Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1993
Chương 1993: Điều tra bà Vân
Lúc Quốc Việt cùng Thanh Tùng trở lại tòa thành Ái Nguyệt thì liền đi thẳng tới phòng của Chiến Hàn Quân.
“Có kết quả?” Chiến Hàn Quân đang đánh một vài văn bản tài liệu thì ngước mắt liếc nhìn về phía Quốc Việt cùng Thanh Tùng có chút không quan tâm mà hỏi.
Quốc Việt nói: ‘Bố, là bà Vân của nhị phòng xúi giục nữ người làm Tô Tâm của bà ta hạ độc với Dư Thiên An.”
Thanh Tùng dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Quốc Việt. Quốc Việt lại dám ở trước mặt bố không ngừng gọi thẳng tên Dư Thiên An. Cậu ấy không sợ bố sẽ sinh khí sao?
Đúng như dự đoán gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân khẽ trầm xuống. Anh nghiêm khắc uốn nắn Quốc Việt nói: “Cho dù bố đối với bà nội của con có bao nhiêu thành kiến nhưng ít nhất ở trước mặt bố con vẫn phải xưng với bà ấy một tiếng bà nội.”
Quốc Việt bất đắc dĩ nói: “Vâng ạ-”
Thanh Tùng âm thầm suy nghĩ vài ngày nữa phải dạy lại cái bản lãnh gặp người nói chuyện người gặp quỷ nói chuyện quỷ kia cho Quốc Việt mới được. Như vậy thì sẽ không phát sinh mâu thuẫn với bố nữa Chiến Hàn Quân như có điều suy nghĩ nói: “Vì sao bà Vân muốn giả vờ mượn tay bà nội của các con mà không phải để cho Tô Tâm tự mình động thủ? Nguyên nhân thật sự trong chuyện này các con đã từng nghĩ đến chưa?”
Thanh Tùng hùng dũng phân tích: “Bà ta không phải là vì muốn khích bác mối quan hệ giữa bà nội với chúng ta hay sao?”
Chiến Hàn Quân đáy mắt lệ khí tung hoành: “Ly gián mối quan hệ của chúng ta cùng bà nội thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là mẹ của các con đó.”
Quốc Việt kinh hãi không thôi: “Bố, từ trước đến giờ con vẫn chưa từng nghe nói qua bà Vân thần bí này là ai…
Rốt cuộc thì bà ta là ai vậy? Vì sao bà ta phải nhắm vào mẹ của chúng ta?”
Bà Vân?
Chiến Hàn Quân thử lục lại trong ký ức một chút nhưng nghĩ mãi vẫn không ra vì thế lắc đầu nói: “Xưa nay bố chưa từng quan tâm đến mớ bê bối của những người phòng ngoài gây ra. Lai lịch của bà Vân này bố cũng không rõ.”
Vừa nói xong thì chuyển đề tài: “Có điều đến tột cùng thì các con đã dùng thủ đoạn gì khiến cho Tô Tâm bán đứng bà Vân?
Thanh Tùng lộ ra vẻ mặt lúng túc. Cực kỳ không được tự nhiên.
“Quốc Việt, con nói.” Chiến Hàn Quân nói.
Quốc Việt liền nói: “Thanh Tùng dùng phương pháp mỹ nhân kế. Ném ánh mắt quyến rũ của mình với con gái nhà người ta. Đại khái thì cô gái kia cũng bị cậu ta bắn điện đến hồ đồ luôn rồi vì thế liền không chút nghĩ ngợi gì mà nói ra hết toàn bộ mọi chuyện.”
Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm Thanh Tùng, Thanh Tùng thì lại đang cười một cách hồn nhiên với anh. Thời điểm đứa nhỏ cười lên thì đuôi mắt đào hoa thon dài kia cong lên tựa như trăng lưỡi liềm vậy, tích bạch nõn nà vậy da thịt lại là tản mát ra thiếu niên đầu độc vậy sức dụ dõ.
Đứa nhỏ này chính là một đứa cực phẩm yêu nghiệt không chịu được.
Chiến Hàn Quân nói: “Thì ra là như vậy.”
Sắc mặt Quốc Việt nhất thời ngưng trọng nói: “Đúng rồi, bố, thuốc mê trong người của Dư Thiên An có nồng độ cùng với thành phần giống y như thuốc của nhà họ Dư.
Con hoài nghỉ hung thủ bố trí một màn này không những hiểu rất rõ nhà họ Chiến chúng ta mà còn hiểu rất rõ về nhà họ Dư nữa.”
Mới vừa rồi Quốc Việt còn đáp ứng với bố là sau này sẽ gọi Dư Thiên An là bà nội nhưng mà chỉ là ngoài miệng thì đồng ý nhưng vẫn không chịu làm như cũ.
Ánh mắt sắc như dao của Chiến Hàn Quân trợn lên nhìn Chiến Quốc Việt: “Có cần tôi mời mẹ con tới giáo dục con lại một chút hay không?”
Quốc Việt rũ đầu, bất đắc dĩ cam chịu nói: “Vâng… Là bà nội”
Chiến Hàn Quân suy nghĩ trong chốc lát rồi chỉ chỉ bọn nhỏ nói: “Nếu như bà Vân này đã hao tâm tổn trí để Tú Hòa chạy đi như vậy, vậy thì cũng đã nói rõ bà ta với nhà họ Dư chính là có chút liên quan đến nhau. Bây giờ, phương hướng điều tra của các con nên chia làm hai: Một là điều tra bà Vân. Hai là điều tra Tú Hòa.”
Quốc Việt nói: “Hôm nay thời gian Tú Hòa trở về biệt thự cũng vừa đúng lúc Dư Sinh quay về. Con đã bảo Dư Sinh thay chúng ta trông chừng cô ta. Nếu như cô ta lộ ra bất kỳ sơ hở nào thì Dư Sinh cũng sẽ nói cho chúng ta.”
Chiến Hàn Quân nhắc nhở: “Trong tay chú Quan Minh Vũ có thông tin cặn kế về những người phụ nữ bên ngoài nhà họ Chiến.”
Quốc Việt gật đầu: “Bọn con đã biết. Ngay bây giờ con sẽ lập tức đi tìm Quan Minh Vũ…”
Quốc Việt kéo Thanh Tùng rời đi.
Mới vừa kéo cửa thư phòng ra thì liền thấy Linh Trang dán người lên trên khung cửa, trên tay còn bưng mâm trái cây, đáy mắt còn lộ ra nụ cười nhạt đầy quỷ quyệt cùng âmu.
Quốc Việt có chút chột dạ vì thế không dám dừng lại lâu, vội vàng nói câu tạm biệt với mẹ: “Mẹ, bọn con còn có việc, bọn con xin phép đi trước một bước.”
Nói xong liền kéo Thanh Tùng bỏ chạy.
“Quay lại.” Linh Trang tức giận nói.
Thanh Tùng nhéo nhéo lộ tai mình, trong lòng run sợ mà quay lại: “Mẹ, thật xin lỗi, con trai biết sai rồi mà.”
Từ nhỏ Thanh Tùng đã cực kỳ tinh nghịch nhưng cũng chưa từng gây ra sai lầm gì lớn còn những sai lầm nho nhỏ thì kéo đến không ngừng. Cậu ta là đứa nhỏ được mẹ dạy bảo mà lớn lên.
Lúc Quốc Việt cùng Thanh Tùng trở lại tòa thành Ái Nguyệt thì liền đi thẳng tới phòng của Chiến Hàn Quân.
“Có kết quả?” Chiến Hàn Quân đang đánh một vài văn bản tài liệu thì ngước mắt liếc nhìn về phía Quốc Việt cùng Thanh Tùng có chút không quan tâm mà hỏi.
Quốc Việt nói: ‘Bố, là bà Vân của nhị phòng xúi giục nữ người làm Tô Tâm của bà ta hạ độc với Dư Thiên An.”
Thanh Tùng dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Quốc Việt. Quốc Việt lại dám ở trước mặt bố không ngừng gọi thẳng tên Dư Thiên An. Cậu ấy không sợ bố sẽ sinh khí sao?
Đúng như dự đoán gương mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân khẽ trầm xuống. Anh nghiêm khắc uốn nắn Quốc Việt nói: “Cho dù bố đối với bà nội của con có bao nhiêu thành kiến nhưng ít nhất ở trước mặt bố con vẫn phải xưng với bà ấy một tiếng bà nội.”
Quốc Việt bất đắc dĩ nói: “Vâng ạ-”
Thanh Tùng âm thầm suy nghĩ vài ngày nữa phải dạy lại cái bản lãnh gặp người nói chuyện người gặp quỷ nói chuyện quỷ kia cho Quốc Việt mới được. Như vậy thì sẽ không phát sinh mâu thuẫn với bố nữa Chiến Hàn Quân như có điều suy nghĩ nói: “Vì sao bà Vân muốn giả vờ mượn tay bà nội của các con mà không phải để cho Tô Tâm tự mình động thủ? Nguyên nhân thật sự trong chuyện này các con đã từng nghĩ đến chưa?”
Thanh Tùng hùng dũng phân tích: “Bà ta không phải là vì muốn khích bác mối quan hệ giữa bà nội với chúng ta hay sao?”
Chiến Hàn Quân đáy mắt lệ khí tung hoành: “Ly gián mối quan hệ của chúng ta cùng bà nội thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là mẹ của các con đó.”
Quốc Việt kinh hãi không thôi: “Bố, từ trước đến giờ con vẫn chưa từng nghe nói qua bà Vân thần bí này là ai…
Rốt cuộc thì bà ta là ai vậy? Vì sao bà ta phải nhắm vào mẹ của chúng ta?”
Bà Vân?
Chiến Hàn Quân thử lục lại trong ký ức một chút nhưng nghĩ mãi vẫn không ra vì thế lắc đầu nói: “Xưa nay bố chưa từng quan tâm đến mớ bê bối của những người phòng ngoài gây ra. Lai lịch của bà Vân này bố cũng không rõ.”
Vừa nói xong thì chuyển đề tài: “Có điều đến tột cùng thì các con đã dùng thủ đoạn gì khiến cho Tô Tâm bán đứng bà Vân?
Thanh Tùng lộ ra vẻ mặt lúng túc. Cực kỳ không được tự nhiên.
“Quốc Việt, con nói.” Chiến Hàn Quân nói.
Quốc Việt liền nói: “Thanh Tùng dùng phương pháp mỹ nhân kế. Ném ánh mắt quyến rũ của mình với con gái nhà người ta. Đại khái thì cô gái kia cũng bị cậu ta bắn điện đến hồ đồ luôn rồi vì thế liền không chút nghĩ ngợi gì mà nói ra hết toàn bộ mọi chuyện.”
Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm Thanh Tùng, Thanh Tùng thì lại đang cười một cách hồn nhiên với anh. Thời điểm đứa nhỏ cười lên thì đuôi mắt đào hoa thon dài kia cong lên tựa như trăng lưỡi liềm vậy, tích bạch nõn nà vậy da thịt lại là tản mát ra thiếu niên đầu độc vậy sức dụ dõ.
Đứa nhỏ này chính là một đứa cực phẩm yêu nghiệt không chịu được.
Chiến Hàn Quân nói: “Thì ra là như vậy.”
Sắc mặt Quốc Việt nhất thời ngưng trọng nói: “Đúng rồi, bố, thuốc mê trong người của Dư Thiên An có nồng độ cùng với thành phần giống y như thuốc của nhà họ Dư.
Con hoài nghỉ hung thủ bố trí một màn này không những hiểu rất rõ nhà họ Chiến chúng ta mà còn hiểu rất rõ về nhà họ Dư nữa.”
Mới vừa rồi Quốc Việt còn đáp ứng với bố là sau này sẽ gọi Dư Thiên An là bà nội nhưng mà chỉ là ngoài miệng thì đồng ý nhưng vẫn không chịu làm như cũ.
Ánh mắt sắc như dao của Chiến Hàn Quân trợn lên nhìn Chiến Quốc Việt: “Có cần tôi mời mẹ con tới giáo dục con lại một chút hay không?”
Quốc Việt rũ đầu, bất đắc dĩ cam chịu nói: “Vâng… Là bà nội”
Chiến Hàn Quân suy nghĩ trong chốc lát rồi chỉ chỉ bọn nhỏ nói: “Nếu như bà Vân này đã hao tâm tổn trí để Tú Hòa chạy đi như vậy, vậy thì cũng đã nói rõ bà ta với nhà họ Dư chính là có chút liên quan đến nhau. Bây giờ, phương hướng điều tra của các con nên chia làm hai: Một là điều tra bà Vân. Hai là điều tra Tú Hòa.”
Quốc Việt nói: “Hôm nay thời gian Tú Hòa trở về biệt thự cũng vừa đúng lúc Dư Sinh quay về. Con đã bảo Dư Sinh thay chúng ta trông chừng cô ta. Nếu như cô ta lộ ra bất kỳ sơ hở nào thì Dư Sinh cũng sẽ nói cho chúng ta.”
Chiến Hàn Quân nhắc nhở: “Trong tay chú Quan Minh Vũ có thông tin cặn kế về những người phụ nữ bên ngoài nhà họ Chiến.”
Quốc Việt gật đầu: “Bọn con đã biết. Ngay bây giờ con sẽ lập tức đi tìm Quan Minh Vũ…”
Quốc Việt kéo Thanh Tùng rời đi.
Mới vừa kéo cửa thư phòng ra thì liền thấy Linh Trang dán người lên trên khung cửa, trên tay còn bưng mâm trái cây, đáy mắt còn lộ ra nụ cười nhạt đầy quỷ quyệt cùng âmu.
Quốc Việt có chút chột dạ vì thế không dám dừng lại lâu, vội vàng nói câu tạm biệt với mẹ: “Mẹ, bọn con còn có việc, bọn con xin phép đi trước một bước.”
Nói xong liền kéo Thanh Tùng bỏ chạy.
“Quay lại.” Linh Trang tức giận nói.
Thanh Tùng nhéo nhéo lộ tai mình, trong lòng run sợ mà quay lại: “Mẹ, thật xin lỗi, con trai biết sai rồi mà.”
Từ nhỏ Thanh Tùng đã cực kỳ tinh nghịch nhưng cũng chưa từng gây ra sai lầm gì lớn còn những sai lầm nho nhỏ thì kéo đến không ngừng. Cậu ta là đứa nhỏ được mẹ dạy bảo mà lớn lên.
Bình luận facebook