Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2076
Chương 2076: Mãi mãi là anh em
Quỷ Ảnh đến phía sau lấy chiếc giầy trong miệng Đơn Thúy Vân ra, ánh mắt Đơn Thúy Vân vẫn như cũ nhìn chăm chăm vào Thanh Tùng, chỉ là cảm thán một câu: “Hóa ra cậu là người đó sao?”
Những lời này lượng thông tin cực lớn. Hơn nữa lại có chút khó hiểu lẫn lộn.
Thanh Tùng và Quốc Việt nhìn nhau, hai người cùng đi về phía Đơn Thúy Vân: “Đến rốt cuộc bà muốn nói gì?”
Đơn Thúy Vân bỗng nhiên cười lên, tiếng cười thê lương vô cùng, u ám và khủng bố: “Ha ha, thiện ác chi báo, như bóng với hình, nhân quả ba đời, mãi mãi tuần hoàn. Qủa đúng là như th: Đơn Thúy Vân nói xong câu đó liền tự căn lưỡi chính mình.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng không kịp ngăn cản, nhìn thấy bà ta nhất quyết cũng không mở miệng, cũng lại không làm khó bà ta.
Quỷ Ảnh liền đưa Đơn Thúy Vân đi.
Biệt thủ Quỷ. Ảnh lại khôi phục lại sự bình yên.
Quan Minh Vũ và Oai Phong tuy rằng đã trúng độc, nhưng mà độc không hề phát tát, hai người họ đều biết tính chất của thiên lạc mệnh, cũng đã xem như chuyện không hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ vậy.
Nhưng trái lại bọn Phong Mang, lại rất lo cho bọn họ: “Quan Minh Vũ, Oai Phong, Đơn Thúy Vân đã không thể nói, chỉ sợ độc trên người hai người, cũng không thể tìm bà ta được”
Oai Phong nói: “Bà ta nói trên người chúng tôi có độc mấy người cũng tin hả? Đừng có ngốc như vậy, bà ta đây là cố tình để trong người chúng ta một bóng mờ, nghĩ để cho chúng ta suốt ngày hoang mang về sự sống. Tôi thấy không đáng”
Quan Minh Vũ giơ ngón tay cái về hướng Oai Phong: “Thấy được khí chất anh hùng”
Lúc Thanh Tùng, Quốc Việt đi theo tới biệt thự Quỷ Ảnh, vẻ mặt hai người đều trầm trọng nặng nề.
Chiến Quốc Việt ý vị thâm trường nhìn Thanh Tùng, lần đầu tiên dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn qua đánh giá Thanh Tùng.
Trong lời nói của Đơn Thúy Vân, Chiến Quốc Việt liền mờ mờ ảo ảo cảm thấy được cất giấu huyền cơ ảo diệu gì trong đó.
Lai lịch của Thanh Tùng ắt hẳn khác thường.
Thanh Tùng cười nói: “Anh cứ nhìn em như vậy, em không thấy được tự nhiên”
Chiến Quốc Việt nói: “Trên người em còn có bí mật gì?”
Thanh Tùng nói: “Đừng nghe Đơn Thúy Vân nói bậy.”
Ánh mắt Chiến Quốc Việt nhìn xuống tay đang nắm quyền ấn của Thanh Tùng, nói: “Nhưng anh lại tin nó.”
Tay nắm quyền ấn của Thanh Tùng đã khôi phục lại bình thường, không có lại lóe sáng lên.
Thanh Tùng nhìn thấy cái quyền ấn vô cùng kỳ diệu, không biết làm thế nào nói: “Được rồi, cho dù Đơn Thúy Vân nói là sự thật, nhưng thật sự em không biết trên người em lại có bí gì. Em chỉ biết, em là em trai sinh đôi của anh, là con trai cưng của cậu chủ Thủ Đô và Nghiêm Linh Trang”
Chiến Quốc Việt cười mỉm, đưa tay choàng qua vai Thanh Tùng nói: “Em phải vĩnh viễn nhớ điều đó. Chúng ta là người một nhà. Nếu sau này em gặp phải chuyện gì, hoặc là em phải đối mặt với nhân sinh phức tạp, đừng giấu diếm anh. Anh là anh trai của em, anh sẽ vĩnh viên đối xử tốt với em”
Nước mắt Thanh Tùng chảy ròng ròng: “Quốc Việt, đừng nói mấy câu làm người xúc động như vậy? Em không chịu được đâu. Xúc động muốn khóc luôn”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh muốn em phải nhớ rõ lời hôm nay anh đã nói với em. Bất luận lúc nào, bất luận ở đâu, hay ở không gian nào, kể cả luân hồi như thế nào, chúng ta đều mãi là anh em”
Thanh Tùng gật đầu.
Tay của Chiến Quốc Việt gắt gao nắm chặt.
Bởi vì chuyện ở biệt thự Quỷ Ảnh vô cùng bất chợt, hơn nữa còn chiếu ra bất an về sau, Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng không dám giấu diếm Chiến Hàn Quân, hai người vội vàng đi đến tòa thành Ái Nguyệt, báo cáo với bố mình chuyện xảy ra ở biệt thự Quỷ Ảnh.
Quỷ Ảnh đến phía sau lấy chiếc giầy trong miệng Đơn Thúy Vân ra, ánh mắt Đơn Thúy Vân vẫn như cũ nhìn chăm chăm vào Thanh Tùng, chỉ là cảm thán một câu: “Hóa ra cậu là người đó sao?”
Những lời này lượng thông tin cực lớn. Hơn nữa lại có chút khó hiểu lẫn lộn.
Thanh Tùng và Quốc Việt nhìn nhau, hai người cùng đi về phía Đơn Thúy Vân: “Đến rốt cuộc bà muốn nói gì?”
Đơn Thúy Vân bỗng nhiên cười lên, tiếng cười thê lương vô cùng, u ám và khủng bố: “Ha ha, thiện ác chi báo, như bóng với hình, nhân quả ba đời, mãi mãi tuần hoàn. Qủa đúng là như th: Đơn Thúy Vân nói xong câu đó liền tự căn lưỡi chính mình.
Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng không kịp ngăn cản, nhìn thấy bà ta nhất quyết cũng không mở miệng, cũng lại không làm khó bà ta.
Quỷ Ảnh liền đưa Đơn Thúy Vân đi.
Biệt thủ Quỷ. Ảnh lại khôi phục lại sự bình yên.
Quan Minh Vũ và Oai Phong tuy rằng đã trúng độc, nhưng mà độc không hề phát tát, hai người họ đều biết tính chất của thiên lạc mệnh, cũng đã xem như chuyện không hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống của họ vậy.
Nhưng trái lại bọn Phong Mang, lại rất lo cho bọn họ: “Quan Minh Vũ, Oai Phong, Đơn Thúy Vân đã không thể nói, chỉ sợ độc trên người hai người, cũng không thể tìm bà ta được”
Oai Phong nói: “Bà ta nói trên người chúng tôi có độc mấy người cũng tin hả? Đừng có ngốc như vậy, bà ta đây là cố tình để trong người chúng ta một bóng mờ, nghĩ để cho chúng ta suốt ngày hoang mang về sự sống. Tôi thấy không đáng”
Quan Minh Vũ giơ ngón tay cái về hướng Oai Phong: “Thấy được khí chất anh hùng”
Lúc Thanh Tùng, Quốc Việt đi theo tới biệt thự Quỷ Ảnh, vẻ mặt hai người đều trầm trọng nặng nề.
Chiến Quốc Việt ý vị thâm trường nhìn Thanh Tùng, lần đầu tiên dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn qua đánh giá Thanh Tùng.
Trong lời nói của Đơn Thúy Vân, Chiến Quốc Việt liền mờ mờ ảo ảo cảm thấy được cất giấu huyền cơ ảo diệu gì trong đó.
Lai lịch của Thanh Tùng ắt hẳn khác thường.
Thanh Tùng cười nói: “Anh cứ nhìn em như vậy, em không thấy được tự nhiên”
Chiến Quốc Việt nói: “Trên người em còn có bí mật gì?”
Thanh Tùng nói: “Đừng nghe Đơn Thúy Vân nói bậy.”
Ánh mắt Chiến Quốc Việt nhìn xuống tay đang nắm quyền ấn của Thanh Tùng, nói: “Nhưng anh lại tin nó.”
Tay nắm quyền ấn của Thanh Tùng đã khôi phục lại bình thường, không có lại lóe sáng lên.
Thanh Tùng nhìn thấy cái quyền ấn vô cùng kỳ diệu, không biết làm thế nào nói: “Được rồi, cho dù Đơn Thúy Vân nói là sự thật, nhưng thật sự em không biết trên người em lại có bí gì. Em chỉ biết, em là em trai sinh đôi của anh, là con trai cưng của cậu chủ Thủ Đô và Nghiêm Linh Trang”
Chiến Quốc Việt cười mỉm, đưa tay choàng qua vai Thanh Tùng nói: “Em phải vĩnh viễn nhớ điều đó. Chúng ta là người một nhà. Nếu sau này em gặp phải chuyện gì, hoặc là em phải đối mặt với nhân sinh phức tạp, đừng giấu diếm anh. Anh là anh trai của em, anh sẽ vĩnh viên đối xử tốt với em”
Nước mắt Thanh Tùng chảy ròng ròng: “Quốc Việt, đừng nói mấy câu làm người xúc động như vậy? Em không chịu được đâu. Xúc động muốn khóc luôn”
Chiến Quốc Việt nói: “Anh muốn em phải nhớ rõ lời hôm nay anh đã nói với em. Bất luận lúc nào, bất luận ở đâu, hay ở không gian nào, kể cả luân hồi như thế nào, chúng ta đều mãi là anh em”
Thanh Tùng gật đầu.
Tay của Chiến Quốc Việt gắt gao nắm chặt.
Bởi vì chuyện ở biệt thự Quỷ Ảnh vô cùng bất chợt, hơn nữa còn chiếu ra bất an về sau, Chiến Quốc Việt và Thanh Tùng không dám giấu diếm Chiến Hàn Quân, hai người vội vàng đi đến tòa thành Ái Nguyệt, báo cáo với bố mình chuyện xảy ra ở biệt thự Quỷ Ảnh.