Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2131-2138
Chương 2131: Chống đối
Chiến Hàn Quân nhìn xung quanh khu vực lạ lãm này, núi cao hiểm trở, rừng núi rậm rạp, thỉnh thoảng có vài hộ người dân sinh sống, dân số cực kỳ ít ỏi, thứ khiến người ta càng cảm thấy chán nản hơn chính là trên con đường núi gập ghềnh này hoàn toàn không có phương tiện di chuyển nào để lựa chọn cả.
Càng chán nản hơn chính là lúc này Dư Nhân lại đột nhiên kêu lên: “Điện thoại của tôi hết tín hiệu rồi”
Chiến Hàn Quân và Nghiêm Mặc Hàn lập tức kiểm tra điện thoại của mình thì phát hiện điện thoại cũng đã không còn tín hiệu nữa rồi.
Các nhân viên công tác của Quỷ Ảnh lập tức kiểm tra tất cả các thiết bị liên lạc và nhận được cái kết luận: “La bàn đã mất tín hiệu, tất cả các thiết bị đều ngừng hoạt động”
Nghiêm Mặc Hàn đứng hai tay chống nạnh và cảm thán nói: “Con mẹ nó cái nơi khỉ ho cò gáy gì đây”
Chiến Hàn Quân chau mày lại và nhìn xung quanh thử tìm người bản địa hỏi đường.
Nếu không có ai dẫn đường thì họ có thể sẽ lạc đường mất, vả lại cũng vừa tốn thời gian và tốn công sức.
“Tìm người hỏi thử xem” Chiến Hàn Quân căn dặn nói.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy phía lưng núi có một hộ dân, nói chính xác thì không chắc nơi đó có người sinh sống, chỉ là mơ hồ nhìn thấy nơi đó có khói bốc lên, Nghiêm Mặc Hàn nói: “Nơi đó có một hộ dân nhưng có vẻ là cách chúng ta khá xa đấy”
Chiến Hàn Quân không nói gì cả mà đi về phía trước.
Những người khác cũng đi theo phía sau.
Chỉ có Nghiêm Mặc Hàn là than vãn nói: “Anh hai, cậu đừng tưởng nó gần, đường núi dốc lên trên, nó cách chúng ta xa lắm đấy”
Suốt chặng đường đi Nghiêm Mặc Hàn bắt đầu lảm nhảm, những người khác cũng không thèm quan tâm đến anh ta, chỉ có Dư Nhân thỉnh thoảng trả lời anh ta vài lần.
“Anh phải tin rằng trí thông minh của anh Quân không hề thua kém anh đâu, vấn đề anh phát hiện ra thì sao anh ấy lại không phát hiện chứ?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tên họ Dư kia, câu nói này mang tính sỉ nhục quá cao đấy, cái gì mà gọi là trí thông minh không hề thua kém tôi chứ?”
Mọi người đều bị sự tự cao vô liêm sỉ của Nghiêm Mặc Hàn làm cho kinh ngạc, ai nấy đều quay đầu lại nhìn anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn thở dài nói: “Được rồi, cậu ta thông minh hơn tôi nhưng cũng ngựa giỏi cũng phải có lúc vuột chân chứ, các cậu không sợ thỉnh thoảng cậu ta phán đoán sai lầm sao?”
Dư Nhân vẫn giữ nguyên quan điểm giống như Chiến Hàn Quân: “Tìm người hỏi đường là sự lựa chọn duy nhất của chúng ta, ngoài ra chúng ta không thể làm gì được cả”
Chiến Hàn Quân trách móc Nghiêm Mặc Hàn: “Anh câm cái mồm của mình lại có được không? Tiết kiệm năng lượng đi”
Nghiêm Mặc Hàn ngơ ngác.
Nghiêm Mặc Hàn.
“Sao đột nhiên anh lại im lặng vậy hả?”
Nghiêm Mặc Hàn đưa ngón tay ra chỉ chỉ vào đầu lưỡi của mình, Chiến Hàn Quân thấy đầu lưỡi anh ta đã biến thành màu xanh rồi.
Nghiêm Mặc Hàn khổ sở chau hết cả mày lại và điên cuồng múa máy tay chân.
“Tôi trúng độc rồi, đầu lưỡi rất tê, mau đến xem cho tôi đi.”
Chiến Hàn Quân bực mình nói: “Xem không hiểu”
Sau đó anh quay lưng lại tiếp tục lên đường.
Nghiêm Mặc Hàn kéo anh lại thì bị Chiến Hàn Quân trách móc: “Bảo anh nói ít lại thì anh không nghe, bảo anh đừng tùy tiện uống nước anh cũng không nghe, bây giờ thì hay quá rồi, trúng độc rồi, bị câm rồi thì anh đến tìm tôi làm gì chứ?”
Chương 2132: Chú thật đẹp trai
Nhưng tức giận thì tức giận, Chiến Hàn Quân vẫn yêu cầu bác sĩ đến khám bệnh cho Nghiêm Mặc Hàn.
Bác sĩ kiểm tra cho Nghiêm Mặc Hàn một lát, nói: “Đợi chúng tôi đến nhà của người nông dân, chúng tôi sẽ lấy máu xét nghiệm cho anh, xem thử tình trạng ngộ độc có nghiêm trọng không?”
Vẫn chưa đến nhà người nông dân, đầu lưỡi của Nghiêm Mặc Hàn cũng đã sắp hồi phục.
“Tôi có thể nói được” Nghiêm Mặc Hàn mơ hồ nói.
Chiến Hàn Quân nói: “Tai họa lưu lại ngàn năm, đừng lo lắng, ông trời sẽ không nhận anh đâu.”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Cậu có thể nói gì dễ nghe chút không?”
