nước bón phân cho rau. Cuộc sống vui vẻ đạm bạc. Đôi khi quân lính hai bên còn cùng nhau đi giúp nông dân trồng lúa. Được người dân vô cùng quý mến. Cô đang nằm bỗng lính canh chạy vào.
- "Vương phi! Hoàng thượng cho người tới đón người trở về để phong Hậu!" Cô lười biếng ăn nốt nho hất tay.
- "Truyền lại cho họ rằng bảo với hoàng thượng. "Ta ở đây đang vui không có hứng về! Nếu phu quân thấy nhớ ta...không bằng bỏ ngôi vua về đây cùng ta vui vẻ!" Người lính nghe xong có chút ngạc nhiên hai mắt mở to nhìn cô. Cô gật gật đầu cười. Người lính liền tuân lệnh đi ra. Không lâu sau cô liền thấy một cánh chim bồ câu bay đi. Nhóm người khênh kiệu được Bạch Trì sắp xếp chỗ nghỉ ngơi. Nhưng có một số người lại tròn mắt nhìn tình hình quân cô và quân bên kia đường phân cách thân mật với nhau. Họ lau mắt đi lau mắt lại vẫn chính là không thể tin nổi....
Đã nửa tháng sau khi cung biến qua đi. Hắn không công khai tội trạng của thái tử mà lại cố gắng hủy bỏ các binh phù. Cha cô đã thông báo cho cô...binh phù cha đã đưa cho hắn. Cô thật không hiểu sao cha lại tin tưởng hắn như vậy. Nghe ngóng từ người của cô hắn đã loại bỏ tất cả hậu cung, hắn cũng cho thái hậu xuống tóc đi tu. Hắn bị các quan phản đối thậm chí đám quan đó còn kéo nhau tuyệt thực rồi quỳ nọ kia. Hắn vẫn không xao động, sắt đá như vậy...hậu cùng ba ngàn giai nhân mà hắn nói hủy là hủy. Sửa đổi cả luật dã ban hành cả trăm năm nay....ôi hắn làm như đa số nam chính cô đã từng đọc trong tiểu thuyết kìa! Cô muốn cảm động đó! Nhưng cảm động không nổi. Dạo này người con trai kia xuất hiện trong giấc mơ của cô ngày càng nhiều hơn khiến cô có chút khó chịu.
Hắn nhận được thư của người truyền về liền tức giận siết chặt tay.
- "Thật hỗn xược!" Hắn đã lên được ngôi vua nhưng không quên tình cũ muốn đưa cô về phong cô làm Hậu. Hắn đã chống lại cả điều luật chỉ để tỏ rõ tình cảm của mình với cô. Vậy mà cô vẫn muốn hắn từ bỏ ngôi vị này? Hơn nữa không có hắn cô rất vui vẻ sao? Cô thực sự không biết tốt xấu!
- "Người đâu!"
- "Có thuộc hạ!"
Một đám áo đen nhảy từ trên xuống.
- "Các ngươi đi bắt lại nàng về đây cho ta! Không được phép làm nàng tốn thương. Cũng không được làm ảnh hưởng không tốt gì tới nàng! Nếu nàng mất sợi tóc nào. Tự lấy đầu thay thế!" Nhóm người kia nhìn nhau gật đầu rời đi.
- "Ai!" Hắn bỗng bật dậy rút thanh kiếm ra.
- "Ngươi không cần biết!"
- "Ngươi muốn gì!?"
- "Ngươi phải giữ được nàng...nhất định không được cho nàng rời đi. Ngươi nhất định không được yêu nàng. Nhất định không được nhường ngôi cho ai. Nhất định không được nhường ngôi!"
Một bóng trắng bay ngang. Hắn khó hiểu
- "Ý ngươi là sao!?"
- "Nếu ngươi không nghe ta...ngươi sẽ hối hận!"
Bóng trắng thủ thỉ bên hắn.
- "Ý ngươi...nếu ta nhường ngôi và yêu nàng đạt 100% nàng sẽ rời đi!" Bóng trắng bỗng dừng lại.
- "Ngươi...là ai!?"
Hắn mỉm cười.
- "Ta là ai không quan trọng....quan trọng là. Ta cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!"
Cuối cùng cũng hết mùa bão. Từ giờ trở đi sẽ là 30 like 1 chap trở lại nha.
Nam chính đã chuẩn bị xuất hiện. không lâu nữa đâu còn là ai. hí hí hí. còn lâu ta mới nói. lêu lêu. ta tính tiết lộ nam chính nhưng thấy các nàng suy đoán vui như vậy =]]] Thì thôi cho các nàng tiếp tục suy đoán.
- "Tác Nhĩ Ba ngươi có thể tập hợp quân ngươi ở đây không? Bạch Trì. Huynh cũng cho tập hợp quân tới đây đi!" Hai người khó hiểu nhìn cô nhưng cũng cho tập hợp quân. Cô nhìn hai phía quân ngũ gọn gàng hài lòng gật đầu sau đó đứng lên trên ghế hét to.
- "Hôm nay ta sẽ giảng cho các ngươi về thế nào là phật pháp! Mong các ngươi nghe và hiểu cho kỹ mạng người đáng quý thế nào!" Cô đưa một bản cho Bạch Trì.
- "Huynh đọc bản kinh này cho quân lính ta. Ta đem bản phiên dịch tạm này đọc cho bên kia!"
- "Ân" Cô ngồi giữa biên giới của hai quốc gia dùng cái giọng sư tử hống đầy tình "yêu thương" để đọc các bản kinh mà hai thế giới trước lúc cô đánh nhau hệ thống thường mở.
Cô đang đọc liền thấy người ngủ gật liền hẩy Tác Nhĩ Ba đi gọi dậy. Mọi người dù muốn ngủ cô cũng không cho ngủ. Cả đêm cả ngày đều nghe cô đọc kinh. Họ thật không hiểu tại sao cô lại có sức lực nhiều tới như vậy. Cô không phải là vì con mình sao? Có một người cha gây nhiều nghiệp như vậy...cô xoa xoa bụng thấy một tên lính ngủ gục liền gõ lên áo hắn.
- "Các ngươi chăm chú học đi! Xíu nữa ta sẽ có bài kiểm tra...ý ta là thi cử nho nhỏ. Nếu các ngươi qua và đạt điểm cao ta sẽ cho các ngươi đi hết giao bằng hữu...là nam hay nữ tùy các ngươi đoán. Nếu có thể còn được dẫn tới cái gì các ngươi đều biết!" Cô cười cười. Nghe vậy nhóm binh lính cả hai bên bỗng dưng tỉnh táo hơn bao giờ hết.
- "À! Với một số binh lính không biết chữ ta sẽ cho người kiểm tra đối đáp! Được không?"
Bọn họ cùng gào lên.
- "Được!" Nghe câu trả lời chắc nịch đó cô mỉm cười gật đầu hài lòng. Bỗng cô đập tay.
- "A! Ta quên mất! Ai không qua phải chép kinh 100 lần. Với những người không biết chữ sẽ phải làm công việc của những người còn lại. Các ngươi đã nói được rồi. Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Ai thu lại lời nói kẻ đó là cẩu!"
Cô cười tới vui vẻ. Nhóm quân của Tác Nhĩ Ba liền ai oán nhìn cô. Họ không hiểu sao...rõ ràng hai bên là địch tại sao họ lại ở đây làm công việc vô bổ này! Nhưng lỡ nói ra rồi. Đâm lao phải theo lao. Họ chính là khóc không ra nước mắt.
Hai ngày ròng rã qua đi. Thư của cô đã tới tay hắn. Hắn đang cho thông cáo thiên hạ nghe tin của cô hai tay run run không kiềm chế nổi cảm xúc.
- "Ngươi mau cho người đi đón nàng về!" Hắn ra lệnh cho quân lính đem kiệu đi rước cô.
Còn bên cô hôm nay cũng là ngày cô kiểm tra. Một buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Cô ngồi chấm bài thi mà hài lòng. Đa số đạt điểm trung bình. Số người đạt điểm cao khá ít bất quá như vậy cô mới có thể....
