Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2097
Chương 2097: Không muốn cùng ông dưới một bầu không khí
Nhưng mà ông ta làm sao mà biết được, chuyện mà bà Dư tức giận chính là vì Tú Hòa đã chết. Tú Hòa không chết, bà ta còn có thể tranh giành một chút, bây giờ cô ta đã chết rồi, cô ta trở thành vợ của Dư Sinh, vậy thì bà ta một người vợ được cưới hỏi đàng hoàng thì tính là cái quái gì chứ?
Vợ bé hả?
Bà Dư có tính cách kiêu ngạo như vậy, chỉ có threr cho phép Dư: Sinh lấy một người vợ mà thôi, người phụ nữ đến vợ bé cũng không thể nào tiếp nhận được, vậy thì làm sao có thể nhìn được bản thân mình đến đầu mà lại làm vợ bé cơ chứ?
Giờ phút này, trong căn phòng của bà Dư.
Linh Trang ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng mà kéo tấm chăn mền xuống, mặt của bà Dư lúc này mới lộ ra một lần nữa.
Linh Trang nói: “Dì Thanh à, trong lòng dì có tức giận, có hận, có phần nộ đi chăng nữa, thì dì tự tra tấn chính bản thân mình làm cái gì?
Dì đi mà tra tấn cái người chồng nhẫn tâm kia kìa dì”
Bà Dư nhìn chảm chằm vào Linh Trang, lôi tất cả uy khuất ra mà nói: “Linh Trang à, dì Thanh của con cả đời này ghét nhất chính là vợ bé, không thể ngờ được sống đến cuối cùng dì vậy mà lại trở thành vợ bé của ông ta rồi. Trong lòng dì không có cam lòng mà”
Bà Dư đấm đầm vào ngực mà nước mắt lăn dài xuống.
Linh Trang đau lòng thay bà ấy, cẩn thận mà nắm lấy tay bà ấy. Đau xót mà kêu một tiếng: “Dì Thanh à, con biết là trong lòng gì có nỗi khổ.
Nhưng à dì cứ thử nghĩ kĩ mà xem, những cái khổ này đều là ai đã tạo thành cho dì chứ? Là cậu đấy. Dì đừng có tự tra tấn mình nữa mà, dì đứng dậy, ăn cơm nó đi, rồi đi tìm ông ấy cãi nhau, náo loạn cùng với ông ấy, để cho ông ấy không được sống yên ổn”
Vốn dĩ ý của Linh Trang cũng chỉ là hy vọng bà Dư có thể có đủ khả năng để đi ra khỏi hoàn cảnh tụ bế tuyệt thực mà thôi. Chứ cô cũng không có ngờ đến, lời nói của cô, đã cứu được bà Dư, cuối cùng lại còn khiến cho trại nhà họ Dư huyên náo đến gà chó cũng không yên.
Bà Dư nghĩ nghĩ một lúc, tức giận mà nói: “Hôm nay dì nhìn thấy ông †a là thấy phiền, dì là không muốn nhìn thấy ông ta, không muốn nghe thấy giọng nói của ông ta, càng không muốn sống ở trong cùng một bầu không khí với lại ông ta”
Linh Trang nói: “Hay là con đưa dì đến nhà họ Nghiêm nhé, dì đi đem theo cháu trai của dì bé Quốc nhé, có được hay không?”
Bà Dư gầm lên: “Đó không phải là đứa trẻ của nhà họ Dư chúng ta.
Chỉ là cái ổ thổ phỉ như nhà họ Dư bọn họ này thì nên đoạn tử tuyệt tôn đi là vừa.”
Bà tức tới thở hổn hển, liền không lựa lời gì mà nói.
“Dì chỉ hy vọng, Dư Sinh cái đồ chó chết đó, rơi vào cái cảnh không có người thân ở bên cạnh trong những giây phút cuối cùng”
Viện trước.
Chiến Hàn Quân đi theo một nhà của ông cụ Niên, vây quanh sô pha, nhưng mà sắc mặt mỗi người lại âm trâm, buồn bực không vui.
Duy chỉ có mình Dư Nhân, thảnh thơi vui mưng mà thưởng thức trà, dường như là cái gì cũng chưa từng được xảy ra.
Dư Sinh ảo não mà răn dạy anh ta: “Nhân à, con đi khuyên can và an ủi mẹ của con đi. Bà ấy là đang bạo khí nóng nảy đấy, chỉ có con mới có thể ép xuống được thôi”
Dư Nhân cười lạnh mà nói: “Hừ, tôi không đi. mẹ của tôi bây giờ đã hận chết tôi rồi. còn ước tôi chết đi luôn nữa”
Dư Sinh phẫn nộ mà nói: “Bà ấy làm sao có thể ước cho con chết đi được cơ chứ? Con là đứa con trai mà bà ta mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày cơ mà.”
Dư Nhân lườm về phía ông ta: “Ông tìm một người làm đi tìm hiểu một chút tình huống của mẹ tôi thì ông sẽ hiểu ngay thôi”
Dư Sinh lo lắng cho bà Dư, liền để người đi tìm hiểu tình hình.
Không lâu sau, người làm quay trở lại.
Dư Sinh không thể chờ đợi được nữa mà hỏi: “Bà ấy như thế nào rồi?”
Người làm ấp a ấp úng mà nói: “Bà chủ ngồi dậy rồi, đang cùng với lại bà Chiến nói chuyện ạ”
Dư Sinh dần dần ngừng lại cái vẻ mặt ngưng trọng: “Vậy thì tốt rồi”
Dư Nhân nhẹ nhàng xùy một tiếng, lại hỏi người làm: “Mẹ tôi đã nói cái gì rồi?”
Người làm khiếp đản mà nhìn qua Dư Sinh, một bộ dạng là không có dám nói.
Dư Sinh nhìn ra là có vấn đề, quát lên: “Cô nói nghe xem nào”
Người làm nơm nớp lo sợ mà nói: “Ông chủ, tôi không có dám nói”
“Nói” Dư Sinh vô cùng phẫn nộ.
Người làm chỉ đành chỉ tiết mà nói ra sự tỉ à chủ nói, hôm nay bà ấy nhìn thấy ông là thấy phiền, còn nói bà ấy không muốn nhìn thấy ông, không muốn nghe thấy giọng nói của ông, càng không muốn cùng ông sống chung dưới một bầu không khí”
Toàn thân Dư Sinh run lẩy bẩy vô cùng lợi hại.
Nhưng mà ông ta làm sao mà biết được, chuyện mà bà Dư tức giận chính là vì Tú Hòa đã chết. Tú Hòa không chết, bà ta còn có thể tranh giành một chút, bây giờ cô ta đã chết rồi, cô ta trở thành vợ của Dư Sinh, vậy thì bà ta một người vợ được cưới hỏi đàng hoàng thì tính là cái quái gì chứ?
Vợ bé hả?
Bà Dư có tính cách kiêu ngạo như vậy, chỉ có threr cho phép Dư: Sinh lấy một người vợ mà thôi, người phụ nữ đến vợ bé cũng không thể nào tiếp nhận được, vậy thì làm sao có thể nhìn được bản thân mình đến đầu mà lại làm vợ bé cơ chứ?
Giờ phút này, trong căn phòng của bà Dư.
Linh Trang ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng mà kéo tấm chăn mền xuống, mặt của bà Dư lúc này mới lộ ra một lần nữa.
Linh Trang nói: “Dì Thanh à, trong lòng dì có tức giận, có hận, có phần nộ đi chăng nữa, thì dì tự tra tấn chính bản thân mình làm cái gì?
Dì đi mà tra tấn cái người chồng nhẫn tâm kia kìa dì”
Bà Dư nhìn chảm chằm vào Linh Trang, lôi tất cả uy khuất ra mà nói: “Linh Trang à, dì Thanh của con cả đời này ghét nhất chính là vợ bé, không thể ngờ được sống đến cuối cùng dì vậy mà lại trở thành vợ bé của ông ta rồi. Trong lòng dì không có cam lòng mà”
Bà Dư đấm đầm vào ngực mà nước mắt lăn dài xuống.
Linh Trang đau lòng thay bà ấy, cẩn thận mà nắm lấy tay bà ấy. Đau xót mà kêu một tiếng: “Dì Thanh à, con biết là trong lòng gì có nỗi khổ.
Nhưng à dì cứ thử nghĩ kĩ mà xem, những cái khổ này đều là ai đã tạo thành cho dì chứ? Là cậu đấy. Dì đừng có tự tra tấn mình nữa mà, dì đứng dậy, ăn cơm nó đi, rồi đi tìm ông ấy cãi nhau, náo loạn cùng với ông ấy, để cho ông ấy không được sống yên ổn”
Vốn dĩ ý của Linh Trang cũng chỉ là hy vọng bà Dư có thể có đủ khả năng để đi ra khỏi hoàn cảnh tụ bế tuyệt thực mà thôi. Chứ cô cũng không có ngờ đến, lời nói của cô, đã cứu được bà Dư, cuối cùng lại còn khiến cho trại nhà họ Dư huyên náo đến gà chó cũng không yên.
Bà Dư nghĩ nghĩ một lúc, tức giận mà nói: “Hôm nay dì nhìn thấy ông †a là thấy phiền, dì là không muốn nhìn thấy ông ta, không muốn nghe thấy giọng nói của ông ta, càng không muốn sống ở trong cùng một bầu không khí với lại ông ta”
Linh Trang nói: “Hay là con đưa dì đến nhà họ Nghiêm nhé, dì đi đem theo cháu trai của dì bé Quốc nhé, có được hay không?”
Bà Dư gầm lên: “Đó không phải là đứa trẻ của nhà họ Dư chúng ta.
Chỉ là cái ổ thổ phỉ như nhà họ Dư bọn họ này thì nên đoạn tử tuyệt tôn đi là vừa.”
Bà tức tới thở hổn hển, liền không lựa lời gì mà nói.
“Dì chỉ hy vọng, Dư Sinh cái đồ chó chết đó, rơi vào cái cảnh không có người thân ở bên cạnh trong những giây phút cuối cùng”
Viện trước.
Chiến Hàn Quân đi theo một nhà của ông cụ Niên, vây quanh sô pha, nhưng mà sắc mặt mỗi người lại âm trâm, buồn bực không vui.
Duy chỉ có mình Dư Nhân, thảnh thơi vui mưng mà thưởng thức trà, dường như là cái gì cũng chưa từng được xảy ra.
Dư Sinh ảo não mà răn dạy anh ta: “Nhân à, con đi khuyên can và an ủi mẹ của con đi. Bà ấy là đang bạo khí nóng nảy đấy, chỉ có con mới có thể ép xuống được thôi”
Dư Nhân cười lạnh mà nói: “Hừ, tôi không đi. mẹ của tôi bây giờ đã hận chết tôi rồi. còn ước tôi chết đi luôn nữa”
Dư Sinh phẫn nộ mà nói: “Bà ấy làm sao có thể ước cho con chết đi được cơ chứ? Con là đứa con trai mà bà ta mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày cơ mà.”
Dư Nhân lườm về phía ông ta: “Ông tìm một người làm đi tìm hiểu một chút tình huống của mẹ tôi thì ông sẽ hiểu ngay thôi”
Dư Sinh lo lắng cho bà Dư, liền để người đi tìm hiểu tình hình.
Không lâu sau, người làm quay trở lại.
Dư Sinh không thể chờ đợi được nữa mà hỏi: “Bà ấy như thế nào rồi?”
Người làm ấp a ấp úng mà nói: “Bà chủ ngồi dậy rồi, đang cùng với lại bà Chiến nói chuyện ạ”
Dư Sinh dần dần ngừng lại cái vẻ mặt ngưng trọng: “Vậy thì tốt rồi”
Dư Nhân nhẹ nhàng xùy một tiếng, lại hỏi người làm: “Mẹ tôi đã nói cái gì rồi?”
Người làm khiếp đản mà nhìn qua Dư Sinh, một bộ dạng là không có dám nói.
Dư Sinh nhìn ra là có vấn đề, quát lên: “Cô nói nghe xem nào”
Người làm nơm nớp lo sợ mà nói: “Ông chủ, tôi không có dám nói”
“Nói” Dư Sinh vô cùng phẫn nộ.
Người làm chỉ đành chỉ tiết mà nói ra sự tỉ à chủ nói, hôm nay bà ấy nhìn thấy ông là thấy phiền, còn nói bà ấy không muốn nhìn thấy ông, không muốn nghe thấy giọng nói của ông, càng không muốn cùng ông sống chung dưới một bầu không khí”
Toàn thân Dư Sinh run lẩy bẩy vô cùng lợi hại.
Bình luận facebook