Chiến Hàn Quân nói: “Vợ và con trai anh ở nhà mỗi ngày đều cầu nguyện cho anh bình an. Vì vậy, anh đừng lo lắng, dù có làm gì thì anh cũng không thể chết được”
Nghiêm Mặc Hàn vô cùng xấu hổ: “Được rồi, được ri bảo vệ mình thật tốt. Cậu hãy mau ngậm miệng lại đi”
về sau tôi sẽ Sau hai giờ đi bộ trên đường núi, Chiến Hàn Quân và những người khác vội vã đến nông gia. Nông gia là một dãy nhà tranh, trong khoảng sân rộng bên ngoài ngôi nhà tranh có dựng một bếp lò, một cô gái trẻ đang nhóm lửa nấu ăn.
Chiến Hàn Quân hất hàm sang Nghiêm Mặc Hàn, Nghiêm Mặc Hàn ngầm hiểu trong lòng. Tên này trời đánh lại vênh mặt sai bảo anh ta.
Nghiêm Mặc Hàn ồm ồm nói: “Miệng của tôi bị thương. Đổi bọn họ đi?
Chiến Hàn Quân vẫn không buông tha: “Chỗ năng lượng không có nơi phóng thích này của anh, nếu không làm phiền người khác, thì cũng sẽ làm phiền chúng tôi”
Vì vậy, anh nham hiểm lựa chọn để Nghiêm Mặc Hàn đến làm phiền người lạ.
Nghiêm Mặc Hàn bước đến, nói với cô gái đó một cách nhanh nhẹn: “Em gái, em có biết làm thế nào để đến Thiên Lũng không?”
Cô bé cử động những ngón tay đang cầm cặp gắp thân. Ngước mắt lên, đôi mắt đen thãm nghỉ ngờ nhìn Nghiêm Mặc Hàn: “Anh không phải là người ở đây?”
“Đúng vậy, chúng tôi là Đế…”
Nghiêm Mặc Hàn quay đầu lại và nhìn chăm chằm họ, biết rằng họ đang nhắc nhở anh ấy chú ý bảo vệ thân phận của mình, nhưng Nghiêm Mặc Hàn chỉ nghĩ rằng bọn họ chỉ đang làm quá vấn đề lên.
Cô gái lắc đầu: “Tôi không biết Thiên Lũng nằm ở đâu. Cứ khoảng mười ngày nửa tháng, sẽ có người đến nhà tôi để hỏi thăm tung tích của Thiên Lũng, nhưng sau khi bọn họ đi cũng không thấy quay trở lại.
Tôi khuyên anh không nên tìm đến nơi đó. Nơi đó nhất định vô cùng nguy hiểm”
Nghiêm Mặc Hàn nghe vậy, mừng rỡ nói với Chiến Hàn Quân: “Xem ra chúng ta tìm đúng rồi, Thiên Lũng này hẳn là ở gần đây”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Nghiêm Mặc Hàn đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều câu hỏi, nhưng tất cả đều là những câu hỏi lan man ngoài lề. Ví dụ, có con thú hoang nào.
xung quanh đây không? Có loại cây nào có thể ăn thịt người không?
Chiến Hàn Vô miễn cưỡng đi tới trước mặt cô gái đó, hỏi: “Cô gái, một người trong số chúng tôi đã bị trúng độc, gần đây có bác sĩ nào không?”
Đã đến gần Thiên Lũng, Chiến Hàn Quân không quên mục đích đến Thiên Lũng của mình. Đó là để giải độc cho Quan Minh Vũ.
Cô gái nhìn thấy Chiến Hàn Quân, liền sững sờ trước vẻ đẹp phồn thực của anh. Anh giống như tiên giới hạ phàm, khí chất kiên định, giọng nói cũng rất dễ nghe.
Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy một người đàn ông đẹp trai như Vậy.
“Chú, trông chú thật đẹp trai.”
Một luồng khí từ lòng bàn chân Chiến Hàn Quân phóng lên đỉnh đầu. Tâm tình của Chiến Hàn Quân đột nhiên trở nên khó chịu bởi sự mê trai của cô gái đó, anh lui về phía sau, nói với Dư Nhân: “Cậu nên đến hỏi thì hơn”
Dư Nhân không nói nên lời chỉ biết cười trừ.
Làm ơn đi, tướng mạo của anh ta cũng rất xuất chúng, có được không đây?
Dư Nhân vô cùng tự tin bước đến gần cô gái đó, hỏi: “Em gái, nếu em có thể cho anh biết gần đây ở đâu có bác sĩ. Anh sẽ cho em biết số điện thoại của ông chú đẹp trai này, được không?”
Ánh mắt mê mẫn của cô gái vẫn dán chặt lên người Chiến Hàn Quân.
Chương 2133: Bà lão
Nghe thấy lời này của Dư Nhân, cô gái nhỏ vui vẻ hẳn lên: “Tôi có thể tìm người đến giúp bạn của các người giải độc. Có điều các người phải đáp ứng tôi, là phải ở lại đây một thời gian”
“Không được” Chiến Hàn Quân từ chối kịch liệt.
Dư Nhân nói: “Anh họ, hy sinh lợi ích cá nhân thì có thể đổi lấy sự an ổn của người dân thủ đô, đáng gi Nghiêm Mặc Hàn chậc lưỡi chua chát nói: “Hơn nữa đây lại không phải việc cực nhọc gì”
Chiến Hàn Quân tức giận: “Anh đừng quên bài học của Chu Mã?”
Nghiêm Mặc Hàn n‹ nha, bây giờ chúng ta đang ở một nơi rất xa thủ đô, những việc làm chúng ta ở đây vợ của cậu sẽ không biết đâu.
‘Yên tâm đi, chúng tôi sẽ giữ bí mật giúp cậu.”
Chiến Hàn Quân hừ lạnh một tiếng, đối với bọn họ bất mãn.
“Cứu người trước rồi nói sau đi”
Cứ như thế, Chiến Hàn Quân bọn họ ở lại trong ngôi nhà trúc của cô gái.
Cô gái cũng là người giữ chữ tín, sau khi ăn cơm xong thì nói với Chiến Hàn Quân: “Chú, tôi đi giúp chú mời bác sĩ đến đây. Các người không được đi đâu xa, ở gần đây có rất nhiều thực vật có độc, nếu như không cẩn thận đụng vào chúng, vậy thì phiền phúc ri Bởi vì đầu lưỡi của Nghiêm Mặc Hàn chính là một cái bài học, Chiến Hàn Quân cũng biết rừng sâu này không giống như rừng sâu khác, nơi này có thể trở thành địa phương thần y ưu ái, chứng tỏ các loại thực vật nơi đây có chút đặc biệt.
“Ừm” Chiến Hàn Quân lãnh đạm đáp.
Cô gái nhỏ sau khi rời đi, Chiến Hàn Quân liền canh giữ ở bên cạnh Quan Minh Vũ và Oai Phong. Nhìn thấy thân thể bọn họ càng ngày càng tiều tụy thì Chiến Hàn Quân càng thêm đau lòng.
“Bố, bố đừng lo lắng cho chúng con” Trên đường đi Oai Phong nhìn thấy Chiến Hàn Quân vì cô ta lo lắng vô cùng, trong lòng cô ta cảm thấy rất áy náy.
Chiến Hàn Quân nói: “Oai Phong, con nhất định phải nhớ kỹ bất cứ thời điểm nào cũng đều không được từ bỏ hy vọng”
“Dạ”
Đến tối, cô gái nhỏ kia dẫn về một bà lão phụ nhân.
Cô gái nhỏ giới thiệu với ngài Quân bọn họ nói: “Đây là cụ của tôi, y thuật của bà ấy rất cao minh”
Chiến Hàn Quân hết sức đề phòng, vì để an toàn, anh phải hỏi bà lão thêm vài vấn đề: “Bà lão chủ yếu xem bệnh gì vậy?”
Bà lão nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo: nh gì cũng có thể xem được”
Chiến Hàn Quân cau mày, bác sĩ đều chia thành các khoa, bác sĩ đa khoa khó tránh khỏi không đủ chuyên môn. Có điều nhìn thần thái của bà lão này lại là vẻ mặt rất tự tin, hiển nhiên là có chút bản lĩnh rồi.
Chiến Hàn Quân nói: “Mời bà xem bệnh giùm con gái t( Chiến Hàn Quân đưa bà lão đến trước mặt Oai Phong, bà lão nhìn thấy bàn tay lộ ra của Oai Phong, bàn tay đó từ càng lúc càng dần biến thành màu đen, trong lòng không khỏi kích động kêu lên: “A”
Chiến Hàn Quân bình tính nhìn bà: “Bà thấy qua bệnh này sao?”
Bà lão nghỉ ngờ nhìn Chiến Hàn Quân: “Cô bé làm thế nào lại mắc phải bệnh này?” Ánh mắt thấp thoáng lan ra một tia mờ mịt.
Chiến Hàn Quân nhìn bà lão nói: “Con gái tôi là học sinh trung học, đại khái là bị người khác lây bệnh Sắc mặt bà lão giảm bớt nói: “Bệnh này tôi không cách nào chữa trị: Chiến Hàn Quân cũng biết căn bệnh này đặc biệt khó chữa, cũng không có ép buộc họ. Chỉ là hỏi thăm bà lão nói: “Bà có biết Thiên Lũng ở đâu không?”
Bà lão nói: “Các người muốn đi Thiên Lũng? Đó là nơi một đi không trở về”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn Oai Phong đang hấp hối, anh biết Oai Phong không còn bao nhiêu thời gian rồi, anh buộc phải chạy đua với thời gian. Sắc mặt chiến Hàn Quân nghiêm túc nói: “Bà, tính mạng con gái tôi đang bị đe dọa, tôi không thể thấy chết không cứu. Cho dù là nơi nguy hiểm tôi cũng phải xông vào”
Chương 2134: Trúng độc
Bà cụ nói: “Cậu cứ đi về hướng bắc, thì sẽ vào được rừng rậm nguyên thủy mênh mông bao la bát ngát, bên trong có một mảnh Thiên Lũng, rất nhiều người cứ nối tiếp nhau tre già măng mọc mà đi tìm nó, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa có ai tìm được”
Chiến Hàn Quân cảm ơn bà cụ, đi ra khỏi gian phòng của Oai Phong. Chuẩn bị tập hợp đám người Dư Nhân, lập tức xuất phát.
Nhưng mà, khi đi ra khỏi phòng, nhưng lại nhìn thấy bọn họ nằm ngang dọc trên đất, từng người đều cuộn thân thể lại, sắc mặt tái nhợt, suy yếu bất lực nhìn anh.
“Anh họ, chúng tôi bị trúng độc.”
Dư Nhân run rẩy chỉ vào cô gái nhỏ kia: “Cô gái nhỏ này rắp tâm hại người, đồ ăn vừa cho chúng ta ăn có vấn đề”
Ánh mắt hung ác của Chiến Hàn Quân bản về phía cô gái nhỏ: “Tại sao phải làm như vậy?”
Bà cụ vén rèm cửa đi ra, sầm mặt lại nói: “Là tôi bảo nó làm như vậy: Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Tại sao bà muốn hại chúng tôi?”
Bà cụ đi tới trước mặt Chiến Hàn Quân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chiến Hàn Quân, nói: “Lớn lên đẹp trai như thế, chắc cậu là thái tử gia ở thủ đô đúng không?”
Ánh mắt như chim ưng của Chiến Hàn Quân nheo lại: “Mấy người là người của Đơn Thúy Vân?”
Bà cụ bật cười: “Cậu rất thông minh”
Nhưng Chiến Hàn Quân lại nghi hoặc không thôi, bọn họ vừa mới tới thị trấn Hải An, chưa từng có chuyện gặp mặt bà cháu nhà này. Nhưng hai bà cháu lại ra tay với hai người nhanh như vậy, cũng không thèm xác nhận thân phận của bọn họ.
Điều này không hợp lý?
“Làm sao bà biết tôi là Chiến Hàn Quân?”
Bà cụ bình tĩnh nhìn Chiến Hàn Quân, cặp mắt già nua kia lộ ra ánh sáng giảo hoạt: “Ngài Chiến, không phải cậu rất thông minh sao? Cậu đoán đi?”
Chiến Hàn Quân lại hỏi: “Tại sao không động thủ với tôi?”
Bà tức giận trừng mắt nhìn cháu gái Cô gái nhỏ kia ngượng ngùng cười lên: “Bà ơi. Cháu rất thích anh ta.
Bà đưa anh ta cho cháu, có được không?”
Chiến Hàn Quân há hốc mồm.
Tại sao?”
Nhưng mà Nghiêm Mặc Hàn đang gặp tình huống nguy cấp cũng không quên đấu võ mồm với ngài Chiến, anh ta ước ao ghen tị nói: “Hóa ra lớn lên đẹp trai còn có thể kéo dài tuổi thọ”
Chiến Hàn Quân tức giận trừng mắt nhìn anh ta: ‘Câm miệng của anh lại”
iờ phút này đầu anh rất hỗn loạn, luôn cảm thấy mối nguy hiểm lần này giống như một âm mưu.
Đối với sự thỉnh cầu của cháu gái, bà cụ lại nhất quyết từ chối: “Không được, cháu không chinh phục được cậu ta.”
Nhưng cô gái nhỏ lại kiêu ngạo ngần đầu lên, thề son sắt nói: “Bà ơi, bà tin tưởng cháu đi, cháu nhất định sẽ làm cho anh ta ngoan ngoãn phục tùng cháu.”
Bà cụ lại nhìn kỹ Chiến Hàn Quân lần nữa, bị vẻ bề ngoài của anh làm cho khâm phục, cuối cùng bớt đi kiên quyết, nói: “Bà cho phép cháu sinh con với anh ta. Nhưng sau đó anh ta phải chết”
Cô gái nhỏ vỗ tay đồng ý: “Cảm ơn bà”
Chiến Hàn Quân há lại mặc kệ cho người ta xâu xé, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ném hai viên đá ra. Lập tức hai bà cháu ngã lăn ra đất.
Lúc bà cụ định đưa tay ném độc ra, Chiến Hàn Quân lập tức đá dây thừng trên đất lên, động tác nhanh nhẹn gọn gàng, trói hai bà cháu lại với nhau.
Bà cụ cười khẩy: “Ngài Chiến, cậu trói tôi, ai sẽ giải độc cho bạn đồng hành của cậu?”
Chiến Hàn Quân dương dương tự đắc ngồi trên băng ghế bên cạnh, nhìn đám người Dư Nhân đau đớn không chịu được, nói: “Bọn họ bị hạ độc thì càng tốt hơn, sẽ không có người tranh cãi với tôi nữa. Tai của tôi có thể vui vẻ thanh tịnh”
Bà cụ không nghĩ tới con tin của mình lại mất đi tác dụng. Sắc mặt có chút đờ ra.
Mà Nghiêm Mặc Hàn hơi thở mong manh mắng: “Họ Chiến kia, cậu quá vô tình đi. Không nghĩ tới cậu lại là người như thế, tai vạ đến nơi thì chạy trước. Trước đây sao tôi không nhìn ra đây?”
Chương 2135: Tôi có cách kéo dài mạng sống của các người
Chiến Hàn Quân đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc Hàn, đá anh ta một cái rồi nói: “Tôi đã nhịn anh lâu lắm rồi. Trước kia là bởi vì tôi quan tâm đến cảm xúc của Linh Trang. Bây giờ cô ấy không có bên cạnh, tôi muốn đối xử với anh như thế nào thì sẽ đối xử như thế đó “
Nghiêm Mặc Hàn trố mắt: “Cậu nói thật sao?”
Chiến Hàn Quân lại đá Dư Nhân một cái, tức giận nói: “Còn có cậu, dám mơ tưởng đến vợ của tôi. Hôm nay tôi sẽ khiến hai người phải chết ở đây. Như vậy thì tôi có thể kê cao gối mà ngủ.”
Con ngươi tuấn mỹ của Dư Nhân nhìn Chiến Hàn Quân đầy nghỉ ngờ, anh ta biết rằng phải có lý do gì đó Chiến Hàn Quân mới đột nhiên quay.
lưng phản bội bọn họ. Nhưng mà anh ta không thể đoán ra lý do tại sao ngài Quân lại làm như vậy.
Sau khi Chiến Hàn Quân trút giận xong thì anh cầm lấy những thứ quan trọng rồi rời đi.
Nghiêm Mặc Hàn hướng về phía ngài Quân mà chửi mắng: “Họ Chiến kia, cậu không phải là người. Sao cậu có thể vứt bỏ bạn đồng hành chứ?”
Dư Nhân vẫn đang tự hỏi, khi Chiến Hàn Quân đá anh ta mấy cái, đồng thời nhìn cũng anh ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Ánh mắt kia là có ý gì?
Chờ sau khi Dư Nhân nhận ra thì anh ta đột nhiên hùa theo Nghiêm Mặc Hàn tức giận chửi mắng ngài Quân.
“Chiến Hàn Quân, anh mau bỏ túi đồ lại, trong đó có thứ chúng tôi cần. Tên khốn nạn nhà anh, anh tốt đừng để tôi bắt được. Nếu không tôi nhất định băm anh ra thành từng mảnh”
Dư Nhân tức muốn hộc máu, thế nhưng anh ta lại đứng lên bằng một ý chí kiên cường. Nhưng mà ngay sau đó lại ngã xuống.
Bà lão nói: “Chàng trai trẻ, cậu đừng nhúc nhích. Cậu đã trúng độc của tôi, trong vòng ba ngày không thể nhúc nhích. Nếu như cậu còn cử động thì lục phủ ngũ tạng sẽ từ từ thối rữa”
Nghiêm Mặc Hàn hỏi: “Chẳng lẽ chúng tôi không ăn, không uống, không động đậy thì ba ngày sau chất độc sẽ tự được giải sao?”
Bà lão cười lạnh rồi nói: “Suy nghĩ của cậu thật quá ngây thơ. Chất độc này cần phải có người chữa bệnh hàng đầu mới có thể giải được.
Nếu trong vòng ba ngày không có thần y tới cứu các người thì các người chỉ có thể chờ ông trời tới rước đi mà thôi”
“Nếu độc là do bà hạ, vậy thì chắc là bà phải có thuốc giải?”
Bà lão nói: “Nhánh tộc này của chúng tôi chỉ biết dùng độc chứ không cứu người.”
Nghiêm Mặc Hàn kêu lêt \y chúng tôi phải đi đâu để tìm thần y?”
Bà lão hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Ở thị trấn Hải An không có thần y.
Muốn đi ra khỏi thị trấn Hải An thì phải sáu, bảy ngày nữa. Cho nên, các người chết chắn rồi”
Nghiêm Mặc Hàn rống lên một cách cuồng loạn: “Chết tiệt, bà là một bà lão lòng dạ đen tối. Bà hại chết hai chúng tôi, cho dù tôi có biến thành ác quỷ cũng không tha cho bà”
Dư Nhân nói: “Yên tâm đi, bà ta bị trói chặt rồi, ba ngày sau cũng có.
kết cục giống như chúng ta mà thôi. Bọn họ cũng sẽ trở thành những con ma đói”
Dư Nhân đã đoán đúng, rừng cây này quá lớn, các thầy thuốc ít khi đi lại trong này, bà lão và cô cháu gái đã bị trói chặt, đừng nói là ba ngày mà ngay cả ba mươi ngày cũng không có ai đến cứu bọn họ.
Nghiêm Mặc Hàn bỗng nhiên cười ha ha lên, anh ta cố gắng bò dậy, lảo đảo bước tới trước mặt bà lão, nói một cách khoe khoang: “Bây giờ, có phải bà rất muốn cầu xin tôi thả bà ra hay không?”
Bà lão nói: “Cậu thả tôi ra, tôi sẽ có cách để kéo dài tính mạng của cậu”
Dư Nhân nói: “Đừng tin bà ta. Dù sao cũng phải chết, chết sớm hay chết muộn đều giống nhau. Sau khi cậu mở trói cho bà ta thì mối thù của chúng ta không thể báo được. Chẳng phải sẽ chết trong nghẹn khuất sao?”
Nghiêm Mặc Hàn chỉ nghĩ đến mạng sống: “Tôi không muốn chết, để bà ta giúp chúng ta kéo dài mạng sống. Ít nhất thì chúng ta vẫn còn cơ hội sống sót”
Dư Nhân hét vào mặt anh ta: “Bà ta đang lừa gạt cậu…”
Bà lão nói: “Tôi không có lừa các người, tôi đã chuẩn bị sẵn thuốc.
kéo dài mạng sống. Nói cho các người nghe cũng không sao, dù sao.
các người cũng đã trúng độc, không thể đi xa được. Có một con suối cách nhà tôi hơn một cây số. Nước suối đó chính là liều thuốc thiên nhiên để kéo dài sự sống. Cậu giúp tôi cởi trói thì tôi có thể đi lấy nước cho cậu”
Chương 2136: Chuyện của mình thì tự mình làm đi chứ
Khi Nghiêm Mặc Hàn chuẩn bị ra tay, Dư Nhân đã quát anh ta.
“Đừng cứu bà ta. Đợi lát nữa tự nhiên sẽ có người đến cứu chúng ta mà thôi”
Nghiêm Mặc Hàn nghỉ ngờ nói: “Ai đấy”
Không lâu sau, ngài Quân đã quay trở lại rồi.
Cầm ấm nước trên tay, bước từng bước êm ái, dáng vẻ mãn nguyện hạnh phúc, trông có vẻ hoàn toàn không hề lo lắng đến sự sống chết của người bạn đồng hành.
Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy Chiến Hàn Quân, lập tức gào lớn: “Ngài Quân, anh sợ sẽ giãm chết con kiến hay sao vậy? Anh có thể đi nhanh hơn một chút được không? Chúng ta sắp chết rồi, anh có thể lấy cái tinh thần phải chạy đua với thần chết ra được hay không hả”
Chiến Hàn Quân bước đến và ném cái ấm cho Dư Nhân.
Dư Nhân yếu ớt trừng mắt nhìn anh: “Có ai chăm sóc bệnh nhân như anh không? Mở ra giúp tôi đi”
Chiến Hàn Quân nói: “Chuyện của mình thì tự mình làm đi chứ”
Dư Nhân nói: “Có phải toàn bộ những dịu dàng chăm sóc của anh đều dành cho Linh Trang hay không?”
Dư Nhân chống đỡ ngồi dậy, rót nước cho mọi người, sau khi uống nước xong, Dư Nhân lại ngã gục xuống đất.
Thấy bọn họ không khá lên được bao nhiêu, Chiến Hàn Quân tức giận nhìn Độc Bà Bà: “Nói cho tôi biết, tại sao bọn họ lại không khá lên chút nào vậy?”
Độc Bà Bà nói: “Nước này chỉ có thể duy trì mạng sống của bọn họ thôi, tôi không hề nói rằng nó có thể gia tăng thể lục của bọn họ. Vì vậy ngài Quân à, các anh không thể rời khỏi thị trấn Hải An được đâu. Trừ khi anh để tôi đi, tôi có cách để cứu bọn họ”
Bản chất Chiến Hàn Quân là người không dễ dàng tin tưởng người khác nhất. Không cần nghĩ ngợi gì đã kiên quyết từ chối lời đề nghị của Độc Bà Bà: “Muốn chết thì bà cũng phải là người chết trước, nếu như bà không muốn chết nhanh đến như vậy thì tôi khuyên bà nên nhanh chóng nói cho tôi biết cách giải độc đi”
Độc Bà Bà cười nói: “Ngài Quân quả nhiên là người tài giỏi nổi bật trong số đông mà”
Chiến Hàn Quân phớt lờ bà ta.
Nghiêm Mặc Hàn sợ chết, vì vậy mới lo lắng thét lên: “Ngài Quân, anh cứ tin tưởng bà ta một lần đi. Cứu bà ta đi. Chỉ có bà ta mới có thể mang lại cơ hội sống cho chúng ta”
Chiến Hàn Quân nói: “Anh chưa từng nghe qua câu chuyện về người nông dân và con rắn sao?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Nhưng anh có cách nào để cứu chúng tôi không? Bống lẽ muốn chúng ta phải ở chỗ này chờ chết hay sao?”
Chiến Hàn Quân nhìn bầu trời ở trên đỉnh đầu rồi nói: “Tôi tin rằng trời sẽ không tuyệt đường người ta đâu”
Thủ đô.
Kể từ khi nhóm người của ngài Quân vào thị trấn Hải An, Linh Trang và bọn họ đã hoàn toàn mất liên lạc. Linh Trang suốt ngày lo lắng không yên trong lòng và vô cùng bận tâm về nhóm người của Chiến Hàn Quân.
Mấy ngày nữa bọn trẻ đang phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, Linh Trang không dám làm phân tán tinh thần của bọn nhỏ vào lúc này. Chỉ có thể giấu những tâm sự trĩu nặng vào trong, mong chờ ngày thi đại học mau chóng đến.
Khi Chiến Quốc Việt và tụi nhỏ ra khỏi điểm thi tuyển sinh đại học, Linh Trang đích thân bên ngoài đến điểm thi đón chúng.
Nhìn thấy Linh Trang, bọn trẻ vui mừng hớn hở thốt lên: “Mẹ ơi. Sao mẹ lại ở đây?”
Linh Trang âu yếm hỏi: “Nói cho mẹ biết, các con thi như thế nào hả?”
Từ xưa đến nay kỳ thi vào đại học luôn là việc người thì vui vẻ, người thì u buồn. Những đứa trẻ nhà họ Chiến cũng như vậy, có đứa vui mừng nhưng cũng có đứa vẻ mặt tràn đầy sự buồn rầu.
“Mẹ ơi, con thi không được tốt cho lắm” Nhã Ô Khuê nói.
Linh Trang xoa đầu Nhã Ô Khuê và an ủi: “Nhã Ô Khuê, không sao đâu. Trên đời này, có người hi vọng con thông minh và có năng lực, cũng có người hi vọng con trở nên hiểu chuyện và biết điều, nhưng mẹ chỉ hi vọng các con khỏe mạnh và hạnh phúc là được rồi”
“Thi không tốt không sao cả, cuộc đời đâu đâu cũng có những điều bất ngờ mà”
Nhã Ô Khuê và những chị em khác thi không được tốt lúc này mới giãn lông mày ra.
Bé Tùng ôm lấy Chiến Quân Trang, Chiến Quân Trang bí mật hỏi Bé Tùng: “Anh hai, anh thi như thế nào?”
Bé Tùng không chút quan tâm gì đến thành tích nói thôi”
Chiến Quân Trang le lưỡi nhìn cậu bé: “Anh ngốc chết đi được.”
Bé Tùng: “…”
“Ai nói anh hai ngốc?” Bé Tùng giả bộ tức giận.
Chương 2137: Chuẩn bị đi tìm bố
Cứ như vậy Chiến Quân Trang tự tin hùng hồn nói: “Mẹ nói rằng bố từng là học bá được trọn điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Anh là con của bố, người ta nói răng Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tại sao anh lại thua kém bố vậy hả?”
Bé Tùng vỗ võ đầu của Chiến Quân Trang: “Không cho phép chê bai anh hai”
Chiến Quốc Việt nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt của Linh Trang, liền hỏi Linh Trang: “Mẹ ơi, mẹ đến điểm thi đón tụi con có phải là có chuyện quan trọng muốn nói với tụi con không?”
Vẻ mặt của Linh Trang nghiêm túc rồi gật gật đầu.
“Vốn dĩ mẹ muốn để tụi con nghỉ ngơi thật tốt một khoảng thời gian sau kỳ thi tuyển sinh đại học đã. Nhưng bố và cậu của tụi con bốn ngày trước đột nhiên mất liên lạc, mẹ lo rằng họ có thể gặp chuyện gì ngoài ý muốn nên quyết định sẽ để các con đi hỗ trợ bọn họ”
Vẻ mặt của bọn trẻ vô cùng nghiêm túc: “Chuyện này phải làm sao ạ”
Linh Trang nói ra kế hoạch đã dự tính từ lâu trong đầu: “Quốc Việt, bé Tùng, hai đứa con lần lượt lãnh đạo chị em Qủy Ảnh và Điện Quân Tình, lập thành lập hai đội, mau chóng đi đến thị trấn Hải An nơi mà bố đã mất liên lạc”
Linh Trang đã vẽ tuyến đường của Chiến Hàn Quân trước khi mất liên lạc thành bản vẽ, rồi đưa chúng cho Chiến Quốc Việt và Bé Tùng: “Đây là con đường mà bố đã đi, các con đi máy bay tư nhân với tốc độ nhanh nhất tới đó đi”
Chiến Quốc Việt và bé Tùng gật đầu với vẻ mặt kiên định.
Khi Chiến Quốc Việt và bé Tùng lần lượt dẫn đội của mình rời đi, mắt của Linh Trang ngấn lệ.
Cô nói với Chiến Quốc Việt và Bé Tùng: “Nhớ kỹ phải sống sót trở Về.
Chiến Quốc Việt và bé Tùng ôm lấy Linh Trang và an ủi: “Mẹ à, tụi con sẽ sớm quay về thôi.”
Linh Trang nói: “Sau khi gặp bố của các con, hãy nói với anh ấy mẹ rất ổn: “Ùm”
Sau khi quyến luyến chào tạm biệt mẹ, Chiến Quốc Việt và bé Tùng rời đi mà không hề quay đầu nhìn lại.
Thị trấn Hải An.
Thị trấn Hải An này cũng không rõ là vì lý do gì mà thường xuyên mưa, nếu không mưa nhưng cũng có mây mù dày đặc.
Nhóm người của Chiến Hàn Quân bị mắc kẹt trong thị trấn Hải An, thực sự là gọi trời không hay gọi đất đất không biết.
Tâm trạng của Nghiêm Mặc Hàn đã suy sụp từ lâu rồi, cả ngày nằm trên đất và than khóc trong tuyệt vọng: “Tôi sắp chết rồi. Tôi vẫn chưa thấy dáng vẻ trưởng thành của con trai mình nữa. Tôi có lỗi với Anh Nguyệt, cũng có lỗi với Phượng Tranh”
“Nếu như ai có thể cứu tôi khỏi cái nhà tù này, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó suốt cuộc đời của mình để báo đáp. À không, cả gia đình chúng tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó để báo đáp”
Ngay khi những câu nói này của Nghiêm Mặc Hàn được thốt ra, đột nhiên có một giọng nói độc đáo vang lên từ con đường chật chội bị che khuất bởi bụi cây.
“Những lời này có thật không?”
Giọng nói này độc đáo ở chỗ âm sắc rõ ràng là già nua và khàn khàn, nhưng lại ẩn chứa cả sự ngây thơ của trẻ con.
Nghiêm Mặc Hàn dùng toàn sức lực yếu ớt của mình bò dậy rồi ngồi lên, nghe ngóng xung quanh: “Ai đấy? Ai đang nói chuyện với tôi đấy?”
Dư Nhân vừa mới ngủ dậy đã bị tiếng ồn ào của Nghiêm Mặc Hàn làm cho tỉnh luôn rồi, anh ta rất tức giận nói: “Mẹ nó anh có thể yên tĩnh một chút được không hả? Y như đàn bà vậy, mỗi ngày đều léo nha léo nhéo, vợ anh không chê anh phiền phức hay sao hả?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Ngủ ngủ ngủ, anh chỉ biết ngủ mà thôi. Ngủ đến chết đi. Anh có nghe thấy vừa rồi có người trả lời tôi không?”
Dư Nhân nhìn đến Nghiêm Mặc Hàn tinh thần đang phấn chấn uể oải đáp lại: “Anh đây là đang hồi dương rồi đấy, nghe được tiếng tiên nói luôn rồi Nghiêm Mặc Hàn lại tuyệt vọng gục xuống đất lần nữa.
Chiến Hàn Quân đứng dậy, ánh mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào.
con đường đi tới đây.
Con đường đó khá là quanh co, lá trên những bụi cứ lắc lư không ngừng.
“Có người tới rồi à?” Chiến Hàn Quân trở nên cảnh giác.
Nghiêm Mặc Hàn vui mừng khôn xiết: “Ai đấy? Là đến cứu chúng ta đúng không?”
Dư Nhân liếc anh ta một cái: “Không đến giết chúng ta thì đã phải cảm ơn trời đất rồi: Vẻ mặt của Chiến Hàn Quân cũng hết sức thận trọng: “Ở nơi này chúng ta sẽ không có bạn bè đâu.”
Nghiêm Mặc Hàn gào khóc một tiếng: “Ông Trời ơi, xin ngài hãy đưa tôi đi đi”
Chương 2138: Nghi vấn
Trong núi vô cùng yên tĩnh, tiếng than khóc của Nghiêm Mặc Hàn vang vọng giữa rừng núi.
Âm thanh lọt vào tai bà lão và người thanh niên đang đi trên con đường chật chội, bà lão ngước mắt nhìn lên ngôi nhà ở chỗ cao kia, thấy một bóng dáng quen thuộc liền mất hồn.
