Muốn nói trong một năm nay thứ gì thịnh hành ở Bắc Cương nhất thì không gì qua được Thiên Cung Lưu Ly.
Thiên Cung Lưu Ly là gì?
Nói trắng ra là thủy tinh, còn là thủy tinh đầy tạp chất với màu sắc vẩn đục, le lói chút ánh sáng bảy màu.
Đó là do Cổ Tín nổ một câu chuyện long trời lở đất cho thủy tinh, nói nó là tiên phẩm rơi xuống theo kim phượng, món nào đều lộng lẫy xa hoa, vì thế thủy tinh mới có một tên gọi sang chảnh vô cùng - Thiên Cung Lưu Ly, ngụ ý là trân phẩm đến từ Thiên cung.
Vị phu nhân đầu tiên mua Thiên Cung Lưu Ly đã trở thành tiêu điểm trong giới phu nhân quý tộc Bắc Cương.
Hễ bà ta tới chỗ nào thì ánh mắt người xung quanh dời tới chỗ ấy, mọi người đều điên cuồng vì cây trâm long phượng trên đầu bà ta. Bà ta cũng trở thành người bị rất nhiều quý phụ ghen ghét, những quý phụ ấy lại không ngừng hối thúc nô bộc hỏi tin tức từ Tụ Bảo Trai, muốn giành lấy cây trâm lưu ly giống y chang hoặc thậm chí đẹp hơn cây trâm đầu tiên.
Cây trâm sáng lấp lánh, long phượng giao hòa, vảy rồng lông phượng cực kỳ tinh xảo sống động như thật, phượng hoàng sải cánh như muốn bay lên, rồng uy vũ như muốn xông thẳng lên chín tầng mây, mỏ phượng và miệng rồng đều ngậm một chuỗi hạt châu trong suốt, dưới ánh nắng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Phụ nữ khó mà cưỡng lại những thứ lấp lánh đẹp đẽ như thế, nhưng Tụ Bảo Trai lại mãi không có tin tức. Ngày ngày đối diện với nhiều ánh mắt ngưỡng mộ đố kỵ khiến vị phu nhân đó vô cùng sung sướng, nhờ vào sức tuyên truyền miễn phí của bà ta nên độ hot của Thiên Cung Lưu Ly mới có thể nhanh chóng tăng tới mức cao nhất.
Là một thương nhân, Cổ Tín đã làm rất tốt công tác nhử hàng, sau đó tìm một cơ hội tốt đẩy sản phẩm thủy tinh mới ra thị trường.
Bộ ấm trà thủy tinh bán rất chạy, nhưng tranh đoạt nhiều nhất vẫn là trang sức thủy tinh, bộ nào cũng bán với giá trên trời.
Một năm qua, Tụ Bảo Trai của Cổ Tín đã lần lượt bán ra hơn trăm món đồ, lợi nhuận thu được khiến người ta đỏ mắt.
Thương nhân Bắc Cương cũng muốn bắt chước nhưng lại không có nguồn hàng, bọn họ hoàn toàn không kiếm được món đồ tốt giống như vậy, chỉ đành trơ mắt nhìn Cổ Tín thu tiền.
Có thể nói, trong một năm này, thủy tinh đã trở thành biểu tượng cho thân phận quý tộc Bắc Cương. Nhà nào không có món nào sẽ bị đánh giá là kém sang, vị quý phụ nào không đeo một hai món đồ trang sức thủy tinh thì gần như không có mặt mũi ra đường, cũng không dám dự yến tiệc.
Trong đó sang chảnh nhất vẫn là phu nhân Ngột Lực Bạt, nhà mẹ của bà ta cũng làm kinh doanh, chồng là tầng lớp trí thức được Đại Vương triều đình Bắc Cương nể trọng. Mỗi lần có hàng mới bà ta đều là người đầu tiên nhận được tin, bà ta đã cống hiến không biết bao nhiều tiền bạc cho Tụ Bảo Trai.
Trong tất cả quý phụ bắc Cương thì chỉ có bà ta sưu tập đủ bộ trang sức thủy tinh cài đầu, mỗi lần ra ngoài dự yến đều hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh.
Cực kỳ sang chảnh!
Có câu trên thế nào dưới theo thế đó, câu này không chỉ lưu hành ở Đông Khánh mà cũng phản ánh rất đúng tình hình Bắc Cương.
Trong giới quý phụ Bắc Cương, phu nhân Ngột Lực Bạt có địa vị rất cao, bà ta sùng bái Thiên Cung Lưu Ly dẫn tới các quý phụ có địa vị thấp hơn đỏ mắt thèm thuồng. Nhưng gia sản của bọn họ lại không giàu có bằng người ta, tới khi bọn họ nhận được tin tức từ Tụ Bảo Trai thì hàng đã bị người khác nhanh tay mua mất.
Thứ đồ mà có tiền cũng không mua được lại càng có thể hiện cho thân phận tôn quý.
Để đáp ứng nhu cầu của những quý phụ này, Cổ Tín chỉ có thể cười khổ đồng ý tìm giúp thì bọn họ mới chịu bỏ qua.
Chờ rồi lại chờ, chờ đến mòn mỏi, bọn họ cuối cùng đã nhận được tin tức của Tụ Bảo Trai.
Chuyến này là lần có quy mô lớn nhất từ xưa tới nay, có tới hai mươi bộ trang sức Thiên Cung Lưu Ly được giữ gìn tương đối hoàn mỹ.
Tin này đã dậy lên một cơn sóng lớn trong giới quý phụ Bắc Cương, trước Tụ Bảo Trai vây kín người ngựa và đầy tớ các phủ.
Phu nhân Ngột Lực Bạt vẫn là người đi tiên phong, bà ta vô cùng mạnh tay nện ra sáu trăm bảy mươi nghìn quan tiền mua hai bộ trang sức xinh đẹp lộng lẫy nhất.
Các phu nhân khác cũng muốn tranh giành, nhưng lại nghĩ gia sản của mình sao có thể đọ được với nhà mẹ đẻ của người ta.
Kết quả chỉ đành lùi lại một bước mua những bộ trang sức khác.
Tụ Bảo Trai cũng rất “khôn lanh” kính dâng một bộ cho người phụ nữ tôn quý nhất hậu cung triều đình bắc Cương.
Vị hoàng hậu kia rất hưng phấn, vừa nhận được món quà liền trang điểm thịnh soạn tổ chức một buổi yến tiệc khoe mẽ.
Trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới Bắc Cương đều lấy Thiên Cung Lưu Ly làm biểu tượng cho quý tộc
Chỉ có một khuyết điiểm, thứ này rất mong manh, vô cùng dễ vỡ.
Nhưng ngẫm lại thì dù ngọc quý rơi xuống đất cũng nát, Thiên Cung Lưu Ly có lẽ cũng là ngọc trên trời, không cẩn thận làm vỡ cũng bình thường.
Thiên Cung Lưu Ly trở thành trào lưu khiến những thương nhân khác đều thèm chảy cả nước miếng, hận không thể thay thế Tụ Bảo Trai.
Trong chợ đen Bắc Cương, nó càng là món hàng có tiền cũng không mua được.
Một giao dịch thấp nhất cũng cả triệu quan tiền, thử hỏi ai không đỏ mắt.
Nhưng rất nhanh, cơ hội của đám thương nhân đã tới.
Bọn chúng mua chuộc đầy tớ và quản sự của Tụ Bảo Trai, tiền tài mỹ nhân không gì không thiếu, cứ vậy mà gần một năm sau mới cạy được miệng của họ.
“Cái gì?” Chủ một thương hội nào đó run tay sém chút nữa văng rượu trong ly ra ngoài, gã ngạc nhiên hỏi: “Thiên Cung Lưu Ly đào được ở quận Mai không chỉ có hơn hai trăm món mà tới... hơn hai nghìn món á? Hầu hết đều nằm trong tay cáo già Cổ Tín sao?”
Viên quản sự “bị dụ” của Tụ Bảo Trai gật đầu, ánh mặt lộ ra vẻ oán hận.
“Tên Cổ Tín kia đã kiếm bộn tiền lại còn tham lam ích kỷ, chỉ lo đút túi cho căng mà không chút để ý tới nhân viên. Lần này nếu không phải ngài tốt bụng, e là tiểu nhân đã nhà tan cửa nát rồi.” Quản sự Tụ Bảo Trai sắc mặt u ám than thở.
Chủ thương hội Bắc Cương cười thầm, nếu không phải gã dùng mưu hãm hại khiến tên quản sự nợ chồng chất thì e là con cá lớn này còn lâu mới mắc câu, gã cũng không thể biết được tin tức rung động như thế... Tên Cổ Tín này đúng là một con cáo già .
Gã ra vẻ ngạc nhiên hỏi: “Đã có nhiều hàng như vậy cớ sao Cổ Tín lại giấu đi báo không có hàng?”
Quản sự Tụ Bảo Trai cười khổ hỏi lại: “Ngài cũng là người làm ăn, sao lại không biết vật quý vì hiếm? Món hàng càng hiếm thì người ta lại càng muốn có, giá cả sẽ càng độn cao, Thiên Cung Lưu Ly mới có thể bán được giá tốt. Nếu đồng loạt đẩy hàng ra hết thì sao có thể bán được với giá tốt, cách này Cổ Tín dùng mòn luôn rồi mà vẫn có nhiều người tranh nhau đưa tiền, ôi chao…”
Quản sự Tụ Bảo Trai thở dài, gã chủ thương hội vuốt chòm râu cười: “Đứng trên góc độ một thương nhân mà nói, ta rất khâm phục Cổ Tín. Một thương nhân tới từ Đông Khánh lại có thể đứng vững tại Bắc Cương nhiều năm như thế, quả thật xứng đáng cho những thương nhân chúng ta học tập.”
Giữa thương nhân với nhau chỉ có quan hệ cạnh tranh, nhìn Cổ Tín ăn món lợi lớn như thế ai mà không thèm chảy nước miếng?
Chủ thương hội nghĩ, nếu gã có nhiều Thiên Cung Lưu Ly như vậy có lẽ sẽ lập tức ra tay, làm gì có chuyện kiên nhẫn đẩy hàng, từ từ nâng giá lên tới trời như Cổ Tín đâu. Quả thật Cổ Tín bán không nhiều lắm nhưng tiền người ta kiếm được thì nhiều không kể.
Thế nhưng rất đáng tiếc, Cổ Tín làm kinh doanh giỏi thì giỏi đấy, quản lý cũng không tồi, nhưng chuyện phòng chuột trong nhà thì...
Chậc chậc chậc.
Trên đời này làm gì có góc tưởng nào không đào được, chỉ có chuyện không cố gắng vung cuốc đi đào mà thôi.
Bình luận facebook