Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-117
CHƯƠNG 117: KHÓ LÒNG MỞ LỜI
CHƯƠNG 117: KHÓ LÒNG MỞ LỜI
Nguyễn Hạo Thiên muốn mình đừng nghĩ nhiều, anh ta nghĩ Tô Thiên Kiều sẽ nghĩ gì đây chứ?
Một hồi lâu sau, Tô Thiên Kiều mới nghiêm túc nói bằng giọng lạnh nhạt: “Tấm hình đó là anh sai người chụp đúng không?”
Để hoàn thành tâm nguyện của bà nội của mình, người phụ nữ nắm một nửa cổ phần trong tập đoàn nhà họ Nguyễn, anh ta không chừa bất kỳ thủ đoạn này, tạo ra scandal của Âm Uyển Uyển, khiến cho tập đoàn nhà họ Thẩm rơi xuống tận cùng của đáy vực để ép Tô Thiên Kiều đi làm à?
Mười giây trước anh ta còn nói sẽ giúp đỡ nhà họ Thẩm vượt qua khó khăn.
“Tấm hình là do tôi sai người chụp ư?” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên trở nên lạnh lẽo, anh im lặng một lúc rồi hiểu ngay ý của Tô Thiên Kiều: “Cô nghĩ rằng tôi cố tình giở thủ đoạn này để ép cô đến tập đoàn nhà họ Nguyễn làm việc à?”
Tô Thiên Kiều lạnh lùng hỏi lại: “Lẽ nào không phải sao?”
“Cô đánh giá cao mình quá rồi đấy!” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên lạnh tanh: “Huống hồ chi, tôi và Uyển Uyển là tri kỷ, tôi không cần phải hãm hại nhà họ Thẩm bằng cách làm tổn thương cô ấy.”
“Anh là ác ma, trong lòng anh vĩnh viễn chỉ có bản thân anh mà thôi, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của người khác chưa?” Tô Thiên Kiều lạnh lùng nói tiếp: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đến tập đoàn nhà họ Nguyễn làm việc đâu, tuyệt đối sẽ không để mưu kế của anh thành công đâu!”
Sau khi nói dứt lời, cô không đợi đối phương phản ứng lại mà cúp máy ngay.
“Là…anh ta à?” Một hồi lâu sau, Nghiêu Nghiêu dè dặt cất tiếng hỏi.
Tô Thiên Kiều gật đầu, cô đứng dậy đi thay đồ rồi nói tiếp: “Bây giờ tôi phải đến nhà họ Thẩm xem xem!”
Chắc hẳn bây giờ Thẩm Minh Dương đang bận đến đầu tắt mặt tối, có nói thế nào thì Tô Thiên Kiều cũng là người trong đoàn làm phim, cũng là người của nhà họ Thẩm, đến xem xem có cần giúp gì không vẫn tốt hơn để Thẩm Minh Dương một mình tác chiến!
Nghiêu Nghiêu cũng vội vàng bò dậy rồi nói: “Em cũng muốn đi!”
Trong phòng làm việc ở tập đoàn nhà họ Thẩm.
Sau khi Tô Thiên Kiều và Nghiêu Nghiêu bước vào phòng, bọn họ trực tiếp nói ngay: “Hồi sáng Nguyễn Hạo Thiên gọi điện cho em, ra hiệu ngầm rằng nếu em đến tập đoàn nhà họ Nguyễn làm việc thì có thể giúp nhà họ Thẩm giải quyết khó khăn, em nghĩ…chắc hẳn anh ta cố ý tìm người chụp đấy!”
Thẩm Minh Dương nhíu mày: “Sợ là lần này không phải anh ta giở trò!”
“Tại sao?” Tô Thiên Kiều nhìn Thẩm Minh Dương với ngạc nhiên rồi nói: “Lẽ nào anh không nhận ra mấy tấm hình này đều không chụp đến mặt Nguyễn Hạo Thiên sao?”
“Chính vì vậy mới kỳ lạ, sợ là có người cố ý phá hoại quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Nguyễn!” Thẩm Minh Dương phân tích.
“Nghĩa là sao?” Tô Thiên Kiều ngạc nhiên.
“Em nghĩ đi, một khi tấm hình đó bị tung ra, e là vì scandal của Âm Uyển Uyển mà phim của nhà họ Thẩm rất khó được ra rạp, mà cho dù có ra được thì cũng khó bán được vé. Còn nhà họ Thẩm lại nghĩ rằng Nguyễn Hạo Thiên giở trò quỷ, thực chất…sơ hở chồng chất, Nguyễn Hạo Thiên không cần phải làm thế, nếu như anh ta muốn tạo ra scandal này thì đã tạo từ lâu rồi, anh ta và Âm Uyển Uyển thân thiết với nhau không chỉ ngày một ngày hai, cần gì phải đợi đến bây giờ? Sợ là khó khăn lắm mới để người khác chộp được cơ hội lần này! Mà cố tình không chụp đến mặt Nguyễn Hạo Thiên là vì muốn nhà họ Thẩm nghi ngờ anh ta.”
“Ba cô con gái của nhà họ Thẩm, nếu như được chọn trong lần tuyển vợ lần này thì sẽ xây dựng được một mạng lưới quan hệ rất lớn.” Thẩm Minh Dương im lặng một hồi, rồi hỏi tiếp: “Em nghĩ xem, lần này người đoạt được lợi ích lớn nhất là ai?”
“Người chiếm được lợi ích à?” Tô Thiên Kiều suy ngẫm trong giây lát rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Nhà họ Kỷ và nhà họ Âm!”
Thẩm Minh Dương gật đầu: “Đúng.”
Tô Thiên Kiều suy nghĩ một lúc rồi mới ngập ngừng: “Nhưng mà…Vân Huy không giống với loại người có thể làm ra chuyện này, anh ta đâu có nhẫn tâm như vậy, dù gì…anh ta và chị hai đã từng yêu nhau! Hơn nữa…em nghi ngờ rằng lần này Nguyễn Hạo Thiên kêu em đến tạp đoàn nhà họ Nguyễn làm việc là thủ đoạn gì đó của anh ta mà thôi.”
Sắc mặt Thẩm Minh Dương cũng tối sầm, nhưng anh ta vẫn thừa nhận: “Mặc dù anh có thành kiến với Vân Huy, nhưng không thể không thừa nhận đúng là Kỷ Vân Huy sẽ không làm vậy.”
“Vậy thì…chỉ còn lại nhà họ Âm rồi. Lẽ nào là…Âm Doãn Thụy sao?” Tô Thiên Kiều nhìn Thẩm Minh Dương với vẻ ngạc nhiên.
Thẩm Minh Dương gật đầu, nói một cách bất đắc dĩ: “Hình như chỉ còn sót lại anh ta mà thôi.”
Tô Thiên Kiều ngạc nhiên bụm chặt miệng, người đàn ông luôn tươi cười ấy…sao có thể, sao có thể dùng scandal của em gái mình để chia rẽ quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Nguyễn kia chứ?
“Gần đây...em và Nguyễn Hạo Thiên thân thiết với nhau như thế, anh ta cũng biết đấy!” Thẩm Minh Dương nói tiếp: “Bởi vậy, để ngừa nhà họ Thẩm và nhà họ Nguyễn liên hôn với nhau, anh ta hoàn toàn có động cơ!”
Động cơ? Dường như Tô Thiên Kiều sực nhớ ra chuyện gì đó, nếu nói như vậy, hai anh em nhà họ Âm đều có động cơ nhỉ…
Tô Thiên Kiều lắc đầu với vẻ bất ngờ, không thể ngờ rằng cái người hay tươi cười ấy lại là một tên mặt người dạ thú!
“Trông người ấy không tệ một chút nào, sao lại có thể là ác ma kia chứ?” Gương mặt Nghiêu Nghiêu lộ ra vẻ tức giận.
Thẩm Minh Dương vẫn còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên có người xông vào trong phòng, đó là trợ lý của Thẩm Minh Dương.
“Có chuyện gì?” Thẩm Minh Dương nhíu mày, trông anh ta có vẻ rất lo lắng.
Trợ lý vội vàng nói: “Nhóm cổ đông đều đang đợi ở bên ngoài, họ nói…nói là nếu như tổng giám đốc không đưa ra được phương án giải quyết thích đáng thì bọn họ…bọn họ sẽ nghỉ việc!”
“Nghỉ việc?!” Tô Thiên Kiều và Nghiêu Nghiêu đều thốt lên, nhìn trợ lý với vẻ bất ngờ.
Trợ lý vội vàng nói: “Phải đấy, bọn họ đang chờ trong phòng họp, tổng giám đốc, chuyện này…phải làm sao đây?”
Thẩm Minh Dương nhíu mày thật chặt, vầng trán sáng bóng của anh ta nhăn tít, anh thở dài rồi nói: “Bây giờ đi mở họp, tôi sẽ đích thân nói chuyện với bọn họ!”
Rồi lại quay sang nói với Tô Thiên Kiều và Nghiêu Nghiêu: “Hai em về trước đi, đừng ở trong công ty nữa, nơi này đông người lắm, chỉ e là…”
Chỉ sợ không an toàn, nhưng Thẩm Minh Dương lại không nói hết câu nói này mà thôi.
Tô Thiên Kiều gật đầu, thấy Nghiêu Nghiêu còn muốn nói tiếp, cô bèn nắm bàn tay của cô ấy rồi dắt ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc, Nghiêu Nghiêu nhịn không nổi mà nói: “Chúng ta phải ở đây giúp đỡ anh họ, sao có thể đi về như vậy chứ?”
Tô Thiên Kiều thấy Nghiêu Nghiêu sốt ruột, bèn nói: “Chúng ta ở đây chỉ tổ vướng tay vướng chân anh ấy mà thôi, đợi đến khi phóng viên tới, nếu bị bao vây thì không ổn rồi…”
Tô Thiên Kiều do dự một hồi rồi nói tiếp: “E là bộ phim của nhà Thẩm không ra rạp được, xem ra…phải đi tìm một người rồi!”
“Tìm một người? Tìm ai?” Nghiêu Nghiêu chớp mắt, nhìn Tô Thiên Kiều với vẻ ngạc nhiên: “Chị muốn tìm người giúp đỡ hả?”
Tô Thiên Kiều gật đầu rồi nói với Nghiêu Nghiêu: “Em về trước đi, chị đi làm chút việc!”
“Chị đi đâu vậy? Em muốn đi với chị!” Nghiêu Nghiêu vội vàng nói.
Tô Thiên Kiều lắc đầu nói: “Không được đâu, chị đi một mình thôi, em mau về đi, nếu như gặp mặt phóng viên thì đừng trả lời gì hết, cứ về thẳng nhà!”
“Vậy em…”
“Bên ngoài có phóng viên!” Tô Thiên Kiều nhìn nhóm người ồn ào ngoài kia, cô do dự một lúc rồi mới nói với Nghiêu Nghiêu: “Em ra bằng cửa chính để đánh lạc hướng bọn họ, chị sẽ ra bằng cửa sau!”
Nghiêu Nghiêu chỉ đành gật đầu, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Tô Thiên Kiều thấy phóng viên đều bu quanh Nghiêu Nghiêu, cô mới lặng lẽ đi thang máy xuống hầm giữ xe, lựa một con đường vắng bóng người để đi về tòa nhà Đế Quốc
Vừa mới báo địa chỉ cho tài xế, Tô Thiên Kiều sực nhớ ra một chuyện gì đó, cô bèn gọi điện vào phòng làm việc của tập đoàn nhà họ Nguyễn, thư ký nhìn thấy tên Tô Thiên Kiều mới vội vàng nói Nguyễn Hạo Thiên chưa đi làm một cách hờ hững!
“Còn chưa đi làm? Lẽ nào vẫn còn ở trong chung cư à?” Tô Thiên Kiều nghĩ như vậy, rồi lại báo địa chỉ chung cư của anh ta cho tài xế, cô muốn đến đó tìm Nguyễn Hạo Thiên!
Lúc đến trước cửa nhà, cô bấm chuông mấy lần cũng không có ai mở cửa. Vào lúc Tô Thiên Kiều tự kiểm điểm xem có phải hồi sáng mình nói quá lời làm Nguyễn Hạo Thiên tức chết rồi hay không, nên bây giờ biết mình đến tìm mới trốn tránh không chịu gặp. Bất thình lình, cô nhận được điện thoại của Nguyễn Hạo Thiên.
“Alo? Anh đang ở đâu vậy? Tôi có chuyện muốn tìm anh?” Tô Thiên Kiều vừa nghe máy đã hỏi vội, giọng nói của cô không còn có vẻ hùng hồn như khi nãy nữa, bởi vì có chuyện muốn cầu xin anh ta nên giọng cô yếu ớt đi nhiều!
“Tôi đang trên đường đến công ty, cô đang ở đâu?” Nguyễn Hạo Thiên giải thích: “Khi nãy thư ký gọi điện cho tôi, nói cô tìm tôi!”
“Tôi đang đứng trước cửa chung cư!” Tô Thiên Kiều hạ giọng xuống.
“…Ra bãi đậu xe chờ tôi!” Anh ta im lặng một chốc, rồi nói với cô.
“Ừm, được rồi!” Tô Thiên Kiều cúp máy, sau khi ngẩn ngơ vài giây mới sực tỉnh táo lại, bãi đậu xe mà anh ta nói chắc là bãi đậu xe trong chung cư.
Tô Thiên Kiều xuống hầm một, đợi anh ta tầm bốn, năm phút ở ngoài cửa rồi nhìn thấy chiếc xe của Nguyễn Hạo Thiên lái đến.
Xe anh ta đậu ngay trước cửa, Nguyễn Hạo Thiên nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Lên xe đi!”
Tô Thiên Kiều lập tức mở cửa bên ghế phó lái, rồi ngoan ngoãn trèo lên xe.
Nguyễn Hạo Thiên tìm một vị trí trong bãi rồi đậu lại, nói với cô: “Tôi còn có chuyện phải làm, không thể mời cô lên nhà ngồi được, cô có chuyện gì?”
Tô Thiên Kiều thầm cảm thán, hiếm lắm mới thấy người đàn ông này giải thích, cô nhớ lại thái độ ban sáng của mình, chợt cảm thấy khó lòng mở lời.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Sự im lặng của Tô Thiên Kiều mài mòn hết sự kiên nhẫn của anh. Nguyễn Hạo Thiên gắt gỏng.
“Tôi…tôi muốn nhờ anh giúp đỡ!” Giọng nói của Tô Thiên Kiều thấp đến mức chính bản thân cô cũng không rõ được.
“Muốn tôi rót vốn cho tập đoàn nhà họ Thẩm à?” Nguyễn Hạo Thiên nhíu mày hỏi Tô Thiên Kiều.
“Có thể không…” Giọng nói của Tô Thiên Kiều còn thấp hơn nữa, cô nhớ đến chuyện hồi sáng mình cương quyết từ chối Nguyễn Hạo Thiên, nhưng chẳng được mấy chốc đã chạy đi nhờ vả anh, đúng là mất mặt chết đi được!
“Cô nói xem?” Anh ta hỏi ngược lại Tô Thiên Kiều bằng giọng lạnh tanh.
“Tôi…tôi có thể đồng ý đến tập đoàn nhà họ Nguyễn làm việc!” Giọng nói của Tô Thiên Kiều vẫn thấp như vậy, chỉ cần lơ đễnh một chút, hoặc là gần đây có tiếng động nào đó vang lên thì không thể nghe thấy nổi cô đang nói gì.
Nguyễn Hạo Thiên lạnh nhạt: “Bây giờ cô đang cầu xin tôi!”
Ý của anh ta là, đó là điều kiện trao đổi giữa cô và anh ta ban nãy, bây giờ cô lại đi xin xỏ Nguyễn Hạo Thiên, điều kiện ban đầu không còn đủ nữa!
Sau khi ý thức được điều này, Tô Thiên Kiều mới ngạc nhiên, thế nào, vào giờ khắc này trông Nguyễn Hạo Thiên như thể đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của à?
Tô Thiên Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi…chỉ cần tôi có thể làm được thì có thể đồng ý với anh!”
“Ồ? Không phải cô nói cho dù thế nào thì cô cũng sẽ không đến tập đoàn nhà họ Nguyễn làm việc, tuyệt đối sẽ không để mưu kế của tôi thành công à?” Anh ung dung nhìn Tô Thiên Kiều, lặp lại những lời cô từng nói, không để sót một chữ nào.
“Tôi…” Tô Thiên Kiều cắn chặt môi, cắn đến trắng bệch cũng không biết phải phản bác lại như thế nào.
Dường như khi nãy mình nói năng hùng hồn quá, bây giờ rất khó để leo xuống.
“Khi nãy tôi hiểu lầm anh, nghĩ rằng…nghĩ rằng anh kêu người khác chụp lén, sau đó tôi nghĩ lại mới biết mình sai rồi, nên…nên tôi mới đến xin lỗi, nhờ anh, không…xin anh rót vốn cho tập đoàn nhà họ Thẩm, nhóm cổ đông đã bắt đầu làm khó làm dễ rồi, chỉ cần anh chịu rót vốn…tập đoàn nhà họ Thẩm mới có thể thoát khỏi khó khăn lần này!” Tô Thiên Kiều nhìn Nguyễn Hạo Thiên với ánh mắt đong đầy vẻ trông chờ, chỉ hy vọng anh có thể đồng ý dứt khoát một chút.
CHƯƠNG 117: KHÓ LÒNG MỞ LỜI
Nguyễn Hạo Thiên muốn mình đừng nghĩ nhiều, anh ta nghĩ Tô Thiên Kiều sẽ nghĩ gì đây chứ?
Một hồi lâu sau, Tô Thiên Kiều mới nghiêm túc nói bằng giọng lạnh nhạt: “Tấm hình đó là anh sai người chụp đúng không?”
Để hoàn thành tâm nguyện của bà nội của mình, người phụ nữ nắm một nửa cổ phần trong tập đoàn nhà họ Nguyễn, anh ta không chừa bất kỳ thủ đoạn này, tạo ra scandal của Âm Uyển Uyển, khiến cho tập đoàn nhà họ Thẩm rơi xuống tận cùng của đáy vực để ép Tô Thiên Kiều đi làm à?
Mười giây trước anh ta còn nói sẽ giúp đỡ nhà họ Thẩm vượt qua khó khăn.
“Tấm hình là do tôi sai người chụp ư?” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên trở nên lạnh lẽo, anh im lặng một lúc rồi hiểu ngay ý của Tô Thiên Kiều: “Cô nghĩ rằng tôi cố tình giở thủ đoạn này để ép cô đến tập đoàn nhà họ Nguyễn làm việc à?”
Tô Thiên Kiều lạnh lùng hỏi lại: “Lẽ nào không phải sao?”
“Cô đánh giá cao mình quá rồi đấy!” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên lạnh tanh: “Huống hồ chi, tôi và Uyển Uyển là tri kỷ, tôi không cần phải hãm hại nhà họ Thẩm bằng cách làm tổn thương cô ấy.”
“Anh là ác ma, trong lòng anh vĩnh viễn chỉ có bản thân anh mà thôi, anh có từng nghĩ đến cảm nhận của người khác chưa?” Tô Thiên Kiều lạnh lùng nói tiếp: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không đến tập đoàn nhà họ Nguyễn làm việc đâu, tuyệt đối sẽ không để mưu kế của anh thành công đâu!”
Sau khi nói dứt lời, cô không đợi đối phương phản ứng lại mà cúp máy ngay.
“Là…anh ta à?” Một hồi lâu sau, Nghiêu Nghiêu dè dặt cất tiếng hỏi.
Tô Thiên Kiều gật đầu, cô đứng dậy đi thay đồ rồi nói tiếp: “Bây giờ tôi phải đến nhà họ Thẩm xem xem!”
Chắc hẳn bây giờ Thẩm Minh Dương đang bận đến đầu tắt mặt tối, có nói thế nào thì Tô Thiên Kiều cũng là người trong đoàn làm phim, cũng là người của nhà họ Thẩm, đến xem xem có cần giúp gì không vẫn tốt hơn để Thẩm Minh Dương một mình tác chiến!
Nghiêu Nghiêu cũng vội vàng bò dậy rồi nói: “Em cũng muốn đi!”
Trong phòng làm việc ở tập đoàn nhà họ Thẩm.
Sau khi Tô Thiên Kiều và Nghiêu Nghiêu bước vào phòng, bọn họ trực tiếp nói ngay: “Hồi sáng Nguyễn Hạo Thiên gọi điện cho em, ra hiệu ngầm rằng nếu em đến tập đoàn nhà họ Nguyễn làm việc thì có thể giúp nhà họ Thẩm giải quyết khó khăn, em nghĩ…chắc hẳn anh ta cố ý tìm người chụp đấy!”
Thẩm Minh Dương nhíu mày: “Sợ là lần này không phải anh ta giở trò!”
“Tại sao?” Tô Thiên Kiều nhìn Thẩm Minh Dương với ngạc nhiên rồi nói: “Lẽ nào anh không nhận ra mấy tấm hình này đều không chụp đến mặt Nguyễn Hạo Thiên sao?”
“Chính vì vậy mới kỳ lạ, sợ là có người cố ý phá hoại quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Nguyễn!” Thẩm Minh Dương phân tích.
“Nghĩa là sao?” Tô Thiên Kiều ngạc nhiên.
“Em nghĩ đi, một khi tấm hình đó bị tung ra, e là vì scandal của Âm Uyển Uyển mà phim của nhà họ Thẩm rất khó được ra rạp, mà cho dù có ra được thì cũng khó bán được vé. Còn nhà họ Thẩm lại nghĩ rằng Nguyễn Hạo Thiên giở trò quỷ, thực chất…sơ hở chồng chất, Nguyễn Hạo Thiên không cần phải làm thế, nếu như anh ta muốn tạo ra scandal này thì đã tạo từ lâu rồi, anh ta và Âm Uyển Uyển thân thiết với nhau không chỉ ngày một ngày hai, cần gì phải đợi đến bây giờ? Sợ là khó khăn lắm mới để người khác chộp được cơ hội lần này! Mà cố tình không chụp đến mặt Nguyễn Hạo Thiên là vì muốn nhà họ Thẩm nghi ngờ anh ta.”
“Ba cô con gái của nhà họ Thẩm, nếu như được chọn trong lần tuyển vợ lần này thì sẽ xây dựng được một mạng lưới quan hệ rất lớn.” Thẩm Minh Dương im lặng một hồi, rồi hỏi tiếp: “Em nghĩ xem, lần này người đoạt được lợi ích lớn nhất là ai?”
“Người chiếm được lợi ích à?” Tô Thiên Kiều suy ngẫm trong giây lát rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Nhà họ Kỷ và nhà họ Âm!”
Thẩm Minh Dương gật đầu: “Đúng.”
Tô Thiên Kiều suy nghĩ một lúc rồi mới ngập ngừng: “Nhưng mà…Vân Huy không giống với loại người có thể làm ra chuyện này, anh ta đâu có nhẫn tâm như vậy, dù gì…anh ta và chị hai đã từng yêu nhau! Hơn nữa…em nghi ngờ rằng lần này Nguyễn Hạo Thiên kêu em đến tạp đoàn nhà họ Nguyễn làm việc là thủ đoạn gì đó của anh ta mà thôi.”
Sắc mặt Thẩm Minh Dương cũng tối sầm, nhưng anh ta vẫn thừa nhận: “Mặc dù anh có thành kiến với Vân Huy, nhưng không thể không thừa nhận đúng là Kỷ Vân Huy sẽ không làm vậy.”
“Vậy thì…chỉ còn lại nhà họ Âm rồi. Lẽ nào là…Âm Doãn Thụy sao?” Tô Thiên Kiều nhìn Thẩm Minh Dương với vẻ ngạc nhiên.
Thẩm Minh Dương gật đầu, nói một cách bất đắc dĩ: “Hình như chỉ còn sót lại anh ta mà thôi.”
Tô Thiên Kiều ngạc nhiên bụm chặt miệng, người đàn ông luôn tươi cười ấy…sao có thể, sao có thể dùng scandal của em gái mình để chia rẽ quan hệ giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Nguyễn kia chứ?
“Gần đây...em và Nguyễn Hạo Thiên thân thiết với nhau như thế, anh ta cũng biết đấy!” Thẩm Minh Dương nói tiếp: “Bởi vậy, để ngừa nhà họ Thẩm và nhà họ Nguyễn liên hôn với nhau, anh ta hoàn toàn có động cơ!”
Động cơ? Dường như Tô Thiên Kiều sực nhớ ra chuyện gì đó, nếu nói như vậy, hai anh em nhà họ Âm đều có động cơ nhỉ…
Tô Thiên Kiều lắc đầu với vẻ bất ngờ, không thể ngờ rằng cái người hay tươi cười ấy lại là một tên mặt người dạ thú!
“Trông người ấy không tệ một chút nào, sao lại có thể là ác ma kia chứ?” Gương mặt Nghiêu Nghiêu lộ ra vẻ tức giận.
Thẩm Minh Dương vẫn còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên có người xông vào trong phòng, đó là trợ lý của Thẩm Minh Dương.
“Có chuyện gì?” Thẩm Minh Dương nhíu mày, trông anh ta có vẻ rất lo lắng.
Trợ lý vội vàng nói: “Nhóm cổ đông đều đang đợi ở bên ngoài, họ nói…nói là nếu như tổng giám đốc không đưa ra được phương án giải quyết thích đáng thì bọn họ…bọn họ sẽ nghỉ việc!”
“Nghỉ việc?!” Tô Thiên Kiều và Nghiêu Nghiêu đều thốt lên, nhìn trợ lý với vẻ bất ngờ.
Trợ lý vội vàng nói: “Phải đấy, bọn họ đang chờ trong phòng họp, tổng giám đốc, chuyện này…phải làm sao đây?”
Thẩm Minh Dương nhíu mày thật chặt, vầng trán sáng bóng của anh ta nhăn tít, anh thở dài rồi nói: “Bây giờ đi mở họp, tôi sẽ đích thân nói chuyện với bọn họ!”
Rồi lại quay sang nói với Tô Thiên Kiều và Nghiêu Nghiêu: “Hai em về trước đi, đừng ở trong công ty nữa, nơi này đông người lắm, chỉ e là…”
Chỉ sợ không an toàn, nhưng Thẩm Minh Dương lại không nói hết câu nói này mà thôi.
Tô Thiên Kiều gật đầu, thấy Nghiêu Nghiêu còn muốn nói tiếp, cô bèn nắm bàn tay của cô ấy rồi dắt ra khỏi phòng.
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc, Nghiêu Nghiêu nhịn không nổi mà nói: “Chúng ta phải ở đây giúp đỡ anh họ, sao có thể đi về như vậy chứ?”
Tô Thiên Kiều thấy Nghiêu Nghiêu sốt ruột, bèn nói: “Chúng ta ở đây chỉ tổ vướng tay vướng chân anh ấy mà thôi, đợi đến khi phóng viên tới, nếu bị bao vây thì không ổn rồi…”
Tô Thiên Kiều do dự một hồi rồi nói tiếp: “E là bộ phim của nhà Thẩm không ra rạp được, xem ra…phải đi tìm một người rồi!”
“Tìm một người? Tìm ai?” Nghiêu Nghiêu chớp mắt, nhìn Tô Thiên Kiều với vẻ ngạc nhiên: “Chị muốn tìm người giúp đỡ hả?”
Tô Thiên Kiều gật đầu rồi nói với Nghiêu Nghiêu: “Em về trước đi, chị đi làm chút việc!”
“Chị đi đâu vậy? Em muốn đi với chị!” Nghiêu Nghiêu vội vàng nói.
Tô Thiên Kiều lắc đầu nói: “Không được đâu, chị đi một mình thôi, em mau về đi, nếu như gặp mặt phóng viên thì đừng trả lời gì hết, cứ về thẳng nhà!”
“Vậy em…”
“Bên ngoài có phóng viên!” Tô Thiên Kiều nhìn nhóm người ồn ào ngoài kia, cô do dự một lúc rồi mới nói với Nghiêu Nghiêu: “Em ra bằng cửa chính để đánh lạc hướng bọn họ, chị sẽ ra bằng cửa sau!”
Nghiêu Nghiêu chỉ đành gật đầu, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Tô Thiên Kiều thấy phóng viên đều bu quanh Nghiêu Nghiêu, cô mới lặng lẽ đi thang máy xuống hầm giữ xe, lựa một con đường vắng bóng người để đi về tòa nhà Đế Quốc
Vừa mới báo địa chỉ cho tài xế, Tô Thiên Kiều sực nhớ ra một chuyện gì đó, cô bèn gọi điện vào phòng làm việc của tập đoàn nhà họ Nguyễn, thư ký nhìn thấy tên Tô Thiên Kiều mới vội vàng nói Nguyễn Hạo Thiên chưa đi làm một cách hờ hững!
“Còn chưa đi làm? Lẽ nào vẫn còn ở trong chung cư à?” Tô Thiên Kiều nghĩ như vậy, rồi lại báo địa chỉ chung cư của anh ta cho tài xế, cô muốn đến đó tìm Nguyễn Hạo Thiên!
Lúc đến trước cửa nhà, cô bấm chuông mấy lần cũng không có ai mở cửa. Vào lúc Tô Thiên Kiều tự kiểm điểm xem có phải hồi sáng mình nói quá lời làm Nguyễn Hạo Thiên tức chết rồi hay không, nên bây giờ biết mình đến tìm mới trốn tránh không chịu gặp. Bất thình lình, cô nhận được điện thoại của Nguyễn Hạo Thiên.
“Alo? Anh đang ở đâu vậy? Tôi có chuyện muốn tìm anh?” Tô Thiên Kiều vừa nghe máy đã hỏi vội, giọng nói của cô không còn có vẻ hùng hồn như khi nãy nữa, bởi vì có chuyện muốn cầu xin anh ta nên giọng cô yếu ớt đi nhiều!
“Tôi đang trên đường đến công ty, cô đang ở đâu?” Nguyễn Hạo Thiên giải thích: “Khi nãy thư ký gọi điện cho tôi, nói cô tìm tôi!”
“Tôi đang đứng trước cửa chung cư!” Tô Thiên Kiều hạ giọng xuống.
“…Ra bãi đậu xe chờ tôi!” Anh ta im lặng một chốc, rồi nói với cô.
“Ừm, được rồi!” Tô Thiên Kiều cúp máy, sau khi ngẩn ngơ vài giây mới sực tỉnh táo lại, bãi đậu xe mà anh ta nói chắc là bãi đậu xe trong chung cư.
Tô Thiên Kiều xuống hầm một, đợi anh ta tầm bốn, năm phút ở ngoài cửa rồi nhìn thấy chiếc xe của Nguyễn Hạo Thiên lái đến.
Xe anh ta đậu ngay trước cửa, Nguyễn Hạo Thiên nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Lên xe đi!”
Tô Thiên Kiều lập tức mở cửa bên ghế phó lái, rồi ngoan ngoãn trèo lên xe.
Nguyễn Hạo Thiên tìm một vị trí trong bãi rồi đậu lại, nói với cô: “Tôi còn có chuyện phải làm, không thể mời cô lên nhà ngồi được, cô có chuyện gì?”
Tô Thiên Kiều thầm cảm thán, hiếm lắm mới thấy người đàn ông này giải thích, cô nhớ lại thái độ ban sáng của mình, chợt cảm thấy khó lòng mở lời.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Sự im lặng của Tô Thiên Kiều mài mòn hết sự kiên nhẫn của anh. Nguyễn Hạo Thiên gắt gỏng.
“Tôi…tôi muốn nhờ anh giúp đỡ!” Giọng nói của Tô Thiên Kiều thấp đến mức chính bản thân cô cũng không rõ được.
“Muốn tôi rót vốn cho tập đoàn nhà họ Thẩm à?” Nguyễn Hạo Thiên nhíu mày hỏi Tô Thiên Kiều.
“Có thể không…” Giọng nói của Tô Thiên Kiều còn thấp hơn nữa, cô nhớ đến chuyện hồi sáng mình cương quyết từ chối Nguyễn Hạo Thiên, nhưng chẳng được mấy chốc đã chạy đi nhờ vả anh, đúng là mất mặt chết đi được!
“Cô nói xem?” Anh ta hỏi ngược lại Tô Thiên Kiều bằng giọng lạnh tanh.
“Tôi…tôi có thể đồng ý đến tập đoàn nhà họ Nguyễn làm việc!” Giọng nói của Tô Thiên Kiều vẫn thấp như vậy, chỉ cần lơ đễnh một chút, hoặc là gần đây có tiếng động nào đó vang lên thì không thể nghe thấy nổi cô đang nói gì.
Nguyễn Hạo Thiên lạnh nhạt: “Bây giờ cô đang cầu xin tôi!”
Ý của anh ta là, đó là điều kiện trao đổi giữa cô và anh ta ban nãy, bây giờ cô lại đi xin xỏ Nguyễn Hạo Thiên, điều kiện ban đầu không còn đủ nữa!
Sau khi ý thức được điều này, Tô Thiên Kiều mới ngạc nhiên, thế nào, vào giờ khắc này trông Nguyễn Hạo Thiên như thể đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của à?
Tô Thiên Kiều suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi…chỉ cần tôi có thể làm được thì có thể đồng ý với anh!”
“Ồ? Không phải cô nói cho dù thế nào thì cô cũng sẽ không đến tập đoàn nhà họ Nguyễn làm việc, tuyệt đối sẽ không để mưu kế của tôi thành công à?” Anh ung dung nhìn Tô Thiên Kiều, lặp lại những lời cô từng nói, không để sót một chữ nào.
“Tôi…” Tô Thiên Kiều cắn chặt môi, cắn đến trắng bệch cũng không biết phải phản bác lại như thế nào.
Dường như khi nãy mình nói năng hùng hồn quá, bây giờ rất khó để leo xuống.
“Khi nãy tôi hiểu lầm anh, nghĩ rằng…nghĩ rằng anh kêu người khác chụp lén, sau đó tôi nghĩ lại mới biết mình sai rồi, nên…nên tôi mới đến xin lỗi, nhờ anh, không…xin anh rót vốn cho tập đoàn nhà họ Thẩm, nhóm cổ đông đã bắt đầu làm khó làm dễ rồi, chỉ cần anh chịu rót vốn…tập đoàn nhà họ Thẩm mới có thể thoát khỏi khó khăn lần này!” Tô Thiên Kiều nhìn Nguyễn Hạo Thiên với ánh mắt đong đầy vẻ trông chờ, chỉ hy vọng anh có thể đồng ý dứt khoát một chút.
Bình luận facebook