Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32-35
Chương 32 Đưa cơm.
Ôm chiếc hộp đựng cơm trong lòng, Thiên bước từng bước nặng nề di chuyển.
Tại sao cô lại phải đem cơm cho anh cơ chứ.
Thật là bắt nạt người mà.
Chẳng là mấy ngày trước Thanh Trì tham gia tiệc xã giao, không may uống hơi nhiều rượu.
Dạ dày anh lại không tốt, uống nhiều rượu như vậy nên hôm sau thành công nhập viện.
Hành xác cô mà!!!
**Khóc một dòng sông**
Xuất viện rồi nhưng mẹ cô lại không yên tâm, nhất quyết bắt cô buổi trưa phải mang cơm tới cho anh.
Dạo trước anh vẫn về nhà ăn cơm trưa nhưng dạo này dở chứng không thèm về.
Thế là cô thành công phải vác đống cơm hộp này từ nhà tới công ty cho anh.
Đích thị là có mục đích!
Ngước nhìn tòa nhà cao chót vót mà lòng không khỏi cảm thán.
Chỉ là một tòa nhà thôi mà, nhất quyết xây cao như vậy sao?
Nhưng không thể phủ nhận rằng nó cũng rất đẹp và sang trọng.
Từ ngoài nhìn vào đều là những ô cửa kính sáng loáng, lấp lánh ánh nắng.
Xem ra Tĩnh Vy chọn công ty này cũng không phải sai lầm.
Nhắc tới Tĩnh Vy, cô liền lôi điện thoại ra gọi cho Vy.
"Vy Vy, nghỉ trưa chưa, tao mời đi ăn nè!"
Đầu dây bên kia vừa kết nối, Thiên đã không đợi gì mà hớn hở hỏi luôn.
Từ lúc thành nhân viên chính thức tới giờ, Tĩnh Vy lúc nào cũng chỉ có công việc và công việc.
Hoàn toàn quên mất người bạn là cô rồi.
Cả hội có mỗi ba đứa là bạn thân.
Thành đã xuất ngoại, trong nước chỉ còn cô và Tĩnh Vy.
Thế nhưng cô ả suốt ngày lấy công việc làm trọng, người như cô chỉ có thể thui thủi một mình.
Tủi thân!!!
"Sắp rồi, sắp rồi! Mười phút nữa sẽ nghỉ! Hẹn ở đâu nào, tao không có thời gian không đi xa được đâu!"
Tĩnh Vy nghe thấy thế thì vội liếc đồng hồ.
Cũng lâu rồi Tĩnh Vy cô cũng chưa đi ăn với bạn thân nên lập tức đồng ý.
Chỉ là nhớ tới công việc hiện tại...chỉ có thể thương lượng một chút.
Thời gian nghỉ không nhiều, chỉ có hai tiếng.
Vy lại là nhân viên chính thức chưa được bao lâu. Nếu như vi phạm thì chỉ có nước rời công ty mà thôi.
Công ty lớn tương đương với phong cách, tác phong, hành vi đúng mực, chuẩn chỉnh.
Nếu không thực hiện được thì xin mời rời công ty.
"Không xa, đợi chút nghỉ thì alo cho tao. Tao đang ở công ty mày đây! Tới đưa cơm cho Thanh Trì!"
Thiên liếc nhìn đồng hồ trên tay gật đầu dặn dò.
"Được được được! Cứ thế nhé!"
Tĩnh Vy gật đầu như một cái máy rồi cúp luôn điện thoại, tập trung vào làm việc.
Vì tương lai muốn thăng chức, bây giờ dù là nhân viên quèn cũng phải nỗ lực từ chức thấp nhất.
Nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, khóe miệng Thiên khẽ giật giật.
Mẹ nó còn không thèm chào cô một câu.
Làm việc tới điên rồi à???
Đúng là tức lộn ruột mà.
Sau một hồi tức giận, cuối cùng cô cũng đành phải ôm đống cơm hộp vào bên trong tòa nhà.
"Xin hỏi phòng tổng tài ở tầng mấy ạ?"
Nhân viên lễ tân thấy người đẹp bước vào nhất thời chìm đắm, quên luôn cả nhiệm vụ.
Mỹ nữ này sao lại xinh đẹp như vậy?
Hai mắt của nhân viên tiếp tân vẫn lấp lánh nhìn cô ngưỡng mộ, hoàn toàn chìm đắm trong mơ mộng.
"Cô ơi phòng tổng tài ở tầng mấy ạ?"
Chân mày Thiên khẽ nhíu lại.
Cô biết cô xinh đẹp, có cần phải bày ánh mắt thèm thuồng như thế không?
Còn mấy nhân viên đi lại xung quanh cũng đứng lại chỉ trỏ.
Hơn nữa Vy nói cô cũng sắp nghỉ trưa, nếu chậm trễ thời gian của hai người liền không có nhiều.
"Xin hỏi cô là ai? Có hẹn trước với tổng tài không ạ?"
Nhân viên chuẩn mực có khác.
Ăn nói vô cùng lễ độ.
Thiên khẽ nhấc mày, móc trong túi ra tấm thẻ đặt lên bàn tiếp tân.
"A...tầng hai mươi!"
Nhân viên tiếp tân nhìn tấm thẻ hoàn hồn.
Nhận thấy mỹ nữ có vẻ không vui liền cười tươi niềm nở tiếp đón.
Thẻ này là thẻ vip đấy!
Người có tấm thẻ này duy nhất chỉ có phu nhân của tổng tài.
Cô gái này là ai mà lại có thẻ của phu nhân nhỉ?
Một vài nhân viên tiếp tân đứng bên cạnh ngầm trao đổi ánh mắt.
"Cảm ơn!"
Mặc dù hơi khó chịu nhưng cô cũng mỉm cười đáp lại.
Suy cho cùng chỉ là họ ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô thôi. Không nhất thiết làm khó bọ họ.
Cô gái ấy là ai vậy?
Lại có thể hỏi phòng tổng tài, xem ra là quan hệ thân thiết rồi!
Tôi chưa nhìn thấy cô ấy bao giờ!
Nhưng thật xinh đẹp nha!
Vẻ đẹp ấy thật sự là chói mắt mà!
Ngang minh tinh điện ảnh rồi!
Các người không để ý đồ trong tay cô ấy sao? Đó là hộp cơm phải không?
A vậy mà cô ấy còn mang cơm tới cho tổng tài.
Quan hệ gì vậy nhỉ?
Mặc dù cô đã đi khuất nhưng tiếng bàn tán chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.
Xem ra công ty vẫn chưa biết cô là vợ của tổng tài nhà bọn họ.
Nhẹ mỉm cười, cô bước vào thang máy bấm lên tầng cao nhất.
Vừa nãy hỏi nhân viên thật là thừa rồi.
Đã là tổng tài chả nhẽ không ở tầng cao nhất thì ở đâu chứ.
Đúng là hồ đồ mà!!!
Tức giận tới não bay luôn rồi!
"Cô là nhân viên phòng nào mà dám vào thang máy cấp cao vậy hả?"
Cửa thang máy vừa mở, Thiên còn chưa kịp di chuyển ra ngoài đã bị tiếng nói lanh lảnh của một giọng nữ làm cho đứng hình.
Nhất thời đứng yên không nhúc nhích.
Mắt liếc số tầng trên thang máy.
Vô tình hay cố ý, cô khẽ đánh mắt nhìn người bên ngoài của thang máy rồi lại nhìn sang hai bên cạnh.
Ừm... ở đây không có ai ngoài cô.
Mẹ nó đây là đang mắng cô à???
Chân mày nhíu đậm hơn, cô đưa mắt nhìn người vừa mới phát ngôn kia.
Quen thuộc nha.
"Thiếu...thiếu phu nhân! Tôi không biết là cô tới. Tôi xin lỗi!"
Cô ta lùi về phía sau mấy bước cúi thấp đầu.
Người vừa mắng cô lúc này chỉ hận không thề cúi thấp đầu hơn nữa.
Cô ta vậy mà vừa mắng tổng tài thiếu phu nhân đấy.
"Thư kí Lương, lại gặp mặt!"
Thu lại vẻ mặt khó chịu nhưng khí thế chỉ tăng chứ không giảm, cô bước ra ngoài, cười như không cười nhìn người trước mặt.
"Thiếu phu nhân..."
Đứng trước khí thế của cô, cô ta lắp bắp không nói được gì cả.
"Bỏ đi! Quy định công ty như thế cô làm vậy là không sai nhưng mà lần sau nên nhắc nhở nhẹ nhàng thôi. Trước khi làm việc gì đó thì nên nhìn cho kĩ, suy xét trước sau rồi hẵng làm. Hấp tấp như vậy chỉ để bản thân tự chịu thiệt mà thôi!"
Nhìn thấy thái độ của cô ta, Thiên cũng không chấp nhặt gì nhiều.
Cô chỉ lạnh nhạt nhắc nhở cô ta một chút.
Công ty lớn như này, chỉ cần mắc sai lầm như hôm nay thì cũng coi như bỏ.
Hôm nay là gặp phải cô, nếu như lần khác gặp phải khách hàng lớn của công ty thì xong rồi.
Cô lắc đầu rồi lách người bước qua cô ta đi về phía căn phòng kia.
Đừng hỏi vì sao cô biết đường?
Cái tầng rộng như này...mẹ nó chỉ có độc một phòng, không vào đó thì vào đâu?
Thư kí Lương kia đứng thẳng người nhìn theo tổng tài thiếu phu nhân, ánh mắt khác phức tạp.
Cô ấy nói đúng.
Nếu hôm nay người cô mắng là khách hàng lớn của công ty thì công việc này của cô không cần nữa.
Xem ra lần gặp mặt đầu tiên của cô ta và vị tổng tài thiếu phu nhân, cô ta đã chính thức hiểu sai con người của cô ấy rồi.
Có thể xinh đẹp, kiêu sa như vậy thì sao có thể qua loa được.
---------------------------------------------------
Cộc...cộc...
Đưa tay lên nhẹ gõ cửa phòng, mặt khác cô nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa kính xem thái độ của Thanh Trì.
Ừm lúc làm việc rất đẹp trai.
Ánh mắt không dừng lại lâu hơn, cô thu lại tầm nhìn tiếp tục gõ cửa. Không được mê đắm sắc đẹp!
Sợ anh ta không nghe thấy cô đang tính gọi với vào.
Cạnh.
Cánh cửa bất ngờ mở ra khiến cô giật mình ngã người về phía sau.
Mẹ nó có ai có thể giải thích vì sao cánh cửa lại đột ngột mở ra thế không?
Trong lúc cơ thể mất cân bằng, cô vẫn còn chửi thề trong đầu được.
Đợi cơ thể va chạm với sàn nhà. Cô không còn gì nuối tiếc.
Thế nhưng cơ thể cô lại cảm thấy không đau đớn gì mà hình như còn ấm hơn bình thường.
Khẽ đưa mắt nhìn lại hoàn cảnh lúc này.
Ừm....cô vậy mà đang nằm trong vòng tay của Thanh Trì.
***Đỏ mặt***
"Em còn không đứng dậy?"
Thanh Trì nhìn khuôn mặt dần đỏ ửng của cô thì bật cười.
Ngớ người ra mất ba giây, Thiên mới thẳng người thoát khỏi vòng tay của anh cúi mặt nhìn xuống đất che đi tia đỏ ửng trên mặt.
"Mau vào!"
Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô, khóe miệng anh càng kéo cong hơn, nắm lấy tay cô lôi vào bên trong, tiện tay chốt luôn cửa vào.
"A...mẹ nói tôi đưa cơm tới cho anh! Anh mau dừng tay lại ăn đi!"
Đứng giữa căn phòng rộng rãi, Thiên nhất thời lúng túng.
Anh ta kéo cô vào đây xong lại bỏ mặc cô đứng như trời trồng ở chỗ này.
Bản thân anh ta thì lại bỏ ra bàn tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Ai nói cho cô biết vì sao lúc nãy mất công anh ta mở cửa ra hù cô không?
Hại cô mém chút nữa thì mông nở hoa rồi!
"Em gấp rút cái gì? Còn chưa trưa mà!"
Ngẩng đầu lên nhìn Thiên cười nhẹ.
Nhìn thấy vẻ mặt muốn đi nhưng không thể đi của cô ý cười càng rõ hơn.
"Còn chưa trưa sao? Anh nghĩ mấy giờ rồi?"
Cô nhíu mày đem hộp cơ đặt xuống bàn, thái độ vùng vằng ngồi xuống chiếc ghế sofa nhìn anh.
Mẹ nó nãy giờ tốn bao nhiêu thời gian của cô rồi.
Chỉ sợ Tĩnh Vy đợi lâu thôi.
Bây giờ đã qua giờ nghỉ được mười phút rồi.
"Em gấp cái gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn kia, nụ cười trên mặt anh tắt ngấm, lạnh mặt nhìn cô.
Cô tỏ thái độ này với anh vì người nào khác hả?
Kẻ nào còn đứng ở vị trí cao hơn anh trong lòng cô?
Tức giận ngút trời!!!
"Có hẹn đi ăn cơm trưa với Tĩnh Vy! Nãy giờ mất thời gian ở đây với anh, sợ cô ấy đợi lâu. Thời gian nghỉ trưa của công ty cũng ít, anh cứ lằng nhằng không ăn như vậy, em lấy thời gian đâu ăn cơm với cô ấy!"
Có thể là cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, lại bắt gặp ánh mắt như có như không lườm mình, cô đành lụng bụng giải thích.
Mẹ nó có khí thế thì ngon à!
Là một người thức thời, co được duỗi được.
"Em..."
Thanh Trì cạn lời.
Cô vì muốn đi ăn cơm với bạn mà ngồi đây cau có thúc giục anh.
Mẹ nó quăng anh ở vị trí nào rồi!
"Anh còn không ăn?"
Nhìn thời gian tiếp tục trôi qua, điện thoại đã reo không ngừng, hết kiên nhẫn cô trừng mắt nhìn Thanh Trì.
Anh đang cố tình kéo dài thời gian đúng không?
"Được rồi em đi với bạn đi! Lúc nào về thì lên lấy đồ về là được rồi! Không cần trừng anh như vậy!"
Thanh Trì nhận thấy cô đã không chịu nổi nữa bèn hạ giọng thỏa hiệp.
Nếu còn không để cô đi chắc anh cũng không có cơm mà ăn đâu.
Nghe Thanh trì nói vậy, Thiên nheo mắt không tim tưởng lắm.
Tên này hôm nay dễ nói chuyện vậy sao?
Trúng tà à?
"Thật chứ?"
Vẻ mặt không tin cho lắm, cô nhất quyết hỏi lại.
"Ừm, em còn không đi anh đổi ý đấy!"
Thanh Trì đến bó tay, gật đầu lần nữa.
"Được vậy lúc nữa tôi sẽ quay lại! Ăn ngon miệng! Nhớ là ăn hết đấy nếu không mẹ trách tội tôi thì anh đừng hòng thoát!"
Cô vui vẻ mở cửa đi ra.
Chưa được ba giây lại đẩy cửa quay lại nhắc nhở sau đó mới đi khuất.
Thanh Trì nhìn cánh cửa khép lại mới chậm rãi ngồi xuống ăn cơm.
Lần sau nhất định phải bảo cô mang cơm tới ngồi ăn cùng anh mới được.
Ừm ý kiến hay.
Lần sau sẽ áp dụng.
Không thể để cô trắng trợn uy hiếp anh còn bản thân đi hưởng thụ vui vẻ được!
Chương 33 Nghi ngờ.
"Chị...tại sao chị chưa nói với anh họ chuyện ly hôn?''
Trước khi để Thiên xuống xe, Vũ đem nghi vấn trong lòng nói ra.
Kể từ khi hai người gặp nhau lần đầu ở cánh đồng hoa ấy tới nay cũng đã hơn một tháng rồi.
Thế nhưng cậu vẫn chưa thấy Thiên nói sẽ ly hôn với anh họ.
Càng không thấy giữa bọn họ sẽ xa cách mà tình cảm còn sâu hơn một chút.
"Ly hôn không phải chuyện một sớm một chiều là có thể giải quyết! Quan trọng là giữa hai chúng tôi còn có Tiểu Minh nữa!"
Thiên vừa định đẩy cửa xe bước ra nhưng chợt nghe câu hỏi của Vũ, cô liền nán lại nhìn Vũ giải thích.
Thật ra cô cũng không biết mình còn do dự chuyện gì nữa.
Theo như lẽ thường, chắc chắn nếu cô tìm được Vũ trạch thì dù cho có thế nòa cô cũng sẽ từ bỏ tất cả để đến với anh.
Trước khi tới cánh đồng hoa tìm người, cô hầu như đã chắc chắn mình sẽ buông tất cả.
Thế nhưng khi biết Vũ là người cô cần tìm, cô lại do dự.
Có một dự cảm rằng cô không thể ly hôn.
"Mối quan hệ của chúng ta cứ nhập nhằng như vậy sao?"
Vũ nhìn Thiên dò hỏi.
Chừng nào cô còn chưa dứt khoát ly hôn, chừng đó cậu vẫn chưa an tâm được.
Biết rằng những thứ cô cho mình lúc này hoàn toàn là do cậu là Vũ Trạch mới nhận được.
Thế nhưng lại tham lam nghĩ nó là của mình.
Cậu tham luyến nó, không phải của cậu nhưng cậu càng muốn có được nó.
"Chúng ta vẫn còn là mối quan hệ chị dâu - em chồng thì làm sao? Dù cho có ly hôn cũng không thể như vậy ở cạnh nhau được! Hơn nữa hình như từ lúc gặp được anh, tôi cảm thấy sự chờ đợi của bản thân lúc trước rất vô lí!"
Nếu Vũ thực sự là Trạch, cô không có quyền lừa gạt tình cảm anh.
Sau khi trải qua rất nhiều thứ bên cạnh Vũ, thế nhưng cô không hề cảm nhận được lúc trước hai người họ thân thiết như nào.
Mặc dù Vũ đều nhớ được nhưng nơi hai người đến, những kỉ niệm sâu đậm nhưng nhắc tới lời hứa ở mỗi nơi đó, Vũ đều quên sạch.
Mặc dù Vũ đối xử với cô không khác xưa là bao nhưng cô hoàn toàn không nhận ra sự quen thuộc giữa hai người.
Rất nhiều cái mặc dù, nhưng tất cả đều không phải là cái cô mong đợi.
Giữa hai người hoàn toàn không có chút tình cảm nào hết.
Là do thời gian hay do chính bản thân cô vậy?
Nghe câu trả lời của Thiên, trong lòng của Vũ chợt lộp bộp.
Cô nói đúng!
Cho dù trong lòng cô mặc định cậu là Vũ Trạch nhưng quan hệ của hai người đang rất phức tạp.
Thử hỏi cho dù cô có ly hôn đi chăng nữa, hai người cũng không thể bên nhau.
Và lại thân phận cậu đang dùng lại chính là của anh họ.
Có thể giấu được nhất thời nhưng không giấu được mãi mãi.
"Có một số chuyện nếu khó nghĩ quá thì cứ thuận theo tự nhiên đi!"
Vũ ngước mắt nhìn Thiên. Lấy lùi làm tiến. Nếu cậu còn hành động bồng bột ép bức cô như vậy sẽ càng làm cho mối quan hệ hai người xấu đi thôi.
Lúc này cô rất yên tĩnh, trầm ổn.
Cô không có chút kích động cùng lo lắng gì hết.
"Anh biết không...trường hợp này tôi cũng đã dự liệu trước. Tôi đã từng nói với chính bản thân mình rằng nếu như rơi vào trường hợp như này, tôi sẽ lựa chọn bước tiếp và quên đi anh! Trạch là chấp niệm với tôi mười năm, tìm được rồi đồng nghĩa với việc buông được rồi! Nếu định mệnh đã để chúng ta chia tách từ trước, và lần này cũng thế, tất cả đều do số trời. Hai chữ duyên phận này thực sự chỉ có thể như thế mà thôi!"
Dứt lời, Thiên đẩy cửa bước xuống, ngước mắt nhìn ánh mặt trời rạng rỡ trên cao, lòng nhẹ nhõm.
Nói ra được khiến cô nhẹ lòng hơn nhiều.
Mặc dù không biết mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng nào...
Thế nhưng lần này cô thấy lòng mình yên tâm hơn hẳn.
"Em yêu anh họ anh rồi!"
Vũ không bước xuống xe, ngược lại anh yên lặng ngồi đó, đáy mắt không có tiêu cự, như có như không nhìn Thiên.
"Yêu??? Tôi không dám khẳng định, nhưng tôi có thể nhận định tôi có cảm giác với anh ấy!"
Thiên không quay đầu nói, âm thanh rất nhẹ.
Nhưng từng chữ cô nói Vũ đều nghe thấy được.
Có cảm giác???
Dù cho cậu có là Vũ trạch, cô ấy cũng đã có cảm giác với người khác.
Dù cho cậu có vứt bỏ thân phận mình đứng dưới thân phận của người khác chỉ mong có được tình yêu của cô thì cô cũng đã có cảm giác với người khác.
Câu nói này của cô đã chỉ rõ ý định của cô rồi.
Cậu không có cơ hội, dù là chính cậu hay là người khác, đều không được.
Vũ khởi động động cơ, chạy vụt đi không nó lời nào.
Không chấp nhận sự thật?
Tự lừa gạt bản thân?
Thiên xoay người nhìn theo bóng chiếc xe dần mất hút, tâm trạng không rõ ràng.
--------------------------------------
"Em nói cái gì? Em muốn từ bỏ Vũ Trạch? Em không đùa anh chứ?"
Đăng đang uống nước nghe xong câu nói của em gái, đem toàn bộ số nước trong miệng phun hết ra ngoài.
Cực kì không có hình tượng.
"..."
Thiên trầm mặc không nói, chỉ do dự nhìn anh trai.
Có lẽ anh ấy sẽ nổi trận lôi đình nhỉ?
Anh ấy đã tốn nhiều công sức, tiền bạc như vậy chỉ để giúp em gái mình hạnh phúc thế nhưng đến khi cô biết được sự thật thì lại từ bỏ.
Không tức giận là không thể!!!
"Vũ Trạch đó là ai?''
Đăng đem chỗ nước bị phun ra kia lau sạch rồi liếc mắt nhìn em gái.
Hình tượng quỷ gì đó hiện tại không cần chú ý.
Em gái quan trọng hơn.
Hôm nay không nói rõ thì đừng hòng đi.
"Là Vũ - em họ của Thanh Trì, em chồng của em!"
Thiên cắn môi rồi đem thân phận của Vũ nói ra.
Không nằm ngoài dự liệu của cô, Đăng lại thành công đem toàn bộ chỗ nước vừa uống phun ra lần nữa.
"Anh, mất hết hình tượng rồi!"
Thiên lụng bụng, làu bàu nhìn anh trai.
Mất vệ sinh! Quá mất vệ sinh!
"Em không đùa anh chứ? Trạch lại chính là..."
Đăng cố nhịn cơn ho do bị sặc nước, nhìn em gái hỏi lại cho chắc chắn.
Cmn đây là tình tiết cẩu huyết gì vậy?
Trong lòng Đăng đã lôi cả mười tám đời tổ tông của ông trời lên hỏi.
Cẩu huyết! Cẩu huyết! Cẩu huyết!
Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần.
"Nhưng em không có cảm giác với cậu ta! Cảm giác của em chính là chưa từng quen biết cậu ta!"
Thiên lắc đầu phủ nhận.
Ánh mắt cô cũng rất nghi hoặc ngẫm nghĩ về bản thân.
"Hai đứa tới cánh đồng hoa kia rồi chứ?"
Đăng đem cốc nước đẩy ra xa, một ngụm cũng không dám uống nữa, tiếp tục chất vấn em gái.
Anh tin rằng nếu mình còn uống nữa thì trực tiếp sặc nước mà đi đời.
Không thể mạo hiểm.
Thiên nhìn anh trai sau đó gật đầu.
Không chỉ một lần mà là rất nhiều lần.
Thế nhưng cảm giác không thân thiết hơn, ngược lại càng có cảm giác lạ lẫm xa cách hơn.
"Ngôi nhà anh ấy xây ở giữa cánh đồng đó thực đẹp! Em vẫn rất thích căn nhà đó!"
Mặc dù càng ngày càng xa cách nhưng không thể phủ nhận căn nhà đó rất đẹp.
Cô rất thích!
"Cậu ta có nói gì về căn nhà không?"
Đăng nhìn em gái, truy vấn đến cùng.
Thiên chống lại anh mắt, đăm chiêu nhìn anh sau đó mới nhẹ nhàng trả lời.
"Anh ấy nói căn nhà rất đẹp! Nó do anh ấy xây lên chả nhẽ lại..."
Nói đến đây, cô liền sửng sốt nhìn anh trai.
"Em cũng nhận ra rồi sao?"
Đăng biết em gái đã nhận ra có gì đó sai sót ở đây mới thờ ơ dựa lưng vào thành ghế.
"Căn nhà đó không phải anh ấy ..."
Thiên nói lấp lửng, rõ ràng cô không muốn tin điều này chút nào.
"Căn nhà đó là do anh xây, cậu ta khen đẹp cũng phải! Thế nhưng người muốn anh xây nó lại chính là cậu ta, không có lí nào cậu ta không biết!"
Đăng nhàn nhạt nói ra sự thật.
Nhà không phải Trạch xây nhưng thiết kế là cậu ấy đưa cho anh, cậu ta còn khẩn cầu nhờ anh xây nó. Không có lí nào lại không biết.
Thiên khó tin nhìn anh trai.
Căn nhà đó lại không phải do Trạch xây dựng, hơn nữa theo lời anh trai nói, chuyện này lại càng chứng minh Vũ hình như
không phải Trạch.
"Em cũng đoán ra rồi chứ? Rất có thể Vũ không phải là Trạch!"
Đăng nhìn em gái, dò xét biểu cảm của cô.
"Vậy Trạch..."
Chân mày Thiên khẽ nhíu lại, nói như vậy Vũ đúng là đang mạo danh thân phận.
Vậy Vũ Trạch thực sự...
"Cậu ta có thể mạo danh thân phận của Vũ Trạch, lại biết rất nhiều nới gắn với kỉ niệm của hai đứa... em nói xem có phải...."
Đăng lấp lửng, ánh mắt mong chờ nhìn em gái.
Anh muốn xem xem phản ứng cuối cùng của nó sẽ như thế nào.
Có thể biết rõ ràng như vậy, xem ra Vũ biết ai mới thực sự là Trạch.
"Em sẽ ngấm ngầm điều tra! Anh trai, việc còn lại cứ để em giải quyết! Anh trai vất vả rồi!"
Khác với suy nghĩ của Đăng, Thiên ngược lại rất bình tĩnh.
"Em gái...trưởng thành rồi!"
Đăng đứng dậy xoa đầu cô, giọng cưng chiều.
Có thể bình tĩnh khi nhắc tới chuyện này, cô thực sự đã biết kìm chế rồi.
Nếu là trước kia, ắt hẳn là không cần suy nghĩ, trực tiếp tìm người chất vấn rồi.
Anh có thể yên tâm hơn rồi!
Chỉ mong dự đoán của anh là chính xác.
Như vậy sẽ vẹn cả đôi đường!
-------------------------------------------------------
"Anh về rồi!"
Thiên ôm rổ rau nhìn Thanh Trì qua loa chào hỏi.
"Mẹ với Tiểu Minh... hai người đi đâu rồi?"
Thanh Trì đem giày để vào tủ, liếc mắt ngó trái phải.
"Mẹ với Tiểu Minh đi chùa rồi! Chắc phải ngày kia mới về! Tham dự lễ hội gì gì đó!"
Thiên ngẫm nghĩ một chút rồi nói, đôi tay thoăn thoắt đổ rau vào nồi đảo qua đảo lại.
"..."
Thanh trì không nói gì đem áo vắt lên ghế rồi đi rửa chân tay.
"Vũ không về cùng anh sao?"
Thiên vừa nấu cơm, vừa hỏi.
"Đi công tác rồi! Tuần sau về!''
Hỏi cậu ta làm gì?
Em còn chưa hỏi thăm anh kìa!
Hừ cậu ta quan trọng hơn anh à?
Thiên có thể nghe ra thanh âm trả lời câu hỏi này của Thanh Trì.
Rõ ràng là anh nghiến răng trả lời mà.
"Anh..."
Thiên ú ớ không biết nói gì, cuối cùng phụng má tiếp tục nấu cơm.
"Ngày mai rảnh không?"
Đem đôi đũa giật khỏi tay của cô, Thanh Trì đứng vào bếp nấu cơm, đẩy cô ra bàn ngồi.
Nhìn cô nấu ăn rất đảm đnag...nhưng anh lại muốn cô thấy mình là người chồng tốt.
Ừm...tăng thiện cảm.
"Có!"
Bất ngờ trước hành động của Thanh trì, cô bất chợt ngớ người.
Anh vậy mà lại vào bếp nấu cơm.
Nhìn Thanh trì nấu cơm...ừm quả thật rất đẹp trai.
//Đỏ mặt//
"Mai đi chơi với tôi! Đưa em đi đến một chỗ!"
Thanh Trì khẽ liếc mắt nhìn cô, khóe môi nở nụ cười.
Khuôn mặt của cô lúc si ngốc nhìn anh thật đáng yêu.
"Được!"
Không cần nghĩ ngợi cô trực tiếp đồng ý với anh.
Trong lòng Thanh Trì gào thét.
Đồng ý rồi!
Cô đồng ý rồi!
Bỗng nhiên vui vẻ, động tác nấu ăn của Thanh trì càng điêu luyện hơn.
Thiên cạn cmn lời!
Chương 34 Hiện tại hay ảo giác?
"Thiên, Thiên, Thiên!!! Ở đây, ở đây!"
Tĩnh Vy đứng đợi dưới tòa nhà công ty ra sức vẫy tay.
Cuối cùng cũng thấy cô xuất hiện.
Còn cứ tưởng là Thiên sẽ lừa cô cơ.
"Xuống nhanh vậy sao, mình vừa lên chỗ Thanh Trì!"
Nắm chặt túi sách, cô chạy tới cạnh Vy, hơi thở có chút rối loạn.
