Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1835: Xem xét việc bỏ đứa trẻ đi
Anh Nguyệt nhìn Nghiêm Mặc Hàn, biết anh ta là một người trượng nghĩa, khi đi ăn với bạn bè thì thích tranh trả tiền. Vì vậy liền gật đầu rồi nói: “Nếu khi nào muốn tụ tập với bạn bè thì hãy đến chỗ của em để chỉ trả”
Tươi cười trên mặt Nghiêm Mặc Hàn lập tức khựng lại trong nháy mắt.
“Em chính Tì Hưu đầu thai, chỉ có vào chứ không có ra” Nghiêm Mặc Hàn trêu chọc Anh Nguyệt.
Ang Nguyệt cười to ha hả.
“Có phải đã hối hận khi lấy em?”
Nghiêm Mặc Hàn vừa muốn gật đầu thì liền nhìn thấy nám đấm của Anh Nguyệt đặt trước bụng. Nghiệm Mặc Hàn nhanh chóng läc đầu: “Không hối hận, không hối hận. Có thể cưới được em là phúc báo mà anh đã tu dưỡng từ kiếp trước”
Lúc này Anh Nguyệt muốn buông nẵm đấm ra.
Anh Nguyệt bỗng nhiên lôi kéo tay.
Nghiêm Mặc Hàn để bàn luận về việc quan trọng: “Mặc Hàn, bệnh viện gọi điện thoại tới yêu cầu em đi kiểm tra sức khỏe bất thường của thai phụ, chiều nay anh đi cùng em đi”
“Ai da, buổi chiều anh không rảnh?” Vẻ mặt của Nghiêm Mặc Hàn áy náy, nói: “Anh có hẹn với khách hàng để thương lượng về hợp đồng. Hay là để ngày mai ông xã dẫn em đi?”
Anh Nguyệt cười một cách đáng yêu: “Vậy thôi để chị Linh Trang đi với em cũng được”
Buổi chiều, Anh Nguyệt đi vào tòa thành Ái Nguyệt, năn nỉ Linh Trang đi với cô ấy đến bệnh viện để làm siêu âm B.
Linh Trang vui vẻ đồng ý. Bởi vì như vậy cô có thể thoát khỏi Chiến Hàn Quân, lén đi đến vườn hoa Vô Ưu để gặp Dư Thiên An.
Khi đến bệnh viện để làm kiểm tra siêu âm B, Anh Nguyệt đặc biệt lo lắng và năm lấy tay Linh Trang: “Chị Linh Trang, em sợ”
Linh Trang cười nhẹ nhàng rồi nói: “Em sợ cái gì?
Anh Nguyêt trả lời: “Em sợ đứa trẻ bị khuyết tật”
Linh Trang nhẹ nhàng an ủi, nói: “Loại tỷ lệ này rất nhỏ. Anh Nguyệt, em sẽ không gặp phải đâu”
Anh Nguyệt lại lo lắng nói: “Mặc Hàn muốn có con gái, em sợ mang thai con trai thì anh ấy không thích…”
Linh Trang giận giữ nói: “Nếu là con trai mà anh ấy dám ghét bỏ thì chị sẽ giúp em thiến anh ấy. Sau khi thiến thì em nhìn xem anh ấy có thích con trai hay không”
Anh Nguyệt: “..”
Bác sĩ không nhịn được mà cười rộ lên khi nghe những lời trêu đùa của người phụ nữ này: “Các người là nhóm bạn gái mạnh nhất mà tôi từng thấy”
Bác sĩ bắt đầu kiểm tra cho Anh Nguyệt, Linh Trang thì đứng ở bên cạnh.
Biểu cảm của bác sĩ ngày càng nghiêm trọng, Anh Nguyệt sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, con của tôi không sao chứ?”
Bác sĩ nói: “Tâm thất trái có một vết thủng, tiếng vang lớ Anh Nguyệt liền oa một tiếng rồi khóc lên.
“Tại sao lại như vậy?”
