• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full HẠNH PHÚC NGỌT NGÀO (2 Viewers)

  • Phần 2

7.

Bạch Ngưng tay cầm ly rượu đỏ, cười nhìn Lục Nghiên, chậm rãi đi tới.

Lục Nghiên nhìn cô đến gần, vẻ mặt không thay đổi, nhưng tôi lại nhạy bén nhận ra hình như anh không vui?

Trong lúc giật mình, Bạch Ngưng đi tới trước mặt chúng tôi, nói cười như yến: "A Nghiên.”

Giọng cô gọi Lục Nghiên thân thiết, khiến người ta miên man bất định.

Lục Nghiên không đáp lời, Bạch Ngưng cũng không cảm thấy xấu hổ, quay đầu nhìn tôi, nói với Lục Nghiên:

"Vị này chính là An tiểu thư phải không?"

An tiểu thư?

Trên mặt tôi lộ ra nụ cười khéo léo, nhìn Bạch Ngưng.

Xem ra vị Bạch tiểu thư này cũng không đơn giản.

Vừa gặp đã xưng tôi là An tiểu thư, đây không phải là phủi sạch quan hệ giữa tôi và Lục Nghiên sao?

Hơn nữa cô ta biết tên của tôi, xem ra đối với tôi rất hiểu rõ .

“Vâng. "

Tôi mỉm cười, nhìn về phía Lục Nghiên, ngữ khí mang theo thân mật:

" Ông xã, không giới thiệu một chút sao?”

Có qua có lại, ai mà không biết?

Cô vừa gặp đã khiến tôi không thoải mái, tôi đây liền show ân ái, tức chết cô.

Lục Nghiên nhìn tôi, tay hơi buông lỏng, anh ta nhíu mày, một lần nữa nhìn về phía Bạch Ngưng.

“Một người bạn cũ.”

Nói xong, anh ôm eo tôi, để tôi áp sát anh, nói với Bạch Ngưng: "Đây là vợ tôi, An Ninh.”

Anh đối với tôi giới thiệu là phu nhân, đối với Bạch Ngưng chỉ giới thiệu qua loa, làm cho Bạch Ngưng sắc mặt có chút khó xử.

Trong lúc nhất thời không khí có chút vi diệu.

Nhưng Bạch Ngưng cũng không phải người đơn giản, cô ta tiếp tục cười nói:

"A Nghiên, chúng ta đã lâu không gặp, em rất nhớ anh.”

Tôi nhíu mày.

Ngữ khí mập mờ làm cho mấy người ở đây đều nhìn qua.

Sắc mặt Lục Nghiên có chút khó coi.

“Qua bên này nói chuyện. "

Lục Nghiên trầm mặt nhìn Bạch Ngưng.

Bạch Ngưng sảng khoái đáp ứng, đáy mắt mang theo khiêu khích, đắc ý nhìn tôi.

Nhưng ngay sau đó Lục Nghiên đã đánh vào mặt cô ta.

Anh hôn mặt tôi, ôn hòa nói: "Bà xã, anh cùng cô ấy nói chuyện một chút, lập tức trở lại ngay.”

Nhìn nụ cười cứng đờ của Bạch Ngưng, tôi vừa lòng cười híp mắt nói: "Được.”

8.

Sau khi hai người đi rồi, tôi tiếp tục nói chuyện với mấy người bạn ở trung tâm thương mại của Lục Nghiên.

Tất cả mọi người đều là người tinh tế, sẽ không hỏi đến chuyện cá nhân ,trừ phi là thiểu năng trí tuệ.

Ví dụ như em gái tôi.

Sau khi tiếp chuyện một lúc, tôi đi vào góc ăn tráng miệng.

Đang ăn vui vẻ, phía sau vang lên thanh âm của em gái kế của tôi :

"Nếu tôi là chị, đã sớm tìm một chỗ thắt cổ, làm sao còn đứng đây ăn được!"

An Nguyệt mặc váy công chúa, mang theo túi xách của hãng nào đó, hai tay ôm cánh tay, châm chọc nhìn tôi.

Tôi xoay người, nhìn cô ta, biểu tình có chút một lời khó nói hết.

"An Nguyệt, cô bây giờ đã bao nhiêu tuổi, còn mặc váy công chúa màu hồng nhạt?"

“25Tuổi còn ăn mặc...... trẻ con như vậy?"

“Ngươi --"

An Nguyệt tức giận, cô ta muốn mở miệng mắng tôi, nhưng lại chuyển đề tài.

"Tôi vừa mới nhìn thấy Lục tổng, nói chuyện với một nữ sinh rất xinh đẹp trên sân thượng."

An Nguyệt đắc ý nhìn tôi, cô ta muốn nhìn thấy biểu tình ghen tuông trên mặt tôi, nhưng tôi lại không theo ý cô ta.

Tôi thuận miệng đáp: "À, cô ấy à, là bạn gái cũ của Lục tổng.”

Nghe vậy, An Nguyệt giống như bắt được bí mật gì đó, hai mắt tỏa sáng.

Cô ta tiến lại gần tôi:

"Bạn gái cũ? Nói như vậy là cô sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi à?"

Tôi: "......”

Cô ta có vấn đề gì không?Đuổi ra khỏi nhà? Đây là do đọc nhiều tiểu thuyết sao ?

Tôi liếm liếm môi nói: "An Nguyệt, bình thường ít xem tiểu thuyết chút, xem nhiều sách tốt cho trí não chút.”

So kè chuyện đ.ộc mồm đ.ộc miệng, An Nguyệt từ nhỏ đến lớn đều không phải là đối thủ của tôi.

Cô ta tức giận đến hai tay gắt gao nắm chặt, gắt gao nhìn chằm chằm ta.

“Sở Giác đã trở lại, chị biết không? "

Cô ta đột nhiên nói.

9.

Sở Giác? Một cái tên rất lâu rồi không nghe tới.

Tôi mặt không đổi sắc nói: “ Bây giờ thì biết rồi.”

An Nguyệt tiến thêm một bước tới gần tôi:

"Chị không muốn nối lại tình cũ với anh ta ?!"

Tôi nhìn An Nguyệt một cách quái dị: "Tại sao tôi phải cùng anh ta nối lại tình cũ?"

"Chị không phải yêu Sở Giác nhất sao?"

An Nguyệt gần như dán mặt lên mặt tôi, muốn nhìn ra chút gì đó trên mặt tôi.

Tôi lui lại, kéo dài khoảng cách với cô ta, sắc mặt cũng trầm xuống.

“An Nguyệt, tôi không muốn nghe tên người này nữa. "

Tôi bỏ bánh ngọt xuống, thản nhiên nói:

" Anh ta có về hay không cũng không liên quan đến tôi, tôi đã kết hôn rồi.”

Nói xong, tôi xoay chiếc nhẫn cưới kim cương cực lớn trên tay.

Nhìn thấy tôi trầm mặt, An Nguyệt không chỉ không có chút thu liễm, ngược lại còn làm trầm trọng thêm, cảm thấy mình bắt được điểm đau của tôi, tiếp tục mở miệng châm chọc:

"Tôi khuyên cô sớm ly hôn với Lục tổng, An Ninh, đức không xứng vị, tất có tai ương!”

An Nguyệt còn chưa nói xong, đã bị tôi hắt một ly rượu đỏ vào mặt.

Cô ta không dám tin nhìn tôi, chất lỏng của rượu vang đỏ theo cằm của cô ta nhỏ xuống, phá hủy lễ phục của cô ta.

Động tĩnh này không lớn không nhỏ, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Bao gồm cả bố và mẹ kế của tôi.

Bọn họ thấy An Nguyệt bị tôi hắt rượu, lập tức hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới chỉ trích tôi.

An Hòa Toàn không hỏi nguyên do, vừa mở miệng liền chỉ trích tôi, mẹ kế Liễu Quân thì ôn nhu an ủi An Nguyệt.

Có một khoảnh khắc, tôi lại trở về cơn ác mộng thời thơ ấu.

Tôi lạnh lùng nhìn một nhà ba người bọn họ.

“An Ninh, đồ ngỗ nghịch! Mày làm sao lại đối xử với em gái mày như vậy! “

An Hòa Toàn hướng về phía tôi hét lên, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.

“Tôi không chỉ muốn hắt cô ta, tôi còn muốn hắt ông. "

Tôi hừ lạnh một tiếng, tựa vào tường nhìn ông ta.

“Mày muốn làm phản à! "

An Hòa Toàn giơ tay lên, muốn cho tôi một cái tát thì bị ngăn cản.

10.

"Chú An, chú đừng nóng giận, Ninh Ninh cô ấy không phải cố ý..."

Giọng nói quen thuộc, là Sở Giác.

Tôi có chút hoảng hốt nhìn người đàn ông cao lớn chắn ở trước mặt.

Bất ngờ không kịp đề phòng, trên mặt tôi bị hắt một ly rượu vang đỏ.

Là An Nguyệt.

Cô ta hắt rượu xong, liền trốn sau lưng Liễu Quân, đắc ý làm mặt quỷ với tôi.

Ánh mắt toàn hội trường đều tập trung vào trên người tôi.

Lưng tôi thẳng tắp, rút ra vài tờ giấy, lau khô vết rượu vang đỏ trên mặt.

Tôi vỗ vỗ Sở Giác đang đứng chắn trước mặt, lễ phép mỉm cười: "Tránh ra.”

Sở Giác thấy tôi cười với hắn, hơi sửng sốt.

Hắn giật mình, tôi đã đẩy hắn ra, đi về phía An Nguyệt.

Tay của tôi cực nhanh, từ phía sau Liễu Quân kéo An Nguyệt ra, dùng hết toàn lực, cho cô ta hai bạt tai.

Động tác của tôi nhanh đến mức Liễu Quân thậm chí còn không bảo vệ được An Nguyệt.

“Mẹ tôi là người cô có thể đụng? Là ai chiếm tổ chim khách làm tiểu tam? Nhất định muốn mọi người khắp thiên hạ đều biết mẹ cô là loại người gì sao? "

Tôi nâng cao âm lượng, để cho mọi người xung quanh chúng tôi đều có thể nghe được quá khứ của Liễu Quân.

Hai cái tát này, tôi xuống tay rất nặng, nặng đến đem An Nguyệt đánh ngã trên mặt đất lúc, cô ta thậm chí cũng không kịp phản ứng, chỉ bụm mặt không dám tin trừng mắt nhìn tôi.

Tay tôi trực tiếp tê dại.

Liễu Quân thấy An Nguyệt bị tôi đánh đến ngã trên mặt đất, lại bị tôi mắng, trong miệng không sạch sẽ mắng một câu, nhào lên muốn đánh tôi.

Nhưng Lục Nghiên còn nhanh hơn bà ta, anh ấy vững vàng bảo vệ tôi trong lòng, hoàn toàn ngăn cách họ.

“An tổng. "Sắc mặt Lục Nghiên cực kỳ khó coi, anh lạnh lùng gọi An Hòa Toàn.

An Hòa Toàn rùng mình, nhanh chóng giữ chặt Liễu Quân.

Liễu Quân khóc lóc đánh ông ta, nói ông ta không phải đàn ông, vợ con bị khi dễ như vậy mà cũng không dám lên tiếng.

Sắc mặt An Hòa Toàn cực kém, nơi này người đến người đi, ông ta bị vợ của mình chỉ trích không chút lưu tình như vậy, mất hết mặt mũi.

11.

Ông ta thấp giọng hướng Liễu Quân quát: "Lại nổi điên nữa liền dừng thẻ của cô !”

Lời này vừa nói ra, Liễu Quân tựa như bị ấn nút tạm dừng, thoáng cái thành thật.

“An tổng, tôi hy vọng ông có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, rượu đỏ trên mặt vợ tôi là ai hắt. "

Lục Nghiên mặt trầm như nước.

Anh không có chút nào cho An Hòa Toàn mặt mũi, dùng ngữ khí lễ phép xa cách xưng hô nói cho mọi người, anh cùng người cha vợ này không quen.

“Cái này... "An Hòa Toàn cực kỳ khó xử.

“Mẹ Ninh Ninh, mẹ vợ tôi qua đời như thế nào, tin rằng ông hiểu rõ hơn tôi. "

Lục Nghiễn vỗ về lưng tôi an ủi," An Ninh bây giờ là vợ tôi, cô ấy bị bắt nạt chính là tôi bị bắt nạt.”

Thanh âm Lục Nghiên không nặng không nhẹ, lại tràn ngập cảnh cáo.

Toàn thân An Hòa Toàn run lên.

Từ sau khi ông ngoại và mẹ tôi qua đời, việc làm ăn của công ty ngày càng sa sút, hiện tại cơ bản dựa vào tập đoàn Lục thị để sinh tồn, nếu Lục Nghiên rút vốn, đó chính là đả kích mang tính hủy diệt đối với công ty.

Cho nên chọc Lục Nghiên, chẳng khác nào chọc giận thần tài.

An Hòa Toàn là người thức thời, ông ta cắn răng một cái, xoay người cho An Nguyệt một bạt tai: "Đồ hỗn láo ! Ai bảo mày khi dễ chị của mày?! Mau đi xin lỗi !”

Nhưng An Nguyệt từ nhỏ bị nuông chiều hư hỏng, làm sao chịu được cái tát này của An Hòa Toàn?

Cô ta giậm chân một cái, ôm mặt chạy ra khỏi phòng tiệc.

Liễu Quân đuổi theo cô ta đi ra ngoài.

An Hòa Toàn thấy thế, chỉ có thể tự mình đến xin lỗi."Ninh Ninh, em gái con vẫn còn nhỏ..."

Nói xin lỗi với con gái mình, An Hòa Toàn cực kỳ mất mặt, chỉ có thể cười làm lành.

Tôi xoay người nhìn ông ta, nhìn người cha xa lạ này, mặt gần như không chút thay đổi: "An tiên sinh nói đùa, mẹ tôi sức yếu, chỉ sinh ra một mình tôi, tôi lấy đâu ra em gái?"

