• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hào môn quyền quý (1 Viewer)

  • Chap-118

CHƯƠNG 118: BỊ NGƯỜI KHÁC ĐÙA BỠN TRONG LÒNG BÀN TAY




CHƯƠNG 118: BỊ NGƯỜI KHÁC ĐÙA BỠN TRONG LÒNG BÀN TAY



Vào giờ phút này, Thẩm Minh Dương đang họp với nhóm cổ đông, nếu như mình đi muộn thêm một chút thì tập đoàn nhà họ Thẩm sẽ gặp phiền toái lớn mất.



Lúc Tô Thiên Kiều nhìn Nguyễn Hạo Thiên với ánh mắt cháy bỏng, đợi chờ đáp án của anh thì điện thoại vang lên không đúng lúc.



Cô nhìn thử, người gọi là Nghiêu Nghiêu, sau khi do dự một hồi, cô bèn cúp máy.



Nguyễn Hạo Thiên đang định nói gì đó, điện thoại của Tô Thiên Kiều lại vang lên một lần nữa, cô nhíu mày, đang chuẩn bị cúp máy thì thấy người gọi là Thẩm Văn Nhã!



Lúc cô do dự không biết có nên nghe hay không, Nguyễn Hạo Thiên mở miệng nói: “Có lẽ có chuyện gì thì sao, nghe máy trước đi đã!”



Tô Thiên Kiều gật đầu rồi quay người đi, đè thấp giọng: “Alo, chị cả, sao vậy ạ?”



“Chị ba, chị đang ở đâu đấy?” Giọng nói trong điện thoại có vẻ rất sốt ruột, trông như thể đang giận dữ lắm vậy, không ngờ người gọi điện không phải là Thẩm Văn Nhã mà là Nghiêu Nghiêu.



“Chị…đang bận chút việc!” Tô Thiên Kiều đáp.



“Thím về nhà lấy bất động sản đi thế chấp ngân hàng, nào ngờ gọi cho ngân hàng cũng không ai nghe máy, tức quá nên…ngất đi mất rồi, bây giờ chị cả đang sốt ruột lắm, cũng đổ bệnh, em không gọi được cho anh họ, hức…phải làm sao bây giờ?”



“Cái gì?” Tô Thiên Kiều biến sắc, cô ép mình phải bình tĩnh lại ngay, cô nói với Nghiêu Nghiêu một cách điềm tĩnh: “Nghiêu Nghiêu, em đừng sốt ruột, em gọi bệnh viện kêu xe cấp cứu rồi đi theo thím, đừng căng thẳng quá…”



“Vậy còn chị thì sao? Chị không về ư?” Nghiêu Nghiêu sững sờ hỏi Tô Thiên Kiều, cô ấy vẫn còn quá nhỏ, không đủ kinh nghiệm ứng phó với chuyện này.



“Nghiêu Nghiêu, em nghe chị nói này, đừng căng thẳng, bây giờ chị có chuyện quan trọng phải làm nên không về nhà giúp em được, em gọi điện cho bệnh viện, đợi người bên bệnh viện đến, em đi theo bọn họ rồi giải quyết vấn đề thủ tục là xong, đợi chừng nào chị xong việc sẽ qua bệnh viện tìm mọi người nay, biết không?” Tô Thiên Kiều ráng nói một cách chậm rãi, để Nghiêu Nghiêu không hoang mang quá.



Nghiêu Nghiêu sụt sịt: “Dạ, bây giờ em sẽ gọi cho bệnh viện…”



Sau khi cúp máy, Tô Thiên Kiều nhìn Nguyễn Hạo Thiên với vẻ lo lắng, còn chưa đợi anh trả lời, cô đã nói bằng giọng van nài: “Thím của tôi bị ngất, chị cả… cũng tái bệnh rồi, xin anh đấy, xin anh giúp tôi đi, xin anh rót vốn vào tập đoàn nhà họ Thẩm, chỉ cần anh đồng ý với tôi thì anh muốn làm gì cũng được hết!”



Vào giờ phút này, Tô Thiên Kiều vô cùng căng thẳng và hoang mang, Nguyễn Hạo Thiên lại bình tĩnh hơn cô nhiều. Anh ta nhởn nhơ nhìn Tô Thiên Kiều, rồi lạnh nhạt hỏi: “Vậy thì…ngoại trừ có thể làm việc trong tập đoàn nhà họ Nguyễn, cô còn có thể làm gì nữa, hoặc là cô còn có gì nữa?”



“Tôi có gì à? Tôi…” Tô Thiên Kiều im lặng trong giây phút, chợt nhận ra bản thân mình không còn gì nữa cả, lại vội vàng nói: “Nhưng mà, chắc hẳn anh cũng biết, tất cả đều do Âm thị giở trò quỷ, lẽ nào…lẽ nào anh muốn bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay hay sao?”



Nguyễn Hạo Thiên cười lạnh rồi nói: “Trên tấm hình không hề có mặt của tôi, bây giờ nhà họ Âm sẽ không dám đắc tội với tôi đâu, tại sao tôi phải đắc tội với nhà họ Âm vì nhà họ Thẩm?”



“Anh…” Tô Thiên Kiều hoàn toàn không nói nổi nên lời, Nguyễn Hạo Thiên nói rất có lý.



“Nhưng rõ ràng hồi sáng anh nói sẽ giúp tôi…”

“Đó là hồi sáng!” Nguyễn Hạo Thiên lạnh lùng cắt lời Tô Thiên Kiều: “Cô nghĩ tôi là ai?”



Phải đấy, Nguyễn Hạo Thiên anh là ai, từ trước đến nay chỉ có anh khống chế vận mệnh của người khác, làm gì có chuyện để cho Tô Thiên Kiều nói muốn là muốn, không muốn là không muốn?



Sau khi nghĩ đến đây, Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy người này thật vô tình, cô ủ rũ lên tiếng: “Minh Dương nói, gần đây chúng ta rất thân thiết với nhau nên nhà họ Âm không muốn để cho nhà họ Thẩm và nhà họ Nguyễn liên hôn với nhau.” Cô ngừng một lúc, rồi lại nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thiên: “Có lẽ Âm Uyển Uyển đã biết về tấm hình này từ lâu rồi, nếu như anh không chịu giúp tôi, có phải đồng nghĩa với chuyện anh muốn kẹt giữa màn tranh đấu giữa hai cô gái, hưởng thụ cảm giác người khác ghen tuông vì anh đúng không?”



“Xuống xe!” Nguyễn Hạo Thiên chợt xị mặt, không biết anh tức giận vì bị Tô Thiên Kiều nói hươu nói vượn hay vì bị đụng đến tim đen nên thẹn quá thành giận. Tô Thiên Kiều ngẩn ngơ nhìn Nguyễn Hạo Thiên không hề nể nang gì mình, nhất thời không biết phải làm như thế nào.



“Tôi thấy chúng ta không có gì để bàn bạc cả, xuống xe!” Nguyễn Hạo Thiên lạnh lùng nói.



“Tôi…xin lỗi!” Đột nhiên Tô Thiên Kiều ý thức được rằng mình đang cầu xin anh, bèn vội vàng hạ thấp giọng xuống, thái độ cũng mềm mỏng hơn, cô nhìn Nguyễn Hạo Thiên với ánh mắt van nài.



“Đợi đến khi cô học được cách cầu xin người khác rồi hẵng đến tìm tôi, bây giờ xuống xe ngay!” Gương mặt Nguyễn Hạo Thiên vẫn lạnh lùng như mọi khi, anh ta lạnh lùng nhìn Tô Thiên Kiều rồi ra dứt khoát đuổi khách!



“Cạch!” Cánh cửa xe được anh ta với tay mở ra.



Tô Thiên Kiều gác tay trên tay vịn cửa, cô níu lại thật chặt.



Một đêm nào đó trong bảy năm trước, cũng vì đắc tội anh, cho dù Tô Thiên Kiều có van nài anh đến mức nào nữa thì anh vẫn lạnh lùng nói với cô: “Đợi đến khi nào cô học được cách hầu hạ người khác thì tới gặp tôi!”



Anh ta lạnh lùng bỏ đi, lạnh nhạt cô suốt cả tháng, mỗi ngày đều ép mình phải học những thứ buồn nôn ấy.



Bây giờ, Tô Thiên Kiều có việc có nhờ vả anh, thái độ của anh ta vẫn như thế.



Tô Thiên Kiều không biết bản thân mình phải khó khăn thế nào mới bước xuống xe của anh nổi, cô vừa đi xuống, chiếc xe đã lao đi vun vút, không hề ngừng lại.



Tô Thiên Kiều ngẩn ngơ nhìn theo đuôi xe, bàn tay cắm chặt vào lòng bàn tay, cô thầm nhủ với lòng mình, nói với bản thân mình rằng…nhất định không được khóc, cho dù kẻ địch có mạnh mẽ đến mức nào đi chăng nữa thì mình cũng không nên bật khóc, không thể nào thua về mặt chí khí được.



Đợi đến khi chiếc xe ấy đã khuất bóng, cơ thể mềm nhũn của Tô Thiên Kiều mới dừng lại.



Phải làm thế nào đây?



Cầu xin nhà họ Kỷ à? Vốn dĩ nhà họ Kỷ đã gặp phải khó khăn, làm gì có sức mà giúp đỡ cô nữa? Cầu xin Âm thị à? Đừng nói là Tô Thiên Kiều không thân thiết với bọn họ, chỉ nói mỗi việc bọn họ là người đã giở trò rối thôi, làm sao có thể giúp mình được kia chứ?



Huống hồ chi, chắc chắn nhà họ Kỷ và nhà họ Âm sẽ không đời nào chịu đắc tội với nhà họ Nguyễn vì nhà họ Thẩm.



Nguyễn Hạo Thiên là người duy nhất có thể giúp đỡ nhà họ Thẩm của cô…



Đợi đã…khi nãy lời nói của anh còn có ẩn ý khác, anh ta nói, đợi đến khi nào Tô Thiên Kiều học được cách cầu xin rồi hẵng đến tìm anh ta à?



Cũng có nghĩa là, chỉ cần Tô Thiên Kiều học được cách cầu xin anh ta, thì có thể đến cầu xin anh ta một lần nữa? Cũng có nghĩa là…cô vẫn còn cơ hội đúng không?”



Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Tô Thiên Kiều trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.



Sau khi cẩn thận nghĩ lại, có lẽ người này đang làm giá chờ cô đến làm vui lòng anh ta, chắc hẳn anh ta sẽ không để cho nhà họ Thẩm sụp đổ như vậy đâu.



Nếu như để nhà họ Âm nuốt trọn nhà họ Thẩm thì nhà họ Nguyễn sẽ gặp nguy cơ, có lẽ việc giúp đỡ nhà họ Thẩm không mang lại lợi ích gì cho Nguyễn Hạo Thiên, nhưng tuyệt đối cũng không có ảnh hưởng xấu gì cả.



Nếu nói như thế…thì cô vẫn còn cơ hội.



Tô Thiên Kiều lại nhìn theo hướng chiếc xe của anh bỏ đi, vào lúc này nếu như mình còn đi tìm anh ta thì khó tránh khỏi hơi giả quá.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi lại gọi cho Nghiêu Nghiêu, Nghiêu Nghiêu nói cô ấy đang trên đường đến bệnh viện, kêu Tô Thiên Kiều đến thẳng bệnh viện luôn.



Sau khi vào đến bệnh viện, Tô Thiên Kiều thấy Nghiêu Nghiêu đang làm thủ tục, cô nói với cô ấy vài câu rồi đến đến đợi trước cửa phòng phẫu thuật.



“Sao rồi? Người ấy chịu rót vốn không?” Nghiêu Nghiêu cất tiếng hỏi, cũng không biết cô ấy đã đến sau lưng cô từ bao giờ.



“Anh ta…tạm thời không đồng ý.” Tô Thiên Kiều nói với vẻ thất vọng.



Nghiêu Nghiêu nhìn vào phòng phẫu thuật với vẻ lo lắng: “Bệnh cũ của chị cả tái phát, không có gì nguy hiểm hết, nhưng thím thì…đột nhiên đổ bệnh, kỳ quặc quá đi mất, em lo…”



“Không cần phải lo!” Tô Thiên Kiều nắm chặt tay của Nghiêu Nghiêu, cô nói với cô ấy: “Chúng ta phải kiên cường lên, biết không?”



Nghiêu Nghiêu gật đầu, đáp: “Dạ, chắc chắn chúng ta phải kiên cường!”



Sau hai tiếng đồng hồ chờ đợi trong cơn sốt ruột trước cửa phòng phẫu thuật, cuối cùng cánh cửa mới mở ra, hai người vội vàng chạy đến hỏi thăm bác sĩ tình hình thím của mình.



Bác sĩ nói: “Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng mà…”



“Nhưng thế nào?” Tô Thiên Kiều vội vàng hỏi.



Bác sĩ lắc đầu đáp: “Nhưng bệnh nhân hôn mê sâu, chưa tỉnh lại!”



“Vậy…đến bao giờ thím tôi mới tỉnh lại vậy bác sĩ?”



“Phải xem ý chí của bệnh nhân thế nào, bệnh nhân ngất đi vì quá đau lòng và tức giận, mạch đập hỗn loạn, thời gian tỉnh dậy…vẫn còn chưa xác định!”



Sau khi nghe bác sĩ nói xong, bước chân của Tô Thiên Kiều không khỏi lảo đảo, suýt ngã xuống mặt đất. Nghiêu Nghiêu vội vàng giữ tay Tô Thiên Kiều, cô ấy vừa khóc vừa nói: “Chị ba, mình phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”



Nước mắt của Tô Thiên Kiều cũng tuôn rơi lã chã, cô nói: “Đừng nói cho chị cả biết, em đi thăm chị ấy đi, để chị đưa thím vào phòng bệnh!”



“Dạ…” Rõ ràng Nghiêu Nghiêu rất hoang mang.



Tô Thiên Kiều lại vội níu lấy tay cô ấy: “Tạm thời đừng gọi điện cho Minh Dương, đợi chừng nào anh ấy gọi cho em thì hẵng nói cho anh ấy nghe, đừng làm phiền đến công việc của anh ấy!”



“Dạ…” Nghiêu Nghiêu gật đầu nói vâng, nước mắt rơi lã chã đầy mặt.



Tô Thiên Kiều cũng gật đầu, rồi đưa Giang Thư Lan vào phòng bệnh.



Vừa vào phòng bệnh, Thẩm Thanh Thu đã gọi điện thoại từ nước ngoài về để hỏi thăm tình hình mẹ mình, Tô Thiên Kiều nói thật cho cô biết, Thẩm Thanh Thu vội vàng đòi về.



Tô Thiên Kiều cản cô lại ngay: “Chị hai, bây giờ chị không về được đâu, nhà họ Thẩm đang cần người chống đỡ, công ty con ở bên nước ngoài không thể loạn được, nếu như chị về…người khác sẽ nghĩ như thế nào, bởi thế vào thời điểm này, chị đừng về cho thêm loạn!”



Mặc dù Thẩm Thanh Thu nóng tính, nhưng cô ấy vẫn biết chừng mực, sau khi suy nghĩ kỹ lại, Thẩm Thanh Thu cũng cảm thấy cô nói có lý, bèn không kiên quyết đòi về nữa.



Nhưng mặc dù không khăng khăng đòi về thì cũng trút giận vào Tô Thiên Kiều: “Đều tại cái đồ sao chổi như cô hết, từ lúc cô đến nhà tôi…nhà của tôi xảy ra chuyện liên miên, đầu tiên là tôi và Vân Huy hủy hôn, rồi nhà họ Thẩm lại gặp khó khăn, tất cả…tất cả đều tại cô, cô là đồ sao chổi, cô khắc chết ba mẹ mình, bây giờ lại đến khắc nhà tôi sao? Sao lại người như cô vẫn còn sống trên đời kia chứ? Cô mau cút khỏi nhà tôi đi, nếu như người nhà tôi có chuyện gì thì tôi, tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu.”



Nghe thấy những lời nói cay nghiệt của Thẩm Thanh Thu, Tô Thiên Kiều ngẩn người, quên mất cả phản ứng lại.



Mặc dù Thẩm Thanh Thu độc mồm độc miệng nhưng dường như cô nói đúng.



Tô Thiên Kiều ngẩn ngơ cúp máy, Thẩm Thanh Thu vẫn còn mắng chửi không ngừng.



Khắc chết ba mẹ, rồi lại khắc nhà họ Thẩm…



Thế à?



Hình như chuyện Thẩm Thanh Thu hủy hôn có liên quan đến mình đôi chút, mặc dù không thể trách cô hoàn toàn được, nhưng ít nhiều gì cũng có phần của cô.



Hơn nữa lần này cũng vì mình cố ý tiếp cận Nguyễn Hạo Thiên để tìm cơ hội trả thù, bởi thế mới khiến người nhà họ Âm hiểu lầm rằng mình rất thân thiết với anh ta, nên bọn họ mới muốn ra tay ngăn cản để rồi làm mọi chuyện đi đến bước đường này…



Tất thảy đều liên quan đến mình sao? Mình…đúng là sao chổi sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom