Không phải xe đạp thành? Không phải xe đạp thành sẽ có động tĩnh lớn như vậy sao?
Tướng lĩnh ở lại trấn giữ sững sờ mất một lúc, chẳng lẽ quân đội của Liễu Hi đã làm ra vũ khí công thành còn hung tàn hơn cả xe quăng đá?
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, tiếng va đập lại một lần nữa kéo đến, trong tiếng gào thét chém giết, tiếng cống thành vỡ nát phát ra cực kì rõ ràng.
Hắn đang muốn dò hỏi, chỉ thấy dưới thành có một binh lính truyền tin chạy đến, mang theo vẻ mặt kinh hoàng đờ đẫn.
“Không hay rồi, phó tướng quân, quân địch vậy mà tay không đánh vỡ, phá hủy cổng thành!” Màn đêm buông xuống, bên trong ải Gia Môn đốt đuốc, tầm nhìn vẫn khá rõ ràng.
Dù là xung quanh đều hỗn loạn, bọn họ vẫn có thể nhìn được tình hình bên trong thành như trước, tên sát thần lúc trước vậy mà cứng rắn đem cổng thành đập nứt từ trong ra ngoài. Lần đầu tiên đập, tấm gỗ dày niêm phong đứt lìa, cổng thành vừa dày vừa nặng xuất hiện vết nứt, kéo dài như mạng nhện vậy, lần thứ hai đập xuống, cổng thành không chịu nổi trọng lực liền bị phá vỡ, không chỉ quan trấn giữ trong thành bị dọa một trận, đội quân ngoài thành cũng sững sờ. Khương Hồng Cơ thuần thục phá bỏ vài thước cổng thành vừa nặng vừa dày, dồn khí vào đan điền, hô lớn: “Cổng thành đã bị phá! Lập tức phá ải!”
Cô dùng kỹ thuật truyền âm đặc biệt, âm thanh vững vàng truyền vào tai Mạnh Hồn.
Ông nhận ra tiếng của chủ công, suýt nữa xúc động đến rơi lệ, lập tức dẫn binh đến tiếp ứng cho Khương Bồng Cơ.
Cống thành vi Gia Môn đã sập rồi, cán cân thắng bại đã hoàn toàn nghiêng về phía bọn họ.
Có binh của Mạnh Hồn tiếp ứng, Khương Hồng Cơ và mọi người lúc này mới cao chạy xa bay, quân địch trong thành trở nên hỗn loạn.
Tướng lĩnh ở lại trấn giữ nghe được tin này, lảo đảo suýt ngã, không khống chế được mà ngất đi. Ải Gia Môn, không trụ nổi nữa rồi!
Trước khi ải Gia Môn thất thủ không lâu, mấy người Phong Chân cũng toàn thắng, tiêu diệt hơn hai ngàn quân địch, quân địch trọng thương và chết cháy hơn năm ngàn, còn lại hơn hai ngàn người toàn bộ bắt làm tù binh. Quan trọng hơn là, họ bắt sống được chủ tướng Phù Vọng của địch! “Điển phó Giáo úy vậy mà bắt sống được chủ tướng quân địch, tuyệt đối là người có công đầu tiên.”
Đối mặt với kết quả này, Phong Chân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khen Điển Dần rối rít. Trước kia còn nghĩ là không thể bắt sống được Phù Vọng, không ngờ Điển Dần thể mà lại thật sự bắt sống được người mang về. Dương Tư cũng mỉm cười chúc mừng, sau đó cần làm gì thì làm cái đấy, sau khi chỉnh hợp binh lực xong còn phải tiếp viện cho ải Gia Môn nữa. Điển Dân lập được công lớn, sắc mặt lại không mấy vui vẻ, điểm này khiến Phong Chân thấy ngờ vực.
“Điển phó Giáo úy?” Điển Dân nặng nề hừ một tiếng, nói: “Thắng không anh hùng!”
Nụ cười của Phong Chân dân thu lại, anh ta nói: “Là binh lính, từ trước tới nay chúng ta không nói tới những thứ hư vô như quang minh chính đại, ngay cả gian trá cũng thế.”
Nghe Phong Chân nói vậy, Điển Dần biết đối phương đã hiểu lầm rồi, anh không phải nói quân sự đề ra mưu kế quá âm hiểm, thắng không anh hùng.
Điển Dân nói: “Phù Vọng kia có gì đó không ổn, nếu không phải như vậy, mạt tướng cũng không thể bắt sống gã.”
Nhắc đến bắt sống, anh cũng có chút đỏ mặt, rõ ràng là Phù Vọng bị khói lửa tiêm nhiễm, không biết thế nào lại ngã về hướng đống lửa. May mà Điển Dần nhanh tay, trên người Phù Vọng lại mang áo giáp vừa dày vừa nặng, cho nên lửa mới không thật sự thiêu cháy gã. Chiến tranh vừa ngừng lại, Điền Dần nhìn thấy y binh đang cứu chữa thương binh, anh liền bảo lang trung theo quan khám cho Phù Vọng một chút.
Kết quả như thế nào?
Người ta dùng không ít cỏ mê, cho nên mệt mỏi rã rời, thực lực có lẽ không bằng một nửa lúc thường, thế mới để cho Điển Dần chiếm được lợi.
Nghe Điển Dần nói như vậy, Phong Chân cười nói: “May mắn cũng là thực lực, Điền phó Giáo úy sao phải rầu rĩ vì chuyện này? Cuối cùng vẫn là người bắt sống Phù Vọng mà không phải ai khác, cho nên phần công lao này ngươi chối không được rồi. Phù Vọng này đối với chủ công mà nói còn có tác dụng lớn...”
Điển Dần lúc đầu muốn chặt đầu của Phù Vọng, nhưng xét đến đại cục, cuối cùng vẫn là không xuống tay. Chủ tướng cùng võ tướng bình thường không giống nhau, nếu có thể bắt sống, so với người chết thì giá trị cao hơn nhiều.
Điển Dần không chỉ không được giết Phù Vọng, mà còn phải an trí tốt cho đối phương. Cho dù là tù nhân, người ta cũng là cấp cao đó. Một nơi khác, ải Gia Môn đã không thể cứu vãn, các tin xấu dồn dập đập tan ý chí của quân phòng thủ, quan trọng hơn là, chủ tướng của bọn chúng có thể gặp bất trắc. Đối với bọn chúng mà nói, chủ tướng chính là người đáng tin cậy nhất, nếu như chết trận, khí thế của bọn chúng sẽ giảm đến mức thấp nhất. Mạnh Hồn và Lý Uân mang quân tiến vào ải Gia Môn, còn về vị chủ công làm họ không hết lo kia ư?
Ngàn vạn lần đừng dạo chơi nữa, kích thích quá lớn chịu không nổi. Khương Hồng Cơ cũng như bọn họ mong muốn, cuối cùng giai đoạn kết thúc công thành thì không xuất hiện nữa, vết thương trên người chỉ dùng vải băng bó qua loa.
Tuy là không ra mặt, nhưng Khương Hồng Cơ cũng không dừng lại ở đó. Cô dẫn theo một nhóm người, mạnh mẽ xông vào vị trí trung tâm của ải Gia Môn. Một đường đi tới, thỉnh thoảng sẽ gặp quân địch hốt hoảng chạy trốn, nếu như liều chết chống lại liền giết, nếu như ngoan ngoãn xin hàng thì trói lại. “Tuệ Quân đi đâu rồi?” Ải Gia Môn đêm nay vô cùng hỗn loạn, rất dễ xảy ra chuyện. Nếu như xui xẻo đụng phải tên lính không cần mạng... Nghĩ đến đây, Khương Hồng Cơ không khỏi bước nhanh hơn, trực tiếp xông vào phủ chủ soái lúc trước của Phù Vọng. Tuệ Quân vốn am hiểu đối nhân xử thế, điềm tĩnh mà sáng suốt, cũng không phải là thiếu nữ ngây thơ lỗ mãng ngu xuẩn.
Bên ngoài hoảng loạn, cô chắc chắn sẽ không chạy lung tung. Bất luận đoàn thể thế nào, sẽ luôn có con sâu làm rầu nồi canh, chứ đừng nói tới thời cổ đại tố chất toàn dân cực kì thấp. Dung mạo Tuệ Quân như vậy nếu mà bị lạc, sơ suất đụng phải tên vô lại xấu xa nào, tình cảnh có thể nói là đặc biệt nguy hiểm. “Tuệ Quân?” Tìm lâu vậy, cuối cùng lại tìm được cô ở phòng ngủ của Phù Vọng.
Nhìn trâm cài cùng y phục rơi lả tả ở dưới đất, sắc mặt của Khương Hồng Cơ nhất thời trầm xuống, đáy mắt tràn ngập sát ý.
Chính là lúc này, bên tai truyền đến tiếng trả lời rụt rè của Tuệ Quân: “Là lang quân sao?” Khương Hồng Cơ lần theo tiếng nói, cuối cùng tìm được bóng dáng cô ẩn nấp trong một góc tối.
“Ai làm?”
Giọng điệu cô lạnh lẽo như băng.
Tuệ Quân lúc này y phục rách nát rời rạc, đến cả vạt áo cũng không buộc chắc.
Đôi môi nhỏ sưng lên, khóe mắt còn ngấn lệ, cố và xương quai xanh loang lổ vết tích lộ ra đặc biệt rõ ràng... Người mù cũng nhìn ra đối phương đã trải qua chuyện gì.
“Là ai làm?”
Khương Hồng Quân nhìn Tuệ Quân không trả lời, hỏi lại một lần nữa.
Tuệ Quân lúc này mới giật giật hai chân cứng nhắc, bò ra từ nơi ẩn nấp, trên mặt nở nụ cười. “Lang quân thắng rồi?”
Khương Bồng Cơ nghe xong, trong lòng như bị ai đâm một nhát, vừa bất đắc dĩ lại đau lòng. “Thắng rồi... Em, em ngốc quá!” Sở trường của Khương Hồng Cơ là dựa vào những chi tiết nhỏ nhất tìm ra chân tướng, rốt cục là ai đụng vào Tuệ Quân, cô bình tĩnh nghĩ một chút là có thể đoán ra.
“... Lang quân nói những lời này làm gì?” Tuệ Quân cúi đầu suy nghĩ, tóc trên trán rũ xuống tạo thành bóng
mờ, cô nói: “Nô gia vô năng, nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có như vậy mới giúp được lang quân... Huống hồ, là nô gia tự nguyện...” “Tự nguyện cũng không được!” Cô ấy là người, không phải hàng hóa, Khương Hồng Cơ hy vọng Tuệ Quân sống tốt, tuyệt không phải với cách như vậy.
Tuệ Quân than một tiếng, nói: “Lang quân, nô gia nói với ngài một câu thật lòng, nô gia không cảm thấy oan ức gì hết. Tình cảnh này của nô gia, người khác ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng sẽ nghĩ thế nào? Nó gia đều rõ ràng. Đời này không thể xuất giá làm vợ, nhưng nó gia lại không cam lòng làm thiếp thất, làm đồ chơi cho người ta. Nếu như cô độc một đời, nghĩ về cuộc sống sau này, lại cảm thấy ngày tháng dài đằng đẵng. Nếu như có thể, nô gia muốn tùy hứng một lần, tự mình làm chủ.” Cô vỗ về bụng của mình, ánh mắt sáng rực nhìn Khương Hồng Cơ.
“... Bởi vì những gì trải qua lúc nhỏ, đại phu đã sớm nói nô gia không còn có thể làm mẹ nữa rồi. Nhờ phúc của lang quân, thân thể đã tốt nhiều rồi. Vì vậy... Nếu có thể có con, có lẽ sẽ khá hơn một chút.” Khương Bồng Cơ: “...”
Bình luận facebook