Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1834: Cho anh chút tiền tiêu vặt đi mà
Điều này làm cho tâm tình của anh vô cùng buồn bực.
“Chiến Anh Nguyệt, đừng khóc nữa” Chiến Hàn Quân bá đạo ra lệnh Chiến Anh Nguyệt dừng lại tiếng khóc, chuyển thành nức nở.
Chiến Hàn Quân lại ra lệnh cho Nghiêm Mặc Hàn: “Nghiêm Mặc Hàn, nếu anh không quản lý được tài sản, trở về đem tất cả thẻ.
ngân hàng của anh cho Anh Nguyệt.”
Nghiêm Mặc Hàn bất đắc dĩ nói: ‘Vậy lúc tôi cần dùng tiền thì phải làm sao?”
“Hỏi Anh Nguyệt đưa.”
Nghiêm Mặc Hàn rũ đầu xuống, thở dài liên tục.
Chiến Hàn Quân lại nhìn Linh Trang: “Làm sao, không vui?”
Chiến Hàn Quân nói: “Cho nên, em muốn làm cái gì?”
Linh Trang nói: “Em nghĩ, sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ tập trung sinh hoạt vào công việc. Em cũng có thể làm chút chuyện có ý nghĩa”
Chiến Hàn Quân nhớ tới lời căn dặn của bà nội Bác Danh, thật ra Linh Trang có thể chuyển sự tập trung từ tình yêu sang những thứ khác, đối với cô chỉ có lợi chứ không hại gì.
Tình ái hại thân, anh sợ tình cảm của Linh Trang không được lâu.
Chiến Hàn Quân cười nói: “Được.”
Tâm trạng Linh Trang đang nghiêm túc lúc này mới thoải mái.
“Cảm ơn anh Hàn Quân ủng hộ em làm việc!”
Chiến Hàn Quân yêu thương xoa tóc của cô: “Không cần cảm ơn”
Về đến nhà, Nghiêm Mặc Hàn đem luôn ví tiền ra, hai tay dâng tặng cho Anh Nguyệt.
Anh Nguyệt rút từng cái thẻ ngân hàng trong ví ra, sau đó đắc ý nhìn Nghiêm Mặc Hàn, vơ vét nói: “Em nói cho anh biết, con trai anh ở trong tay em, đời này anh phải tốt với em một chút. Còn có, mỗi tháng nhớ bản tiền vào thẻ. Băng không, xem hai người mẹ chúng ta đối xử với anh như thế nào.”
Nghiêm Mặc Hàn dở khóc dở cườ như vậy không phải học cách vơ vét tài sản như bọn buôn người sao?”
Anh Nguyệt vỗ cái bụng nói: “Cứ vơ vét của anh đó.”
Nghiêm Mặc Hàn nhấc tay đầu hàng: “Được, đời anh đều nãm trong tay em. Toàn bộ thẻ ngân hàng cũng đưa cho em cầm. Lúc tâm trạng vui vẻ thì cho anh một chút tiêu vặt là được rồi”
Anh Nguyệt trừng mắt nhìn anh: Anh muốn tiền tiêu vặt làm cái gì? Anh không hút thuốc lá không uống rượu không đánh bài.
Cũng không đến kỳ kinh nguyệt. Chỉ tiêu sinh hoạt cũng không cần chúng ta đưa, anh muốn tiền tiêu vặt làm cái gì?”
Nghiêm Mặc Hàn ngửa đầu nhìn trời: “Đột nhiên cảm giác thấy làm con gái vẫn tốt hơn.
Muốn tiền tiêu vặt cũng có thể lấy lý do rất hùng hồn. Kinh nguyệt hàng tháng, còn phải trang điểm dưỡng da, thật tốt!”
Anh Nguyệt cười nói: “Chờ kỳ kinh nguyệt của anh tới rồi, anh mới biết làm con gái khổ thế nào”
Nghiêm Mặc Hàn lại khóc lóc van nài quy lụy đi tới: ‘Anh Nguyệt, em thương anh, cho anh chút tiền tiêu vặt đi mà?”
“Anh nói cho em biết anh dùng tiền làm gì? Chỉ cần anh cho em biết lý do chính đáng, em sẽ cho anh” Anh Nguyệt nói.
“Anh mời bạn bè ăn cơm, có tính là lý do chính đáng hay không?” Nghiêm Mặc Hàn sợ hãi hỏi.
“Chiến Anh Nguyệt, đừng khóc nữa” Chiến Hàn Quân bá đạo ra lệnh Chiến Anh Nguyệt dừng lại tiếng khóc, chuyển thành nức nở.
Chiến Hàn Quân lại ra lệnh cho Nghiêm Mặc Hàn: “Nghiêm Mặc Hàn, nếu anh không quản lý được tài sản, trở về đem tất cả thẻ.
ngân hàng của anh cho Anh Nguyệt.”
Nghiêm Mặc Hàn bất đắc dĩ nói: ‘Vậy lúc tôi cần dùng tiền thì phải làm sao?”
“Hỏi Anh Nguyệt đưa.”
Nghiêm Mặc Hàn rũ đầu xuống, thở dài liên tục.
Chiến Hàn Quân lại nhìn Linh Trang: “Làm sao, không vui?”
Chiến Hàn Quân nói: “Cho nên, em muốn làm cái gì?”
Linh Trang nói: “Em nghĩ, sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ tập trung sinh hoạt vào công việc. Em cũng có thể làm chút chuyện có ý nghĩa”
Chiến Hàn Quân nhớ tới lời căn dặn của bà nội Bác Danh, thật ra Linh Trang có thể chuyển sự tập trung từ tình yêu sang những thứ khác, đối với cô chỉ có lợi chứ không hại gì.
Tình ái hại thân, anh sợ tình cảm của Linh Trang không được lâu.
Chiến Hàn Quân cười nói: “Được.”
Tâm trạng Linh Trang đang nghiêm túc lúc này mới thoải mái.
“Cảm ơn anh Hàn Quân ủng hộ em làm việc!”
Chiến Hàn Quân yêu thương xoa tóc của cô: “Không cần cảm ơn”
Về đến nhà, Nghiêm Mặc Hàn đem luôn ví tiền ra, hai tay dâng tặng cho Anh Nguyệt.
Anh Nguyệt rút từng cái thẻ ngân hàng trong ví ra, sau đó đắc ý nhìn Nghiêm Mặc Hàn, vơ vét nói: “Em nói cho anh biết, con trai anh ở trong tay em, đời này anh phải tốt với em một chút. Còn có, mỗi tháng nhớ bản tiền vào thẻ. Băng không, xem hai người mẹ chúng ta đối xử với anh như thế nào.”
Nghiêm Mặc Hàn dở khóc dở cườ như vậy không phải học cách vơ vét tài sản như bọn buôn người sao?”
Anh Nguyệt vỗ cái bụng nói: “Cứ vơ vét của anh đó.”
Nghiêm Mặc Hàn nhấc tay đầu hàng: “Được, đời anh đều nãm trong tay em. Toàn bộ thẻ ngân hàng cũng đưa cho em cầm. Lúc tâm trạng vui vẻ thì cho anh một chút tiêu vặt là được rồi”
Anh Nguyệt trừng mắt nhìn anh: Anh muốn tiền tiêu vặt làm cái gì? Anh không hút thuốc lá không uống rượu không đánh bài.
Cũng không đến kỳ kinh nguyệt. Chỉ tiêu sinh hoạt cũng không cần chúng ta đưa, anh muốn tiền tiêu vặt làm cái gì?”
Nghiêm Mặc Hàn ngửa đầu nhìn trời: “Đột nhiên cảm giác thấy làm con gái vẫn tốt hơn.
Muốn tiền tiêu vặt cũng có thể lấy lý do rất hùng hồn. Kinh nguyệt hàng tháng, còn phải trang điểm dưỡng da, thật tốt!”
Anh Nguyệt cười nói: “Chờ kỳ kinh nguyệt của anh tới rồi, anh mới biết làm con gái khổ thế nào”
Nghiêm Mặc Hàn lại khóc lóc van nài quy lụy đi tới: ‘Anh Nguyệt, em thương anh, cho anh chút tiền tiêu vặt đi mà?”
“Anh nói cho em biết anh dùng tiền làm gì? Chỉ cần anh cho em biết lý do chính đáng, em sẽ cho anh” Anh Nguyệt nói.
“Anh mời bạn bè ăn cơm, có tính là lý do chính đáng hay không?” Nghiêm Mặc Hàn sợ hãi hỏi.