-
Chương 1-5
Chương 1 Để cho ca thăng cấp đi
- Ái ái, mẹ ơi, sư huynh ngừng đi mà, ngươi dùng chút lực nữa ta sẽ không chịu được rồi.
Trên luyện võ trường của Thánh Ma Tông, một gã thiếu niên nhìn chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng đó gào khóc thảm thiết, thế nhưng trong thần sắc đau đớn lại lộ một tia sảng khoái.
Lâm Phàm có một bí mật, đó là hắn không phải dân bản xứ nơi đây, mà là tới từ địa cầu; cũng không phải hồn xuyên qua mà cả thân thể cũng cùng ‘du lịch’.
Lúc vừa tới thế giới thần bí này, Lâm Phàm còn có chút thoải mái cộng mong chờ nho nhỏ. Xem qua tiểu thuyết chưa? Những nhân vật xuyên qua trong đó ai không phải là trâu bò cực điểm, thực lực, địa vị, tiền bạc, mỹ nữ v.v… tất cả chỉ với tay là vớ được.
Lắc người một cái, bá vương khí đã phóng ra, bất kể ngươi là chí tôn tông môn hay là tuyệt sắc mỹ nữ thì đều ngoan ngoãn thần phục dưới chân.
Nhưng ngay khi Lâm Phàm còn đang mộng tưởng hão huyền, chưa kịp kiểm tra hoàn cảnh thì lại đặc biệt phát hiện tiết tấu có chút không đúng, bản thân hắn không ngờ lại đang làm một bao cát hình người cho đệ tử ma môn luyện công. Thời điểm biết được tin tức này, Lâm Phàm chỉ muốn ngất ngay tại chỗ.
Con mẹ nó chứ, cho dù thành phế vật lão tử cũng nhận, bởi bất kể thế nào cũng được làm thiếu gia phế vật của đại gia tộc nào đó a.
Thế nhưng bây giờ bản thân lại trở thành cái bao cát cho người luyện công, điều này làm Lâm Phàm tắt tiếng, thậm chí còn thương tâm khóc lóc gần chết mấy ngày.
Lâm Phàm, lần đầu tiên tới thế giới này, lần đầu tiên vào Thánh Ma Tông, cứ thế ngơ ngơ ngẩn ngẩn làm kiếp bao cát, thậm chí thiếu chút nữa bị người đánh thành siêu cấp phế vật.
Nếu không phải Thánh Ma Tông coi như có chút lương tâm, cấp cho nhóm ‘bao cát’ một quyển bí tịch luyện thể, chỉ sợ sớm đã tử ẹo.
“Thái Cấp Ma Thân”
Lúc nhận được bí tịch này, Lâm Phàm cảm thấy khoái trá vạn phần. Chỉ nhìn cái tên thôi đã gom đủ khí phách, luyện thành chẳng phải thiên hạ vô địch?
Thế nhưng khi Lâm Phàm tự lần mò tu luyện mới phát hiện thứ công pháp có cái tên hoành tráng này căn bản chính là lừa đảo con nhà người ta.
Thái Cấp Ma Thân có tổng cộng ba tầng, là tổ sư khai tông của Thánh Ma Tông tùy tiện viết ra, thuộc bí tịch chuyên môn cho bao cát.
Cho dù là luyện đến tầng thứ ba, dựa theo thuyết pháp trong bí tịch, thành tựu Thái Cấp Ma Thân, nhưng bị đám đệ tử thẳng tay vẫn chết như thường.
Chẳng qua trời không phụ người có lòng, vận mệnh bi thảm của Lâm Phàm làm ông trời cũng không nhìn nổi, trực tiếp vào một đêm trăng thanh gió mát, sau khi Lâm Phàm ngủ cùng khuê nữ của Chu Công, nghiên cứu thảo luận một chút nhân sinh xong, tỉnh dậy phát hiện mình có một hệ thống số liệu hóa.
Lâm Phàm nghiên cứu cả buổi cũng không thấy cái gì mà trí tuệ nhân tạo xuất hiện bàn giao như trong tiểu thuyết, hẳn là phải tự mình mày mò phát động.
Về phần hệ thống số liệu hóa này, ngay từ đầu Lâm Phàm còn chưa rõ, sau lại phát hiện trên thuộc tính nhân vật của chính mình nhiều hơn một cái số liệu về Thái Cấp Ma Thân.
Nguyên bản mỗi ngày làm xong công việc của bao cát, Lâm Phàm sẽ lập tức trở về ăn cơm và tu luyện. Dù sao nếu không đem Thái Cấp Ma Thân tu luyện thành công thì có trời mới biết ngày nào đó sẽ bị một gã thích xuống tay nặng đập chết.
Nhưng bây giờ Lâm Phàm mỗi ngày sẽ chờ đám đệ tử đánh xong, tiếp đó về đi ngủ, làm một giấc mộng đẹp giữa ban ngày.
Lâm Phàm hướng tên đệ tử mặt đỏ tai hồng kia thét chói tai một tiếng cuối, sau đó mở ra bảng số liệu, cẩn thận xem xét, cố gắng cho Thái Cấp Ma Thân sớm lên tầng năm.
Sự thật là trên bí tịch Thái Cấp Ma Thân nói nó chỉ có ba tầng, nhưng bản thân hắn đã sắp luyện tới tầng năm, đây là chuyện gì?
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 1.
Exp: 0.
Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 4 (2000/3000).
. . . .
Lâm Phàm nhìn bảng số liệu, cũng hơi đơn giản quá rồi, bao lâu qua vẫn chỉ ở cấp 1. Không phải Lâm Phàm không muốn thăng cấp, nhưng hắn vẫn không tìm thấy phương pháp.
Đi tới thế giới đã một năm, tuy còn chưa từng rời khỏi Thánh Ma Tông, nhưng Lâm Phàm cũng đã hỏi thăm qua cấp bậc tu luyện nơi này.
Hậu Thiên, Tiên Thiên, Nhập Thần, Tiểu Thiên Vị, Đại Thiên Vị…
Mỗi một cấp bậc lại chia làm chín cấp.
Lâm Phàm biết, chỉ chừng này e là còn chưa đủ hết, nhưng bản thân làm bao cát có thể tra tới đây đã là rất không tệ.
"+1."
"+1."
"+1."
. . . .
Giá trị kinh nghiệm (exp) của Thái Cấp Ma Thân thong thả tăng lên, Lâm Phàm nhìn vị đệ tử tông môn đã xuất hết sức lực từ khi bú sữa mẹ trước mắt mà thở dài một tiếng. Ngày hôm nay coi như là đen đủi, lại gặp phải gã cùi bắp nhường này, mỗi lần công kích cũng chỉ có thể gia tăng một điểm exp.
Hơn nữa nắm đấm kia ‘vỗ’ lên người hắn ngày càng yếu đuối vô lực, Lâm Phàm thậm chí nghĩ, có khi cả 1 điểm cũng sắp không được…
Quả nhiên, muốn gì nấy đến.
"+0."
"+0."
. . . .
Fu.ck, phế vật này quả nhiên là không được, cũng không tăng trưởng kinh nghiệm, còn chơi cái cọng lông a.
Lâm Phàm quay đầu, nhìn thấy chung quanh đều là các đồng chí bao cát đang kêu la thảm thiết ngút trời, giống như là gặp phải sát thương lớn nhất trong đời vậy.
Ở Thánh Ma Tông, nhóm bao cát bị đệ tử đánh chết là việc không ai quản, đào một cái hố chôn xuống hết chuyện.
- Tại sao ngươi không kêu.
Giờ phút này, tên đệ tử kia thấy Lâm Phàm lúc trước còn kêu thảm thiết, giờ lại hết nhìn đông tới nhìn tây, nhất thời trong lòng nổi lên một tia lửa giận. Bao cát đáng lý phải kêu rên lúc mình luyện quyền, như thế cho dù mệt mỏi cũng bị hưng phấn xua tan, cảm giác mình thật là lợi hại.
Nhưng hiện tại lại khiến hắn nổi giận.
Ngẫm nghĩ một chút, không muốn cả ngày này phí công, Lâm Phàm nhìn đệ tử tông môn trước mắt mà nói:
- Kêu cái em gái ngươi, diễn trò mệt chết ca rồi, quả đấm của ngươi yếu xìu như đàn bà đánh vậy.
Đệ tử tông môn kia vừa nghe lời nhục nhã, lập tức sắc mặt trắng bệnh rồi chuyển xanh lét, ánh mắt cũng hóa vô cùng phẫn nộ.
Lâm Phàm nhìn sắc mặt đệ tử tông môn này, càng bật cười trêu tức:
- Ngươi biểu diễn biến mặt không tồi, trở về nhớ ăn nhiều sữa thêm chút, cho mau lớn để khỏe mạnh thêm.
- Ngươi… ngươi…
Đệ tử tông môn này đột nhiên nói không ra lời, giọng cũng biến thành nghẹn ngào, vốn ánh mắt rất hung hãn giờ lại ầng ậng nước.
- Oa…. Ngươi khi dễ người, quả đấm của ta không có yếu xìu.
Lâm Phàm lúc này há hốc mồm, nhìn đệ tử kia gào khóc chạy khỏi luyện võ trường, không còn lời nào để nói.
Làm đệ tử ma môn mà chút đả kích con con thế cũng không chịu nổi.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, không để ý gã kia nữa, chuyển sang nghĩ cách để sớm tăng cấp công pháp.
Thái Cấp Ma Thân tầng bốn cũng có chút biến thái, không biết tầng năm sẽ thế nào.
Lâm Phàm ngẩng đầu đứng nguyên tại chỗ, nhìn đám đệ tử tông môn đang ra sức đấm đá ‘bao cát’, tức thì nhếch miệng nở một nụ cười.
Xem ra nhất thiết phải tung skill ‘đá đểu’ mới được.
Lâm Phàm vận đủ khí, sau đó hét lớn một tiếng.
- Dừng tay cho ca, ca có chuyện muốn nói…
Một tiếng hét này hoàn toàn có thể so sánh với Sư Tử Hống trong truyền thuyết, hoặc ít nhất Lâm Phàm nghĩ thế, không phải là so xem mồm ai to hơn sao?
Nhớ năm đó trên địa cầu, lão tử chính là lớp trưởng, họng không lớn không được nha.
Đám đệ tử tông môn đang thao luyện bị một tiếng rống này chấn kinh, cũng đồng loạt ngừng lại.
Mà nhóm bao cát đang kêu la thảm thiết, mặt mũi bầm dập cũng nhìn lên Lâm Phàm, không biết vị đồng chí này muốn làm gì?
Có bao cát vào lúc này nhanh chóng vận khí nghỉ ngơi, chờ đợi đợt đòn tiếp theo.
Cuộc sống như vậy, tận dụng mới sống dài a.
Nghe nói nếu luyện được Thái Cấp Ma Thân đến tầng ba là có thể trở thành đệ tử sát hạch ngoại môn, cũng tức là tương đương với đám đệ tử vẫn lấy bọn họ làm bao cát.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy không có khả năng. Những bao cát lão làng có thể kiên trì mấy năm ở đây, Thái Cấp Ma Thân khó khăn lắm mới chỉ luyện đến tầng một.
Còn tầng ba sao, khó khăn dữ dội, ngang với lên trời a.
Mà lúc này đây, nhóm bao cát đang vội tranh thủ hồi khí lại nghe thấy một câu khiến họ ngừng lại, từng người trợn tròn con mắt.
Vị nhân huynh này là muốn bị đánh chết a.
- Các ngươi không cần dùng ánh mắt mê man ấy nhìn ca, thứ cho ca nói thẳng, trong mắt ca các ngươi đều là đồ bỏ đi…
Lâm Phàm một tay chắp sau lưng, một tay miệt thị ngoắc ngoắc đám đệ tử sát hạch ngoại môn.
Chương 2 Một đám bỏ đi đến đánh ca đê
- Hắn nói cái gì?
- Đồ bỏ đi, hắn dám nói chúng ta đều là đồ bỏ đi.
- Đáng giận, chúng ta chính là đệ tử sát hạch ngoại môn của Thánh Ma Tông, chỉ cần qua sát hạch là sẽ thành đệ tử ngoại môn, chỉ một cái bao cát mà dám nói chúng ta như thế, khốn kiếp.
- Chúng ta người nào không phải rồng trong loài người, không ngờ bao cát hèn mọn này dám nhục nhã chúng ta! Các sư huynh sư đệ đừng vội, để ta đi hảo hảo giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.
Giờ phút này đám đệ tử sát hạch ngoại môn đã thực sự nổi giận. Bọn hắn không ngờ một kẻ tầng lớp hạ đẳng nhất tông môn cũng dám kêu gào trước mặt mình, quả thực là muốn chết.
Mà lúc này, nhóm bao cát chịu đủ tàn phá, sau khi nghe xong vị kia thu hút cừu hận, trong lòng đều cảm động đến rơi nước mắt.
- Đại ca…
- Lão đại…
- Cha…
…
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ mà nhìn gã kia hùng hổ đi tới.
- Tiểu tử, ngươi thật sự là rất làm càn, tuy ta không cần mạng chó của ngươi, nhưng muốn cho ngươi hiểu được, hung hăng cần quấy phải trả giá thế nào.
