Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1842: Đuổi đi
Dư Nhân vô cùng không phục mà nói: “Ha ha, anh ấy trong thời kì mà Linh Trang mang thai làm người tàng hình. Sau khi đứa trẻ được năm tuổi thì mới đoạt quyền nuôi dưỡng từ trong tay Linh Trang về. Sao nào, mọi người hy vọng con sẽ học theo anh ấy sao?”
Bà Dư nói: “Nói láo. Quốc Việt chính là do anh họ con thừa nước đục thả cá câu mà bắt được một vố lớn. Anh họ con chắc chắn là sẽ bồi dưỡng con cái giỏi hơn con rồi.”
Dư Nhân ngẩn cả người ra Đây là trí nhớ của anh ta cho đến tận bây giờ, mà mẹ là lần đầu tiên giúp đỡ bố nói chuyện. Trước đây, không cần biết là chuyện mà bố nói có sai hay là đúng đi nữa thì vẫn là sai, mẹ đều sẽ cùng với anh ta để phản lại bố.
Dư Nhân giơ ngón tay cái về phía của bố mà nói: “Dạy vợ có phương pháp nha, lợi hại thật đấy”
Dư Sinh vô cùng đắc ý: “Nhìn cái đức hạnh của con kia kìa. Cũng là người sắp bốn mươi tuổi rồi đấy, thế mà vẫn chưa kết hôn.
Tao con đang nghi ngờ không biết mày có phải con tao không nữa”
Dư Nhân bị chọc cho tức giận, liền làm trò đùa dai mà châm ngòi ly gián quan hệ của bố mẹ: “Bố lợi hại. Thế Tú Hòa thì xử lí như nào thế?”
Dư Sinh lập tức như sương bắt lấy mà đánh cải trắng, uể oải mà nhìn về phía của bà Dư.
Dư Nhân kiên nhẫn mà nói:: “Đừng có dùng anh họ để làm bia đỡ đạn. Anh họ và Linh Trang chuẩn bị kết hôn rồi, anh ấy mới không có tinh lực thay có đi thu gọn lại rác rưởi đâu”
Dư Sinh buồn bực trong đầu chỉ cố bới cơm lên Bà Dư ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về phía ông ta: “Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả?
Anh đã đồng ý với em sẽ cho bọn họ thôi việc m u như anh lại lật lọng, thì em có thể rời đi”
Dư Sinh khẩn trương nói: “Bà xã à, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ lật lọng với em.
Anh chỉ là vẫn chưa biết nên mở miệng như thế nào để cho bọn họ rời đi thôi”
Bà Dư nói: “Nếu anh không mở miệng, vậy em sẽ mở mồm nói hộ anh luôn.”
Dư Sinh nói: “Hoàn toàn dựa vào sự làm chủ của bà chủ nhé”
Sau khi dùng cơm xong, bà Dư liền đi đến gian phòng giam giữ Tú Hòa và Chu Mã Tú Hòa ngày hôm đó bị Chiến Hàn Quân hành hung một trận, thương thế vô cùng nghiêm trọng, hôm nay mặc dù có chút hồi phục lại rồi, nhưng mà thương tổn đến gân cốt phải mất tận một trăm ngày, thế nên bây giờ chỉ có thể nằm ở trên giường mà thôi.
Da thịt ở trên cổ của Chu Mã bị axit phá hủy, lộ ra một vết sẹo lớn khiến cho người ta vừa nhìn đã buồn nôn.
Tú Hòa nhìn thấy bà Dư, vô cùng là kinh ngạc. Đồng thời cũng dự liệu được là có chút gì đó không ổn: “Sao bà lại ở chỗ này như thế này?”
Bà Dư nhàn nhạt nói: “Tôi đến để nói một số chuyện với cô, là vấn đề mà cho cô đi hay ở lại”
Sắc mặt của Tú Hòa trở nên trắng bệch, nói: “Là ý kiến của bà thôi, hay là ý kiến của cả ông ấy nữa?”
Bà Dư nói: “Là ý kiến của cả đôi vợ chồng chúng tôi.”
Tú Hòa kích động mà trách móc: “Sao có thể được chứ. Ông ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu”
Bà Dư nói: “Ông ấy đã đồng ý với tôi rồi, đuổi việc hết mấy cô vợ bé này đi. Từ giờ trở về sau sẽ chỉ ở cùng tôi cả quãng đời còn lại thôi”
Tú Hòa hoảng loạn la lên: “Không thể nào đâu. Ông ấy sẽ không tuyệt tình với tôi như vậy mà”
Bà Dư không có nói gì nữa.”
Tú Hòa sau khi hơi tỉnh táo lại rồi, dừng lại việc hô to gọi nhỏ. Mà lại trừng mắt nhìn bà Dư như là đang nhìn người cô ta hận. “Tôi biết rồi, Trong sự kiện mà Nghiêm Linh Trang và Chu Mã đoạt lấy cậu Hàn Quân, tôi đã chọn sai đội ngũ rồi. mà bà lựa chọn cùng một chiến tuyến với lại Nghiêm Linh Trang. Bà thắng rồi. Còn tôi thì lại thua rồi”
Dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không tin là ông ấy lại bởi vì một người phụ nữ già cỗi, không còn đáng giá như bà mà sẽ đuổi hết tất cả các chị em đi đâu”
Bà Dư nói: “Tôi chỉ là đến là đến thông báo cho kết cục của cô thôi. Chứ cũng không phải là đến để thương lượng với cô. Ba ngày sau, tôi sẽ phái người đến đưa cô và Chu Mã về Chu Anh Huy. Từ nay về sau các người cũng đừng có hòng mà bước vào Thủ đô nữa”
“Tôi không đi đấy. Trừ khi mà ông ấy tự mình đến đuổi tôi đi” Tú Hòa kích động nói: “Ông ấy đối với tôi vẫn còn chưa dứt tình đâu, thế nên mới không dám đến để đối mặt với tôi, có đúng không hả?”
Sắc mặt bà Dư xám xịt đi. Rồi quay người rời khỏi
Bà Dư nói: “Nói láo. Quốc Việt chính là do anh họ con thừa nước đục thả cá câu mà bắt được một vố lớn. Anh họ con chắc chắn là sẽ bồi dưỡng con cái giỏi hơn con rồi.”
Dư Nhân ngẩn cả người ra Đây là trí nhớ của anh ta cho đến tận bây giờ, mà mẹ là lần đầu tiên giúp đỡ bố nói chuyện. Trước đây, không cần biết là chuyện mà bố nói có sai hay là đúng đi nữa thì vẫn là sai, mẹ đều sẽ cùng với anh ta để phản lại bố.
Dư Nhân giơ ngón tay cái về phía của bố mà nói: “Dạy vợ có phương pháp nha, lợi hại thật đấy”
Dư Sinh vô cùng đắc ý: “Nhìn cái đức hạnh của con kia kìa. Cũng là người sắp bốn mươi tuổi rồi đấy, thế mà vẫn chưa kết hôn.
Tao con đang nghi ngờ không biết mày có phải con tao không nữa”
Dư Nhân bị chọc cho tức giận, liền làm trò đùa dai mà châm ngòi ly gián quan hệ của bố mẹ: “Bố lợi hại. Thế Tú Hòa thì xử lí như nào thế?”
Dư Sinh lập tức như sương bắt lấy mà đánh cải trắng, uể oải mà nhìn về phía của bà Dư.
Dư Nhân kiên nhẫn mà nói:: “Đừng có dùng anh họ để làm bia đỡ đạn. Anh họ và Linh Trang chuẩn bị kết hôn rồi, anh ấy mới không có tinh lực thay có đi thu gọn lại rác rưởi đâu”
Dư Sinh buồn bực trong đầu chỉ cố bới cơm lên Bà Dư ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về phía ông ta: “Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả?
Anh đã đồng ý với em sẽ cho bọn họ thôi việc m u như anh lại lật lọng, thì em có thể rời đi”
Dư Sinh khẩn trương nói: “Bà xã à, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ lật lọng với em.
Anh chỉ là vẫn chưa biết nên mở miệng như thế nào để cho bọn họ rời đi thôi”
Bà Dư nói: “Nếu anh không mở miệng, vậy em sẽ mở mồm nói hộ anh luôn.”
Dư Sinh nói: “Hoàn toàn dựa vào sự làm chủ của bà chủ nhé”
Sau khi dùng cơm xong, bà Dư liền đi đến gian phòng giam giữ Tú Hòa và Chu Mã Tú Hòa ngày hôm đó bị Chiến Hàn Quân hành hung một trận, thương thế vô cùng nghiêm trọng, hôm nay mặc dù có chút hồi phục lại rồi, nhưng mà thương tổn đến gân cốt phải mất tận một trăm ngày, thế nên bây giờ chỉ có thể nằm ở trên giường mà thôi.
Da thịt ở trên cổ của Chu Mã bị axit phá hủy, lộ ra một vết sẹo lớn khiến cho người ta vừa nhìn đã buồn nôn.
Tú Hòa nhìn thấy bà Dư, vô cùng là kinh ngạc. Đồng thời cũng dự liệu được là có chút gì đó không ổn: “Sao bà lại ở chỗ này như thế này?”
Bà Dư nhàn nhạt nói: “Tôi đến để nói một số chuyện với cô, là vấn đề mà cho cô đi hay ở lại”
Sắc mặt của Tú Hòa trở nên trắng bệch, nói: “Là ý kiến của bà thôi, hay là ý kiến của cả ông ấy nữa?”
Bà Dư nói: “Là ý kiến của cả đôi vợ chồng chúng tôi.”
Tú Hòa kích động mà trách móc: “Sao có thể được chứ. Ông ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy đâu”
Bà Dư nói: “Ông ấy đã đồng ý với tôi rồi, đuổi việc hết mấy cô vợ bé này đi. Từ giờ trở về sau sẽ chỉ ở cùng tôi cả quãng đời còn lại thôi”
Tú Hòa hoảng loạn la lên: “Không thể nào đâu. Ông ấy sẽ không tuyệt tình với tôi như vậy mà”
Bà Dư không có nói gì nữa.”
Tú Hòa sau khi hơi tỉnh táo lại rồi, dừng lại việc hô to gọi nhỏ. Mà lại trừng mắt nhìn bà Dư như là đang nhìn người cô ta hận. “Tôi biết rồi, Trong sự kiện mà Nghiêm Linh Trang và Chu Mã đoạt lấy cậu Hàn Quân, tôi đã chọn sai đội ngũ rồi. mà bà lựa chọn cùng một chiến tuyến với lại Nghiêm Linh Trang. Bà thắng rồi. Còn tôi thì lại thua rồi”
Dừng một chút, lại nói: “Nhưng mà tôi tuyệt đối sẽ không tin là ông ấy lại bởi vì một người phụ nữ già cỗi, không còn đáng giá như bà mà sẽ đuổi hết tất cả các chị em đi đâu”
Bà Dư nói: “Tôi chỉ là đến là đến thông báo cho kết cục của cô thôi. Chứ cũng không phải là đến để thương lượng với cô. Ba ngày sau, tôi sẽ phái người đến đưa cô và Chu Mã về Chu Anh Huy. Từ nay về sau các người cũng đừng có hòng mà bước vào Thủ đô nữa”
“Tôi không đi đấy. Trừ khi mà ông ấy tự mình đến đuổi tôi đi” Tú Hòa kích động nói: “Ông ấy đối với tôi vẫn còn chưa dứt tình đâu, thế nên mới không dám đến để đối mặt với tôi, có đúng không hả?”
Sắc mặt bà Dư xám xịt đi. Rồi quay người rời khỏi
Bình luận facebook