Sau bốn ngày thi và chấm thi xong. Cô vui vẻ dán bảng thông báo những người có thể tham dự buổi xem mắt. Mỗi bên cô chọn 50 người. Sau đó cho bọn họ một ngày để chuẩn bị mọi thứ. Cô dựng hẳn hai lều mỗi người khi tới đều phải bịp chặt mắt. Cô cũng đã sớm cho thiết kế kiểu màn chắn bằng gỗ chắn hết hai bên, khi hai người tới một người sẽ gõ 1 cái, người kia nếu đã tới sẽ gõ 2 cái sau đó họ có thể tháo khăn bịp mắt và kéo tấm gỗ ra để thấy mặt nhau. Cô chuẩn bị thực sự rất tốn công tốn sức. Hệ thống mà ở đây chắc sẽ tức chết mất. Công việc chính thì không lo. Toàn lo chuyện bao đồng.
Sáng hôm sau họ đã tới trước nơi tụ tập ai đó đều sửa sang vô cùng bảnh bao. Cô mỉm cười có chút đê tiện. Ầy Bạch Trì và Tác Nhĩ Ba thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Thật sự họ có chút thương cho binh lính. Mấy ngày nay binh lính sáng luyện đao chiều luyện kinh phật chính là dốc hết sức chiến đấu. Họ hào hứng như vậy....ầy.
Nhóm binh lính bên cô đã được dắt vào chỗ hết. Ai nấy đều có chút căng thẳng. Cô nhìn qua khe cười cười ầy gù. Cô đã rất hao tâm tổn sức đó nha.
Nhóm binh lính đã gõ một gõ. Chỉ vài giây sau họ cũng đã nghe thấy tiếng gõ số 2. Họ nhanh chóng tháo băng mắt và mở cánh gỗ ra....môi của một nhóm người đã sớm không thể cười nổi. Khu bên kia...toàn là nam. Trong đó một số người đã sớm nhận ra là người của phe địch. Ai đó đều sốc tới mức không nói lên lời. Một số người thì khụy xuống. Một số người trực tiếp gào khóc.
Cô chính là không dám bước vào. Không phải là cô đang giúp hai bên xây dựng mối tình thương thắm thiết hay sao? Sao vẻ mặt ai cũng khó coi như vậy chứ...à không phải! Mắt cô đã tia được một đôi có chút kỳ lạ. Cô mỉm cười đứng lên xoay lưng.
Sau trận đó số ánh mắt "hâm mộ!" nhìn cô càng nhiều hơn. Cô chỉ biết nhún vai bất đắc dĩ.
"Biết sao giờ mị lực của cô lớn quá mà!"
Nửa tháng sau đã không còn tình cảnh hai bên quân ráp mặt nhau để chuẩn bị chiến bất cứ lúc nào nữa. Khi nhóm thương nhân đi qua nhìn vào cũng chỉ biết ngạc nhiên sau đó thở dài lắc đầu!
Cô giúp hai bên trở nên vô cùng thân thiết. Thậm chí có quân còn tự kết giao huynh đệ. Tiếng nói cả hai quân cùng học nên có thể trao đổi hơn rất nhiều. Tình cảm được cô trau dồi qua những ván bài do cô làm chủ. Ầy cô thật có tài năng biến thù thành thân mà! Mặc dù mối "thù" này là do cô gọi tới. Đôi khi thật không hiểu. Là cô chán ở thế giới cổ đại không có gì chơi liền làm vậy sao!? Binh lính của cô và Tác Nhĩ Ba đã sớm coi cô là một trong những nam nhân...họ kính vẫn kính...nể vẫn nể. Nể nhất là kỹ thuật bài bạc của cô. Cô mà là chủ sòng thì....
Có hôm họ cược trồng rau, hôm cược nọ cược kia. Phần ranh giới mỗi bên đào trồng vài luống rau. Mỗi ngày ai thua bài sẽ phải đi tưới nước bón phân cho rau. Cuộc sống vui vẻ đạm bạc. Đôi khi quân lính hai bên còn cùng nhau đi giúp nông dân trồng lúa. Được người dân vô cùng quý mến. Cô đang nằm bỗng lính canh chạy vào.
- "Vương phi! Hoàng thượng cho người tới đón người trở về để phong Hậu!" Cô lười biếng ăn nốt nho hất tay.
- "Truyền lại cho họ rằng bảo với hoàng thượng. "Ta ở đây đang vui không có hứng về! Nếu phu quân thấy nhớ ta...không bằng bỏ ngôi vua về đây cùng ta vui vẻ!" Người lính nghe xong có chút ngạc nhiên hai mắt mở to nhìn cô. Cô gật gật đầu cười. Người lính liền tuân lệnh đi ra. Không lâu sau cô liền thấy một cánh chim bồ câu bay đi. Nhóm người khênh kiệu được Bạch Trì sắp xếp chỗ nghỉ ngơi. Nhưng có một số người lại tròn mắt nhìn tình hình quân cô và quân bên kia đường phân cách thân mật với nhau. Họ lau mắt đi lau mắt lại vẫn chính là không thể tin nổi....
Đã nửa tháng sau khi cung biến qua đi. Hắn không công khai tội trạng của thái tử mà lại cố gắng hủy bỏ các binh phù. Cha cô đã thông báo cho cô...binh phù cha đã đưa cho hắn. Cô thật không hiểu sao cha lại tin tưởng hắn như vậy. Nghe ngóng từ người của cô hắn đã loại bỏ tất cả hậu cung, hắn cũng cho thái hậu xuống tóc đi tu. Hắn bị các quan phản đối thậm chí đám quan đó còn kéo nhau tuyệt thực rồi quỳ nọ kia. Hắn vẫn không xao động, sắt đá như vậy...hậu cùng ba ngàn giai nhân mà hắn nói hủy là hủy. Sửa đổi cả luật dã ban hành cả trăm năm nay....ôi hắn làm như đa số nam chính cô đã từng đọc trong tiểu thuyết kìa! Cô muốn cảm động đó! Nhưng cảm động không nổi. Dạo này người con trai kia xuất hiện trong giấc mơ của cô ngày càng nhiều hơn khiến cô có chút khó chịu.
Hắn nhận được thư của người truyền về liền tức giận siết chặt tay.
- "Thật hỗn xược!" Hắn đã lên được ngôi vua nhưng không quên tình cũ muốn đưa cô về phong cô làm Hậu. Hắn đã chống lại cả điều luật chỉ để tỏ rõ tình cảm của mình với cô. Vậy mà cô vẫn muốn hắn từ bỏ ngôi vị này? Hơn nữa không có hắn cô rất vui vẻ sao? Cô thực sự không biết tốt xấu!
- "Người đâu!"
- "Có thuộc hạ!"
Một đám áo đen nhảy từ trên xuống.
- "Các ngươi đi bắt lại nàng về đây cho ta! Không được phép làm nàng tốn thương. Cũng không được làm ảnh hưởng không tốt gì tới nàng! Nếu nàng mất sợi tóc nào. Tự lấy đầu thay thế!" Nhóm người kia nhìn nhau gật đầu rời đi.
- "Ai!" Hắn bỗng bật dậy rút thanh kiếm ra.
- "Ngươi không cần biết!"
- "Ngươi muốn gì!?"
- "Ngươi phải giữ được nàng...nhất định không được cho nàng rời đi. Ngươi nhất định không được yêu nàng. Nhất định không được nhường ngôi cho ai. Nhất định không được nhường ngôi!"
Một bóng trắng bay ngang. Hắn khó hiểu
- "Ý ngươi là sao!?"
- "Nếu ngươi không nghe ta...ngươi sẽ hối hận!"
Bóng trắng thủ thỉ bên hắn.
- "Ý ngươi...nếu ta nhường ngôi và yêu nàng đạt 100% nàng sẽ rời đi!" Bóng trắng bỗng dừng lại.
- "Ngươi...là ai!?"
Hắn mỉm cười.
- "Ta là ai không quan trọng....quan trọng là. Ta cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!"
Cuối cùng cũng hết mùa bão. Từ giờ trở đi sẽ là 30 like 1 chap trở lại nha.
Nam chính đã chuẩn bị xuất hiện. không lâu nữa đâu còn là ai. hí hí hí. còn lâu ta mới nói. lêu lêu. ta tính tiết lộ nam chính nhưng thấy các nàng suy đoán vui như vậy =]]] Thì thôi cho các nàng tiếp tục suy đoán.
Bình luận facebook