Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2075
Chương 2075: Cô ta là con chuột bạch của nhà họ Đơn
Đơn Thúy Vân khinh bỉ nhìn Chiến Quốc Việt: “Tôi sẽ không nói cho cậu”
Chiến Quốc Việt suy ngẫm một lát, ánh mắt hướng về bà chủ xinh đẹp ở trong phòng. Đáy mát hiện lên một màu u ám: “Đêm nay bà đến là vì cô ấy. Nhưng cô ấy họ Bác Danh”
Đơn Thúy Vân cười lạnh, nói: “Không sai, đêm nay tôi đến là vì cô ta.
Bởi vì cô ta là con chuột bạch của nhà họ Đơn chúng tôi.”
Đôi mắt ưng của Chiến Quốc Việt nheo lại: “Các người làm thí nghiệm ở trên người cô ấy?”
Đơn Thúy Vân nói đầy kiêu ngạo: “Toàn thân cô ta đều là độc, nhưng tất cả những chất độc đó cần phải tiêm vào một loại thuốc dẫn thì mới có thể phát tác. Loại độc dược như vậy thì chỉ có tôi mới có thể khống chế được, các người còn dám giữ cô ta bên cạnh mình sao? Tôi khuyên các người hãy trả cô ta lại cho tôi.”
Chiến Quốc Việt nói: “Cô ấy họ Bác Danh. Chính là người của dòng họ Bác Danh. Dòng họ Bác Danh là thông gia của nhà họ Chiến chúng tôi, điều đó nói lên chúng tôi chính là họ hàng. Tôi sẽ không giao cô ấy cho bà.”
Đơn Thúy Vân nói: “Nếu cậu không giao cô ta cho tôi thì ba năm sau cô ta sẽ bị độc tính toàn thân phát tác, biến thành kho độc dược biết đi ở trên thế giới này. Tai họa về sau vô cùng lớn. Chiến Quốc Việt, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu”
Lúc này bà chủ xinh đẹp kia liền đi ra, nhìn thấy Đơn Thúy Vân thì trong mắt hiện ra tia kháng cự và sợ hãi.
“Tôi không muốn đi theo cô, tôi không muốn trở thành con chuột bạch của cô”
Cô ấy đi đến trước mặt Quốc Việt, khi còn cách Quốc Việt một mét thì dừng lại, cầu xin một cách thần khẩn, nói: “Quốc Việt, cô biết cô không phải là ngừơi bình thường, nhưng cầu xin cháu đừng giao cô cho.
cô ta. Cô là người, không phải là con rối của cô ta, không phải là con chuột bạch của cô ta. Cháu hãy cho cô ở lại nhà họ Chiến và chuẩn bị cho cô một nơi hẻo lánh để ở, cô nguyện ý sẽ ở lại đó vĩnh viễn. Tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho mọi người.”
Sau khi nói xong, cô ấy quỳ phịch xuống trước mặt Chiến Quốc Việt.
Quốc Việt nói: “Cô đứng lên đi. Cô yên tâm, tôi sẽ không giao cô cho nữ ma đầu này đâu. Tuy nhiên, về chỗ ở của cô thì tôi sẽ trả lời sau khi bàn bạc với người nhà.”
“Cảm ơn cháu, Quốc Việt”
Chiến Quốc Việt phân phó Quỷ Ảnh: “Đưa Đơn Thúy Vân đến cục cảnh sát đi, nộp chứng cứ phạm tội của bà ta lên luôn”
“Vâng”
Chiến Quốc Việt quay đầu lại nói với Đơn Thúy Vân: “Tôi nghĩ, bà hại chết Tú Hòa và bà hai, ngày chết của bà cũng nên đến rồi”
Đơn Thúy Vân không ngờ một thiên tài xuất sắc trong việc dùng độc như mình, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
Bà ta không cam lòng mà rú lên: “Tôi không thể chết được. Tôi không thể chết được. Tôi đường đường là học trò đứng đầu của Độc Tiên, giá trị con người rất cao, Chiến Quốc Việt, cậu giữ tôi lại thì cậu sẽ có được rất nhiều lợi ích”
Sắc mặt bà ta đột nhiên trở nên hung ác và nham hiểm: Ngược lại, nếu cậu giết tôi thì phiền phức của cậu cũng theo đó mà tới. Cả đời này của cậu đều không được yên bình. Thậm chí…… Tôi có thể dự đoán được, biệt thự Ngọc Bích của các người sẽ trở thành một biển độc. Mỗi một người các người đều sẽ chết thảm đến không nỡ nhìn”
Bang!