Tôi vốn có một em trai.

Nhưng nó và mẹ tôi đều không còn nữa.

12.

Tôi cố nén nước mắt nơi đáy mắt, kéo tay Lục Nghiên, nói một tiếng "Em muốn về nhà".

Lục Nghiên không nói gì nữa, anh cởi áo khoác tây trang khoác lên người tôi, ôm ngang eo tôi, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng tiệc, phía sau truyền đến hai giọng nói:

“Ninh Ninh!A Nghiên!”

Bước chân Lục Nghiên không hề dừng lại.Trên đường trở về, chúng tôi đều rất trầm mặc, không nói gì.

Thẳng đến khi về nhà thay quần áo tắm rửa xong, tôi nằm ở trên giường ngẩn người, Lục Nghiên một thân hơi nước từ phía sau ôm lấy tôi.

Cằm anh chống lên đỉnh tóc tôi, nói với tôi: "An Ninh, anh muốn có con.”

Thân thể tôi hơi cứng đờ.

Có con ư?

Tôi nghĩ, tôi cũng muốn có một người thân ruột thịt, mà không phải chính mình cô đơn sống trên đời này.

Nhưng quan hệ giữa tôi và Lục Nghiên không tốt lắm, trong lòng anh ấy có người khác, tôi cũng không có cách nào tin tưởng, và yêu một lần nữa.

Trong mối quan hệ như vậy, đứa bé sinh ra cũng sẽ không hạnh phúc.

Con của tôi, tôi hy vọng cả đời đều vui vẻ, vô tư vô lo.

Tôi không trả lời, trầm mặc giả vờ ngủ.

Lục Nghiên đợi thật lâu cũng không thấy tôi trả lời, anh khẽ thở dài một tiếng, ôm tôi chặt hơn.

Về chuyện muốn có con, Lục Nghiên không nhắc lại nữa.

Ngày hôm sau, tôi không muốn đi làm cùng Lục Nghiên nữa, liền lấy cớ muốn cùng bạn thân đi dạo phố.

Lục Nghiên không làm khó tôi, chỉ ôm eo tôi hôn lên mặt tôi rồi đi làm.

Sau khi đến địa điểm hẹn, bạn thân còn chưa tới, cô nói cô phải tới muộn một chút.

Tôi tùy tiện tìm một quán cà phê, gọi một tách cà phê, ngồi lướt điện thoại chờ cô ấy.

Đang lướt điện thoại thì có một người ngồi xuống đối diện tôi.

Tôi tưởng là bạn thân, ngẩng đầu lên lại phát hiện là Bạch Ngưng.

Bạch Ngưng một thân váy liền màu đỏ, trang điểm tinh xảo, liếc nhìn tôi.

Tôi hơi nhíu mày, không mở miệng trước, mà bưng cà phê lên nhấp một ngụm, hứng thú nhìn Bạch Ngưng.

Tôi không lên tiếng, Bạch Ngưng lại không nhịn được, mở miệng trước.

“Tôi muốn cô rời khỏi A Nghiên. "

Bạch Ngưng từ chối lời khuyên của nhân viên, nói thẳng với tôi.

Tôi nhịn không được cười khẽ ra tiếng lắc đầu.

Bạch Ngưng thấy tôi chỉ cười không nói lời nào, không khỏi có chút căm tức, cô ta nhíu mày, lạnh lùng hỏi tôi cười cái gì.

Tôi không trả lời trực tiếp.

Bạch Ngưng mở miệng, có chút không kiên nhẫn nói: "Ra giá đi, cô muốn bao nhiêu?"

“Bạch tiểu thư."

Tôi tựa cánh tay lên bàn, giơ lên chiếc nhẫn kim cương cực lớn trên tay, cười hỏi, "Cô có thể cho tôi bao nhiêu?”

Tôi dựa lưng vào ghế, ung dung nhìn cô ta.

Sắc mặt Bạch Ngưng cũng thay đổi.

Cô ta hẳn là không nghĩ tới tôi lại có thể bình tĩnh như vậy, không dễ lừa gạt.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "A Nghiên căn bản không yêu cô!”

Tôi nhún vai nói: "Không sao cả, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, còn muốn tình yêu gì nữa, chỉ cần Lục Nghiên hiện tại thuộc về tôi, tiền thuộc về tôi là đủ rồi."

Cuối cùng, tôi cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngưng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hạnh Phúc Ngọt Ngào
  • Scotland Chiết Nhĩ Miêu
[Zhihu] Phải hạnh phúc, mẹ nhé!
  • 风月无罪 - Trăng không có tội
Phần 4 END
CÁI GIÁ CỦA HẠNH PHÚC
  • Thuỷ Linh Znghi

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom