Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1963
Chương 1963: Hôn lễ
Nắng ban mai trải dài khắp mặt đất khiến cho toàn bộ biệt thự Ngọc Bích bị bao phủ ở trong một vầng sáng mờ ảo.
Giờ phút này tại hội sở của biệt thự Ngọc Bích trang hoàng một cách nguy nga lộng lẫy.
Huyết mạch chính thống của nhà họ Chiến còn có những đứa nhỏ con ngoài giá thú của những người phụ nữ không được vào cửa, cùng với những người góp vốn của tập đoàn nhà họ Chiến đều tụ họp ở đây, ai nấy đều có dáng vẻ sáng loáng.
Bọn họ đang đợi chủ nhân của buổi tiệc này đến. Trong lòng của mỗi người đều có suy tính của riêng mình. Có thể mỗi một người ở đây đều hy vọng Chiến Quốc Việt dẫn bọn tiến về phía một tương lai mới.
Mà tòa thành Ái Nguyệt cũng tụ đầy người.
Ông cụ Chiến, Bá Minh cùng Dư Thiên An, Linh Trang cùng Hàn Quân, Anh Nguyệt cùng Nghiêm Mặc Hàn. Cùng với ông cụ Niên, Dư Sinh cùng bà Dư, Dư Nhân cùng chị cả. Cùng với đám anh chị em nhà họ Chiến cùng đồng loạt mặc đồ đỏ, do chị cả Chiến Oai Phong, mang bé Tùng cùng em gái của cậu ấy, giống như hàng cây bạch dương bảo vệ ở hai bên đường.
Khi cửa tòa thành Ái Nguyệt mở ra Chiến Quốc Việt mặc âu phục được cắt may một cách khéo léo đón lấy ánh sáng mặt trời, dùng một bộ dáng vẻ thành thục mà bước ra.
Dáng người cậu ta cao cũng sấp xỉ một mét tám, thân thể còn chưa lớn lên nhưng đã có thể trở thành một người đàn ông ấy uy nghiêm dù vậy vẫn lộ ra dáng vẻ chỉ lan ngọc thụ*.
Chẳng qua là gương mặt kia quá lạnh lùng, đôi mắt đào hoa kia cũng như băng giá khiến toàn thân cậu ta toát ra khí lạnh.
(chi lan ngọc thụ: chỉ những người tài giỏi.) Lúc cậu đi ra ánh mắt cậu không tự kìm hãm được mà liếc về phía bố mẹ của mình. Chiến Hàn Quân khế mỉm cười với cậu nơi đáy mắt ẩn chứa sự vui mừng cùng an tâm.
Mà Linh Trang vậy mà lại siết chặt cánh tay của Chiến Hàn Quân. Vào một khắc kia cô lại cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo cùng tự hào, lại vô cùng khẩn trương và lo lắng.
“Linh Trang, Quốc Việt nhà chúng ta đã trưởng thành rồi.
Anh tin tưởng nó, nhất định là trong những lần rèn luyện về sau nang vuốt của nó sẽ dần trở nên sắt bén có thể phát ra công kích hung ác nhất với địch nhân, cũng có thể kiên cường bảo vệ được người trong lòng của nó.” Chiến Hàn Quân mỉm cười an ủi Linh Trang.
Linh Trang cảm khái nói: “Nếu như có thể thì em thật sự nguyện ý để cả đời đứa nhỏ vĩnh viễn sống trong sự bảo bọc của chúng ta như vậy thì đứa nhỏ sẽ không cần sống khổ sỡ như vậy nữa.”
Chiến Quốc Việt bước dọc theo thảm đỏ rực rỡ, bước chân kiên định đi vào bên trong hội sở.
Mà những người vây quanh cậu cùng cậu tiến về phía trước chính là Diệp Phong lãnh đạo mới của vệ binh Quỷ Ảnh.
Bọn họ tinh thần phấn chấn lại bồng bột, bọn họ thanh xuân hoạt bát nhưng lại không mất sự lạnh lùng cùng vững vàng.
Tám tên hộ vệ quỷ ảnh chia hai hàng, cuồn cuộn hoan nghênh Chiến Quốc Việt rời đi. Sau đó bé Tùng cùng chị cả Oai Phong nhìn nhau, bọn họ tiếp nối đoàn hộ vệ Quỷ ảnh cùng đi chung với mười hai anh chị em phía sau.
Rồi sau đó, là Chiến Hàn Quân và Linh Trang xinh đẹp, sau đó nữa chính là đám người ông cụ Chiến cùng ông cụ Niên.
Khi Chiến Quốc Việt đi tới hội sở, hội trường vốn tràn đây tiếng ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên lặng như tờ.
Trong góc những tiếng xì xào bàn tán lại vang lên một lần nữa.
“Cậu ta chính là Chiến Quốc Việt. Một người đàn ông trẻ tuổi trong miệng ngậm một điếu xi gà cực kì thông thạo mà phun từng vòng từng vòng khói thuốc. Thần thái ông ta lộ ra mấy phần không kiềm chế được, còn có mấy phần cảm giác cà lơ phất phơ.
“Đúng vậy, em trai Hàn Ngôn” Đôi môi mỏng của vợ lẽ của anh cả Chiến Hàn Quân mím chặt thành lại.
“Vẫn chỉ là đứa bé mà thôi” Trong giọng nói của Chiến Hàn Quang lộ ra vẻ khinh bỉ coi thường.
Chiến Hàn Quang, con riêng của vợ lẽ và ông cụ Đình Lê, là một người cực kỳ thông minh, thành tích từ nhỏ đến lớn đều vô cùng ưu tú, sau này đi làm nghiệp vụ năng lực cũng vô cùng mạnh mẽ.
Đáng tiếc cho dù khắp người anh ta tràn đầy hoài bão nhưng lại không có chỗ để phát huy. Bởi vì thân phận anh ta cực kỳ đặc thù. Tập đoàn nhà họ Chiến vĩnh viễn cũng sẽ không chấp nhận một đứa con ngoài dã thú như anh ta.
Điều này khiến cho Chiến Hàn Quang cực kỳ ghi hận đối với Chiến Hàn Quân người đã lập ra cái quy tắc này. Bởi vì anh không phải là người tài hoa lại không thể nhận chức trong tập đoàn xí nghiệp hùng hậu nhà họ Chiến được. Điều này khiến cho anh ta có chút sầu não không biết phải làm sao.
Hôm nay rốt cuộc Chiến Hàn Quân cũng đã thối lui ra khỏi vị trí người nắm quyền cao nhất của tập đoàn nhà họ Chiến vì thế Chiến Hàn Quang liền mong đợi trong cái thời đại nghênh đón cuộc cải cách lịch sử này sẽ xoay chuyển sự nghiệp của anh ta.
Cho nên khi thấy Chiến Quốc Việt cùng lắm cũng chỉ là một thiến niên ngu ngốc thì nhất thời trong lòng dâng lên rất nhiều hy vọng.
Nắng ban mai trải dài khắp mặt đất khiến cho toàn bộ biệt thự Ngọc Bích bị bao phủ ở trong một vầng sáng mờ ảo.
Giờ phút này tại hội sở của biệt thự Ngọc Bích trang hoàng một cách nguy nga lộng lẫy.
Huyết mạch chính thống của nhà họ Chiến còn có những đứa nhỏ con ngoài giá thú của những người phụ nữ không được vào cửa, cùng với những người góp vốn của tập đoàn nhà họ Chiến đều tụ họp ở đây, ai nấy đều có dáng vẻ sáng loáng.
Bọn họ đang đợi chủ nhân của buổi tiệc này đến. Trong lòng của mỗi người đều có suy tính của riêng mình. Có thể mỗi một người ở đây đều hy vọng Chiến Quốc Việt dẫn bọn tiến về phía một tương lai mới.
Mà tòa thành Ái Nguyệt cũng tụ đầy người.
Ông cụ Chiến, Bá Minh cùng Dư Thiên An, Linh Trang cùng Hàn Quân, Anh Nguyệt cùng Nghiêm Mặc Hàn. Cùng với ông cụ Niên, Dư Sinh cùng bà Dư, Dư Nhân cùng chị cả. Cùng với đám anh chị em nhà họ Chiến cùng đồng loạt mặc đồ đỏ, do chị cả Chiến Oai Phong, mang bé Tùng cùng em gái của cậu ấy, giống như hàng cây bạch dương bảo vệ ở hai bên đường.
Khi cửa tòa thành Ái Nguyệt mở ra Chiến Quốc Việt mặc âu phục được cắt may một cách khéo léo đón lấy ánh sáng mặt trời, dùng một bộ dáng vẻ thành thục mà bước ra.
Dáng người cậu ta cao cũng sấp xỉ một mét tám, thân thể còn chưa lớn lên nhưng đã có thể trở thành một người đàn ông ấy uy nghiêm dù vậy vẫn lộ ra dáng vẻ chỉ lan ngọc thụ*.
Chẳng qua là gương mặt kia quá lạnh lùng, đôi mắt đào hoa kia cũng như băng giá khiến toàn thân cậu ta toát ra khí lạnh.
(chi lan ngọc thụ: chỉ những người tài giỏi.) Lúc cậu đi ra ánh mắt cậu không tự kìm hãm được mà liếc về phía bố mẹ của mình. Chiến Hàn Quân khế mỉm cười với cậu nơi đáy mắt ẩn chứa sự vui mừng cùng an tâm.
Mà Linh Trang vậy mà lại siết chặt cánh tay của Chiến Hàn Quân. Vào một khắc kia cô lại cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo cùng tự hào, lại vô cùng khẩn trương và lo lắng.
“Linh Trang, Quốc Việt nhà chúng ta đã trưởng thành rồi.
Anh tin tưởng nó, nhất định là trong những lần rèn luyện về sau nang vuốt của nó sẽ dần trở nên sắt bén có thể phát ra công kích hung ác nhất với địch nhân, cũng có thể kiên cường bảo vệ được người trong lòng của nó.” Chiến Hàn Quân mỉm cười an ủi Linh Trang.
Linh Trang cảm khái nói: “Nếu như có thể thì em thật sự nguyện ý để cả đời đứa nhỏ vĩnh viễn sống trong sự bảo bọc của chúng ta như vậy thì đứa nhỏ sẽ không cần sống khổ sỡ như vậy nữa.”
Chiến Quốc Việt bước dọc theo thảm đỏ rực rỡ, bước chân kiên định đi vào bên trong hội sở.
Mà những người vây quanh cậu cùng cậu tiến về phía trước chính là Diệp Phong lãnh đạo mới của vệ binh Quỷ Ảnh.
Bọn họ tinh thần phấn chấn lại bồng bột, bọn họ thanh xuân hoạt bát nhưng lại không mất sự lạnh lùng cùng vững vàng.
Tám tên hộ vệ quỷ ảnh chia hai hàng, cuồn cuộn hoan nghênh Chiến Quốc Việt rời đi. Sau đó bé Tùng cùng chị cả Oai Phong nhìn nhau, bọn họ tiếp nối đoàn hộ vệ Quỷ ảnh cùng đi chung với mười hai anh chị em phía sau.
Rồi sau đó, là Chiến Hàn Quân và Linh Trang xinh đẹp, sau đó nữa chính là đám người ông cụ Chiến cùng ông cụ Niên.
Khi Chiến Quốc Việt đi tới hội sở, hội trường vốn tràn đây tiếng ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên trở nên yên lặng như tờ.
Trong góc những tiếng xì xào bàn tán lại vang lên một lần nữa.
“Cậu ta chính là Chiến Quốc Việt. Một người đàn ông trẻ tuổi trong miệng ngậm một điếu xi gà cực kì thông thạo mà phun từng vòng từng vòng khói thuốc. Thần thái ông ta lộ ra mấy phần không kiềm chế được, còn có mấy phần cảm giác cà lơ phất phơ.
“Đúng vậy, em trai Hàn Ngôn” Đôi môi mỏng của vợ lẽ của anh cả Chiến Hàn Quân mím chặt thành lại.
“Vẫn chỉ là đứa bé mà thôi” Trong giọng nói của Chiến Hàn Quang lộ ra vẻ khinh bỉ coi thường.
Chiến Hàn Quang, con riêng của vợ lẽ và ông cụ Đình Lê, là một người cực kỳ thông minh, thành tích từ nhỏ đến lớn đều vô cùng ưu tú, sau này đi làm nghiệp vụ năng lực cũng vô cùng mạnh mẽ.
Đáng tiếc cho dù khắp người anh ta tràn đầy hoài bão nhưng lại không có chỗ để phát huy. Bởi vì thân phận anh ta cực kỳ đặc thù. Tập đoàn nhà họ Chiến vĩnh viễn cũng sẽ không chấp nhận một đứa con ngoài dã thú như anh ta.
Điều này khiến cho Chiến Hàn Quang cực kỳ ghi hận đối với Chiến Hàn Quân người đã lập ra cái quy tắc này. Bởi vì anh không phải là người tài hoa lại không thể nhận chức trong tập đoàn xí nghiệp hùng hậu nhà họ Chiến được. Điều này khiến cho anh ta có chút sầu não không biết phải làm sao.
Hôm nay rốt cuộc Chiến Hàn Quân cũng đã thối lui ra khỏi vị trí người nắm quyền cao nhất của tập đoàn nhà họ Chiến vì thế Chiến Hàn Quang liền mong đợi trong cái thời đại nghênh đón cuộc cải cách lịch sử này sẽ xoay chuyển sự nghiệp của anh ta.
Cho nên khi thấy Chiến Quốc Việt cùng lắm cũng chỉ là một thiến niên ngu ngốc thì nhất thời trong lòng dâng lên rất nhiều hy vọng.
Bình luận facebook