Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2166: Đến thiên lũng
Chương 2166: Đến Thiên Lũng
Thanh Hòa cùng với bảo bối Thanh An đã tay trong tay trong một khoảng thời gian khốn khó, tình yêu lớn dành cho bảo bối Thanh An là vô bờ bến, coi việc cứu người là hoài bão, trong lòng Thanh Hòa vô cùng tôn kính cô ấy.
Cậu không phải thanh niên có suy nghĩ đơn giản, trong đầu cậu chứa đựng rất nhiều ký ức đen tối, vì vậy cái nhìn của cậu về con người là ai ai cũng cư xử rất khéo léo, chủ nghĩa ích kỷ vì lời cho bản thân.
Nhưng còn bảo bối Thanh An thì không giống như thế, cô ấy tuy tuổi đời con trẻ, thân thể già yếu lại được bao bọc trong một trái tim cứng cỏi và kiên cường, đối mặt với lời dặn dò lúc hấp hối của sự phụ, bảo bối Thanh An không sợ kẻ thù trúy giết, vượt qua từng bước từng ngọn núi cao, đến được Thiên Lũng.
Đối mắt với những bệnh nhân nghèo khổ, bảo bối Thanh An có thể không tính toán lợi ích, cô ấy đã cống hiến hết mình kỹ năng chữa bệnh tuyệt vời của mình, thậm chí còn tặng các loại thảo mộc cho bệnh nhân mà không yêu cầu họ đền đáp lại bất cứ điều gì.
Cho nên, khi Chiến Quốc Việt hỏi cậu là bác sĩ hay là người hạ độc, thật sự mà nói Thanh Hòa biết, đây là Chiến Quốc Việt đang khảo hạch linh hồn của cậu, Chiến Quốc Việt muốn biết, Thanh Hòa là chính hay là tà.
Đáp án này Thanh Hòa rất khó trả lời.
Bởi vì cậu từng là hạng người vô cùng hung ác, quả quyết sát phạt, vì kiếm sống mà trở nên khát máu giết chốc, nhưng sau khi ở bên bảo bối Thanh An, cậu từ bỏ giết chóc, bắt đầu cứu người.
Sau khi trầm tư suy nghĩ kỹ Thanh Hòa đã cho Chiến Quốc Việt một câu trả lời dứt khoát.
Cậu hiểu về độc lại cùng là người hành y.
Giống như cối lòng của cậu lúc này, bĩnh tĩnh tự do giữa ranh giới chính và tà, cậu khát vọng có người cứu rỗi cậu, nhưng lại cũng rất mâu thuãn muốn quay lại cuộc sống trước đây, mang tất cả ân oán tình thù toàn bộ kết thúc hết.
Chiến Quốc Việt cười một cái, đưa một tay ra nói: “Làm phiền rồi.”
Thanh Hòa khẽ ngạc nhiên, lòng tin mà Chiến Tước dành cho cậu, khiến cậu có chút kinh ngạc.
Cậu nghe nói đàn ông nhà họ Chiến đều là người có nội tâm đen tối, khi lần đầu tiên Chiến Hàn Quân nhìn thấy cậu, đã cảm giác được cậu có thân phận không bình thường, cho nên hết lần này đến lần khác thăm dò cậu.
Còn Bé Tùng, lại mượn cơ hội khiêu chiến cậu, lại còn dùng chiêu thức do bé Tùng tự sáng tạo ra, chiều nào chiếu ấy âm hiểm tàn độc, sợ là cũng vì muốn ép cậu lộ rõ thân phận thật của mình.
Nghĩ đến Bé Tùng, Thanh Hòa không khỏi không thán phục thiên phú võ thuật của đứa bé này, bởi vì khi Thanh Hòa ở tuổi của bé Tùng, còn lâu mới xuất sắc được như Bé Tùng.
Còn Chiến Quốc Việt, lại tín nhiệm cậu một cách khó hiểu…
Thái độ của ba người đàn ông nhà họ Chiến, sự đa nghỉ của ông cụ Chiến, sự đối địch của Bé Tùng, sự thân thiện của Chiến Quốc Việt, khiến cho Thanh Hòa không biết nên ứng phó thế nào.
