“Nếu như... đây chính là ý định của em, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của em.”
Khương Hồng Cơ thở dài, cô không phải là người thích cưỡng cầu.
Mỗi người đều có lựa chọn của bản thân, Tuệ Quân lại chọn con đường này, cô cũng không thể độc đoán yêu cầu đối phương thay đổi. Ánh mắt Tuệ Quân dịu dàng, gật đầu với Khương Hồng Cơ nói cảm ơn: “Đa tạ lang quân đã thông cảm.” Nói thật, lần này Tuệ Quân hoàn toàn không phải nói lời trái với lương tâm, cô thật sự muốn có đứa con của riêng mình.
Trước kia lúc tuổi còn nhỏ, cô vừa hồ đồ lại vô tri, căn bản không biết mất đi năng lực làm mẹ là như thế nào. Nhưng đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng bị chính mẹ đẻ cưỡng ép uống thuốc, người đàn bà điên dại ấy còn trói cả hai chân hai tay cô, dùng hết sức ấn vào bụng cô... Đau đớn tràn lan khắp thân thể, đau đến tê tâm liệt phế, thỉnh thoảng mơ thấy vào lúc nửa đêm, cả người vẫn như trước run rẩy không ngừng.
Sau những lần đó, thân thể của Tuệ Quân cũng hoàn toàn bị hủy hoại, sau này cũng không còn khả năng sinh con nữa.
Đây luôn là vết thương trong lòng Tuệ Quân, mãi mãi không thể khép lại, cô chỉ có thể xem nhẹ sự tồn tại của nó.
Không ngờ nhiều năm sau, cô thế mà lại có thai một cách thần kì. Nếu cha của đứa nhỏ không phải là tiên hoàng Đông Khánh, Tuệ Quân có xúc động muốn sinh ra đứa nhỏ. Thế nhưng thế sự trớ trêu, cô chỉ có thể cười khổ, nhẫn tâm dùng đứa trẻ trong bụng để diệt trừ Nhị hoàng tử phi AnYNa. Sau lúc đó, Tuệ Quân mới biết cái thân thể rách nát này đã hoàn toàn hồi phục sức khỏe, năng lực làm mẹ đã mất cũng trở lại rồi. Chuyện này có nghĩa là cô có thể nhờ vào nam tử để có thai, sinh một đứa con có cùng dòng máu với cô. Nhìn Tuệ Quân đã hạ quyết tâm, Khương Hồng Quân cũng chỉ có thể ủng hộ.
Chỉ là...
“Mang thai không như thứ khác, em làm sao có thể cam đoan rằng mình một lần đã có rồi?” Nếu như cô ở thời đại kia, muốn có con thì trực tiếp đi làm tiểu phẫu ở cơ quan chuyên môn là được, nhưng thời đại này không giống. Phương thức sinh dục vẫn là cổ xưa nhất, nguyên thủy nhất, nam nữ động phòng xong mới có xác suất làm nữ tử có thai.
Tuệ Quân cúi thấp đầu, lí nhí nói: “Nô gia đã dùng dịch dựng đan mà lang quân trước kia tặng cho...”
Dịch dựng đan? Chân mày của Khương Hồng Cơ nhíu chặt lại, cô nhớ món đồ chơi này đã rơi vào tay Liễu Huyên rồi mà, sao Tuệ Quân cũng có? Cô trực tiếp hỏi: “Năm đó không phải giao cho em đem đến cho Liễu Huyên sao?” Tuệ Quân giải thích nói: “Dịch dựng đạn thật sự đã ở trong tay Liễu Huyền, nhưng lang quân có biết Liễu Huyên sau khi lấy được nó đã làm gì không?”
“Làm cái gì?”
Tuệ Quân nói: “Liễu Huyên vẫn luôn phòng bị nô gia, tự nhiên sẽ không dễ dàng dùng đan dược. Người này trời sinh vốn độc ác, cô ta mài ra ít bột thuốc, trộn lẫn trong đồ ăn, vài lần qua tay tặng cho một người phụ nữ đã có chồng làm việc vặt. Để kiểm chứng tác dụng của đan dược, cô ta còn phải người âm thầm làm nhục người đàn bà kia. Người này sau khi gả vào nhà chồng ba năm không thể có con, nhưng sau chuyện đó một tháng, người này có hỉ mạch.”
Có thể làm cho một người phụ nữ ba năm không có động tĩnh gì, một lần liền có thai, hiệu quả của thuốc này cũng quá dọa người rồi.
Tuệ Quân nghĩ đến tình cảnh của bản thân, ma xui quỷ khiến, cô lén lút giữ lại một chút bột của đan dược.
Khương Hồng Cơ nghe xong, đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. “Cái này thật sự có thể khiến cơ thể nữ tử tiến vào trạng thái tốt nhất để mang thai, nâng cao tỉ lệ thụ thai.” Nói cách khác, chỉ cần vận mệnh không quá đen đủi, Tuệ Quân rất nhanh liền có thể làm mẹ rồi. Trước đây và cải thiện thân thể Tuệ Quân, Khương Đồng Cơ đã dùng hết thẻ bài hệ thống chứa đứng.
Loại thẻ bài hệ thống này có năng lực hoàn toàn khác hệ thống mua bán sách kĩ năng.
Hệ thống mua bán sách kĩ năng là dùng linh hồn của kí chủ trước đây để chế tạo, lấy ra từ trong linh hồn ký ức liên quan đến kỹ năng đó. Kí chủ sử dụng sách kỹ năng, thật ra chính là dung hợp bộ phận linh hồn này, hoàn mĩ tiếp thu những kí ức trong đó. Thẻ bài hệ thống trên bản chất chính là thể ngưng tụ nguồn năng lượng tinh thuần, đối với thân thể có lợi mà không có hại, với sách kĩ năng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Chỉ là, cô vẫn có một nghi vấn, vì sao nhất định phải là Phù Vọng chứ?
Lập trường của Phù Vọng và phương Bồng Cơ hoàn toàn đối nghịch, cô ấy có con nối dõi của Phù Vọng, thật sự không sợ Khương Hồng Cơ vì vậy mà chán ghét sao? Đối mặt với vấn đề này, Tuệ Quân do dự rất lâu mới thổ lộ chân tướng. “Nô gia không định nói với đứa bé về chân tướng của cha nó.”
Chuyện này trừ cô và lang quân, sẽ không có người thứ ba biết được. Khương Hồng Cơ hỏi: “Em cũng không định để Phù Vọng biết à?” Tuệ Quân có chút bối rối, không chắc chắn hỏi lại: “Chủ công sẽ để người đó sống sao?” Cô tưởng Phù Vọng sẽ phải chết không nghi ngờ gì chứ.
Khương Bồng Cơ: “...”
Không khỏi có chút xúc động đồng tình với Phù Vọng. “Nói thế nào cũng là một vị mãnh tướng, nếu có thể chiêu mộ, đương nhiên không để gã chết.”
Nếu như Phù Vọng chết trận, thuộc hạ cũ của gã càng không dễ gì chiêu mộ, nói không chừng còn tự chôn một quả bom hẹn giờ cho mình. Cho dù tình thế nào, giá trị của Phù Vọng còn sống vẫn cao hơn giá trị của gã lúc chết. Vì vậy, lần này lại đến phiên Tuệ Quần ngẩn ngơ.
Sự tình phát sinh vượt ra ngoài dự tính mà cô mong đợi thì phải làm sao? Bối rối một lúc, cô cúi đầu nhìn bàn tay phải khẽ vuốt bụng mình, biểu tình vô cùng đặc sắc.
“Vậy, vậy nên làm thế nào?”
Sắc mặt cô tái nhợt, đôi môi sưng đó cũng không còn chút huyết sắc. Nếu như Phù Vọng chết, đó chính là chết không có đối chứng, nhưng nếu gã còn sống, vậy lại càng lúng túng.
“Không cần sợ! Có ta ở đấy.” Khương Bồng Cơ trấn an tâm tình của Tuệ Quân, tránh cho đối phương xúc động làm chuyện ngốc nghếch. “Đa tạ lang quân.” Trong lòng Tuệ Quân trấn tĩnh, viền mắt ướt át. “Cô gái ngốc” Khương Hồng Cơ buồn cười xoa xoa mái tóc dài của Tuệ Quân: “Dọn dẹp một chút, bên ngoài vẫn còn hỗn loạn, em đừng chạy lung tung.” Tuy rằng đã công phá được ải Gia Môn nhưng bên ngoài vẫn rất nguy hiểm, nếu Tuệ Quân chạy lung tung rất dễ xảy ra chuyện.
“Vâng.”
Tuệ Quân ngoan ngoãn gật đầu.
Thu xếp ổn thỏa cho Tuệ Quân rồi, Khương Hồng Cơ lại phải người đến canh giữ ở đây để tránh cho loạn quân xông đến. “Chủ công, có tin tốt!”
Mạnh Hồn vui mừng từ xa chạy đến, nói với Khương Đồng Cơ: “Điển phó Giáo úy đã bắt sống được Phù Vọng!” Khương Hồng Cơ thoáng nhướn mày, trong đầu xuất hiện ký ức liên quan đến Phù Vọng.
Phù Vọng thế mà lại bị Điển Dần bắt sống? Vẻ mặt cô có chút lạnh lùng: “Hiện giờ Phù Vọng đang ở đâu?”
Trong lúc Khương Đồng Cơ đi tìm Tuệ Quân, mấy người Phong Chân đã nhanh chóng chỉnh đốn quân đội, vội vàng chạy đến đây.
Không ngờ hiệu suất làm việc của chủ công nhà mình lại cao đến vậy, không cho bọn họ cơ hội chi viện. Tâm trạng của Mạnh Hồn có vẻ kích động, nhất thời không phát hiện ra Khương Hồng Cơ có gì khác lạ.
“Đã bắt được gã rồi, có điều...” Hàng lông mày rậm của Mạnh Hồn cau lại, ông nói với vẻ nghi ngờ: “Có điều, lang trung nói rằng Phù Vọng ăn phải một lượng cỏ mê rất lớn... Chí ít cũng phải ngủ đến sáng mai mới dậy được...”
Khương Hồng Cơ nghe vậy bước chân chợt khựng lại, hỏi ngược lại với vẻ kì lạ: “Phù Vọng ăn nhầm cỏ mê?” Mạnh Hồn gật đầu, trả lời với vẻ chắc chắn: “Lang trung đã khám lại vài lần, khẳng định chắc chắn là do ăn nhầm cỏ mê.”
Mạnh Hồn cũng hoài nghi, Phù Vọng không phải là dạng người vô ý vô tư, ăn uống ngủ nghỉ cũng rất tỉ mỉ, không thể ăn nhầm thứ đó được.
Lẽ nào những lời đồn trước đó bắt đầu có tác dụng, phe thân tín của Mạnh thị hạ thuốc mưu hại gã? Khương Hồng Cơ à lên một tiếng đầy sâu xa.
Bình luận facebook