• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full HẠNH PHÚC NGỌT NGÀO (1 Viewer)

  • Phần 4

18.

Một lát sau, tôi nhìn thấy xe của Lục Nghiên đi ra ngoài.

Tôi một lần nữa ngồi trở lại trên giường, vuốt bụng dưới.

Hốc mắt tôi có chút chua xót, ngực cũng nghẹn dữ dội.

Rõ ràng ly hôn là tôi tự mình nói, vì sao khổ sở như vậy?

Hơn hai giờ đêm, tôi nhận được điện thoại của Lục Nghiên.

Tôi mơ mơ màng màng, vốn không muốn nhận, nhưng ma xui quỷ khiến vẫn nhận.

Đối phương lễ phép lại khách khí biểu lộ thân phận, nói là quản lý quán bar.

Lại nói rõ tình huống, nói Lục Nghiên uống rượu ở quán bar bọn họ, bọn họ hiện tại sắp tan tầm, nhưng Lục Nghiên không chịu đi, chỉ ném điện thoại di động cho hắn, nói có bản lĩnh thì gọi vợ hắn tới đón hắn.

Đó là lý do tại sao anh ấy gọi cho tôi cuộc gọi này.

Tôi vốn không muốn quản, còn bởi vì đêm khuya bị đánh thức, có chút tức giận rời giường.

Nhưng tôi nhớ lại chuyện năm đó Lục Nghiên vì giành được hạng mục tiếp theo mà uống rượu đến chảy máu dạ dày.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng tôi vẫn đi đón Lục Nghiên.

Lúc tôi đến, quán bar rất yên tĩnh, chỉ còn lại một người khách là Lục Nghiên.

Anh nằm trên bàn, rõ ràng đã say đến ánh mắt đều là mê ly, trong tay lại còn cầm bình rượu.

Tôi đại khái đã nói rõ ý đồ đến đây với quản lý quán bar, sau khi thanh toán xong, liền đi qua muốn dựng Lục Nghiêm lên.

Nhưng anh đã say khướt, lại không phối hợp, tôi có chút tức giận.

“Lục Nghiên anh còn không đứng lên, em sẽ đi! "

Tôi tức giận nói với Lục Nghiên đang nằm trên bàn.

Lúc tôi vừa dứt lời, Lục Nghiên vừa mới nhắm mắt sống chết không dậy, liền nháy mắt mở to mắt.

Lục Nghiên giữ chặt cổ tay tôi, mắt đỏ hoe.

"Em đừng đi, xin em..."

Giọng điệu của anh bây giờ tôi chưa từng thấy qua......có một chút hèn mọn?

Cho dù năm đó bị chủ nợ dùng dao kề lên cổ, Lục Nghiêm cũng không cầu xin bọn họ.

Hôm nay lại dùng giọng điệu này cầu xin tôi đừng đi......

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Lục Nghiên ôm tôi đặt lên ghế dài, tựa đầu vào ngực tôi, ôm tôi thật chặt.

“An Ninh, anh cố gắng làm việc chính là muốn cho em có cuộc sống tốt đẹp, anh muốn có một đứa con với em, như vậy em sẽ không muốn đi... Em biết không?”

Lục Nghiên thao thao bất tuyệt, tôi nhận thấy ngực có chút ẩm ướt.

Lục Nghiên khóc sao ?! Lục Nghiên thích tôi?! Lục Nghiên vẫn luôn thích tôi?!

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, bụng dưới co rút đau một trận.

19.

Sắc mặt tôi trắng bệch, theo bản năng muốn đẩy Lục Nghiên ra.

Nhưng anh nhận ra tôi muốn đẩy anh ra, ôm càng chặt hơn.

Tôi hít một ngụm khí lạnh, mặt trắng bệch: "Lục Nghiên, em đang mang thai, bây giờ bụng đang đau..."

Nghe vậy, Lục Nghiên ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn tôi.

Bác sĩ nói tôi có điềm báo sảy thai, cần giữ thai, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tuần.

Sau khi bác sĩ dặn dò một số việc cần chú ý, mới rời đi.

Lục Nghiên đứng bên giường, nhìn tôi nằm trên giường, hồi lâu mới nói:

"Anh đi rửa mặt.”

Khi tôi ở một mình trong phòng bệnh, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng.

Vừa rồi bác sĩ nói tôi vất vả quá mức,hẳn là do tôi trong khoảng thời gian này bận rộn quá mà gây nên.

Tôi nhẹ nhàng chạm vào bụng dưới.

“Cục cưng, thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này mẹ cũng không có để ý tới con, con phải nắm chặt lấy mẹ, từ nay về sau mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.”

Khi tôi mơ mơ màng màng sắp ngủ, Lục Nghiên mới trở về.

Mùi rượu trên người anh đã tản ra không còn nhiều lắm, ánh mắt cũng rất tỉnh táo.

"Lục Nghiên, em muốn đi vệ sinh..."

Tôi mơ mơ màng màng nói.

Từ sau khi mang thai, tôi luôn đi tiểu đêm, đến bây giờ ban đêm luôn cần thức dậy một hai lần.

"Được, em, em, em đừng nhúc nhích, anh ôm em đi!"

Lục Nghiên lập tức đứng dậy, tay chân luống cuống khom lưng muốn ôm tôi, nhưng thử vài tư thế đều sợ tổn thương đến tôi.

Cuối cùng anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Sau khi đi vệ sinh trở về, tôi tỉnh táo lại vài phần.

“Có muốn uống nước không? "

Lục Nghiên hỏi.

“Không cần. "Tôi lắc đầu.

Uống nước khiến tôi đi vệ sinh thường xuyên hơn vào ban đêm.

Lục Nghiên trầm mặc một chút, vẫn mở miệng hỏi.

“Vì sao không nói với anh việc mang thai, còn đề nghị ly hôn? "Lục Nghiên hỏi.

Tôi nhìn bộ âu phục nhăn nhúm của Lục Nghiên, mái tóc có chút rối tung, trong nháy mắt cảm thấy có chút ủy khuất.

"Đó còn không phải bởi vì em cho rằng anh không thích em, chỉ thích người tên Bạch Ngưng kia!"

"Anh không thích em, tại sao em phải ở cùng một chỗ với anh, em cầm tiền tự mình mang theo đứa nhỏ, không tốt sao..."

“Không được. "

Ánh mắt Lục Nghiên sáng quắc nhìn tôi," Anh sẽ không để em đi, trừ phi anh chết.”

Anh nắm tay tôi: "Anh nghiêm túc.”

Tôi nhất thời nghẹn lời.

20.

Lục Nghiên giống như ý thức được điều gì đó, hỏi ngược lại tôi: "Sao em biết Bạch Ngưng?"

Tôi: "......”

Tôi có thể nói rằng tôi đã điều tra kĩ về anh rõ ràng trước khi kết hôn sao ?

“Em hơi mệt. "

Tôi nhắm mắt, kéo chăn lại, để hai tai không nghe thấy chuyện gì nữa.

Lục Nghiên khẽ cười một tiếng, không hỏi gì nữa, mà đưa tay nắm lấy tay tôi, nắm chặt mười ngón tay tôi:

“Anh có chỗ nào làm không tốt, em trực tiếp nói với anh. Anh và Bạch Ngưng cũng không phải như em nghĩ, ngày đó trong yến hội, anh gọi cô ấy ra sân thượng chỉ là vì để cô ấy không nói lung tung nữa, anh và cô ấy không phải như em nghĩ, từ đầu đến cuối anh chỉ có một mình em."

“Anh muốn cùng em sống thật tốt, cả đời hạnh phúc, kiếp sau cũng hạnh phúc, kiếp sau sau nữa vẫn hạnh phúc..."

“Lục tổng, sao hôm nay anh nói nhiều vậy? "Tôi buồn cười, mở mắt nhìn Lục Nghiên.

Lục Nghiên thấy tôi không giả bộ ngủ nữa, anh cũng cười.

“Sau này, chúng ta sống thật tốt. "

Anh cúi người hôn tôi.

Tôi nhìn Lục Nghiên, hồi lâu đáp : "Được.”

Thu phu nhân chạy tới vào buổi chiều ngày hôm sau, đồng thời còn mang theo túi lớn túi nhỏ.

Lúc đó tôi đang nằm ở trên giường, mà Lục Nghiên đang đọc truyện cổ tích dưỡng thai.

Chính là cái loại thanh âm cứng rắn này, lại phải cố gắng nói giàu tình cảm nên không được tự nhiên.

Tôi bảo anh đừng đọc, anh lại kiên trì nói anh đã tra qua, như vậy không chỉ có thể dưỡng thai, còn có thể làm cho cục cưng đối với thanh âm của anh quen thuộc, chờ cục cưng ra đời khi anh dỗ, cục cưng sẽ không khóc.

Tôi chỉ có thể nghe theo anh.

"Ai nha, bảo bối của ba, mau cho ba xem một chút!"

Thu phu nhân buông đồ vật trong tay xuống, một tay nâng lấy mặt của tôi, ở trên trán tôi hôn một cái.

“Bảo bối thật tuyệt!"

Tôi đã quen với sự nhiệt tình của Thu phu nhân, nhưng Lục Nghiên không quen, anh không vui lấy khăn giấy lau trán tôi, nhắc nhở:

"Mẹ, đây là vợ con."

Tôi: "......”

Thu phu nhân: "......”

Sau một tuần nằm viện, cơ thể đã ổn định, tôi liền xuất viện.

Nếu đã nói rõ với Lục Nghiên, tôi cũng không cần phải một mình gánh vác những chuyện đó.

Tôi chọn một thời điểm thích hợp, nói hết mọi chuyện với Lục Nghiên.

Lục Nghiễn nghe xong, trầm tư một hồi.

“Anh biết rồi, anh sẽ xử lý tốt, em yên tâm, gần đây không cần quan tâm. "

Lục Nghiên ôm tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng tôi trấn an.

Tôi dựa vào ngực Lục Nghiên, lần đầu tiên có cảm giác an toàn.

Thủ đoạn của Lục Nghiên còn lợi hại hơn tôi, anh không lập tức kết thúc, hơn nữa còn tăng thêm lợi thế, dụ dỗ An Hòa Toàn thế chấp toàn bộ công ty, nhà ở và bất động sản khác.

21.

Đồng thời anh cũng đang điều tra chuyện năm đó.

Anh nói tuy rằng vật đổi sao dời, nhưng chung quy sẽ có dấu vết để lại.

Tôi rất yên tâm mà đem hết thảy giao cho anh, an tâm dưỡng thai.

Mà chuyện của Sở Giác, tôi cũng đã nói rõ với Lục Nghiên.

Là đã từng có tình cảm, nhưng đã qua.

Nhưng Lục Nghiên vẫn chua xót.

Bên ngoài mưa gió Lục Nghiên đều giúp tôi cản trở, tinh lực của tôi trọng tâm đặt ở trên người đứa con trong bụng.

Chớp mắt đã bốn tháng.

"Cậu đi kiểm tra con trai con gái chưa?"

Bạn thân cùng tôi đi dạo cửa hàng mẹ con chọn quần áo nhỏ hỏi tôi.

Thật ra thì mấy thứ này Thu phu nhân mua rất nhiều, đều nhét đầy phòng em bé.

Nhưng đừng nói là bà ấy, tôi cũng rất thích đi dạo phố mua quần áo cho đứa nhỏ trong bụng, lúc chọn luôn có một loại hạnh phúc khó có thể nói rõ.

“Không có, nhưng tớ cảm thấy là con gái. "

Tôi hạnh phúc sờ sờ cái bụng còn chưa rõ ràng.

“Nói đến con gái… ",bạn thân vẻ mặt tức giận," Cậu xem tin tức trên mạng chưa? Chính là có một người đàn ông, sinh con gái lại nói xui xẻo, nói ngay cả tên cũng lười đặt.”

Bạn thân xắn tay áo lên, vẻ mặt tức giận: "Cái loại người gì vậy, nếu không phải tớ không ở Trùng Khánh, bằng không mỗi ngày sẽ đi tìm hắn mắng chết hắn!”

22.

“Tớ thích con gái! Hắn không phải là do phụ nữ sinh ra sao? Dựa vào cái gì khinh bỉ phụ nữ như vậy?! Hơn nữa sinh nam hay nữ do nam quyết định! Cậu nói xem chín năm giáo dục bắt buộc như thế nào lại có cá lọt lưới như vậy..."

Tôi và bạn thân vừa nói đến chuyện này, hai người đều tương đối tức giận, cuối cùng ngay cả nhân viên cửa hàng mẹ và con cũng gia nhập, mọi người đồng loạt mồm năm miệng mười mắng người đàn ông kia.

Đều là phụ nữ, chúng ta vì chuyện này mà cảm thấy đau lòng và khổ sở, cũng chướng mắt người đàn ông kia!

Cuối cùng đã qua giữa trưa, tôi và bạn thân với vẻ mặt tức giận đi ra khỏi cửa hàng mẹ và con.

Sau khi đi ra, chân bạn thân dừng lại.

Lập tức quay đầu lại nhìn bụng tôi, sau đó che miệng, vẻ mặt hoảng sợ.

"Xong rồi, tớ vừa mới không có chú ý, nói vài câu thô tục!"

Bạn thân nửa khom lưng hướng tôi nói, "Bảo bối con mau quên hết những gì vừa mới nghe được, dì về sau nhất định chú ý không ở trước mặt con nói thô tục!"

Tôi bật cười một tiếng, đẩy đẩy khuê bạn thân: "Được rồi đi thôi, chờ con bé được sinh ra sẽ liền quên mất!"

“Vậy cũng khó mà nói, thai giáo, thai giáo cậu biết không......”

Tôi lại gặp Bạch Ngưng,trong bữa ăn.

Tôi ăn mặc tương đối vừa vặn, cho nên lúc ngồi xuống bụng thấy rất rõ ràng.

Mấy tháng không gặp, hình như cô ta đã tiều tụy hơn một chút.

Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm bụng tôi, khiến tôi có chút sợ hãi.

Bạn thân lập tức đổi vị trí ngồi ở bên cạnh tôi, ngăn trở tầm mắt của cô ta.

Bạch Ngưng nhìn bạn thân, lại nhìn tôi vài lần, lạnh lùng nở nụ cười, sau đó xoay người rời đi.

Lúc này tôi cảm giác đứa bé trong bụng nhẹ nhàng nhúc nhích một chút.

Nhưng trôi qua tức thì, nhanh đến mức tôi còn tưởng là ảo giác.

Bạn thân cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Ngưng cho đến khi cô ta rời đi, quay đầu nhìn về phía tôi, thấy tôi đang ôm bụng.

“Làm sao vậy không thoải mái sao? "Bạn thân khẩn trương hỏi.

“Không phải, tớ cảm giác hình như là cục cưng cử động một chút. "Tôi nói.

“Mau cho tớ xem một chút!"

Bạn thân hưng phấn mà nhìn chằm chằm bụng của tôi hơn nửa ngày, đồ ăn đều mang lên đầy đủ, trong bụng cục cưng cũng không động đậy nữa.

Lúc ăn cơm, bạn thân nhắc nhở tôi, vẫn phải chú ý Bạch Ngưng, cô ấy vừa mới nhìn thấy ánh mắt Bạch Ngưng nhìn tôi rất không thân thiện.

Tôi nghe theo lời của bạn thân, nhưng tôi không ngờ Bạch Ngưng lại hành động nhanh như vậy.

Lúc tôi và bạn thân vừa ra khỏi khách sạn, Bạch Ngưng liền nhào tới, trong tay còn cầm một con dao.

Người chung quanh một trận thét chói tai.

Bạn thân theo bản năng bảo vệ tôi, che chở tôi cùng nhau chạy, nhưng Bạch Ngưng so với chúng tôi nhanh hơn rất nhiều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hạnh Phúc Ngọt Ngào
  • Scotland Chiết Nhĩ Miêu
[Zhihu] Phải hạnh phúc, mẹ nhé!
  • 风月无罪 - Trăng không có tội
Phần 4 END
CÁI GIÁ CỦA HẠNH PHÚC
  • Thuỷ Linh Znghi

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom