Nhìn đi, thành đồng vách sắt như Tụ Bảo Trai chẳng phải cũng bị gã chọc thủng lấy được tin tức cơ mật sao?
Quản sự Tụ Bảo Trai mặt mày u ám, chủ thương hội Bắc Cương vỗ vai hắn: “Đừng nản chí, những ngày tốt đẹp đang đợi ngươi đó. Như đã bàn, ngươi trộm Thiên Cung Lưu Ly bán cho ta 30% giá, tiền sẽ về tay ngươi toàn bộ...”
Quản sự hơi do dự: “Lần này phản bội e là chưởng quầy sẽ không tha cho tiểu nhân, chỉ có 30%...”
Chủ thương hội nói: “Trong tay Cổ Tín có gần hai nghìn món Thiên Cung Lưu Ly, ngươi có biết nếu bán đi hết với giá 30% thì con số ngươi nhận được khổng lồ thế nào không hả? Ngoài liên minh thương hội chúng ta thì còn ai có thể nuốt trọn hết trong một lần? Số tiền đó lớn hơn rất nhiều lần số Cổ Tín kiếm được trong một năm nay, toàn bộ đều là của ngươi! Bánh từ trên trời rơi xuống một mình ngươi hưởng, sau này cả đời sống cuộc sống giàu sang phú quý!”
Tên quản sự đã hơi xiêu lòng, vẻ mặt tham lam trộn lẫn do dự khiến chủ thương hội rất hài lòng.
Một lúc sau tên quản sự cắn răng nói: “Được, tiểu nhân đồng ý, nhưng nhiều tiền như thế tiểu nhân sợ không có mạng mà hưởng...”
Chủ thương hội cười bảo: “Ta có thể phái người hộ tống ngươi an toàn rời khỏi Bắc Cương. Nhưng ngươi không thể mua nô lệ và ngựa. Dạo gần đây phía trên đang quản rất chặt hai mặt hàng này, chỉ có thể bán cho người Bắc Cương, những quốc gia khác thì bó tay.”
Tên quản sự nói: “Vậy… có thể mua da dê không?”
Chủ thương hội nghe nói Cổ Tín thường thu mua da dê từ rất nhiều nơi, số lượng mỗi lần mua tuy không nhiều nhưng nếu cộng lại thì là một con số khổng lồ.
Gã làm bộ không hiểu hỏi: “Da dê rất nặng mùi, cũng không thể cắt may quần áo, mua mà làm gì?”
Quản sự cười lạnh nói: “Cổ Tín bán da dê với giá cao ngất ngưởng cho Nam Thịnh và Nam Man, nhờ vào những tấm da dê này mà mùa đông năm ngoái ông ta đã kiếm được một món lớn... Tên súc sinh này nhân lúc các nước nguy nan mà cháy nhà hôi của, thật không đáng để nói tới.”
Chủ thương hội nhíu mày chế giễu: “Đứng trên lập trường của một thương nhân thì chỉ cần kiếm được tiền là được, ai mà quan tâm tới an nguy quốc gia...”
Tên quản sự nghe câu nói chí lý của chủ thương hội đành u ám gật đầu đồng ý.
Chủ thương hội nói: “Chuyện da dê ngươi cứ yên tâm, đảm bảo sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ngươi. Da dê ở đây có mà đầy, nhà nào nhà nấy chất cả đống trong nhà, đi quanh quanh là thu được mấy chục nghìn tấm rồi. Hẹn thời gian đi, tới lúc đó sẽ chuẩn bị đầy đủ cho ngươi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Bắc Cương là vùng nuôi thả dê ngựa, hộ nào cũng nuôi rất nhiều dê bò và ngựa.
Đám dê kia cứ tới mùa đông là sẽ mọc lông, lông dê chả có tác dụng gì, lấy nhóm lửa còn rất hôi nữa.
Giờ có người mua thì dù giá có thấp cỡ nào cũng còn hơn là quăng đi, chuyện này miễn cưỡng được xem là tạo cho dân Bắc Cương một khoản thu nhập thêm.
Để chống lại sự xâm chiếm của thương nghiệp từ bên ngoài, triều đình Bắc Cương nghe theo đề xuất của tầng lớp trí thức mà xây dựng các hiệu buôn, mỗi hiệu buôn lại liên minh với nhau. Muốn một lần nuốt chửng số Thiên Cung Lưu Ly trong tay Cổ Tín thì một cửa hiệu không có nhiều tiền đến thế.
Vì thế gã phải liên minh với các hiệu buôn cùng chia sẻ món hàng này.
Đất đai Bắc Cương không thích hợp cho việc canh tác trồng trọt, nhưng khoáng sản lại rất phong phú, mấy thứ như ngọc ngà châu báu, vàng bạc hương liệu phải nói là vô cùng dư dả.
Giá trị của chúng còn chưa bằng một nửa ở Đông Khánh, nếu so sánh thì đồng và sắt còn được xem trọng hơn cả vàng bạc châu báu.
Nếu đổi vàng bạc châu báu lấy Thiên Cung Lưu Ly, các thương hội Bắc Cương sẽ lời vô cùng, lợi nhuận có thể gấp chín đến mười lần.
Đứng trước cám dỗ như vậy tất nhiên là không thể trì hoãn lâu hơn.
Nhân cơ hội Cổ Tín đi làm ăn ở nước khác, không để ý tới Bắc Cương, quản sự Tụ Bảo Trai chia nhỏ số Thiên Cung Lưu Ly trộm ra ngoài, lấy 30% giá bán cho thương hội Bắc Cương, đổi lấy một số lượng vàng bạc châu báu và da dê khổng lồ.
Quản sự Tụ Bảo Trai là người cẩn thận biết tính trước nhìn sau, làm việc cẩn mật khiến chủ thương hội vô cùng cảm khái, không hổ là quản sự do Cổ Tín bồi dưỡng, tác phong rất giống ông ta. Chỉ đáng tiếc, không biết khi Cổ Tín quay về nhìn thấy Tụ Bảo Trai vườn không nhà trống thế này có tức đến ngất đi không.
Nghĩ tới cảnh tượng đẹp như mơ đó, chủ thương hội không khỏi cười híp cả mắt.
Cuối cùng quản sự Tụ Bảo Trai giả lệnh Cổ Tín giải tán Tụ Bảo Trai cũng như các chi nhánh ở Bắc Cương, mang theo người trong Tụ Bảo Trai cùng số vàng bạc châu báu và mấy trăm nghìn tấm da dê, lông dê đổi được rời khỏi Bắc Cương đi về hướng nước Nam Thịnh.
Trước khi khởi hành, quản sự Tụ Bảo Trai còn thầm hỏi chủ thương hội có thể lén bán chút ngựa cho hắn không.
Chủ thương hội nói: “Trước không phải nói rồi sao, bên trên quản rất nghiêm mặt hàng này, không thể bán ngựa.”
Quản sự lại hỏi: “Ngài chẳng phải từng nói, đứng trên góc độ thương nhân, chỉ cần buôn bán có tiền thì cớ sao không làm?”
Chủ thương hội chỉ cười không nói.
Quản sự Tụ Bảo Trai vẫn không bỏ cuộc mà đi hỏi thăm những con ngựa tốt nổi tiếng ở Bắc Cương, chủ thương hội bị làm phiền tới bực mình. Gã nói: “Nếu ngươi muốn mua ngựa có thể đi hỏi mấy nhà buôn ngựa nước Sát Lan, bọn họ vừa dâng tặng triều đình mười mấy con Hãn Huyết Bảo Mã. Nghe nói giống ngựa này vô cùng tinh quý, còn mạnh hơn cả giống ngựa tốt nhất Bắc Cương, nhưng rất đáng tiếc, trên đường bệnh chết bốn con, ngựa ở đất nước bọn họ tuy quý nhưng quả thật rất ít thần mã...”
Quản sự ngạc nhiên hỏi: “Sát Lan là nước nào?”
Chủ thương hội nói: “Ta cũng không biết, nhưng nó ở rất xa, nghe nói một năm chỉ có hai mùa xuân và hạ, thời tiết vô cùng nóng bức, người dân ở đó ai nấy đều đen như đít nồi, đen tới mức hễ trời tối là nhìn không thấy người luôn. Nghe nói ở đó toàn kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Quản sự ồ lên một tiếng, dường như có chút động lòng.
Chủ thương hội cũng không ngại giới thiệu cho đôi bên.
Quản sự nhân cơ hội đi xem những con Hãn Huyết Bảo Mã, quả thật là loại ngựa vô cùng mạnh mẽ.
Thế nhưng...
“Hình như... nhìn chúng nó có chút uể oải thì phải…”
Chủ thương hội thờ ơ nói: “Nghe nói chúng nó đi đường hơn nửa năm, người còn không chịu nổi chứ nói chi ngựa, nghỉ ngơi một lúc là ổn thôi. Nếu ngươi muốn mua có thể giao dịch với chủ buôn nước Sát Lan, giá cả hợp lý cũng có thể bán cho ngươi một con.”
Người tới vùng đất lạ lẫm còn không khỏe, ngựa cũng vậy, nghỉ ngơi một thời gian là ổn thôi.
Trước đây đều là như vậy, chủ thương hội cũng không để ý quá nhiều.
Quản sự đi hỏi giá xong liền bị dọa ngu người.
Ngựa đúng là ngựa tốt, nhưng một con Hãn Huyết Bảo Mã thượng hạng có giá năm sáu trăm nghìn quan tiền, ai mà mua nổi.
Nhìn thấy quản sự như muốn từ bỏ, chủ thương hội bèn cười thầm.
“Ngươi mà còn thiếu tiền à? Hãn Huyết Bảo Mã thượng hạng khó kiếm lắm đó, bỏ qua rồi không còn cơ hội nữa đâu.”
Bình luận facebook