Vì sợ Vy đợi lâu nên cô đã bất chấp mà lao nhanh xuống đây đấy.
"Tình cảm thắm thiết vậy? Cậu vứt Vũ Trạch nhà cậu đi đâu rồi?"
Vy nghiêng người nhìn Thiên.
Lại còn có tâm trạng tới đưa cơm cho giám đốc của cô sao?
Ngạc nhiên lắm đấy!!!
"Đi thôi không có không kịp! Đứng đấy mà tào lao!"
Trực tiếp phớt lờ câu nói của Vy, Thiên nắm tay nhỏ bạn kéo sang bên kia đường.
Thời gian không cho phép, cô cũng không thể mời ở nhà hàng sang trọng được.
Lần này đành tạm bợ ở đây, đợi có dịp mời Vy tới nhà hàng to hơn vậy.
"Mình còn tưởng cậu sẽ mời mình ở quán to lắm nhưng mà sao lại là cái quán tối tàn ngay cổng công ty như này???"
Vy nước mắt lưng tròng oán thán.
Thật sự là ngoài sức tưởng tượng của cô mà.
Nữ phục vụ vừa ôm thực đơn tới, vô tình nghe được câu oán thán của cô nhất thời không biết làm gì, luống cuống tay chân nhìn hai người.
Quán của ông chủ bị chê là tồi tàn?
Có thể đặt một quán ăn ở ngay trung tâm thành phố mà cũng bị coi là tồi tàn sao?
"Thực đơn của quý khách!"
Khách hàng là thượng đế.
Là nhân viên tuy có chút oán hận khó nén nhưng đương nhiên vẫn phải đúng quy củ rồi!
Thiên đưa mắt nhìn Vy an ủi.
"Lần sau mời cậu tới nơi sang trọng hơn, cậu xem hôm nay thời gian chỉ còn một tiếng rưỡi, không đủ đi xa mà!"
Thật là mất hết mặt mũi mà.
"Cậu mau gọi món đi! Lần sau bắt cậu bù to hơn mới được!"
Vy xấu hổ nhìn nhân viên.
Cô chỉ lỡ miệng muốn trêu chọc Thiên thôi mà!
Thiên liếc mắt lườm nguýt con bạn thân rồi kêu món.
Nói thừa!!!
Còn tranh chấp với nó thì thôi bữa này không cần ăn đi!
----------------------------------------------
"Thiên, Thiên, Thiên!"
Tiếng gọi í ới cứ liên tục vang lên cho dù cô có coi thường như thế nào.
Tốc độ đi bộ của cô ngày một ra tăng cuối cùng chuyển thành chạy nhưng chiếc xe hơi phía sau cứ thả chậm tốc độ bám riết không ngừng.
"Lâm Tư Vũ, cậu rốt cuộc muốn sao đây?"
Quá bực mình, cô cuối cùng cũng dừng lại, quay sang chất vấn Vũ.
Cmn theo cô cả đoạn đường như vậy không thấy mệt sao?
Hắn không thấy mất mặt nhưng cô thì có được không?
Cả đoạn đường cứ bị người ta nhìn ngó chỉ trỏ hoài.
"Tại sao em phải né anh?"
Vũ thấy cô dừng lại, cậu cũng xuống xe đứng đối diện với cô, ngược lại chất vấn.
"Né....anh xem xem bản thân mình có còn là Vũ Trạch mà tôi biết không?"
Thiên hậm hực nhìn Vũ.
Tác phong này, thái độ này hoàn toàn không giống với Vũ Trạch. Hơn nữa lời anh trai cô nói càng làm dấy lên nghi ngờ thân phận của Tư Vũ là giả.
"Anh...anh..."
Vũ ú ớ không biết phản bác thế nào.
Cậu vốn dĩ không phải Vũ Trạch thì làm sao biết anh ta như thế nào.
Nhìn thái độ của Vũ, Thiên khẽ thở dài lại quay người bỏ đi.
"Chẳng phải em đợi tôi suốt chín năm sao? Vì sao khi nhận ra nhau, em lại hoàn toàn phớt lờ tôi như vậy?"
Vũ toan giữ cô lại, hoàn toàn không có ý để cô đi.
Cậu muốn làm rõ chuyện này.
"Trạch...anh khác xưa rồi! Hoặc cũng có thể là anh không phải Trạch mà tôi biết!"
Thiên cụp mắt mặc Vũ lôi kéo, gương mặt thoáng buồn.
Trong tưởng tượng cùng cảm nhận của cô, Trạch rất dịu dàng, chăm sóc cô rất tốt.
Chỉ cần là điều cô không thích, anh cũng sẽ không ép buộc.
Nhưng người trước mắt cô lại hoàn tòan ngược lại.
Vũ luôn ép buộc cô phải đối diện với câu hỏi của anh.
Luôn bắt cô đối diện với điều cô không thích.
Không những vậy Vũ còn tỏ ra bất mãn khi cô ở cạnh Thanh Trì.
Trạch mà cô biết sẽ không như thế!
"..."
Vũ lâm vào trầm mặc, cánh tay vẫn giữ chặt khuỷu tay của Thiên không để cô rời đi.
Khuỷu tay khẽ truyền tới cơn đau nhói, Thiên nhíu mày nhìn Vũ.
"Lên xe với anh! Em không được từ chối!"
"Tôi là chị dâu của anh, lôi lôi kéo kéo như vậy ra thể thống gì?" Thiên cố gắng vùng vẫy ra khỏi móng vuốt của Vũ nhưng không được.
"Mặc kệ, em phải đi theo anh!"
Vũ lên tiếng cưỡng ép cô, không để cho cô có cơ hội từ chối, cậu lôi luôn cô tới gần xe mở cửa đẩy luôn cô vào.
Không có cơ hội từ chối, Thiên đành im lặng ngồi nhìn Vũ lên xe rồi lái đi.
Cô không đủ sức chống cự với tính tình này của Vũ.
"Vũ, anh lái xe đi đâu vậy?"
Thiên nhíu mày nhìn quang cảnh xung quanh dần hoang vắng có phần quen thuộc.
Vì sao lại tới nơi này?
"Em không muốn tới đây sao? Việc gì phải giả bộ như vậy?"
Vũ quay sang khẽ cau mày nhìn Thiên.
Cậu không phải Vũ Trạch nhưng cậu biết nơi nào cô có ấn tượng sâu đậm.
Vẻ lúng túng chợt hiện lên trên khuôn mặt của cô.
Cô không muốn tới chính là vì nơi đây chỉ còn lại kí ức cùng kỉ niệm, anh ấy của bây giờ lại hoàn toàn chẳng nhớ gì về chúng nữa, cô không có hi vọng muốn tới nơi này.
Hồi ức đẹp thì nên để nó được đẹp mãi như vậy đi!
Việc gì phải cố chấp phá bỏ đi như vậy!
Địa điểm nơi Vũ dừng xe chính là cánh đồng hoa Oải Hương trên đồi.
Nơi đẹp nhất trong tâm trí cô, cũng là nơi nhiều lời hứa nhất đối với cô.
[Tím hồng hoang sắc chiều phai nghiêng nắng
Em vội vàng trên phố vắng không anh
Kịp theo chân đuổi theo gió chạy nhanh
Để vô tình vương cánh hoa vấp ngã
Có phải vì anh và em xa lạ
Nên nhớ nhung về khép dưới thềm hoa
Này yêu thương xin gửi chút tình ta
Hoa sắc tím cho lòng ai nhuộm nhớ
Đâu có loài hoa nào không yêu ánh mặt trời
Dẫu em là loài hoa màu tím
Dẫu người đời nhìn em trong âu sầu im lịm
Vẫn mong mình được tắm ánh bình minh.]
Hai người đứng trước biển hoa mênh mông đón gió và nắng.
"Ừm...anh ăn không?"
Thiên lấy trong túi ra mấy quả cherry, có chút ngượng ngùng đưa cho Vũ.
Đều là vì bắt ép tới nơi này, nếu không mềm mỏng chút cô cũng không dứt Vũ ra khỏi mình được.
"Anh không thích ăn cherry!"
Vũ nhìn mấy quả cherry trong tay cô thấp giọng từ chối.
Cherry màu đỏ thấm, Vũ không thích màu đấy nên cũng không thích ăn những thứ có màu như vậy.
Ánh mắt Thiên chợt trùng xuống, đem mấy quả cherry thu về, biểu cảm như có như không.
Ánh mắt Thiên bất chợt liếc nhìn Vũ trong góc nghiêng.
Cô từng mường tượng ra dáng vẻ của Trạch thế nhưng ở góc độ này, cô mới biết hình dung một người trong tưởng tượng khó đến thế nào.
Khi chúng ta tưởng tượng, bao giờ trong tiềm thức con người thứ mình tưởng tượng lúc nào cũng hoàn hảo.
Nhưng khi bắt gặp rồi thì hoàn toàn thất vọng, tưởng tượng so với thực tế khác nhau rất nhiều.
"Oải Hương thật đẹp!"
Thiên đưa mắt nhìn ra cánh đồng, không kìm được thốt lên câu cảm thán.
"Em rất thích oải hương?"
Vũ đưa mắt nhìn theo ánh mắt của cô, rong ruổi trên nhưng triền hoa tím bạt ngàn.
"Không phải thích mà là yêu!"
Thiên hồn nhiên thả hồn vào hương hoa, cảm nhận sự trong lành của không khí, trầm thấp đáp lại lời của Vũ.
"Yêu? Vì sao em yêu nó?"
Ánh mắt Vũ chợt lay động, tò mò nhìn cô.
Thiên nhẹ quay đầu chiêm ngưỡng vẻ mặt tò mò của Vũ.
Lúc nào cũng vậy, chỉ cần hai người nói chuyện về nguyên nhân cô thích Oải Hương, cô đều sẽ bắt gặp khuôn mặt tò mò của anh.
Là anh thật sao?
"Vì nó đẹp một cách thật buồn!..."
Thiên chậm rãi đem tâm tư trong lòng nói ra.
"Đi thôi, chúng ta ra thu hoạch hoa cùng mọi người!"
Vũ không để ý tới vẻ mặt của Thiên, cậu lôi kéo Thiên chạy về phía mấy người thu hoạch hoa Oải Hương.
Miệng của Thiên mấp máy, cô muốn nói gì đó thế nhưng lại không mở miệng.
Cô yêu Oải Hương không chỉ vì nó đẹp một cách thật buồn...nhưng lại cũng yên bình và bởi nó mang lại nhiều cảm xúc cho cô. Ngoài ra nó cũng chính là sự chờ đợi vĩnh hằng nữa!
Rừng hoa bạt ngàn, hình ảnh hai người kéo nhau chạy trên đồng hoa thực sự rất đẹp.
Gió nhẹ lay động đem khung cảnh thập phần rung rinh dưới nắng.
Vũ chạy phía trước kéo cô nên không biết trên mặt cô lúc này biểu cảm như nào.
Dưới ánh nắng, hòa mình vào giữa rừng hoa bạt ngàn sắc tím, trên môi Thiên bất chợt nở nụ cười.
Nụ cười không phải miễn cưỡng mà là bộc lộ từ nội tâm của Thiên.
Cảnh tượng này đã hiện ra vô số lần trong tưởng tượng của Thiên.
Được người mình hằng mong chờ tìm kiếm nắm tay nhau giữa đồi hoa khiến cô hạnh phúc.
Nhưng cũng không biết lần này là thật hay là giả nữa.
Lúc này Vũ chợt quay đầu, bắt gặp trong mắt anh là nụ cười như gió xuân của Thiên.
Cô ấy đang cười với anh!
Nụ cười rất hạnh phúc!
Trong lòng Vũ chợt thấy kích động hơn.
Cô đang cười với anh, hơn nữa hai người còn đang tay trong tay với nhau.
Thế nhưng kích động chưa được bao lâu, Vũ đã chợt thấy thất vọng.
Nụ cười của cô ấy không phải dành cho cậu.
Nếu cậu không mạo danh cậu là Vũ Trạch, cô sẽ không như vậy cười với cậu.
Nếu cậu không mạo danh Vũ Trạch, cô sẽ không cảm thấy ở cạnh cậu như này là hạnh phúc.
Sẽ không dành tình cảm cho người như cậu.
Cũng không đem toàn bộ kí ức cũng kỉ niệm tốt đẹp của hai người gộp chung lại với nhau.
Tất cả nhưng gì trước mắt của cậu, đều là do cậu mạo danh thân phận người khác mới có được.
Giá như cậu thực sự là Vũ Trạch thì hay biết mấy!
Cậu có thể gặp cô sớm hơn, bên cô nhiều hơn, cả hai cũng sẽ có nhiều kỉ niệm hơn.
Chỉ tiếc là trên đời không có hai chứ giá như!
Nếu như một ngày nào đó cô biết cậu không phải là Vũ Trạch mà cô tìm thì sao?
Vũ không dám nghĩ tới nữa, nắm thật chặt tay cô, cả hai cùng chạy về phía trước.
Chuyện sau này để sau này tính đi.
Có một số thứ dù biết không phải của mình, nhưng lại làm mọi cách để có được nó!
Cậu là người như vậy!
----------------------------------------------
"Oải Hương sao? Sắp thu hoạch rồi hả? Nhớ lấy cho tao mấy lọ tinh dầu nhé Thiên!"
Tĩnh Vy vui sướng kêu lên trong điện thoại.
Tinh dầu Oải Hương của Tĩnh Vy sắp hết rồi, đương nhiên phải đặt hàng ngay để lấy rồi.
Tinh dầu vừa điều chế bao giờ cũng tuyệt hơn rất nhiều.
Vì Thiên thích oải hương nên đồ đạc của cô đều nhiễm mùi Oải Hương.
Thiên thích nó nên năm nào tới mùa thu hoạch, Thiên cũng tìm đến nơi điều chế đặt lấy trước mấy lọ.
Vì ở lâu với Thiên nên Tĩnh Vy cũng đặc biệt thích mùi hoa này.
Dịu dàng mà tinh tế!
Không chê vào đâu được.
Vừa đi qua phòng nhân sự, bước chân của Thanh Trì chợt dừng lại.
Anh khẽ xoay đầu chính xác nhìn về phía Tĩnh Vy.
Oải Hương?
Thiên cũng thích Oải Hương sao?
Đáy mắt anh lộ rõ sự kinh ngạc.
Nhớ tới cô ấy cũng rất thích Oải Hương.
Cả hai đã từng chìm đắm trong rừng hoa ấy rất nhiều.
Nhiều tới nỗi không đếm xuể nữa.
Cánh đồng đấy chắc cũng sắp thu hoạch rồi nhỉ?
Năm nay anh chưa có dịp tới nhìn rừng hoa nở rộ rồi.
Thanh trì thoáng chốc suy nghĩ rồi tiếp tục cất bước đi.
--------------------------------
Tác giả:[Tím hồng hoang sắc chiều phai nghiêng nắng
Em vội vàng trên phố vắng không anh
Kịp theo chân đuổi theo gió chạy nhanh
Để vô tình vương cánh hoa vấp ngã
Có phải vì anh và em xa lạ
Nên nhớ nhung về khép dưới thềm hoa
Này yêu thương xin gửi chút tình ta
Hoa sắc tím cho lòng ai nhuộm nhớ
Đâu có loài hoa nào không yêu ánh mặt trời
Dẫu em là loài hoa màu tím
Dẫu người đời nhìn em trong âu sầu im lịm
Vẫn mong mình được tắm ánh bình minh.]
Tâm tư nhỏ nhoi gửi vào nơi này vậy! Chúc cậu một thế giới mới bình an!
Chương 35 Ảo giác.
Ngồi trên xe lặng im ngắm cảnh ven đường, Thiên càng ngày càng thấy ngạc nhiên.
Đoạn đường này...
Không sai...chính là đường tới cánh đồng Oải Hương.
Cô quay sang nhìn Thanh Trì, ánh mắt dò hỏi.
Tại sao anh cũng biết tới nơi này?
"Em ngạc nhiên sao? Chúng ta đang tới nơi đẹp nhất trong kí ức của anh!"
Thanh Trì cảm nhận được ánh mắt của cô thì mỉm cười.
Kí ức đẹp nhất của anh vĩnh viễn chỉ nằm lại ở nơi này.
Đã rất lâu rồi anh không quay trở lại.
Mong rằng sẽ vẫn như xưa.
Thiên thu lại ánh mắt, trong tâm không ngừng đặt câu hỏi.
Nơi ấy cũng là kí ức đẹp nhất với anh ấy.
Hai người cũng thực có duyên!
Chỉ là anh ấy từng ở đây rồi hay sao?
Cô cứ nghĩ từ nhỏ Thanh Trì đã ở nước ngoài rồi chứ?
"Em có mang theo cherry không?"
Thanh trì chợt quay sang hỏi cô, ánh mắt rất dịu dàng.
"Sao anh biết tôi có mang theo cherry bên người vậy?"
Thiên nghe anh nhắc tới cherry thì nhíu mày, hai tay không tự giác ôm chặt cái balo vào lòng, khư khư bảo vệ.
Thanh Trì nhìn thấy hành động bảo vệ đồ của cô thì cười khổ.
Thế nhưng trong trí nhớ anh chợt xoẹt qua một hình ảnh.
Thanh Trì nhìn cô chăm chú, ánh mắt vẫn không muốn rời khỏi.
Cứ như muốn từ người cô nhìn ra được cái gì đấy.
"Anh...anh đừng mơ cướp đồ của tôi!"
Nhận thấy ánh mắt của Thanh trì, đôi tay cô bảo vệ đồ thật chặt.
Ngớ người, Thanh Trì quay mặt đi, tiếp tục lái xe, không nói gì nữa.
Thiên hết nhìn anh lại nhìn balo của mình tự hỏi.
Sao lại không nói gì nữa?
Giận à?
"Cho anh nè!"
Cắn răng một lúc, cô mới buông balo ra.
Thiên nghĩ rằng Thanh Trì giận vì cô không cho anh cherry nên mới như vậy.
Thế nên cô đành phải mở hộp lấy cho anh một quả.
Không sai chỉ một quả duy nhất!
Thanh Trì nhẹ liếc nhìn trái cherry nằm trong lòng bàn tay cô chợt thấy xao xuyến trong lòng.
Vẻ mặt này là sợ anh giận đúng không?
Không màng tới hình tượng, Thanh Trì quay sang nhìn tay cô rồi há miệng.
Ý bảo cô bỏ vào miệng cho mình.
Thiên trợ mắt nhìn anh nhưng sau đó cũng chỉ có thể xụ mặt đem trái cherry bỏ vào miệng anh.
Thanh trì mỉm cười. Khuôn mặt của cô lúc này thật đáng yêu.
Bắt nạt cô rất vui.
-------------------------------------------
"Anh biết nơi này lâu chưa?"
Thiên đứng ngay phía sau Thanh Trì nhẹ nhàng hỏi.
Giọng của cô vang lên trong gió nghe rất thích.
"Mười hai năm trước! Chỉ là đã gần chục năm rồi chưa từng quay lại! Tôi cứ nghĩ cánh đồng này bị hủy rồi, không ngờ là vẫn còn!"
Thanh Trì hướng ánh mắt nhìn xa xăm, đáy mắt anh lấp lánh yêu thương.
Anh cứ nghĩ sau khi anh rời đi, không bao lâu nữa cánh đồng này sẽ bị hủy.
Vì lúc đó ba anh nói chỗ này sẽ được thu mua để xây khu công nghiệp.
Vậy mà có người bất chấp thu mua lại, giữ nguyên cánh đồng bạt ngàn này.
Nơi này vẫn vậy, vẫn đẹp và lung linh như thế.
Mười hai năm?
Chín năm?
Trùng hợp sao?
"Tôi đã cầu xin anh trai và ba để giữ lại cánh đồng này! Nó đương nhiên sẽ vẫn lung linh như vậy!"
Thiên nhẹ mỉm cười.
Cô nhận ra tâm sự trong ánh mắt của Thanh Trì nên lập tức nói ra sự thật.
Nơi này không thể phá hủy, vì nó là một phần sức sống của cô.
Là nơi chôn giấu kỉ niệm tuyệt đẹp nhất của cô.
Ánh mắt Thanh Trì hơi dao động sau câu nói của cô, thế nhưng anh không biểu đạt gì hết.
Thanh trì giảo bước chân tiến vào giữa rừng hoa.
Sau khi bỏ hai quả cherry vào miệng, lúc ngửng đầu lên cô đã cách Thanh Trì một đoạn.
Anh lúc này đang vươn tay đón nắng, gương mặt anh tuấn hơi ngước lên nhìn về phía bầu trời, nhắm nhẹ mắt cảm nhận hơi thở của thiên nhiên.
Trái tim Thiên bắt gặp hình ảnh này chợt nhảy lên kịch liệt.
Thật giống!
Không phải ảo giác của cô đi!
Hình ảnh này rất giống với bức ảnh trong tay cô.
Nghĩ như vậy, bàn tay Thiên chợt siết vào chiếc túi càng chặt.
"Làm gì mà thất thần như vậy? Mau lại đây chúng ta đi nhìn ngôi nhà kia!"
Thanh Trì đã hạ động tác, xoay người nhìn bên cạnh nhưng không thấy Thiên đâu.
Lúc ngoảnh đầu lại thấy cô vẫn ngơ ngác nhìn anh thì bật cười, vẫy tay gọi cô.
Chợt bừng tỉnh khỏi suy nghĩ vừa len lỏi trong đầu, cô hít một hơi thật sâu bình ổn cảm xúc rồi chạy tới cạnh bên Thanh Trì.
Có lẽ là do cô nghĩ nhiều!
Trùng hợp mà thôi!
"Không ngờ lại có người dựng lên một ngôi nhà ở giữa cánh đồng hoa như này!"
Mặc dù là câu cảm thán nhưng Thiên có thể nghe ra trong lời nói đó là sự sửng sốt, ngạc nhiên.
Trong đầu Thanh Trì chợt vụt qua bức hình gì đó.
Thật giống!
"Anh muốn hỏi cái gì sao?"
Thiên bước lên phía trước vượt qua người Thanh Trì nhẹ giọng hỏi.
Có có thể cảm nhận được Thanh Trì đang muốn hỏi gì đó.
Thanh Trì trầm mặc vượt qua cô đặt chân vào trong nhà.
Thiên thấy vậy cũng cất bước theo anh vào trong.
Cô cứ tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi kia của cô nên cũng không nói gì nữa.
"Ngôi nhà này là ai xây vậy?"
Sau khi nhìn cách bố trí căn nhà một lượt, Thanh Trì mới nhíu mày nhìn Thiên.
"Anh trai nói anh cho người xây nó!"
Thiên đang đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Nghe thấy câu hỏi của Thanh Trì, cô đáp lại theo bản năng, ánh mắt hoàn toàn không nhìn anh mà hướng ra xa.
Đứng từ cửa sổ này, cô có thể nhìn được khu nhà máy chế biến hương hoa ở góc đồi kia.
Bàn tay Thanh Trì bỗng chốc siết chặt.
Là trùng hợp sao?
Thanh Trì xoay người nhìn xung quanh căn nhà một lần nữa.
Anh không nhớ nhầm. Tuyệt đối không thể nhầm được.
Cách bố trí nơi này, kết cấu ngôi nhà... đều là do tay anh vẽ nên.
Không thể nào có sự trùng hợp như vậy.
Trừ khi....
Thanh Trì lâm vào trạng thái ngây người, chìm đắm trong sự kích động.
"Thanh Trì...Thanh Trì....Lâm Thanh Trì!"
Bốp!
Thấy Thanh Trì ngây người, cô liền tiến tới gọi anh nhưng không được.
Sau cùng đem mặt của Thanh Trì...
Ừm...dính một bạt tai của cô.
Chân mày Thanh Trì nhíu lại vì đau.
Mẹ nó có người dám đánh anh.
Nhíu mày chặt hơn, anh nhìn chằm chằm vào Thiên khiến cô sợ hãi lùi ra sau.
"Tôi không cố ý! Tại anh cứ ngây người không nghe tôi gọi nên tôi mới..."
Thiên ấp úng giải thích, cánh tay run rẩy giấu ra sau lưng.
Ánh mắt ấy quá lạnh, tưởng trừng muốn đóng băng luôn.
Đem sát khí ép về, Thanh Trì nhắm mắt lại rồi mở ra, sau đó nắm tay cô ra khỏi căn nhà.
Không dám phản kháng, cô lặng lẽ bước theo bước chân của anh.
Hai người tới một khoảng trống không trồng hoa nhưng có nền cỏ xanh mượt rồi ngồi xuống.
Thiên nhìn khoảng đất trống phủ cỏ nghi hoặc.
Anh cũng biết ở đây có khoảng trống này sao?
Hôm nay trời trong gió mát, ánh nắng cũng rất yếu ớt nên ngồi đây không có vấn đè gì cả.
Hai người ngồi lặng im ngắm cảnh, trầm mặc không nói lời nào.
"Đừng giận nữa, tôi xin lỗi!"
Thiên xụ mặt cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền cỏ, bàn tay nhỏ nhắn chìa trước mặt Thanh Trì, là một quả cherry.
Xem như là chuộc lỗi với anh đi.
Thanh Trì nhìn thái độ kia của cô, trong lòng chợt ấm áp, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cô muốn đem cherry để mua chuộc anh sao?
Chúc mừng vì đã mua chuộc thành công.
Là cô thật tốt!
Anh cầm lấy quả cherry bỏ vào miệng.
Xem như tha lỗi cho cô đi.
Mà thật ra anh cũng không phải giận cô, chỉ là vừa nãy cảm xúc hơi bấn loạn.
"Anh tha lỗi rồi!"
Thiên hớn hở ngửng mặt cười tươi rói nhìn Thanh trì.
Ưm...
Còn chưa kịp làm cái gì, môi của cô đã bị chặn lại bởi một thứ ấm nóng.
Ngay sau đó một dòng nước chạm vào môi Thiên, khẽ chảy vào trong thực quản của cô.
Cherry có màu đỏ thẫm, mềm và mọng nước. Vị ngọt thanh dịu pha chút tự nhiên cứ thế theo nụ hôn của Thanh Trì tràn vào miệng cô.
Khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng vị thẹn.
Tại sao anh lại có thể như vậy chứ.
Không thấy bẩn sao?
Từ bao giờ anh lại chia sẽ đồ ăn cho người khác bằng miệng rồi?
Sau khi đem toàn bộ chỗ hương vị kia trút vào miệng cô, anh mới thoải mái buông ra đem hạt bỏ đi, mỉm cười nhìn cô.
Hai má ừng hồng kéo theo đôi tai cũng đỏ bừng, Thiên ngại ngùng cúi gằm mặt xuống không dám nhìn Thanh Trì.
Tim cô đã đập rất nhanh rồi.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, khóe miệng Thanh Trì bỗng chốc kéo cong hơn nữa.
Vị của cô rất ngọt.
Tự nhiên muốn hôn tiếp thì phải làm sao?
-----------------------------------------
"Em định cứ không nói gì như vậy sao?"
Thanh Trì đến vỗ trán nhìn Thiên đang gối đầu lên chân mình tận hưởng ánh nắng.
Cô đã như này được một tiếng rồi đấy.
Không nói năng gì mà chỉ nằm đây hưởng thụ.
Chỉ là hôn thôi mà, có cần phải như vậy không?
"..."
Thiên hơi ngước mắt nhìn Thanh Trì, khuôn mặt đã bớt đỏ nhưng cô vẫn ngại ngùng.
Lần này cô không đẩy anh ra, cũng không phản kháng dữ dội.
Ngược lại cô cảm thấy nụ hôn của anh thật dịu dàng ôn nhu.
Nó khiến cô cứ chìm đắm trong đó.
-------
"Đi thôi chúng ta đi ăn trưa!"
Đến bó tay với cô, anh đành nắm tay cô kéo xuống đồi.
Môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
Soạt....
Bước chân của Thiên chợt dừng lại dẫn tới Thanh Trì cũng phải đứng lại theo.
Anh khẽ xoay người nhìn cô.
"Sao vậy?"
Thanh Trì ngồi xuống cạnh cô hỏi nhẹ.
"Bị...bị mắc rồi!"
Cô sách làn váy nhìn dưới chân mình.
Một đoạn cành hoa Oải Hương đã vươn ra chẳng may mắc vào chiếc váy ren của cô.
"Em hạ người xuống để tôi gỡ nó ra!"
Thanh Trì nâng vạt váy lên nói nhỏ với cô.
Đoạn anh đã quỳ một chân xuống cởi giày của cô nhấc chân cô đặt lên đùi mình.
Thiên nghe lời hơi hơi khụy chân xuống cho anh gỡ chúng.
Lúc đôi tay của anh chạm vào bàn chân trần của cô, cô chợt thấy ngưa ngứa.
Muốn được anh xoa!!!
"Anh biết không, anh rất giống với anh ấy!"
Đang yên lành, Thiên đột nhiên thốt lên.
Bàn chân vẫn đặt trên đùi anh, nhẹ giọng.
Ánh mắt của cô nhìn xa xăm mộng tưởng.
Giống tới bất ngờ!
Đông tác của Thanh Trì cũng chợt dừng lại nhưng sau đó lại tiếp tục gỡ cành hoa ra.
"Được rồi, đi thôi!"
Đợi anh gỡ được nhành hoa cuối cùng ra, đem giày xỏ lại cho cô.
Thanh Trì đứng dậy phủi tay rồi kéo cô đứng lên.
Đem bàn tay nhỏ xinh của cô nắm chặt.
Tay cô rất mềm, lại nhỏ nhắn nữa.
Vì thế anh rất thích nắm tay cô, tiện thế còn cố gắng miết miết một chút tìm cảm giác.
Hành động đó của Thanh Trì khiến tay cô đỏ ừng mất một mảng.
Mẹ nó đây là thói quen gì?
Hai người tiếp tục xuống đồi.
'Có lẽ em không biết, em cũng thực sự rất giống cô ấy! Đợi tôi chứng thực mọi chuyện, nhất định sẽ nói rõ với em!'
Nghĩ thì như thế nhưng anh cũng không biết phải mất bao lâu nữa.
Cô rất giống nhưng nếu như không phải...
Ôm chiếc hộp đựng cơm trong lòng, Thiên bước từng bước nặng nề di chuyển.
Tại sao cô lại phải đem cơm cho anh cơ chứ.
Thật là bắt nạt người mà.
Chẳng là mấy ngày trước Thanh Trì tham gia tiệc xã giao, không may uống hơi nhiều rượu.
Dạ dày anh lại không tốt, uống nhiều rượu như vậy nên hôm sau thành công nhập viện.
Hành xác cô mà!!!
**Khóc một dòng sông**
Xuất viện rồi nhưng mẹ cô lại không yên tâm, nhất quyết bắt cô buổi trưa phải mang cơm tới cho anh.
Dạo trước anh vẫn về nhà ăn cơm trưa nhưng dạo này dở chứng không thèm về.
Thế là cô thành công phải vác đống cơm hộp này từ nhà tới công ty cho anh.
Đích thị là có mục đích!
Ngước nhìn tòa nhà cao chót vót mà lòng không khỏi cảm thán.
Chỉ là một tòa nhà thôi mà, nhất quyết xây cao như vậy sao?
Nhưng không thể phủ nhận rằng nó cũng rất đẹp và sang trọng.
Từ ngoài nhìn vào đều là những ô cửa kính sáng loáng, lấp lánh ánh nắng.
Xem ra Tĩnh Vy chọn công ty này cũng không phải sai lầm.
Nhắc tới Tĩnh Vy, cô liền lôi điện thoại ra gọi cho Vy.
"Vy Vy, nghỉ trưa chưa, tao mời đi ăn nè!"
Đầu dây bên kia vừa kết nối, Thiên đã không đợi gì mà hớn hở hỏi luôn.
Từ lúc thành nhân viên chính thức tới giờ, Tĩnh Vy lúc nào cũng chỉ có công việc và công việc.
Hoàn toàn quên mất người bạn là cô rồi.
Cả hội có mỗi ba đứa là bạn thân.
Thành đã xuất ngoại, trong nước chỉ còn cô và Tĩnh Vy.
Thế nhưng cô ả suốt ngày lấy công việc làm trọng, người như cô chỉ có thể thui thủi một mình.
Tủi thân!!!
"Sắp rồi, sắp rồi! Mười phút nữa sẽ nghỉ! Hẹn ở đâu nào, tao không có thời gian không đi xa được đâu!"
Tĩnh Vy nghe thấy thế thì vội liếc đồng hồ.
Cũng lâu rồi Tĩnh Vy cô cũng chưa đi ăn với bạn thân nên lập tức đồng ý.
Chỉ là nhớ tới công việc hiện tại...chỉ có thể thương lượng một chút.
Thời gian nghỉ không nhiều, chỉ có hai tiếng.
Vy lại là nhân viên chính thức chưa được bao lâu. Nếu như vi phạm thì chỉ có nước rời công ty mà thôi.
Công ty lớn tương đương với phong cách, tác phong, hành vi đúng mực, chuẩn chỉnh.
Nếu không thực hiện được thì xin mời rời công ty.
"Không xa, đợi chút nghỉ thì alo cho tao. Tao đang ở công ty mày đây! Tới đưa cơm cho Thanh Trì!"
Thiên liếc nhìn đồng hồ trên tay gật đầu dặn dò.
"Được được được! Cứ thế nhé!"
Tĩnh Vy gật đầu như một cái máy rồi cúp luôn điện thoại, tập trung vào làm việc.
Vì tương lai muốn thăng chức, bây giờ dù là nhân viên quèn cũng phải nỗ lực từ chức thấp nhất.
Nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, khóe miệng Thiên khẽ giật giật.
Mẹ nó còn không thèm chào cô một câu.
Làm việc tới điên rồi à???
Đúng là tức lộn ruột mà.
Sau một hồi tức giận, cuối cùng cô cũng đành phải ôm đống cơm hộp vào bên trong tòa nhà.
"Xin hỏi phòng tổng tài ở tầng mấy ạ?"
Nhân viên lễ tân thấy người đẹp bước vào nhất thời chìm đắm, quên luôn cả nhiệm vụ.
Mỹ nữ này sao lại xinh đẹp như vậy?
Hai mắt của nhân viên tiếp tân vẫn lấp lánh nhìn cô ngưỡng mộ, hoàn toàn chìm đắm trong mơ mộng.
"Cô ơi phòng tổng tài ở tầng mấy ạ?"
Chân mày Thiên khẽ nhíu lại.
Cô biết cô xinh đẹp, có cần phải bày ánh mắt thèm thuồng như thế không?
Còn mấy nhân viên đi lại xung quanh cũng đứng lại chỉ trỏ.
Hơn nữa Vy nói cô cũng sắp nghỉ trưa, nếu chậm trễ thời gian của hai người liền không có nhiều.
"Xin hỏi cô là ai? Có hẹn trước với tổng tài không ạ?"
Nhân viên chuẩn mực có khác.
Ăn nói vô cùng lễ độ.
Thiên khẽ nhấc mày, móc trong túi ra tấm thẻ đặt lên bàn tiếp tân.
"A...tầng hai mươi!"
Nhân viên tiếp tân nhìn tấm thẻ hoàn hồn.
Nhận thấy mỹ nữ có vẻ không vui liền cười tươi niềm nở tiếp đón.
Thẻ này là thẻ vip đấy!
Người có tấm thẻ này duy nhất chỉ có phu nhân của tổng tài.
Cô gái này là ai mà lại có thẻ của phu nhân nhỉ?
Một vài nhân viên tiếp tân đứng bên cạnh ngầm trao đổi ánh mắt.
"Cảm ơn!"
Mặc dù hơi khó chịu nhưng cô cũng mỉm cười đáp lại.
Suy cho cùng chỉ là họ ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô thôi. Không nhất thiết làm khó bọ họ.
Cô gái ấy là ai vậy?
Lại có thể hỏi phòng tổng tài, xem ra là quan hệ thân thiết rồi!
Tôi chưa nhìn thấy cô ấy bao giờ!
Nhưng thật xinh đẹp nha!
Vẻ đẹp ấy thật sự là chói mắt mà!
Ngang minh tinh điện ảnh rồi!
Các người không để ý đồ trong tay cô ấy sao? Đó là hộp cơm phải không?
A vậy mà cô ấy còn mang cơm tới cho tổng tài.
Quan hệ gì vậy nhỉ?
Mặc dù cô đã đi khuất nhưng tiếng bàn tán chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.
Xem ra công ty vẫn chưa biết cô là vợ của tổng tài nhà bọn họ.
Nhẹ mỉm cười, cô bước vào thang máy bấm lên tầng cao nhất.
Vừa nãy hỏi nhân viên thật là thừa rồi.
Đã là tổng tài chả nhẽ không ở tầng cao nhất thì ở đâu chứ.
Đúng là hồ đồ mà!!!
Tức giận tới não bay luôn rồi!
"Cô là nhân viên phòng nào mà dám vào thang máy cấp cao vậy hả?"
Cửa thang máy vừa mở, Thiên còn chưa kịp di chuyển ra ngoài đã bị tiếng nói lanh lảnh của một giọng nữ làm cho đứng hình.
Nhất thời đứng yên không nhúc nhích.
Mắt liếc số tầng trên thang máy.
Vô tình hay cố ý, cô khẽ đánh mắt nhìn người bên ngoài của thang máy rồi lại nhìn sang hai bên cạnh.
Ừm... ở đây không có ai ngoài cô.
Mẹ nó đây là đang mắng cô à???
Chân mày nhíu đậm hơn, cô đưa mắt nhìn người vừa mới phát ngôn kia.
Quen thuộc nha.
"Thiếu...thiếu phu nhân! Tôi không biết là cô tới. Tôi xin lỗi!"
Cô ta lùi về phía sau mấy bước cúi thấp đầu.
Người vừa mắng cô lúc này chỉ hận không thề cúi thấp đầu hơn nữa.
Cô ta vậy mà vừa mắng tổng tài thiếu phu nhân đấy.
"Thư kí Lương, lại gặp mặt!"
Thu lại vẻ mặt khó chịu nhưng khí thế chỉ tăng chứ không giảm, cô bước ra ngoài, cười như không cười nhìn người trước mặt.
"Thiếu phu nhân..."
Đứng trước khí thế của cô, cô ta lắp bắp không nói được gì cả.
"Bỏ đi! Quy định công ty như thế cô làm vậy là không sai nhưng mà lần sau nên nhắc nhở nhẹ nhàng thôi. Trước khi làm việc gì đó thì nên nhìn cho kĩ, suy xét trước sau rồi hẵng làm. Hấp tấp như vậy chỉ để bản thân tự chịu thiệt mà thôi!"
Nhìn thấy thái độ của cô ta, Thiên cũng không chấp nhặt gì nhiều.
Cô chỉ lạnh nhạt nhắc nhở cô ta một chút.
Công ty lớn như này, chỉ cần mắc sai lầm như hôm nay thì cũng coi như bỏ.
Hôm nay là gặp phải cô, nếu như lần khác gặp phải khách hàng lớn của công ty thì xong rồi.
Cô lắc đầu rồi lách người bước qua cô ta đi về phía căn phòng kia.
Đừng hỏi vì sao cô biết đường?
Cái tầng rộng như này...mẹ nó chỉ có độc một phòng, không vào đó thì vào đâu?
Thư kí Lương kia đứng thẳng người nhìn theo tổng tài thiếu phu nhân, ánh mắt khác phức tạp.
Cô ấy nói đúng.
Nếu hôm nay người cô mắng là khách hàng lớn của công ty thì công việc này của cô không cần nữa.
Xem ra lần gặp mặt đầu tiên của cô ta và vị tổng tài thiếu phu nhân, cô ta đã chính thức hiểu sai con người của cô ấy rồi.
Có thể xinh đẹp, kiêu sa như vậy thì sao có thể qua loa được.
---------------------------------------------------
Cộc...cộc...
Đưa tay lên nhẹ gõ cửa phòng, mặt khác cô nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa kính xem thái độ của Thanh Trì.
Ừm lúc làm việc rất đẹp trai.
Ánh mắt không dừng lại lâu hơn, cô thu lại tầm nhìn tiếp tục gõ cửa. Không được mê đắm sắc đẹp!
Sợ anh ta không nghe thấy cô đang tính gọi với vào.
Cạnh.
Cánh cửa bất ngờ mở ra khiến cô giật mình ngã người về phía sau.
Mẹ nó có ai có thể giải thích vì sao cánh cửa lại đột ngột mở ra thế không?
Trong lúc cơ thể mất cân bằng, cô vẫn còn chửi thề trong đầu được.
Đợi cơ thể va chạm với sàn nhà. Cô không còn gì nuối tiếc.
Thế nhưng cơ thể cô lại cảm thấy không đau đớn gì mà hình như còn ấm hơn bình thường.
Khẽ đưa mắt nhìn lại hoàn cảnh lúc này.
Ừm....cô vậy mà đang nằm trong vòng tay của Thanh Trì.
***Đỏ mặt***
"Em còn không đứng dậy?"
Thanh Trì nhìn khuôn mặt dần đỏ ửng của cô thì bật cười.
Ngớ người ra mất ba giây, Thiên mới thẳng người thoát khỏi vòng tay của anh cúi mặt nhìn xuống đất che đi tia đỏ ửng trên mặt.
"Mau vào!"
Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô, khóe miệng anh càng kéo cong hơn, nắm lấy tay cô lôi vào bên trong, tiện tay chốt luôn cửa vào.
"A...mẹ nói tôi đưa cơm tới cho anh! Anh mau dừng tay lại ăn đi!"
Đứng giữa căn phòng rộng rãi, Thiên nhất thời lúng túng.
Anh ta kéo cô vào đây xong lại bỏ mặc cô đứng như trời trồng ở chỗ này.
Bản thân anh ta thì lại bỏ ra bàn tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Ai nói cho cô biết vì sao lúc nãy mất công anh ta mở cửa ra hù cô không?
Hại cô mém chút nữa thì mông nở hoa rồi!
"Em gấp rút cái gì? Còn chưa trưa mà!"
Ngẩng đầu lên nhìn Thiên cười nhẹ.
Nhìn thấy vẻ mặt muốn đi nhưng không thể đi của cô ý cười càng rõ hơn.
"Còn chưa trưa sao? Anh nghĩ mấy giờ rồi?"
Cô nhíu mày đem hộp cơ đặt xuống bàn, thái độ vùng vằng ngồi xuống chiếc ghế sofa nhìn anh.
Mẹ nó nãy giờ tốn bao nhiêu thời gian của cô rồi.
Chỉ sợ Tĩnh Vy đợi lâu thôi.
Bây giờ đã qua giờ nghỉ được mười phút rồi.
"Em gấp cái gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn kia, nụ cười trên mặt anh tắt ngấm, lạnh mặt nhìn cô.
Cô tỏ thái độ này với anh vì người nào khác hả?
Kẻ nào còn đứng ở vị trí cao hơn anh trong lòng cô?
Tức giận ngút trời!!!
"Có hẹn đi ăn cơm trưa với Tĩnh Vy! Nãy giờ mất thời gian ở đây với anh, sợ cô ấy đợi lâu. Thời gian nghỉ trưa của công ty cũng ít, anh cứ lằng nhằng không ăn như vậy, em lấy thời gian đâu ăn cơm với cô ấy!"
Có thể là cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, lại bắt gặp ánh mắt như có như không lườm mình, cô đành lụng bụng giải thích.
Mẹ nó có khí thế thì ngon à!
Là một người thức thời, co được duỗi được.
"Em..."
Thanh Trì cạn lời.
Cô vì muốn đi ăn cơm với bạn mà ngồi đây cau có thúc giục anh.
Mẹ nó quăng anh ở vị trí nào rồi!
"Anh còn không ăn?"
Nhìn thời gian tiếp tục trôi qua, điện thoại đã reo không ngừng, hết kiên nhẫn cô trừng mắt nhìn Thanh Trì.
Anh đang cố tình kéo dài thời gian đúng không?
"Được rồi em đi với bạn đi! Lúc nào về thì lên lấy đồ về là được rồi! Không cần trừng anh như vậy!"
Thanh Trì nhận thấy cô đã không chịu nổi nữa bèn hạ giọng thỏa hiệp.
Nếu còn không để cô đi chắc anh cũng không có cơm mà ăn đâu.
Nghe Thanh trì nói vậy, Thiên nheo mắt không tim tưởng lắm.
Tên này hôm nay dễ nói chuyện vậy sao?
Trúng tà à?
"Thật chứ?"
Vẻ mặt không tin cho lắm, cô nhất quyết hỏi lại.
"Ừm, em còn không đi anh đổi ý đấy!"
Thanh Trì đến bó tay, gật đầu lần nữa.
"Được vậy lúc nữa tôi sẽ quay lại! Ăn ngon miệng! Nhớ là ăn hết đấy nếu không mẹ trách tội tôi thì anh đừng hòng thoát!"
Cô vui vẻ mở cửa đi ra.
Chưa được ba giây lại đẩy cửa quay lại nhắc nhở sau đó mới đi khuất.
Thanh Trì nhìn cánh cửa khép lại mới chậm rãi ngồi xuống ăn cơm.
Lần sau nhất định phải bảo cô mang cơm tới ngồi ăn cùng anh mới được.
Ừm ý kiến hay.
Lần sau sẽ áp dụng.
Không thể để cô trắng trợn uy hiếp anh còn bản thân đi hưởng thụ vui vẻ được!
Chương 33 Nghi ngờ.
"Chị...tại sao chị chưa nói với anh họ chuyện ly hôn?''
Trước khi để Thiên xuống xe, Vũ đem nghi vấn trong lòng nói ra.
Kể từ khi hai người gặp nhau lần đầu ở cánh đồng hoa ấy tới nay cũng đã hơn một tháng rồi.
Thế nhưng cậu vẫn chưa thấy Thiên nói sẽ ly hôn với anh họ.
Càng không thấy giữa bọn họ sẽ xa cách mà tình cảm còn sâu hơn một chút.
"Ly hôn không phải chuyện một sớm một chiều là có thể giải quyết! Quan trọng là giữa hai chúng tôi còn có Tiểu Minh nữa!"
Thiên vừa định đẩy cửa xe bước ra nhưng chợt nghe câu hỏi của Vũ, cô liền nán lại nhìn Vũ giải thích.
Thật ra cô cũng không biết mình còn do dự chuyện gì nữa.
Theo như lẽ thường, chắc chắn nếu cô tìm được Vũ trạch thì dù cho có thế nòa cô cũng sẽ từ bỏ tất cả để đến với anh.
Trước khi tới cánh đồng hoa tìm người, cô hầu như đã chắc chắn mình sẽ buông tất cả.
Thế nhưng khi biết Vũ là người cô cần tìm, cô lại do dự.
Có một dự cảm rằng cô không thể ly hôn.
"Mối quan hệ của chúng ta cứ nhập nhằng như vậy sao?"
Vũ nhìn Thiên dò hỏi.
Chừng nào cô còn chưa dứt khoát ly hôn, chừng đó cậu vẫn chưa an tâm được.
Biết rằng những thứ cô cho mình lúc này hoàn toàn là do cậu là Vũ Trạch mới nhận được.
Thế nhưng lại tham lam nghĩ nó là của mình.
Cậu tham luyến nó, không phải của cậu nhưng cậu càng muốn có được nó.
"Chúng ta vẫn còn là mối quan hệ chị dâu - em chồng thì làm sao? Dù cho có ly hôn cũng không thể như vậy ở cạnh nhau được! Hơn nữa hình như từ lúc gặp được anh, tôi cảm thấy sự chờ đợi của bản thân lúc trước rất vô lí!"
Nếu Vũ thực sự là Trạch, cô không có quyền lừa gạt tình cảm anh.
Sau khi trải qua rất nhiều thứ bên cạnh Vũ, thế nhưng cô không hề cảm nhận được lúc trước hai người họ thân thiết như nào.
Mặc dù Vũ đều nhớ được nhưng nơi hai người đến, những kỉ niệm sâu đậm nhưng nhắc tới lời hứa ở mỗi nơi đó, Vũ đều quên sạch.
Mặc dù Vũ đối xử với cô không khác xưa là bao nhưng cô hoàn toàn không nhận ra sự quen thuộc giữa hai người.
Rất nhiều cái mặc dù, nhưng tất cả đều không phải là cái cô mong đợi.
Giữa hai người hoàn toàn không có chút tình cảm nào hết.
Là do thời gian hay do chính bản thân cô vậy?
Nghe câu trả lời của Thiên, trong lòng của Vũ chợt lộp bộp.
Cô nói đúng!
Cho dù trong lòng cô mặc định cậu là Vũ Trạch nhưng quan hệ của hai người đang rất phức tạp.
Thử hỏi cho dù cô có ly hôn đi chăng nữa, hai người cũng không thể bên nhau.
Và lại thân phận cậu đang dùng lại chính là của anh họ.
Có thể giấu được nhất thời nhưng không giấu được mãi mãi.
"Có một số chuyện nếu khó nghĩ quá thì cứ thuận theo tự nhiên đi!"
Vũ ngước mắt nhìn Thiên. Lấy lùi làm tiến. Nếu cậu còn hành động bồng bột ép bức cô như vậy sẽ càng làm cho mối quan hệ hai người xấu đi thôi.
Lúc này cô rất yên tĩnh, trầm ổn.
Cô không có chút kích động cùng lo lắng gì hết.
"Anh biết không...trường hợp này tôi cũng đã dự liệu trước. Tôi đã từng nói với chính bản thân mình rằng nếu như rơi vào trường hợp như này, tôi sẽ lựa chọn bước tiếp và quên đi anh! Trạch là chấp niệm với tôi mười năm, tìm được rồi đồng nghĩa với việc buông được rồi! Nếu định mệnh đã để chúng ta chia tách từ trước, và lần này cũng thế, tất cả đều do số trời. Hai chữ duyên phận này thực sự chỉ có thể như thế mà thôi!"
Dứt lời, Thiên đẩy cửa bước xuống, ngước mắt nhìn ánh mặt trời rạng rỡ trên cao, lòng nhẹ nhõm.
Nói ra được khiến cô nhẹ lòng hơn nhiều.
Mặc dù không biết mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng nào...
Thế nhưng lần này cô thấy lòng mình yên tâm hơn hẳn.
"Em yêu anh họ anh rồi!"
Vũ không bước xuống xe, ngược lại anh yên lặng ngồi đó, đáy mắt không có tiêu cự, như có như không nhìn Thiên.
"Yêu??? Tôi không dám khẳng định, nhưng tôi có thể nhận định tôi có cảm giác với anh ấy!"
Thiên không quay đầu nói, âm thanh rất nhẹ.
Nhưng từng chữ cô nói Vũ đều nghe thấy được.
Có cảm giác???
Dù cho cậu có là Vũ trạch, cô ấy cũng đã có cảm giác với người khác.
Dù cho cậu có vứt bỏ thân phận mình đứng dưới thân phận của người khác chỉ mong có được tình yêu của cô thì cô cũng đã có cảm giác với người khác.
Câu nói này của cô đã chỉ rõ ý định của cô rồi.
Cậu không có cơ hội, dù là chính cậu hay là người khác, đều không được.
Vũ khởi động động cơ, chạy vụt đi không nó lời nào.
Không chấp nhận sự thật?
Tự lừa gạt bản thân?
Thiên xoay người nhìn theo bóng chiếc xe dần mất hút, tâm trạng không rõ ràng.
--------------------------------------
"Em nói cái gì? Em muốn từ bỏ Vũ Trạch? Em không đùa anh chứ?"
Đăng đang uống nước nghe xong câu nói của em gái, đem toàn bộ số nước trong miệng phun hết ra ngoài.
Cực kì không có hình tượng.
"..."
Thiên trầm mặc không nói, chỉ do dự nhìn anh trai.
Có lẽ anh ấy sẽ nổi trận lôi đình nhỉ?
Anh ấy đã tốn nhiều công sức, tiền bạc như vậy chỉ để giúp em gái mình hạnh phúc thế nhưng đến khi cô biết được sự thật thì lại từ bỏ.
Không tức giận là không thể!!!
"Vũ Trạch đó là ai?''
Đăng đem chỗ nước bị phun ra kia lau sạch rồi liếc mắt nhìn em gái.
Hình tượng quỷ gì đó hiện tại không cần chú ý.
Em gái quan trọng hơn.
Hôm nay không nói rõ thì đừng hòng đi.
"Là Vũ - em họ của Thanh Trì, em chồng của em!"
Thiên cắn môi rồi đem thân phận của Vũ nói ra.
Không nằm ngoài dự liệu của cô, Đăng lại thành công đem toàn bộ chỗ nước vừa uống phun ra lần nữa.
"Anh, mất hết hình tượng rồi!"
Thiên lụng bụng, làu bàu nhìn anh trai.
Mất vệ sinh! Quá mất vệ sinh!
"Em không đùa anh chứ? Trạch lại chính là..."
Đăng cố nhịn cơn ho do bị sặc nước, nhìn em gái hỏi lại cho chắc chắn.
Cmn đây là tình tiết cẩu huyết gì vậy?
Trong lòng Đăng đã lôi cả mười tám đời tổ tông của ông trời lên hỏi.
Cẩu huyết! Cẩu huyết! Cẩu huyết!
Chuyện quan trọng phải nhắc ba lần.
"Nhưng em không có cảm giác với cậu ta! Cảm giác của em chính là chưa từng quen biết cậu ta!"
Thiên lắc đầu phủ nhận.
Ánh mắt cô cũng rất nghi hoặc ngẫm nghĩ về bản thân.
"Hai đứa tới cánh đồng hoa kia rồi chứ?"
Đăng đem cốc nước đẩy ra xa, một ngụm cũng không dám uống nữa, tiếp tục chất vấn em gái.
Anh tin rằng nếu mình còn uống nữa thì trực tiếp sặc nước mà đi đời.
Không thể mạo hiểm.
Thiên nhìn anh trai sau đó gật đầu.
Không chỉ một lần mà là rất nhiều lần.
Thế nhưng cảm giác không thân thiết hơn, ngược lại càng có cảm giác lạ lẫm xa cách hơn.
"Ngôi nhà anh ấy xây ở giữa cánh đồng đó thực đẹp! Em vẫn rất thích căn nhà đó!"
Mặc dù càng ngày càng xa cách nhưng không thể phủ nhận căn nhà đó rất đẹp.
Cô rất thích!
"Cậu ta có nói gì về căn nhà không?"
Đăng nhìn em gái, truy vấn đến cùng.
Thiên chống lại anh mắt, đăm chiêu nhìn anh sau đó mới nhẹ nhàng trả lời.
"Anh ấy nói căn nhà rất đẹp! Nó do anh ấy xây lên chả nhẽ lại..."
Nói đến đây, cô liền sửng sốt nhìn anh trai.
"Em cũng nhận ra rồi sao?"
Đăng biết em gái đã nhận ra có gì đó sai sót ở đây mới thờ ơ dựa lưng vào thành ghế.
"Căn nhà đó không phải anh ấy ..."
Thiên nói lấp lửng, rõ ràng cô không muốn tin điều này chút nào.
"Căn nhà đó là do anh xây, cậu ta khen đẹp cũng phải! Thế nhưng người muốn anh xây nó lại chính là cậu ta, không có lí nào cậu ta không biết!"
Đăng nhàn nhạt nói ra sự thật.
Nhà không phải Trạch xây nhưng thiết kế là cậu ấy đưa cho anh, cậu ta còn khẩn cầu nhờ anh xây nó. Không có lí nào lại không biết.
Thiên khó tin nhìn anh trai.
Căn nhà đó lại không phải do Trạch xây dựng, hơn nữa theo lời anh trai nói, chuyện này lại càng chứng minh Vũ hình như
không phải Trạch.
"Em cũng đoán ra rồi chứ? Rất có thể Vũ không phải là Trạch!"
Đăng nhìn em gái, dò xét biểu cảm của cô.
"Vậy Trạch..."
Chân mày Thiên khẽ nhíu lại, nói như vậy Vũ đúng là đang mạo danh thân phận.
Vậy Vũ Trạch thực sự...
"Cậu ta có thể mạo danh thân phận của Vũ Trạch, lại biết rất nhiều nới gắn với kỉ niệm của hai đứa... em nói xem có phải...."
Đăng lấp lửng, ánh mắt mong chờ nhìn em gái.
Anh muốn xem xem phản ứng cuối cùng của nó sẽ như thế nào.
Có thể biết rõ ràng như vậy, xem ra Vũ biết ai mới thực sự là Trạch.
"Em sẽ ngấm ngầm điều tra! Anh trai, việc còn lại cứ để em giải quyết! Anh trai vất vả rồi!"
Khác với suy nghĩ của Đăng, Thiên ngược lại rất bình tĩnh.
"Em gái...trưởng thành rồi!"
Đăng đứng dậy xoa đầu cô, giọng cưng chiều.
Có thể bình tĩnh khi nhắc tới chuyện này, cô thực sự đã biết kìm chế rồi.
Nếu là trước kia, ắt hẳn là không cần suy nghĩ, trực tiếp tìm người chất vấn rồi.
Anh có thể yên tâm hơn rồi!
Chỉ mong dự đoán của anh là chính xác.
Như vậy sẽ vẹn cả đôi đường!
-------------------------------------------------------
"Anh về rồi!"
Thiên ôm rổ rau nhìn Thanh Trì qua loa chào hỏi.
"Mẹ với Tiểu Minh... hai người đi đâu rồi?"
Thanh Trì đem giày để vào tủ, liếc mắt ngó trái phải.
"Mẹ với Tiểu Minh đi chùa rồi! Chắc phải ngày kia mới về! Tham dự lễ hội gì gì đó!"
Thiên ngẫm nghĩ một chút rồi nói, đôi tay thoăn thoắt đổ rau vào nồi đảo qua đảo lại.
"..."
Thanh trì không nói gì đem áo vắt lên ghế rồi đi rửa chân tay.
"Vũ không về cùng anh sao?"
Thiên vừa nấu cơm, vừa hỏi.
"Đi công tác rồi! Tuần sau về!''
Hỏi cậu ta làm gì?
Em còn chưa hỏi thăm anh kìa!
Hừ cậu ta quan trọng hơn anh à?
Thiên có thể nghe ra thanh âm trả lời câu hỏi này của Thanh Trì.
Rõ ràng là anh nghiến răng trả lời mà.
"Anh..."
Thiên ú ớ không biết nói gì, cuối cùng phụng má tiếp tục nấu cơm.
"Ngày mai rảnh không?"
Đem đôi đũa giật khỏi tay của cô, Thanh Trì đứng vào bếp nấu cơm, đẩy cô ra bàn ngồi.
Nhìn cô nấu ăn rất đảm đnag...nhưng anh lại muốn cô thấy mình là người chồng tốt.
Ừm...tăng thiện cảm.
"Có!"
Bất ngờ trước hành động của Thanh trì, cô bất chợt ngớ người.
Anh vậy mà lại vào bếp nấu cơm.
Nhìn Thanh trì nấu cơm...ừm quả thật rất đẹp trai.
//Đỏ mặt//
"Mai đi chơi với tôi! Đưa em đi đến một chỗ!"
Thanh Trì khẽ liếc mắt nhìn cô, khóe môi nở nụ cười.
Khuôn mặt của cô lúc si ngốc nhìn anh thật đáng yêu.
"Được!"
Không cần nghĩ ngợi cô trực tiếp đồng ý với anh.
Trong lòng Thanh Trì gào thét.
Đồng ý rồi!
Cô đồng ý rồi!
Bỗng nhiên vui vẻ, động tác nấu ăn của Thanh trì càng điêu luyện hơn.
Thiên cạn cmn lời!
Chương 34 Hiện tại hay ảo giác?
"Thiên, Thiên, Thiên!!! Ở đây, ở đây!"
Tĩnh Vy đứng đợi dưới tòa nhà công ty ra sức vẫy tay.
Cuối cùng cũng thấy cô xuất hiện.
Còn cứ tưởng là Thiên sẽ lừa cô cơ.
"Xuống nhanh vậy sao, mình vừa lên chỗ Thanh Trì!"
Nắm chặt túi sách, cô chạy tới cạnh Vy, hơi thở có chút rối loạn.
Vì sợ Vy đợi lâu nên cô đã bất chấp mà lao nhanh xuống đây đấy.
"Tình cảm thắm thiết vậy? Cậu vứt Vũ Trạch nhà cậu đi đâu rồi?"
Vy nghiêng người nhìn Thiên.
Lại còn có tâm trạng tới đưa cơm cho giám đốc của cô sao?
Ngạc nhiên lắm đấy!!!
"Đi thôi không có không kịp! Đứng đấy mà tào lao!"
Trực tiếp phớt lờ câu nói của Vy, Thiên nắm tay nhỏ bạn kéo sang bên kia đường.
Thời gian không cho phép, cô cũng không thể mời ở nhà hàng sang trọng được.
Lần này đành tạm bợ ở đây, đợi có dịp mời Vy tới nhà hàng to hơn vậy.
"Mình còn tưởng cậu sẽ mời mình ở quán to lắm nhưng mà sao lại là cái quán tối tàn ngay cổng công ty như này???"
Vy nước mắt lưng tròng oán thán.
Thật sự là ngoài sức tưởng tượng của cô mà.
Nữ phục vụ vừa ôm thực đơn tới, vô tình nghe được câu oán thán của cô nhất thời không biết làm gì, luống cuống tay chân nhìn hai người.
Quán của ông chủ bị chê là tồi tàn?
Có thể đặt một quán ăn ở ngay trung tâm thành phố mà cũng bị coi là tồi tàn sao?
"Thực đơn của quý khách!"
Khách hàng là thượng đế.
Là nhân viên tuy có chút oán hận khó nén nhưng đương nhiên vẫn phải đúng quy củ rồi!
Thiên đưa mắt nhìn Vy an ủi.
"Lần sau mời cậu tới nơi sang trọng hơn, cậu xem hôm nay thời gian chỉ còn một tiếng rưỡi, không đủ đi xa mà!"
Thật là mất hết mặt mũi mà.
"Cậu mau gọi món đi! Lần sau bắt cậu bù to hơn mới được!"
Vy xấu hổ nhìn nhân viên.
Cô chỉ lỡ miệng muốn trêu chọc Thiên thôi mà!
Thiên liếc mắt lườm nguýt con bạn thân rồi kêu món.
Nói thừa!!!
Còn tranh chấp với nó thì thôi bữa này không cần ăn đi!
----------------------------------------------
"Thiên, Thiên, Thiên!"
Tiếng gọi í ới cứ liên tục vang lên cho dù cô có coi thường như thế nào.
Tốc độ đi bộ của cô ngày một ra tăng cuối cùng chuyển thành chạy nhưng chiếc xe hơi phía sau cứ thả chậm tốc độ bám riết không ngừng.
"Lâm Tư Vũ, cậu rốt cuộc muốn sao đây?"
Quá bực mình, cô cuối cùng cũng dừng lại, quay sang chất vấn Vũ.
Cmn theo cô cả đoạn đường như vậy không thấy mệt sao?
Hắn không thấy mất mặt nhưng cô thì có được không?
Cả đoạn đường cứ bị người ta nhìn ngó chỉ trỏ hoài.
"Tại sao em phải né anh?"
Vũ thấy cô dừng lại, cậu cũng xuống xe đứng đối diện với cô, ngược lại chất vấn.
"Né....anh xem xem bản thân mình có còn là Vũ Trạch mà tôi biết không?"
Thiên hậm hực nhìn Vũ.
Tác phong này, thái độ này hoàn toàn không giống với Vũ Trạch. Hơn nữa lời anh trai cô nói càng làm dấy lên nghi ngờ thân phận của Tư Vũ là giả.
"Anh...anh..."
Vũ ú ớ không biết phản bác thế nào.
Cậu vốn dĩ không phải Vũ Trạch thì làm sao biết anh ta như thế nào.
Nhìn thái độ của Vũ, Thiên khẽ thở dài lại quay người bỏ đi.
"Chẳng phải em đợi tôi suốt chín năm sao? Vì sao khi nhận ra nhau, em lại hoàn toàn phớt lờ tôi như vậy?"
Vũ toan giữ cô lại, hoàn toàn không có ý để cô đi.
Cậu muốn làm rõ chuyện này.
"Trạch...anh khác xưa rồi! Hoặc cũng có thể là anh không phải Trạch mà tôi biết!"
Thiên cụp mắt mặc Vũ lôi kéo, gương mặt thoáng buồn.
Trong tưởng tượng cùng cảm nhận của cô, Trạch rất dịu dàng, chăm sóc cô rất tốt.
Chỉ cần là điều cô không thích, anh cũng sẽ không ép buộc.
Nhưng người trước mắt cô lại hoàn tòan ngược lại.
Vũ luôn ép buộc cô phải đối diện với câu hỏi của anh.
Luôn bắt cô đối diện với điều cô không thích.
Không những vậy Vũ còn tỏ ra bất mãn khi cô ở cạnh Thanh Trì.
Trạch mà cô biết sẽ không như thế!
"..."
Vũ lâm vào trầm mặc, cánh tay vẫn giữ chặt khuỷu tay của Thiên không để cô rời đi.
Khuỷu tay khẽ truyền tới cơn đau nhói, Thiên nhíu mày nhìn Vũ.
"Lên xe với anh! Em không được từ chối!"
"Tôi là chị dâu của anh, lôi lôi kéo kéo như vậy ra thể thống gì?" Thiên cố gắng vùng vẫy ra khỏi móng vuốt của Vũ nhưng không được.
"Mặc kệ, em phải đi theo anh!"
Vũ lên tiếng cưỡng ép cô, không để cho cô có cơ hội từ chối, cậu lôi luôn cô tới gần xe mở cửa đẩy luôn cô vào.
Không có cơ hội từ chối, Thiên đành im lặng ngồi nhìn Vũ lên xe rồi lái đi.
Cô không đủ sức chống cự với tính tình này của Vũ.
"Vũ, anh lái xe đi đâu vậy?"
Thiên nhíu mày nhìn quang cảnh xung quanh dần hoang vắng có phần quen thuộc.
Vì sao lại tới nơi này?
"Em không muốn tới đây sao? Việc gì phải giả bộ như vậy?"
Vũ quay sang khẽ cau mày nhìn Thiên.
Cậu không phải Vũ Trạch nhưng cậu biết nơi nào cô có ấn tượng sâu đậm.
Vẻ lúng túng chợt hiện lên trên khuôn mặt của cô.
Cô không muốn tới chính là vì nơi đây chỉ còn lại kí ức cùng kỉ niệm, anh ấy của bây giờ lại hoàn toàn chẳng nhớ gì về chúng nữa, cô không có hi vọng muốn tới nơi này.
Hồi ức đẹp thì nên để nó được đẹp mãi như vậy đi!
Việc gì phải cố chấp phá bỏ đi như vậy!
Địa điểm nơi Vũ dừng xe chính là cánh đồng hoa Oải Hương trên đồi.
Nơi đẹp nhất trong tâm trí cô, cũng là nơi nhiều lời hứa nhất đối với cô.
[Tím hồng hoang sắc chiều phai nghiêng nắng
Em vội vàng trên phố vắng không anh
Kịp theo chân đuổi theo gió chạy nhanh
Để vô tình vương cánh hoa vấp ngã
Có phải vì anh và em xa lạ
Nên nhớ nhung về khép dưới thềm hoa
Này yêu thương xin gửi chút tình ta
Hoa sắc tím cho lòng ai nhuộm nhớ
Đâu có loài hoa nào không yêu ánh mặt trời
Dẫu em là loài hoa màu tím
Dẫu người đời nhìn em trong âu sầu im lịm
Vẫn mong mình được tắm ánh bình minh.]
Hai người đứng trước biển hoa mênh mông đón gió và nắng.
"Ừm...anh ăn không?"
Thiên lấy trong túi ra mấy quả cherry, có chút ngượng ngùng đưa cho Vũ.
Đều là vì bắt ép tới nơi này, nếu không mềm mỏng chút cô cũng không dứt Vũ ra khỏi mình được.
"Anh không thích ăn cherry!"
Vũ nhìn mấy quả cherry trong tay cô thấp giọng từ chối.
Cherry màu đỏ thấm, Vũ không thích màu đấy nên cũng không thích ăn những thứ có màu như vậy.
Ánh mắt Thiên chợt trùng xuống, đem mấy quả cherry thu về, biểu cảm như có như không.
Ánh mắt Thiên bất chợt liếc nhìn Vũ trong góc nghiêng.
Cô từng mường tượng ra dáng vẻ của Trạch thế nhưng ở góc độ này, cô mới biết hình dung một người trong tưởng tượng khó đến thế nào.
Khi chúng ta tưởng tượng, bao giờ trong tiềm thức con người thứ mình tưởng tượng lúc nào cũng hoàn hảo.
Nhưng khi bắt gặp rồi thì hoàn toàn thất vọng, tưởng tượng so với thực tế khác nhau rất nhiều.
"Oải Hương thật đẹp!"
Thiên đưa mắt nhìn ra cánh đồng, không kìm được thốt lên câu cảm thán.
"Em rất thích oải hương?"
Vũ đưa mắt nhìn theo ánh mắt của cô, rong ruổi trên nhưng triền hoa tím bạt ngàn.
"Không phải thích mà là yêu!"
Thiên hồn nhiên thả hồn vào hương hoa, cảm nhận sự trong lành của không khí, trầm thấp đáp lại lời của Vũ.
"Yêu? Vì sao em yêu nó?"
Ánh mắt Vũ chợt lay động, tò mò nhìn cô.
Thiên nhẹ quay đầu chiêm ngưỡng vẻ mặt tò mò của Vũ.
Lúc nào cũng vậy, chỉ cần hai người nói chuyện về nguyên nhân cô thích Oải Hương, cô đều sẽ bắt gặp khuôn mặt tò mò của anh.
Là anh thật sao?
"Vì nó đẹp một cách thật buồn!..."
Thiên chậm rãi đem tâm tư trong lòng nói ra.
"Đi thôi, chúng ta ra thu hoạch hoa cùng mọi người!"
Vũ không để ý tới vẻ mặt của Thiên, cậu lôi kéo Thiên chạy về phía mấy người thu hoạch hoa Oải Hương.
Miệng của Thiên mấp máy, cô muốn nói gì đó thế nhưng lại không mở miệng.
Cô yêu Oải Hương không chỉ vì nó đẹp một cách thật buồn...nhưng lại cũng yên bình và bởi nó mang lại nhiều cảm xúc cho cô. Ngoài ra nó cũng chính là sự chờ đợi vĩnh hằng nữa!
Rừng hoa bạt ngàn, hình ảnh hai người kéo nhau chạy trên đồng hoa thực sự rất đẹp.
Gió nhẹ lay động đem khung cảnh thập phần rung rinh dưới nắng.
Vũ chạy phía trước kéo cô nên không biết trên mặt cô lúc này biểu cảm như nào.
Dưới ánh nắng, hòa mình vào giữa rừng hoa bạt ngàn sắc tím, trên môi Thiên bất chợt nở nụ cười.
Nụ cười không phải miễn cưỡng mà là bộc lộ từ nội tâm của Thiên.
Cảnh tượng này đã hiện ra vô số lần trong tưởng tượng của Thiên.
Được người mình hằng mong chờ tìm kiếm nắm tay nhau giữa đồi hoa khiến cô hạnh phúc.
Nhưng cũng không biết lần này là thật hay là giả nữa.
Lúc này Vũ chợt quay đầu, bắt gặp trong mắt anh là nụ cười như gió xuân của Thiên.
Cô ấy đang cười với anh!
Nụ cười rất hạnh phúc!
Trong lòng Vũ chợt thấy kích động hơn.
Cô đang cười với anh, hơn nữa hai người còn đang tay trong tay với nhau.
Thế nhưng kích động chưa được bao lâu, Vũ đã chợt thấy thất vọng.
Nụ cười của cô ấy không phải dành cho cậu.
Nếu cậu không mạo danh cậu là Vũ Trạch, cô sẽ không như vậy cười với cậu.
Nếu cậu không mạo danh Vũ Trạch, cô sẽ không cảm thấy ở cạnh cậu như này là hạnh phúc.
Sẽ không dành tình cảm cho người như cậu.
Cũng không đem toàn bộ kí ức cũng kỉ niệm tốt đẹp của hai người gộp chung lại với nhau.
Tất cả nhưng gì trước mắt của cậu, đều là do cậu mạo danh thân phận người khác mới có được.
Giá như cậu thực sự là Vũ Trạch thì hay biết mấy!
Cậu có thể gặp cô sớm hơn, bên cô nhiều hơn, cả hai cũng sẽ có nhiều kỉ niệm hơn.
Chỉ tiếc là trên đời không có hai chứ giá như!
Nếu như một ngày nào đó cô biết cậu không phải là Vũ Trạch mà cô tìm thì sao?
Vũ không dám nghĩ tới nữa, nắm thật chặt tay cô, cả hai cùng chạy về phía trước.
Chuyện sau này để sau này tính đi.
Có một số thứ dù biết không phải của mình, nhưng lại làm mọi cách để có được nó!
Cậu là người như vậy!
----------------------------------------------
"Oải Hương sao? Sắp thu hoạch rồi hả? Nhớ lấy cho tao mấy lọ tinh dầu nhé Thiên!"
Tĩnh Vy vui sướng kêu lên trong điện thoại.
Tinh dầu Oải Hương của Tĩnh Vy sắp hết rồi, đương nhiên phải đặt hàng ngay để lấy rồi.
Tinh dầu vừa điều chế bao giờ cũng tuyệt hơn rất nhiều.
Vì Thiên thích oải hương nên đồ đạc của cô đều nhiễm mùi Oải Hương.
Thiên thích nó nên năm nào tới mùa thu hoạch, Thiên cũng tìm đến nơi điều chế đặt lấy trước mấy lọ.
Vì ở lâu với Thiên nên Tĩnh Vy cũng đặc biệt thích mùi hoa này.
Dịu dàng mà tinh tế!
Không chê vào đâu được.
Vừa đi qua phòng nhân sự, bước chân của Thanh Trì chợt dừng lại.
Anh khẽ xoay đầu chính xác nhìn về phía Tĩnh Vy.
Oải Hương?
Thiên cũng thích Oải Hương sao?
Đáy mắt anh lộ rõ sự kinh ngạc.
Nhớ tới cô ấy cũng rất thích Oải Hương.
Cả hai đã từng chìm đắm trong rừng hoa ấy rất nhiều.
Nhiều tới nỗi không đếm xuể nữa.
Cánh đồng đấy chắc cũng sắp thu hoạch rồi nhỉ?
Năm nay anh chưa có dịp tới nhìn rừng hoa nở rộ rồi.
Thanh trì thoáng chốc suy nghĩ rồi tiếp tục cất bước đi.
--------------------------------
Tác giả:[Tím hồng hoang sắc chiều phai nghiêng nắng
Em vội vàng trên phố vắng không anh
Kịp theo chân đuổi theo gió chạy nhanh
Để vô tình vương cánh hoa vấp ngã
Có phải vì anh và em xa lạ
Nên nhớ nhung về khép dưới thềm hoa
Này yêu thương xin gửi chút tình ta
Hoa sắc tím cho lòng ai nhuộm nhớ
Đâu có loài hoa nào không yêu ánh mặt trời
Dẫu em là loài hoa màu tím
Dẫu người đời nhìn em trong âu sầu im lịm
Vẫn mong mình được tắm ánh bình minh.]
Tâm tư nhỏ nhoi gửi vào nơi này vậy! Chúc cậu một thế giới mới bình an!
Chương 35 Ảo giác.
Ngồi trên xe lặng im ngắm cảnh ven đường, Thiên càng ngày càng thấy ngạc nhiên.
Đoạn đường này...
Không sai...chính là đường tới cánh đồng Oải Hương.
Cô quay sang nhìn Thanh Trì, ánh mắt dò hỏi.
Tại sao anh cũng biết tới nơi này?
"Em ngạc nhiên sao? Chúng ta đang tới nơi đẹp nhất trong kí ức của anh!"
Thanh Trì cảm nhận được ánh mắt của cô thì mỉm cười.
Kí ức đẹp nhất của anh vĩnh viễn chỉ nằm lại ở nơi này.
Đã rất lâu rồi anh không quay trở lại.
Mong rằng sẽ vẫn như xưa.
Thiên thu lại ánh mắt, trong tâm không ngừng đặt câu hỏi.
Nơi ấy cũng là kí ức đẹp nhất với anh ấy.
Hai người cũng thực có duyên!
Chỉ là anh ấy từng ở đây rồi hay sao?
Cô cứ nghĩ từ nhỏ Thanh Trì đã ở nước ngoài rồi chứ?
"Em có mang theo cherry không?"
Thanh trì chợt quay sang hỏi cô, ánh mắt rất dịu dàng.
"Sao anh biết tôi có mang theo cherry bên người vậy?"
Thiên nghe anh nhắc tới cherry thì nhíu mày, hai tay không tự giác ôm chặt cái balo vào lòng, khư khư bảo vệ.
Thanh Trì nhìn thấy hành động bảo vệ đồ của cô thì cười khổ.
Thế nhưng trong trí nhớ anh chợt xoẹt qua một hình ảnh.
Thanh Trì nhìn cô chăm chú, ánh mắt vẫn không muốn rời khỏi.
Cứ như muốn từ người cô nhìn ra được cái gì đấy.
"Anh...anh đừng mơ cướp đồ của tôi!"
Nhận thấy ánh mắt của Thanh trì, đôi tay cô bảo vệ đồ thật chặt.
Ngớ người, Thanh Trì quay mặt đi, tiếp tục lái xe, không nói gì nữa.
Thiên hết nhìn anh lại nhìn balo của mình tự hỏi.
Sao lại không nói gì nữa?
Giận à?
"Cho anh nè!"
Cắn răng một lúc, cô mới buông balo ra.
Thiên nghĩ rằng Thanh Trì giận vì cô không cho anh cherry nên mới như vậy.
Thế nên cô đành phải mở hộp lấy cho anh một quả.
Không sai chỉ một quả duy nhất!
Thanh Trì nhẹ liếc nhìn trái cherry nằm trong lòng bàn tay cô chợt thấy xao xuyến trong lòng.
Vẻ mặt này là sợ anh giận đúng không?
Không màng tới hình tượng, Thanh Trì quay sang nhìn tay cô rồi há miệng.
Ý bảo cô bỏ vào miệng cho mình.
Thiên trợ mắt nhìn anh nhưng sau đó cũng chỉ có thể xụ mặt đem trái cherry bỏ vào miệng anh.
Thanh trì mỉm cười. Khuôn mặt của cô lúc này thật đáng yêu.
Bắt nạt cô rất vui.
-------------------------------------------
"Anh biết nơi này lâu chưa?"
Thiên đứng ngay phía sau Thanh Trì nhẹ nhàng hỏi.
Giọng của cô vang lên trong gió nghe rất thích.
"Mười hai năm trước! Chỉ là đã gần chục năm rồi chưa từng quay lại! Tôi cứ nghĩ cánh đồng này bị hủy rồi, không ngờ là vẫn còn!"
Thanh Trì hướng ánh mắt nhìn xa xăm, đáy mắt anh lấp lánh yêu thương.
Anh cứ nghĩ sau khi anh rời đi, không bao lâu nữa cánh đồng này sẽ bị hủy.
Vì lúc đó ba anh nói chỗ này sẽ được thu mua để xây khu công nghiệp.
Vậy mà có người bất chấp thu mua lại, giữ nguyên cánh đồng bạt ngàn này.
Nơi này vẫn vậy, vẫn đẹp và lung linh như thế.
Mười hai năm?
Chín năm?
Trùng hợp sao?
"Tôi đã cầu xin anh trai và ba để giữ lại cánh đồng này! Nó đương nhiên sẽ vẫn lung linh như vậy!"
Thiên nhẹ mỉm cười.
Cô nhận ra tâm sự trong ánh mắt của Thanh Trì nên lập tức nói ra sự thật.
Nơi này không thể phá hủy, vì nó là một phần sức sống của cô.
Là nơi chôn giấu kỉ niệm tuyệt đẹp nhất của cô.
Ánh mắt Thanh Trì hơi dao động sau câu nói của cô, thế nhưng anh không biểu đạt gì hết.
Thanh trì giảo bước chân tiến vào giữa rừng hoa.
Sau khi bỏ hai quả cherry vào miệng, lúc ngửng đầu lên cô đã cách Thanh Trì một đoạn.
Anh lúc này đang vươn tay đón nắng, gương mặt anh tuấn hơi ngước lên nhìn về phía bầu trời, nhắm nhẹ mắt cảm nhận hơi thở của thiên nhiên.
Trái tim Thiên bắt gặp hình ảnh này chợt nhảy lên kịch liệt.
Thật giống!
Không phải ảo giác của cô đi!
Hình ảnh này rất giống với bức ảnh trong tay cô.
Nghĩ như vậy, bàn tay Thiên chợt siết vào chiếc túi càng chặt.
"Làm gì mà thất thần như vậy? Mau lại đây chúng ta đi nhìn ngôi nhà kia!"
Thanh Trì đã hạ động tác, xoay người nhìn bên cạnh nhưng không thấy Thiên đâu.
Lúc ngoảnh đầu lại thấy cô vẫn ngơ ngác nhìn anh thì bật cười, vẫy tay gọi cô.
Chợt bừng tỉnh khỏi suy nghĩ vừa len lỏi trong đầu, cô hít một hơi thật sâu bình ổn cảm xúc rồi chạy tới cạnh bên Thanh Trì.
Có lẽ là do cô nghĩ nhiều!
Trùng hợp mà thôi!
"Không ngờ lại có người dựng lên một ngôi nhà ở giữa cánh đồng hoa như này!"
Mặc dù là câu cảm thán nhưng Thiên có thể nghe ra trong lời nói đó là sự sửng sốt, ngạc nhiên.
Trong đầu Thanh Trì chợt vụt qua bức hình gì đó.
Thật giống!
"Anh muốn hỏi cái gì sao?"
Thiên bước lên phía trước vượt qua người Thanh Trì nhẹ giọng hỏi.
Có có thể cảm nhận được Thanh Trì đang muốn hỏi gì đó.
Thanh Trì trầm mặc vượt qua cô đặt chân vào trong nhà.
Thiên thấy vậy cũng cất bước theo anh vào trong.
Cô cứ tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi kia của cô nên cũng không nói gì nữa.
"Ngôi nhà này là ai xây vậy?"
Sau khi nhìn cách bố trí căn nhà một lượt, Thanh Trì mới nhíu mày nhìn Thiên.
"Anh trai nói anh cho người xây nó!"
Thiên đang đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Nghe thấy câu hỏi của Thanh Trì, cô đáp lại theo bản năng, ánh mắt hoàn toàn không nhìn anh mà hướng ra xa.
Đứng từ cửa sổ này, cô có thể nhìn được khu nhà máy chế biến hương hoa ở góc đồi kia.
Bàn tay Thanh Trì bỗng chốc siết chặt.
Là trùng hợp sao?
Thanh Trì xoay người nhìn xung quanh căn nhà một lần nữa.
Anh không nhớ nhầm. Tuyệt đối không thể nhầm được.
Cách bố trí nơi này, kết cấu ngôi nhà... đều là do tay anh vẽ nên.
Không thể nào có sự trùng hợp như vậy.
Trừ khi....
Thanh Trì lâm vào trạng thái ngây người, chìm đắm trong sự kích động.
"Thanh Trì...Thanh Trì....Lâm Thanh Trì!"
Bốp!
Thấy Thanh Trì ngây người, cô liền tiến tới gọi anh nhưng không được.
Sau cùng đem mặt của Thanh Trì...
Ừm...dính một bạt tai của cô.
Chân mày Thanh Trì nhíu lại vì đau.
Mẹ nó có người dám đánh anh.
Nhíu mày chặt hơn, anh nhìn chằm chằm vào Thiên khiến cô sợ hãi lùi ra sau.
"Tôi không cố ý! Tại anh cứ ngây người không nghe tôi gọi nên tôi mới..."
Thiên ấp úng giải thích, cánh tay run rẩy giấu ra sau lưng.
Ánh mắt ấy quá lạnh, tưởng trừng muốn đóng băng luôn.
Đem sát khí ép về, Thanh Trì nhắm mắt lại rồi mở ra, sau đó nắm tay cô ra khỏi căn nhà.
Không dám phản kháng, cô lặng lẽ bước theo bước chân của anh.
Hai người tới một khoảng trống không trồng hoa nhưng có nền cỏ xanh mượt rồi ngồi xuống.
Thiên nhìn khoảng đất trống phủ cỏ nghi hoặc.
Anh cũng biết ở đây có khoảng trống này sao?
Hôm nay trời trong gió mát, ánh nắng cũng rất yếu ớt nên ngồi đây không có vấn đè gì cả.
Hai người ngồi lặng im ngắm cảnh, trầm mặc không nói lời nào.
"Đừng giận nữa, tôi xin lỗi!"
Thiên xụ mặt cúi đầu nhìn chằm chằm xuống nền cỏ, bàn tay nhỏ nhắn chìa trước mặt Thanh Trì, là một quả cherry.
Xem như là chuộc lỗi với anh đi.
Thanh Trì nhìn thái độ kia của cô, trong lòng chợt ấm áp, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cô muốn đem cherry để mua chuộc anh sao?
Chúc mừng vì đã mua chuộc thành công.
Là cô thật tốt!
Anh cầm lấy quả cherry bỏ vào miệng.
Xem như tha lỗi cho cô đi.
Mà thật ra anh cũng không phải giận cô, chỉ là vừa nãy cảm xúc hơi bấn loạn.
"Anh tha lỗi rồi!"
Thiên hớn hở ngửng mặt cười tươi rói nhìn Thanh trì.
Ưm...
Còn chưa kịp làm cái gì, môi của cô đã bị chặn lại bởi một thứ ấm nóng.
Ngay sau đó một dòng nước chạm vào môi Thiên, khẽ chảy vào trong thực quản của cô.
Cherry có màu đỏ thẫm, mềm và mọng nước. Vị ngọt thanh dịu pha chút tự nhiên cứ thế theo nụ hôn của Thanh Trì tràn vào miệng cô.
Khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng vị thẹn.
Tại sao anh lại có thể như vậy chứ.
Không thấy bẩn sao?
Từ bao giờ anh lại chia sẽ đồ ăn cho người khác bằng miệng rồi?
Sau khi đem toàn bộ chỗ hương vị kia trút vào miệng cô, anh mới thoải mái buông ra đem hạt bỏ đi, mỉm cười nhìn cô.
Hai má ừng hồng kéo theo đôi tai cũng đỏ bừng, Thiên ngại ngùng cúi gằm mặt xuống không dám nhìn Thanh Trì.
Tim cô đã đập rất nhanh rồi.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, khóe miệng Thanh Trì bỗng chốc kéo cong hơn nữa.
Vị của cô rất ngọt.
Tự nhiên muốn hôn tiếp thì phải làm sao?
-----------------------------------------
"Em định cứ không nói gì như vậy sao?"
Thanh Trì đến vỗ trán nhìn Thiên đang gối đầu lên chân mình tận hưởng ánh nắng.
Cô đã như này được một tiếng rồi đấy.
Không nói năng gì mà chỉ nằm đây hưởng thụ.
Chỉ là hôn thôi mà, có cần phải như vậy không?
"..."
Thiên hơi ngước mắt nhìn Thanh Trì, khuôn mặt đã bớt đỏ nhưng cô vẫn ngại ngùng.
Lần này cô không đẩy anh ra, cũng không phản kháng dữ dội.
Ngược lại cô cảm thấy nụ hôn của anh thật dịu dàng ôn nhu.
Nó khiến cô cứ chìm đắm trong đó.
-------
"Đi thôi chúng ta đi ăn trưa!"
Đến bó tay với cô, anh đành nắm tay cô kéo xuống đồi.
Môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
Soạt....
Bước chân của Thiên chợt dừng lại dẫn tới Thanh Trì cũng phải đứng lại theo.
Anh khẽ xoay người nhìn cô.
"Sao vậy?"
Thanh Trì ngồi xuống cạnh cô hỏi nhẹ.
"Bị...bị mắc rồi!"
Cô sách làn váy nhìn dưới chân mình.
Một đoạn cành hoa Oải Hương đã vươn ra chẳng may mắc vào chiếc váy ren của cô.
"Em hạ người xuống để tôi gỡ nó ra!"
Thanh Trì nâng vạt váy lên nói nhỏ với cô.
Đoạn anh đã quỳ một chân xuống cởi giày của cô nhấc chân cô đặt lên đùi mình.
Thiên nghe lời hơi hơi khụy chân xuống cho anh gỡ chúng.
Lúc đôi tay của anh chạm vào bàn chân trần của cô, cô chợt thấy ngưa ngứa.
Muốn được anh xoa!!!
"Anh biết không, anh rất giống với anh ấy!"
Đang yên lành, Thiên đột nhiên thốt lên.
Bàn chân vẫn đặt trên đùi anh, nhẹ giọng.
Ánh mắt của cô nhìn xa xăm mộng tưởng.
Giống tới bất ngờ!
Đông tác của Thanh Trì cũng chợt dừng lại nhưng sau đó lại tiếp tục gỡ cành hoa ra.
"Được rồi, đi thôi!"
Đợi anh gỡ được nhành hoa cuối cùng ra, đem giày xỏ lại cho cô.
Thanh Trì đứng dậy phủi tay rồi kéo cô đứng lên.
Đem bàn tay nhỏ xinh của cô nắm chặt.
Tay cô rất mềm, lại nhỏ nhắn nữa.
Vì thế anh rất thích nắm tay cô, tiện thế còn cố gắng miết miết một chút tìm cảm giác.
Hành động đó của Thanh Trì khiến tay cô đỏ ừng mất một mảng.
Mẹ nó đây là thói quen gì?
Hai người tiếp tục xuống đồi.
'Có lẽ em không biết, em cũng thực sự rất giống cô ấy! Đợi tôi chứng thực mọi chuyện, nhất định sẽ nói rõ với em!'
Nghĩ thì như thế nhưng anh cũng không biết phải mất bao lâu nữa.
Cô rất giống nhưng nếu như không phải...
Bình luận facebook