Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-967
Chương 967: Như vậy mới ngoan chứ
“Á Châu Bạch thị, hiệu suất của các anh năm nay giảm 13,74% so với năm ngoái. Nếu anh tiếp tục suy thoái như vậy, anh thực sự có thể nghỉ việc.” Nghiêm Linh Trang miệng nói sắc bén mắng nhiếc tất cả các bộ phận không đạt tiêu chuẩn.
Những người tham dự cuộc họp, từng người một lấy khăn tay ra, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nghiêm Linh Trang đứng trên bục, mặc một bộ đồ đỏ rực. Quần âu phẳng mượt, áo sơ mi trắng ren, áo vest ngoài khoác hờ hững qua vai, một tay chống hông, mái tóc dài gợn sóng, nước da ngăm đen, đánh phấn mắt khói, son môi tím đen, cả người toát ra vẻ mạnh mế của người phụ nữ cường đại.
Chiến Hàn Quân nhìn người phụ nữ trên màn hình TV, lông mày cau lại giống như mướp đắng.
Trong mắt anh, người phụ nữa thường là yếu đuối không xương, lặng lẽ nở rộ, vẻ đẹp nhẹ nhàng dịu dàng.
Giống như Thu Liên.
Nghiêm Linh Trang có khí thế như này căn bản là một kiểu khác.
Chiến Hàn Quân đang rơi vào trầm tư, tiếng trên điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên Anh cúi đầu nhìn điện thoại di động, tin nhẫn điện thoại di động là Thu Liên gửi tới, phía trên chỉ có hai chữ: “Nhanh trở về.
Chiến Hàn Quân lập tức gọi điện thoại lại, Thu Liên nhận được điện thoại, khóc oà: “Lâm Miên… Lâm Miên anh ấy… Không sống nổi”
Thanh âm nhẹ nhàng của Chiến Hàn Quân vang lên: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Thu Liên khóc sướt mướt nói: “Em không biết, sau khi anh đi, anh ấy ngay cả nước cũng không uống. Đã bao nhiêu ngày rồi, bác sĩ trong thôn nói anh ấy sắp chống đỡ không nổi nữa”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân biến hoá, tay cầm di động khẽ run lên.
Y tá quan tâm hỏi: “Sao vậy, các anh có một bệnh nhân trong nhà sao?”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Bệnh nhân hôn mê mấy năm” Sắc mặt rất lo lắng.
Y tá bình tĩnh: “Chúng tôi là trung tâm y tế công nghệ tiên tiến nhất trên thế giới. Nếu anh đưa anh ấy đến bệnh viện Á Châu, có lẽ sẽ có một phép màu xảy ra”
Chiến Hàn Quân mới biết mình đang ở bệnh viện nổi tiếng thế giới. Chỉ là, nghĩ đến tiền trong túi thì ngượng ngùng, Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ khó xử.
Anh tham khảo ý kiến cô y tá: “Người thực vật phải nhập viện và cần phải trả trước Y tá mím môi cười trộm: “Á Châu khá là tốn kém. Nếu bệnh nhân phải nhập viện dài hạn và các vấn đề khó khăn cần sự hội ý của các hiệp hội chuyên gia, không có mấy trăm triệu là không thể vào đâu. Thế nhưng, tổng giám đốc nhà tôi đáy lòng rất thiện lương, nếu như anh đi cầu tình với cô ấy, có lẽ tổng giám đốc sẽ đặc biệt khai ơn cho anh”
Ánh mắt Chiến Hàn Quân một lần nữa rơi vào trên người Nghiêm Linh Trang trên màn hình TV. Ánh mắt, mặt mày khí phách của Nghiêm Linh Trang, chỉ cảm thấy người phụ nữ này chắc chăn là động vật trời sinh máu lạnh vô tình.
Nếu như không phải cô có chút đồ khác với anh, làm sao có thể tùy tiện đối xử tốt với ai?
Sau cuộc họp, Nghiêm Linh Trang trở lại bộ phận chữa bệnh của Á Châu.
Y tá đó vội vã đi ra.
Nghiêm Linh Trang đứng ở bên giường bệnh của Chiến Hàn Quân, từ trên cao nhìn xuống anh, giống như thẩm vấn phạm nhân: “Vi sao không ăn?”
Đáy mắt Chiến Hàn Quân tràn ngập sự bất mãn, khuôn mặt biểu tình khó chịu kiểu “Liên quan gì đến cô”
Nghiêm Linh Trang bưng cháo trắng lên, đi đến trước lò vi sóng, làm nóng cháo lại, sau đó trở lại trước giường bệnh.
Múc một muỗng cháo và đưa nó đến miệng anh.
Miệng Chiến Hàn Quân ngậm chặt, không còn chút kế hở giữa các khe răng. Ánh mắt mị hoặc phẫn hận nhìn chãm chăm Nghiêm Linh Trang.
“Không ăn? Là muốn tôi tự bón cho anh sao?”
Cô mở đôi môi nhỏ bé màu tím đen, đút cháo vào miệng mình. Sau đó nắm lấy cảm của Chiến Hàn Quân… Cúi xuống.
Chiến Hàn Quân rốt cục hiểu được cô nói “bón cho anh ăn” là có ý gì, anh sợ tới mức gương mặt tuấn mỹ lập tức trảng bệnh, hoảng sợ kêu lên: “Cô làm cái gì vậy?”
Nghiêm Linh Trang ngửa cổ, nuốt cháo vào trong bụng mình. Sau đó, cô nở nụ cười đe dọa.
Chiến Hàn Quân bưng cháo lên, vội vàng ăn.
Nghiêm Linh Trang sờ mái tóc kiêu ngạo của anh, cười đến ngọt ngào hơn mật ong: “Như vậy mới ngoan chứ.”
Giọng nói ôn nhu giống như mật ong, so với lúc họp lại như hai người hoàn toàn khác biệt.
“Á Châu Bạch thị, hiệu suất của các anh năm nay giảm 13,74% so với năm ngoái. Nếu anh tiếp tục suy thoái như vậy, anh thực sự có thể nghỉ việc.” Nghiêm Linh Trang miệng nói sắc bén mắng nhiếc tất cả các bộ phận không đạt tiêu chuẩn.
Những người tham dự cuộc họp, từng người một lấy khăn tay ra, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nghiêm Linh Trang đứng trên bục, mặc một bộ đồ đỏ rực. Quần âu phẳng mượt, áo sơ mi trắng ren, áo vest ngoài khoác hờ hững qua vai, một tay chống hông, mái tóc dài gợn sóng, nước da ngăm đen, đánh phấn mắt khói, son môi tím đen, cả người toát ra vẻ mạnh mế của người phụ nữ cường đại.
Chiến Hàn Quân nhìn người phụ nữ trên màn hình TV, lông mày cau lại giống như mướp đắng.
Trong mắt anh, người phụ nữa thường là yếu đuối không xương, lặng lẽ nở rộ, vẻ đẹp nhẹ nhàng dịu dàng.
Giống như Thu Liên.
Nghiêm Linh Trang có khí thế như này căn bản là một kiểu khác.
Chiến Hàn Quân đang rơi vào trầm tư, tiếng trên điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên Anh cúi đầu nhìn điện thoại di động, tin nhẫn điện thoại di động là Thu Liên gửi tới, phía trên chỉ có hai chữ: “Nhanh trở về.
Chiến Hàn Quân lập tức gọi điện thoại lại, Thu Liên nhận được điện thoại, khóc oà: “Lâm Miên… Lâm Miên anh ấy… Không sống nổi”
Thanh âm nhẹ nhàng của Chiến Hàn Quân vang lên: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Thu Liên khóc sướt mướt nói: “Em không biết, sau khi anh đi, anh ấy ngay cả nước cũng không uống. Đã bao nhiêu ngày rồi, bác sĩ trong thôn nói anh ấy sắp chống đỡ không nổi nữa”
Sắc mặt Chiến Hàn Quân biến hoá, tay cầm di động khẽ run lên.
Y tá quan tâm hỏi: “Sao vậy, các anh có một bệnh nhân trong nhà sao?”
Chiến Hàn Quân gật đầu: “Bệnh nhân hôn mê mấy năm” Sắc mặt rất lo lắng.
Y tá bình tĩnh: “Chúng tôi là trung tâm y tế công nghệ tiên tiến nhất trên thế giới. Nếu anh đưa anh ấy đến bệnh viện Á Châu, có lẽ sẽ có một phép màu xảy ra”
Chiến Hàn Quân mới biết mình đang ở bệnh viện nổi tiếng thế giới. Chỉ là, nghĩ đến tiền trong túi thì ngượng ngùng, Chiến Hàn Quân lộ ra vẻ khó xử.
Anh tham khảo ý kiến cô y tá: “Người thực vật phải nhập viện và cần phải trả trước Y tá mím môi cười trộm: “Á Châu khá là tốn kém. Nếu bệnh nhân phải nhập viện dài hạn và các vấn đề khó khăn cần sự hội ý của các hiệp hội chuyên gia, không có mấy trăm triệu là không thể vào đâu. Thế nhưng, tổng giám đốc nhà tôi đáy lòng rất thiện lương, nếu như anh đi cầu tình với cô ấy, có lẽ tổng giám đốc sẽ đặc biệt khai ơn cho anh”
Ánh mắt Chiến Hàn Quân một lần nữa rơi vào trên người Nghiêm Linh Trang trên màn hình TV. Ánh mắt, mặt mày khí phách của Nghiêm Linh Trang, chỉ cảm thấy người phụ nữ này chắc chăn là động vật trời sinh máu lạnh vô tình.
Nếu như không phải cô có chút đồ khác với anh, làm sao có thể tùy tiện đối xử tốt với ai?
Sau cuộc họp, Nghiêm Linh Trang trở lại bộ phận chữa bệnh của Á Châu.
Y tá đó vội vã đi ra.
Nghiêm Linh Trang đứng ở bên giường bệnh của Chiến Hàn Quân, từ trên cao nhìn xuống anh, giống như thẩm vấn phạm nhân: “Vi sao không ăn?”
Đáy mắt Chiến Hàn Quân tràn ngập sự bất mãn, khuôn mặt biểu tình khó chịu kiểu “Liên quan gì đến cô”
Nghiêm Linh Trang bưng cháo trắng lên, đi đến trước lò vi sóng, làm nóng cháo lại, sau đó trở lại trước giường bệnh.
Múc một muỗng cháo và đưa nó đến miệng anh.
Miệng Chiến Hàn Quân ngậm chặt, không còn chút kế hở giữa các khe răng. Ánh mắt mị hoặc phẫn hận nhìn chãm chăm Nghiêm Linh Trang.
“Không ăn? Là muốn tôi tự bón cho anh sao?”
Cô mở đôi môi nhỏ bé màu tím đen, đút cháo vào miệng mình. Sau đó nắm lấy cảm của Chiến Hàn Quân… Cúi xuống.
Chiến Hàn Quân rốt cục hiểu được cô nói “bón cho anh ăn” là có ý gì, anh sợ tới mức gương mặt tuấn mỹ lập tức trảng bệnh, hoảng sợ kêu lên: “Cô làm cái gì vậy?”
Nghiêm Linh Trang ngửa cổ, nuốt cháo vào trong bụng mình. Sau đó, cô nở nụ cười đe dọa.
Chiến Hàn Quân bưng cháo lên, vội vàng ăn.
Nghiêm Linh Trang sờ mái tóc kiêu ngạo của anh, cười đến ngọt ngào hơn mật ong: “Như vậy mới ngoan chứ.”
Giọng nói ôn nhu giống như mật ong, so với lúc họp lại như hai người hoàn toàn khác biệt.
Bình luận facebook