Một bóng đen từ ngoài cửa vọt vào, nhanh như một tia chớp, bay.
vào miệng của Đơn Thúy Vân, khiến miệng bà ta ngậm chặt.
Đơn Thúy Vân ngẩn ngơ.
Khi mọi người nhìn sang, họ thấy một thiếu niên nhìn có vẻ yêu nghiệt đang đi tới, mặt mày tràn ngập sắc xuân, quyến rũ vô cùng.
“Bé Tùng, sao em lại tới đây?” Quốc Việt hỏi.
Bé Tùng lấy từ trong túi ra một chưởng môn ấn, chưởng môn ấn đó không ngừng nhấp nháy, phát ra một ánh sáng màu xanh yếu ớt, bé Tùng bất đắc dĩ nói: “Cũng không biết tại sao thứ này hôm nay cứ liên tục nhấp nháy, nháy đến mắt em cũng muốn mù luôn. Em tự hỏi xem có phải nó muốn báo động trước cho em hay không, em lo lắng cho mọi người nên đến đây xem một chút”
Hai mắt Đơn Thúy Vân nhìn thẳng tắp, nhìn chưởng môn ấn không hề chớp mắt. Sau đó, ánh mắt Đơn Thúy Vân chuyển sang bé Tùng, ánh mắt của bà ta tràn ngập hư không, đi mòn cả đôi giày sắt cũng không tìm thấy được điều gì, chính là cảm giác khinh ngạc đạt được mà không tốn sức, nhưng bà ta lại càng kính sợ và sợ hãi đối với bé Tùng.
Chiến Quốc Việt cảm thấy được sự khác thường của Đơn Thúy Vân, phân phó Quỷ Ảnh lấy thứ đang ở trong miệng bà ta ra.
“Bà ta có thể có chuyện muốn nói, lấy ra cho bà ta” Chiến Quốc Việt .
Đơn Thúy Vân khinh bỉ nhìn Chiến Quốc Việt: “Tôi sẽ không nói cho cậu”
Chiến Quốc Việt suy ngẫm một lát, ánh mắt hướng về bà chủ xinh đẹp ở trong phòng. Đáy mát hiện lên một màu u ám: “Đêm nay bà đến là vì cô ấy. Nhưng cô ấy họ Bác Danh”
Đơn Thúy Vân cười lạnh, nói: “Không sai, đêm nay tôi đến là vì cô ta.
Bởi vì cô ta là con chuột bạch của nhà họ Đơn chúng tôi.”
Đôi mắt ưng của Chiến Quốc Việt nheo lại: “Các người làm thí nghiệm ở trên người cô ấy?”
Đơn Thúy Vân nói đầy kiêu ngạo: “Toàn thân cô ta đều là độc, nhưng tất cả những chất độc đó cần phải tiêm vào một loại thuốc dẫn thì mới có thể phát tác. Loại độc dược như vậy thì chỉ có tôi mới có thể khống chế được, các người còn dám giữ cô ta bên cạnh mình sao? Tôi khuyên các người hãy trả cô ta lại cho tôi.”
Chiến Quốc Việt nói: “Cô ấy họ Bác Danh. Chính là người của dòng họ Bác Danh. Dòng họ Bác Danh là thông gia của nhà họ Chiến chúng tôi, điều đó nói lên chúng tôi chính là họ hàng. Tôi sẽ không giao cô ấy cho bà.”
Đơn Thúy Vân nói: “Nếu cậu không giao cô ta cho tôi thì ba năm sau cô ta sẽ bị độc tính toàn thân phát tác, biến thành kho độc dược biết đi ở trên thế giới này. Tai họa về sau vô cùng lớn. Chiến Quốc Việt, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu”
Lúc này bà chủ xinh đẹp kia liền đi ra, nhìn thấy Đơn Thúy Vân thì trong mắt hiện ra tia kháng cự và sợ hãi.