Những đệ tử sát hạch ngoại môn này mặc dù không được học tập vũ kỹ của Thánh Ma Tông, nhưng thực lực cao hơn người bình thường nhiều, mặc dù không đạt tới mức chặt sắt phá đá, nhưng một quyền cũng có thể đấm gãy khúc gỗ lớn.
- Yaaaa…
Đệ tử sát hạch ngoại môn chuẩn bị hảo hảo giáo huấn Lâm Phàm này quát lớn một tiếng, hai chân đứng thế, toàn lực đấm ra.
"Ầm..."
Lâm Phàm nhìn gã trước mắt, khóe miệng hơi lộ vẻ tươi cười.
"+2."
Người này quả nhiên so với gã ban nãy muốn lợi hại hơn chút, không tồi, không tồi.
- Ai nha, nói các ngươi là đồ bỏ đi còn không tin, như gãi ngứa, có thể dùng lực chút được không?
Lâm Phàm đứng nguyên xi, khinh thường vỗ vỗ ngực.
- Lại đến nào…
- Tiểu tử, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ta đánh đánh đánh…
Đệ tử sát hạch ngoại môn này không tin tà, liên tiếp ra quyền.
"+2."
"+2."
...
Giờ khắc này, vị đệ tử kia run rẩy hai tay, thở hổn hển, từng giọt mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống.
- Sao, không đánh nữa à?
Lâm Phàm cười nhìn người trước mắt, không tồi, không tồi, tặng hơn một trăm điểm exp. Tuy nói cuối cùng kiệt sức, công kích yếu đuối vô lực không có thêm nổi exp, nhưng ban đầu vẫn còn tạm.
Lúc này, tên đệ tử kia ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, ánh mắt có chút không dám tin, người này chẳng lẽ là từ sắt đúc thành?
- Ngươi…
Đệ tử sát hạch ngoại môn này thấy người trước mắt kiêu ngạo như thế, trong lòng căm giận không thôi, nhưng lại chẳng còn sức mà đấm, bèn hét lớn một tiếng:
- Các vị sư huynh sư đệ, đánh chết hắn…
Mà Lâm Phàm cũng chỉ chờ có thế.
Tầng năm Thái Cấp Ma Thân là phải dựa vào đám này hỗ trợ. Không biết Thái Cấp Ma Thân rốt cuộc là có bao nhiêu tầng, nhưng mới ở tầng bốn mà đám này đánh hắn đã không có cảm giác gì, nếu đem Thái Cấp Ma Thân tăng lên tầng một trăm, chẳng phải là lên thần.
- Ha ha, đến đây đi, đám bỏ đi, xuất ra toàn bộ sức mạnh của các ngươi.
Lâm Phàm cười lớn một tiếng, tức thì một trận mưa đấm dừng trên người hắn.
- Tiểu tử, ngươi đừng quá càn rỡ.
- Ngày hôm nay để cho ngươi biết lợi hại của các gia gia.
...
"+2."
"+1."
"+1."
"+0."
...
Lúc này Lâm Phàm thấy có tên đấm trên người mình lại không ra nổi exp nào, còn thân to thịt béo chiếm một chỗ, cũng làm cho Lâm Phàm có chút khó chịu.
Người này hoàn toàn là chiếm hố xí mà không chịu thả phân a, cho nên Lâm Phàm thừa dịp bất ngờ tung một cước đạp hắn lùi ra, để vị trí cho người khác.
Nhìn thấy Thái Cấp Ma Thân không ngừng tăng exp, Lâm Phàm thấy sảng khoái vô cùng. Quả nhiên, nhiều người thì exp cũng tăng nhanh hơn một chút.
Xung quanh, nhóm bao cát giờ được dịp xả hơi, thấy Lâm Phàm bị một đám người vây đánh, nội tâm cũng cảm kích vạn phần.
- Đại ca, huynh yên tâm đi đi, sau khi huynh chết chúng ta nhất định sẽ luôn nhớ tới huynh.
- Hu hu… Vì sao ta lại muốn khóc như vậy chứ, về sau huynh chính là đại ca của chúng ta.
…
Đám đệ tử sát hạch ngoại môn giờ phút này vẫn đánh đến hăng say, từng quyền từng quyền trút xuống.
- Tiểu tử, cho ngươi hung hăng càn quấy này, hôm nay phải cho ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Hừ, dám kêu gào với chúng ta, hôm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi, còn không để ngươi biết trời cao đất rộng.
…
Giờ phút này Lâm Phàm vì muốn bị đánh thật nhiều nên đã trực tiếp nằm úp sấp trên mặt đất. Theo hắn nghĩ, bất kể là đầu ngón chân hay ngón tay, chỉ cần bị công kích đủ mạnh thì đều được tính vào exp.
Nhanh… nhanh nữa lên.
2850/3000.
Còn thiếu 150 exp nữa, cầu các ngươi đánh mạnh tí nữa.
Không biết sau khi lên tầng năm, đám người này đánh có làm Thái Cấp Ma Thân tăng exp không nữa.
Khi ở tầng một, mỗi đệ tử sát hạch ngoại môn này đều có thể cho hắn 10 exp mỗi quyền, mà theo số tầng tăng lên thì số exp cũng càng ngày càng ít, tới tầng bốn chỉ còn đúng một điểm, đôi khi còn không có exp. Xem ra những tầng về sau phải đổi phương thức mới được.
- Ái… Đứa nào đá cúc hoa ca đấy…
- Ê ê, đừng có đạp vào giữa háng, bằng không ca trở mặt đấy.
- Cái &^%$(…
"Đinh ... Thái Cấp Ma Thân thăng tới tầng năm."
"Đinh, thỏa mãn điều kiện mở ra hệ thống Tối Cường Thăng Cấp, tiến vào trạng thái điều chỉnh, hôn mê trong 24 giờ."
"5."
"4."
... .
"1."
"Tiến vào trạng thái hôn mê, hệ thống Tối Cường Thăng Cấp tiến hành hình thức mở ra toàn diện."
…
Giờ khắc này Lâm Phàm không hề hay biết, đối với công năng của hệ thống sau khi mở ra toàn diện, Lâm Phàm thật sự là rất chờ mong.
Hiện trường lúc này, đám đệ tử sát hạch ngoại môn đã kiệt lực, mà bao cát dám ăn gan hùm mà khiêu khích bọn họ chỉ sợ cũng đã chết đi.
- Dừng tay, người này giống như đã chết.
Một gã đệ tử khá to con, sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi lớn bé tí tách tuôn hô lớn nói.
- Ô, không nhúc nhích, hình như chết thật.
- Cho dù là một con trâu, nhiều đòn thế ăn cũng không tiêu.
Một gã đệ tử thử đưa tay lên mũi Lâm Phàm, nhất thời kinh hô một tiếng:
- Còn thở, chưa chết.
- Gã này là quái vật gì vậy, như thế cũng không chết.
- Hừ, hiện tại cho hắn biết kết cục hung hăng càn quấy, nếu lần sau hắn dám can đảm càn rỡ tại đây nữa thì lấy mạng chó này luôn.
- Đúng vậy, tối rồi, ba ngày sau chính là sát hạch ngoại môn, cần phải tu dưỡng thật tốt, toàn lực ứng phó.
- Tản cả đi…
…
Khi đám đệ tử vừa rời khỏi luyện võ trường, nhóm bao cát vẫn trốn ở đằng xa vội vàng chạy tới.
- Mau nâng đại ca trở về dưỡng thương.
- Đại ca thật quá khí khái nam nhân. Nhị Cẩu Đản ta đời này không phục ai, giờ chỉ phục đại ca.
- Đám đệ tử sát hạch ngoại môn thì sao chứ, còn không phải là tất cả xông lên mới có thể đánh bại đại ca.
- Đại ca nhất định đã luyện Thái Cực ma Thân đến tầng thứ ba, thiên tài ngoại môn cũng không hơn gì cái này.
- Nói nhảm cái gì nữa, còn không mau đưa đại ca trở về.
- Đúng đúng, đại ca, nhất định phải chống đỡ a…
Chương 3 Võ học khủng bố nhất thế gian
Lâm Phàm mở mắt ra, vẻ mặt lập tức biến đổi. Vừa mở mắt đã thấy mấy cái mặt to như bánh chưng xuất hiện trong tầm mắt, với bất cứ ai cũng là chuyện hù chết người a.
- Các ngươi định làm gì?
Lâm Phong run lên quát, đám người này không có nhân lúc mình hôn mê mà làm mấy chuyện cực kỳ tà ác đấy chứ?
Ví dụ như…
- Đại ca, huynh rốt cuộc tỉnh rồi, ta biết huynh không thể nào dễ dàng bị người đánh bại vậy mà.
Một gã nam tử vây quanh Lâm Phàm vẻ mặt kích động nói.
- Cái quái gì…
Lâm Phàm sửng sốt, đám người này có ý gì, chính mình khi nào trở thành đại ca rồi? Đúng rồi, hệ thống chính thức mở ra, nhất định phải nghiên cứu, lập tức hắn không quản người xung quanh, trực tiếp tra xét hệ thống.
Tính danh: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 1.
Exp giá trị: (0/10).
Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 5 (3000/10000).
Cái khác tự mình thăm dò.
So với lúc trước biến hóa không lớn, chủ yếu thay đổi ở dòng Exp.
- Đại ca nhất định là đói bụng, nhanh làm món gì cho đại ca đi.
- Đúng, đúng…
Không lâu sau, một bát canh gà lớn thơm ngào ngạt được bưng lên. Lâm Phàm cũng không nói thêm cái gì, bụng biểu tình ầm ầm, dưới ánh mắt thèm thuồng của mọi người mà tiêu diệt sạch bát canh gà.
Thật không ngờ nhóm bao cát này vẫn giấu được chút thứ tốt, không tệ, không tệ.
- Đại ca ăn xong nhất định là mệt mỏi, để đại ca nghỉ ngơi thật tốt đi, đại ca, huynh nhất định phải chịu đựng a.
- Đại ca sau này nhất định là rồng phượng trong loài người.
- Chỉ tiếc là Nhị Cẩu Đản sáng nay bất hạnh bị đánh chết, vô duyên thấy uy phong sau này của đại ca.
. . . .
Thánh Ma Tông là ma môn, việc chết người rất thường thấy, mỗi ngày đều có bao cát chết đi, việc này đã trở thành quá bình thường.
Đợi khi mọi người rời đi gần hết, còn sót một người ở lại.
Người này dáng thấp bé, lớn lên mặt mũi có chút xin lỗi quần chúng, có thể ở trong nhóm bao cát sống đến giờ cũng coi như nhân tài.
- Đại ca, đây là công pháp gia truyền nhà ta, người tài nên được, đại ca là thiên tài trong chúng ta, nhất định phải cố lên nhé.
Người này lấy từ trong lòng ngực một quyển bí tịch màu lam với cái bìa bị thời gian làm cho cũ nát không chịu nổi đưa cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm không có khách khí, nhận tới trong tay, sau đó nhìn người trước mắt:
- Tốt, sau này nếu ngươi không chết, mà ta có thể trở thành nhân vật bá tuyệt trong thiên hạ, tất sẽ để ngươi thăng tiến rất nhanh.
Đây là lời hứa hẹn đầu tiên của Lâm Phàm với người khác ở đời này.
- Đại ca, huynh nói thế làm gì, ta… Đây là hi vọng huynh cố gắng là tốt rồi.
Hiển nhiên người này cũng không để trong lòng lời hứa của Lâm Phàm, thậm chí trong đầu hắn nghĩ đại ca có chút nổ hơi to.
Lâm Phàm không nói thêm gì, hắn biết đối phương đương nhiên không tin mình.
Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ngày tuyết rơi, hiện giờ chính mình mới vừa cất bước, đối với người giúp mình, Lâm Phàm ghi nhớ trong lòng, cho nên lặng lẽ nhớ kỹ khuôn mặt trước mắt, sau này tất có hậu báo.
- Đại ca, huynh nghỉ ngơi thật tốt đi nhé, ta về trước.
- Ừ.
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó mở bí tịch ra xem.
"Đinh, bí tịch bất nhập lưu ‘Hầu Tử Thâu Đào’, học tập hay không?"
Đương nhiên là muốn học, muỗi nhỏ cũng là thịt a.
Nhất là ở thế giới này, Lâm Phàm tuy không phải nhân sĩ cao cấp trong tông môn, nhưng cũng biết tông môn cực kỳ coi trọng công pháp, còn gì mà trở thành đệ tử ngoại môn có thể tiến vào Tàng Thư Các chọn lựa công pháp, hoàn toàn là đánh rắm.
Đối với một cái tông môn mà nói, đệ tử ngoại môn ít cũng có mấy vạn, nhiều thì tới hơn mười vạn, đâu ra có nhiều công pháp như vậy để chọn lựa.
Người hả, vẫn phải dựa vào chính mình.
"Đinh, học tập Hầu Tử Thâu Đào."
"Tầng một (0/10)."
Hầu Tử Thâu Đào này chỉ có hai tầng, cũng không biết hệ thống có năng lực tăng lên mấy tầng nữa.
Hầu Tử Thâu Đào này tuy là công pháp bất nhập lưu*, nhưng Lâm Phàm tin tưởng, mặc dù là đồ bỏ thì lão tử cũng có thể biến nó thành công pháp chí cao vô thượng.
(*Bất nhập lưu: quá thấp kém, không vào nổi cấp bậc nào)
Hầu Tử Thâu Đào chỉ có một chiêu, nhưng một chiêu này đối với nam nhân lại có uy năng hủy thiên diệt địa, một chiêu bóp nát ‘trứng’ của người.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, thân mình nhất thời động, tay phải mở ra thành trảo, chộp về hư không.
"+2."
"+2."
. . . .
"Đinh, công pháp bất nhập lưu Hầu Tử Thâu Đào lên tới tầng hai, nhân vật +10 exp."
"Đinh, nhân vật thăng cấp."
Ha ha… Lâm Phàm cười lớn, không nghĩ tới một phút đồng hồ không đến, Hầu Tử Thâu Đào đã lên tầng hai, xem ra thật sự là tuyệt thế thiên tài a.
Chỉ cần đem Hầu Tử Thâu Đào lên tới tầng một trăm, còn không phải bóp cả trứng lão Thiên.
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 2. (Chờ mở ra cảnh giới Hậu Thiên)
Exp giá trị: (0/20).
Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 5 (3000/10000).
Hầu Tử Thâu Đào tầng 2 (10/50).
. . . .
Lâm Phàm đứng dậy, vội vàng chạy tới luyện võ trường. Sao có thể lãng phí thời gian nhân sinh tuyệt vời được chứ, nhất định phải sử dụng thật tốt mới phải.
Mà nhóm bao cát quanh đó, thấy đại ca vội vàng rời đi, trong lòng cũng nghi hoặc vạn phần.
- Đại ca định đi đâu vậy?
- Đại ca không phải trọng thương sao? Sao thấy bước chân cứng cáp như không có chuyện gì vậy?
- A, không tốt, đại ca chúng ta gặp nạn, Nhị Cẩu Đản bị đệ tử sát hạch ngoại môn đánh chết nên giờ đi báo thù.
- Người trọng tình trọng nghĩa như đại ca nhất định không được có chuyện gì, không được, chúng ta mau đuổi theo.
. . . .
Không bao lâu sau, Lâm Phàm đi tới luyện võ trường đang ồn ã.
Lâm Phàm nhìn đám đệ tử sát hạch ngoại môn đang ra sức khổ luyện mà mắt tỏa sáng, đây đều là exp a.
Thái Cấp Ma Thân đã đến tầng năm, không biết đám người kia còn có thể giúp mình tăng bao nhiêu exp.
Ngẫm nghĩ, Lâm Phàm không nhịn được nữa, xông lên.
- Dừng tay cho ta.
Lâm Phàm giờ phút này lại giống hệt hôm qua, nổi giận gầm lên một tiếng.
Tiếng gầm giận dữ này so với hôm qua còn to hơn.
Đám đệ tử trên luyện võ trường nghe tiếng đều ngây ngẩn cả người, lập tức xôn xao bàn tán.
- Lại là gã kia.
- Gã kia hôm qua bị chúng ta đánh gần chết, sao hôm nay lại khỏe như vâm vậy được.
- Hừ, qua giáo huấn hôm qua, ta thách hắn cũng không dám càn rỡ.
. . . .
Vị đệ tử sát hạch ngoại môn kia vừa dứt lời, Lâm Phàm đã một tay chống nạnh, tay kia dùng ngón chỉ thẳng, như chỉ điểm giang sơn mà hô lớn nói:
- Các vị… Thứ cho ta nói thẳng…
Nhưng lúc này đây Lâm Phàm còn chưa nói hết, đám đệ tử sát hạch ngoại môn đã bạo động.
- Các sư huynh sư đệ, gã này lại khiêu khích chúng ta, từ ngữ sỉ nhục chúng ta, nhất định phải để hắn trả giả thật nhiều.
. . . .
Lâm Phàm cười toe toét nhìn đám đệ tử sát hạch ngoại môn lao tới.
- Trẻ con dễ dạy, qua chuyện ngày hôm qua giờ đã học một biết mười, không tồi, không tồi.
- Đến đây xem thử nào, xem các ngươi còn mang được bao nhiêu exp cho Thái Cấp Ma Thân, chỉ mong là đừng quá ít…
Lâm Phàm ôm nỗi chờ mong nhìn lên các thiếu niên vĩ đại…
"+0."
"+0."
. . . .
Giờ khắc này, vốn đang tràn đầy kỳ vọng, Lâm Phàm bỗng đổi sắc mặt.
Con bà nó chứ…
Cái này…
- Tiểu tử, hôm nay phải cho ngươi biết kết quả bi thảm là cái gì.
- Đầu óc đần độn hay quên lại tưởng chúng ta dễ chọc.
- Ta vốn là con trai Trấn Nam Vương, Luyện Ngục Công đã sớm đại thành, cho ngươi cảm thụ một chút tra tấn sống không bằng chết đi.
. . . .
Lâm Phàm nhìn đám đệ tử đang phẫn nộ, nếu như ở ngày hôm qua có lẽ hắn đã rất kích động, bởi vì bọn họ càng ra sức thì ưu đãi cho mình càng nhiều.
Nhưng mà hiện giờ…
- Đám rùa con dê con, các ngươi đã vô dụng như vậy thì để cho các ngươi kiến thức võ học khủng bố nhất thế gian đi, cho các ngươi một loại đau khổ vĩnh viễn khó có thể quên…
- Hầu Tử Thâu Đào…
Chương 4 Trứng nào cũng nát
Giờ khắc này thiên băng địa liệt, thiên hôn địa ám, người người ùn ùn đánh tới…
- Hầu Tử Thâu Đào.
"+2."
- Hầu Tử Thâu Đào.
"+2."
. . . .
Luyện võ trường vốn khí thế mênh mông cuồn cuộn đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết.
Âm thanh này cao vút lại mềm như bông, giống như tiếng nữ tử thở dốc, nghe kỹ lại hàm chứa cả ưu sầu cùng thương cảm.
Lâm Phàm giờ khắc này lặp lại mãi một động tác, xoay người, đưa tay, năm ngón móc.
Bóp bóp bóp, giờ phút này kể cả thiên băng địa liệt cũng không cách nào ngăn cản Lâm Phàm hướng về exp.
- Tiểu nhân bỉ ổi, lại sử dụng chiêu thức đê hèn như thế.
Các đệ tử sát hạch ngoại môn lúc này hoảng sợ vạn phần, hai tay che đũng quần, cảm giác một luồng khí mát lạnh chạy dọc từ bàn chân lên tới tận đỉnh đầu.
Khủng bố như vậy, thật sự là khủng bố như vậy a.
"Đinh, chúc mừng công pháp bất nhập lưu Hầu Tử Thâu Đào lên tới tầng ba."
"Đinh, đánh bại một gã đệ tử bất nhập lưu, exp +5."
"Đinh, đánh bại một gã đệ tử bất nhập lưu, exp +5."
. . . .
Ai u, Phàm nghe được mấy tiếng nhắc nhở này, lòng mừng như điên, không ngờ cách để thăng exp nhân vật là như vậy.
Xem ra cái này giống chơi game, đánh quái để thăng cấp.
Không tồi, không tồi.
Vào giờ khắc này, đám đệ tử sát hạch ngoại môn bị thiệt lớn trong tay Lâm Phàm, từng gã mắt bốc hỏa mà nhìn tiểu nhân đê tiện này. Nhưng ngay lúc ấy, bọn hắn đột nhiên phát hiện ánh mắt của tiểu nhân đê tiện kia bỗng bộc phát ra một luồng thần quang làm cho người ta run như cầy sấy.
Giống như là đợi lát nữa sẽ phát sinh thêm chuyện càng tàn bạo.
Một đám đệ tử sát hạch ngoại môn vây lấy Lâm Phàm ở trung tâm. Tuy rằng tiểu nhân đê tiện trước mắt xuống tay vừa ác vừa chuẩn, làm bọn họ khó lòng phòng bị, nhưng nếu cứ như vậy mà cúp đuôi bỏ chạy thì bọn hắn không thể cam lòng.
Dù cho phải trả cái giá lớn bằng trời, cũng phải để tiểu nhân đê tiện này ôm hận ở đây.
Lâm Phàm lúc này lạnh lùng nhìn lên hai tay của chính mình.
Đây đã là đôi tay vấy bẩn, nhưng vì exp, có vấy bẩn cũng đã làm sao.
- Mọi người nhìn kìa, nhìn ánh mắt của hắn.
Một gã đệ tử đứng phía trên hô to một tiếng, bọn hắn là thời khắc đều nhìn chằm chằm tiểu nhân đê tiện này, cho nên ánh mắt Lâm Phàm vừa chớp động đã lập tức bị bọn hắn trông thấy.
Lâm Phàm ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy giống như tràn ngập cảm giác tội ác, nhìn về đám đệ tử sát hạch ngoại môn.
- Đám sơn dương thuần khiết, các ngươi sắp bị đôi tay tà ác này của ta xâm phạm, nhưng các ngươi yên tâm, ta sẽ hạ thủ lưu tình.
Lâm Phàm nhìn lên đám đệ tử sát hạch ngoại môn, chậm rãi nói.
- Tiểu nhân đê tiện, ngươi đang nói cái gì?
- Ngươi cho rằng một mình người có thể đối phó mấy trăm người chúng ta sao?
- Quỳ xuống nhận sai, chúng ta tha cho ngươi khỏi chết.
- Hừ, đừng quá làm càn…
. . . .
- Hầu Tử Thâu Đào.
Tức khắc, Lâm Phàm nhảy vào trong đám người, có Thái Cấp Ma Thân tầng năm, đối với đám đệ tử sát hạch ngoại môn này căn bản hắn là một Tank phòng ngự vô song, bất kể công kích gì cũng không tạo thành nổi chút thương tổn nào.
Mà Hầu Tử Thâu Đào tuy hiện giờ chỉ có ba tầng, nhưng đã đạt tới một loại cảnh giới tối cao "ra tay tất trúng".
- Tiểu nhân đê tiện, ta liều mạng với ngươi.
- Aiiiiii, đau… Buông tay, buông tay, nát… nát rồi.
Một gã đệ tử ánh mắt mê ly, rùng mình một cái, hai tay ôm chặt đũng quần, từ khóe mắt chảy xuống hai giọt nước mắt bao hàm hàng nghìn hàng vạn tình cảm.
- Mặt mũi nam nhi ở cả đó, giờ ngươi hủy mặt của ta, cuộc đời này ta nhất định cùng ngươi không chết không ngừng.
. . . .
- Hầu Tử Thâu Đào.
"+5."
"+5."
"Đinh, đánh bại một gã đệ tử bất nhập lưu, exp +5."
"Đinh, đánh bại một gã đệ tử bất nhập lưu, exp +2."
"Đinh, chúc mừng nhân vật thăng cấp."
. . . .
Giờ khắc này Lâm Phàm giống như nhập ma, hai tay bay múa, Hầu Tử Thâu Đào lại càng vận dụng lô hỏa thuần thanh, giống như đã đem chiêu này tu luyện đến quy tắc đại đạo.
Ra tay tất trúng, mặc ngươi ngăn cản như thế nào cũng không cản nổi đôi tay thần của Lâm Phàm xâm phạm.
- Các sư huynh đệ, tiểu nhân bỉ ổi đê tiện xấu xa như thế, dù chúng ta là người ma môn cũng khinh thường làm cùng giới tuyến, ra tay thật mạnh đi.
Giờ phút này, đệ tử sát hạch ngoại môn liên tiếp bại lui, trong đó một gã ngọc diện vô song, xưng là tuyệt thế mỹ nam cũng không quá đáng, vung tay hét lớn, hô hào chúng sư huynh đệ đồng môn đoàn kết với nhau tóm lấy Lâm Phàm.
Lâm Phàm trơn trượt như lươn chạy qua lại trong hàng ngũ đám đệ tử, thấy gã đệ tử kia hung hăng như thế cũng cảm thấy có chút hứng thú.
Mà tuyệt thế mỹ nam đang phát động quần chúng đột nhiên phát hiện một đạo ánh mắt tràn ngập xâm lấn gắt gao nhìn mình chằm chằm thì bỗng có một cảm giác không ổn.
Ngay lúc va chạm với ánh mắt Lâm Phàm, tuyệt thế mỹ nam nhất thời có chút hỏng mất.
Nếu Lâm Phàm ra tay mà không tập kích tới chỗ làm người ta khó có thể không đau thắt ruột kia thì cũng thôi, dù thực lực địch không lại nhưng ít ra cũng không cần sợ.
Nhưng giờ thì hắn thật sự sợ hãi.
Nhìn đông đảo huynh đệ đồng môn xiêu vẹo ngã dưới tay gã khốn đê tiện này, nhất là nhìn ánh mắt bi tráng của đồng môn, hắn hiểu chuyện kia nhất định rất đau.
Tuyệt thế mỹ nam thấy Lâm Phàm giơ tay lên không trung mà bóp bóp, nhất thời hàn khí ứa ra, hai chân không nhịn được run lên.
- Hầu Tử Thâu Đào!
- Không…
- Đờ… đau…
Tuyệt thế mỹ nam tức thì hai mắt mê ly, khẽ kêu một tiếng, tiếp đó ngã xuống đất run rẩy.
Giờ khắc này hiện trường vô cùng thê thảm, làm cho không người nào có thể nhìn thẳng.
. . . .
Khi toàn bộ đệ tử sát hạch ngoại môn đã ngã xuống đất, Lâm Phàm cũng không còn ‘đào’ mà ‘thâu’.
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 9. (Chờ mở ra cảnh giới Hậu Thiên)
Exp: (0/1000).
Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 5 (3000/10000).
Hầu Tử Thâu Đào tầng 10 (1000/10000).
Lâm Phàm nhìn thấy số liệu bản thân, thỏa mãn gật gật đầu.
Hôm nay hắn thăng lên cấp 9, trước mắt xem như là tồn tại vô địch trong hàng đệ tử sát hạch ngoại môn.
Lúc này những đệ tử kia đều có con số nổi lơ lửng trên trán.
Có cấp 5, có cấp 6, cũng có cấp 8.
Những đệ tử sát hạch ngoại môn này trăm phần không ai đạt tới cảnh giới Hậu Thiên.
Lâm Phàm từng thấy đệ tử cảnh giới Hậu Thiên ra tay, vừa ra tay tuyệt không giống với đám đệ tử sát hạch ngoại môn này.
Ba ngày sau là lúc ngoại môn sát hạch, mình coi như không có lòng háo thắng cũng phải trở thành đệ tử ngoại môn mới được. Nơi này với Lâm Phàm là quá nhỏ, muốn mạnh hơn nữa phải có bầu trời rộng rãi hơn.
Lâm Phàm xoay người rời đi, nhưng mới bước vài bước đã dừng.
- Ngày mai ta sẽ lại đến.
. . . .
Nguyên bản thấy gã đê tiện xấu xa này muốn rời khỏi, mọi người đều thở phào mà đứng lên, thế nhưng khi nghe được câu cuối lại đồng loạt hai chân mềm nhũn, té nhào lại trên mặt đất.
Trải qua ngày hôm nay, bọn hắn đã không còn dám giao thủ với đối phương.
Hạ lưu đê tiện vô sỉ, thế gian này tại sao lại xuất hiện người như vậy a.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, đám đệ tử sát hạch ngoại môn này sợ mình như thế nào hắn cũng tự hiểu, nhưng điều này sao có thể trách mình toàn bộ, ai bảo mình chỉ biết mỗi chiêu Hầu Tử Thâu Đào.
Có một câu nói rất hay.
Nhất chiêu tiên cật biến thiên hạ - Tinh thông một chiêu kiếm ăn khắp thiên hạ.
Đang chỉ biết một môn võ học thì đừng tị hiềm nhiều như vậy.
Mà Lâm Phàm cũng phát hiện, công pháp luyện thể khác với võ học.
Thái Cấp Ma Thân thăng cấp tới trình độ nhất định sẽ cần ngoại lực càng cường đại hơn để hỗ trợ thăng cấp.
Mà võ học đối địch thì bất kể mạnh hay yếu đều có thể tăng exp, tuy giá trị cũng khác nhau theo yếu mạnh, nhưng miễn đánh trúng là sẽ có exp.
Chương 5 Tăng lên như tên lửa
Ban đêm.
Trong một căn phòng vách đất không tính là lớn, giờ phút này đầy ắp người.
Một trận chiến hôm nay của Lâm Phàm khiến nhóm bao cát không còn từ nào để nói, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ chịu phục.
- Đại ca, chiêu thức huynh dùng hôm nay là Hầu Tử Thâu Đào sao?
Tiểu Lục Tử ở Thánh Ma Tông đã khá lâu, cũng có tìm hiểu tình huống nơi đây.
Hầu Tử Thâu Đào tuy là võ học gia truyền nhà hắn, nhưng hắn biết môn võ này so với các môn võ của đám đệ tử sát hạch ngoại môn thì thua kém nhiều lắm.
- Ừ.
Lâm Phàm gật gật đầu.
- Thật tốt quá, không ngờ võ học gia truyền lại cường đại như vậy, đương nhiên cũng chỉ có đại ca mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó.
Tiểu Lục Tử hưng phấn nói.
Lâm Phàm có chút xấu hổ, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
- Đại ca, hai ngày sau ngoại môn sẽ bắt đầu khảo hạch, huynh định tham gia không?
Tiểu Lục Tử hỏi.
- Tiểu Lục Tử, ngươi không phải là nói nhảm sao? Đại ca sao có thể không tham gia chứ, chẳng lẽ muốn cùng chúng ta sống ở đây cả đời.
- Điều này cũng đúng.
Tiểu Lục Tử gật gật đầu.
Lâm Phàm hiện giờ tuy có hệ thống, nhưng đến thế giới này đã một năm, dù không đi đến đâu, nhưng cũng biết thế giới này rất nguy hiểm.
Ở trong tông môn, một cái bao cát như hắn dám can đảm đối địch với đệ tử sát hạch ngoại môn cũng còn hiểu được, bởi với mỗi một tông môn thì nhân tài đều là quan trọng nhất.
Người có thực lực có thể khiêu khích bất cứ kẻ nào, nhưng phải tự gánh hậu quả.
Nếu biểu hiện ra một chút thiên phú đã bị đồng môn ghen tị giết chết, như vậy tông môn cũng không thể trường tồn muôn đời, sớm đã tự mình hủy diệt.
Lâm Phàm có hai cái ý tưởng, thứ nhất là thực sự tăng lên thực lực của mình, thứ hai là để người ở trên chú ý mà đưa mình rời khỏi nơi này.
Nhưng Lâm Phàm lại nghĩ sót một việc, đó là chỗ luyện võ trường của đệ tử sát hạch ngoại môn này, tính trong Thánh Ma Tông chỉ là địa phương chim cũng không thèm ị, làm gì có đại nhân vật cao tầng nào thừa cơm chạy tới đây.
Bởi vậy tất cả chuyện này đều phải dựa vào chính mình, đã có ‘bàn tay vàng’, không làm ra một phen sự nghiệp thì thật quá có lỗi với các đồng chí xuyên qua.
Hôm sau.
Lâm Phàm dậy thật sớm, kiếm chút đồ ăn lót dạ rồi vội vàng chạy tới luyện võ trường.
Hiện giờ hắn cấp 9, Hầu Tử Thâu Đào cũng tới tầng 10, tuy tốc độ tăng exp khá chậm, nhưng bất kể thế nào, trước ngày ngoại môn khảo hạch mạnh hơn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
…
Luyện võ trường, gió thổi vì vù.
Một cơn gió lạnh cuốn tung cát bụi trên mặt đất, vài chiếc lá cây theo đó lơ lửng trên không, cuối cùng tà tà rớt xuống.
Quạnh quẽ, cực kỳ quạnh quẽ.
- Chuyện gì đây?
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, nhất thời há hốc miệng, người đâu hết rồi?
Luyện võ trường từng hừng hực như lửa nóng, giờ sao lại biết thành vắng tanh không một bóng người như thế?
Chuyện này…
Lâm Phàm gãi gãi ót, có chút bất đắc dĩ nhìn hết thảy, đám đệ tử sát hạch ngoại môn cũng quá nhát gan rồi.
Không phải chỉ bị bóp một cái sao, có cần sợ như vậy không?
Ài, xem ra mấy ngày nay hết cách rồi, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đánh bại người khác có thể được exp, như vậy nếu đánh chết yêu thú cũng đồng dạng.
Nhưng hận một điều là hắn trong Thánh Ma Tông với danh nghĩa cái bao cát, không có quyền lợi ra khỏi tông.
Nếu không nhất định phải ra ngoài bản đồ, hung hăng giết quái cày level.
Mà vừa lúc này, Lâm Phàm chứng kiến xa xa có hai người đến.
Lâm Phàm vui vẻ trong lòng, rốt cuộc có người đến, nhưng sau đó lập tức biến sắc, bởi vì cấp bậc lơ lửng hiển thị trên đầu một người trong đó.
Hậu Thiên cấp tám.
Cái này…
Bên cạnh thanh niên mặc trường bào màu xanh này chính là tuyệt thế mỹ nam bị hắn hung hăng ‘thâu đào’ ngày hôm qua.
Lâm Phàm cả kinh, hay là người kia không phục chuyện hôm qua, tìm cao thủ đến báo thù?
Hậu Thiên cấp tám chỉ còn kém hai bước là tới Tiên Thiên, người như vậy không thể nào thừa cơm mà tới luyện võ trường này nếu không có lý do.
- Đệ nói là hắn?
Nam tử mặc trường bào màu xanh dò hỏi.
- Vâng, sư huynh, hắn chính là người mà đệ nói.
Tuyệt thế mỹ nam cung kính đứng ở một bên, không dám có bất kỳ cử chỉ càn rỡ nào.
Thậm chí là đại cừu nhân Lâm Phàm đứng trước mặt của hắn, hắn cũng không dám lộ ra nửa điểm vui sướng khi người gặp họa.
- Không đúng!
Lâm Phàm kết luận.
Người này không phải người gã đẹp mã kia tìm đến giúp đỡ, nếu không hắn ta tuyệt đối không có vẻ mặt như vậy. Xem ra chuyện này có bí mật đen tối nào đó.
Nam tử áo xanh đánh giá Lâm Phàm, khẽ gật gật đầu.
Đột nhiên Lâm Phàm cảm thấy một cỗ khí thế đến mãnh liệt như thủy triều.
"Uỳnh ..."
Lâm Phàm hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy chỗ lồng ngực giống như đã gặp phải một đòn thật mạnh, trong cơ thể khí huyết quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi.
Thật mạnh.
Lâm Phàm bị đẩy lùi ra sau hơn mười bước, tay ôm ngực quỳ trên mặt đất, nhìn nam tử trước mặt.
"Đinh, exp +30000"
"Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân thăng cấp."
"Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân thăng cấp."
…
Lâm Phàm cả kinh, chỉ cảm thấy khủng bố cực kỳ, chỉ một chiêu, có thể làm cho Thái Cấp Ma Thân thăng liền 2 cấp.
- Ừm, không tồi, một kích toàn lực của Hậu Thiên cấp hai mà chỉ phun một ngụm máu, xem ra ngươi luyện Thái Cấp Ma Thân đến cảnh giới rất cao. Cùng ta đi thôi.
Nam tử áo xanh gật gật đầu, trong mắt lóe lên hào quang, giống như rất tò mò với bao cát có thể luyện Thái Cấp Ma Thân đến trình độ này.
- Đợi một chút…
Lâm Phàm hòa hoãn khí huyết trong cơ thể, nhìn nam tử áo xanh.
Đây chính là thực lực, nếu như không có thực lực cũng chỉ là con cá nằm trên thớt, mặc người chém giết. Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, cơ hội tốt lớn như thế, sao có thể cứ như vậy buông tha.
Bất kể là ở trên địa cầu hay là hiện giờ, Lâm Phàm đều là một kẻ điên, một kẻ điên không hơn không kém, đứng trước mặt lợi ích, dù bị nghiền áp thế nào hắn cũng tuyệt đối không dừng tay.
Lúc trước Thái Cấp Ma Thân tầng 5 nhận một kích toàn lực Hậu Thiên cấp hai mà cũng chỉ phun một ngụm máu, không biết tầng 7 thì sẽ thế nào.
Lâm Phàm biết, đệ tử tông môn Hậu Thiên cấp tám trước mắt này nhất định là có chuyện cần đến mình, tuyệt đối không đi lấy mạng mình.
Đương nhiên Lâm Phàm cũng sẽ không ngốc mà đi van cầu người ta đánh hắn.
- Ngươi không nhịn được việc hôm qua ta nhục nhã ngươi, hôm nay tìm người giúp đỡ cho là ta sẽ sợ sao? Ta cho ngươi biết, Lâm Phàm ta cái gì cũng sợ, chỉ không sợ kẻ khác tìm ta báo thù.
Nói xong câu đó, Lâm Phàm liền xông tới.
Nhanh đánh ca thật mạnh đi.
…
Nam tử áo xanh thấy Lâm Phàm xông lên, khẽ cười:
- Có ý tứ…
"Ầm."
Cũng không thấy nam tử áo xanh có bất kỳ động tác gì, trước mặt hắn phảng phất như có một bức tường, Lâm Phàm vừa xông lên đã ầm một tiếng bay ra ngoài.
Lâm Phàm nhịn không được lại phun một ngụm máu.
"Đinh, exp +2000."
Giờ phút này Lâm Phàm kích động muốn chết. Trước kia ẩu đả cùng đám đệ tử sát hạch ngoại môn cũng chỉ tăng có mấy điểm, không ngờ tên mới tới này tùy tay ra đòn lại tăng nhiều exp như thế.
Sảng khoái.
Chẳng qua chừng này còn chưa đủ, lão tử cần càng nhiều kinh nghiệm.
- Hừ, yếu đuối vô lực, đây là người giúp đỡ ngươi tìm đến? Ta thấy cũng không có gì đặc biệt.
Lâm Phàm đứng dậy nói.
- Dừng tay, không được càn rỡ với sư huynh như thế.
Tuyệt thế mỹ nam biến sắc, mắng to.
- Không sao, đúng là có chút ý tứ, Thái Cấp Ma Thân cực hạn ba tầng, coi như tu luyện tới tầng thứ ba, chẳng qua cũng chỉ có thể chống đỡ một kích toàn lực của Hậu Thiên cấp một, thế mà hắn chịu được đến mức này. Tốt lắm, hôm nay để cho ta nhìn cực hạn của ngươi.
Nam tử áo xanh khẽ cười một tiếng.
- Ái ái, mẹ ơi, sư huynh ngừng đi mà, ngươi dùng chút lực nữa ta sẽ không chịu được rồi.
Trên luyện võ trường của Thánh Ma Tông, một gã thiếu niên nhìn chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi đang đứng đó gào khóc thảm thiết, thế nhưng trong thần sắc đau đớn lại lộ một tia sảng khoái.
Lâm Phàm có một bí mật, đó là hắn không phải dân bản xứ nơi đây, mà là tới từ địa cầu; cũng không phải hồn xuyên qua mà cả thân thể cũng cùng ‘du lịch’.
Lúc vừa tới thế giới thần bí này, Lâm Phàm còn có chút thoải mái cộng mong chờ nho nhỏ. Xem qua tiểu thuyết chưa? Những nhân vật xuyên qua trong đó ai không phải là trâu bò cực điểm, thực lực, địa vị, tiền bạc, mỹ nữ v.v… tất cả chỉ với tay là vớ được.
Lắc người một cái, bá vương khí đã phóng ra, bất kể ngươi là chí tôn tông môn hay là tuyệt sắc mỹ nữ thì đều ngoan ngoãn thần phục dưới chân.
Nhưng ngay khi Lâm Phàm còn đang mộng tưởng hão huyền, chưa kịp kiểm tra hoàn cảnh thì lại đặc biệt phát hiện tiết tấu có chút không đúng, bản thân hắn không ngờ lại đang làm một bao cát hình người cho đệ tử ma môn luyện công. Thời điểm biết được tin tức này, Lâm Phàm chỉ muốn ngất ngay tại chỗ.
Con mẹ nó chứ, cho dù thành phế vật lão tử cũng nhận, bởi bất kể thế nào cũng được làm thiếu gia phế vật của đại gia tộc nào đó a.
Thế nhưng bây giờ bản thân lại trở thành cái bao cát cho người luyện công, điều này làm Lâm Phàm tắt tiếng, thậm chí còn thương tâm khóc lóc gần chết mấy ngày.
Lâm Phàm, lần đầu tiên tới thế giới này, lần đầu tiên vào Thánh Ma Tông, cứ thế ngơ ngơ ngẩn ngẩn làm kiếp bao cát, thậm chí thiếu chút nữa bị người đánh thành siêu cấp phế vật.
Nếu không phải Thánh Ma Tông coi như có chút lương tâm, cấp cho nhóm ‘bao cát’ một quyển bí tịch luyện thể, chỉ sợ sớm đã tử ẹo.
“Thái Cấp Ma Thân”
Lúc nhận được bí tịch này, Lâm Phàm cảm thấy khoái trá vạn phần. Chỉ nhìn cái tên thôi đã gom đủ khí phách, luyện thành chẳng phải thiên hạ vô địch?
Thế nhưng khi Lâm Phàm tự lần mò tu luyện mới phát hiện thứ công pháp có cái tên hoành tráng này căn bản chính là lừa đảo con nhà người ta.
Thái Cấp Ma Thân có tổng cộng ba tầng, là tổ sư khai tông của Thánh Ma Tông tùy tiện viết ra, thuộc bí tịch chuyên môn cho bao cát.
Cho dù là luyện đến tầng thứ ba, dựa theo thuyết pháp trong bí tịch, thành tựu Thái Cấp Ma Thân, nhưng bị đám đệ tử thẳng tay vẫn chết như thường.
Chẳng qua trời không phụ người có lòng, vận mệnh bi thảm của Lâm Phàm làm ông trời cũng không nhìn nổi, trực tiếp vào một đêm trăng thanh gió mát, sau khi Lâm Phàm ngủ cùng khuê nữ của Chu Công, nghiên cứu thảo luận một chút nhân sinh xong, tỉnh dậy phát hiện mình có một hệ thống số liệu hóa.
Lâm Phàm nghiên cứu cả buổi cũng không thấy cái gì mà trí tuệ nhân tạo xuất hiện bàn giao như trong tiểu thuyết, hẳn là phải tự mình mày mò phát động.
Về phần hệ thống số liệu hóa này, ngay từ đầu Lâm Phàm còn chưa rõ, sau lại phát hiện trên thuộc tính nhân vật của chính mình nhiều hơn một cái số liệu về Thái Cấp Ma Thân.
Nguyên bản mỗi ngày làm xong công việc của bao cát, Lâm Phàm sẽ lập tức trở về ăn cơm và tu luyện. Dù sao nếu không đem Thái Cấp Ma Thân tu luyện thành công thì có trời mới biết ngày nào đó sẽ bị một gã thích xuống tay nặng đập chết.
Nhưng bây giờ Lâm Phàm mỗi ngày sẽ chờ đám đệ tử đánh xong, tiếp đó về đi ngủ, làm một giấc mộng đẹp giữa ban ngày.
Lâm Phàm hướng tên đệ tử mặt đỏ tai hồng kia thét chói tai một tiếng cuối, sau đó mở ra bảng số liệu, cẩn thận xem xét, cố gắng cho Thái Cấp Ma Thân sớm lên tầng năm.
Sự thật là trên bí tịch Thái Cấp Ma Thân nói nó chỉ có ba tầng, nhưng bản thân hắn đã sắp luyện tới tầng năm, đây là chuyện gì?
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 1.
Exp: 0.
Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 4 (2000/3000).
. . . .
Lâm Phàm nhìn bảng số liệu, cũng hơi đơn giản quá rồi, bao lâu qua vẫn chỉ ở cấp 1. Không phải Lâm Phàm không muốn thăng cấp, nhưng hắn vẫn không tìm thấy phương pháp.
Đi tới thế giới đã một năm, tuy còn chưa từng rời khỏi Thánh Ma Tông, nhưng Lâm Phàm cũng đã hỏi thăm qua cấp bậc tu luyện nơi này.
Hậu Thiên, Tiên Thiên, Nhập Thần, Tiểu Thiên Vị, Đại Thiên Vị…
Mỗi một cấp bậc lại chia làm chín cấp.
Lâm Phàm biết, chỉ chừng này e là còn chưa đủ hết, nhưng bản thân làm bao cát có thể tra tới đây đã là rất không tệ.
"+1."
"+1."
"+1."
. . . .
Giá trị kinh nghiệm (exp) của Thái Cấp Ma Thân thong thả tăng lên, Lâm Phàm nhìn vị đệ tử tông môn đã xuất hết sức lực từ khi bú sữa mẹ trước mắt mà thở dài một tiếng. Ngày hôm nay coi như là đen đủi, lại gặp phải gã cùi bắp nhường này, mỗi lần công kích cũng chỉ có thể gia tăng một điểm exp.
Hơn nữa nắm đấm kia ‘vỗ’ lên người hắn ngày càng yếu đuối vô lực, Lâm Phàm thậm chí nghĩ, có khi cả 1 điểm cũng sắp không được…
Quả nhiên, muốn gì nấy đến.
"+0."
"+0."
. . . .
Fu.ck, phế vật này quả nhiên là không được, cũng không tăng trưởng kinh nghiệm, còn chơi cái cọng lông a.
Lâm Phàm quay đầu, nhìn thấy chung quanh đều là các đồng chí bao cát đang kêu la thảm thiết ngút trời, giống như là gặp phải sát thương lớn nhất trong đời vậy.
Ở Thánh Ma Tông, nhóm bao cát bị đệ tử đánh chết là việc không ai quản, đào một cái hố chôn xuống hết chuyện.
- Tại sao ngươi không kêu.
Giờ phút này, tên đệ tử kia thấy Lâm Phàm lúc trước còn kêu thảm thiết, giờ lại hết nhìn đông tới nhìn tây, nhất thời trong lòng nổi lên một tia lửa giận. Bao cát đáng lý phải kêu rên lúc mình luyện quyền, như thế cho dù mệt mỏi cũng bị hưng phấn xua tan, cảm giác mình thật là lợi hại.
Nhưng hiện tại lại khiến hắn nổi giận.
Ngẫm nghĩ một chút, không muốn cả ngày này phí công, Lâm Phàm nhìn đệ tử tông môn trước mắt mà nói:
- Kêu cái em gái ngươi, diễn trò mệt chết ca rồi, quả đấm của ngươi yếu xìu như đàn bà đánh vậy.
Đệ tử tông môn kia vừa nghe lời nhục nhã, lập tức sắc mặt trắng bệnh rồi chuyển xanh lét, ánh mắt cũng hóa vô cùng phẫn nộ.
Lâm Phàm nhìn sắc mặt đệ tử tông môn này, càng bật cười trêu tức:
- Ngươi biểu diễn biến mặt không tồi, trở về nhớ ăn nhiều sữa thêm chút, cho mau lớn để khỏe mạnh thêm.
- Ngươi… ngươi…
Đệ tử tông môn này đột nhiên nói không ra lời, giọng cũng biến thành nghẹn ngào, vốn ánh mắt rất hung hãn giờ lại ầng ậng nước.
- Oa…. Ngươi khi dễ người, quả đấm của ta không có yếu xìu.
Lâm Phàm lúc này há hốc mồm, nhìn đệ tử kia gào khóc chạy khỏi luyện võ trường, không còn lời nào để nói.
Làm đệ tử ma môn mà chút đả kích con con thế cũng không chịu nổi.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, không để ý gã kia nữa, chuyển sang nghĩ cách để sớm tăng cấp công pháp.
Thái Cấp Ma Thân tầng bốn cũng có chút biến thái, không biết tầng năm sẽ thế nào.
Lâm Phàm ngẩng đầu đứng nguyên tại chỗ, nhìn đám đệ tử tông môn đang ra sức đấm đá ‘bao cát’, tức thì nhếch miệng nở một nụ cười.
Xem ra nhất thiết phải tung skill ‘đá đểu’ mới được.
Lâm Phàm vận đủ khí, sau đó hét lớn một tiếng.
- Dừng tay cho ca, ca có chuyện muốn nói…
Một tiếng hét này hoàn toàn có thể so sánh với Sư Tử Hống trong truyền thuyết, hoặc ít nhất Lâm Phàm nghĩ thế, không phải là so xem mồm ai to hơn sao?
Nhớ năm đó trên địa cầu, lão tử chính là lớp trưởng, họng không lớn không được nha.
Đám đệ tử tông môn đang thao luyện bị một tiếng rống này chấn kinh, cũng đồng loạt ngừng lại.
Mà nhóm bao cát đang kêu la thảm thiết, mặt mũi bầm dập cũng nhìn lên Lâm Phàm, không biết vị đồng chí này muốn làm gì?
Có bao cát vào lúc này nhanh chóng vận khí nghỉ ngơi, chờ đợi đợt đòn tiếp theo.
Cuộc sống như vậy, tận dụng mới sống dài a.
Nghe nói nếu luyện được Thái Cấp Ma Thân đến tầng ba là có thể trở thành đệ tử sát hạch ngoại môn, cũng tức là tương đương với đám đệ tử vẫn lấy bọn họ làm bao cát.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy không có khả năng. Những bao cát lão làng có thể kiên trì mấy năm ở đây, Thái Cấp Ma Thân khó khăn lắm mới chỉ luyện đến tầng một.
Còn tầng ba sao, khó khăn dữ dội, ngang với lên trời a.
Mà lúc này đây, nhóm bao cát đang vội tranh thủ hồi khí lại nghe thấy một câu khiến họ ngừng lại, từng người trợn tròn con mắt.
Vị nhân huynh này là muốn bị đánh chết a.
- Các ngươi không cần dùng ánh mắt mê man ấy nhìn ca, thứ cho ca nói thẳng, trong mắt ca các ngươi đều là đồ bỏ đi…
Lâm Phàm một tay chắp sau lưng, một tay miệt thị ngoắc ngoắc đám đệ tử sát hạch ngoại môn.
Chương 2 Một đám bỏ đi đến đánh ca đê
- Hắn nói cái gì?
- Đồ bỏ đi, hắn dám nói chúng ta đều là đồ bỏ đi.
- Đáng giận, chúng ta chính là đệ tử sát hạch ngoại môn của Thánh Ma Tông, chỉ cần qua sát hạch là sẽ thành đệ tử ngoại môn, chỉ một cái bao cát mà dám nói chúng ta như thế, khốn kiếp.
- Chúng ta người nào không phải rồng trong loài người, không ngờ bao cát hèn mọn này dám nhục nhã chúng ta! Các sư huynh sư đệ đừng vội, để ta đi hảo hảo giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.
Giờ phút này đám đệ tử sát hạch ngoại môn đã thực sự nổi giận. Bọn hắn không ngờ một kẻ tầng lớp hạ đẳng nhất tông môn cũng dám kêu gào trước mặt mình, quả thực là muốn chết.
Mà lúc này, nhóm bao cát chịu đủ tàn phá, sau khi nghe xong vị kia thu hút cừu hận, trong lòng đều cảm động đến rơi nước mắt.
- Đại ca…
- Lão đại…
- Cha…
…
Lâm Phàm đứng nguyên tại chỗ mà nhìn gã kia hùng hổ đi tới.
- Tiểu tử, ngươi thật sự là rất làm càn, tuy ta không cần mạng chó của ngươi, nhưng muốn cho ngươi hiểu được, hung hăng cần quấy phải trả giá thế nào.
Những đệ tử sát hạch ngoại môn này mặc dù không được học tập vũ kỹ của Thánh Ma Tông, nhưng thực lực cao hơn người bình thường nhiều, mặc dù không đạt tới mức chặt sắt phá đá, nhưng một quyền cũng có thể đấm gãy khúc gỗ lớn.
- Yaaaa…
Đệ tử sát hạch ngoại môn chuẩn bị hảo hảo giáo huấn Lâm Phàm này quát lớn một tiếng, hai chân đứng thế, toàn lực đấm ra.
"Ầm..."
Lâm Phàm nhìn gã trước mắt, khóe miệng hơi lộ vẻ tươi cười.
"+2."
Người này quả nhiên so với gã ban nãy muốn lợi hại hơn chút, không tồi, không tồi.
- Ai nha, nói các ngươi là đồ bỏ đi còn không tin, như gãi ngứa, có thể dùng lực chút được không?
Lâm Phàm đứng nguyên xi, khinh thường vỗ vỗ ngực.
- Lại đến nào…
- Tiểu tử, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ta đánh đánh đánh…
Đệ tử sát hạch ngoại môn này không tin tà, liên tiếp ra quyền.
"+2."
"+2."
...
Giờ khắc này, vị đệ tử kia run rẩy hai tay, thở hổn hển, từng giọt mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ xuống.
- Sao, không đánh nữa à?
Lâm Phàm cười nhìn người trước mắt, không tồi, không tồi, tặng hơn một trăm điểm exp. Tuy nói cuối cùng kiệt sức, công kích yếu đuối vô lực không có thêm nổi exp, nhưng ban đầu vẫn còn tạm.
Lúc này, tên đệ tử kia ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, ánh mắt có chút không dám tin, người này chẳng lẽ là từ sắt đúc thành?
- Ngươi…
Đệ tử sát hạch ngoại môn này thấy người trước mắt kiêu ngạo như thế, trong lòng căm giận không thôi, nhưng lại chẳng còn sức mà đấm, bèn hét lớn một tiếng:
- Các vị sư huynh sư đệ, đánh chết hắn…
Mà Lâm Phàm cũng chỉ chờ có thế.
Tầng năm Thái Cấp Ma Thân là phải dựa vào đám này hỗ trợ. Không biết Thái Cấp Ma Thân rốt cuộc là có bao nhiêu tầng, nhưng mới ở tầng bốn mà đám này đánh hắn đã không có cảm giác gì, nếu đem Thái Cấp Ma Thân tăng lên tầng một trăm, chẳng phải là lên thần.
- Ha ha, đến đây đi, đám bỏ đi, xuất ra toàn bộ sức mạnh của các ngươi.
Lâm Phàm cười lớn một tiếng, tức thì một trận mưa đấm dừng trên người hắn.
- Tiểu tử, ngươi đừng quá càn rỡ.
- Ngày hôm nay để cho ngươi biết lợi hại của các gia gia.
...
"+2."
"+1."
"+1."
"+0."
...
Lúc này Lâm Phàm thấy có tên đấm trên người mình lại không ra nổi exp nào, còn thân to thịt béo chiếm một chỗ, cũng làm cho Lâm Phàm có chút khó chịu.
Người này hoàn toàn là chiếm hố xí mà không chịu thả phân a, cho nên Lâm Phàm thừa dịp bất ngờ tung một cước đạp hắn lùi ra, để vị trí cho người khác.
Nhìn thấy Thái Cấp Ma Thân không ngừng tăng exp, Lâm Phàm thấy sảng khoái vô cùng. Quả nhiên, nhiều người thì exp cũng tăng nhanh hơn một chút.
Xung quanh, nhóm bao cát giờ được dịp xả hơi, thấy Lâm Phàm bị một đám người vây đánh, nội tâm cũng cảm kích vạn phần.
- Đại ca, huynh yên tâm đi đi, sau khi huynh chết chúng ta nhất định sẽ luôn nhớ tới huynh.
- Hu hu… Vì sao ta lại muốn khóc như vậy chứ, về sau huynh chính là đại ca của chúng ta.
…
Đám đệ tử sát hạch ngoại môn giờ phút này vẫn đánh đến hăng say, từng quyền từng quyền trút xuống.
- Tiểu tử, cho ngươi hung hăng càn quấy này, hôm nay phải cho ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
- Hừ, dám kêu gào với chúng ta, hôm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi, còn không để ngươi biết trời cao đất rộng.
…
Giờ phút này Lâm Phàm vì muốn bị đánh thật nhiều nên đã trực tiếp nằm úp sấp trên mặt đất. Theo hắn nghĩ, bất kể là đầu ngón chân hay ngón tay, chỉ cần bị công kích đủ mạnh thì đều được tính vào exp.
Nhanh… nhanh nữa lên.
2850/3000.
Còn thiếu 150 exp nữa, cầu các ngươi đánh mạnh tí nữa.
Không biết sau khi lên tầng năm, đám người này đánh có làm Thái Cấp Ma Thân tăng exp không nữa.
Khi ở tầng một, mỗi đệ tử sát hạch ngoại môn này đều có thể cho hắn 10 exp mỗi quyền, mà theo số tầng tăng lên thì số exp cũng càng ngày càng ít, tới tầng bốn chỉ còn đúng một điểm, đôi khi còn không có exp. Xem ra những tầng về sau phải đổi phương thức mới được.
- Ái… Đứa nào đá cúc hoa ca đấy…
- Ê ê, đừng có đạp vào giữa háng, bằng không ca trở mặt đấy.
- Cái &^%$(…
"Đinh ... Thái Cấp Ma Thân thăng tới tầng năm."
"Đinh, thỏa mãn điều kiện mở ra hệ thống Tối Cường Thăng Cấp, tiến vào trạng thái điều chỉnh, hôn mê trong 24 giờ."
"5."
"4."
... .
"1."
"Tiến vào trạng thái hôn mê, hệ thống Tối Cường Thăng Cấp tiến hành hình thức mở ra toàn diện."
…
Giờ khắc này Lâm Phàm không hề hay biết, đối với công năng của hệ thống sau khi mở ra toàn diện, Lâm Phàm thật sự là rất chờ mong.
Hiện trường lúc này, đám đệ tử sát hạch ngoại môn đã kiệt lực, mà bao cát dám ăn gan hùm mà khiêu khích bọn họ chỉ sợ cũng đã chết đi.
- Dừng tay, người này giống như đã chết.
Một gã đệ tử khá to con, sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi lớn bé tí tách tuôn hô lớn nói.
- Ô, không nhúc nhích, hình như chết thật.
- Cho dù là một con trâu, nhiều đòn thế ăn cũng không tiêu.
Một gã đệ tử thử đưa tay lên mũi Lâm Phàm, nhất thời kinh hô một tiếng:
- Còn thở, chưa chết.
- Gã này là quái vật gì vậy, như thế cũng không chết.
- Hừ, hiện tại cho hắn biết kết cục hung hăng càn quấy, nếu lần sau hắn dám can đảm càn rỡ tại đây nữa thì lấy mạng chó này luôn.
- Đúng vậy, tối rồi, ba ngày sau chính là sát hạch ngoại môn, cần phải tu dưỡng thật tốt, toàn lực ứng phó.
- Tản cả đi…
…
Khi đám đệ tử vừa rời khỏi luyện võ trường, nhóm bao cát vẫn trốn ở đằng xa vội vàng chạy tới.
- Mau nâng đại ca trở về dưỡng thương.
- Đại ca thật quá khí khái nam nhân. Nhị Cẩu Đản ta đời này không phục ai, giờ chỉ phục đại ca.
- Đám đệ tử sát hạch ngoại môn thì sao chứ, còn không phải là tất cả xông lên mới có thể đánh bại đại ca.
- Đại ca nhất định đã luyện Thái Cực ma Thân đến tầng thứ ba, thiên tài ngoại môn cũng không hơn gì cái này.
- Nói nhảm cái gì nữa, còn không mau đưa đại ca trở về.
- Đúng đúng, đại ca, nhất định phải chống đỡ a…
Chương 3 Võ học khủng bố nhất thế gian
Lâm Phàm mở mắt ra, vẻ mặt lập tức biến đổi. Vừa mở mắt đã thấy mấy cái mặt to như bánh chưng xuất hiện trong tầm mắt, với bất cứ ai cũng là chuyện hù chết người a.
- Các ngươi định làm gì?
Lâm Phong run lên quát, đám người này không có nhân lúc mình hôn mê mà làm mấy chuyện cực kỳ tà ác đấy chứ?
Ví dụ như…
- Đại ca, huynh rốt cuộc tỉnh rồi, ta biết huynh không thể nào dễ dàng bị người đánh bại vậy mà.
Một gã nam tử vây quanh Lâm Phàm vẻ mặt kích động nói.
- Cái quái gì…
Lâm Phàm sửng sốt, đám người này có ý gì, chính mình khi nào trở thành đại ca rồi? Đúng rồi, hệ thống chính thức mở ra, nhất định phải nghiên cứu, lập tức hắn không quản người xung quanh, trực tiếp tra xét hệ thống.
Tính danh: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 1.
Exp giá trị: (0/10).
Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 5 (3000/10000).
Cái khác tự mình thăm dò.
So với lúc trước biến hóa không lớn, chủ yếu thay đổi ở dòng Exp.
- Đại ca nhất định là đói bụng, nhanh làm món gì cho đại ca đi.
- Đúng, đúng…
Không lâu sau, một bát canh gà lớn thơm ngào ngạt được bưng lên. Lâm Phàm cũng không nói thêm cái gì, bụng biểu tình ầm ầm, dưới ánh mắt thèm thuồng của mọi người mà tiêu diệt sạch bát canh gà.
Thật không ngờ nhóm bao cát này vẫn giấu được chút thứ tốt, không tệ, không tệ.
- Đại ca ăn xong nhất định là mệt mỏi, để đại ca nghỉ ngơi thật tốt đi, đại ca, huynh nhất định phải chịu đựng a.
- Đại ca sau này nhất định là rồng phượng trong loài người.
- Chỉ tiếc là Nhị Cẩu Đản sáng nay bất hạnh bị đánh chết, vô duyên thấy uy phong sau này của đại ca.
. . . .
Thánh Ma Tông là ma môn, việc chết người rất thường thấy, mỗi ngày đều có bao cát chết đi, việc này đã trở thành quá bình thường.
Đợi khi mọi người rời đi gần hết, còn sót một người ở lại.
Người này dáng thấp bé, lớn lên mặt mũi có chút xin lỗi quần chúng, có thể ở trong nhóm bao cát sống đến giờ cũng coi như nhân tài.
- Đại ca, đây là công pháp gia truyền nhà ta, người tài nên được, đại ca là thiên tài trong chúng ta, nhất định phải cố lên nhé.
Người này lấy từ trong lòng ngực một quyển bí tịch màu lam với cái bìa bị thời gian làm cho cũ nát không chịu nổi đưa cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm không có khách khí, nhận tới trong tay, sau đó nhìn người trước mắt:
- Tốt, sau này nếu ngươi không chết, mà ta có thể trở thành nhân vật bá tuyệt trong thiên hạ, tất sẽ để ngươi thăng tiến rất nhanh.
Đây là lời hứa hẹn đầu tiên của Lâm Phàm với người khác ở đời này.
- Đại ca, huynh nói thế làm gì, ta… Đây là hi vọng huynh cố gắng là tốt rồi.
Hiển nhiên người này cũng không để trong lòng lời hứa của Lâm Phàm, thậm chí trong đầu hắn nghĩ đại ca có chút nổ hơi to.
Lâm Phàm không nói thêm gì, hắn biết đối phương đương nhiên không tin mình.
Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ngày tuyết rơi, hiện giờ chính mình mới vừa cất bước, đối với người giúp mình, Lâm Phàm ghi nhớ trong lòng, cho nên lặng lẽ nhớ kỹ khuôn mặt trước mắt, sau này tất có hậu báo.
- Đại ca, huynh nghỉ ngơi thật tốt đi nhé, ta về trước.
- Ừ.
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó mở bí tịch ra xem.
"Đinh, bí tịch bất nhập lưu ‘Hầu Tử Thâu Đào’, học tập hay không?"
Đương nhiên là muốn học, muỗi nhỏ cũng là thịt a.
Nhất là ở thế giới này, Lâm Phàm tuy không phải nhân sĩ cao cấp trong tông môn, nhưng cũng biết tông môn cực kỳ coi trọng công pháp, còn gì mà trở thành đệ tử ngoại môn có thể tiến vào Tàng Thư Các chọn lựa công pháp, hoàn toàn là đánh rắm.
Đối với một cái tông môn mà nói, đệ tử ngoại môn ít cũng có mấy vạn, nhiều thì tới hơn mười vạn, đâu ra có nhiều công pháp như vậy để chọn lựa.
Người hả, vẫn phải dựa vào chính mình.
"Đinh, học tập Hầu Tử Thâu Đào."
"Tầng một (0/10)."
Hầu Tử Thâu Đào này chỉ có hai tầng, cũng không biết hệ thống có năng lực tăng lên mấy tầng nữa.
Hầu Tử Thâu Đào này tuy là công pháp bất nhập lưu*, nhưng Lâm Phàm tin tưởng, mặc dù là đồ bỏ thì lão tử cũng có thể biến nó thành công pháp chí cao vô thượng.
(*Bất nhập lưu: quá thấp kém, không vào nổi cấp bậc nào)
Hầu Tử Thâu Đào chỉ có một chiêu, nhưng một chiêu này đối với nam nhân lại có uy năng hủy thiên diệt địa, một chiêu bóp nát ‘trứng’ của người.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, thân mình nhất thời động, tay phải mở ra thành trảo, chộp về hư không.
"+2."
"+2."
. . . .
"Đinh, công pháp bất nhập lưu Hầu Tử Thâu Đào lên tới tầng hai, nhân vật +10 exp."
"Đinh, nhân vật thăng cấp."
Ha ha… Lâm Phàm cười lớn, không nghĩ tới một phút đồng hồ không đến, Hầu Tử Thâu Đào đã lên tầng hai, xem ra thật sự là tuyệt thế thiên tài a.
Chỉ cần đem Hầu Tử Thâu Đào lên tới tầng một trăm, còn không phải bóp cả trứng lão Thiên.
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 2. (Chờ mở ra cảnh giới Hậu Thiên)
Exp giá trị: (0/20).
Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 5 (3000/10000).
Hầu Tử Thâu Đào tầng 2 (10/50).
. . . .
Lâm Phàm đứng dậy, vội vàng chạy tới luyện võ trường. Sao có thể lãng phí thời gian nhân sinh tuyệt vời được chứ, nhất định phải sử dụng thật tốt mới phải.
Mà nhóm bao cát quanh đó, thấy đại ca vội vàng rời đi, trong lòng cũng nghi hoặc vạn phần.
- Đại ca định đi đâu vậy?
- Đại ca không phải trọng thương sao? Sao thấy bước chân cứng cáp như không có chuyện gì vậy?
- A, không tốt, đại ca chúng ta gặp nạn, Nhị Cẩu Đản bị đệ tử sát hạch ngoại môn đánh chết nên giờ đi báo thù.
- Người trọng tình trọng nghĩa như đại ca nhất định không được có chuyện gì, không được, chúng ta mau đuổi theo.
. . . .
Không bao lâu sau, Lâm Phàm đi tới luyện võ trường đang ồn ã.
Lâm Phàm nhìn đám đệ tử sát hạch ngoại môn đang ra sức khổ luyện mà mắt tỏa sáng, đây đều là exp a.
Thái Cấp Ma Thân đã đến tầng năm, không biết đám người kia còn có thể giúp mình tăng bao nhiêu exp.
Ngẫm nghĩ, Lâm Phàm không nhịn được nữa, xông lên.
- Dừng tay cho ta.
Lâm Phàm giờ phút này lại giống hệt hôm qua, nổi giận gầm lên một tiếng.
Tiếng gầm giận dữ này so với hôm qua còn to hơn.
Đám đệ tử trên luyện võ trường nghe tiếng đều ngây ngẩn cả người, lập tức xôn xao bàn tán.
- Lại là gã kia.
- Gã kia hôm qua bị chúng ta đánh gần chết, sao hôm nay lại khỏe như vâm vậy được.
- Hừ, qua giáo huấn hôm qua, ta thách hắn cũng không dám càn rỡ.
. . . .
Vị đệ tử sát hạch ngoại môn kia vừa dứt lời, Lâm Phàm đã một tay chống nạnh, tay kia dùng ngón chỉ thẳng, như chỉ điểm giang sơn mà hô lớn nói:
- Các vị… Thứ cho ta nói thẳng…
Nhưng lúc này đây Lâm Phàm còn chưa nói hết, đám đệ tử sát hạch ngoại môn đã bạo động.
- Các sư huynh sư đệ, gã này lại khiêu khích chúng ta, từ ngữ sỉ nhục chúng ta, nhất định phải để hắn trả giả thật nhiều.
. . . .
Lâm Phàm cười toe toét nhìn đám đệ tử sát hạch ngoại môn lao tới.
- Trẻ con dễ dạy, qua chuyện ngày hôm qua giờ đã học một biết mười, không tồi, không tồi.
- Đến đây xem thử nào, xem các ngươi còn mang được bao nhiêu exp cho Thái Cấp Ma Thân, chỉ mong là đừng quá ít…
Lâm Phàm ôm nỗi chờ mong nhìn lên các thiếu niên vĩ đại…
"+0."
"+0."
. . . .
Giờ khắc này, vốn đang tràn đầy kỳ vọng, Lâm Phàm bỗng đổi sắc mặt.
Con bà nó chứ…
Cái này…
- Tiểu tử, hôm nay phải cho ngươi biết kết quả bi thảm là cái gì.
- Đầu óc đần độn hay quên lại tưởng chúng ta dễ chọc.
- Ta vốn là con trai Trấn Nam Vương, Luyện Ngục Công đã sớm đại thành, cho ngươi cảm thụ một chút tra tấn sống không bằng chết đi.
. . . .
Lâm Phàm nhìn đám đệ tử đang phẫn nộ, nếu như ở ngày hôm qua có lẽ hắn đã rất kích động, bởi vì bọn họ càng ra sức thì ưu đãi cho mình càng nhiều.
Nhưng mà hiện giờ…
- Đám rùa con dê con, các ngươi đã vô dụng như vậy thì để cho các ngươi kiến thức võ học khủng bố nhất thế gian đi, cho các ngươi một loại đau khổ vĩnh viễn khó có thể quên…
- Hầu Tử Thâu Đào…
Chương 4 Trứng nào cũng nát
Giờ khắc này thiên băng địa liệt, thiên hôn địa ám, người người ùn ùn đánh tới…
- Hầu Tử Thâu Đào.
"+2."
- Hầu Tử Thâu Đào.
"+2."
. . . .
Luyện võ trường vốn khí thế mênh mông cuồn cuộn đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết.
Âm thanh này cao vút lại mềm như bông, giống như tiếng nữ tử thở dốc, nghe kỹ lại hàm chứa cả ưu sầu cùng thương cảm.
Lâm Phàm giờ khắc này lặp lại mãi một động tác, xoay người, đưa tay, năm ngón móc.
Bóp bóp bóp, giờ phút này kể cả thiên băng địa liệt cũng không cách nào ngăn cản Lâm Phàm hướng về exp.
- Tiểu nhân bỉ ổi, lại sử dụng chiêu thức đê hèn như thế.
Các đệ tử sát hạch ngoại môn lúc này hoảng sợ vạn phần, hai tay che đũng quần, cảm giác một luồng khí mát lạnh chạy dọc từ bàn chân lên tới tận đỉnh đầu.
Khủng bố như vậy, thật sự là khủng bố như vậy a.
"Đinh, chúc mừng công pháp bất nhập lưu Hầu Tử Thâu Đào lên tới tầng ba."
"Đinh, đánh bại một gã đệ tử bất nhập lưu, exp +5."
"Đinh, đánh bại một gã đệ tử bất nhập lưu, exp +5."
. . . .
Ai u, Phàm nghe được mấy tiếng nhắc nhở này, lòng mừng như điên, không ngờ cách để thăng exp nhân vật là như vậy.
Xem ra cái này giống chơi game, đánh quái để thăng cấp.
Không tồi, không tồi.
Vào giờ khắc này, đám đệ tử sát hạch ngoại môn bị thiệt lớn trong tay Lâm Phàm, từng gã mắt bốc hỏa mà nhìn tiểu nhân đê tiện này. Nhưng ngay lúc ấy, bọn hắn đột nhiên phát hiện ánh mắt của tiểu nhân đê tiện kia bỗng bộc phát ra một luồng thần quang làm cho người ta run như cầy sấy.
Giống như là đợi lát nữa sẽ phát sinh thêm chuyện càng tàn bạo.
Một đám đệ tử sát hạch ngoại môn vây lấy Lâm Phàm ở trung tâm. Tuy rằng tiểu nhân đê tiện trước mắt xuống tay vừa ác vừa chuẩn, làm bọn họ khó lòng phòng bị, nhưng nếu cứ như vậy mà cúp đuôi bỏ chạy thì bọn hắn không thể cam lòng.
Dù cho phải trả cái giá lớn bằng trời, cũng phải để tiểu nhân đê tiện này ôm hận ở đây.
Lâm Phàm lúc này lạnh lùng nhìn lên hai tay của chính mình.
Đây đã là đôi tay vấy bẩn, nhưng vì exp, có vấy bẩn cũng đã làm sao.
- Mọi người nhìn kìa, nhìn ánh mắt của hắn.
Một gã đệ tử đứng phía trên hô to một tiếng, bọn hắn là thời khắc đều nhìn chằm chằm tiểu nhân đê tiện này, cho nên ánh mắt Lâm Phàm vừa chớp động đã lập tức bị bọn hắn trông thấy.
Lâm Phàm ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy giống như tràn ngập cảm giác tội ác, nhìn về đám đệ tử sát hạch ngoại môn.
- Đám sơn dương thuần khiết, các ngươi sắp bị đôi tay tà ác này của ta xâm phạm, nhưng các ngươi yên tâm, ta sẽ hạ thủ lưu tình.
Lâm Phàm nhìn lên đám đệ tử sát hạch ngoại môn, chậm rãi nói.
- Tiểu nhân đê tiện, ngươi đang nói cái gì?
- Ngươi cho rằng một mình người có thể đối phó mấy trăm người chúng ta sao?
- Quỳ xuống nhận sai, chúng ta tha cho ngươi khỏi chết.
- Hừ, đừng quá làm càn…
. . . .
- Hầu Tử Thâu Đào.
Tức khắc, Lâm Phàm nhảy vào trong đám người, có Thái Cấp Ma Thân tầng năm, đối với đám đệ tử sát hạch ngoại môn này căn bản hắn là một Tank phòng ngự vô song, bất kể công kích gì cũng không tạo thành nổi chút thương tổn nào.
Mà Hầu Tử Thâu Đào tuy hiện giờ chỉ có ba tầng, nhưng đã đạt tới một loại cảnh giới tối cao "ra tay tất trúng".
- Tiểu nhân đê tiện, ta liều mạng với ngươi.
- Aiiiiii, đau… Buông tay, buông tay, nát… nát rồi.
Một gã đệ tử ánh mắt mê ly, rùng mình một cái, hai tay ôm chặt đũng quần, từ khóe mắt chảy xuống hai giọt nước mắt bao hàm hàng nghìn hàng vạn tình cảm.
- Mặt mũi nam nhi ở cả đó, giờ ngươi hủy mặt của ta, cuộc đời này ta nhất định cùng ngươi không chết không ngừng.
. . . .
- Hầu Tử Thâu Đào.
"+5."
"+5."
"Đinh, đánh bại một gã đệ tử bất nhập lưu, exp +5."
"Đinh, đánh bại một gã đệ tử bất nhập lưu, exp +2."
"Đinh, chúc mừng nhân vật thăng cấp."
. . . .
Giờ khắc này Lâm Phàm giống như nhập ma, hai tay bay múa, Hầu Tử Thâu Đào lại càng vận dụng lô hỏa thuần thanh, giống như đã đem chiêu này tu luyện đến quy tắc đại đạo.
Ra tay tất trúng, mặc ngươi ngăn cản như thế nào cũng không cản nổi đôi tay thần của Lâm Phàm xâm phạm.
- Các sư huynh đệ, tiểu nhân bỉ ổi đê tiện xấu xa như thế, dù chúng ta là người ma môn cũng khinh thường làm cùng giới tuyến, ra tay thật mạnh đi.
Giờ phút này, đệ tử sát hạch ngoại môn liên tiếp bại lui, trong đó một gã ngọc diện vô song, xưng là tuyệt thế mỹ nam cũng không quá đáng, vung tay hét lớn, hô hào chúng sư huynh đệ đồng môn đoàn kết với nhau tóm lấy Lâm Phàm.
Lâm Phàm trơn trượt như lươn chạy qua lại trong hàng ngũ đám đệ tử, thấy gã đệ tử kia hung hăng như thế cũng cảm thấy có chút hứng thú.
Mà tuyệt thế mỹ nam đang phát động quần chúng đột nhiên phát hiện một đạo ánh mắt tràn ngập xâm lấn gắt gao nhìn mình chằm chằm thì bỗng có một cảm giác không ổn.
Ngay lúc va chạm với ánh mắt Lâm Phàm, tuyệt thế mỹ nam nhất thời có chút hỏng mất.
Nếu Lâm Phàm ra tay mà không tập kích tới chỗ làm người ta khó có thể không đau thắt ruột kia thì cũng thôi, dù thực lực địch không lại nhưng ít ra cũng không cần sợ.
Nhưng giờ thì hắn thật sự sợ hãi.
Nhìn đông đảo huynh đệ đồng môn xiêu vẹo ngã dưới tay gã khốn đê tiện này, nhất là nhìn ánh mắt bi tráng của đồng môn, hắn hiểu chuyện kia nhất định rất đau.
Tuyệt thế mỹ nam thấy Lâm Phàm giơ tay lên không trung mà bóp bóp, nhất thời hàn khí ứa ra, hai chân không nhịn được run lên.
- Hầu Tử Thâu Đào!
- Không…
- Đờ… đau…
Tuyệt thế mỹ nam tức thì hai mắt mê ly, khẽ kêu một tiếng, tiếp đó ngã xuống đất run rẩy.
Giờ khắc này hiện trường vô cùng thê thảm, làm cho không người nào có thể nhìn thẳng.
. . . .
Khi toàn bộ đệ tử sát hạch ngoại môn đã ngã xuống đất, Lâm Phàm cũng không còn ‘đào’ mà ‘thâu’.
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 9. (Chờ mở ra cảnh giới Hậu Thiên)
Exp: (0/1000).
Công pháp: Thái Cấp Ma Thân tầng 5 (3000/10000).
Hầu Tử Thâu Đào tầng 10 (1000/10000).
Lâm Phàm nhìn thấy số liệu bản thân, thỏa mãn gật gật đầu.
Hôm nay hắn thăng lên cấp 9, trước mắt xem như là tồn tại vô địch trong hàng đệ tử sát hạch ngoại môn.
Lúc này những đệ tử kia đều có con số nổi lơ lửng trên trán.
Có cấp 5, có cấp 6, cũng có cấp 8.
Những đệ tử sát hạch ngoại môn này trăm phần không ai đạt tới cảnh giới Hậu Thiên.
Lâm Phàm từng thấy đệ tử cảnh giới Hậu Thiên ra tay, vừa ra tay tuyệt không giống với đám đệ tử sát hạch ngoại môn này.
Ba ngày sau là lúc ngoại môn sát hạch, mình coi như không có lòng háo thắng cũng phải trở thành đệ tử ngoại môn mới được. Nơi này với Lâm Phàm là quá nhỏ, muốn mạnh hơn nữa phải có bầu trời rộng rãi hơn.
Lâm Phàm xoay người rời đi, nhưng mới bước vài bước đã dừng.
- Ngày mai ta sẽ lại đến.
. . . .
Nguyên bản thấy gã đê tiện xấu xa này muốn rời khỏi, mọi người đều thở phào mà đứng lên, thế nhưng khi nghe được câu cuối lại đồng loạt hai chân mềm nhũn, té nhào lại trên mặt đất.
Trải qua ngày hôm nay, bọn hắn đã không còn dám giao thủ với đối phương.
Hạ lưu đê tiện vô sỉ, thế gian này tại sao lại xuất hiện người như vậy a.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, đám đệ tử sát hạch ngoại môn này sợ mình như thế nào hắn cũng tự hiểu, nhưng điều này sao có thể trách mình toàn bộ, ai bảo mình chỉ biết mỗi chiêu Hầu Tử Thâu Đào.
Có một câu nói rất hay.
Nhất chiêu tiên cật biến thiên hạ - Tinh thông một chiêu kiếm ăn khắp thiên hạ.
Đang chỉ biết một môn võ học thì đừng tị hiềm nhiều như vậy.
Mà Lâm Phàm cũng phát hiện, công pháp luyện thể khác với võ học.
Thái Cấp Ma Thân thăng cấp tới trình độ nhất định sẽ cần ngoại lực càng cường đại hơn để hỗ trợ thăng cấp.
Mà võ học đối địch thì bất kể mạnh hay yếu đều có thể tăng exp, tuy giá trị cũng khác nhau theo yếu mạnh, nhưng miễn đánh trúng là sẽ có exp.
Chương 5 Tăng lên như tên lửa
Ban đêm.
Trong một căn phòng vách đất không tính là lớn, giờ phút này đầy ắp người.
Một trận chiến hôm nay của Lâm Phàm khiến nhóm bao cát không còn từ nào để nói, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ chịu phục.
- Đại ca, chiêu thức huynh dùng hôm nay là Hầu Tử Thâu Đào sao?
Tiểu Lục Tử ở Thánh Ma Tông đã khá lâu, cũng có tìm hiểu tình huống nơi đây.
Hầu Tử Thâu Đào tuy là võ học gia truyền nhà hắn, nhưng hắn biết môn võ này so với các môn võ của đám đệ tử sát hạch ngoại môn thì thua kém nhiều lắm.
- Ừ.
Lâm Phàm gật gật đầu.
- Thật tốt quá, không ngờ võ học gia truyền lại cường đại như vậy, đương nhiên cũng chỉ có đại ca mới có thể phát huy ra uy lực chân chính của nó.
Tiểu Lục Tử hưng phấn nói.
Lâm Phàm có chút xấu hổ, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
- Đại ca, hai ngày sau ngoại môn sẽ bắt đầu khảo hạch, huynh định tham gia không?
Tiểu Lục Tử hỏi.
- Tiểu Lục Tử, ngươi không phải là nói nhảm sao? Đại ca sao có thể không tham gia chứ, chẳng lẽ muốn cùng chúng ta sống ở đây cả đời.
- Điều này cũng đúng.
Tiểu Lục Tử gật gật đầu.
Lâm Phàm hiện giờ tuy có hệ thống, nhưng đến thế giới này đã một năm, dù không đi đến đâu, nhưng cũng biết thế giới này rất nguy hiểm.
Ở trong tông môn, một cái bao cát như hắn dám can đảm đối địch với đệ tử sát hạch ngoại môn cũng còn hiểu được, bởi với mỗi một tông môn thì nhân tài đều là quan trọng nhất.
Người có thực lực có thể khiêu khích bất cứ kẻ nào, nhưng phải tự gánh hậu quả.
Nếu biểu hiện ra một chút thiên phú đã bị đồng môn ghen tị giết chết, như vậy tông môn cũng không thể trường tồn muôn đời, sớm đã tự mình hủy diệt.
Lâm Phàm có hai cái ý tưởng, thứ nhất là thực sự tăng lên thực lực của mình, thứ hai là để người ở trên chú ý mà đưa mình rời khỏi nơi này.
Nhưng Lâm Phàm lại nghĩ sót một việc, đó là chỗ luyện võ trường của đệ tử sát hạch ngoại môn này, tính trong Thánh Ma Tông chỉ là địa phương chim cũng không thèm ị, làm gì có đại nhân vật cao tầng nào thừa cơm chạy tới đây.
Bởi vậy tất cả chuyện này đều phải dựa vào chính mình, đã có ‘bàn tay vàng’, không làm ra một phen sự nghiệp thì thật quá có lỗi với các đồng chí xuyên qua.
Hôm sau.
Lâm Phàm dậy thật sớm, kiếm chút đồ ăn lót dạ rồi vội vàng chạy tới luyện võ trường.
Hiện giờ hắn cấp 9, Hầu Tử Thâu Đào cũng tới tầng 10, tuy tốc độ tăng exp khá chậm, nhưng bất kể thế nào, trước ngày ngoại môn khảo hạch mạnh hơn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
…
Luyện võ trường, gió thổi vì vù.
Một cơn gió lạnh cuốn tung cát bụi trên mặt đất, vài chiếc lá cây theo đó lơ lửng trên không, cuối cùng tà tà rớt xuống.
Quạnh quẽ, cực kỳ quạnh quẽ.
- Chuyện gì đây?
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, nhất thời há hốc miệng, người đâu hết rồi?
Luyện võ trường từng hừng hực như lửa nóng, giờ sao lại biết thành vắng tanh không một bóng người như thế?
Chuyện này…
Lâm Phàm gãi gãi ót, có chút bất đắc dĩ nhìn hết thảy, đám đệ tử sát hạch ngoại môn cũng quá nhát gan rồi.
Không phải chỉ bị bóp một cái sao, có cần sợ như vậy không?
Ài, xem ra mấy ngày nay hết cách rồi, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đánh bại người khác có thể được exp, như vậy nếu đánh chết yêu thú cũng đồng dạng.
Nhưng hận một điều là hắn trong Thánh Ma Tông với danh nghĩa cái bao cát, không có quyền lợi ra khỏi tông.
Nếu không nhất định phải ra ngoài bản đồ, hung hăng giết quái cày level.
Mà vừa lúc này, Lâm Phàm chứng kiến xa xa có hai người đến.
Lâm Phàm vui vẻ trong lòng, rốt cuộc có người đến, nhưng sau đó lập tức biến sắc, bởi vì cấp bậc lơ lửng hiển thị trên đầu một người trong đó.
Hậu Thiên cấp tám.
Cái này…
Bên cạnh thanh niên mặc trường bào màu xanh này chính là tuyệt thế mỹ nam bị hắn hung hăng ‘thâu đào’ ngày hôm qua.
Lâm Phàm cả kinh, hay là người kia không phục chuyện hôm qua, tìm cao thủ đến báo thù?
Hậu Thiên cấp tám chỉ còn kém hai bước là tới Tiên Thiên, người như vậy không thể nào thừa cơm mà tới luyện võ trường này nếu không có lý do.
- Đệ nói là hắn?
Nam tử mặc trường bào màu xanh dò hỏi.
- Vâng, sư huynh, hắn chính là người mà đệ nói.
Tuyệt thế mỹ nam cung kính đứng ở một bên, không dám có bất kỳ cử chỉ càn rỡ nào.
Thậm chí là đại cừu nhân Lâm Phàm đứng trước mặt của hắn, hắn cũng không dám lộ ra nửa điểm vui sướng khi người gặp họa.
- Không đúng!
Lâm Phàm kết luận.
Người này không phải người gã đẹp mã kia tìm đến giúp đỡ, nếu không hắn ta tuyệt đối không có vẻ mặt như vậy. Xem ra chuyện này có bí mật đen tối nào đó.
Nam tử áo xanh đánh giá Lâm Phàm, khẽ gật gật đầu.
Đột nhiên Lâm Phàm cảm thấy một cỗ khí thế đến mãnh liệt như thủy triều.
"Uỳnh ..."
Lâm Phàm hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy chỗ lồng ngực giống như đã gặp phải một đòn thật mạnh, trong cơ thể khí huyết quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi.
Thật mạnh.
Lâm Phàm bị đẩy lùi ra sau hơn mười bước, tay ôm ngực quỳ trên mặt đất, nhìn nam tử trước mặt.
"Đinh, exp +30000"
"Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân thăng cấp."
"Đinh, chúc mừng Thái Cấp Ma Thân thăng cấp."
…
Lâm Phàm cả kinh, chỉ cảm thấy khủng bố cực kỳ, chỉ một chiêu, có thể làm cho Thái Cấp Ma Thân thăng liền 2 cấp.
- Ừm, không tồi, một kích toàn lực của Hậu Thiên cấp hai mà chỉ phun một ngụm máu, xem ra ngươi luyện Thái Cấp Ma Thân đến cảnh giới rất cao. Cùng ta đi thôi.
Nam tử áo xanh gật gật đầu, trong mắt lóe lên hào quang, giống như rất tò mò với bao cát có thể luyện Thái Cấp Ma Thân đến trình độ này.
- Đợi một chút…
Lâm Phàm hòa hoãn khí huyết trong cơ thể, nhìn nam tử áo xanh.
Đây chính là thực lực, nếu như không có thực lực cũng chỉ là con cá nằm trên thớt, mặc người chém giết. Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, cơ hội tốt lớn như thế, sao có thể cứ như vậy buông tha.
Bất kể là ở trên địa cầu hay là hiện giờ, Lâm Phàm đều là một kẻ điên, một kẻ điên không hơn không kém, đứng trước mặt lợi ích, dù bị nghiền áp thế nào hắn cũng tuyệt đối không dừng tay.
Lúc trước Thái Cấp Ma Thân tầng 5 nhận một kích toàn lực Hậu Thiên cấp hai mà cũng chỉ phun một ngụm máu, không biết tầng 7 thì sẽ thế nào.
Lâm Phàm biết, đệ tử tông môn Hậu Thiên cấp tám trước mắt này nhất định là có chuyện cần đến mình, tuyệt đối không đi lấy mạng mình.
Đương nhiên Lâm Phàm cũng sẽ không ngốc mà đi van cầu người ta đánh hắn.
- Ngươi không nhịn được việc hôm qua ta nhục nhã ngươi, hôm nay tìm người giúp đỡ cho là ta sẽ sợ sao? Ta cho ngươi biết, Lâm Phàm ta cái gì cũng sợ, chỉ không sợ kẻ khác tìm ta báo thù.
Nói xong câu đó, Lâm Phàm liền xông tới.
Nhanh đánh ca thật mạnh đi.
…
Nam tử áo xanh thấy Lâm Phàm xông lên, khẽ cười:
- Có ý tứ…
"Ầm."
Cũng không thấy nam tử áo xanh có bất kỳ động tác gì, trước mặt hắn phảng phất như có một bức tường, Lâm Phàm vừa xông lên đã ầm một tiếng bay ra ngoài.
Lâm Phàm nhịn không được lại phun một ngụm máu.
"Đinh, exp +2000."
Giờ phút này Lâm Phàm kích động muốn chết. Trước kia ẩu đả cùng đám đệ tử sát hạch ngoại môn cũng chỉ tăng có mấy điểm, không ngờ tên mới tới này tùy tay ra đòn lại tăng nhiều exp như thế.
Sảng khoái.
Chẳng qua chừng này còn chưa đủ, lão tử cần càng nhiều kinh nghiệm.
- Hừ, yếu đuối vô lực, đây là người giúp đỡ ngươi tìm đến? Ta thấy cũng không có gì đặc biệt.
Lâm Phàm đứng dậy nói.
- Dừng tay, không được càn rỡ với sư huynh như thế.
Tuyệt thế mỹ nam biến sắc, mắng to.
- Không sao, đúng là có chút ý tứ, Thái Cấp Ma Thân cực hạn ba tầng, coi như tu luyện tới tầng thứ ba, chẳng qua cũng chỉ có thể chống đỡ một kích toàn lực của Hậu Thiên cấp một, thế mà hắn chịu được đến mức này. Tốt lắm, hôm nay để cho ta nhìn cực hạn của ngươi.
Nam tử áo xanh khẽ cười một tiếng.
Bình luận facebook