Thanh Hòa chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Cậu học theo dáng vẻ của bảo bối Thanh An, bách mạch cho.
Chiến Quốc Việt, sau đó giả bộ thăm dò nói: “Độc này có cách giải, chỉ là trước mắt thảo dược của tôi không đủ, mọi người đợi chút, tôi phải đi hái thảo dược cho mọi người.”
Nói xong, Thanh Hòa đã đi về hướng mà bảo bối Thanh An đang ẩn nấp.
“Bà cụ, người trúng độc môi trở thành màu đen, toàn thân không có còn chút sức, mạch tượng nhảy lên xuống không nhưng không mạnh, rất giống với tình trạng trúng độc của con và bà cụ trước đây”
Thanh Hòa báo cáo lại nói.
Bảo bối Thanh An liền vô cùng sốt ruột đứng lên: “Vậy thì phiền phức rồi.”
Thanh Hòa hiểu rõ vẫn hỏi: “Phiên phức chỗ nào?”
Bảo bối Thanh An nói: “Độc này, phải dùng đến thuật châm cứu.”
Bảo bối Thanh An không muốn đối mặt với Diệp Phong, ánh mắt cô ấy đặt lên người Thanh Hòa.
Thanh Hòa nói: “Bà đừng có nhìn con như thế nha, cái việc châm cứu không thể đùa được đâu, châm sai chỗ sẽ khiến người ta mất mạng đó.”
Bảo bối Thanh An liền không biết nên làm sao.
Thanh Hòa nói: “Bà cụ, họ đều là bạn bè thân tích tốt của bà, bà đương nhiên không nỡ nhìn họ xảy ra chuyện, theo như con thấy, chỉ bằng bà đích thân đi giải độc cho họ đi”
Bảo bối Thanh An lo lắng đến quay vòng vòng: “Nhưng người khác thì không sao, chỉ là anh cả Chiến Quốc Việt của bà, anh cả là người rất tinh ý, bà sợ anh ca sẽ nhận ra tôi.”
Thanh Hòa nói: ‘Anh cả và bố của bà ai thông minh hơn?”
Bảo bối Thanh An nói: “Sợ là mỗi người thông minh theo kiểu riêng”
Thanh Hòa cùng với bảo bối Thanh An đã tay trong tay trong một khoảng thời gian khốn khó, tình yêu lớn dành cho bảo bối Thanh An là vô bờ bến, coi việc cứu người là hoài bão, trong lòng Thanh Hòa vô cùng tôn kính cô ấy.
Cậu không phải thanh niên có suy nghĩ đơn giản, trong đầu cậu chứa đựng rất nhiều ký ức đen tối, vì vậy cái nhìn của cậu về con người là ai ai cũng cư xử rất khéo léo, chủ nghĩa ích kỷ vì lời cho bản thân.
Nhưng còn bảo bối Thanh An thì không giống như thế, cô ấy tuy tuổi đời con trẻ, thân thể già yếu lại được bao bọc trong một trái tim cứng cỏi và kiên cường, đối mặt với lời dặn dò lúc hấp hối của sự phụ, bảo bối Thanh An không sợ kẻ thù trúy giết, vượt qua từng bước từng ngọn núi cao, đến được Thiên Lũng.
Đối mắt với những bệnh nhân nghèo khổ, bảo bối Thanh An có thể không tính toán lợi ích, cô ấy đã cống hiến hết mình kỹ năng chữa bệnh tuyệt vời của mình, thậm chí còn tặng các loại thảo mộc cho bệnh nhân mà không yêu cầu họ đền đáp lại bất cứ điều gì.
Cho nên, khi Chiến Quốc Việt hỏi cậu là bác sĩ hay là người hạ độc, thật sự mà nói Thanh Hòa biết, đây là Chiến Quốc Việt đang khảo hạch linh hồn của cậu, Chiến Quốc Việt muốn biết, Thanh Hòa là chính hay là tà.
Đáp án này Thanh Hòa rất khó trả lời.
Bởi vì cậu từng là hạng người vô cùng hung ác, quả quyết sát phạt, vì kiếm sống mà trở nên khát máu giết chốc, nhưng sau khi ở bên bảo bối Thanh An, cậu từ bỏ giết chóc, bắt đầu cứu người.
Sau khi trầm tư suy nghĩ kỹ Thanh Hòa đã cho Chiến Quốc Việt một câu trả lời dứt khoát.
Cậu hiểu về độc lại cùng là người hành y.
Giống như cối lòng của cậu lúc này, bĩnh tĩnh tự do giữa ranh giới chính và tà, cậu khát vọng có người cứu rỗi cậu, nhưng lại cũng rất mâu thuãn muốn quay lại cuộc sống trước đây, mang tất cả ân oán tình thù toàn bộ kết thúc hết.
Chiến Quốc Việt cười một cái, đưa một tay ra nói: “Làm phiền rồi.”
Thanh Hòa khẽ ngạc nhiên, lòng tin mà Chiến Tước dành cho cậu, khiến cậu có chút kinh ngạc.
Cậu nghe nói đàn ông nhà họ Chiến đều là người có nội tâm đen tối, khi lần đầu tiên Chiến Hàn Quân nhìn thấy cậu, đã cảm giác được cậu có thân phận không bình thường, cho nên hết lần này đến lần khác thăm dò cậu.
Còn Bé Tùng, lại mượn cơ hội khiêu chiến cậu, lại còn dùng chiêu thức do bé Tùng tự sáng tạo ra, chiều nào chiếu ấy âm hiểm tàn độc, sợ là cũng vì muốn ép cậu lộ rõ thân phận thật của mình.
Nghĩ đến Bé Tùng, Thanh Hòa không khỏi không thán phục thiên phú võ thuật của đứa bé này, bởi vì khi Thanh Hòa ở tuổi của bé Tùng, còn lâu mới xuất sắc được như Bé Tùng.
Còn Chiến Quốc Việt, lại tín nhiệm cậu một cách khó hiểu…
Thái độ của ba người đàn ông nhà họ Chiến, sự đa nghỉ của ông cụ Chiến, sự đối địch của Bé Tùng, sự thân thiện của Chiến Quốc Việt, khiến cho Thanh Hòa không biết nên ứng phó thế nào.
Thanh Hòa chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Cậu học theo dáng vẻ của bảo bối Thanh An, bách mạch cho.
Chiến Quốc Việt, sau đó giả bộ thăm dò nói: “Độc này có cách giải, chỉ là trước mắt thảo dược của tôi không đủ, mọi người đợi chút, tôi phải đi hái thảo dược cho mọi người.”
Nói xong, Thanh Hòa đã đi về hướng mà bảo bối Thanh An đang ẩn nấp.
“Bà cụ, người trúng độc môi trở thành màu đen, toàn thân không có còn chút sức, mạch tượng nhảy lên xuống không nhưng không mạnh, rất giống với tình trạng trúng độc của con và bà cụ trước đây”
Thanh Hòa báo cáo lại nói.
Bảo bối Thanh An liền vô cùng sốt ruột đứng lên: “Vậy thì phiền phức rồi.”
Thanh Hòa hiểu rõ vẫn hỏi: “Phiên phức chỗ nào?”
Bảo bối Thanh An nói: “Độc này, phải dùng đến thuật châm cứu.”
Bảo bối Thanh An không muốn đối mặt với Diệp Phong, ánh mắt cô ấy đặt lên người Thanh Hòa.
Thanh Hòa nói: “Bà đừng có nhìn con như thế nha, cái việc châm cứu không thể đùa được đâu, châm sai chỗ sẽ khiến người ta mất mạng đó.”
Bảo bối Thanh An liền không biết nên làm sao.
Thanh Hòa nói: “Bà cụ, họ đều là bạn bè thân tích tốt của bà, bà đương nhiên không nỡ nhìn họ xảy ra chuyện, theo như con thấy, chỉ bằng bà đích thân đi giải độc cho họ đi”
Bảo bối Thanh An lo lắng đến quay vòng vòng: “Nhưng người khác thì không sao, chỉ là anh cả Chiến Quốc Việt của bà, anh cả là người rất tinh ý, bà sợ anh ca sẽ nhận ra tôi.”
Thanh Hòa nói: ‘Anh cả và bố của bà ai thông minh hơn?”
Bảo bối Thanh An nói: “Sợ là mỗi người thông minh theo kiểu riêng”
Bình luận facebook