“Tôi không muốn đi theo cô, tôi không muốn trở thành con chuột bạch của cô”
Cô ấy đi đến trước mặt Quốc Việt, khi còn cách Quốc Việt một mét thì dừng lại, cầu xin một cách thần khẩn, nói: “Quốc Việt, cô biết cô không phải là ngừơi bình thường, nhưng cầu xin cháu đừng giao cô cho.
cô ta. Cô là người, không phải là con rối của cô ta, không phải là con chuột bạch của cô ta. Cháu hãy cho cô ở lại nhà họ Chiến và chuẩn bị cho cô một nơi hẻo lánh để ở, cô nguyện ý sẽ ở lại đó vĩnh viễn. Tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho mọi người.”
Sau khi nói xong, cô ấy quỳ phịch xuống trước mặt Chiến Quốc Việt.
Quốc Việt nói: “Cô đứng lên đi. Cô yên tâm, tôi sẽ không giao cô cho nữ ma đầu này đâu. Tuy nhiên, về chỗ ở của cô thì tôi sẽ trả lời sau khi bàn bạc với người nhà.”
“Cảm ơn cháu, Quốc Việt”
Chiến Quốc Việt phân phó Quỷ Ảnh: “Đưa Đơn Thúy Vân đến cục cảnh sát đi, nộp chứng cứ phạm tội của bà ta lên luôn”
“Vâng”
Chiến Quốc Việt quay đầu lại nói với Đơn Thúy Vân: “Tôi nghĩ, bà hại chết Tú Hòa và bà hai, ngày chết của bà cũng nên đến rồi”
Đơn Thúy Vân không ngờ một thiên tài xuất sắc trong việc dùng độc như mình, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
Bà ta không cam lòng mà rú lên: “Tôi không thể chết được. Tôi không thể chết được. Tôi đường đường là học trò đứng đầu của Độc Tiên, giá trị con người rất cao, Chiến Quốc Việt, cậu giữ tôi lại thì cậu sẽ có được rất nhiều lợi ích”
Sắc mặt bà ta đột nhiên trở nên hung ác và nham hiểm: Ngược lại, nếu cậu giết tôi thì phiền phức của cậu cũng theo đó mà tới. Cả đời này của cậu đều không được yên bình. Thậm chí…… Tôi có thể dự đoán được, biệt thự Ngọc Bích của các người sẽ trở thành một biển độc. Mỗi một người các người đều sẽ chết thảm đến không nỡ nhìn”
Bang!
Một bóng đen từ ngoài cửa vọt vào, nhanh như một tia chớp, bay.
vào miệng của Đơn Thúy Vân, khiến miệng bà ta ngậm chặt.
Đơn Thúy Vân ngẩn ngơ.
Khi mọi người nhìn sang, họ thấy một thiếu niên nhìn có vẻ yêu nghiệt đang đi tới, mặt mày tràn ngập sắc xuân, quyến rũ vô cùng.
“Bé Tùng, sao em lại tới đây?” Quốc Việt hỏi.
Bé Tùng lấy từ trong túi ra một chưởng môn ấn, chưởng môn ấn đó không ngừng nhấp nháy, phát ra một ánh sáng màu xanh yếu ớt, bé Tùng bất đắc dĩ nói: “Cũng không biết tại sao thứ này hôm nay cứ liên tục nhấp nháy, nháy đến mắt em cũng muốn mù luôn. Em tự hỏi xem có phải nó muốn báo động trước cho em hay không, em lo lắng cho mọi người nên đến đây xem một chút”
Hai mắt Đơn Thúy Vân nhìn thẳng tắp, nhìn chưởng môn ấn không hề chớp mắt. Sau đó, ánh mắt Đơn Thúy Vân chuyển sang bé Tùng, ánh mắt của bà ta tràn ngập hư không, đi mòn cả đôi giày sắt cũng không tìm thấy được điều gì, chính là cảm giác khinh ngạc đạt được mà không tốn sức, nhưng bà ta lại càng kính sợ và sợ hãi đối với bé Tùng.
Chiến Quốc Việt cảm thấy được sự khác thường của Đơn Thúy Vân, phân phó Quỷ Ảnh lấy thứ đang ở trong miệng bà ta ra.
“Bà ta có thể có chuyện muốn nói, lấy ra cho bà ta” Chiến Quốc Việt .
Bình luận facebook