Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1917: Đem những chỗ thiếu sót đáng tiếc ở nửa đời trước của hai người đền bù trở lại
Một bạn học sinh đi đến trước mặt của Thanh An, cho cô bé một lời cổ vũ cố gắng.
Thanh An nhìn về phía cô bé ấy, lúm đồng tiền cười như hoa.
“Cảm ơn bạn nhé”
“Thanh An, cố lên” .
truyện teen hay
Ngày hôm đó, Thanh An nhận được rất nhiều lời cổ vũ động viên.
Cô bé âm thầm thề nguyện rằng, cô bé nhất định phải kiên cường lên, cần phải đối đáp lại với những người yêu thương và quan tâm cô bé.
Buổi tối, Linh Trang nhận được tin nhắn của Thanh An: “Mẹ à, cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ vì đã sinh cho con hai người anh trai tuyệt vời nhất thế gian này. Cũng càng cảm ơn mẹ hơn nữa, vì mẹ đã nhận nuôi những người chị em vừa lương thiện vừa đáng yêu đến th Linh Trang nhìn về phía đoạn tin nhắn này, giọt nước mắt nóng hổi dâng chào.
Cô phảng phất như đã nhìn thấy một đại địa hoang vu cẳn cỗi, trải qua một hồi mưa xuân tẩy lệ, toát ra rất nhiều phồn vinh mạnh mẽ sinh cơ, lửa cháy lan ra đồng cỏ một mảnh lục ý dạt dào.
Đoạn tin nhắn này, Linh Trang đọc một lần rồi lại đọc thêm lần nữa.
Chiến Hàn Quân khi mà bước vào nhà, thì liền nhìn thấy cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại, trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết của nước mắt đã khô, nhưng mà đáy mắt lại là một nụ cười hiền hòa và bình an.
“Em đang xem cái gì đấy?” Chiến Hàn Quân đi đến đó.
Linh Trang kích động mà đem đoạn tin nhắn đó bày ra trước mặt cho anh xem: “Chồng à, anh nhìn nè”
Chiến Hàn Quân đọc xong toàn bộ đoạn tin nhắn của Thanh An, khuôn mặt tuấn tú đẹp như được điêu khắc nổi lên một nụ cười ôn nhu.
Linh Trang khoe với anh: “Chồng à, anh đúng thật đấy. Đưa Thanh An thả vào môi trường của con bé, nơi con bé có thể tự gặm nhấm vết thương của mình, để cho con bé tìm lại được liều thuốc chữa lành linh hồn”
Chiến Hàn Quân ý vị thâm trường nói: “Linh Trang à, mấy đứa trẻ chúng nó đều trưởng thành rồi, bọn chúng đã không còn thuộc š rồi. Bọn chúng bắt đầu có được phương trời nhỏ của chúng nó rồi, bọn chúng sẽ không còn đem tất cả mọi tâm tình đặt xuống người của bố mẹ chúng nữa. Mà chúng ta này, cũng cần phải học cách buông tay, để cho bọn chúng tự mình đi tìm và khám phá cách thức để sinh tồn trong cái thế giới tàn khốc này”
Linh Trang yếu ớt mà thở dài một hơi: “Những đạo lí mà anh nói này em đều hiểu cả, nhưng mà em chính là không nỡ để cho bọn chung rời xa chúng ta mà thôi”
Chiến Hàn Quân nói: “Sự ưu ái tốt nhất mà bố mẹ nên dành cho con cái của mình chính là đẩy bọn chúng ra xa khỏi bản thân. Dạy cho chúng năng lực độc lập để có thêt tồn tại được”
Linh Trang gật đầu. “Em sẽ từ từ mà học cách để buông tay”
Cô tựa đầu lên bờ vai của Chiến Hàn Quân, hai con người rúc vào nhau, ánh đèn phóng thân ảnh của bọn họ lên trên mặt đất, ảnh ảnh thác thác, giao hợp với nhau tạo thành một thể.
“Linh Trang à, người cuối cùng đi cùng em đến già chỉ có anh mà thôi” Chiến Hàn Quân cảm khái nói.
Linh Trang đột nhiên cười lên: “May mắn mà có anh đấy, anh Hàn Quân à”
Chiến Hàn Quân nhanh chóng ôm cô vào trong lồng ngực anh.
Có rất nhiều chuyện, nói ra thì rất dễ dàng, nhưng làm rồi thì mới thấy khó.
Linh Trang ngoài miệng nói muốn buông tay để cho mấy đứa trẻ tự bản thân chúng đi phấn đấu với tương lai, nhưng mà vừa quay người một cái, cô liền lo lắng không ngớt cho Thanh An.
Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay thôi, đáng thương tội nghiệp mà nhìn về phía của Chiến Hàn Quân, cầu khẩn mà nói: “Anh Hàn Quân à, hay là anh lại gửi một cái tin nhắn nữa cho Quốc.
Việt đi anh, hỏi thẳng bé xem là Thanh An như thế nào rồi?”
Chiến Hàn Quân ngu ngơ luôn.
Cái trái tim này của Linh Trang, đến tận lúc nào mới có thể ngừng lo lẳng và bận tâm tới mấy đứa nhỏ đây?
Chiến Hàn Quân lấy điện thoại ra gửi một đoạn tin nhắn cho.
Chiến Quốc Việt để hỏi thăm: “Em gái con ổn chưa?”
Chiến Quốc Việt trả lời: “Đừng lo lắng nữa. Có chuyện gì thì cũng có con ở đây mà. Bố và mẹ cứ hưởng thụ thật tốt cuộc sống của mình hai người đi. Đem những chỗ thiếu sót đáng tiếc ở nửa đời trước của hai người đền bù trở về đi”
Chiến Hàn Quân nhìn vào đoạn tin nhắn của Chiến Quốc Việt, đáy mắt tràn ra một ý cười ôn nhu.
Chiến Quốc Việt, không giống với Thanh An luôn được chiều chuộng và vô cùng non nớt. Cũng không giống với Thanh Tùng tươi sáng như mặt trời. Thằng bé bằng tốc độ nhanh nhất, khỏe mạnh mà trưởng thành như một gái gốc cây đại thụ mỹ lệ mà che cả trời xanh.
Kỳ hoa của thằng bé là sớm nhất trong cả ba đứa nhỏ, hơn nữa đóa hoa nở ra chính là chói mắt mà sáng lạn như vậy đấy.
Linh Trang nhanh chóng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy được.
đoạn tin nhắn của Chiến Quốc Việt, Linh Trang há hốc mồm.
“Cái thằng bé này sao có thể hiểu chuyện đến như vậy chứ?
Linh Trang trong lòng cứ gì nghẹn lại.
Cô rất áy náy, luôn luôn cảm thấy Chiến Quốc Việt lão luyện thành thục như vậy là do từ thuở nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh, mới có thể hình thành lên được tính cách thấu đáo và cẩn trọng không đúng với tuổi của mình như thế.
Thanh An nhìn về phía cô bé ấy, lúm đồng tiền cười như hoa.
“Cảm ơn bạn nhé”
“Thanh An, cố lên” .
truyện teen hay
Ngày hôm đó, Thanh An nhận được rất nhiều lời cổ vũ động viên.
Cô bé âm thầm thề nguyện rằng, cô bé nhất định phải kiên cường lên, cần phải đối đáp lại với những người yêu thương và quan tâm cô bé.
Buổi tối, Linh Trang nhận được tin nhắn của Thanh An: “Mẹ à, cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ vì đã sinh cho con hai người anh trai tuyệt vời nhất thế gian này. Cũng càng cảm ơn mẹ hơn nữa, vì mẹ đã nhận nuôi những người chị em vừa lương thiện vừa đáng yêu đến th Linh Trang nhìn về phía đoạn tin nhắn này, giọt nước mắt nóng hổi dâng chào.
Cô phảng phất như đã nhìn thấy một đại địa hoang vu cẳn cỗi, trải qua một hồi mưa xuân tẩy lệ, toát ra rất nhiều phồn vinh mạnh mẽ sinh cơ, lửa cháy lan ra đồng cỏ một mảnh lục ý dạt dào.
Đoạn tin nhắn này, Linh Trang đọc một lần rồi lại đọc thêm lần nữa.
Chiến Hàn Quân khi mà bước vào nhà, thì liền nhìn thấy cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại, trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết của nước mắt đã khô, nhưng mà đáy mắt lại là một nụ cười hiền hòa và bình an.
“Em đang xem cái gì đấy?” Chiến Hàn Quân đi đến đó.
Linh Trang kích động mà đem đoạn tin nhắn đó bày ra trước mặt cho anh xem: “Chồng à, anh nhìn nè”
Chiến Hàn Quân đọc xong toàn bộ đoạn tin nhắn của Thanh An, khuôn mặt tuấn tú đẹp như được điêu khắc nổi lên một nụ cười ôn nhu.
Linh Trang khoe với anh: “Chồng à, anh đúng thật đấy. Đưa Thanh An thả vào môi trường của con bé, nơi con bé có thể tự gặm nhấm vết thương của mình, để cho con bé tìm lại được liều thuốc chữa lành linh hồn”
Chiến Hàn Quân ý vị thâm trường nói: “Linh Trang à, mấy đứa trẻ chúng nó đều trưởng thành rồi, bọn chúng đã không còn thuộc š rồi. Bọn chúng bắt đầu có được phương trời nhỏ của chúng nó rồi, bọn chúng sẽ không còn đem tất cả mọi tâm tình đặt xuống người của bố mẹ chúng nữa. Mà chúng ta này, cũng cần phải học cách buông tay, để cho bọn chúng tự mình đi tìm và khám phá cách thức để sinh tồn trong cái thế giới tàn khốc này”
Linh Trang yếu ớt mà thở dài một hơi: “Những đạo lí mà anh nói này em đều hiểu cả, nhưng mà em chính là không nỡ để cho bọn chung rời xa chúng ta mà thôi”
Chiến Hàn Quân nói: “Sự ưu ái tốt nhất mà bố mẹ nên dành cho con cái của mình chính là đẩy bọn chúng ra xa khỏi bản thân. Dạy cho chúng năng lực độc lập để có thêt tồn tại được”
Linh Trang gật đầu. “Em sẽ từ từ mà học cách để buông tay”
Cô tựa đầu lên bờ vai của Chiến Hàn Quân, hai con người rúc vào nhau, ánh đèn phóng thân ảnh của bọn họ lên trên mặt đất, ảnh ảnh thác thác, giao hợp với nhau tạo thành một thể.
“Linh Trang à, người cuối cùng đi cùng em đến già chỉ có anh mà thôi” Chiến Hàn Quân cảm khái nói.
Linh Trang đột nhiên cười lên: “May mắn mà có anh đấy, anh Hàn Quân à”
Chiến Hàn Quân nhanh chóng ôm cô vào trong lồng ngực anh.
Có rất nhiều chuyện, nói ra thì rất dễ dàng, nhưng làm rồi thì mới thấy khó.
Linh Trang ngoài miệng nói muốn buông tay để cho mấy đứa trẻ tự bản thân chúng đi phấn đấu với tương lai, nhưng mà vừa quay người một cái, cô liền lo lắng không ngớt cho Thanh An.
Cô nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay thôi, đáng thương tội nghiệp mà nhìn về phía của Chiến Hàn Quân, cầu khẩn mà nói: “Anh Hàn Quân à, hay là anh lại gửi một cái tin nhắn nữa cho Quốc.
Việt đi anh, hỏi thẳng bé xem là Thanh An như thế nào rồi?”
Chiến Hàn Quân ngu ngơ luôn.
Cái trái tim này của Linh Trang, đến tận lúc nào mới có thể ngừng lo lẳng và bận tâm tới mấy đứa nhỏ đây?
Chiến Hàn Quân lấy điện thoại ra gửi một đoạn tin nhắn cho.
Chiến Quốc Việt để hỏi thăm: “Em gái con ổn chưa?”
Chiến Quốc Việt trả lời: “Đừng lo lắng nữa. Có chuyện gì thì cũng có con ở đây mà. Bố và mẹ cứ hưởng thụ thật tốt cuộc sống của mình hai người đi. Đem những chỗ thiếu sót đáng tiếc ở nửa đời trước của hai người đền bù trở về đi”
Chiến Hàn Quân nhìn vào đoạn tin nhắn của Chiến Quốc Việt, đáy mắt tràn ra một ý cười ôn nhu.
Chiến Quốc Việt, không giống với Thanh An luôn được chiều chuộng và vô cùng non nớt. Cũng không giống với Thanh Tùng tươi sáng như mặt trời. Thằng bé bằng tốc độ nhanh nhất, khỏe mạnh mà trưởng thành như một gái gốc cây đại thụ mỹ lệ mà che cả trời xanh.
Kỳ hoa của thằng bé là sớm nhất trong cả ba đứa nhỏ, hơn nữa đóa hoa nở ra chính là chói mắt mà sáng lạn như vậy đấy.
Linh Trang nhanh chóng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy được.
đoạn tin nhắn của Chiến Quốc Việt, Linh Trang há hốc mồm.
“Cái thằng bé này sao có thể hiểu chuyện đến như vậy chứ?
Linh Trang trong lòng cứ gì nghẹn lại.
Cô rất áy náy, luôn luôn cảm thấy Chiến Quốc Việt lão luyện thành thục như vậy là do từ thuở nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh, mới có thể hình thành lên được tính cách thấu đáo và cẩn trọng không đúng với tuổi của mình như thế.