Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-966
Chương 966: Theo tôi thì sống, chống tôi thì chết
Trong lòng Chiến Hàn Quân thầm oán hận: Nữ ma đầu muốn trấn áp một đám người lớn như vậy, chỉ sợ sẽ rất khó khăn.
Cô y tá lại ở bên cạnh vô cùng bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc nhà tôi chuyên trị các loại không phục, đám đàn ông này cũng chỉ kiêu ngạo mà thôi. Anh chờ xem, chờ tổng giám đốc nhà tôi lên sân khấu, bọn họ tuyệt không dám nói câu nào, tất cả đều im lặng”
Chiến Hàn Quân không nói gì liếc mắt nhìn cô y tá Nữ ma đầu có hormone đàn ông dư thừa này cũng chỉ có thể làm cho những cô gái nhỏ chưa trưởng thành này thích.
Người đàn ông bình thường ai sẽ thích một bà cô không biết xấu hổ như cô chứ?
Màn hình điện tử trên khan đài đã chậm rãi mở ra, trên đó viết nội dung chính của cuộc họp hôm nay. Tiêu đề cuộc họp – Bàn về triển vọng của đế chế Á Châu: Tài năng không bị ràng buộc!
Chiến Hàn Quân nhìn thấy phông chữ thư pháp mạnh mẽ, nét bút sắc bén, phiêu dật thoải mái. Không thể không khen ngợi: “Chữ đẹp”
Y tá thấy vậy mặt mày mỉm cười cong cong: “Đây là tổng giám đốc Trang của chúng tôi tự tay viết”
Chiến Hàn Quân khiếp sợ không thôi.
Anh đã luôn cho răng nét chữ sẽ đánh giá nét người.
Người có thể viết ra loại phông chữ này, hẳn là một người đàn ông có tính cách kiêu ngạo và chính trực.
Không nghĩ tới, thì ra là xuất phát từ bàn tay của nữ ma đầu đạo đức suy đồi kia Đại khái là đợi quá lâu, người tham dự hội nghị bắt đầu không còn kiên nhẫn: “Tổng giám đốc Trang làm cái gì thế? Sao lâu quá vậy? Cuộc họp này vẫn chưa bắt đầu sao?”
Đáy mắt Chiến Hàn Quân hiện lên vẻ cười lạnh.
Nếu những người này biết tổng giám đốc của họ vì người đàn ông không tên như mình mà quên thời gian họp, chỉ sợ đám người đàn ông này sẽ hoàn toàn thất vọng với tổng giám đốc của họ.
Không hiểu sao anh lại có chút hưng phấn trong lòng, vui sướng khi người gặp họa, anh muốn xem hình ảnh nữ ma đầu sau khi đến muộn thì giải thích như thế nào.
Chẳng bao lâu, bên ngoài phòng họp truyền đến tiếng giày cao gót giảm lên sàn nhà, tiết tấu trong trẻo, nhịp điệu từ tốn.
Chiến Hàn Quân có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng cô sẽ lo lắng chạy tới cuộc họp, không nghĩ tố chất tâm lý của cô lại không như bình thường, đến muộn cũng có thể bình tĩnh chậm rãi như vậy.
Phòng họp vốn ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh lại, ngay cả âm thanh kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy những người đàn ông vốn ngông cuồng ban nãy bỗng nhiên sợ hãi ngồi im, đáy mắt anh toát ra một tia khinh bỉ.
Nghiêm Linh Trang cứ như vậy giẫm lên bước chân du dương tiến vào phòng họp rộng mênh mông. Còn lấy được một cái cớ hoàn hảo cho sự chậm trễ của mình.
“Như thế nào, sao tất cả mọi người lại ngây ra như thế? Bà đây ở hậu trường nhìn các anh nửa ngày, các anh vừa rồi không phải rất ầm ï lớn tiếng sao?”
Chiến Hàn Quân: “..”
Người phụ nữ này nói dối mà mặt không đỏ tìm không đập, da mặt dày có thể so sánh với tường thành đồng sắt luôn đấy.
Những người đàn ông trong phòng họp đã bị hù dọa. Ai nấy đều cúi đầu không dám nói gì.
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi biết, từ ba năm trước tôi thu mua công ty của các anh về Á Châu, thay đổi những giám đốc như các anh trở thành nhân viên trong biên chế của Á Châu, các anh ngoài mặt cười với tôi, nhưng thực chất trong lòng lại luôn âm thầm muốn đâm tôi ngàn đao. Tôi nói có đúng không?”
Còn chưa đợi đám người này trả lời, Nghiêm Linh Trang lại khoát tay: “Các anh cũng không cần trả lời, tôi không muốn nghe đáp án giả dối của các anh. Tôi nói với các người nên nhận ra một điều, theo tôi gây dựng để phát triển công ty thì được sống, còn ngược lại, các người chỉ còn con đường chết”
Khuôn mặt Chiến Hàn Quân hơi giật giật.
Nữ ma đầu này nếu sống ở thời cổ đại, thật đúng là nhân vật Đông Phương Bất Bại.
Nghiêm Linh Trang lại nói: “Hôm nay tôi mời các anh tới, là muốn nói cho các anh biết một chuyện: Tương lai của Á Châu do khoa học kỹ thuật và nhân tài quyết định. Các anh là những người tầm thường chiếm chỗ, nếu như không thể hoàn thành tốt công việc, tạo ra thành tích. Vậy thì đừng trách tôi tìm người để thay thế anh”
Sau đó Nghiêm Linh Trang bắt đầu chỉ trích: “Á Châu Điền Thị, hiệu suất của các anh từ năm ngoái đến năm nay đã giảm ba mươi phần trăm, cứ tiếp tục như vậy, năm sau bộ phận Điền thị các anh có thể dẹp bỏ.”
Trong lòng Chiến Hàn Quân thầm oán hận: Nữ ma đầu muốn trấn áp một đám người lớn như vậy, chỉ sợ sẽ rất khó khăn.
Cô y tá lại ở bên cạnh vô cùng bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc nhà tôi chuyên trị các loại không phục, đám đàn ông này cũng chỉ kiêu ngạo mà thôi. Anh chờ xem, chờ tổng giám đốc nhà tôi lên sân khấu, bọn họ tuyệt không dám nói câu nào, tất cả đều im lặng”
Chiến Hàn Quân không nói gì liếc mắt nhìn cô y tá Nữ ma đầu có hormone đàn ông dư thừa này cũng chỉ có thể làm cho những cô gái nhỏ chưa trưởng thành này thích.
Người đàn ông bình thường ai sẽ thích một bà cô không biết xấu hổ như cô chứ?
Màn hình điện tử trên khan đài đã chậm rãi mở ra, trên đó viết nội dung chính của cuộc họp hôm nay. Tiêu đề cuộc họp – Bàn về triển vọng của đế chế Á Châu: Tài năng không bị ràng buộc!
Chiến Hàn Quân nhìn thấy phông chữ thư pháp mạnh mẽ, nét bút sắc bén, phiêu dật thoải mái. Không thể không khen ngợi: “Chữ đẹp”
Y tá thấy vậy mặt mày mỉm cười cong cong: “Đây là tổng giám đốc Trang của chúng tôi tự tay viết”
Chiến Hàn Quân khiếp sợ không thôi.
Anh đã luôn cho răng nét chữ sẽ đánh giá nét người.
Người có thể viết ra loại phông chữ này, hẳn là một người đàn ông có tính cách kiêu ngạo và chính trực.
Không nghĩ tới, thì ra là xuất phát từ bàn tay của nữ ma đầu đạo đức suy đồi kia Đại khái là đợi quá lâu, người tham dự hội nghị bắt đầu không còn kiên nhẫn: “Tổng giám đốc Trang làm cái gì thế? Sao lâu quá vậy? Cuộc họp này vẫn chưa bắt đầu sao?”
Đáy mắt Chiến Hàn Quân hiện lên vẻ cười lạnh.
Nếu những người này biết tổng giám đốc của họ vì người đàn ông không tên như mình mà quên thời gian họp, chỉ sợ đám người đàn ông này sẽ hoàn toàn thất vọng với tổng giám đốc của họ.
Không hiểu sao anh lại có chút hưng phấn trong lòng, vui sướng khi người gặp họa, anh muốn xem hình ảnh nữ ma đầu sau khi đến muộn thì giải thích như thế nào.
Chẳng bao lâu, bên ngoài phòng họp truyền đến tiếng giày cao gót giảm lên sàn nhà, tiết tấu trong trẻo, nhịp điệu từ tốn.
Chiến Hàn Quân có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng cô sẽ lo lắng chạy tới cuộc họp, không nghĩ tố chất tâm lý của cô lại không như bình thường, đến muộn cũng có thể bình tĩnh chậm rãi như vậy.
Phòng họp vốn ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh lại, ngay cả âm thanh kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Chiến Hàn Quân nhìn thấy những người đàn ông vốn ngông cuồng ban nãy bỗng nhiên sợ hãi ngồi im, đáy mắt anh toát ra một tia khinh bỉ.
Nghiêm Linh Trang cứ như vậy giẫm lên bước chân du dương tiến vào phòng họp rộng mênh mông. Còn lấy được một cái cớ hoàn hảo cho sự chậm trễ của mình.
“Như thế nào, sao tất cả mọi người lại ngây ra như thế? Bà đây ở hậu trường nhìn các anh nửa ngày, các anh vừa rồi không phải rất ầm ï lớn tiếng sao?”
Chiến Hàn Quân: “..”
Người phụ nữ này nói dối mà mặt không đỏ tìm không đập, da mặt dày có thể so sánh với tường thành đồng sắt luôn đấy.
Những người đàn ông trong phòng họp đã bị hù dọa. Ai nấy đều cúi đầu không dám nói gì.
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi biết, từ ba năm trước tôi thu mua công ty của các anh về Á Châu, thay đổi những giám đốc như các anh trở thành nhân viên trong biên chế của Á Châu, các anh ngoài mặt cười với tôi, nhưng thực chất trong lòng lại luôn âm thầm muốn đâm tôi ngàn đao. Tôi nói có đúng không?”
Còn chưa đợi đám người này trả lời, Nghiêm Linh Trang lại khoát tay: “Các anh cũng không cần trả lời, tôi không muốn nghe đáp án giả dối của các anh. Tôi nói với các người nên nhận ra một điều, theo tôi gây dựng để phát triển công ty thì được sống, còn ngược lại, các người chỉ còn con đường chết”
Khuôn mặt Chiến Hàn Quân hơi giật giật.
Nữ ma đầu này nếu sống ở thời cổ đại, thật đúng là nhân vật Đông Phương Bất Bại.
Nghiêm Linh Trang lại nói: “Hôm nay tôi mời các anh tới, là muốn nói cho các anh biết một chuyện: Tương lai của Á Châu do khoa học kỹ thuật và nhân tài quyết định. Các anh là những người tầm thường chiếm chỗ, nếu như không thể hoàn thành tốt công việc, tạo ra thành tích. Vậy thì đừng trách tôi tìm người để thay thế anh”
Sau đó Nghiêm Linh Trang bắt đầu chỉ trích: “Á Châu Điền Thị, hiệu suất của các anh từ năm ngoái đến năm nay đã giảm ba mươi phần trăm, cứ tiếp tục như vậy, năm sau bộ phận Điền thị các anh có thể dẹp bỏ.”
Last edited: