-
Chương 46-50
Chương 46 Điều quan trọng nhất là gì?
Ngày hôm nay đối với Lâm Phàm là một ngày có ý nghĩa phi thường. Nghề nghiệp lão sư ở trong mắt Lâm Phàm là nghề nghiệp thần thành không thể xâm phạm, mỗi một câu nói, mỗi một động tác đều sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển sau này của đệ tử, bởi vậy Lâm Phàm rất nghiêm túc.
Mà chức nghiệp phụ Đạo Sư mới được mở ra làm cho Lâm Phàm có chút tò mò, không biết là có tác dụng gì.
Chức nghiệp phụ: Đạo Sư.
Công hiệu: mỗi một lời nói, mỗi một hành động đều sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn với đệ tử lắng nghe, mỗi một câu nói đều sẽ trở thành Thánh ngôn với các đệ tử…
Nhìn thấy giới thiệu công hiệu, Lâm Phàm càng rối thêm, vẫn không biết rõ tới cùng là Đạo Sư có chỗ lợi gì.
Mặc dù chưa rõ tác dụng của chức nghiệp phụ Đạo Sư này, nhưng tình huống hiện tại rất rõ ràng, chính mình thân là một lão sư quang vinh, nhất định phải dạy dỗ cho đám trẻ nhỏ khát vọng với tri thức ở dưới này.
Lâm Phàm từng xem qua không ít tiểu thuyết, tuy không nhớ rõ lắm, nhưng cũng kể được một nửa đầu. Mà bây giờ hắn muốn nói tới chương đầu tiên của tiểu thuyết Đấu Phá Thương Khung, hy vọng sẽ trở thành một chén canh gà để bồi bổ cho tâm linh của những đệ tử đã mất niềm tin này.
Các học sinh phía dưới nhìn lão sư trên bục, một bụng nghi hoặc, lão sư này muốn làm gì? Còn Đấu Phá Thương Khung là cái gì?
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng:
- Trên một đại lục xa xôi có tên là Đấu Khí, có một thành thị rất nhỏ bé, nơi đó có một thiếu niên tên gọi là Tiêu Viêm…
Đám học sinh không rõ lão sư đang nói cái gì, đại lục Đấu Khi là chỗ nào? Nhưng càng nghe bọn nhỏ càng chìm vào, tiếng của lão sư giống như có ma lực, truyền vào tận chỗ sâu trong lòng tụi nó.
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt của các đệ tử, cũng thỏa mãn gật gật đầu, xem ra hiệu quả không tệ lắm, lại tiếp tục giảng giải.
- Tiêu Viêm này là một thiên tài. Hắn cao ngạo, tự tin, bạn cùng lứa tuổi đều hâm mộ hắn, đố kỵ hắn, nhưng lại không ai có thể đuổi kịp và vượt qua hắn. Mãi cho đến một ngày, thiên tài được mọi người công nhận này lại trong vòng một đêm tu vi mất sạch, trở thành phế vật trong đám người. Những người từng lấy lòng nịnh bợ hắn giờ đều châm chọc mỉa mai, toàn bộ vinh quang cũng trong một đêm không còn lại chút gì…
Lâm Phàm rất có lòng tin ở tài ăn nói của mình. Tuy không nhớ kỹ cốt truyện, nhưng tổng thế vẫn không thành vấn đề.
Nói một hồi, Lâm Phàm ngừng lại. Đám học sinh đang nghe đến nhập thần vội nôn nóng nhìn Lâm Phàm.
- Lão sư, sau đó thì sao?
- Đúng a, lão sư, Tiêu Viêm biến thành phế vật xong thì thế nào?
Tụi nhỏ thấy lão sư không nói thì trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt của đám đệ tử, biết hiệu quả mình muốn đã đạt được, sau đó mỉm cười, mở miệng nói:
- Không vội, hiện tại ta hỏi các trò, các trò vừa nghe xong đoạn vừa rồi thì hiểu được những gì?
- Chu Du, trò nói thử xem!
Lâm Phàm chỉ vào một nam sinh có khuôn mặt rất tròn hỏi.
- Lão sư, ta gọi là Chu Địch, không phải Chu Du.
- Ừm.
Lâm Phàm nhướng mày, hơi có vẻ không vui.
- Được rồi, lão sư, ta gọi là Chu Du, ta hiểu rằng thiên tài Tiêu Viêm biến thành phế vật nhất định là đau khổ tột độ, mất đi hy vọng đối với cuộc sống.
Chu Địch nghĩ nghĩ nói.
- Ừm, nói rất đúng, hắn biến thành phế vật còn phế hơn cả các trò, không còn một chút trọng vọng nào trong gia tộc, tất cả những gì từng có đều tan biến hết. Hắn mất đi hy vọng, trong ba năm, hắn chịu đủ vô số khuất nhục cùng châm biếm, nhưng mà bi thảm còn chưa kết thúc, một chuyện càng thêm đả kích đã xảy ra…
- Người từng là vị hôn thê của hắn tới tận nhà… Yêu cầu từ hôn… Tốt, hiện tại nói xem các trò lại hiểu được gì?
Lâm Phàm đang nói đến đoạn gay cấn, lại ngừng lại, lập tức lại chỉ một đệ tử ý bảo trả lời.
- Tào Thiên Tiêu, trò trả lời xem.
Giờ phút này đám học sinh có chút bất đắc dĩ, lão sư vì sao cứ nói một lửa lại dừng, làm chúng nó ngứa ngáy trong lòng.
Tào Thiên Tiêu nhìn lão sư, trong lòng rất là ấm ức.
Mình không phải tên Tào Thiên Tiêu, nhưng nhìn vẻ mặt của lão sư, chỉ sợ sau này mình phải chấp nhận tên này rồi.
- Lão sư, ta cho rằng đây là một chuyện vô cùng nhục nhã với bất kỳ nam nhân nào. Chịu đủ khuất nhục không nói, lại bị vị hôn thê từ hôn trước mọi người, nếu như là ta…
Tào Thiên Tiêu vì Tiêu Viêm mà bất bình, thế nhưng nói tới đây, hắn lại trầm xuống.
- Nếu là trò thì trò sẽ thế nào?
Lâm Phàm cười hỏi.
Tào Thiên Tiêu nhìn lão sư, sau đó ngượng ngùng mà đáp:
- Ta nghĩ ta đành chấp nhận, dù sao cũng không xứng với người ta.
Tào Thiên Tiêu vừa nói xong, chung quanh đã cười ầm lên.
Lâm Phàm giơ tay ra hiệu, ý bảo ngồi xuống, sau đó kể tiếp.
- Tại lúc ấy, Tiêu Viên lấy máu làm mực, viết xuống một tờ giấy từ hôn, câu cuối trong đó là "ba mươi năm hà Đông, ba mươi năm hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo". Một câu này chính là biểu thị hết thảy sự không cam lòng cùng phẫn nộ trong lòng Tiêu Viêm, cũng là tiếng gầm lên giận dữ với ba năm nhụt chí không hy vọng.
Giọng điệu của Lâm Phàm cũng biến hóa theo nội dung hắn nói tới.
Đám đệ tử đang lắng tai nghe, tới đây, nội tâm chúng nó đột nhiên phảng phất có một tia dao động, giống như có một lực lượng vô hình đang đập thật mạnh lên trái tim đã mất đi nhịp đập hy vọng của chúng nó.
"Đinh, chức nghiệp phụ Đạo Sư exp +10."
Lúc này Lâm Phàm phát hiện tăng trưởng exp, trong lòng sửng sốt, có chút không rõ exp của chức nghiệp phụ này là thế nào gia tăng.
Xem ra chức nghiệp phụ Đạo Sư này còn cần hắn nghiên cứu tỉ mỉ một phen.
- Đừng khinh thiếu niên nghèo, những lời này thật hay, từ nay về sau ta cũng muốn điên cuồng mà phấn đấu, cho dù thiên tư của chúng ta kém bọn hắn thì thế nào chứ, ít nhất tự mình phải coi trọng mình.
Chu Địch nắm thật chặt nắm tay, khuôn mặt tròn xoe đỏ bừng lên.
- Đúng vậy, sau này ta cũng phải nỗ lực.
. . . .
Lâm Phàm sửng sốt, chỉ đơn giản như vậy đã khiến tụi nhỏ có lại tin tưởng sao? Không khoa học a, chẳng lẽ là tác dụng của chức nghiệp phụ Đạo Sư?
Lâm Phàm nghĩ mãi mà không rõ, rồi lại nói tiếp:
- Tiêm Viêm gặp một ngày nhục nhã như vậy, đương nhiên tức giận phấn đấu, thế nhưng Tiêu Viêm hiện giờ thành phế vật, dù hăng hái hơn nữa cũng có thể làm gì? Ngay tại thời điểm Tiêu Viêm không biết nên làm sao cho phải, một cao nhân bao phủ trong ánh sáng chói lọi xuất hiện. Người đó bị trái tim bất khuất của Tiêm Viêm làm cảm động, cho rằng đây là một nhân tài có thể đào tạo, nên thu Tiêm Viêm làm đệ tử, dạy dỗ hắn trưởng thành…
Lâm Phàm giờ phút này nói ngắn gọn, kể lại sau khi Tiêm Viêm cố gắng thì tu vi tiến nhanh, một lần nữa đứng vững vàng gót chân trong gia tộc, thu thập lại toàn bộ vinh quang v.v… Đương nhiên Lâm Phàm cũng bóp méo không ít cốt truyện, nếu dựa theo nguyên bản là không biết đời nào mới kể xong, mà hắn cũng không nhớ rõ.
Khi Lâm Phàm nói xong, mười ba học sinh bên dưới cực kỳ kích động, bất kể là nam hay nữ đều nắm chặt nắm tay, mặt đỏ lên, tràn ngập động lực vô hạn với tương lai.
Ở một khắc này, không khí trầm lặng trong lớp học đã biến mất, đổi thành bầu không khí bất khuất không chịu thua cùng tin tưởng phấn đấu.
Lâm Phàm rất vừa lòng, vốn còn tưởng phải nói nhiều thêm, không ngờ chỉ mấy câu đã tạo thành hiệu quả to lớn như vậy.
- Tốt, chuyện về Tiêu Viêm các trò đã nghe xong, hiện tại ta hỏi các trò, các trò cho rằng điểm quan trọng nhất trong đó là gì?
Lâm Phàm khoanh tay trước ngực, tự tin mỉm cười nhìn đám đệ tử.
- Lão sư, ta cho rằng quan trọng nhất chính là có một trái tim bất khuất.
- Kiên cường, chịu đủ khuất nhục, không buông bỏ.
- Cố gắng, cố gắng hơn.
Lâm Phàm nghe đám đệ tử nói ra một đống đáp án thì khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không ủng hộ với ý kiến của tụi nhỏ.
- Lão sư, theo người thì cái gì mới là quan trọng nhất?
Lưu Miểu Miểu thấy lão sư liên tục lắc đầu thì nghi ngờ hỏi.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua Lưu Miểu Miểu:
- Lưu Thủy Thủy, cả các trò nữa, các trò đều nói tới những điểm quan trọng, nhưng lại không phải là quan trọng nhất. Lão sư cho rằng điểm quan trọng nhất chính là Tiêu Viêm gặp được một lão sư tốt, cũng tốt như ta vậy, các trò cảm thấy thế nào?
Lâm Phàm cảm giác đầu óc của đám đệ tử này hơi trì độn một chút, mình đã nói thẳng ra như vậy mà cũng chưa thấy phản ứng gì.
Đám Lưu Miểu Miểu sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới.
Lâm Phàm thấy tụi nhỏ có vẻ nghi hoặc thì chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Các trò xem, Tiêu Viêm kia đã biến thành phế vật, tự mình sao có thể vùng lên? Còn không phải bởi vì gặp được một lão sư tốt! Cho nên nói lão sư này là điểm quan trọng nhất để Tiêu Viêm có thể lấy lại vinh quang. Không có người này dạy dỗ, Tiêm Viêm cũng sẽ không có thành tựu sau này, các trò thấy ta nói có đúng không?
Đám Lưu Miểu Miểu vừa nghe lão sư phân tích, trong lòng bỗng cảm giác lão sư nói vô cùng có đạo lý, sau đó cả đám đưa mắt nhìn nhau một cái, lập tức cung kính khom người với Lâm Phàm.
- Lão sư, xin người sau này dạy dỗ chúng ta thật nghiêm khắc, chúng ta cũng muốn trở thành người như Tiêu Viêm, chúng ta không muốn cả đời này bị người khác coi thành phế vật.
- Kính nhờ lão sư!
Giờ khắc này Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, có thể hiểu được điểm quan trọng nhất trong bài giảng, thật không dễ dàng a.
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Đạo Sư, exp +10."
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Đạo Sư, exp +10."
. . . .
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Đạo Sư thăng cấp thành Hiền Sư."
"Đinh, chúc mừng mở ra công năng Hiền Sư."
Chương 47 Đám lão sư tố chất thế này mà đi so sánh với ca?
Lâm Phàm không ngờ mới một thoáng mà chức nghiệp phụ Đạo Sư đã thăng cấp.
- Buổi học hôm nay tới đây chấm dứt, ta hy vọng tiết buổi chiều nay các trò có thể đến không thiếu một ai.
Hiện tại mình là Hiền Sư, tự nhiên phải có uy nghiêm mới được. Câu ‘nghiêm sư bổng hạ xuất cao đồ’ cũng không phải không có đạo lý.
(*giáo viên nghiêm khắc dùng đòn roi dạy ra học sinh ưu tú)
- Vâng, lão sư.
