Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1994
Chương 1994: Tụi con có ý tốt nên mới nói dối
Vậy nên chỉ cần nhìn qua ánh mắt của Linh Trang thì Thanh Tùng cũng biết được mẹ cậu đã tức giận đến mức nào, nhưng tất nhiên Thanh Tùng cũng rất có kinh nghiệm đối phó với Linh Trang là: Cho dù không biết vì sao mẹ lại tức giận thì cứ nhận lỗi trước đã rồi tính sau.
Linh Trang dở khóc dở cười nói: “Con sai ở chỗ nào?”
Thanh Tùng ngây người: “Là con đần độn… vẫn mong mẹ nhắc nhở”
“Con không sai, mau đứng dậy đi. Linh Trang vươn tay kéo Thanh Tùng đứng dậy nhưng cậu bé lại không dám đứng dậy: ‘Vậy thì con cứ quỳ đi.”
Anh mắt nghiêm khắc của Linh Trang nhìn về phía Quốc Việt, cậu bé cũng ý thức được nên liền tự giác quỳ xuống bên cạnh Thanh Tùng, sống lưng thẳng tắp, gương mặt anh tuấn tuyệt đẹp để lộ ra sự kiên nghị.
“Quốc “Con biết con có biết con sai ở đâu chưa?”
“Con nói mẹ nghe xem.”
“Con không nên gọi thẳng tên của bà nội.’ Chiến Quốc Việt nói.
Linh Trang nói: “Rõ ràng con biết không được gọi tên của bà nội vậy tại sao còn cố ý phạm lỗi?”
Vẻ mặt Chiến Quốc Việt trở nên u ám, cậu cũng không nói gì thêm. Cậu ghét Dư Thiên An, nếu như không phải vì bà ta thì mẹ sẽ không phải bị xảy ra tại nạn xe, mẹ cũng sẽ không nhảy lầy hủy hoại nhan sắc, Thanh Tùng cũng sẽ không bị mất tích…. gia đình cậu cũng sẽ không có nhiều vui buồn hợp tan như vậy. Dư Thiên An chính là nguồn gốc của tất cả bị kịch của gia đình cậu, mẹ cậu rất đơn thuần và tốt bụng nên mới có thể tha thứ cho Dư Thiên An nhưng cậu thì không. Nhưng những lời này Chiến Quốc Việt lại không dám oán trách với mẹ cậu.
Linh Trang phiền não nhìn Chiến Hàn Quân, anh cười miễn cưỡng nói: “Hay là anh cũng quỳ xuống?”
Linh Trang thoải mái ngồi lên ghế, ánh mắt rơi vào hai cậu con trai đang mặt ủ mày chau của mình: “Sao, trong lòng không phục à?”
Quốc Việt và Thanh Tùng nghe thấy vậy lập tức vực dậy tinh thần, hăng hái đáp: “Xin mẹ dạy bảo.”
Linh Trang liền bắt đầu chân thành dạy dỗ: “Mẹ biết các con hận bà nội, hận bà ấy làm mẹ bị thương, hận bà ấy mang lại nhiều tai họa cho nhà chúng ta có phải không?”
Quốc Việt thành khẩn gật đầu nhưng Thanh Tùng lại giả mù sau mưa mà lắc đầu: “Con không hận.”
Chiến Quốc Việt không nói nên lời trừng mắt nhìn Thanh Tùng rồi giễu cợt nói: “Giả dối.”
Thanh Tùng nói: “Em là sợ mẹ đau lòng…”
Chiến Quốc Việt suy nghĩ một lúc, quả thật không nên khiến mẹ tức giận khi đang mang thai vì vậy liền vội vàng lắc đầu.
Thanh Tùng cười nhạo cậu: “Anh còn không bằng em ngay từ đầu đã chọn cách nói dối.”
Linh Trang khổ tâm trừng mắt nhìn hai đứa con của mình, bọn nó xem cô là không khí à? Lại dám ở trước mặt cô nói dối trắng trợn như vậy?
Quốc Việt và Thanh Tùng cảm thấy được lời nói dối vụng về của mình đã bị mẹ phát hiện, liền đồng thanh nói: “Mẹ, tụi con có ý tốt nên mới nói dối.
Linh Trang bất lực lắc đầu.
Vậy nên chỉ cần nhìn qua ánh mắt của Linh Trang thì Thanh Tùng cũng biết được mẹ cậu đã tức giận đến mức nào, nhưng tất nhiên Thanh Tùng cũng rất có kinh nghiệm đối phó với Linh Trang là: Cho dù không biết vì sao mẹ lại tức giận thì cứ nhận lỗi trước đã rồi tính sau.
Linh Trang dở khóc dở cười nói: “Con sai ở chỗ nào?”
Thanh Tùng ngây người: “Là con đần độn… vẫn mong mẹ nhắc nhở”
“Con không sai, mau đứng dậy đi. Linh Trang vươn tay kéo Thanh Tùng đứng dậy nhưng cậu bé lại không dám đứng dậy: ‘Vậy thì con cứ quỳ đi.”
Anh mắt nghiêm khắc của Linh Trang nhìn về phía Quốc Việt, cậu bé cũng ý thức được nên liền tự giác quỳ xuống bên cạnh Thanh Tùng, sống lưng thẳng tắp, gương mặt anh tuấn tuyệt đẹp để lộ ra sự kiên nghị.
“Quốc “Con biết con có biết con sai ở đâu chưa?”
“Con nói mẹ nghe xem.”
“Con không nên gọi thẳng tên của bà nội.’ Chiến Quốc Việt nói.
Linh Trang nói: “Rõ ràng con biết không được gọi tên của bà nội vậy tại sao còn cố ý phạm lỗi?”
Vẻ mặt Chiến Quốc Việt trở nên u ám, cậu cũng không nói gì thêm. Cậu ghét Dư Thiên An, nếu như không phải vì bà ta thì mẹ sẽ không phải bị xảy ra tại nạn xe, mẹ cũng sẽ không nhảy lầy hủy hoại nhan sắc, Thanh Tùng cũng sẽ không bị mất tích…. gia đình cậu cũng sẽ không có nhiều vui buồn hợp tan như vậy. Dư Thiên An chính là nguồn gốc của tất cả bị kịch của gia đình cậu, mẹ cậu rất đơn thuần và tốt bụng nên mới có thể tha thứ cho Dư Thiên An nhưng cậu thì không. Nhưng những lời này Chiến Quốc Việt lại không dám oán trách với mẹ cậu.
Linh Trang phiền não nhìn Chiến Hàn Quân, anh cười miễn cưỡng nói: “Hay là anh cũng quỳ xuống?”
Linh Trang thoải mái ngồi lên ghế, ánh mắt rơi vào hai cậu con trai đang mặt ủ mày chau của mình: “Sao, trong lòng không phục à?”
Quốc Việt và Thanh Tùng nghe thấy vậy lập tức vực dậy tinh thần, hăng hái đáp: “Xin mẹ dạy bảo.”
Linh Trang liền bắt đầu chân thành dạy dỗ: “Mẹ biết các con hận bà nội, hận bà ấy làm mẹ bị thương, hận bà ấy mang lại nhiều tai họa cho nhà chúng ta có phải không?”
Quốc Việt thành khẩn gật đầu nhưng Thanh Tùng lại giả mù sau mưa mà lắc đầu: “Con không hận.”
Chiến Quốc Việt không nói nên lời trừng mắt nhìn Thanh Tùng rồi giễu cợt nói: “Giả dối.”
Thanh Tùng nói: “Em là sợ mẹ đau lòng…”
Chiến Quốc Việt suy nghĩ một lúc, quả thật không nên khiến mẹ tức giận khi đang mang thai vì vậy liền vội vàng lắc đầu.
Thanh Tùng cười nhạo cậu: “Anh còn không bằng em ngay từ đầu đã chọn cách nói dối.”
Linh Trang khổ tâm trừng mắt nhìn hai đứa con của mình, bọn nó xem cô là không khí à? Lại dám ở trước mặt cô nói dối trắng trợn như vậy?
Quốc Việt và Thanh Tùng cảm thấy được lời nói dối vụng về của mình đã bị mẹ phát hiện, liền đồng thanh nói: “Mẹ, tụi con có ý tốt nên mới nói dối.
Linh Trang bất lực lắc đầu.