Sắc mặt của Linh Trang trắng bệch, trong phút chốc cô cũng không thể tiếp thu được đả kích này, chết lặng tại chỗ.
Cho đến khi Anh Nguyệt bật dậy từ trên giường, cả người mềm nhũn ngã vào trên người cô, khóc đến mức tê tâm liệt phế: “Chị Linh Trang, con của em bị khuyết tật, phải làm sao bây giờ?”
Linh Trang thật thần. Dò hỏi bác sĩ: không?”
Bác sĩ nói: “Tốt nhất là chờ thêm một thời gian rồi kiểm tra lại, nếu bình thường thì không có việc gì. Nếu vẫn bất thường thì mọi người nên xem xét việc bỏ đứa trẻ đi”
Linh Trang nâng Anh Nguyệt đang khóc đến mức sắp tắt thở đi ra khỏi bệnh viện. Hốc mắt của cô hồng hồng, tâm tình cũng vô cùng đau lòng. Nhưng mà vẫn phải trấn an Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, em đừng đau khổ, bác sĩ nói khả năng sẽ tốt”
Anh Nguyệt sợ tới mức gục trên vai Linh Trang khóc thút thít: “Chị Linh Trang, nếu kiểm tra lại mà vẫn có vấn đề thì bác sĩ kiến nghị em nên bỏ đứa bé. Nhưng em thật vất vả mới có thể mang thai đứa bé này mà? Nếu có thể, em sẵn sàng giảm thọ mười năm, hai mươi năm để cầu nguyện cho đứa trẻ, chỉ cần nó khỏe mạnh là được rồi”
Linh Trang nỉ non nói: “Đứa nhỏ sẽ không sao. Em phải tin tưởng đứa nhỏ, nó nhất định Sẽ vượt qua”
Chị dâu em chồng hai người ôm nhau khóc rống ở cửa bệnh viện.
Sau đó, Linh Trang móc điện thoại di động ra gọi cho Chiến Hàn Quân. Cô cố gắng kìm chế những cảm xúc tồi tệ của mình, nhưng mà cô không thể che giấu cảm xúc của chính mình trong lúc đau buồn được.
“Anh Hàn Quân…”
Tươi cười trên mặt Nghiêm Mặc Hàn lập tức khựng lại trong nháy mắt.
“Em chính Tì Hưu đầu thai, chỉ có vào chứ không có ra” Nghiêm Mặc Hàn trêu chọc Anh Nguyệt.
Ang Nguyệt cười to ha hả.
“Có phải đã hối hận khi lấy em?”
Nghiêm Mặc Hàn vừa muốn gật đầu thì liền nhìn thấy nám đấm của Anh Nguyệt đặt trước bụng. Nghiệm Mặc Hàn nhanh chóng läc đầu: “Không hối hận, không hối hận. Có thể cưới được em là phúc báo mà anh đã tu dưỡng từ kiếp trước”
Lúc này Anh Nguyệt muốn buông nẵm đấm ra.
Anh Nguyệt bỗng nhiên lôi kéo tay.
Nghiêm Mặc Hàn để bàn luận về việc quan trọng: “Mặc Hàn, bệnh viện gọi điện thoại tới yêu cầu em đi kiểm tra sức khỏe bất thường của thai phụ, chiều nay anh đi cùng em đi”
“Ai da, buổi chiều anh không rảnh?” Vẻ mặt của Nghiêm Mặc Hàn áy náy, nói: “Anh có hẹn với khách hàng để thương lượng về hợp đồng. Hay là để ngày mai ông xã dẫn em đi?”
Anh Nguyệt cười một cách đáng yêu: “Vậy thôi để chị Linh Trang đi với em cũng được”
Buổi chiều, Anh Nguyệt đi vào tòa thành Ái Nguyệt, năn nỉ Linh Trang đi với cô ấy đến bệnh viện để làm siêu âm B.
Linh Trang vui vẻ đồng ý. Bởi vì như vậy cô có thể thoát khỏi Chiến Hàn Quân, lén đi đến vườn hoa Vô Ưu để gặp Dư Thiên An.
Khi đến bệnh viện để làm kiểm tra siêu âm B, Anh Nguyệt đặc biệt lo lắng và năm lấy tay Linh Trang: “Chị Linh Trang, em sợ”
Linh Trang cười nhẹ nhàng rồi nói: “Em sợ cái gì?
Anh Nguyêt trả lời: “Em sợ đứa trẻ bị khuyết tật”
Linh Trang nhẹ nhàng an ủi, nói: “Loại tỷ lệ này rất nhỏ. Anh Nguyệt, em sẽ không gặp phải đâu”
Anh Nguyệt lại lo lắng nói: “Mặc Hàn muốn có con gái, em sợ mang thai con trai thì anh ấy không thích…”
Linh Trang giận giữ nói: “Nếu là con trai mà anh ấy dám ghét bỏ thì chị sẽ giúp em thiến anh ấy. Sau khi thiến thì em nhìn xem anh ấy có thích con trai hay không”
Anh Nguyệt: “..”
Bác sĩ không nhịn được mà cười rộ lên khi nghe những lời trêu đùa của người phụ nữ này: “Các người là nhóm bạn gái mạnh nhất mà tôi từng thấy”
Bác sĩ bắt đầu kiểm tra cho Anh Nguyệt, Linh Trang thì đứng ở bên cạnh.
Biểu cảm của bác sĩ ngày càng nghiêm trọng, Anh Nguyệt sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, con của tôi không sao chứ?”
Bác sĩ nói: “Tâm thất trái có một vết thủng, tiếng vang lớ Anh Nguyệt liền oa một tiếng rồi khóc lên.
“Tại sao lại như vậy?”
Sắc mặt của Linh Trang trắng bệch, trong phút chốc cô cũng không thể tiếp thu được đả kích này, chết lặng tại chỗ.
Cho đến khi Anh Nguyệt bật dậy từ trên giường, cả người mềm nhũn ngã vào trên người cô, khóc đến mức tê tâm liệt phế: “Chị Linh Trang, con của em bị khuyết tật, phải làm sao bây giờ?”
Linh Trang thật thần. Dò hỏi bác sĩ: không?”
Bác sĩ nói: “Tốt nhất là chờ thêm một thời gian rồi kiểm tra lại, nếu bình thường thì không có việc gì. Nếu vẫn bất thường thì mọi người nên xem xét việc bỏ đứa trẻ đi”
Linh Trang nâng Anh Nguyệt đang khóc đến mức sắp tắt thở đi ra khỏi bệnh viện. Hốc mắt của cô hồng hồng, tâm tình cũng vô cùng đau lòng. Nhưng mà vẫn phải trấn an Anh Nguyệt: “Anh Nguyệt, em đừng đau khổ, bác sĩ nói khả năng sẽ tốt”
Anh Nguyệt sợ tới mức gục trên vai Linh Trang khóc thút thít: “Chị Linh Trang, nếu kiểm tra lại mà vẫn có vấn đề thì bác sĩ kiến nghị em nên bỏ đứa bé. Nhưng em thật vất vả mới có thể mang thai đứa bé này mà? Nếu có thể, em sẵn sàng giảm thọ mười năm, hai mươi năm để cầu nguyện cho đứa trẻ, chỉ cần nó khỏe mạnh là được rồi”
Linh Trang nỉ non nói: “Đứa nhỏ sẽ không sao. Em phải tin tưởng đứa nhỏ, nó nhất định Sẽ vượt qua”
Chị dâu em chồng hai người ôm nhau khóc rống ở cửa bệnh viện.
Sau đó, Linh Trang móc điện thoại di động ra gọi cho Chiến Hàn Quân. Cô cố gắng kìm chế những cảm xúc tồi tệ của mình, nhưng mà cô không thể che giấu cảm xúc của chính mình trong lúc đau buồn được.
“Anh Hàn Quân…”
Bình luận facebook