- Lão sư, người đi thong thả…
Cảm nhận được ánh mắt sùng bái tôn kính khi đám đệ tử nhìn về phía mình, Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu. Canh gà tâm linh quả nhiên không hổ là canh thần muôn đời, chỉ cần uống xong một chén thì dù gặp đả kích lớn cỡ nào đi nữa cũng có thể phấn chấn, tin tưởng trở lại.
Tuy chỉ làm lão sư để ẩn giấu thân phận, nhưng hiện giờ có năng lực Hiền Sư, Lâm Phàm cũng không ngại dạy ra mấy đệ tử tốt.
Đám đệ tử lớp chữ Đinh thiên tư kém cỏi, là phế vật trong mắt mọi người, nếu không có một vị hiền sư dẫn dắt chỉ dạy thì chỉ sợ đời này đã định.
Chức nghiệp phụ thăng cấp, Lâm Phàm cũng muốn nghiên cứu kỹ một phen.
Mà vừa nghiên cứu một chút thôi, Lâm Phàm đã phát hiện chức nghiệp phụ Đạo Sư này vẻ như có chút phức tạp, không đơn giản như mình suy nghĩ.
. . . .
Tụi nhỏ tôn kính nhìn lão sư rời đi, sau đó mười ba học sinh đứng thành vòng tròn đối mặt vào nhau, nắm chặt nắm tay đặt ở ngực.
- Từ hôm nay trở đi, ta phải lần nữa làm người, ta không muốn làm phế vật.
- Đúng vậy, đừng khinh thiếu niên nghèo, ta hiện tại muốn đi lớp chữ Bính nói cho tên kia, chớ xem thường ta.
- Đi…
Sau đó một đám học sinh bị Lâm Phàm tẩy não thành công, giống như được thiên thần phụ thể mà chạy tới trước mặt những người từng nhục nhã chúng nó để thề.
- Đừng khinh thiếu niên nghèo…
Chức nghiệp phụ Đạo Sư sau khi tiến giai làm Hiền Sư thì có mấy công năng lớn.
Quán Đỉnh: có thể đem một môn công pháp của bản thân để truyền vào đầu cho đệ tử, cực hạn của công pháp này sẽ là cực hạn ban đầu cộng thêm ba tầng.
Ngộ Tính: hướng dẫn từng bước, giảng giải chuyện xưa có thể tăng lên ngộ tính của đệ tử.
Bàn Tay Cổ Vũ: lúc đệ tử báo cáo thành quả với ân sư, hy vọng được ân sư khích lệ, ân sư duỗi một tay khẽ xoa đỉnh đầu của đệ tử có thể khiến đệ tử tăng lên tư chất. (Hiền Sư có thể tăng tư chất lên đến thiên tài)
Lâm Phàm cảm giác ba hạng công năng này thật sự rất biến thái.
Nhất là Ngộ Tính cùng Bàn Tay Cổ Vũ, hoàn toàn chính là năng lực nghịch thiên. Tư chất của mỗi người đều là trời sinh, từ khi ra khỏi bụng mẹ đã bị ông trời quyết định.
Trừ phi là đan dược Thánh cấp như "Vô Thượng Đan" kia mới có thể thay đổi tư chất, nếu không sợ là không có cách nào.
Lâm Phàm cũng có nghiên cứu về tư chất, gồm kém cỏi, thiên tài, cái thế kỳ tài, vạn thế kỳ tài.
Bốn cấp bậc này là Lâm Phàm nghe các sư huynh nói qua, giờ chức nghiệp phụ của mình đã là Hiền Sư, có thể tăng tư chất đệ tử lên tới hàng ngũ thiên tài.
Mà mười ba học sinh của mình, ngay cả cảnh giới Hậu Thiên cũng chưa ai đạt đến, đã chừng đó tuổi mà như vậy thì chỉ sợ còn thấp hơn cả cấp kém cỏi.
Nếu có thêm cấp bậc nữa, mười ba đệ tử này hẳn là bị xếp vào cấp ngu si rồi.
Trong học viện Thiên Phủ, Giáp Ất Bính Đinh mỗi một lớp đều có từ mấy trăm đến hơn một ngàn đệ tử, mà đệ tử lớp chữ Đinh cơ bản đều là những học viên bị vứt bỏ, cũng là lớp không có yêu cầu gì trước khi nhập học của học viện, chỉ cần tuổi đạt tiêu chuẩn là vào.
Căn cứ theo dân số của hoàng triều Đại Yến, nếu tất cả đều nhập học thì học viện Thiên Phủ cũng không chứa hết nổi, thế nhưng những đứa trẻ có thiên tư không tốt phần lớn đều buông bỏ con đường tu luyện, chuyển sang làm công việc gì đó hoặc là đổi qua học văn, hy vọng sau này vận khí tốt còn có thể đỗ đạt kiếm một chức quan.
Lâm Phàm nghiên cứu xong ba đại công năng của Hiền Sư, coi như đã hiểu rõ.
Quán Đỉnh không tồi, ví dụ như Thái Cấp Ma Thân, nếu mình quán đỉnh cho học sinh thì những học sinh này có thể đem công pháp vốn chỉ ba tầng này luyện tới tầng sáu. Đây đối với người bình thường đã là thành tựu tuyệt đỉnh.
Đương nhiên gã biến thái Lâm Phàm không tính.
Không quá bao lâu, Lâm Phàm đi tới nhà ăn của học viện Thiên Phủ. Nhà ăn cung cấp suất ăn cho lão sư, đệ tử thì đại đa số đều về nhà riêng, còn nếu ở lại trong trường thì trả tiền cũng có thể được dùng bữa.
Lâm Phàm quan sát tình huống nơi này, có lão sư cũng có đệ tử.
Xem bên ngoài thì những đệ tử này đều khí thế bất phàm, thân mặc y phục lớp chữ Giáp, so với đệ tử hắn đang dạy chính là một trời một vực.
Tiên Thiên cấp một.
Tiên Thiên cấp hai.
. . . .
Lâm Phàm nhìn chung quanh một vòng, cơ bản đều là cảnh giới Tiên Thiên. Ở học viện Thiên Phủ bọn hắn có thể xếp vào hạng thiên tư trác tuyệt, nhưng so cùng Thánh Ma Tông thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Chỉ không biết có cao thủ nào ẩn núp chưa xuất hiện không thôi.
Trong lúc Lâm Phàm đánh giá chung quanh, một nam tử ngồi cạnh Lâm Phàm nghi hoặc nhìn hắn hỏi:
- Ngươi là lão sư mới tới sao?
- Đúng!
Lâm Phàm mỉm cười gật đầu nói.
Tiên Thiên cấp năm.
Tu vi chỉ có thể xem như tạm được.
- Bảo sao ta chưa thấy qua, ta là lão sư lớp chữ Ất năm ba, Lưu Thanh Phong.
Lưu Thanh Phong cười nói.
- Lão sư lớp chữ Đinh năm nhất, Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói.
Ngay khi Lâm Phàm nói lớp chữ Đinh, Lưu Thanh Phong hơi sững sờ, có vẻ có chút khinh thường, sau đó vẻ nhiệt tình ban đầu mất sạch.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, cũng không để ở trong lòng. Hắn không có nhiều hứng thú với một gã Tiên Thiên cấp năm.
Bất Diệt Ma Thể đã tới tầng 2, cảnh giới Tiên Thiên cấp năm căn bản không tặng được bao nhiêu exp cho Lâm Phàm.
Lười phản ứng.
Có điều Phật còn có lửa giận nữa là một lão sư thần thánh và quang vinh như Lâm Phàm.
Lưu Thanh Phong này nói chuyện với những lão sư khác cũng không nể nang gì Lâm Phàm, thản nhiên bôi nhọ lớp chữ Đinh.
- Đám học sinh lớp chữ Đinh kia cũng không biết là nghĩ gì mà tới học viện, tư chất tầm thường như thế không có bất cứ hy vọng gì với võ đạo.
- Phế vật trong phế vật, mấy trăm cái lớp rồi đều như thế, cả lão sư cũng một đám tương tự.
- Những gã ấy mà dám xưng là lão sư? Cũng chỉ toàn cảnh giới Hậu Thiên mà thôi, học sinh kém cỏi nhất của ta cũng là Tiên Thiên cấp một, hoàn toàn không thể so sánh a.
. . . .
Lâm Phàm ngồi ở một bên ăn cơm, không biết vì sao, hắn cảm giác những lời này thật chói tai.
Nếu không phải Hầu Tử Thâu Đào đã tiến giai, thật muốn trộm mỗi người các ngươi mấy ‘đào’. Mà lúc này bọn người kia vẫn không ngừng ở trước mặt mình khoe khoang sự ưu việt, điều này làm Lâm Phàm có chút không vui.
Khi ở Thánh Ma Tông, chưa từng có ai xem thường đệ tử ngoại môn, học viện Thiên Phủ này nhìn như khá tốt nhưng bên trong lại mục ruỗng rồi.
Từ điểm đó Lâm Phàm cũng đã nhìn ra, học viện Thiên Phủ muốn đuổi kịp và vượt qua tông môn là chuyện không thể nào.
Bằng đám lão sư lấy mắt chó nhìn người này cũng cùng mình so sánh được sao?
Tố chất nghề nghiệp kém đến như vậy, hoàn toàn là một trời một vực a.
Chương 48 Thích thể hiện là phải xui xẻo
- Này, các vị, các ngươi là đang sỉ nhục đệ tử của ta sao?
Lâm Phàm buông đũa xuống, quay đầu nhìn đám người kia.
Tính thích khoe khoang ai cũng có ít nhiều, nhưng khoe khoang ở trước mặt bổn đại gia thì không được!
Huống hồ mười ba đệ tử của mình tuy giờ đang là một đám ngốc, nhưng có ca làm lão sư thì cần phải lo sao?
- Sao, ngươi có vấn đề gì?
Ngồi đối diện Lưu Thanh Phong là một gã lão sư dáng vẻ bệ vệ, rất hung hăng nói.
Lâm Phàm liếc nhìn đối phương một cái, cũng là Tiên Thiên cấp năm, khí tức cuồng bạo, xem ra là tu luyện công pháp nào đó dễ dàng làm cho người ta nóng giận.
- Hổ lão sư, bớt giận, lão sư mới tới của lớp chữ Đinh này sợ là còn chưa biết quy củ nơi đây.
Lưu Thanh Phong cười nhẹ nói.
Huyền Hoàng giới cá lớn nuốt cá bé, thực lực vi tôn, nhất là ở học viện Thiên Phủ, cường giả có quyền lên tiếng tuyệt đối. Mà học viện Thiên Phủ tuy là có lớp chữ Đinh, nhưng trong mắt một số lão sư, lớp này giống như không tồn tại.
Bởi vì nhân số của cái lớp này cơ bản đều đếm trong hai bàn tay, so với các lớp khác thì đúng là chìm nghỉm.
Một lớp như thế vẫn còn duy trì xuống, nguyên nhân là vì vị hiệu trưởng đầu tiên từ khi sáng lập học viện đã ra một quy định là không buông bỏ bất kỳ người nào, cho dù thiên tư người đó không tốt, chỉ cần nguyện ý tiếp tục bước trên con đường võ đạo thì đều phải dùng toàn lực mà dạy dỗ.
Tuy hiệu trưởng hiện giờ vẫn còn tuân thủ theo quy định của người sáng lập, nhưng đối với lớp chữ Đinh đã không còn một chút nào coi trọng.
- Quy củ? Ha ha, ta thực sự không rõ, thế nhưng sỉ nhục đệ tử của ta, lại sỉ nhục cả ta, con người của ta cũng không rộng lượng như vậy.
Lâm Phàm cười lạnh nói.
- Lâm lão sư, nếu không phục có thể tới đài tỷ võ của học viện để quyết một trận cao thấp, ở đây tranh luận vô dụng.
Lưu Thanh Phong cười nói.
Đài tỷ võ chính là nơi dùng để giải quyết xung đột bằng thực lực ở học viện Thiên Phủ.
Bởi vì tư đấu trong học viện bị cấm, nên mới có đài tỷ võ dùng để giải quyết tư đấu cho các lão sư và học sinh.
- Tốt, buổi chiều gặp lại trên đài tỷ võ, đương nhiên không chỉ ngươi, còn có ba người các ngươi, buổi chiều ta sẽ để các ngươi cùng giống như cái bàn này.
Lâm Phàm vỗ nhẹ một cái lên mặt bàn ăn cơm.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ lập tức được phát động, chân nguyên rót vào trong bàn.
Lâm Phàm đứng dậy, không thèm quay đầu một lần, đi thẳng ra ngoài. Xế chiều hôm nay, hắn muốn dạy cho học sinh của mình tiết học thứ hai.
Lưu Thanh Phong nhìn Lâm Phàm rời đi, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, chỉ là lão sư lớp chữ Đinh mà cũng dám hung hăng càn quấy như thế. Thật muốn nhìn xem chiều nay lúc lên đài rồi hắn còn vậy được nữa hay không!
Lưu Thanh Phong nói.
- Tôm tép nhãi nhép mà thôi, người như thế dạy lớp chữ Đinh, vĩnh viễn cũng sẽ không có khởi sắc.
- Khởi sắc? Ha ha, ta xem là cả một gợn sóng cũng không tạo nổi ấy chứ. Đệ tử lớp chữ Đinh đều là một đám thiên tư kém cỏi, cả cảnh giới Hậu Thiên cũng không đạt đến, hoàn toàn vô dụng.
- Được rồi, không nhắc chuyện này nữa, kẻ này làm mọi người mất hứng, chúng ta nói chuyện khác đi.
- Được.
. . . .
"Rắc rắc… rầm…"
Ngay tại lúc đám người Lưu Thanh Phong chuẩn bị tiếp tục nói chuyện phiếm, cái mặt bàn bằng sắt kia bỗng nứt gãy rồi nổ tung, hóa thành bụi…
- Chuyện này…
Đám người Lưu Thanh Phong sửng sốt, có chút không dám tin nhìn một màn trước mắt.
Lúc này Lâm Phàm đã ra khỏi nhà ăn, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ tuy có cái tên rất tục, nhưng lại là công pháp có lực phá hoại mạnh nhất mà Lâm Phàm đang có.
. . . .
Buổi chiều.
Mười ba học sinh của Lâm Phàm đã sớm tới lớp, nhưng lại khác xa thường ngày, không hề còn không khí trầm lặng nữa mà hiện giờ trên mặt mỗi người đều hiện ra ý chí chiến đấu bất khuất.
Giờ phút này mười ba học sinh, mỗi người đều mặt mũi bầm dập, giống như là bị đánh đập, thế nhưng đau đớn lại làm tinh thần của chúng nó càng cao thêm.
- Hôm nay ta đã đi sang lớp chữ Bính, nói thẳng vào mặt tên kia đừng khinh thiếu niên nghèo, ta nhất định sẽ có ngày tìm lại tôn nghiêm của ta. Tuy tên kia hung hăng đánh ta một trận, nhưng ta không hề thấy đau, ta cảm giác tìm về được niềm tin đã mất từ lâu.
Chu Địch hưng phấn nói.
- Ta cũng vậy, tuy rằng tên kia mạnh hơn ta, nhưng ta tin tưởng, dưới sự dẫn dắt của lão sư, ta nhất định sẽ càng mạnh hơn.
Tào Phu Thụ nắm chặt nắm tay nói.
- Ta cũng bị đánh, nhưng trưa nay khi trở về, ta đã nói với cha mẹ, ta nhất định sẽ cố gắng. Cha mẹ ta nghe xong rất cảm động, còn cổ vũ cho ta.
- Một ngày làm thầy, cả đời làm cha! Ta nhất định phải cố gắng, tuyệt đối không làm cho Lâm lão sư thất vọng.
- Tốt, mọi người cố lên, chúng ta nhất định phải chứng minh chính mình.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm đi vào lớp, thấy mười ba học sinh của mình rất là hưng phấn thì cũng có chút tò mò.
- Các trò sao vậy?
Đám học sinh liếc nhìn nhau một cái, sau đó tôn kính đứng lên:
- Lão sư, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực, tuyệt đối không để người phải thất vọng.
Lâm Phàm sững sờ, sau đó mỉm cười. Đám học sinh này biết tin tưởng như vậy thật là chuyện đáng vui mừng a.
Chẳng qua có niềm tin vẫn là không đủ, thiên tư quyết định hết thảy, ngay cả cấp kém cỏi cũng không phải thì dù cố gắng nghìn lần liệu cũng có tác dụng gì?
Xem ra còn cần ca a, để ca dùng ánh sáng chói lọi dẫn dắt đám trẻ lạc đường này lên tới đỉnh nhân sinh.
Ít nhất trong đoạn thời gian này, Lâm Phàm vẫn rất có lòng tin.
Trước khi mình cướp sạch tứ đại thế gia cùng hoàng cung, xem ra cần phải thao luyện đám nhỏ này thật tốt đã. Đã xác định làm lão sư thì phải tận tâm tận lực mới được.
- Tốt, các trò có thể tin tưởng như vậy, lão sư rất là vui mừng. Buổi hôm nay, lão sư sẽ dạy cho các trò tiết thứ hai: nghiền áp.
Lâm Phàm nói.
Mười ba học sinh nhìn lão sư, trong lòng nghi hoặc vạn phần.
Nghiền áp? Đây là cái gì? Lão sư rốt cuộc muốn dạy cái gì?
Mười ba học sinh thấy lão sư bước ra khỏi lớp thì vội đi theo. Hiện giờ tụi nó rất tò mò, lão sư rốt cuộc là định dạy tụi nó cái gì?
Lúc này, quanh đài tỷ võ đã có rất nhiều người tụ tập.
Đệ tử của bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh đều có mặt. Chúng nó cũng rất tò mò với việc các lão sư luận võ, dù sao đài tỷ võ này đã thật lâu không có ai dùng.
Vật họp theo loài, người sống thành bầy, cả lão sư lẫn đệ tử của bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh vẫn luôn đứng cùng một bên, bởi vậy rất ít xảy ra so đấu.
Mà cho dù là có, cũng sẽ được đám học sinh lén giải quyết, không chủ động phô trương.
Lần này trong học viện truyền tin một vị lão sư lớp chữ Đinh lại muốn khiêu chiến một lần bốn lão sư lớp chữ Ất, quả thực làm đám học sinh trong trường cảm giác có phải lão sư lớp chữ Đinh này bị choáng rồi không.
Chương 49 Hình tượng cao lớn thần thánh đi sâu vào lòng người của Lâm lão sư
- Các ngươi nói lão sư của lớp chữ Đinh kia có phải là bị ngốc không? Lại dám hò hét với bốn lão sư của lớp chữ Ất, còn đòi một đánh bốn, thật không biết lát nữa chết như thế nào!
Một đệ tử mặc y phục màu bạc của lớp chữ Ất khinh thường lắc đầu nói.
- Thế gian rộng lớn, chuyện lạ có đủ. Lưu Thanh Phong lão sư, Hổ Bí lão sư, Quân Vô Thường lão sư, Lý Khiếu Quân lão sư đều là cao thủ Tiên Thiên cấp năm thành danh từ lâu, bốn người liên thủ, dù là Tiên Thiên cấp sáu cũng không nhất định chiếm được ưu thế. Cũng không biết vị lão sư lớp chữ Đinh này lấy đâu ra tự tin?
- Các ngươi có nghĩ là hôm nay trở trời không, trưa nay lúc ta qua lớp chữ Bính, lại thấy có mấy phế vật lớp chữ Đinh tới đó khiêu khích, nói gì mà đừng khinh thiếu niên nghèo, lúc ấy ta nghe mà phì cười.
- Làm chuyện vô ích, muốn chứng minh bản thân thì cũng không cần dùng cách này. Loại tỷ thế này cũng thế, không xem cũng được, còn không bằng đi Thư Các chọn một quyển công pháp rồi chăm chỉ tu luyện.
- Liễu sư huynh, lần trước nghe nói huynh chọn một quyển Hoàng giai thượng phẩm Đại Hải Vô Lượng và tu luyện thành công rồi phải không? Xem ra Liễu sư huynh quả thật là thiên tư trác tuyệt, ngay cả Đại Hải Vô Lượng cũng luyện thành.
- Đâu có đâu có, Đại Hải Vô Lượng gồm sáu tầng, hiện giờ ta cũng khó khăn lắm mới tới tầng ba mà thôi, còn xa mới tới đại viên mãn, mà dạo này cũng không có tiến triển a. Hiện giờ đúng là ta cũng muốn chọn thêm một công pháp nữa, biết nhiều không thiệt.
Đệ tử gọi là Liễu sư huynh tự hào thầm trong bụng, nhưng mặt ngoài lại khiêm tốn xua tay nói.
- Ơ, Liễu sư huynh, huynh xem ai đến kia, hình như là người của lớp chữ Đinh!
. . . .
Lúc này Lâm Phàm dẫn đầu cả lớp nhàn nhã đi tới, đối với trận tỷ võ lát nữa, Lâm Phàm không để tâm chút nào.
- Lão sư, chúng ta tới đây làm gì?
Tào Phu Thụ nghi ngờ hỏi.
- Thiên Tiêu, lão sư chuẩn bị dạy cho các trò tiết thứ hai.
Lâm Phàm hờ hững đáp.
Tào Phu Thụ sửng sốt, dạy học ở nơi này? Chúng nó tuy là đệ tử lớp chữ Đinh, nhưng cũng biết nơi này là đài luận võ, hơn nữa sao hôm nay ở đây lại nhiều người như vậy, chẳng lẽ có ai đó tỷ võ với nhau sao?
Lão sư mang chúng nó tới đây, chẳng lẽ liên quan tới tình huống nơi này?
- Lão sư hẳn là để chúng ta xem cao thủ quyết đấu, cho chúng ta hiểu được cao thủ là thế nào, từ đó nỗ lực để trở thành giống bọn họ.
Lưu Thủy Thủy bình thường đầu óc rất phong phú, nghĩ đến lập tức nói ra.
Có điều đầu óc phong phú cũng không giúp thay đổi thiên tư kém cỏi.
Lưu Thủy Thủy vô cùng tôn kính Lâm lão sư, cho nên khi Lâm lão sư gọi mình là Lưu Thủy Thủy, Thủy Thủy quyết định đổi tên, cả đời sẽ dùng cái tên này, bởi vì đây là ân sư ban tặng.
- Thủy Thủy, đầu óc ngươi thật tốt, chúng ta đều không nghĩ tới điểm này.
Chu Du thật thà nói.
Lưu Thủy Thủy cao hứng phấn chấn ngẩng đầu lên, nhưng đúng lúc này lại phát hiện lão sư đang đi lên đài, lập tức cả kinh:
- Lão sư, người làm gì vậy?
- Dạy người!
Lâm Phàm cũng không quay đầu lại nói.
Mười ba học sinh vừa nghe, nhất thời sửng sốt, không rõ lão sư có ý gì.
- Ta thấy các ngươi nhanh chóng gọi y sư lại giúp lão sư của mình đi, nếu không đợi lát nữa lão sư của các ngươi bị đánh hộc máu thì không kịp cứu đâu.
Một đệ tử lớp chữ Ất vênh mặt nói.
Đám người Tào Thiên Tiêu vừa nghe, tức thì trợn tròn mắt, lão sư muốn tỷ võ? Tại sao không có nghe lão sư nói qua?
Huống hồ lão sư mới nhậm chức ngày đầu tiên, sao có thế phát sinh mâu thuẫn với các lão sư khác?
- Lớp chữ Đinh các ngươi quả nhiên toàn là ‘nhân tài’, phế vật không nói, ngay cả lão sư cũng đầu óc bất thường, còn dám một chấp bốn, thật là điên rồ.
Đệ tử lớp chữ Ất châm biếm nói.
- Không cho phép ngươi vũ nhục ân sư của chúng ta.
Tào Thiên Tiêu mặt đỏ tía tai quát vào mặt đệ tử lớp chữ Ất.
- Ha ha.
Đệ tử lớp chữ Ất cười lớn, khinh thường lắc đầu.
. . . .
Giờ phút này Lâm Phàm bước từng bước lên đài tỷ võ, nhìn bốn gã lão sư đã đứng sẵn trên đó, mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn mười ba học sinh của mình.
Mà đám Tào Thiên Tiêu thấy lão sư dừng bước, cũng đều chăm chú nhìn lên.
Lâm Phàm giờ phút này cảm giác thiên thời địa lợi nhân hoà, mọi thứ đều đủ, là thời điểm thích hợp để dạy cho đệ tử tiết thứ hai.
Lão sư là người dẫn đường cho đệ tử, đương nhiên phải khắc thật sâu hình tượng của bản thân trong lòng đệ tử.
Cao lớn, hùng vĩ, thần thánh, vĩ đại.
Lâm Phàm giờ phút này chắp tay sau lưng, ánh mắt giống như nhìn thấu cả đất trời mà nhìn lên học sinh của mình, giọng nói trầm thấp uy nghiêm:
- Ở trong mắt người ngoài, các trò là phế vật, là ngu xuẩn, nhưng ở trong mắt lão sư, các trò chính là những người thông minh nhất thế gian này. Bốn tên này nói các trò là phế vật, là đồ ngu không thể giáo dục, lão sư hiện tại muốn chứng minh cho bọn hắn biết, ở trong mắt lão sư, bọn hắn cả đồ ngu cũng không bằng.
- Lão sư…
Giờ khắc này mười ba học sinh mắt đẫm lệ mà nhìn lên lão sư của mình.
Chúng nó không ngờ lão sư lên đài luận võ hoàn toàn là vì chúng nó.
Ở học viện Thiên Phủ, chúng nó đã quen bị người gọi là phế vật, là đồ ngu, mặc người khi dễ cũng không đánh trả; nhưng mấy lời lão sư vừa nói đã đụng tới chỗ yếu ớt nhất trong lòng chúng nó.
Mà vừa chạm đến, nước mắt giống như thác đổ, không ngừng trào ra.
- Nói cũng hiên ngang lẫm liệt lắm, chẳng qua không biết ngươi có bao nhiêu cân lượng mà oai phong như thế!
Lưu Thanh Phong lúc này âm dương quái khí nói.
Người này nếu đã xé toang da mặt thì tự nhiên hắn cũng không cần làm bộ nữa.
Lâm Phàm nhìn bốn người, Tiên Thiên cấp năm, lấy tu vi của mình tuy một chọi bốn có chút khó giải quyết, nhưng cũng chỉ dưới tình huống mình không nghiêm túc mà thôi.
Vậy thì để ta nghiêm túc một lần đi!
- Ngày hôm nay ta muốn dùng hai rưỡi rìu này chém ngươi thành cây côn.
Hổ Bí tính cách nóng nảy, rít gào rống giận.
Lâm Phàm bình thản nói:
- Các đệ tử của ta, các trò nhìn cho thật kỹ, sau này nhất định các trò nhất định sẽ trở nên cường đại.
- Vâng, lão sư.
Mười ba học sinh gật đầu liên tục, nước mắt cứ chảy mãi không thôi. Đây là lần đầu tiên chúng nó có thêm một người coi trọng trừ cha mẹ.
Mà đám đệ tử tới đài tỷ võ xem trò vui cũng đột nhiên nhận ra lão sư lớp chữ Đinh này có chút gì đó không giống với những lão sư khác.
Lời này, chúng nó cũng là lần đầu tiên nghe qua.
Nhưng sau đó chúng nó lắc lắc đầu, ở đây thực lực vi tôn, muốn người khác tôn trọng, như vậy phải có đủ thực lực cùng thiên phú, nếu không tất cả chuyện khác không cần bàn nữa.
Đám đệ tử lớp chữ Đinh này đã định sẵn thiên tư thấp kém, cho dù lão sư dạy tụi nó có lợi hại hơn nữa thì cũng vô dụng, trừ phi có thể nghịch thiên cải mệnh.
- Bốn người các ngươi lên cả đi, ta sẽ cho các ngươi hiểu được, coi khinh bất cứ người nào, đều sẽ phải trả một cái giá thảm thiết.
Lúc này một cơn gió thổi tới làm vạt áo Lâm Phàm bay phần phật. Lâm Phàm đứng trên đài, bình tĩnh chắp hai tay sau lưng, ở trong mắt đám đệ tử, hình tượng của hắn đột nhiên biến thành cao lớn vô cùng, giống như thế ngoại cao nhân, vô cùng chói mắt.
- Được, Tam Trọng Phủ.
Hổ Bí không thể nhịn được nữa, nhảy dựng lên, chân nguyên bạo động, hai cái rìu lớn mang theo uy thế vô cùng, bổ tới bả vai của Lâm Phàm.
Tam Trọng Phủ là tuyệt kỹ thành danh của Hổ Bí, một rìu bổ xuống mang theo ba tầng lực lượng, một tầng chồng lên một tầng, không có bao nhiêu người cùng cấp có thể ngạnh kháng trực diện.
Lâm Phàm gặp nguy không loạn, đứng im tại chỗ, miệng khẽ mỉm cười.
. . .
- Lão sư…
Mười ba học sinh nhìn tình cảnh trước mắt, kinh hãi tới mặt trắng bệch, lão sư vì sao không né tránh?
Mà đám người Lưu Thanh Phong cũng cười cười, chẳng lẽ là muốn ngạnh kháng sao? Quả thực chính là kẻ ngốc nằm mơ.
Chương 50 Đứng ở góc độ đạo đức tối cao nghiền áp các ngươi
Lâm Phàm mỉm cười, bình thản đứng im, sau đó khẽ lắc vai một cái, đón đỡ Tam Trọng Phủ của Hổ Bí.
- Không tồi, không tồi, ba tầng kình lực, một tầng so với một tầng hùng hậu hơn, ba tầng bạo phát, người bình thường đúng là không ngăn cản được.
Lâm Phàm nở một nụ cười hiền lành.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +3000."
Khi ba tầng kình lực xâm lấn vào cơ thể, Lâm Phàm chỉ cảm thấy khoan khoái không thôi, đem kình lực này chuyển hóa thành exp.
- Làm sao có thế?!
Hổ Bí biến sắc, không dám tin một màn trước mắt, người này lại lấy thân thể ngạnh kháng Tam Trọng Phủ của mình?
Mười ba đệ tử lớp chữ Đinh vốn không chịu nổi mà nhắm mắt lại, nhưng giờ phút này thấy chuyện như vậy thì kinh hô lên.
- Lão sư quá tuyệt.
- Lão sư thật lợi hại.
Những đệ tử ở các lớp khác cũng đều nhướng mày, cảm giác không thể tin nổi.
Lâm Phàm mỉm cười, ngón tay khe khẽ vuốt ve trên lưỡi rìu.
- Tam Trọng Phủ, công pháp này không tệ, chẳng qua ngươi còn không luyện đến nơi, thật sự là đáng tiếc.
Lâm Phàm lắc đầu nói.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ lập tức được phát động, hai chiếc rìu trong tay Hổ Bí rung lên, lực đạo làm cho Hổ Bí biến sắc, vội vàng áp chế xuống.
- Hừ, ta có chút khinh thường ngươi rồi.
Sắc mặt Hổ Bí ngưng trọng lại, nhìn Lâm Phàm, giờ hắn đã rõ người trước mặt này không đơn giản.
Cũng phải, dám thách đấu với bốn người bọn hắn, nếu như không có chút nội tình thì chỉ sợ không có người ngu như vậy.
Giờ phút này Lâm Phàm nhìn về phía đám đệ tử cổ vũ cho Hổ Bí dưới đài, vẻ mặt tiếc nuối xen lẫn lo lắng nói:
- Các trò làm học sinh của hắn, ta cảm thấy lo lắng thay cho tiền đồ của các trò.
Đây chính là đánh người đánh cả mặt, Lâm Phàm một chiêu đẩy lui Hổ Bí, cũng bắt được cơ hội mà thuyết giáo một phen.
- Đồ khốn, nói hươu nói vượn.
Hổ Bí vừa nghe, sắc mặt tím tái như gan heo, nhấc hai chiếc rìu bổ bới Lâm Phàm.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, coi thường nói:
- Rìu cũng đã mất, còn lấy cái gì đánh với ta?
- Ngươi nói cái gì?
Hổ Bí cả kinh, lại càng thẹn quá hoá giận. Nhưng chính tại nháy mắt này, hai chiếc rìu đang hoàn hảo đột nhiên phát ra một tiếc ‘rắc’, sau đó gãy lìa từng khúc.
- Điều này sao có thể?
Hổ Bí nhìn hai tay trống trơn, lại nhìn những mảnh vụn trên đất, lập tức nổi trận lôi đình:
- Ngươi dám hủy binh khí của ta, ta liều mạng với ngươi.
- Hổ Khiếu Quyền.
Hổ Bí nổi giận gầm lên một tiếng, song quyền bao trùm chân nguyên, giống như hai con hổ rít gào đánh tới, khí thế bất phàm.
- Ài, thân là ngọn đèn chỉ đường cho đệ tử, thua không đáng sợ, chỉ sợ không dám thừa nhận, ngay cả tâm đối mặt thắng thua cũng không có thì làm sao dạy được đệ tử tốt, thật là quá thất vọng!
Lâm Phàm rất là đau lòng nói, sau đó lại nhìn một đám đệ tử phía dưới:
- Ta vì tương lai của các trò mà cảm thấy đau lòng.
Đám đệ tử lúc trước vẫn còn cổ vũ cho Hổ Bí, giờ nghe Lâm Phàm nói như thế, nhất thời trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
- Đồ khốn, ngươi…
Hổ Bí giờ phút này sắc mặt đỏ bừng, lại càng tăng sức mạnh hai tay lên vài phần.
- Lão sư, cẩn thận.
Lưu Thủy Thủy kinh hô một tiếng.
Lâm Phàm mỉm cười:
- Không ngại, tà bất thắng chính, tâm lớn hơn thì thế giới cũng sẽ càng rộng mở.
- Đi chết đi!
Song quyền của Hố Bí đánh lên người Lâm Phàm, mặt đất cũng bị kình lực tạo thành một làn khói bụi.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +2000."
Lâm Phàm nhìn Hổ Bí, tiếc nuối lắc đầu, không thể đấm mạnh thêm chút sao? Đối mặt bốn trăm vạn exp, có mấy ngàn này chẳng thấm tháp vào đâu cả.
- Hổ lão sư, ngươi tu hành còn chưa đủ.
Lâm Phàm rất là tiếc nuối lắc đầu nói.
- Bất Động Hoàng Quyền.
"Ầm…"
Lâm Phàm khẽ đánh một quyền lên người Hổ Bí. Hổ Bí mang theo sắc mặt không dám tin, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Mười ba đệ tử lớp chữ Đinh nhìn tình huống trên võ đài, đã từ lo lắng ban đầu biến thành trợn mắt há hốc mồm.
Chúng nó thật không ngờ lão sư lại cường đại quá mức như vậy, cường đại đến độ lão sư lớp chữ Ất không có cả cơ hội phản kháng.
- Lão sư, quá tuyệt!
Đám người Chu Du hưng phấn hét to lên.
Lâm Phàm khoát tay áo, thần sắc nghiêm túc nói:
- Tiết thứ hai này, ta dạy cho các trò một chuyện, đó là thắng thua không đáng sợ, đáng sợ là không dám nhận thua. Con đường tu luyện, chỉ có gặp ngăn trở mới có thể tuyệt địa trùng sinh, tiến lên độ cao mới. Hổ lão sư này không thể đối mặt với thất bại của mình, thành tựu trên con đường tu luyện sẽ không quá lớn, các trò làm đệ tử của ta nhất định phải nhớ kỹ điều này, rõ chưa?
- Lão sư, chúng ta hiểu được, chúng ta tuyệt đối sẽ không giống như Hổ lão sư.
Mười đệ tử đồng thanh trả lời.
- Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy.
Lâm Phàm rất là vui mừng gật gật đầu.
Giờ khắc này hình tượng chói lọi của Lâm Phàm ở trong lòng mười ba đệ tử càng ngày càng cao lớn. Chúng nó cũng cho rằng lão sư rất lợi hại, nhưng lúc này chúng nó lại cảm giác thêm một việc, đó là Lâm lão sư chính là người chỉ lối thênh thang cho cuộc đời mình, dẫn dắt mình thoát khỏi cảnh khó khăn.
Ngay cả những đệ tử quan sát dưới đài, sâu trong nội tâm cũng dần dần bắt đầu có chút biến hóa.
- Lão sư này bất phàm!
- Lớp chữ Đinh tại sao lại có lão sư như vậy chứ, những lời vừa rồi hình như rất có đạo lý a.
. . . .
Mà Hổ Bí bị Lâm Phàm đánh bay xuống đài, nghe được mấy lời này của Lâm Phàm, nhất thời nộ hỏa công tâm phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn không ngờ mình thân là lão sư đã mấy năm lại bị người giáo huấn, hơn nữa còn ở ngay trước mặt đệ tử, như vậy sau này hắn làm sao còn có thể tạo dựng hình tượng uy nghiêm trước mặt đệ tử.
Ở hoàng triều Đại Yến, người có tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, nếu muốn tiến thêm một bước thì chỉ có gia nhập tông môn, nhận được chỉ dạy toàn diện.
Nhưng cũng có một số người thích làm đầu gà chứ không thích làm đuôi phượng, lưu lại trong học viên, dạy một ít học sinh, tìm kiếm cảm giác cao cao tại thượng.
Hổ Bí thất bại, làm cho đám Lưu Thanh Phong cả kinh, cảm giác điều này thật sự là quá khó để tin tưởng.
Bốn người bọn hắn tuy rằng đều là Tiên Thiên cấp năm, nhưng nếu đơn đả độc đấu thì Hổ Bí vẫn hơn một bậc.
Hiện giờ ngay cả Hổ Bí cũng thua, vậy bọn hắn càng không có hy vọng.
Giờ khắc này ba người bắt đầu muốn rút lui, nếu đợi lát nữa thua trận, cũng không biết sẽ mất mặt đến mức nào trước mặt đệ tử.
- Hiện tại đến phiên ba người các ngươi, có thể ra chiêu.
Lâm Phàm hờ hững nói.
Ba người Lưu Thanh Phong đưa mắt nhìn nhau, sau đó Lưu Thanh Phong tiến lên ôm quyền:
- Lâm lão sư tài nghệ cao cường, ba người chúng ta chịu phục, chuyện này chấm dứt ở đây đi.
Lâm Phàm nhìn ba người, khẽ nhíu mày, tiết tấu này không đúng. Theo lý thuyết ba người này hẳn là nên ăn thua đủ với mình, sao giờ lại nhận thua nhanh như vậy?
Mà nếu nhận thua, chẳng phải mình mất cơ hội tạo dựng hình tượng chói lọi trước mặt đệ tử? Không được, tuyệt đối không được!
- Lưu lão sư, Quân lão sư, Lý lão sư, đã lên đài luận võ thì chỉ một người có thể còn đứng mà đi xuống. Thế nhưng ta vốn rộng lượng, cũng sẽ không hùng hổ doạ người, có điều các ngươi sỉ nhục đệ tử lớp chữ Đinh của ta, ta cảm giác các ngươi cũng nên dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, làm tấm gương cho đệ tử, vì thế các ngươi hãy xin lỗi đệ tử của ta đi.
Lâm Phàm không nhanh không chậm nói.
- Cái gì?
Ba người Lưu Thanh Phong cả kinh, điều đó không có khả năng, thân là lão sư sao có thể cúi đầu xin lỗi học sinh, đây là chuyện tình xưa nay chưa từng nghe.
Lâm Phàm nhíu mày, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm trung phẩm:
- Ài, thất vọng cực kỳ, người không phải Thánh nhân, ai mà không có sai lầm, thế nhưng ngay cả dũng khí nhận sai cũng không có thì làm sao mà dạy dỗ người khác?
Lâm Phàm thở dài một tiếng, sau đó lại nhìn xuống những học sinh kia.
- Trò, trò, cả trò nữa… Có lẽ không ít trò ở đây từng có lúc phải vứt bỏ chân lý của mình khi đối mặt với quyền uy của lão sư, đúng không?
Giờ phút này Lâm Phàm cảm giác tài ăn nói của mình càng ngày càng tốt, canh gà tâm linh từng ngụm từng ngụm bón tới. Đạo lý mới chính là thứ lòng người muốn tiếp nhận, thực lực chẳng qua là nghiền ép ở mặt ngoài, chỉ có đứng ở chỗ cao nhất của đạo đức mới có thể không phí một binh một tốt mà nghiền áp tất cả trước mặt.
- Có phải từng như thế không?
Lâm Phàm nhìn đám đệ tử phía dưới, đột nhiên quát lớn.
Đám đệ tử bên dưới bị một câu này đánh động lên tâm tưởng, những chuyện cũ từng cố phong bế trong lòng bị một câu này của Lâm Phàm lặng lẽ mở ra.
Ngày hôm nay đối với Lâm Phàm là một ngày có ý nghĩa phi thường. Nghề nghiệp lão sư ở trong mắt Lâm Phàm là nghề nghiệp thần thành không thể xâm phạm, mỗi một câu nói, mỗi một động tác đều sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển sau này của đệ tử, bởi vậy Lâm Phàm rất nghiêm túc.
Mà chức nghiệp phụ Đạo Sư mới được mở ra làm cho Lâm Phàm có chút tò mò, không biết là có tác dụng gì.
Chức nghiệp phụ: Đạo Sư.
Công hiệu: mỗi một lời nói, mỗi một hành động đều sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn với đệ tử lắng nghe, mỗi một câu nói đều sẽ trở thành Thánh ngôn với các đệ tử…
Nhìn thấy giới thiệu công hiệu, Lâm Phàm càng rối thêm, vẫn không biết rõ tới cùng là Đạo Sư có chỗ lợi gì.
Mặc dù chưa rõ tác dụng của chức nghiệp phụ Đạo Sư này, nhưng tình huống hiện tại rất rõ ràng, chính mình thân là một lão sư quang vinh, nhất định phải dạy dỗ cho đám trẻ nhỏ khát vọng với tri thức ở dưới này.
Lâm Phàm từng xem qua không ít tiểu thuyết, tuy không nhớ rõ lắm, nhưng cũng kể được một nửa đầu. Mà bây giờ hắn muốn nói tới chương đầu tiên của tiểu thuyết Đấu Phá Thương Khung, hy vọng sẽ trở thành một chén canh gà để bồi bổ cho tâm linh của những đệ tử đã mất niềm tin này.
Các học sinh phía dưới nhìn lão sư trên bục, một bụng nghi hoặc, lão sư này muốn làm gì? Còn Đấu Phá Thương Khung là cái gì?
Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng:
- Trên một đại lục xa xôi có tên là Đấu Khí, có một thành thị rất nhỏ bé, nơi đó có một thiếu niên tên gọi là Tiêu Viêm…
Đám học sinh không rõ lão sư đang nói cái gì, đại lục Đấu Khi là chỗ nào? Nhưng càng nghe bọn nhỏ càng chìm vào, tiếng của lão sư giống như có ma lực, truyền vào tận chỗ sâu trong lòng tụi nó.
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt của các đệ tử, cũng thỏa mãn gật gật đầu, xem ra hiệu quả không tệ lắm, lại tiếp tục giảng giải.
- Tiêu Viêm này là một thiên tài. Hắn cao ngạo, tự tin, bạn cùng lứa tuổi đều hâm mộ hắn, đố kỵ hắn, nhưng lại không ai có thể đuổi kịp và vượt qua hắn. Mãi cho đến một ngày, thiên tài được mọi người công nhận này lại trong vòng một đêm tu vi mất sạch, trở thành phế vật trong đám người. Những người từng lấy lòng nịnh bợ hắn giờ đều châm chọc mỉa mai, toàn bộ vinh quang cũng trong một đêm không còn lại chút gì…
Lâm Phàm rất có lòng tin ở tài ăn nói của mình. Tuy không nhớ kỹ cốt truyện, nhưng tổng thế vẫn không thành vấn đề.
Nói một hồi, Lâm Phàm ngừng lại. Đám học sinh đang nghe đến nhập thần vội nôn nóng nhìn Lâm Phàm.
- Lão sư, sau đó thì sao?
- Đúng a, lão sư, Tiêu Viêm biến thành phế vật xong thì thế nào?
Tụi nhỏ thấy lão sư không nói thì trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Lâm Phàm nhìn vẻ mặt của đám đệ tử, biết hiệu quả mình muốn đã đạt được, sau đó mỉm cười, mở miệng nói:
- Không vội, hiện tại ta hỏi các trò, các trò vừa nghe xong đoạn vừa rồi thì hiểu được những gì?
- Chu Du, trò nói thử xem!
Lâm Phàm chỉ vào một nam sinh có khuôn mặt rất tròn hỏi.
- Lão sư, ta gọi là Chu Địch, không phải Chu Du.
- Ừm.
Lâm Phàm nhướng mày, hơi có vẻ không vui.
- Được rồi, lão sư, ta gọi là Chu Du, ta hiểu rằng thiên tài Tiêu Viêm biến thành phế vật nhất định là đau khổ tột độ, mất đi hy vọng đối với cuộc sống.
Chu Địch nghĩ nghĩ nói.
- Ừm, nói rất đúng, hắn biến thành phế vật còn phế hơn cả các trò, không còn một chút trọng vọng nào trong gia tộc, tất cả những gì từng có đều tan biến hết. Hắn mất đi hy vọng, trong ba năm, hắn chịu đủ vô số khuất nhục cùng châm biếm, nhưng mà bi thảm còn chưa kết thúc, một chuyện càng thêm đả kích đã xảy ra…
- Người từng là vị hôn thê của hắn tới tận nhà… Yêu cầu từ hôn… Tốt, hiện tại nói xem các trò lại hiểu được gì?
Lâm Phàm đang nói đến đoạn gay cấn, lại ngừng lại, lập tức lại chỉ một đệ tử ý bảo trả lời.
- Tào Thiên Tiêu, trò trả lời xem.
Giờ phút này đám học sinh có chút bất đắc dĩ, lão sư vì sao cứ nói một lửa lại dừng, làm chúng nó ngứa ngáy trong lòng.
Tào Thiên Tiêu nhìn lão sư, trong lòng rất là ấm ức.
Mình không phải tên Tào Thiên Tiêu, nhưng nhìn vẻ mặt của lão sư, chỉ sợ sau này mình phải chấp nhận tên này rồi.
- Lão sư, ta cho rằng đây là một chuyện vô cùng nhục nhã với bất kỳ nam nhân nào. Chịu đủ khuất nhục không nói, lại bị vị hôn thê từ hôn trước mọi người, nếu như là ta…
Tào Thiên Tiêu vì Tiêu Viêm mà bất bình, thế nhưng nói tới đây, hắn lại trầm xuống.
- Nếu là trò thì trò sẽ thế nào?
Lâm Phàm cười hỏi.
Tào Thiên Tiêu nhìn lão sư, sau đó ngượng ngùng mà đáp:
- Ta nghĩ ta đành chấp nhận, dù sao cũng không xứng với người ta.
Tào Thiên Tiêu vừa nói xong, chung quanh đã cười ầm lên.
Lâm Phàm giơ tay ra hiệu, ý bảo ngồi xuống, sau đó kể tiếp.
- Tại lúc ấy, Tiêu Viên lấy máu làm mực, viết xuống một tờ giấy từ hôn, câu cuối trong đó là "ba mươi năm hà Đông, ba mươi năm hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo". Một câu này chính là biểu thị hết thảy sự không cam lòng cùng phẫn nộ trong lòng Tiêu Viêm, cũng là tiếng gầm lên giận dữ với ba năm nhụt chí không hy vọng.
Giọng điệu của Lâm Phàm cũng biến hóa theo nội dung hắn nói tới.
Đám đệ tử đang lắng tai nghe, tới đây, nội tâm chúng nó đột nhiên phảng phất có một tia dao động, giống như có một lực lượng vô hình đang đập thật mạnh lên trái tim đã mất đi nhịp đập hy vọng của chúng nó.
"Đinh, chức nghiệp phụ Đạo Sư exp +10."
Lúc này Lâm Phàm phát hiện tăng trưởng exp, trong lòng sửng sốt, có chút không rõ exp của chức nghiệp phụ này là thế nào gia tăng.
Xem ra chức nghiệp phụ Đạo Sư này còn cần hắn nghiên cứu tỉ mỉ một phen.
- Đừng khinh thiếu niên nghèo, những lời này thật hay, từ nay về sau ta cũng muốn điên cuồng mà phấn đấu, cho dù thiên tư của chúng ta kém bọn hắn thì thế nào chứ, ít nhất tự mình phải coi trọng mình.
Chu Địch nắm thật chặt nắm tay, khuôn mặt tròn xoe đỏ bừng lên.
- Đúng vậy, sau này ta cũng phải nỗ lực.
. . . .
Lâm Phàm sửng sốt, chỉ đơn giản như vậy đã khiến tụi nhỏ có lại tin tưởng sao? Không khoa học a, chẳng lẽ là tác dụng của chức nghiệp phụ Đạo Sư?
Lâm Phàm nghĩ mãi mà không rõ, rồi lại nói tiếp:
- Tiêm Viêm gặp một ngày nhục nhã như vậy, đương nhiên tức giận phấn đấu, thế nhưng Tiêu Viêm hiện giờ thành phế vật, dù hăng hái hơn nữa cũng có thể làm gì? Ngay tại thời điểm Tiêu Viêm không biết nên làm sao cho phải, một cao nhân bao phủ trong ánh sáng chói lọi xuất hiện. Người đó bị trái tim bất khuất của Tiêm Viêm làm cảm động, cho rằng đây là một nhân tài có thể đào tạo, nên thu Tiêm Viêm làm đệ tử, dạy dỗ hắn trưởng thành…
Lâm Phàm giờ phút này nói ngắn gọn, kể lại sau khi Tiêm Viêm cố gắng thì tu vi tiến nhanh, một lần nữa đứng vững vàng gót chân trong gia tộc, thu thập lại toàn bộ vinh quang v.v… Đương nhiên Lâm Phàm cũng bóp méo không ít cốt truyện, nếu dựa theo nguyên bản là không biết đời nào mới kể xong, mà hắn cũng không nhớ rõ.
Khi Lâm Phàm nói xong, mười ba học sinh bên dưới cực kỳ kích động, bất kể là nam hay nữ đều nắm chặt nắm tay, mặt đỏ lên, tràn ngập động lực vô hạn với tương lai.
Ở một khắc này, không khí trầm lặng trong lớp học đã biến mất, đổi thành bầu không khí bất khuất không chịu thua cùng tin tưởng phấn đấu.
Lâm Phàm rất vừa lòng, vốn còn tưởng phải nói nhiều thêm, không ngờ chỉ mấy câu đã tạo thành hiệu quả to lớn như vậy.
- Tốt, chuyện về Tiêu Viêm các trò đã nghe xong, hiện tại ta hỏi các trò, các trò cho rằng điểm quan trọng nhất trong đó là gì?
Lâm Phàm khoanh tay trước ngực, tự tin mỉm cười nhìn đám đệ tử.
- Lão sư, ta cho rằng quan trọng nhất chính là có một trái tim bất khuất.
- Kiên cường, chịu đủ khuất nhục, không buông bỏ.
- Cố gắng, cố gắng hơn.
Lâm Phàm nghe đám đệ tử nói ra một đống đáp án thì khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không ủng hộ với ý kiến của tụi nhỏ.
- Lão sư, theo người thì cái gì mới là quan trọng nhất?
Lưu Miểu Miểu thấy lão sư liên tục lắc đầu thì nghi ngờ hỏi.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua Lưu Miểu Miểu:
- Lưu Thủy Thủy, cả các trò nữa, các trò đều nói tới những điểm quan trọng, nhưng lại không phải là quan trọng nhất. Lão sư cho rằng điểm quan trọng nhất chính là Tiêu Viêm gặp được một lão sư tốt, cũng tốt như ta vậy, các trò cảm thấy thế nào?
Lâm Phàm cảm giác đầu óc của đám đệ tử này hơi trì độn một chút, mình đã nói thẳng ra như vậy mà cũng chưa thấy phản ứng gì.
Đám Lưu Miểu Miểu sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới.
Lâm Phàm thấy tụi nhỏ có vẻ nghi hoặc thì chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Các trò xem, Tiêu Viêm kia đã biến thành phế vật, tự mình sao có thể vùng lên? Còn không phải bởi vì gặp được một lão sư tốt! Cho nên nói lão sư này là điểm quan trọng nhất để Tiêu Viêm có thể lấy lại vinh quang. Không có người này dạy dỗ, Tiêm Viêm cũng sẽ không có thành tựu sau này, các trò thấy ta nói có đúng không?
Đám Lưu Miểu Miểu vừa nghe lão sư phân tích, trong lòng bỗng cảm giác lão sư nói vô cùng có đạo lý, sau đó cả đám đưa mắt nhìn nhau một cái, lập tức cung kính khom người với Lâm Phàm.
- Lão sư, xin người sau này dạy dỗ chúng ta thật nghiêm khắc, chúng ta cũng muốn trở thành người như Tiêu Viêm, chúng ta không muốn cả đời này bị người khác coi thành phế vật.
- Kính nhờ lão sư!
Giờ khắc này Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, có thể hiểu được điểm quan trọng nhất trong bài giảng, thật không dễ dàng a.
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Đạo Sư, exp +10."
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Đạo Sư, exp +10."
. . . .
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Đạo Sư thăng cấp thành Hiền Sư."
"Đinh, chúc mừng mở ra công năng Hiền Sư."
Chương 47 Đám lão sư tố chất thế này mà đi so sánh với ca?
Lâm Phàm không ngờ mới một thoáng mà chức nghiệp phụ Đạo Sư đã thăng cấp.
- Buổi học hôm nay tới đây chấm dứt, ta hy vọng tiết buổi chiều nay các trò có thể đến không thiếu một ai.
Hiện tại mình là Hiền Sư, tự nhiên phải có uy nghiêm mới được. Câu ‘nghiêm sư bổng hạ xuất cao đồ’ cũng không phải không có đạo lý.
(*giáo viên nghiêm khắc dùng đòn roi dạy ra học sinh ưu tú)
- Vâng, lão sư.
- Lão sư, người đi thong thả…
Cảm nhận được ánh mắt sùng bái tôn kính khi đám đệ tử nhìn về phía mình, Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu. Canh gà tâm linh quả nhiên không hổ là canh thần muôn đời, chỉ cần uống xong một chén thì dù gặp đả kích lớn cỡ nào đi nữa cũng có thể phấn chấn, tin tưởng trở lại.
Tuy chỉ làm lão sư để ẩn giấu thân phận, nhưng hiện giờ có năng lực Hiền Sư, Lâm Phàm cũng không ngại dạy ra mấy đệ tử tốt.
Đám đệ tử lớp chữ Đinh thiên tư kém cỏi, là phế vật trong mắt mọi người, nếu không có một vị hiền sư dẫn dắt chỉ dạy thì chỉ sợ đời này đã định.
Chức nghiệp phụ thăng cấp, Lâm Phàm cũng muốn nghiên cứu kỹ một phen.
Mà vừa nghiên cứu một chút thôi, Lâm Phàm đã phát hiện chức nghiệp phụ Đạo Sư này vẻ như có chút phức tạp, không đơn giản như mình suy nghĩ.
. . . .
Tụi nhỏ tôn kính nhìn lão sư rời đi, sau đó mười ba học sinh đứng thành vòng tròn đối mặt vào nhau, nắm chặt nắm tay đặt ở ngực.
- Từ hôm nay trở đi, ta phải lần nữa làm người, ta không muốn làm phế vật.
- Đúng vậy, đừng khinh thiếu niên nghèo, ta hiện tại muốn đi lớp chữ Bính nói cho tên kia, chớ xem thường ta.
- Đi…
Sau đó một đám học sinh bị Lâm Phàm tẩy não thành công, giống như được thiên thần phụ thể mà chạy tới trước mặt những người từng nhục nhã chúng nó để thề.
- Đừng khinh thiếu niên nghèo…
Chức nghiệp phụ Đạo Sư sau khi tiến giai làm Hiền Sư thì có mấy công năng lớn.
Quán Đỉnh: có thể đem một môn công pháp của bản thân để truyền vào đầu cho đệ tử, cực hạn của công pháp này sẽ là cực hạn ban đầu cộng thêm ba tầng.
Ngộ Tính: hướng dẫn từng bước, giảng giải chuyện xưa có thể tăng lên ngộ tính của đệ tử.
Bàn Tay Cổ Vũ: lúc đệ tử báo cáo thành quả với ân sư, hy vọng được ân sư khích lệ, ân sư duỗi một tay khẽ xoa đỉnh đầu của đệ tử có thể khiến đệ tử tăng lên tư chất. (Hiền Sư có thể tăng tư chất lên đến thiên tài)
Lâm Phàm cảm giác ba hạng công năng này thật sự rất biến thái.
Nhất là Ngộ Tính cùng Bàn Tay Cổ Vũ, hoàn toàn chính là năng lực nghịch thiên. Tư chất của mỗi người đều là trời sinh, từ khi ra khỏi bụng mẹ đã bị ông trời quyết định.
Trừ phi là đan dược Thánh cấp như "Vô Thượng Đan" kia mới có thể thay đổi tư chất, nếu không sợ là không có cách nào.
Lâm Phàm cũng có nghiên cứu về tư chất, gồm kém cỏi, thiên tài, cái thế kỳ tài, vạn thế kỳ tài.
Bốn cấp bậc này là Lâm Phàm nghe các sư huynh nói qua, giờ chức nghiệp phụ của mình đã là Hiền Sư, có thể tăng tư chất đệ tử lên tới hàng ngũ thiên tài.
Mà mười ba học sinh của mình, ngay cả cảnh giới Hậu Thiên cũng chưa ai đạt đến, đã chừng đó tuổi mà như vậy thì chỉ sợ còn thấp hơn cả cấp kém cỏi.
Nếu có thêm cấp bậc nữa, mười ba đệ tử này hẳn là bị xếp vào cấp ngu si rồi.
Trong học viện Thiên Phủ, Giáp Ất Bính Đinh mỗi một lớp đều có từ mấy trăm đến hơn một ngàn đệ tử, mà đệ tử lớp chữ Đinh cơ bản đều là những học viên bị vứt bỏ, cũng là lớp không có yêu cầu gì trước khi nhập học của học viện, chỉ cần tuổi đạt tiêu chuẩn là vào.
Căn cứ theo dân số của hoàng triều Đại Yến, nếu tất cả đều nhập học thì học viện Thiên Phủ cũng không chứa hết nổi, thế nhưng những đứa trẻ có thiên tư không tốt phần lớn đều buông bỏ con đường tu luyện, chuyển sang làm công việc gì đó hoặc là đổi qua học văn, hy vọng sau này vận khí tốt còn có thể đỗ đạt kiếm một chức quan.
Lâm Phàm nghiên cứu xong ba đại công năng của Hiền Sư, coi như đã hiểu rõ.
Quán Đỉnh không tồi, ví dụ như Thái Cấp Ma Thân, nếu mình quán đỉnh cho học sinh thì những học sinh này có thể đem công pháp vốn chỉ ba tầng này luyện tới tầng sáu. Đây đối với người bình thường đã là thành tựu tuyệt đỉnh.
Đương nhiên gã biến thái Lâm Phàm không tính.
Không quá bao lâu, Lâm Phàm đi tới nhà ăn của học viện Thiên Phủ. Nhà ăn cung cấp suất ăn cho lão sư, đệ tử thì đại đa số đều về nhà riêng, còn nếu ở lại trong trường thì trả tiền cũng có thể được dùng bữa.
Lâm Phàm quan sát tình huống nơi này, có lão sư cũng có đệ tử.
Xem bên ngoài thì những đệ tử này đều khí thế bất phàm, thân mặc y phục lớp chữ Giáp, so với đệ tử hắn đang dạy chính là một trời một vực.
Tiên Thiên cấp một.
Tiên Thiên cấp hai.
. . . .
Lâm Phàm nhìn chung quanh một vòng, cơ bản đều là cảnh giới Tiên Thiên. Ở học viện Thiên Phủ bọn hắn có thể xếp vào hạng thiên tư trác tuyệt, nhưng so cùng Thánh Ma Tông thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Chỉ không biết có cao thủ nào ẩn núp chưa xuất hiện không thôi.
Trong lúc Lâm Phàm đánh giá chung quanh, một nam tử ngồi cạnh Lâm Phàm nghi hoặc nhìn hắn hỏi:
- Ngươi là lão sư mới tới sao?
- Đúng!
Lâm Phàm mỉm cười gật đầu nói.
Tiên Thiên cấp năm.
Tu vi chỉ có thể xem như tạm được.
- Bảo sao ta chưa thấy qua, ta là lão sư lớp chữ Ất năm ba, Lưu Thanh Phong.
Lưu Thanh Phong cười nói.
- Lão sư lớp chữ Đinh năm nhất, Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói.
Ngay khi Lâm Phàm nói lớp chữ Đinh, Lưu Thanh Phong hơi sững sờ, có vẻ có chút khinh thường, sau đó vẻ nhiệt tình ban đầu mất sạch.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, cũng không để ở trong lòng. Hắn không có nhiều hứng thú với một gã Tiên Thiên cấp năm.
Bất Diệt Ma Thể đã tới tầng 2, cảnh giới Tiên Thiên cấp năm căn bản không tặng được bao nhiêu exp cho Lâm Phàm.
Lười phản ứng.
Có điều Phật còn có lửa giận nữa là một lão sư thần thánh và quang vinh như Lâm Phàm.
Lưu Thanh Phong này nói chuyện với những lão sư khác cũng không nể nang gì Lâm Phàm, thản nhiên bôi nhọ lớp chữ Đinh.
- Đám học sinh lớp chữ Đinh kia cũng không biết là nghĩ gì mà tới học viện, tư chất tầm thường như thế không có bất cứ hy vọng gì với võ đạo.
- Phế vật trong phế vật, mấy trăm cái lớp rồi đều như thế, cả lão sư cũng một đám tương tự.
- Những gã ấy mà dám xưng là lão sư? Cũng chỉ toàn cảnh giới Hậu Thiên mà thôi, học sinh kém cỏi nhất của ta cũng là Tiên Thiên cấp một, hoàn toàn không thể so sánh a.
. . . .
Lâm Phàm ngồi ở một bên ăn cơm, không biết vì sao, hắn cảm giác những lời này thật chói tai.
Nếu không phải Hầu Tử Thâu Đào đã tiến giai, thật muốn trộm mỗi người các ngươi mấy ‘đào’. Mà lúc này bọn người kia vẫn không ngừng ở trước mặt mình khoe khoang sự ưu việt, điều này làm Lâm Phàm có chút không vui.
Khi ở Thánh Ma Tông, chưa từng có ai xem thường đệ tử ngoại môn, học viện Thiên Phủ này nhìn như khá tốt nhưng bên trong lại mục ruỗng rồi.
Từ điểm đó Lâm Phàm cũng đã nhìn ra, học viện Thiên Phủ muốn đuổi kịp và vượt qua tông môn là chuyện không thể nào.
Bằng đám lão sư lấy mắt chó nhìn người này cũng cùng mình so sánh được sao?
Tố chất nghề nghiệp kém đến như vậy, hoàn toàn là một trời một vực a.
Chương 48 Thích thể hiện là phải xui xẻo
- Này, các vị, các ngươi là đang sỉ nhục đệ tử của ta sao?
Lâm Phàm buông đũa xuống, quay đầu nhìn đám người kia.
Tính thích khoe khoang ai cũng có ít nhiều, nhưng khoe khoang ở trước mặt bổn đại gia thì không được!
Huống hồ mười ba đệ tử của mình tuy giờ đang là một đám ngốc, nhưng có ca làm lão sư thì cần phải lo sao?
- Sao, ngươi có vấn đề gì?
Ngồi đối diện Lưu Thanh Phong là một gã lão sư dáng vẻ bệ vệ, rất hung hăng nói.
Lâm Phàm liếc nhìn đối phương một cái, cũng là Tiên Thiên cấp năm, khí tức cuồng bạo, xem ra là tu luyện công pháp nào đó dễ dàng làm cho người ta nóng giận.
- Hổ lão sư, bớt giận, lão sư mới tới của lớp chữ Đinh này sợ là còn chưa biết quy củ nơi đây.
Lưu Thanh Phong cười nhẹ nói.
Huyền Hoàng giới cá lớn nuốt cá bé, thực lực vi tôn, nhất là ở học viện Thiên Phủ, cường giả có quyền lên tiếng tuyệt đối. Mà học viện Thiên Phủ tuy là có lớp chữ Đinh, nhưng trong mắt một số lão sư, lớp này giống như không tồn tại.
Bởi vì nhân số của cái lớp này cơ bản đều đếm trong hai bàn tay, so với các lớp khác thì đúng là chìm nghỉm.
Một lớp như thế vẫn còn duy trì xuống, nguyên nhân là vì vị hiệu trưởng đầu tiên từ khi sáng lập học viện đã ra một quy định là không buông bỏ bất kỳ người nào, cho dù thiên tư người đó không tốt, chỉ cần nguyện ý tiếp tục bước trên con đường võ đạo thì đều phải dùng toàn lực mà dạy dỗ.
Tuy hiệu trưởng hiện giờ vẫn còn tuân thủ theo quy định của người sáng lập, nhưng đối với lớp chữ Đinh đã không còn một chút nào coi trọng.
- Quy củ? Ha ha, ta thực sự không rõ, thế nhưng sỉ nhục đệ tử của ta, lại sỉ nhục cả ta, con người của ta cũng không rộng lượng như vậy.
Lâm Phàm cười lạnh nói.
- Lâm lão sư, nếu không phục có thể tới đài tỷ võ của học viện để quyết một trận cao thấp, ở đây tranh luận vô dụng.
Lưu Thanh Phong cười nói.
Đài tỷ võ chính là nơi dùng để giải quyết xung đột bằng thực lực ở học viện Thiên Phủ.
Bởi vì tư đấu trong học viện bị cấm, nên mới có đài tỷ võ dùng để giải quyết tư đấu cho các lão sư và học sinh.
- Tốt, buổi chiều gặp lại trên đài tỷ võ, đương nhiên không chỉ ngươi, còn có ba người các ngươi, buổi chiều ta sẽ để các ngươi cùng giống như cái bàn này.
Lâm Phàm vỗ nhẹ một cái lên mặt bàn ăn cơm.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ lập tức được phát động, chân nguyên rót vào trong bàn.
Lâm Phàm đứng dậy, không thèm quay đầu một lần, đi thẳng ra ngoài. Xế chiều hôm nay, hắn muốn dạy cho học sinh của mình tiết học thứ hai.
Lưu Thanh Phong nhìn Lâm Phàm rời đi, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, chỉ là lão sư lớp chữ Đinh mà cũng dám hung hăng càn quấy như thế. Thật muốn nhìn xem chiều nay lúc lên đài rồi hắn còn vậy được nữa hay không!
Lưu Thanh Phong nói.
- Tôm tép nhãi nhép mà thôi, người như thế dạy lớp chữ Đinh, vĩnh viễn cũng sẽ không có khởi sắc.
- Khởi sắc? Ha ha, ta xem là cả một gợn sóng cũng không tạo nổi ấy chứ. Đệ tử lớp chữ Đinh đều là một đám thiên tư kém cỏi, cả cảnh giới Hậu Thiên cũng không đạt đến, hoàn toàn vô dụng.
- Được rồi, không nhắc chuyện này nữa, kẻ này làm mọi người mất hứng, chúng ta nói chuyện khác đi.
- Được.
. . . .
"Rắc rắc… rầm…"
Ngay tại lúc đám người Lưu Thanh Phong chuẩn bị tiếp tục nói chuyện phiếm, cái mặt bàn bằng sắt kia bỗng nứt gãy rồi nổ tung, hóa thành bụi…
- Chuyện này…
Đám người Lưu Thanh Phong sửng sốt, có chút không dám tin nhìn một màn trước mắt.
Lúc này Lâm Phàm đã ra khỏi nhà ăn, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ tuy có cái tên rất tục, nhưng lại là công pháp có lực phá hoại mạnh nhất mà Lâm Phàm đang có.
. . . .
Buổi chiều.
Mười ba học sinh của Lâm Phàm đã sớm tới lớp, nhưng lại khác xa thường ngày, không hề còn không khí trầm lặng nữa mà hiện giờ trên mặt mỗi người đều hiện ra ý chí chiến đấu bất khuất.
Giờ phút này mười ba học sinh, mỗi người đều mặt mũi bầm dập, giống như là bị đánh đập, thế nhưng đau đớn lại làm tinh thần của chúng nó càng cao thêm.
- Hôm nay ta đã đi sang lớp chữ Bính, nói thẳng vào mặt tên kia đừng khinh thiếu niên nghèo, ta nhất định sẽ có ngày tìm lại tôn nghiêm của ta. Tuy tên kia hung hăng đánh ta một trận, nhưng ta không hề thấy đau, ta cảm giác tìm về được niềm tin đã mất từ lâu.
Chu Địch hưng phấn nói.
- Ta cũng vậy, tuy rằng tên kia mạnh hơn ta, nhưng ta tin tưởng, dưới sự dẫn dắt của lão sư, ta nhất định sẽ càng mạnh hơn.
Tào Phu Thụ nắm chặt nắm tay nói.
- Ta cũng bị đánh, nhưng trưa nay khi trở về, ta đã nói với cha mẹ, ta nhất định sẽ cố gắng. Cha mẹ ta nghe xong rất cảm động, còn cổ vũ cho ta.
- Một ngày làm thầy, cả đời làm cha! Ta nhất định phải cố gắng, tuyệt đối không làm cho Lâm lão sư thất vọng.
- Tốt, mọi người cố lên, chúng ta nhất định phải chứng minh chính mình.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm đi vào lớp, thấy mười ba học sinh của mình rất là hưng phấn thì cũng có chút tò mò.
- Các trò sao vậy?
Đám học sinh liếc nhìn nhau một cái, sau đó tôn kính đứng lên:
- Lão sư, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực, tuyệt đối không để người phải thất vọng.
Lâm Phàm sững sờ, sau đó mỉm cười. Đám học sinh này biết tin tưởng như vậy thật là chuyện đáng vui mừng a.
Chẳng qua có niềm tin vẫn là không đủ, thiên tư quyết định hết thảy, ngay cả cấp kém cỏi cũng không phải thì dù cố gắng nghìn lần liệu cũng có tác dụng gì?
Xem ra còn cần ca a, để ca dùng ánh sáng chói lọi dẫn dắt đám trẻ lạc đường này lên tới đỉnh nhân sinh.
Ít nhất trong đoạn thời gian này, Lâm Phàm vẫn rất có lòng tin.
Trước khi mình cướp sạch tứ đại thế gia cùng hoàng cung, xem ra cần phải thao luyện đám nhỏ này thật tốt đã. Đã xác định làm lão sư thì phải tận tâm tận lực mới được.
- Tốt, các trò có thể tin tưởng như vậy, lão sư rất là vui mừng. Buổi hôm nay, lão sư sẽ dạy cho các trò tiết thứ hai: nghiền áp.
Lâm Phàm nói.
Mười ba học sinh nhìn lão sư, trong lòng nghi hoặc vạn phần.
Nghiền áp? Đây là cái gì? Lão sư rốt cuộc muốn dạy cái gì?
Mười ba học sinh thấy lão sư bước ra khỏi lớp thì vội đi theo. Hiện giờ tụi nó rất tò mò, lão sư rốt cuộc là định dạy tụi nó cái gì?
Lúc này, quanh đài tỷ võ đã có rất nhiều người tụ tập.
Đệ tử của bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh đều có mặt. Chúng nó cũng rất tò mò với việc các lão sư luận võ, dù sao đài tỷ võ này đã thật lâu không có ai dùng.
Vật họp theo loài, người sống thành bầy, cả lão sư lẫn đệ tử của bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh vẫn luôn đứng cùng một bên, bởi vậy rất ít xảy ra so đấu.
Mà cho dù là có, cũng sẽ được đám học sinh lén giải quyết, không chủ động phô trương.
Lần này trong học viện truyền tin một vị lão sư lớp chữ Đinh lại muốn khiêu chiến một lần bốn lão sư lớp chữ Ất, quả thực làm đám học sinh trong trường cảm giác có phải lão sư lớp chữ Đinh này bị choáng rồi không.
Chương 49 Hình tượng cao lớn thần thánh đi sâu vào lòng người của Lâm lão sư
- Các ngươi nói lão sư của lớp chữ Đinh kia có phải là bị ngốc không? Lại dám hò hét với bốn lão sư của lớp chữ Ất, còn đòi một đánh bốn, thật không biết lát nữa chết như thế nào!
Một đệ tử mặc y phục màu bạc của lớp chữ Ất khinh thường lắc đầu nói.
- Thế gian rộng lớn, chuyện lạ có đủ. Lưu Thanh Phong lão sư, Hổ Bí lão sư, Quân Vô Thường lão sư, Lý Khiếu Quân lão sư đều là cao thủ Tiên Thiên cấp năm thành danh từ lâu, bốn người liên thủ, dù là Tiên Thiên cấp sáu cũng không nhất định chiếm được ưu thế. Cũng không biết vị lão sư lớp chữ Đinh này lấy đâu ra tự tin?
- Các ngươi có nghĩ là hôm nay trở trời không, trưa nay lúc ta qua lớp chữ Bính, lại thấy có mấy phế vật lớp chữ Đinh tới đó khiêu khích, nói gì mà đừng khinh thiếu niên nghèo, lúc ấy ta nghe mà phì cười.
- Làm chuyện vô ích, muốn chứng minh bản thân thì cũng không cần dùng cách này. Loại tỷ thế này cũng thế, không xem cũng được, còn không bằng đi Thư Các chọn một quyển công pháp rồi chăm chỉ tu luyện.
- Liễu sư huynh, lần trước nghe nói huynh chọn một quyển Hoàng giai thượng phẩm Đại Hải Vô Lượng và tu luyện thành công rồi phải không? Xem ra Liễu sư huynh quả thật là thiên tư trác tuyệt, ngay cả Đại Hải Vô Lượng cũng luyện thành.
- Đâu có đâu có, Đại Hải Vô Lượng gồm sáu tầng, hiện giờ ta cũng khó khăn lắm mới tới tầng ba mà thôi, còn xa mới tới đại viên mãn, mà dạo này cũng không có tiến triển a. Hiện giờ đúng là ta cũng muốn chọn thêm một công pháp nữa, biết nhiều không thiệt.
Đệ tử gọi là Liễu sư huynh tự hào thầm trong bụng, nhưng mặt ngoài lại khiêm tốn xua tay nói.
- Ơ, Liễu sư huynh, huynh xem ai đến kia, hình như là người của lớp chữ Đinh!
. . . .
Lúc này Lâm Phàm dẫn đầu cả lớp nhàn nhã đi tới, đối với trận tỷ võ lát nữa, Lâm Phàm không để tâm chút nào.
- Lão sư, chúng ta tới đây làm gì?
Tào Phu Thụ nghi ngờ hỏi.
- Thiên Tiêu, lão sư chuẩn bị dạy cho các trò tiết thứ hai.
Lâm Phàm hờ hững đáp.
Tào Phu Thụ sửng sốt, dạy học ở nơi này? Chúng nó tuy là đệ tử lớp chữ Đinh, nhưng cũng biết nơi này là đài luận võ, hơn nữa sao hôm nay ở đây lại nhiều người như vậy, chẳng lẽ có ai đó tỷ võ với nhau sao?
Lão sư mang chúng nó tới đây, chẳng lẽ liên quan tới tình huống nơi này?
- Lão sư hẳn là để chúng ta xem cao thủ quyết đấu, cho chúng ta hiểu được cao thủ là thế nào, từ đó nỗ lực để trở thành giống bọn họ.
Lưu Thủy Thủy bình thường đầu óc rất phong phú, nghĩ đến lập tức nói ra.
Có điều đầu óc phong phú cũng không giúp thay đổi thiên tư kém cỏi.
Lưu Thủy Thủy vô cùng tôn kính Lâm lão sư, cho nên khi Lâm lão sư gọi mình là Lưu Thủy Thủy, Thủy Thủy quyết định đổi tên, cả đời sẽ dùng cái tên này, bởi vì đây là ân sư ban tặng.
- Thủy Thủy, đầu óc ngươi thật tốt, chúng ta đều không nghĩ tới điểm này.
Chu Du thật thà nói.
Lưu Thủy Thủy cao hứng phấn chấn ngẩng đầu lên, nhưng đúng lúc này lại phát hiện lão sư đang đi lên đài, lập tức cả kinh:
- Lão sư, người làm gì vậy?
- Dạy người!
Lâm Phàm cũng không quay đầu lại nói.
Mười ba học sinh vừa nghe, nhất thời sửng sốt, không rõ lão sư có ý gì.
- Ta thấy các ngươi nhanh chóng gọi y sư lại giúp lão sư của mình đi, nếu không đợi lát nữa lão sư của các ngươi bị đánh hộc máu thì không kịp cứu đâu.
Một đệ tử lớp chữ Ất vênh mặt nói.
Đám người Tào Thiên Tiêu vừa nghe, tức thì trợn tròn mắt, lão sư muốn tỷ võ? Tại sao không có nghe lão sư nói qua?
Huống hồ lão sư mới nhậm chức ngày đầu tiên, sao có thế phát sinh mâu thuẫn với các lão sư khác?
- Lớp chữ Đinh các ngươi quả nhiên toàn là ‘nhân tài’, phế vật không nói, ngay cả lão sư cũng đầu óc bất thường, còn dám một chấp bốn, thật là điên rồ.
Đệ tử lớp chữ Ất châm biếm nói.
- Không cho phép ngươi vũ nhục ân sư của chúng ta.
Tào Thiên Tiêu mặt đỏ tía tai quát vào mặt đệ tử lớp chữ Ất.
- Ha ha.
Đệ tử lớp chữ Ất cười lớn, khinh thường lắc đầu.
. . . .
Giờ phút này Lâm Phàm bước từng bước lên đài tỷ võ, nhìn bốn gã lão sư đã đứng sẵn trên đó, mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn mười ba học sinh của mình.
Mà đám Tào Thiên Tiêu thấy lão sư dừng bước, cũng đều chăm chú nhìn lên.
Lâm Phàm giờ phút này cảm giác thiên thời địa lợi nhân hoà, mọi thứ đều đủ, là thời điểm thích hợp để dạy cho đệ tử tiết thứ hai.
Lão sư là người dẫn đường cho đệ tử, đương nhiên phải khắc thật sâu hình tượng của bản thân trong lòng đệ tử.
Cao lớn, hùng vĩ, thần thánh, vĩ đại.
Lâm Phàm giờ phút này chắp tay sau lưng, ánh mắt giống như nhìn thấu cả đất trời mà nhìn lên học sinh của mình, giọng nói trầm thấp uy nghiêm:
- Ở trong mắt người ngoài, các trò là phế vật, là ngu xuẩn, nhưng ở trong mắt lão sư, các trò chính là những người thông minh nhất thế gian này. Bốn tên này nói các trò là phế vật, là đồ ngu không thể giáo dục, lão sư hiện tại muốn chứng minh cho bọn hắn biết, ở trong mắt lão sư, bọn hắn cả đồ ngu cũng không bằng.
- Lão sư…
Giờ khắc này mười ba học sinh mắt đẫm lệ mà nhìn lên lão sư của mình.
Chúng nó không ngờ lão sư lên đài luận võ hoàn toàn là vì chúng nó.
Ở học viện Thiên Phủ, chúng nó đã quen bị người gọi là phế vật, là đồ ngu, mặc người khi dễ cũng không đánh trả; nhưng mấy lời lão sư vừa nói đã đụng tới chỗ yếu ớt nhất trong lòng chúng nó.
Mà vừa chạm đến, nước mắt giống như thác đổ, không ngừng trào ra.
- Nói cũng hiên ngang lẫm liệt lắm, chẳng qua không biết ngươi có bao nhiêu cân lượng mà oai phong như thế!
Lưu Thanh Phong lúc này âm dương quái khí nói.
Người này nếu đã xé toang da mặt thì tự nhiên hắn cũng không cần làm bộ nữa.
Lâm Phàm nhìn bốn người, Tiên Thiên cấp năm, lấy tu vi của mình tuy một chọi bốn có chút khó giải quyết, nhưng cũng chỉ dưới tình huống mình không nghiêm túc mà thôi.
Vậy thì để ta nghiêm túc một lần đi!
- Ngày hôm nay ta muốn dùng hai rưỡi rìu này chém ngươi thành cây côn.
Hổ Bí tính cách nóng nảy, rít gào rống giận.
Lâm Phàm bình thản nói:
- Các đệ tử của ta, các trò nhìn cho thật kỹ, sau này nhất định các trò nhất định sẽ trở nên cường đại.
- Vâng, lão sư.
Mười ba học sinh gật đầu liên tục, nước mắt cứ chảy mãi không thôi. Đây là lần đầu tiên chúng nó có thêm một người coi trọng trừ cha mẹ.
Mà đám đệ tử tới đài tỷ võ xem trò vui cũng đột nhiên nhận ra lão sư lớp chữ Đinh này có chút gì đó không giống với những lão sư khác.
Lời này, chúng nó cũng là lần đầu tiên nghe qua.
Nhưng sau đó chúng nó lắc lắc đầu, ở đây thực lực vi tôn, muốn người khác tôn trọng, như vậy phải có đủ thực lực cùng thiên phú, nếu không tất cả chuyện khác không cần bàn nữa.
Đám đệ tử lớp chữ Đinh này đã định sẵn thiên tư thấp kém, cho dù lão sư dạy tụi nó có lợi hại hơn nữa thì cũng vô dụng, trừ phi có thể nghịch thiên cải mệnh.
- Bốn người các ngươi lên cả đi, ta sẽ cho các ngươi hiểu được, coi khinh bất cứ người nào, đều sẽ phải trả một cái giá thảm thiết.
Lúc này một cơn gió thổi tới làm vạt áo Lâm Phàm bay phần phật. Lâm Phàm đứng trên đài, bình tĩnh chắp hai tay sau lưng, ở trong mắt đám đệ tử, hình tượng của hắn đột nhiên biến thành cao lớn vô cùng, giống như thế ngoại cao nhân, vô cùng chói mắt.
- Được, Tam Trọng Phủ.
Hổ Bí không thể nhịn được nữa, nhảy dựng lên, chân nguyên bạo động, hai cái rìu lớn mang theo uy thế vô cùng, bổ tới bả vai của Lâm Phàm.
Tam Trọng Phủ là tuyệt kỹ thành danh của Hổ Bí, một rìu bổ xuống mang theo ba tầng lực lượng, một tầng chồng lên một tầng, không có bao nhiêu người cùng cấp có thể ngạnh kháng trực diện.
Lâm Phàm gặp nguy không loạn, đứng im tại chỗ, miệng khẽ mỉm cười.
. . .
- Lão sư…
Mười ba học sinh nhìn tình cảnh trước mắt, kinh hãi tới mặt trắng bệch, lão sư vì sao không né tránh?
Mà đám người Lưu Thanh Phong cũng cười cười, chẳng lẽ là muốn ngạnh kháng sao? Quả thực chính là kẻ ngốc nằm mơ.
Chương 50 Đứng ở góc độ đạo đức tối cao nghiền áp các ngươi
Lâm Phàm mỉm cười, bình thản đứng im, sau đó khẽ lắc vai một cái, đón đỡ Tam Trọng Phủ của Hổ Bí.
- Không tồi, không tồi, ba tầng kình lực, một tầng so với một tầng hùng hậu hơn, ba tầng bạo phát, người bình thường đúng là không ngăn cản được.
Lâm Phàm nở một nụ cười hiền lành.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +3000."
Khi ba tầng kình lực xâm lấn vào cơ thể, Lâm Phàm chỉ cảm thấy khoan khoái không thôi, đem kình lực này chuyển hóa thành exp.
- Làm sao có thế?!
Hổ Bí biến sắc, không dám tin một màn trước mắt, người này lại lấy thân thể ngạnh kháng Tam Trọng Phủ của mình?
Mười ba đệ tử lớp chữ Đinh vốn không chịu nổi mà nhắm mắt lại, nhưng giờ phút này thấy chuyện như vậy thì kinh hô lên.
- Lão sư quá tuyệt.
- Lão sư thật lợi hại.
Những đệ tử ở các lớp khác cũng đều nhướng mày, cảm giác không thể tin nổi.
Lâm Phàm mỉm cười, ngón tay khe khẽ vuốt ve trên lưỡi rìu.
- Tam Trọng Phủ, công pháp này không tệ, chẳng qua ngươi còn không luyện đến nơi, thật sự là đáng tiếc.
Lâm Phàm lắc đầu nói.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ lập tức được phát động, hai chiếc rìu trong tay Hổ Bí rung lên, lực đạo làm cho Hổ Bí biến sắc, vội vàng áp chế xuống.
- Hừ, ta có chút khinh thường ngươi rồi.
Sắc mặt Hổ Bí ngưng trọng lại, nhìn Lâm Phàm, giờ hắn đã rõ người trước mặt này không đơn giản.
Cũng phải, dám thách đấu với bốn người bọn hắn, nếu như không có chút nội tình thì chỉ sợ không có người ngu như vậy.
Giờ phút này Lâm Phàm nhìn về phía đám đệ tử cổ vũ cho Hổ Bí dưới đài, vẻ mặt tiếc nuối xen lẫn lo lắng nói:
- Các trò làm học sinh của hắn, ta cảm thấy lo lắng thay cho tiền đồ của các trò.
Đây chính là đánh người đánh cả mặt, Lâm Phàm một chiêu đẩy lui Hổ Bí, cũng bắt được cơ hội mà thuyết giáo một phen.
- Đồ khốn, nói hươu nói vượn.
Hổ Bí vừa nghe, sắc mặt tím tái như gan heo, nhấc hai chiếc rìu bổ bới Lâm Phàm.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, coi thường nói:
- Rìu cũng đã mất, còn lấy cái gì đánh với ta?
- Ngươi nói cái gì?
Hổ Bí cả kinh, lại càng thẹn quá hoá giận. Nhưng chính tại nháy mắt này, hai chiếc rìu đang hoàn hảo đột nhiên phát ra một tiếc ‘rắc’, sau đó gãy lìa từng khúc.
- Điều này sao có thể?
Hổ Bí nhìn hai tay trống trơn, lại nhìn những mảnh vụn trên đất, lập tức nổi trận lôi đình:
- Ngươi dám hủy binh khí của ta, ta liều mạng với ngươi.
- Hổ Khiếu Quyền.
Hổ Bí nổi giận gầm lên một tiếng, song quyền bao trùm chân nguyên, giống như hai con hổ rít gào đánh tới, khí thế bất phàm.
- Ài, thân là ngọn đèn chỉ đường cho đệ tử, thua không đáng sợ, chỉ sợ không dám thừa nhận, ngay cả tâm đối mặt thắng thua cũng không có thì làm sao dạy được đệ tử tốt, thật là quá thất vọng!
Lâm Phàm rất là đau lòng nói, sau đó lại nhìn một đám đệ tử phía dưới:
- Ta vì tương lai của các trò mà cảm thấy đau lòng.
Đám đệ tử lúc trước vẫn còn cổ vũ cho Hổ Bí, giờ nghe Lâm Phàm nói như thế, nhất thời trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.
- Đồ khốn, ngươi…
Hổ Bí giờ phút này sắc mặt đỏ bừng, lại càng tăng sức mạnh hai tay lên vài phần.
- Lão sư, cẩn thận.
Lưu Thủy Thủy kinh hô một tiếng.
Lâm Phàm mỉm cười:
- Không ngại, tà bất thắng chính, tâm lớn hơn thì thế giới cũng sẽ càng rộng mở.
- Đi chết đi!
Song quyền của Hố Bí đánh lên người Lâm Phàm, mặt đất cũng bị kình lực tạo thành một làn khói bụi.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +2000."
Lâm Phàm nhìn Hổ Bí, tiếc nuối lắc đầu, không thể đấm mạnh thêm chút sao? Đối mặt bốn trăm vạn exp, có mấy ngàn này chẳng thấm tháp vào đâu cả.
- Hổ lão sư, ngươi tu hành còn chưa đủ.
Lâm Phàm rất là tiếc nuối lắc đầu nói.
- Bất Động Hoàng Quyền.
"Ầm…"
Lâm Phàm khẽ đánh một quyền lên người Hổ Bí. Hổ Bí mang theo sắc mặt không dám tin, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Mười ba đệ tử lớp chữ Đinh nhìn tình huống trên võ đài, đã từ lo lắng ban đầu biến thành trợn mắt há hốc mồm.
Chúng nó thật không ngờ lão sư lại cường đại quá mức như vậy, cường đại đến độ lão sư lớp chữ Ất không có cả cơ hội phản kháng.
- Lão sư, quá tuyệt!
Đám người Chu Du hưng phấn hét to lên.
Lâm Phàm khoát tay áo, thần sắc nghiêm túc nói:
- Tiết thứ hai này, ta dạy cho các trò một chuyện, đó là thắng thua không đáng sợ, đáng sợ là không dám nhận thua. Con đường tu luyện, chỉ có gặp ngăn trở mới có thể tuyệt địa trùng sinh, tiến lên độ cao mới. Hổ lão sư này không thể đối mặt với thất bại của mình, thành tựu trên con đường tu luyện sẽ không quá lớn, các trò làm đệ tử của ta nhất định phải nhớ kỹ điều này, rõ chưa?
- Lão sư, chúng ta hiểu được, chúng ta tuyệt đối sẽ không giống như Hổ lão sư.
Mười đệ tử đồng thanh trả lời.
- Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy.
Lâm Phàm rất là vui mừng gật gật đầu.
Giờ khắc này hình tượng chói lọi của Lâm Phàm ở trong lòng mười ba đệ tử càng ngày càng cao lớn. Chúng nó cũng cho rằng lão sư rất lợi hại, nhưng lúc này chúng nó lại cảm giác thêm một việc, đó là Lâm lão sư chính là người chỉ lối thênh thang cho cuộc đời mình, dẫn dắt mình thoát khỏi cảnh khó khăn.
Ngay cả những đệ tử quan sát dưới đài, sâu trong nội tâm cũng dần dần bắt đầu có chút biến hóa.
- Lão sư này bất phàm!
- Lớp chữ Đinh tại sao lại có lão sư như vậy chứ, những lời vừa rồi hình như rất có đạo lý a.
. . . .
Mà Hổ Bí bị Lâm Phàm đánh bay xuống đài, nghe được mấy lời này của Lâm Phàm, nhất thời nộ hỏa công tâm phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn không ngờ mình thân là lão sư đã mấy năm lại bị người giáo huấn, hơn nữa còn ở ngay trước mặt đệ tử, như vậy sau này hắn làm sao còn có thể tạo dựng hình tượng uy nghiêm trước mặt đệ tử.
Ở hoàng triều Đại Yến, người có tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, nếu muốn tiến thêm một bước thì chỉ có gia nhập tông môn, nhận được chỉ dạy toàn diện.
Nhưng cũng có một số người thích làm đầu gà chứ không thích làm đuôi phượng, lưu lại trong học viên, dạy một ít học sinh, tìm kiếm cảm giác cao cao tại thượng.
Hổ Bí thất bại, làm cho đám Lưu Thanh Phong cả kinh, cảm giác điều này thật sự là quá khó để tin tưởng.
Bốn người bọn hắn tuy rằng đều là Tiên Thiên cấp năm, nhưng nếu đơn đả độc đấu thì Hổ Bí vẫn hơn một bậc.
Hiện giờ ngay cả Hổ Bí cũng thua, vậy bọn hắn càng không có hy vọng.
Giờ khắc này ba người bắt đầu muốn rút lui, nếu đợi lát nữa thua trận, cũng không biết sẽ mất mặt đến mức nào trước mặt đệ tử.
- Hiện tại đến phiên ba người các ngươi, có thể ra chiêu.
Lâm Phàm hờ hững nói.
Ba người Lưu Thanh Phong đưa mắt nhìn nhau, sau đó Lưu Thanh Phong tiến lên ôm quyền:
- Lâm lão sư tài nghệ cao cường, ba người chúng ta chịu phục, chuyện này chấm dứt ở đây đi.
Lâm Phàm nhìn ba người, khẽ nhíu mày, tiết tấu này không đúng. Theo lý thuyết ba người này hẳn là nên ăn thua đủ với mình, sao giờ lại nhận thua nhanh như vậy?
Mà nếu nhận thua, chẳng phải mình mất cơ hội tạo dựng hình tượng chói lọi trước mặt đệ tử? Không được, tuyệt đối không được!
- Lưu lão sư, Quân lão sư, Lý lão sư, đã lên đài luận võ thì chỉ một người có thể còn đứng mà đi xuống. Thế nhưng ta vốn rộng lượng, cũng sẽ không hùng hổ doạ người, có điều các ngươi sỉ nhục đệ tử lớp chữ Đinh của ta, ta cảm giác các ngươi cũng nên dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, làm tấm gương cho đệ tử, vì thế các ngươi hãy xin lỗi đệ tử của ta đi.
Lâm Phàm không nhanh không chậm nói.
- Cái gì?
Ba người Lưu Thanh Phong cả kinh, điều đó không có khả năng, thân là lão sư sao có thể cúi đầu xin lỗi học sinh, đây là chuyện tình xưa nay chưa từng nghe.
Lâm Phàm nhíu mày, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm trung phẩm:
- Ài, thất vọng cực kỳ, người không phải Thánh nhân, ai mà không có sai lầm, thế nhưng ngay cả dũng khí nhận sai cũng không có thì làm sao mà dạy dỗ người khác?
Lâm Phàm thở dài một tiếng, sau đó lại nhìn xuống những học sinh kia.
- Trò, trò, cả trò nữa… Có lẽ không ít trò ở đây từng có lúc phải vứt bỏ chân lý của mình khi đối mặt với quyền uy của lão sư, đúng không?
Giờ phút này Lâm Phàm cảm giác tài ăn nói của mình càng ngày càng tốt, canh gà tâm linh từng ngụm từng ngụm bón tới. Đạo lý mới chính là thứ lòng người muốn tiếp nhận, thực lực chẳng qua là nghiền ép ở mặt ngoài, chỉ có đứng ở chỗ cao nhất của đạo đức mới có thể không phí một binh một tốt mà nghiền áp tất cả trước mặt.
- Có phải từng như thế không?
Lâm Phàm nhìn đám đệ tử phía dưới, đột nhiên quát lớn.
Đám đệ tử bên dưới bị một câu này đánh động lên tâm tưởng, những chuyện cũ từng cố phong bế trong lòng bị một câu này của Lâm Phàm lặng lẽ mở ra.
Bình luận facebook