Có phải là bố không?
Nghe được giọng nói của cậu Nghiêm Mặc Hàn, bảo bối Thanh An khẳng định người ở ngôi nhà trên cao kia thật sự là người quen cũ cô ấy nhớ nhung đã lâu.
Chỉ là con đường trong ngọn núi này quanh co ngoằn ngoèo, rõ ràng là rất gần nhưng đi bộ lại thấy rất xa.
Thanh Hòa thấy hai mắt bảo bối Thanh An đỏ lên, không nhịn được tò mò hỏi: “Chị bảo bối Thanh An, chị biết bọn họ sao?”
Bảo bối Thanh An liếc nhìn mái tóc bạc trắng và dáng vẻ lưng còng của mình, nghĩ đến việc bố thấy dáng vẻ già nua của mình như thế không biết sẽ đau lòng như thế nào.
Bảo bối Thanh An hết sức cảnh giác nhắc nhở Thanh Hòa: “Thanh Hòa, nhớ, kể từ bây giờ không được để lộ tên thật của chị”
Thanh Hòa gật đầu: “Được.”
Bảo bối Thanh An rút tay ra khỏi cánh tay của Thanh Hòa, vốn định nhanh như gió chạy đến chỗ bố, để bố thấy cô rất khỏe mạnh nhưng lại bị cơ thể liên lụy.
Ngay khi bảo bối Thanh An rời khỏi tay Thanh Hòa, cô ấy liền lảo đảo muốn ngã xuống.
Bảo bối Thanh An than thở nói: “Ôi, đúng là gì rồi không còn dùng được”
Thanh Hòa lại đỡ cô nói: “Bà ơi, để con hỗ trợ”
Bảo bối Thanh An lần này không từ chối.
Chiến Hàn Quân quan sát hai bóng người đang đi tới trên con đường ngoän ngoèo, khi anh mơ hồ nhìn thấy bảo bối Thanh An và Thanh Hòa thì nhíu mày.
“Thật kỳ lạ, một bà lão tóc hoa râm, một thiếu niên mười mấy tuổi lại có thể tự do đi bộ không bị cản trở trong thị trấn Hải An”
Nghiêm Mặc Hàn trêu chọc: “Bọn họ cũng có chân, tại sao không đi được?”
Chiến Hàn Quân: “Khắp thị trấn Hải An đầy hoa và cỏ dại độc lạ, nhưng bọn họ lại không bị nhiễm độc”
Nghiêm Hàn khó hiểu: “Có lẽ bọn họ biết y thuật thì sao?”
Dư Nhân hất một chậu nước lạnh: “Cũng có thể là biết cái dùng độc”
Nghiêm Mặc Hàn trong nháy mắt không thể yêu thương nổi cuộc đời này.
Khi bảo bối Thanh An bước đến bậc thềm đá của ngôi nhà, cô ấy mệt đến nổi thở hồng hộc.
Chiến Hàn Quân bước xuống đưa cho cô ấy một túi nước: “Bà có muốn uống chút nước không?”
Bảo bối Thanh An nhìn Chiến Hàn Quân, nghe thấy tiếng gọi bà này của anh thì sững sờ.
“Không được, không được, sau này cậu gọi tôi là cô Tuyết Giải Tiên đi” Bảo bối Thanh An nói.
Bố gọi cô là bà, sao cô gánh nổi chứ?
Chiến Hàn Tức nghỉ ngờ quan sát bảo bối Thanh An, chẳng biết tại sao anh lại có cảm giác mình đã gặp bà lão này ở đâu đó rồi.
Bảo bối Thanh An nhanh chóng quay đầu đi, sợ Chiến Hàn Quân sẽ phát hiện ra manh mối. Chiến Hàn Quân cũng nhận ra bản thân hơi mất lễ phép liền thu lại ánh mắt sắc bén, mở miệng: “Cô Tuyết Giải Tiên?”
Chiến Hàn Quân ngược lại co được dãn được, gọi đến vô cùng tự nhiên.
Chính Nghiêm Mặc Hàn nằm trên thềm đá nhìn bảo bối Thanh An, cười nói: “Ngài Quân, anh gọi bà cụ là cô à? Sao gọi được hay thế: Bảo bối Thanh An thầm tức giận trong lòng, ông cậu đáng chết này nhất định là người xấu.
Bảo bối Thanh An giải thích: “Mặc dù tôi đã già nhưng cả đời chưa gả chồng, gọi một tiếng cô thì có gì ngại?”
Nghiêm Mặc Hàn bị bẽ mặt, hậm hực ngậm miệng.
Thanh Hòa dìu bảo bối Thanh An đi lên thêm đá, chỉ là khoảng cách giữa hai bậc thềm quá lớn khiến bảo bối Thanh An bước đi hơi khó khăn.
Chiến Hàn Quân đưa tay đỡ cô ấy.
Khoảnh khắc tay anh chạm vào bảo bối Thanh An, Chiến Hàn Quân rất ngạc nhiên, tại sao anh lại có một cảm giác thân thiết rất tự nhiên với bà lão trước mắt này?
Bảo bối Thanh An bước lên Bác Danh, đi đến sân trước của ngôi nhà.
Nhìn thấy mọi người ngã quy trên mặt đất, bảo bối Thanh An vô cùng sửng sốt.
“Bọn họ bị sao vậy?”
Nghiêm Mặc Hàn tức giận chỉ vào hai ông cháu bị trói bên cạnh: “Đầu tại tên Độc Bà Bà đáng chém nghìn đao này, là bà ta hạ độc chúng tôi”
Bình luận facebook